Chương 4
Phần 1
Bảy giờ, một con chim nhỏ từ chiếc đồng hồ báo thức nhảy ra, vừa xoay tròn vừa hót líu lo.
Trong phòng ăn chính của Hướng gia có đặt một cái bàn ăn hình bầu dục bằng gỗ do một nhà điêu khắc nổi tiếng tạo ra, hoa văn rất tinh tế, xung quanh bàn có đặt năm cái ghế dựa. Cách bài trí trong phòng ăn và các phòng khác khá giống nhau, đơn giản nhưng không mất phần quí phái.
Đêm nay, ba trong số năm cái ghế có người ngồi, nhưng chỉ có hai người đang ngồi dùng cơm.
Chân gà hầm ngũ vị, bông cải xào, sườn ram, cà chua xào trứng, còn có một nồi canh cải bắp, bốn món ăn một món canh tất cả đều nóng hổi, có vẻ rất ngon.
Bất quá, người con trai ngồi giữa bàn ăn đối với các món ngon trước mắt lại làm như không thấy, bàn tay nắm chặt đôi đũa, nheo mắt nhìn chằm chằm con chim giả trên bàn, giống như đang nghĩ xem có thể dùng cách gì để làm thịt con chim đó.
“Nó trễ.” Người con gái trẻ tuổi soi mói nói.
“Nó đi xem mắt, đêm nay sẽ không về nhà ăn cơm.” Người con trai lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn em gái đang ngồi trên bàn.
Hướng Nhu đang ăn canh thì chậm chậm dừng lại, con mắt xinh đẹp phía sau cặp mắt kính nhìn anh trai đang ngây người, đôi môi đỏ tươi có chút run run, cố nhịn cười.
“Em đang nói cái đồng hồ, nó chạy trễ.”
Hướng Vinh mặt không đổi sắc, cuối cùng cũng bắt đầu ăn cơm.
Chỉ có điều, ăn thì ăn, mặt anh vẫn cứ lạnh ngắt, lông mày nhíu lại không chịu buông ra, nhìn rất đáng sợ, giống như bây giờ ăn vào miệng là hạt sạn, không phải là thức ăn ngon.
Hướng Nhu chậm rãi uống xong chén canh, làm như không có chuyện gì mở miệng.
“Đúng rồi, anh nói xem, ai đi xem mắt?”
“Hướng Cương.”
“Cùng ai?” Cô biết rõ còn cố hỏi.
Đầu bên kia bàn ăn im lặng hồi lâu thì mới truyền đến đáp án.
“Hân Hân.”
“Hân Hân? Âu Dương Hân Hân? Có phải là Âu Dương Hân Hân mà em quen từ nhỏ không? Oh, không thể nào, sao cô ấy lại đột nhiên cùng nhị ca đi xem mắt kia chứ?” Hướng Nhu một tay để trên ngực, làm ra vẻ kinh ngạc hỏi.
Con ngươi đen hẹp lại, ánh mắt sắt như dao bắn ra.
Hướng Nhu lập tức cúi đầu, thức thời câm miệng, nhưng vẫn không khuất phục thầm cười trộm.
Khách!
Tiếng mở cửa vang lên, hai người động tác nhất trí, buông bát đũa nhìn ra cửa.
Một chàng trai trẻ tuổi mặc tây trang đi vào trong phòng, đứng ở lối vào cởi giày, thay dép lê, xong xuôi mới huýt sáo băng qua phòng khách, khuôn mặt tươi cười đi về phía chỗ hai anh em đang ngồi.
“Xin chào, em đã trở về.” Hướng Cương khoái trá tuyên bố, đứng ở bàn ăn, nhìn chung quanh trong chốc lát.“Ba mẹ đâu? Sao không thấy ai hết?”
“Bọn họ tìm một đám hàng xóm tụ tập ở dưới tầng hầm hát Karaoke rồi. Xem ra, bọn họ đêm nay rất cao hứng, không hát hết một vòng sẽ không nghỉ đâu.” Hướng Nhu chỉ vào cửa vào tầng hầm, nhún vai trả lời.
Ba Hướng đối với việc ca hát là vô cùng yêu thích, sau khi đem sự nghiệp quăng cho trưởng tử, ông đã bỏ ra rất nhiều tiền trang bị các thiết bị chuyên nghiệp cách âm ở tầng hầm, sau đó lại đặt mua dàn máy hát hiện đại nhất, chẳng những bản thân được hát cho sướng miệng, còn có thể dẫn bạn bè về, chiêu đãi hàng xóm, trốn ở bên trong độc diễn hát hò.
Hướng Cương đương nhiên biết sở thích của cha, hiểu biết gật đầu, một mặt tháo caravat ra, nhìn lên bàn ngắm nghía.
“Bữa tối có chân gà hầm ngũ vị? Tốt quá!” Anh kéo ghế ra ngồi xuống, cầm đũa lên chuẩn bị tấn công bàn ăn toàn món ngon đầy đủ sắc hương vị kia.
Di, chân gà tự nhiên biết chạy?
Hướng Cương ngẩng đầu, mở to mắt nhìn đồ ăn ngon bị đại ca cướp đi. (tiết mục trừng trị tiểu đệ dám hẹn hò với ý trung nhân của đại ca xin được phép bắt đầu!! =D)
“Không có phần của ngươi.” Hướng Vinh lạnh lùng nói.
“Không có phần em? Vì sao?”
“Nhị ca, anh không phải đi coi mắt sao?” Hướng Nhu mỉm cười, kéo chân gà đến trước mặt mình, dùng động tác tao nhã nhất bắt đầu thưởng thức.“Chị Hoàng nghĩ anh không về nhà ăn cho nên không nấu phần của anh.”
“Nhưng trên bàn vẫn còn nguyên mà! Em gái ngoan, chia cho anh một cái –”
Đôi đũa vừa mới lướt qua mặt bàn thì đã bị một đôi khác ở giữa không trung chặn lại.
“Đừng giành ăn với em gái ngươi.” Hướng Vinh lời nói có thể nói là lạnh như nước đá, anh nheo mắt lại, đẩy đôi đũa của Hướng Cương ra.“Đó là của nó.”
“Cả bảy cái sao?” Hướng Cương vẻ mặt không tin được hỏi.“Nó không thể ăn hết được.”
“Em có thể để dành ăn khuya, nếu không, cũng có thể bỏ vào hộp tiện lợi, ngày mai mang đến công ty ăn.” Hướng Nhu cười khanh khách nhìn anh trai, ăn vô cùng khoái trá.“Mà nè, anh đi hẹn hò chẳng lẽ không ăn cơm sao? Hay là cùng đối phương tán ngẫu thích quá cho nên quên ăn?”
Hướng Cương buông đôi đũa xuống, sâu sắc ngửi được mùi thuốc súng, càng phát hiện nụ cười của Hướng Nhu vô cùng gian xảo.
Hai mắt anh nhíu lại, cân nhắc tình thế trước mắt, trước hết nhìn anh trai khuôn mặt tuy điềm nhiên nhưng thật ra là sóng ngầm mãnh liệt, lại nhìn vào đĩa chân gà đã thoát khỏi tầm tay. Đột nhiên, anh nhe răng mỉm cười, nhàn nhã dựa vào ghế ngồi.
“Đúng vậy, đương nhiên rất thích.”
“Oh, thật không? Xem ra anh rất vừa ý đối phương?” Hướng Nhu lửa cháy đổ thêm dầu, khóe mắt liếc nhìn đại ca, không muốn bỏ qua bất cứ hành động gì của anh.“Điều kiện của cô ấy tốt không?”
“Rất tốt.” Hướng Cương vô cùng đắc ý trả lời, làm bộ như không nhìn thấy đại ca ở bên cạnh sắc mặt đột nhiên chuyển sang xanh mét.“Cô ấy rất đẹp, tóc chấm ngang vai, mặc dù có chút ngốc nghếch, nhưng khi cười lại vô cùng đáng yêu –”
Oh oh, có “ai đó” mặt mày nhăn nhó.
Hướng Nhu cắn môi cố nén cười, có ý định muốn đem nhị ca quăng vô đống lửa.
“Còn gì nữa?”
“Mặc kệ anh nói cái gì, cô ấy đều dịu dàng gật đầu, bộ dáng thật sự là dễ thương làm cho anh nghĩ muốn hôn cô ấy một cái –”
A, có người mắt phun ra lửa.
Hướng Nhu yên lặng dọn dẹp bửa tối, chuẩn bị đóng gói đồ ăn bỏ trốn, một khi chiến tranh bùng nổ cô có thể dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi chiến trường, khỏi bị liên lụy.
“Giống như đứa trẻ, dịu dàng đáng yêu, nếu lấy về nhà tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện mẹ chồng con dâu hay em chồng chị dâu.” Hướng Cương hai tay khoanh ở trước ngực, mỉm cười nhìn em gái.“Cho nên, nếu anh thật sự cưới cô ấy, em không được bắt nạt cô ấy nha!”
Người kia chẳng những mắt phun ra lửa, mà trên đầu còn bắt đầu có khói bốc lên.
Hướng Nhu nhẹ nhàng đứng dậy, nhìn nhị ca tươi cười.
“Đừng lo, nếu anh còn mạng cưới cô ấy trở về, em tuyệt đối sẽ không bắt nạt cô ấy.”
Hướng Cương khoái trá vỗ tay hoan nghênh.
“Em nói xem, ngày mai anh nên mua cái gì tặng –”
Phút chốc, một bàn tay nhanh như tia chớp chộp tới, nắm áo Hướng Cương, lôi anh ra khỏi chỗ ngồi, ấn chặt vào tường. (đại ca chịu hết nổi rồi nhá =D)
“Những lời trên chỉ là bịa đặt, là tình cờ nghe người ta nói!” Anh đã sớm có chuẩn bị, lập tức giơ tay đầu hàng, mỉm cười nhìn anh trai thanh minh.
“Ngươi –” Hướng Vinh trong mắt bắn ra tia lửa, tức giận đến trán nổi gân xanh.
“Đại ca, bình tĩnh một chút.” Hướng Cương tuy vẫn tươi cười, nhưng thật ra không dám giỡn nữa, không muốn lát nữa thật sự bị ném ra khỏi phòng.“Đừng lo lắng, em đã có ý trung nhân rồi.”
“Ai?” Hướng Nhu đang đứng cách xa chiến trường năm mét xem trò vui nghe vậy liền hỏi.
Hướng Cương nhìn Hướng Nhu liếc mắt một cái, mỉm cười, không chịu tiết lộ thêm.
“Chậc chậc, em gái, cái tính chỉ sợ thiên hạ không loạn của ngươi nếu không mau chóng sửa đổi thì chỉ sợ không ai dám lấy ngươi.”
“Không cần anh quan tâm.” Hướng Nhu ngọt ngào cười, đẩy mắt kính lên mũi.
“Anh đương nhiên phải quan tâm. Nếu em thật sự ế chồng thì chúng ta sẽ phải nuôi ngươi cả đời a!” Tuy nói trong nhà có tiền, muốn nuôi thêm mười con sâu gạo cũng không thành vấn đề, nhưng đứa em gái này mồm miệng rất lanh chanh, nếu cô còn ở trong nhà, quả thực giống như trong chăn có cây kim, không khéo sẽ bị nó chích cho một cái.
“Anh đừng có đánh trống lảng.” Hướng Nhu đương nhiên đâu dễ buông tha, cố ý nhấn mạnh hỏi.“Anh nếu đã có người trong mộng, vậy sao còn đồng ý đi xem mắt?”
“Ta đi xem mắt là có lý do của ta” Hướng Cương câu môi cười, biểu tình cùng với Hướng Vinh có tám phần giống nhau, nhưng còn xảo trá hơn.“Bên cạnh đó, vị Âu Dương Hân Hân kia, sau khi ăn xong mấy miếng salad thì liền lăn ra ngủ, từ đầu tới cuối chưa từng liếc qua ta một cái, ta thực hoài nghi cô ấy thật ra còn không biết bộ dạng của ta là tròn hay méo nữa.”
“Vẫn còn đang ngủ?” Hướng Vinh buông tay ra, nhưng vẫn trừng mắt nhìn Hướng Cương, hai mắt tuy lạnh lùng nhưng không còn hung ác nữa.
Hướng Cương vừa được tự do liền gật đầu, thong thả sửa sang lại áo.
“Vừa ăn xong salad cô ấy liền nằm lên bàn ngủ bất tỉnh nhân sự. Bà chủ quán nói cô ấy phải tranh thủ hoàn thành xong bảng vẽ nên đã gần hai ngày không ngủ, bảo em đừng đánh thức cô ấy.”
Hướng Vinh ánh mắt lại phun ra lửa.
“Ngươi bỏ lại cô ấy một mình ở đó?” Anh quát lên, vẻ mặt bừng bừng nổi giận.
“Đừng lo lắng, bà chủ là họ hàng của nhà Âu Dương, là dì của Hân Hân, bà ấy nói chờ Hân Hân ngủ dậy sẽ đưa cô ấy về nhà, bảo em cứ về trước.”
Một khi bị rắn cắn, mười năm sợ rắn. Vì không để cho đối phương lại lầm đối tượng, Lý Nguyệt nhất quyết chọn nơi gặp mặt là nhà người quen, em gái của bà vừa vặn lại vừa khai trương nhà hàng, cho nên liền thuận lý thành chương [1] cung cấp chỗ hẹn, chẳng những có thể quan sát phát triển, còn có thể tùy thời tác động vào.
Anh em hai người đang nói chuyện, Hướng Nhu ở một bên đột nhiên xen mồm.
“Đại ca, em vẫn muốn hỏi anh, trước đêm Hân Hân đính hôn, anh suốt đêm đưa người trong trấn đi Đài Bắc, không phải người của công ty chúng ta đúng không?” Ánh mắt sau cặp kính kia chẳng những xinh đẹp mà còn vô cùng lợi hại.
Người anh này, tuy nói trước giờ đều nghiêm trang ít nói, tìm không ra nửa điểm khuyết điểm, trong mắt người khác là một hình tượng vô cùng chuẩn mực, nhưng cô hiểu rõ nhất, người nhà cô, bất luận đối với người ta biểu hiện như thế nào thì cái máu để đạt được mục đích bất chấp thủ đoạn là tuyệt đối tồn tại. (hic, gia đình nì thực đáng sợ =.=’)
Hướng Vinh mặc dù giỏi che dấu, nhưng cũng không thoát khỏi ánh mắt cô, từ sau khi nhận được thiếp cưới của Hân Hân, cô có linh cảm rằng anh nhất định sẽ bắt đầu hành động.
Hướng Nhu chắc chắn chuyện hai người kia bỏ trốn nhất định có liên quan đến đại ca.
Hướng Vinh lựa chọn im lặng, quay đầu nhìn ra bầu trời đêm u ám ngoài cửa sổ. Sau một lúc lâu, anh gọn gàng đứng dậy, cầm áo khoác đi ra ngoài.
“Anh đi ra ngoài một chút.”
“Đi thong thả a!” Hai anh em bị bỏ lại trăm miệng một lời, nhìn nhau qua bàn, hiểu rõ lòng nhau, cả hai đều rõ đại ca là vội vã muốn đi đến chỗ nào.
Tiếng xe nổ máy vang lên phá vỡ bầu không khí yên tĩnh buổi đêm. Chẳng bao lâu, xe rời khỏi nhà để xe, tăng tốc đi về phía nhà hàng của thành phố.
Chú thích:
[1]: hợp lý
@by txiuqw4