Dưới lớp sương mù mờ ảo, Thiên Tố đứng ở bờ bên kia, khẽ cất tiếng hát. Lần này, lũ cá chân người tập hợp còn nhanh hơn lần trước, tiết tấu của tiếng hát dường như cũng nhanh, gấp và vội vàng hơn. Lục Vi biết, Thiên Tố đã đợi rất lâu rồi.
Tương Thành trước lúc chết đã cùng cô ta thực hiện một cuộc giao dịch, bây giờ, cô ta đến để “kiểm tra hàng”. Vi Vi trừng mắt nhìn Thiên Tố đang đi trên chiếc cầu chân người, đẩy Quý Vân đang đứng trước mặt ra, nói: “Anh mau đi đi!”
Quý Vân cau mày, dường như không tin vào những gì mình vừa nghe thấy. “Tại sao?”
“Mau đi đi, đừng để ý đến tôi!” Vì căng thẳng, giọng nói của Lục Vi có chút run rẩy. “Quý Vân, anh nghe này, chúng căm ghét thứ mùi trên người tôi, sẽ không sát hại tôi đâu, còn anh…”
Chưa nói xong, Quý Vân đã mỉm cười, vỗ nhẹ lên đầu Lục Vi, giọng nói bình tĩnh mà ấm áp: “Tôi đã đến đây rồi thì sao có thể rời đi được!”
Tiếng cười sắc lẹm truyền đến phía sau hai người, Thiên Tố vẫn đội chiếc mũ có mạng che mặt lần trước, chiếc váy dài trắng muốt tung bay trước gió. “Tương Thành khiến ta quá thất vọng, ngay cả chuyện cỏn con này mà cũng không làm xong, hắn ta chết cũng chẳng có gì đáng tiếc. Có điều… lại có người mới đến.”
Thiên Tố vừa nói vừa hướng mắt về phía Quý Vân. “Cao lớn, tráng kiện, anh tuấn, tao nhã, ta thích, ha ha…” Giọng cười quỷ dị, u ám vừa cất lên, Thiên Tố đột nhiên vươn cánh tay dài qua màn sương trắng, kéo Quý Vân lên cầu, nói: “Anh trai, không cần để ý đến con nhỏ đã phản bội anh đó, làm người bảo vệ cho tôi, được không?”
Ánh mắt Quý Vân vẫn sâu thẳm, đầy vẻ bí ẩn, cúi đầu nhìn những ngón tay ngọc ngà đang đặt trên cổ áo mình không chút do dự, đẩy đối phương ra. Thoáng chốc, Thiên Tố kinh ngạc, Vi Vi sững sờ, lại chợt trông thấy Quý Vân không thương tiếc, bẻ gãy ngón tay của Thiên Tố. Trong giây lát, vô số những ngón tay lơ lửng giữa không trung như bầy rệp nhất loạt rơi xuống đất.
Nhìn thấy cảnh này, Lục Vi vô cùng hoảng sợ, toàn thân nổi da gà. Quý Vân nghiêng người che chắn phía trước cô, trên mặt anh vẫn phủ một lớp sương trắng.
Thiên Tố ôm bàn tay, lùi lại phía sau, cất giọng sắc lẹm: “Người quá đáng lắm, quá đáng lắm! Dám đối xử với một cô gái như vậy sao?” Vết thương trên tay cô ta xuất hiện vô số những con côn trùng không ngừng ngọ nguậy, trong phút chốc, những con côn trùng đó nhanh chóng tái tạo lại ngón tay ngọc ngà cho cô ta.
Lục Vi kiềm chế cơn buồn nôn đang cuộn trào, kinh ngạc hỏi: “Sao có thể như thế được?”
Quý Vân vẫn không ngừng quan sát mọi động tĩnh trên người Thiên Tố, thấp giọng nói: “Trong truyền thuyết, có một loại côn trùng có khả năng sinh sôi, nảy nở với tốc độ chóng mặt, chúng có khả năng chữa lành những vết thương trên cơ thể động, thực vật. Chúng sống ký sinh và không ngừng gặm nhấm linh hồn ký chủ trong một nghìn ngày đêm, chỉ chừa lại cái xác. Sau đó, trải qua thêm một trăm ngày thích ứng với phần xác này, chúng có thể đi lại như người bình thường, thậm chí có thể bắt chước giọng nói và thần sắc của ký chủ. Người ta gọi loại côn trùng này là Thiên Tố.”
Nghe Quý Vân vạch trần bộ mặt thật của mình, Thiên Tố ngẩng mặt lên trời cười lớn, giọng nói trở nên quỷ dị, không còn nũng nịu như lúc nãy: “Không sai, ta chính là Thiên Tố trùng. Ta bị con người lừa gạt, ném vào nơi quỷ quái này, nếu ta không thông minh mượn thể xác của con người thì sớm đã bị nước mưa làm ngập chết rồi! Ha ha, con người đáng ghét, nước cũng đáng ghét…”
Lúc này Lục Vi mới hiểu những gì mà Tương Thành đã nói. Anh ta từng nói, ma quỷ trong thành phố tù nhân này đều sợ nước, bây giờ xem ra, có lẽ trong thành phố tù nhân này ban đầu chỉ có Thiên Tố trùng, sau đó chúng sinh sôi nảy nở, ra sức gặm nhấm cơ thể của tất cả sinh vật bị rơi vào đây, biến chúng thành nô lệ của mình. Vì chỉ có như vậy, chúng mới có thể chống chọi được với những trận mưa gió bão bùng, nhưng do đặc tính sợ nước khiến chúng không thể ăn được loại cá chân người cùng với… những thứ trong ngôi nhà gỗ giữa hồ này. Vậy nguyên nhân gì đã khiến Thiên Tố bất chấp mọi nguy hiểm để mò đến đây tìm cô?
Dường như thấu hiểu những băn khoăn của Lục Vi, Thiên Tố vừa cười nham hiểm vừa vén tấm mạng che mặt ra. Trong chốc lát, Lục Vi nhìn thấy trên khuôn mặt xanh xao, tái mét của cô ta lúc nhúc đầy những con côn trùng khủng khiếp đang bò lổm ngổm, phần thịt hai bên má thối rữa, tanh tưởi, hôi hám kinh khủng.
Quý Vân kéo Vi Vi lùi lại phía sau. Thiên Tố cất giọng ồm ồm: “Cơ thể của con người rất tốt, nhưng cũng rất dễ bị hư hỏng, chúng ta đã lâu không được nếm mùi thịt tươi rồi. Ta thích cơ thể của hai ngươi, chẳng phải vừa rồi các ngươi nói muốn ở bên nhau dài lâu sao? Chỉ cần… hi hi, chỉ cần được chúng ta ăn thịt, các ngươi sẽ mãi mãi được ở trong thành phố tù nhân này… A ha ha!!”
Dứt lời, quai hàm Thiên Tố đột nhiên ngoác rộng đến tận mang tai, Lục Vi lặng người, từ trong miệng cô ta đùn ra ngàn vạn những con côn trùng, lóp ngóp bò về phía cô. Nhất thời, Vi Vi chỉ biết mở to mắt kinh ngạc, quên cả hét lên cầu cứu, nói gì đến việc tháo chạy. Trong nháy mắt, đám côn trùng bò đến bên hai người…
Ào ào!
Chớp mắt, nước bắn tung tóe khắp nơi, Thiên Tố trùng bị nước thấm ướt, bò lổm ngổm trên mặt đất. Thiên Tố run rẩy, hét toáng lên: “A a… Đồ khốn! Đau quá! Ngươi thực sự muốn ta nổi giận ư? Ta sẽ giết ngươi! Giết chết các ngươi!!”
“Chạy nhanh!” Nhân lúc Thiên Tố đang phát điên vì đau đớn và tức giận, Quý Vân kéo Vi Vi rời khỏi căn nhà gỗ, lội qua hồ, chạy lên phía trước. Cô nắm chặt tay anh, trong lòng vẫn còn sợ hãi: “Chúng ta đi đâu?”
“Rừng cây khô!”
_ _ _ _ _Tôi là đoạn phân cách lũ côn trùng buồn nôn_ _ _ _ _
Hai người thở hổn hển, chạy đến trước rừng cây mới dừng lại. Lục Vi vỗ ngực thở dốc, hỏi: “Chúng ta đến đây làm gì?” Thiên Tố sợ nước, họ lại chạy đến đây ẩn nấp, sớm muộn gì cũng sẽ bị phát hiện, huống hồ nơi này lại là đất liền.
Quý Vân nhìn xung quanh khắp lượt, nghiêm trọng nói: “Đây chính là cổng vào thành phố tù nhân.”
“Cổng vào?”
Quý Vân gật đầu. “Thành phố tù nhân là một bản thiết kế trò chơi điện tử, đúng hơn là một loại ảo cảnh trá hình dưới hình thức trò chơi, nếu không phải người có đủ ma lực thì không thể nhìn thấy cánh cổng này và không có cách nào vào được. Nếu không có ma lực cũng không thể nào thoát ra được. Hơn nữa, chỉ có một chỗ duy nhất thông ra bên ngoài…”
Quý Vân dứt lời, cùng Lục Vi ngẩng đầu nhìn rừng cây khô. “Tôi gặp cô ở ngay chỗ này.”
Ánh mắt Lục Vi rực sáng: “Vậy bây giờ chúng ta cũng từ chỗ này mà trở về thôi!”
Vi Vi vừa dứt lời, từ phía sau hai người truyền đến một tiếng cười sắc lẹm. Thiên Tố bước đến, chậm rãi nói: “Không được đâu! Cô gái, cô không muốn biết vì sao anh ta có thể vào được đây sao? Vì anh ta là người bảo vệ của cô, cô ở trong này, anh ta có thể cảm nhận mùi hương trên cơ thể cô mà tìm đến. Nhưng bây giờ… Ha ha ha, không có mùi hương chỉ đường, hai người sao có thể rời khỏi nơi này đây?”
“Cái gì?” Lục Vi tròn mắt, kinh ngạc quay đầu, nhìn Quý Vân, hy vọng anh sẽ phản bác, nhưng chỉ thấy anh mím chặt môi, không nói một lời.
Thiên Tố che miệng cười gian. “Các người không chạy thoát được đâu, đã vào đến đây thì phải nghe theo mệnh lệnh của ta! Chàng trai, anh giao cô gái này cho ta làm thể xác mới, ta sẽ đáp ứng yêu cầu của anh, trong thời gian ngắn, nhất định sẽ thả anh đi.”
Quý Vân cắn răng, bặm môi, bàn tay nắm tay Lục Vi không ngừng siết mạnh.
“A Vân…”
“Cứ khóc đi, còn điều gì chưa nói thì hãy nói hết đi, nếu không biến thành cái xác không hồn rồi sẽ không còn cơ hội để nói nữa đâu. Ha ha, ta đã nói rồi, không ai có thể cứu được các người, ngoại trừ đột nhiên trời đổ mưa…”
Thiên Tố vừa dứt lời, trong rừng cây khô truyền đến một tiếng gầm lớn, mặt đất bỗng rung lắc dữ dội. Thiên Tố ngẩng mặt nhìn, kinh ngạc nói: “Đó là tiếng gì vậy?”
Lục Vi trầm mặc, cảm thấy tiếng gầm đó rất quen thuộc, trong đầu lóe lên một tia sáng, bất giác thốt lên một cái tên: “Nam Huyền!”
“Rào, rào, rào…” Ngay sau tiếng gầm làm rung chuyển đất trời đó, bầu trời đột nhiên đổ một trận mưa lớn, nhưng không giống trận mưa vừa rồi, đây là những giọt nước mưa thực sự, sạch sẽ và trong suốt. Lúc này, cả thành phố tù nhân đều được gột rửa. Thiên Tố bất ngờ bị nước mưa tấn công, toàn thân mềm nhũn, ngã xuống đất, sau khi được tẩy rửa, từng mảng thịt da thối rữa như tòa nhà sụp đổ, vỡ vụn trên nền đất.
“A a… Tại sao lại thế này?” Thiên Tố hoảng hốt nhìn cánh tay mình, đau đớn gào thét. “Là ai? Ai đã hại ta? Là ai đã giết chết những đứa con của ta? Ta sẽ ăn thịt ngươi! Ăn thịt ngươi!” Dứt lời, Thiên Tố liền cảm thấy sau gáy mình truyền đến một tiếng thở nặng nề, quay lại nhìn, thấy một con rồng với dáng vẻ uy vũ, ánh mắt sáng ngời đang hung dữ lao về phía mình.
“Ngươi…”
“Hừ, hừ, hừ!”
Nam Huyền gầm lên giận dữ, lũ côn trùng phút chốc ồ ạt rơi xuống như những chiếc lá khô, theo gió tản đi khắp nơi, cuối cùng rơi vào trong hồ nước, trở thành món mồi béo bở cho lũ cá chân người hưởng thụ.
“Không…” Tiếng kêu của Thiên Tố trở nên méo mó, khó nghe. “Cho dù có chết, ta cũng không để các ngươi rời khỏi thành phố tù nhân…”
Nói xong, Thiên Tố hòa vào “đám con” của mình, biến mất trong hồ nước. Thấy thế, Lục Vi kinh hoàng, ngây ngốc đứng yên tại chỗ, chắc chắn Thiên Tố đã chết mới trấn tĩnh quay đầu nhìn. Lúc này, Nam Huyền đã biến lại hình dạng con người, vẫn ngây ngô như thường ngày, yên lặng đứng nhìn cô.
Vi Vi mỉm cười, chạy đến bên Tiểu Long ngốc nghếch. “Nam Huyền, sao anh đến được đây?”
“Hừm, hừm, đừng có bất công như vậy, được không?” Giọng điệu dí dỏm pha trò của Dạ đại họa chậm rãi vang lên. Lục Vi vừa định thần liền nhìn thấy Dạ Ly và Thương Hy từ từ xuất hiện trong rừng cây khô. “Tiểu Vi Vi, nói gì thì nói, tôi vẫn là chính thất, trước mặt “chồng bé” và tình nhân, cô phải giữ chút thể diện cho tôi chứ! Hãy đến chào hỏi tôi trước đi!”
Lục Vi đứng chết lặng, toàn bộ sự chú ý đổ dồn vào người bên cạnh Dạ Ly. Chỉ tay về phía Thương Hy, cô líu lưỡi nói: “Tại sao anh ta cũng…”
“Tại sao anh ta cũng đến đây phải không?” Dạ Ly tiếp lời Lục Vi, không khách khí đẩy Thương Hy dúi xuống, dáng vẻ hung hăng, kiêu ngạo của Thương Hy cũng hoàn toàn biến mất, lúc đầu còn lầm bầm chửi rủa, sau không dám lên tiếng.
Nam Huyền nói: “Chúng tôi biết cô ở trong này ắt sẽ gặp nguy hiểm nên đã tìm cách vào đây cứu cô. Dạ Ly nói có người dẫn đường sẽ đỡ tốn công sức nên mới tương kế tựu kế lừa hắn vào cùng.”
Dạ Ly nhìn Quý Vân nãy giờ vẫn im lặng, gật đầu nói: “Quý Vân, chúng tôi đi khắp nơi tìm anh nhưng không tìm được, quả nhiên anh cũng bị đẩy vào đây…”
Quý Vân ngắt lời Dạ đại họa, thấp giọng nói: “Bây giờ không phải là lúc nói những chuyện này, coi như Vi Vi đã thoát khỏi nguy hiểm, chúng ta cần nghĩ cách thoát khỏi đây.”
Nói xong, đám người nhất loạt đưa mắt nhìn sang phía “người dẫn đường”, Thương Hy nghiến răng nói: “Cũng không phải không có cách ra, chỉ là… hơi khó khăn…”
@by txiuqw4