Trong khi thân hình còn bay bổng, nàng nói:
– Tiểu Phong chàng đã thua rồi!
Liền theo đó, thân hình Bắc Yêu nhẹ như nhụy hoa phớt nhanh một vòng tới.
Tiểu Phong chột dạ trong lòng, cũng thâu người lại thối lui. Chàng đưa mắt ngó xuống trước ngực mình, bất giác toàn thân ớn lạnh. Ngay trước ngực Tiểu Phong đã bị Bắc Yêu dùng năm ngón tay đâm lủng năm lỗ. Nếu Bấc Yêu muốn giết, phỏng chàng có còn giữ được mạng sống không?
Tiểu Phong không ngờ võ công của Bắc Yêu cao thâm đến mức ấy. Hạ tay giao đấu với nàng chưa quá hai chiêu mà chàng đã thua một cách mau lẹ dễ dàng.
Sự thật võ công của Tiểu Phong không đến nỗi kém xa Bắc Yêu. Chỉ vì chàng thiếu kinh nghiệm chiến đấu nên không tìm đặng cách thi triển “Thiên Huyền dương công” đó thôi.
Bắc Yêu vừa cười vừa nói:
– Tiểu Phong, chàng nghe rõ chưa? Chàng thua rồi đó!
Đương kinh hãi ngẩn người Tiểu Phong tỉnh hồn ngó lên. Mắt chàng biến sắc thò tay vào túi áo. Tiểu Phong lựa lấy mười bốn đồng tiền thuộc loại chữ đỏ và chữ đen, liệng qua cho Bắc Yêu, miệng bảo:
– Giờ đây ta tạm thời đưa cho nàng. Cũng có một ngày ta lấy lại trong tay nàng.
Sau khi lấy mười bốn đồng tiền, Bắc Yêu nói:
– Được rồi! Tôi sẽ chờ chàng ngày đó.
Tiểu Phong tức giận cành hông mà không biết phải làm gì, cứ ngó lườm lườm vào mặt Bắc Yêu. Chàng chợt quay ngươi, chạy vút đi. Được một khoảng Tiểu Phong chợt dừng gót lại cất tiếng hỏi Bắc Yêu:
– Ta còn có một việc muốn hỏi nàng.
– Cứ hỏi.
– “Địa bảo” ở đâu vậy?
– Trong dãy núi Võ Di Sơn!
– Võ Di Sơn ở chỗ nào?
– Hướng Đông Bắc tỉnh Giang Tây.
– Từ đây đi Giang Tây độ bao xa?
– Ở tại chỗ này cứ theo hướng Nam, nếu dùng khinh công thì độ ba ngày trở lại. Giờ đây chàng di tìm Lãnh Diện Vong Hồn chăng?
Tiểu Phong đáp:
– Không sai. Ta định đi ngay bây giờ.
Dứt tiếng, không chờ Bắc Yêu trả lời, Tiểu Phong quay người chạy bay như điện chớp.
Nhìn theo sau lưng Tiểu Phòng Bắc Yêu thấy chàng quá khôi ngô tuấn tú, vừa khẳng khái, kiêu ngạo, bất giác nàng thở dài một tiếng. Sau đó, nàng cũng nhoáng mình phát người đi lướt theo.
Tiểu Phong theo bờ sông Thần Quỷ hà về đến chỗ cũ của chàng ở trước kia, thấy thi hài của Tinh Nhãn Nhiếp Hồn và của mẹ được chôn cất xong xuôi.
Chàng sững sờ, không biết ai đã làm công việc đó?
Cứ suy đi nghĩ lại mãi mà chàng không sao tìm được con người ấy là ai.
Mộ phần của mẹ chàng chỉ cách mộ phần của Tinh Nhãn Nhiếp Hồn không đầy ba thước, trước mộ của mẹ chàng có tấm bia viết hàng chữ: “Tần Thiện Anh chi mộ”
Nhìn vào ngôi mộ mẹ, Tiểu Phong đau lòng xót dạ, nước mắt tuôn xối như mưa. Chàng khóc òa một tiếng, kêu rống lên:
– Mẹ!
Ngã lăn mình trên nấm đất, chàng vừa ôm vừa khóc kể:
– Mẹ ơi... Con trở về đây! Con ở bên mẹ! Mẹ ạ! Con quyết vì mẹ trả cho sạch món nợ máu này... Mẹ! con quyết báo thù cho mẹ bằng cách san bằng “Địa bảo”!
Tiểu Phong không biết thời gian trôi qua bao lâu, chàng nhìn nấm mộ của mẹ, hai hàng lệ thảm lại tuôn rơi. Lẩm bẩm, chàng khấn vái trước mộ mẹ:
– Mẹ! Mẹ cứ yên nghỉ. Con quyết bắt cho đặng Lãnh Diện Vong Hồn đem đến trước mộ mẹ. Vì mẹ, con phanh thây hắn làm muôn đoạn!
Tiểu Phong quay người chạy đến trước nấm mộ của Tinh Nhãn Nhiếp Hồn, nói:
– Ân nhân! Tôi đi đây! Tôi thề trả thù cho ân nhân!
Chàng quỳ trước mộ bia của Tinh Nhãn Nhiếp Hồn lạy ba lạy. Cuối cùng bắn mình rời khỏi cụm rừng xanh, Tiểu Phong nhắm theo hướng “Địa bảo” đi thẳng một mạch.
Tiểu Phong - nhân vật đã mang sẵn một sát nghiệp, vì oán cừu chứa chất đầy mình - ngày thứ nhứt xuất hiện trong chốn giang hồ, đã làm kinh khiếp võ lâm. Chính đồ đệ của Đông Hải Long Vương bỏ mạng, hơn ba mươi thủ hạ của “Địa bảo” bị giết. Tin tức ấy đã dấy động giang hồ.
Những người chưa thấy mặt Tiểu Phong đều tự hỏi, nhân vật ấy mặt mũi làm sao, chỉ trong vòng một buổi đã đánh chết trên bốn chục nhân mạng?
Do đó chàng bị xem như một “Sát nhân ma vương”.
Cùng lúc ấy “Địa bảo” đã phái cao thủ đi tìm giết Tiểu Phong.
Ngày thứ nhì, trời sắp tối...
Tiểu Phong đến thành Nam Dương, chàng đã cảm thấy đói. Tiểu Phong tìm một tửu lầu đặng lót dạ. Dạo quanh thành chàng thấy một bảng hiệu “Thương Mân Tửu Lầu” liền bước vào.
Vừa bước vào trong, Tiểu Phong đảo mắt một vòng tìm một chiếc bàn trống.
Lúc ấy, chợt một gã vận áo vàng đi lảo đảo như người quá chén. Gã sừng sổ bước thẳng đến Tiểu Phong. Chàng định lách sang bên, gã say lại đảo người té vào chàng. Gã lè nhè ngước cặp mắt lương:
– Xin lỗi... Xin lỗi tôn giá...
Gã lại lảo đảo đi thẳng ra ngoài “Thượng Mân Tửu Lầu”.
Tiểu Phong nhìn theo gã, lắc đầu rồi ngồi xuống bàn. Lúc ấy lại có tiếng vó ngựa dồn dập bên ngoài. Thoáng chốc tiếng vó ngựa đã dừng hẳn bên ngoài tửu điếm.
Tiểu Phong ngồi xuống ghế ngẫm nghĩ một hồi. Chàng thò tay vào túi định kiểm lại số bạc đang có trong mình. Tiểu Phong giựt mình, số bạc đã không còn và phong thơ thần bí cùng bảy đồng tiền cũng không cánh mà bay. Chàng ngẩn ngơ người. Chàng vội rời khỏi tửu điếm ra ngoài. Vừa đi vừa suy nghĩ, ánh sáng chợt lóe lên trong đầu, chẳng lẽ gã say rượu đã móc túi cửa chàng sao? Tiểu Phong nghĩ lại lúc gã té hình như đâu có chạm vào người.
Chàng vừa đi vừa suy nghĩ, suy nghĩ mông lung mà không biết lúc ấy mười mấy cao thủ vận áo đen do Lãnh Diện Vong Hồn sai đi giết chàng đã rầm rập ở sau lưng. Tiểu Phong chân cứ bước trí cứ nghĩ.
Bọn mười mấy tên cao thủ áo đen đã bao vây. Một đứa trong bọn lấy mắt ra dấu cho đồng bọn chúng được lịnh phải giết, chẳng còn chút nghi ngờ nào cả!
Bận nghĩ ngợi vẩn vơ, Tiểu Phong quên xung quanh có người muốn giết chàng. Chàng đang đi bỗng có mười mấy đứa cản đường lại. Mặt tên nào cũng ngập tràn sát khí. Tiểu Phong gằn giọng:
– Các người là người của “Địa bảo”?
Một lão già mắt lươn quắc mắt nói:
– Không sai!
Lão già ấy đứng sau lưng Tiểu Phong. Tiếng lão chưa dứt thì đã đẩy đến chàng một chưởng. Chưởng của lão già ấy nổi gió rào rào ập đến nhanh hơn chớp mắt.
Tiểu Phong không ngờ có người tấn công mình sau lưng lại bất ngờ. Vì mắc lo suy nghĩ về vụ mất bảy đồng tiền, chàng không đề phòng kịp lúc nghe tiếng nạt to, tiếp theo thì bạch một cái, chàng đã bị lão già áo đen ấy đánh trúng ngay lưng. Tiểu Phong hộc máu tươi, thân hình xoay lộn mấy vòng. Mặt biến sắc hai mắt mở to hung quang rọi thẳng vào mặt lão già ấy quát hỏi:
– Đánh lén sau lưng ta không thể tha chết cho mi được!
Tiểu Phong đưa bàn tay quẹt sơ dấu máu bên khóe mép, chân dằn từng bước đến sát mặt lão già ấy.
Lão già mặc áo đen cười nhạt một tiếng nói:
– Các hạ đã giết hơn ba mươi môn hạ của “Địa bảo”, nhưng giờ đây nợ máu phải trả bằng máu.
Lão già mặc áo đen này nói dứt, hai mươi mấy lão già mặc áo đen cùng bọn sử dụng thân pháp hết sức lanh lẹ bao vây Tiểu Phong.
– Các người là môn hạ của “Địa bảo”?
– Đúng lắm! Chẳng sai mảy may!
Tiểu Phong nghiến chặt hai hàm răng trèo trẹo.
Máu hận thù bị sôi sục trong đầu chàng, Tiểu Phong buông tiếng cười dài như điên như cuồng.
Chàng nghĩ thầm trong bụng:
– “Ta không ra tay giết mi về cái thuật đánh lén sau lưng, ta thề chẳng làm người.”
Bụng đã tính trước, một chưởng từ tay chàng đã đánh vào lão già mặc áo đen.
Lão già mặc áo đen ấy cười nhạt một tiếng, người hắn sàng qua, bắn vọt tới.
Chỉ trong nháy mắt mười mấy tên mặt đồ đen đều bổ vào mình Tiểu Phong cùng một lượt.
Chưởng lực của chúng đánh tới, miệng chàng quát to:
– Nè, thằng già hèn hãy trả lại một chưởng đây chứ.
Tiểu Phong chẳng kể bị nội thương một chưởng đánh tới nổi gió. Một chưởng ấy do tức giận đánh ra nên sức vô cùng mạnh mẽ và mau lẹ.
“Bùng!” Lão già áo đen ấy bị bắn văng ra máu rơi tứ tung, bể đầu chết tươi.
Trong chớp nhoáng ấy mười mấy chưởng lực cùng loạt cuộn tới như sóng trào biển động. Tiểu Phong rùng mình né tránh nhắm thẳng mé trước bay mình chạy thoát. Chàng bắn mình vọt ra, máu tươi từ miệng tuôn trào như suối!
Trên hai mươi tên cao thủ áo đen quát to một tiếng, mỗi đứa tống theo Tiểu Phong một chưởng.
Tiểu Phong dừng bước đứng lại trợn mắt nói:
– Ta sẽ liều mạng với lũ bây.
Chàng vung mạnh thân hình, rút thanh “Độc Long kiếm” khỏi vỏ. Chợt thấy một chuỗi ánh sáng đen huyền nhưng chói sáng ngời, hợp với một chuỗi tiếng gió rít trong trẻo len vào chỗ nơi bọn mặc áo đen đang đứng. Lúc ấy Tiểu Phong bị dồn vào một tình thế nguy ngập lửa giận cháy bốc lên trong tâm can không sao chịu nổi. Thanh “Độc Long kiếm” trên tay chàng biến thành một luồng ánh sáng đen huyền chém liền mười bốn nhát. Ánh kiếm lập lòe, tiếng gió kiếm rít kinh khiếp theo những tiếng rú thê thảm thét vang. Đã có ba tên áo đen nhào xuống.
“Độc Long kiếm” là thứ khí giới thần vật của đời thượng cổ lưu truyền, đừng nối là bị kiếm trúng mà cả gió kiếm hơi chạm vào mình cũng đã táng mạng ngay.
Tiểu Phong cầm kiếm đưa ngang, nghiến răng quát bảo:
– Bọn bây không sợ chết, thì cứ việc xông vào mà chơi!
Hai con ngươi chói ngời của chàng rực rực hung quang quyết ý lấy mạng mười mấy tên mặc áo đen đang ở trước mặt mới hả hơi tức giận.
Chàng cũng đã hiểu rõ sức lực của mình dã hao mòn, ráng nữa không nổi.
Chàng đã bị lão già áo đen đấm vào ngang lưng một chưởng thêm vào đó mấy lần ra tay đối với kẻ thù, chân nguyên trong người đã khô cạn. Nếu không điều trị chỗ nội thương trầm trọng ấy cho kịp thời thì sợ e khó...
Tiểu Phong còn đang suy nghĩ, tên mặc quần áo đen đứng trước mặt chàng đã lớn tiếng nạt bảo om sòm:
– Hôm nay mi không chết thì bọn ta đây chẳng sống. Nè tiểu tử! nạp mạng mau!
Hàng loạt chưởng lực ào ào tràn tới thế dữ dường đổ núi sang non.
Tiểu Phong bụng bảo dạ rằng:
– “Núi xanh còn đó thì lửa đỏ còn. Ta sẽ lấy máu rửa thù “Địa bảo”. Ta lại sẽ đến đây trả mối hận đánh lén ta hôm nay vẫn chưa trễ.”
Với ý nghĩ ấy chàng đâm liền tới hai nhát “Độc Long kiếm” đẩy mười mấy cao thủ áo đen lui xa ra. Sau đó chàng tung mình chạy thẳng.
Tiểu Phong biết mình bị nội thương trầm trọng cần phải gấp rút điều trị. Nếu còn kéo dài thời gian thì dầu cho không táng mạng dưới độc thủ của bọn người quần áo đen này đi nữa thì cũng không tránh khỏi bị tàn tật suốt dời, thành kẻ phế nhân. Tuy thương thế quá đỗi nặng nề, nhưng cái bắn người bay vút tới của chàng vẫn lẹ như một ngôi sao xẹt.
Mười mấy tên mặc quần áo đen tại trận không ngờ Tiểu Phong bỗng nhiên thoát thân bỏ chạy liền quát to lên một tiếng, rượt theo sau lưng chàng.
Thình lình, một giọng nói lạnh lùng nạt to như sấm nổ:
– Bọn này quả chẳng biết xấu hổ là chi hết kia mà!
Mười mấy tên mặc quần áo đen của “Địa bảo” đang lúc rượt Tiểu Phong thoạt nghe mệt tiếng cười sang sảng, chúng chưa kịp ngó lại thì một luồng chưởng lực oai dũng bỗng nhiên dội ngay vào bọn hắn, chặn đứng bọn chúng lại. Mười mấy tên áo đen sững sờ, trước mặt chúng là một thiếu nữ độ mười mấy tuổi.
Nàng bận áo xanh trông rất nhu mì. Mười mấy tên cất giọng lạnh lùng hỏi:
– Cô nương là người nào?
– Bọn mi hỏi ta là người nào à?
Liền lúc ấy lão già mặc áo đen biến sắc, sát khí bao trùm. Hắn chậm chậm sấn tới trước thiếu nữ ấy.
Tiểu Phong tung mình bắn vọt ra ngoài, bỗng chàng dừng gót đứng lại. Chỉ vì trong đám đông người qua lại chàng chợt nhìn được một người! Người ấy chính là anh chàng suýt tông vào bụng chàng lúc hắn ngã xiêu té từ cầu thang quán cơm Thượng mân tửu lầu! Hai con ngươi sáng ngời hung quang của chàng đóng đinh vào chàng say ấy.
Anh chàng say có cặp mắt lờ đờ ấy, dường như đã phát giác, sợ hãi liếc nhìn Tiểu Phong một cái quay người vụt chạy.
Tiểu Phong nạt vang một tiếng bảo:
– Đứng lại...
Chàng bắn vọt người tới rượt theo bén gót anh chàng say ấy.
Mặc dầu bị trọng thương, cái bắn người của Tiểu Phong lẹ tợ diện chớp. Anh chàng ấy lui lại một bước, lõ cặp mắt kinh khủng nạt hỏi:
– Mi làm cái gì?
Gương mặt Tiểu Phong bao dày một màu sắc khí. Chàng lạnh lùng nói:
– Làm cái gì hả? Mi chớ khá bịp bợm! Nếu thật tình mi không trả món ấy lại cho ta nhứt định sẽ giết mi dưới lưới kiếm này!
Tiểu Phong vung thanh “Độc Long kiếm” sắp sửa ra tay.
Mặt chàng say ấy biến sắc kinh hãi. Hắn lầm bầm:
– Mi nói cái gì cái món gì?
Tiểu Phong giận nạt to:
– Mi thật không trả món ấy lại cho ta ngay à?
– Ta... ta nào có rõ cái món ấy là chi đâu?
Tiểu Phong nghiến răng trèo trẹo múa thanh “Độc Long kiếm” chói lòe ánh sáng đen huyền đâm thẳng vào ngực hắn. Tiểu Phong trông thấy tình cảnh ấy, biết rõ chàng say này mù tịt võ công, chẳng hiểu né tránh, đỡ gạt chi cả. Cái chết thê thảm đến trước mắt mà vẫn đứng yên không khác bị trời trồng. Liền khi ấy Tiểu Phong vội thâu kiếm trở về. Chàng nạt một tiếng lạnh lùng, nói:
– Mi thật không lấy sao?
– Không có!
Tiểu Phong buông kiếm xuống hầm hừ nói:
– Này! Mi hãy trả lại ta. Bằng không ta đánh mi chớ có trách!
Chàng say ấy liền miệng đáp một tiếng:
– Đúng.
Hắn quay người chạy như tên bắn. Sau cùng hắn mất dạng trong biển người.
Tiểu Phong quét hai luồng nhãn quang về phía đã diễn cuộc lưu huyết.
Mười mấy tên mặc quần áo đen của “Địa bảo” đang bao vây bốn phía thiếu nữ mặc áo xanh.
Tiểu Phong nghiến răng, tự bảo thầm trong bụng:
– “Thủ đoạn của lũ bây thật là ác độc, ta cần phải đối xử với lũ bây ác độc gấp mười lần”.
Đương khi Tiểu Phong còn nghĩ ngợi, một người cất tiếng nói lạnh lùng:
– Nhỏ kia! Mi bị anh chàng say ấy qua mặt cái vù rồi đó bậu ơi!
Tiểu Phong nghe nói đầu óc rối beng, choáng váng, ngó theo chàng ngước mắt kiếm tìm. Thoạt nhìn thấy trong đám người ồn ào như buổi chợ mai ấy có một cụ già đầu bạc trắng phau. Lão già ấy đang ngó chàng lắc mình một cái. Tiểu Phong chạy tới trước mặt cụ già:
– Cụ muốn nói gì?
Cụ già phất nhẹ cây phất trần trên tay, nói:
– Cậu bị lừa gạt!
Tiểu Phong lõ cặp mắt kinh hãi, cất to tiếng hỏi:
– Thằng say ấy là ai?
Cặp mắt chàng rực rực hung quang ngó thẳng vào cụ già râu bạc ấy không nháy. Chàng làm như thể tìm ra một cái chi đó trên vẽ mặt cụ già.
Bỗng nhiên, gương mặt tươi tỉnh của cụ già đầu bạc ấy thoáng qua một vẻ giận dữ. Cụ già ấy nói:
– Ta không nói, ngươi làm đặng gì được ta?
Tiểu Phong gằn giọng:
– Tôi không cho ông yên dưới thanh “Độc Long kiếm” này đâu!
Lão cười lạt:
– Đâu thử xem, “Độc Long kiếm” lợi hại như thế nào?
Tiểu Phong hét lên một tiếng lớn:
– Hãy coi đây.
@by txiuqw4