sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 3

- Con có muốn ăn một chút nước súp không? Con hầu như chưa ăn gì cả.

- Vâng, mẹ! Con muốn ăn.

Mẹ đứng lên để ra ngoài lấy súp cho tôi. Tôi hơi nhỏm lên để nhìn cho rõ dáng người của mẹ. Qua bờ vai mẹ, tôi như thấy lại hình ảnh một người đàn bà còn quá trẻ dắt díu ba đứa con thơ chạy trong dòng người chập chùng ngày di tản. Ba đã mất trong những ngày cuối cùng của chiến cuộc. Ký ức của chúng tôi chỉ còn lưu lại hình ảnh của ba qua một vài tấm ảnh gia đình mà mẹ mang theo được. Tôi lúc đó mới có ba tuổi, anh An năm tuổi, còn em Chu mới thôi nôi. Hai thằng nhóc tôi chỉ biết ăn và khóc nhè. Anh An có vẻ chửng chạc hơn, dù cũng chỉ là một thằng bé. An biết giữ em cho mẹ đi sắp hàng nhận thức ăn và các hàng cứu trợ. Ông David đã đến với mẹ con chúng tôi từ những ngày đó.

Phải! Mẹ vẫn kể cho chúng tôi nghe chuyện về một ông bụt hiền từ luôn an ủi những người bất hạnh. Khi quen với ông David, anh em chúng tôi cứ ví ông như một ông bụt. Nhưng cuộc đời của ông bụt này cũng không hoàn toàn may mắn. Người vợ yêu quý của ông mất đi sau một cơn bạo bệnh. Hai đứa con sinh đôi của ông, một trai và một gái, được mười tuổi, được gửi bà nội trông nom phụ vì ông phải đi công tác triền miên. Ở trại tạm cư này, ông đã làm bạn với chúng tôi. Ông giúp đỡ từng ly từng tí để mẹ con chúng tôi có nơi ở yên ổn, mẹ có việc làm để nuôi lớn chúng tôi. Mười lăm năm sau, lúc tôi bị tai nạn xe hơi, ông vẫn là người bạn của gia đình chúng tôi. Tôi dần hồi phục, cũng như có một phép lạ! Những cơn đau tái phát thưa thớt dần. Bác sĩ bệnh viện nói tôi có thể hy vọng trở lại bình thường.

Mẹ tôi đứng vững, vượt qua mọi khó khăn nghiệt ngã. Ông David vẫn là người bạn của chúng tôi. Hai người con của ông đã trưởng thành và có cuộc sống riêng. Và… có một hôm, mẹ nói cho chúng tôi nghe về tình cảm giữa mẹ và ông David, hỏi chúng tôi nghĩ sao nếu mẹ cùng ông chung sống. Ba anh em chúng tôi nhìn nhau cười, và cũng thật đơn giản và tự nhiên, chúng tôi cùng nói:

- OK, mẹ!

Thật đơn giản. Thật rất con người! Chúng tôi đã có với nhau một mái nhà đầm ấm.

Người mang chén súp vào cho tôi là ông David. Ông cười nhẹ nói với tôi:

- Ăn cho khỏe đi, rồi nằm nghỉ. Đêm nay chắc là Bình phải ở lại đây rồi! Đang mệt, đừng nên về nhà, không có ai coi chừng.

- Tôi khỏe rồi, David!

- Nhưng Bình ở lại đây, mẹ sẽ rất vui. Tôi cũng vui. Trước đây chúng ta đã từng ở một nhà.

Ông đi ra. Ông vẫn thế đó, không nói nhiều.

Tôi bước xuống giường, đến bên chiếc bàn ở góc phòng, nhìn vào tấm ảnh của ba tôi, tấm ảnh mà mẹ và anh em tôi rất yêu mến. Tôi thốt lên nho nhỏ “Ba ơi!”. Người trong ảnh nhìn tôi. Người cha chiến sĩ của con! Con không được nhìn thấy ba từ lâu lắm, cũng không nhớ nhiều về ba vì khi ấy con còn quá nhỏ. Chỉ biết rằng mỗi năm, đến lễ Father’s Day, chúng con có cùng một ý nghĩ là hãnh diện về một người cha, thế thôi! Ba vẫn ở bên chúng con mãi mãi!

Tôi bỗng giật mình. Ô! Còn một điều nữa, bây giờ tôi mới thấy lạ. Bao năm ông David sống bên chúng tôi, như một món quà mà định mệnh mang đến, chúng tôi vẫn quen gọi ông là “David”. Rất thân thuộc, rất tự nhiên. Tự nhiên như mẹ gọi tên chúng tôi. Tự nhiên như chúng tôi gọi nhau bằng tên “An, Bình, Chu” vậy. Không gò ép, không yêu cầu. Mà ai cũng quý mến cái tên gọi “David”, phải chăng vì cái tên tự nó đã nói lên con người của ông, vốn đã là “thân yêu”, là “chăn dắt”, là “bụt” rồi! Nhưng tại sao yêu quý ông như vậy mà chúng tôi chưa bao giờ gọi ông bằng một tiếng đặc biệt hơn, thân yêu hơn? Phải, chúng tôi chưa hề gọi ông là “cha”.

Tôi sung sướng trong một cảm giác chưa từng có: tôi thấy mình như có một chút gì gọi là “văn chương”. Vậy thì tôi phải thể hiện cái “văn chương” ấy mới được. Tôi bước ra. Mọi người còn đang chuyện trò. Tôi vẫy tay ra hiệu cho An và Chu đến gần tôi. Ba anh em tôi thì thầm với nhau. Chu mở tủ lạnh lấy ống nặn kem mẹ còn giữ lại, đưa cho tôi. An bưng ổ bánh ra. Tôi nắn nót như đứa học sinh lớp mẫu giáo vẽ nét chữ đầu tiên trong đời. Bên cạnh dòng chữ mẹ đã nặn “Happy Father’s Day”, tôi nặn thêm chữ “Daddy”.

Ba anh em chúng tôi bưng ổ bánh đến trước mặt mẹ và ông David. Một việc thật tự nhiên và đơn giản như vậy, nhưng đã làm tất cả chúng tôi rưng rưng cảm động. Ba anh em tôi đồng thanh nói:

- Happy Father’s Day, Daddy!

Cam Li Nguyễn Thị Mỹ Thanh

Tháng 6, 2010


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx