Chương 1
Phần 1
Bầu trời thật trong xanh.
Những tia nắng mùa đông thật ấm áp, tuy sáng sớm vẫn còn một chút se lạnh, nhưng khi mặt trời xuất hiện thì cái lạnh đó đã bị xua tan hoàn toàn.
Tại một thị trấn nhỏ ở trung tâm Đài Loan, cảnh đẹp mê hoặc, khí hậu ấm áp, hoa nở bốn mùa, làm cho lòng người ngây ngất.
Thị trấn này lấy việc trồng hoa, buôn bán hoa là chủ yếu. Hai bên đường đều là các cửa hàng hoa quy mô lớn nhỏ khác nhau. Khi những tia nắng đầu tiên của bình minh xuất hiện, những người bán hoa bắt đầu bận rộn với công việc phân phối các loại hoa tươi đi khắp nơi.
Ở cuối đường bỗng xuất hiện một bóng dáng nhỏ nhắn.
Âu Dương Hân Hân mặc bộ đồ thể thao chầm chậm chạy dọc theo con đường ngào ngạt hương hoa này, tóc ngắn chấm vai buộc thành cái đuôi ngựa gọn gàng, theo nhịp chạy mà đung đưa qua lại, khuôn mặt thanh tú vì chạy bộ buổi sáng mà ửng hồng.
Cô không phải mỹ nữ xinh đẹp nóng bỏng gợi cảm, nhưng cặp mắt to trong sáng hút hồn người khiến cho người ta nhìn vào liền muốn đắm chìm trong đó.
Mặt trời dần dần lên cao, không khí càng thêm ấm áp, trên khuôn mặt như búp bê bằng sứ đã lấm tấm mồ hôi, ở cuối đường, con đường về nhà đã xuất hiện ở trước mắt, theo thói quen thì thời gian tập thể dục buổi sáng đã kết thúc.
Tuy nhiên, trước khi kết thúc buổi tập, cô quay một góc, không theo đường về mà lại rẻ vào một công ty bán hoa lớn.
Lối vào có trồng hai chậu hoa giấy lâu năm, cành lá rậm rạp, sắc hoa rực rỡ, che khuất phần lớn ánh sáng mặt trời. Bên dưới giàn hoa treo nhiều cối xay gió, đủ mọi màu sắc, theo gió mà quay quay.
Mười mấy người đang rất bận rộn, vận chuyển các loại hoa, tùy theo yêu cầu của khách mà gửi đi ra ngoài.
Ở đây kiểm tra rất nghiêm ngặt, chất lượng hoa rất cao, ông chủ tuy tuổi còn trẻ nhưng quản lý rất nghiêm khắc, tuyệt đối không cho phép loại hoa kém chất lượng, lại càng không cho phép dùng hoa kém chất lượng để bán.
Vài năm kinh doanh trở lại đây, công ty này ở Đài Loan có thể nói tiếng tăm lừng lẫy, bất luận thời tiết nào việc kinh doanh cũng vô cùng phát đạt, vào những ngày lễ tết, đơn đặt hàng của khách gửi tới đặt biệt nhiều, chỉ sợ tay chân chậm chạp sẽ không kịp chuẩn bị hoa thật tốt.
“Hân Hân, sớm a!”
Có người nhìn thấy cô vào cửa liền chủ động hỏi thăm, cũng không quên mang chậu vạn niên thanh chuyển lên xe, đối với những lần ghé thăm thường xuyên vào buổi sáng của cô đã trở nên quen thuộc.
“Sớm.” Nàng lễ phép đáp, đôi chân mang giày vẫn không dừng lại, tự chuyển hướng đến góc bàn làm việc, xem như nhà mình mà tùy ý đi lại.
Ở giữa những chậu cây cảnh có một cái bàn, phía sau có một người phụ nữ trẻ đang ngồi đối chiếu với khách hàng về đơn đặt hàng và lô hàng buổi sáng.
“Hướng Nhu, ngươi cuối cùng đã trở lại.” Hân Hân liền chạy đến bàn làm việc, trong mắt hiện lên nụ cười ngọt ngào.
“Ân, hoa uất kim hương xảy ra một chút vấn đề, cho nên chúng tôi lùi lại hai tuần sau mới giao hàng.” Hướng Nhu thản nhiên nói, ngay cả mắt cũng không thèm nhìn lên, cặp mắt kính gọng đen còn đang chăm chú vào đơn đặt hàng, phải chắc chắn mỗi một con số đều phải chính xác.
“Đi Hà Lan vui không?” Hân Hân dựa vào bàn làm việc, tay chân duỗi ra một bên khởi động làm ấm cơ thể. Bộ đồ thể thao theo động tác mà bị kéo căng, đường cong dưới lớp vải càng có vẻ phá lệ xinh đẹp mê người.
“Không biết.” Hướng Nhu nhún vai, dùng bút máy viết vài con số.“Ta là cùng đại ca đi bàn công việc, không phải đi chơi.”
Hai nữ nhân này tuy cùng tuổi, nhưng phong cách lại hoàn toàn khác nhau.
Hân Hân thanh lệ mà ngọt ngào, có vài phần bất cẩn và ngây thơ, Hướng Nhu lại cẩn trọng bình tĩnh, tính cách của cô là cẩn thận tỉ mỉ đến từng sợi tóc, không cho phép bất kỳ một sự rối loạn nào dù nhỏ. Kỳ quái là hai người lại có cảm tình rất tốt, từ nhỏ đến lớn không có gì giấu diếm nhau.
Cùng ở một thị trấn nhỏ nhiều năm, hai nhà Âu Dương gia cùng Hướng gia thủy chung giao tình rất sâu sắc. Hân Hân lúc còn học trung học khi tham gia đội điền kinh còn nhận được không ít sự chiếu cố của Hướng Vinh.
Hướng Vinh lớn hơn cô năm tuổi, là trưởng tử của Hướng gia. Khi hai tiểu nha đầu bước vào cánh cổng trung học thì anh đã sớm tốt nghiệp, bởi vì thành tích điền kinh nổi trội xuất sắc, nên được huấn luyện viên mời về trường hỗ trợ rèn luyện đám đàn em.
“Các ngươi trở lại thật tốt, nếu trễ một chút thì sợ không kịp.” Hân Hân làm xong thao tác, nhàn nhã tựa vào một bên cạnh bàn, cởi bỏ sợi dây buộc tóc, dùng ngón tay tùy ý chải nhẹ mái tóc mềm mại.
“Không kịp cái gì?”
Hân Hân không đáp hỏi lại:“Hướng đại ca đâu? Tại sao không thấy anh ấy?”
Cô nhìn chung quanh, chớp mắt tìm kiếm hình ảnh quen thuộc.
“Ảnh ở ngoài xe bên kia đang chuyển lan hồ điệp.” Hướng Nhu dùng bút máy chỉ chỉ bên trái.
Một người con trai cao lớn đưa lưng về phía hai người, ống tay áo cuốn tới khửu tay, lộ ra cánh tay ngăm đen rắn chắc, xoay người mang chậu lan hồ điệp chuyển lên trên xe, đôi khi còn lên tiếng chỉ đạo các nhân viên. Ngữ điệu lời nói của anh ngắn gọn và súc tích, lời ít mà ý nhiều, thanh âm trầm thấp mà tràn ngập sức mạnh, mười mấy người tất cả đều vui lòng phục tùng, tùy anh chỉ huy.
Hân Hân nhìn bóng dáng quen thuộc kia, hít sâu một hơi, giọng nói rõ ràng gọi to:“Hướng đại ca, em muốn đính hôn.”
Trong tích tắc, tất cả thanh âm đều ngừng lại.
Bốn phía im lặng như tờ. (nguyên văn là im lặng như chết, nhưng ta thấy ghê ghê nên đổi lại)
Tuyên bố của cô có tác dụng hữu hiệu tiêu diệt không khí thoải mái buổi sáng, lúc này tất cả mọi người có mặt đều ngây ra như phỗng, hai mắt đăm đăm nhìn cô, như là trên đầu của cô đột nhiên mọc ra hai cái sừng. Hướng Vinh từ đầu đến cuối vẫn đưa lưng về phía cô, toàn thân giống như bị sét đánh, thân hình cao lớn đột nhiên bị chấn động mãnh liệt. (được tin em lấy chồng, lòng anh buồn biết mấy ơ ơ…)
Qua một lúc lâu, anh mới chậm rãi, chậm rãi xoay người, khuôn mặt tuấn lãng ngăm đen, không rõ vì nguyên nhân gì mà tái đi một cách không tự nhiên, thân hình to lớn căng ra, mỗi inch* cơ bắp đều cứng ngắc như đá. (*đây là đơn vị đo lường mà TG sử dụng, hổng phải ta bịa)
“Xin lỗi, em vừa mới nói gì đó?” Hướng Vinh hỏi với giọng lịch sự nhất, con ngươi đen láy thâm thúy nhìn không thấy đáy lóe sáng như hai ngọn lửa.
Ngô, cô vừa mới nói không đủ rõ ràng sao?
Hân Hân nghiêng đầu, chớp chớp hai mắt long lanh.
“Em nói, em muốn đính hôn.” Cô lặp lại một lần nữa, sau đó lấy trong túi ra mấy thiếp cưới màu đỏ viền vàng phát cho từng nhân viên đang đứng như hóa đá.
“Đính hôn? Em muốn đính hôn?” Hướng Vinh cơ hàm khẽ run rẩy một chút.
Cô dùng sức gật đầu, xác nhận lại lần nữa.
“Với ai?”
“Ngô, với — ưm — đợi chút, để em xem — ưm –” Hân Hân cố gắng nhớ lại, sau đó có chút xác định nói.“Trần Tín Dụng.” (cái tên nghe đã bít là nhân vật phụ phụ òy, không bít có được may mắn xuất hiện không nữa =.=)
Hướng Nhu nhìn thiếp cưới, mày liễu nhướng thật cao.
“Trần Tín Dụng? Trên thiếp cưới in chắc chắn không phải là tên này.”
“A?”
“Ở trên in là Trần Tín Minh.” (khổ thân anh nì, sắp cưới vợ mà vợ sắp cưới lại không nhớ nổi tên mình, haiz =.=)
“Thật không?” Hân Hân ghé vào bàn làm việc, nhíu mày nhìn ba chữ in trên thiệp cưới.
“Người cùng ngươi đính hôn rốt cuộc tên gì? Là ngươi nhớ lầm, hay là tại thiếp cưới in sai?”
“Ngô –” Cô cắn môi, không thể xác định là sai cái gì, chỉ có thể cố gắng lục lọi đám tư liệu hạn chế trong đầu, vắt hết óc, cố gắng nhớ ra.“Ta nhớ rõ bà mối có nói qua, anh ấy là giáo viên dạy ở trường tiểu học –”
Hướng Nhu lập tức phản ứng lại.
“Như vậy, thiếp cưới không in sai. Người này là con trai bảo bối độc nhất của Trần gia, đại ca cũng quen hắn!” Nàng quay đầu, môi đỏ cong lên, tựa tiếu phi tiếu nhìn hai mắt nguy hiểm xảo quyệt của Hướng Vinh.
Trần gia là gia đình vọng tộc ở trấn trên, gia giáo nghiêm minh, mà con trai độc nhất Trần Tín Minh lại là người khiêm cung hữu lễ [1], hàng xóm đều rất khen ngợi. Chỉ có điều, hắc hắc, tạm thời không đề cập đến những người khác đối với Trần Tín Minh đánh giá như thế nào, cô trăm phần trăm xác định, đại ca lúc này khẳng định là hận không thể đem tên kia băm thành mười tám khối.
“Đại ca, án binh bất động lâu như vậy, đối tượng bây giờ lại bị người ta cuỗm mất, làm sao bây giờ?” Cô vô cùng thích thú hỏi, cầm thiếp cưới quơ quơ.
Hướng Nhu trong lời nói chứa huyền cơ [2], Hân Hân đương nhiên nghe không ra ẩn ý trong đó, còn tưởng rằng mình đến thăm đã quấy rầy việc buôn bán của bọn họ, làm cho Hướng Vinh chậm trễ việc đính [3] hoa.
“A, Hướng đại ca còn có công chuyện cần xử lý sao? Vậy em không quấy rầy, mọi ngươi cứ tiếp tục làm việc đi, em để thiếp cưới ở chỗ này.” Cô đặt thiếp cưới xuống, buộc tóc lên, xoay người định trở về nhà.
Nhưng đi không được hai bước thì đột nhiên cổ áo bị giữ chặt, cả người cứng ngắt bị kéo trở về –
“A!”
Khẽ hô lên một tiếng, rầu rĩ không thèm chống cự, sau lưng của cô vang lên một tiếng trống, bất ngờ dựa vào thân hình nam tính rắn chắc phía sau.
“Đợi chút!” Tiếng nói trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu cô.
Hân Hân ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn khuôn mặt ngăm đen vì nhiều năm phơi dưới ánh mặt trời của anh.
“Hướng đại ca, anh không đi đính hoa sao? Nếu như bị người ta nhanh chân đến trước –”
“Anh sẽ nghĩ biện pháp khắc phục.” Hướng Vinh một lời hai ý, hai mắt khóa chặt khuôn mặt cô không cho rời đi.“Tại sao lại đột nhiên quyết định như vậy?” Toàn bộ sự tình phát sinh quá nhanh, làm cho anh trở tay không kịp, anh không chỉ không phát hiện, mà cơ hội ngăn cản cũng không có –
“Bởi vì mẹ em cảm thấy lo lắng a! Bà nói con gái có thì, mà em lại không biết cách tìm kiếm đối tượng, nếu không chịu đi xem mắt, tìm một người đàn ông tốt để kết hôn thì khẳng định sẽ trở thành hàng ế.” Cô cúi đầu, bất đắc dĩ thở dài một hơi.
Trai lớn cưới vợ, gái lớn gả chồng, đây chính là chuyện hoàn toàn hợp lý. Nam nữ trong phạm vi trăm dặm này đến tuổi thành hôn, thuận theo ông trời an bài, kỳ vọng của cha mẹ, lời bà mai mối mà kết tơ duyên.
Khi biểu tỷ [4], đường tỷ [5] đều lục tục lấy chồng, mẹ liền ám chỉ muốn cô nhanh chóng tìm một đối tượng. Nhưng trong mấy năm qua, ngay cả biểu muội, đường muội cũng đều lập gia đình, mẹ đã chuyển từ ám chỉ sang thúc giục bức ép, gấp đến độ giống như kiến bò trong chảo nóng.
Nếu cô làm việc ở bên ngoài còn có thể tránh đi một ít “lửa đạn”, nhưng cô lại dựa vào hội họa để kiếm sống, mỗi ngày ở trong nhà vẽ tranh minh hoạ sách cho trẻ em, muốn tránh muốn trốn cũng không được, mẹ lại liên tục công kích, rốt cục làm cho cô phải quỳ xuống đất đầu hàng, ngoan ngoãn bị dẫn đi xem mắt.
Nói thật, cái kia Trần gì gì đó, về gia thế, nhân phẩm đến tướng mạo đều tìm không ra nửa điểm thấp kém. Khi anh ở trong không gian ấm áp của quán cà phê nơi diễn ra buổi gặp mặt đồng ý cưới cô, mẹ còn ở trước bài vị tổ tông khóc lớn, cảm tạ tổ tiên phù hộ, cuối cùng có thể đem dây thần kinh thả lỏng, con gái so với người khác đều chậm nữa bước của bà cuối cùng đã có thể “thông quan” xuất môn.
Nhà trai sắp bước qua tuổi hai mươi chín, theo tập tục thì không phải số chín thì không nên kết hôn, Trần gia hai lão vì muốn mau chóng có cháu ẩm bồng, lập tức chủ trương tốc chiến tốc thắng, vội vã quyết định hôn sự ngay.
Chẳng lẽ là hồng loan tinh [4] vừa động, muốn ngăn cũng ngăn không được? Từ lúc tìm được chồng cho tới bây giờ cũng không quá hai tháng, chung thân đại sự của cô sớm đã được an bài.
Hân Hân chưa bao giờ thích qua ai, càng không biết tình yêu là cái cảm giác gì, sống đến hai mươi sáu tuổi, kinh nghiệm tình yêu của cô vẫn là trống rỗng.
Người nọ thủy chung đối với cô rất lịch sự, ôn nhu, tận tình săn sóc, tìm không ra một khuyết điểm nào. Nhưng là cô vẫn cảm thấy giữa hai người rất xa lạ, sự hiểu biết lẫn nhau so với người ngoài chỉ hơn một chút –
Tình yêu, là cảm giác như vậy sao? Cô cùng người kia sắp trở thành bạn đời của nhau, nhưng trong lòng một chút cảm giác an toàn cũng không có.
“Ngày tổ chức là ngày mấy?” Hướng Vinh hỏi, giọng càng lúc càng khẩn cấp.
“Ngày mai.”
“Ngày mai?!” Anh hét lên.
Âm lượng thật lớn, làm cho lỗ tai mọi người phát đau.
Hân Hân đứng mũi chịu sào cổ co rụt lại, vội lấy tay bịt bớt lỗ tai. Quen biết Hướng Vinh lâu như vậy, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh không khống chế được hét to.
Xem ra, bao hoa bị người khác lấy đi, thật sự làm cho anh không vui! (haiz, hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình, gặp người ngốc như vậy đúng là tội cho Hướng Vinh a =.=)
“Ách, đúng, đúng vậy! Em — em — em vốn muốn thông báo cho anh sớm hơn một chút, nhưng các anh hơn mười ngày trước phải đi Hà Lan, căn bản không liên lạc được, mà trong tháng này, cũng chỉ có ngày mai là ngày tốt –” Nàng cẩn thận quan sát, thấy mặt anh càng lúc càng tái nhợt, thân hình cao lớn cũng lung lay sắp ngã (tội nghiệp, sốc quá mà, chưa ngất xỉu là đã giỏi lắm ùi T.T).“Hướng đại ca, anh có chỗ nào không khỏe sao?” Cô lo lắng hỏi, sợ anh đột nhiên té xỉu.
“Không có.”
“Chỗ không khỏe là trái tim của ảnh.” Hướng Nhu thừa cơ ném đá xuống giếng.
Hướng Vinh liếc em gái một cái, trong ánh mắt không mang theo uy hiếp, nhưng lại tràn ngập sức mạnh khiến người ta hoảng sợ.
Anh hít sâu một hơi, không lâu sau liền khôi phục lại bình tĩnh, tất cả những cảm xúc kích động chớp mắt đều bị thu vào trong con ngươi đen sâu thẳm, giống như việc mất kiềm chế mà hét lên chưa bao giờ xảy ra.
“Anh không sao.”
“Vậy ngày mai anh sẽ đến uống rượu mừng chứ?” Hân Hân chờ mong hỏi.
Hai nhà tình nghĩa thâm hậu, cô cùng Hướng gia huynh muội giao tình lại càng thân thiết, mẹ ngàn vạn lần dặn dò, phân phó cô nhất định phải mời được hai người đến chung vui.
Hướng Vinh yên lặng quan sát cô, trong mắt thoáng qua tia sáng, chậm rãi gật đầu.
Thật tốt quá, nhiệm vụ thuận lợi hoàn thành!
Hân Hân thở ra một hơi, môi hồng nở ra một nụ cười vô cùng ngọt ngào.“Như vậy, em về trước, chúng ta ngày mai gặp lại.” Cô thoải mái nói, lấy ra trong túi mấy cái thiếp cưới còn thừa, ghi nhớ tên người nhận, tiếp theo liền thong thả bước ra cửa, tiếp tục đi gửi thiếp cưới.
Con ngươi đen u ám nhìn không thấy đáy từ đầu đến cuối vẫn luôn khóa chặt bóng dáng thon gầy yếu đuối của cô, cho đến khi cô biến mất nơi cuối đường, thân hình cao lớn vẫn như cũ không hề nhúc nhích, tựa như một ngọn tiểu sơn, lẳng lặng đứng ở đó. Cầm lên thiếp cưới không may mắn, sau đó siết chặt tay, tấm thiếp cưới bị bóp thành một đống nhăn nhúm.
“Đại ca, dù anh có mang thiếp cưới vò nát cũng không ngăn cản được sự thật là ngày mai Hân Hân sẽ đính hôn!” Hướng Nhu lấy tay chống cằm, thản nhiên nhắc nhở.
Hướng Vinh xoay người lại, nheo mắt nhìn em gái, trên mặt nhìn không ra cảm xúc gì.
“Ngày mai cô ấy sẽ không đính hôn.” Anh tuyên bố một câu đầy bí ẩn, bước về hướng chiếc xe thể thao, mặt không chút thay đổi khởi động động cơ, chớp mắt liền nhanh chóng rời đi.
Một nhân viên vừa mới đưa hoa trở về, nhìn thấy những chậu lan hồ điệp còn chưa chuyển đi, lại nhìn chiếc xe thể thao tăng tốc rời đi, sợ tới mức cằm thiếu điều chút nữa rớt ra.
“Oa, ông chủ muốn đi đâu? Lan hồ điệp cần giao cho khách hàng gấp, nếu không đưa đi thì muộn mất!” Trong việc buôn bán Hướng Vinh coi trọng chữ tín nhất, chưa bao giờ để xảy ra vấn đề gì cho khách hàng.
“Đám hoa này sẽ do anh đưa đi! Lúc khuân vác nhớ cẩn thận chút, đừng để hoa xảy ra vấn đề.” Hướng Nhu chống một tay lên cằm, cười khẽ vài tiếng, xoay xoay cây bút trong tay.“Về phần đại ca của tôi, anh ấy có việc quan trọng hơn cần xử lý!”
(Hết phần 1)
Chú thích:
[1] lễ phép lịch sự
[2] bí ẩn
[3] bàn bạc việc làm ăn
[4] biểu muội, biểu tỷ: chị em bên họ ngoại
[5] đường muội, đường tỷ: chị em bên họ nội
Vạn niên thanh
Uất kim hương (Tulip)
Lan hồ điệp
giàn hoa giấy
@by txiuqw4