Chỗ ngồi trên xe từ từ lún xuống.
Trang Noãn Thần lại nhìn thấy cơ thể mình như con cá trần trụi, uốn lượn dưới thân Giang Mạc Viễn. Ánh mắt anh phát ra sự điên cuồng, Michelle nói đúng, cô không thể không thừa nhận, Giang Mạc Viễn là một người đàn ông có dục vọng cùng tinh lực dồi dào.
Bên ngoài xe, bất ngờ phát ra tiếng vang.
Xa xa như là tiếng bắn pháo hoa lên không trung, sao khi nổ tung, hắt ánh sáng lờ mờ vào trong khoang xe.
Trang Noãn Thần giật mình, anh lại cười khẽ, vỗ về.
“Đừng ở đây mà.” Cô sợ bị người khác nhìn thấy, pháo hoa cách khá gần, chắc là gần đây có người.
“Yên tâm đi, nếu thực sự bị nhìn thấy, còn có cả anh mà.” Giang Mạc Viễn tươi cười, tiếp đó là ép người xuống.
Những lời này tuy mờ ám, lại đủ làm cô xiêu lòng.
Không biết tại sao, cô lại thích cảm giác này, khi nội tâm của cô yếu đuối, anh lại ở bên tai cô khẽ thì thầm một câu nói khiến cô yên tâm, giữa lúc vô thức lại khiến cô nảy sinh cảm giác ỷ lại cùng gửi gắm cả đời.
Phụ nữ chính là thế, càng là phụ nữ kiên cường, thì nội tâm càng yếu đuối, mong muốn được đàn ông chi phối, kéo theo đó là đạt được hạnh phúc ngọt ngào.
Pháo hoa liên tiếp nở rộ trên không trung, càng lúc càng dày đặc, ánh sáng phản chiếu lẫn nhau.
Anh lại mở hẳn cửa trên nóc xe, tầm nhìn đột nhiên trống trải.
Cô nhìn thấy, cả ánh mắt và động tác của Giang Mạc Viễn đều cuồng dã.
Đây là cảm giác gì?
Cô chưa từng nghĩ sẽ cuồng nhiệt như thế ở trong khoang xe cùng một người đàn ông. Không gian nhỏ hẹp chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau, tiếng thân thể va vào nhau.
Giữa lúc mây mưa, pháo hoa bên ngoài như đại dương sáng rực rỡ nhuốm hồng, từng đợt kéo đến.
Loại cảm giác này vừa tuyệt vời, hồi hộp lại đủ kích thích, gây cho cô thể nghiệm tình ái không thể tưởng tượng được.
Từng đợt pháo hoa nở rộ trên nóc xe, cả bầu trời đêm đều được thắp sáng.
Giang Mạc Viễn dùng miệng mình quyện chặt môi cô, hành vi xâm chiếm càng lúc càng táo bạo, cô muốn kêu cũng không kêu thành tiếng, đều bị chôn vùi giữa môi anh. Thứ mắt cô có thể trông thấy chỉ là vòm ngực kiên cố, bờ vai rộng rãi, còn có cánh tay rắn chắc đang ôm lấy cơ thể cô của anh.
Anh là người đàn ông hư hỏng.
Lại dưới tình huống kích thích nhất tiếp tục khơi dậy nhiệt tình của cô, sau đó không ngừng áp bức, trải qua cuồng nhiệt thế này e rằng cả đời cô cũng khó mà quên được.
Trang Noãn Thần cảm thấy bản thân như một con cá bị ép khô, bị mê hoặc, bị lạc lối, bị điên cuồng dưới thân hình cáo lớn rắn chắc lại ẩn chứa tinh lực tràn trề của anh. Điều cô có thể làm chính là nhìn bầu trời đêm qua ô cửa trên nóc xe, nhìn thấy từng đợt pháo hoa không ngừng nở rộ trong đêm nhuộm thành biển hoa đủ màu sắc, từng chấm sao còn ngáy ngủ tựa như đều bị đánh thức.
Khoái cảm dâng trào mỗi một ngóc ngách trong cơ thể, cứ mặc sức di chuyển tán loạn.
Vạn vật dưới bầu trời sao dường như đang trộm nhìn bữa tiệc thịnh soạn mà anh mang đến cho cơ thể cô tối nay.
Thân hình trắng muốt như ngọc, lưu lại vết bầm của cuộc hoan ái, Trang Noãn Thần nhỏ nhắn hệt như đứa trẻ mệt mỏi úp mặt vào lồng ngực kiên cố của người đàn ông, vùi vào lòng anh, tiếp nhận sự tấn công mãnh liệt của anh.
Cuối cùng, không biết đợt khoái cảm ném cô lên chín tầng mây đến lần thứ mấy, cô mệt mỏi đến nỗi chẳng muốn bận tâm đến thứ gì, mang theo cơ thể hỗn loạn thiếp đi.
***
Ngày hôm sau là một ngày nắng, ánh dương ấm áp, thành phố Zurich yên tĩnh được nắng ấm tỏa khắp.
Bầu không khí đầu giờ chiều bay bổng mùi vị ngọt lành, có lẽ là từ cửa hàng nào đó truyền ra.
Trang Noãn Thần mặc một chiếc áo khoác màu trắng, quần jean giản dị cùng giày da Martin, đội mũ len hồng xõa tóc nhẹ nhàng, càng tôn lên khuôn mặt trắng sáng, dưới ánh mặt trời, cô hệt như con búp bê, trong tay cầm một danh sách các cửa hàng.
Sắp trở về nước, cô muốn mua cho người nhà và bạn bè một vài món quà.
Cô không đến mức nghiêng nước nghiêng thành, nhưng lại tràn trề sức sống khiến người ta phải yêu thích, dẫn đến nhiều người qua đường liên tục quay đầu nhìn cô. Cô gần như đi rất chậm, ngoại trừ việc tiện thể phơi nắng ra còn có thể giảm bớt sự đau nhức của cơ thể.
Giang Mạc Viễn của tối qua vẫn cuồng nhiệt như thế.
Màn hoan ái trong xe kia suýt nữa muốn mạng của cô.
Lúc sáng sớm, Giang Mạc Viễn hôn cô đến tỉnh, trong lúc mơ mơ màng màng, cô chỉ nhớ anh nói phải ra ngoài bàn chút chuyện, cơ thể cô nặng trĩu, không đợi nghe xong anh nói thêm gì nữa liền tiếp tục ngủ thiếp đi.
Đợi đến cô hoàn toàn tỉnh lại đã là đầu giờ chiều.
Ánh mặt trời chiếu thẳng vào phòng ngủ, ánh nắng ấm áp.
Hơn nửa tiếng đồng hồ, thứ mua được không nhiều lắm, dù sao cô cũng không phải là người biết chọn quà.
Rốt cuộc cô dừng lại trước một cửa hàng trang sức, chọn cả buổi thấy cái nào cũng đẹp, đang lưỡng lự xem phải lấy cái nào, đầu vai bị người khác vỗ nhẹ một cái từ phía sau, cô quay đầu, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Cát Na.
***
Trong quán cà phê, hương thơm đậm đà pha lẫn mùi của nắng.
Cát Na cầm một cốc cà phê sữa lớn nhìn cô, như là phát hiện đại lục mới. Trang Noãn Thần bị cô nhìn đến mất tự nhiên, nhịn không được bèn hỏi, “Dáng vẻ của chị kỳ lạ lắm ư?”
“À, không phải…” Cát Na kéo dài giọng, cười quái lạ, chuyển đề tài, “Không ngại ngồi đây uống cà phê với em chứ?”
Trang Noãn Thần lắc đầu, đã ngồi xuống rồi còn có thể làm sao?
“Thế còn hôm qua?” Cát Na lại cười rất lạ.
Cô hơi ngạc nhiên, không hiểu ý của Cát Na lắm.
“Hành vi hôm qua của em không làm chị hết hồn chứ?” Cát Na uống ngụm cà phê.
Cô cười khẽ, lắc đầu, chỉ là có hơi hiếu kỳ, “Em thật sự là em gái của Giang Mạc Viễn à?”
“Phải thêm vào chữ ‘xa’ nữa.” Cát Na cười, “Em biết chị hoài nghi lắm, làm gì có cô em nào bóc trần khuyết điểm của anh trai? Thật sự em chỉ thích nhìn thấy dáng vẻ mất khống chế của anh ấy thôi, chị biết không? Người anh này của em lúc nào cũng tỏ ra chín chắn trầm ổn, khiêu chiến với sự nhẫn nại cực hạn của anh ấy chính là lạc thú của em.”
Trang Noãn Thần nghe mà mở to mắt kinh ngạc, cong môi cười, “Lạc thú của em đúng là rất… khác biệt với người thường.”
“Ôi…” Cát Na đột nhiên thở dài, tựa vào lưng ghế, “Là do cuộc sống của em quá nhàm chán, nhưng tối qua em cũng rất khốn đốn, Michelle nổi điên lên muốn đi tìm anh trai em, tối qua chắc hai người ngọt ngào lắm đúng không? Nếu mà em không cản, nói không chừng Michelle sẽ đến gây rối.”
Trang Noãn Thần bất giác nắm chặt áo, cô có quàng khăn, dấu hôn trên cổ chắc sẽ không bị lộ ra đâu nhỉ.
Sau khi Cát Na thấy thế thì cười nhẹ, “Anh trai em là người rất bạo ngược, có vẻ như chị bị anh ấy giày vò không ít.”
Sau khi nghe thấy thế mặt cô liền ửng đỏ, lát sau hắng giọng, nói, “Michelle nói anh trai em từng có vị hôn thê.” Sau khi nghe Giang Mạc Viễn nói xong, cô vẫn muốn nghe thử Cát Na nói thế nào.
Lần này đến lượt Cát Na kinh ngạc, tròng mắt co rụt, khôn ngoan nói, “Chuyện này em thấy hay là chị hỏi anh em có vẻ hay hơn đó. Có một số chuyện có thể đem ra để kích thích anh trai em, có một số chuyện lại không thể được. Ví dụ như nói ra chuyện làm ảnh hưởng đến tình cảm của anh chị, em có thể nhìn ra được, anh trai em rất yêu chị.”
Trang Noãn Thần lên tiếng, “Em cảm thấy, chuyện này có thể ảnh hưởng đến tình cảm của chị và anh em sao?”
“Còn phải xem chị cư xử thế nào, em nghĩ anh trai em sẽ nói với chị thôi.” Cát Na vô cùng thông minh, mặc Trang Noãn Thần nói gì vẫn khách sáo né tránh.
Trang Noãn Thần nghe vậy cũng biết sẽ chẳng hỏi ra được gì nên đành thôi.
“Nhưng mà có một điều em muốn nhắc nhở chị trước.” Vẻ mặt Cát Na đột nhiên nghiêm túc hẳn.
“Điều gì?” Trang Noãn Thần nhìn cô, thấy cô nghiêm túc, trong lòng cũng hơi bất an.
Cát Na cúi đầu nghĩ nghĩ, như là đang cân nhắc xem phải mở miệng thế nào, lát sau mới giương mắt, “Anh em là người đàn ông có dục vọng chiếm hữu rất mạnh, nếu anh ấy đã cưới chị biểu hiện anh ấy quả thực rất yêu chị, đời này anh ấy sẽ đối xử rất tốt với chị, nhưng mà… điều kiện tiên quyết là chị phải một lòng một dạ với anh ấy.”
Ngực Trang Noãn Thần hơi chấn động.
“Nhất định phải nhớ kỹ điều này, bằng không…” Cát Na mở to mắt.
“Bằng không thế nào?” Tai nghe mà lòng thấp thỏm.
Cát Na rướn người về trước, nhìn thẳng vào hai mắt cô, nhấn mạnh từng chữ, “Anh trai em sẽ làm ra chuyện gì em cũng không rõ lắm, nhưng điều em có thể khẳng định chính là, anh ấy sẽ vô cùng vô cùng đáng sợ!”
Cô dùng tận hai từ ‘vô cùng’ đến tô điểm cho từ ‘đáng sợ’, Trang Noãn Thần nghe mà sởn gai ốc.
Hình tưởng ấm áp của Giang Mạc Viễn lại thoáng hiện trong đầu cô, như thế nào cũng không thể liên hệ đến hai chữ ‘đáng sợ’ này.
“Nhớ kỹ nhé, nhất định phải nhớ kỹ.” Cát Na lại nghiêm túc dặn dò.
Trang Noãn Thần khẽ rùng mình, thật lâu cũng không cách nào hồi phục tinh thần.
Cô thà rằng Cát Na đang nói đùa với cô.
***
Cát Na đi rồi, Trang Noãn Thần lại lẻ loi một mình, đi qua đi lại như một u hồn.
Sau khi nghe xong lời nói của Cát Na, cô nghiễm nhiên mất hẳn tâm trạng mua sắm, trong đầu luôn quanh quẩn lời cảnh cáo nghiêm túc cùng hai chữ ‘nhớ kỹ’ cuối cùng kia, liên tiếp va chạm vào bước chân cô.
Ánh nắng sáng rực rỡ, hình thành nên sự đối lập rõ rệt với tâm trạng của cô.
Ở bên đường, cô ngồi trên bồn hoa, lúc này người qua lại không nhiều lắm, dường như chỉ có mình cô chống chọi với thời gian.
Từng mảng ấm áp rọi lên mặt cô, tại ngày đông hôm nay cô lại có chút mơ màng.
Không biết qua bao lâu, Trang Noãn Thần nghe thấy tiếng còi xe.
Giương mắt nhìn qua, đúng là Giang Mạc Viễn. Xe đỗ bên đường cách chỗ cô không xa, anh bước xuống, bộ đồ vest sang trọng phác họa hình dáng nghiêm nghị của anh, sau khi thấy cô ngồi trên bồn hoa, anh đi về hướng bên này.
Ánh nắng rơi xuống sau lưng anh, anh ngược sáng, cô chỉ có thể nheo mắt lại, nhìn anh càng lúc càng đến gần.
Cho đến khi, anh dừng lại trước mặt cô.
Bóng dáng cao lớn bao phủ trên đỉnh đầu cô, che khuất đi ánh nắng.
Trang Noãn Thần vẫn nhìn anh, đến khi ngửa đầu lên.
Thấy thế, sự nghiêm nghị trên mặt anh từ từ giãn ra, khóe môi hiện lên vẻ đành chịu, đưa tay xoa đầu cô hơi mạnh, “Sao không nghe lời?”
Giang Mạc Viễn dứt khoát ngồi xuống, kéo cô vào lòng, “Xem ra tối qua anh vẫn rất nương tay với em, nên em vẫn còn sức lực để chạy loạn.” Hôm nay lúc ra ngoài anh bảo cô ở nhà chờ anh, không ngờ sau khi về thì nhà trống không người thì chẳng thấy đâu, cô nhóc này xem lời nói của anh như gió thoảng qua tai.
“Ai nói? Em ngủ đến chiều mới dậy nổi.” Mặt cô đỏ lên, chống đối.
“À? Vậy ngày mai cho em ở nhà ngủ cả ngày được không?” Anh mỉm cười, thì thầm lời ám muội bên tai cô.
“Đáng ghét!” Mặt Trang Noãn Thần càng đỏ hơn, giơ tay đánh anh.
“Vẫn còn sức mưu sát chồng ư? Xem tối nay anh dạy dỗ em thế nào.” Giang Mạc Viễn cười tươi hơn, ôm lấy cô, đi về phía xe.
Trang Noãn Thần dựa vào lòng anh, tầm mắt rơi vào chiếc cằm gợi cảm của anh, trong mắt dù cười nhưng trong lòng lại vô cùng hoài nghi, người đàn ông tốt như vậy, dịu dàng như vậy, lại là người đáng sợ ư?
@by txiuqw4