HẠT GIỐNG TÂM HỒN 8
Những câu chuyện cuộc sống
Kỳ diệu từ những điều giản dị...
Trong cuộc sống chúng ta ai cũng có một ước mơ cho một ngày mai thật đẹp, dù bình dị hay phi thường - đó có thể là ước mơ của một cậu bé mồ côi mong có ngày được chăm sóc trong vòng tay người mẹ, đó là ước mơ rất đỗi giản dị của một chú bé tật nguyền được bước đi bình thường như bao người khác, ước mơ nhìn thấy ánh sáng của một người không còn nhìn thấy được, ước mơ tìm được việc làm mà mình yêu thích của một chàng trai thất nghiệp, ước mơ tìm được một tình yêu đẹp, được sống yên vui hạnh phúc, hoặc có thể là những ước mơ chinh phục, vượt qua những thử thách, vươn lên khẳng định mình và trở thành những gì mà mình từng ao ước. Những ước mơ đáng quý, đáng trân trọng đó luôn là niềm hy vọng, là nguồn động lực và niềm tin lớn nhất cho mỗi người để sống, để cảm nhận và hướng đến ngày mai.
Nhưng cuộc sống luôn tiềm ẩn những trở ngại, khó khăn, và thử thách bất ngờ - con đường đi đến những ước mơ ấy không hề bằng phẳng. Bao khó khăn, trở ngại và cả bất hạnh có thể xảy ra vào những lúc không mong chờ nhất như để thử thách lòng dũng cảm của con người. Đó có thể là những trở ngại nhô ta vấp phải vào một thời điểm nào đó trước khi tự đứng thẳng trên đôi chân của mình. Có thể nó như những đám mây đen kịt báo hiệu cơn dông, khiến ngay cả những tâm hồn dũng cảm nhất cũng phải tìm kiếm chở che. Cũng có thể do khách quan hay là những ngục tù mà chính ta tự đưa mình vào... khiến ta tổn thương, mất niềm tin, và có lúc tưởng như không còn điểm tựa hay nghị lực để vượt qua. Trước những khó khăn thử thách ấy, mỗi người sẽ tự chọn cho mình cách đón nhận, đối đầu để có một hướng đi riêng. Có người phó thác cho số phận, có người trốn chạy đi tìm nơi trú ẩn, có người tự thay đổi để thích nghi với hoàn cảnh mới, cũng có người chìm vào biển tự thương thân, trách phận để rồi ngã gục trong cơn giông tố cuộc đời...
Thế nhưng, bất kể là ai, tự đáy lòng của mỗi con người đều tồn tại một khát vọng mãnh liệt - đó là khát vọng sống - và được luôn là chính mình. Chính khát vọng ấy đã khiến bao trái tim trăn trở, thao thức tìm cho mình một cách nghĩ, một sức mạnh tinh thần, một hướng đi để theo đuổi những hoài bão, ước mơ của mình.
Cuộc sống chúng ta ra sao, luôn ngập tràn sợ hãi và oán hờn hay chấp nhận và vui sống để vươn lên sẽ tùy thuộc vào cách ta đối mặt như thế nào với những khó khăn thử thách ta gặp phải trên con đường đi tới.
Hai tập "Những câu chuyện cuộc sống" trong bộ Hạt Giống Tâm Hồn do First News thực hiện này sẽ là người bạn đồng hành cùng độc giả vượt qua những khó khăn thử thách trong cuộc sống thường ngày như nỗi mất mát, nỗi đau tổn thương tinh thần, tình cảm, niềm tin, bệnh tật, những thăng trầm trên bước đường theo đuổi ước mơ của cuộc đời hay vươn lên cho cuộc sống tốt đẹp hơn.
Qua những sự kiện bất hạnh, những câu chuyện bình thường, những người bình dị, các câu chuyện đều nhấn mạnh đến tinh thần vượt lên, chiến thắng chứ không phải những điều lạ thường. Bạn có thể bắt gặp câu chuyện của chính mình, của những người xung quanh hay của những người hoàn toàn xa lạ... để rồi suy gẫm, chiêm nghiệm, khám phá và tìm thấy câu châm ngôn cuộc sống của mình!
Chúng tôi hy vọng những câu chuyện này sẽ là động lực khuyến khích bạn đưa tay cho người khác cũng như mở rộng lòng với những ai cần bờ vai để chia sẻ nỗi đau. Hy vọng rằng chúng sẽ mang đến cho bạn thêm niềm lạc quan, niềm tin và tình yêu cuộc sống để thấy mỗi trở ngại, thử thách trong cuộc sống như một hòn đá cần có và dễ dàng bước qua, để bạn có thể mỉm cười và trân trọng những gì bạn đã và đang có.
Những trang sách này chúng tôi xin gửi đến bạn đọc như một món quà tặng của tâm hồn. Mong rằng các bạn sẽ nhận thấy nó như một nguồn tiếp thêm sức mạnh, niềm tin và lòng dũng cảm - như một lời nhắc nhở không ngừng rằng bạn luôn có đủ sức mạnh vượt qua tất cả để đạt được những ước mơ của mình cho dù cuộc sống có thế nào đi nữa.
Chúng tôi xin gửi đến bạn đọc những tình cảm chân tình nhất vì đã đồng cảm và chia sẻ với chúng tôi qua các tập sách Hạt Giống Tâm Hồn trong những năm qua.
- First News
Hạt giống tâm hồn
Câu chuyện về cuốn sách và giỏ đựng than
Tại một trang trại nhỏ ở miền núi xa xôi thuộc miền đông bang Kentucky, có hai ông cháu sống cùng với nhau. Mỗi buổi sáng, người ông thường thức dậy rất sớm để đọc sách. Đây là thói quen từ lâu của ông và chưa buổi sáng nào ông quên thực hiện nó. Có những cuốn sách ông đọc rất nhiều lần, nhiều đến mức gáy sách đã trở lên sờn cũ, thế nhưng lâu lâu, ông lại lấy ra xem lại. Cậu cháu trai cũng bắt chước ông, cũng cố đọc sách đều đặn mỗi ngày. Rồi một ngày cậu hỏi ông:
- Ông ơi cháu cũng đọc sách như ông, nhưng cháu không hiểu gì cả. Hoặc là có những đoạn cháu hiểu, nhưng khi gấp sách lại là cháu quên ngay. Thế thì đọc sách có gì tốt đâu mà ông đọc thường xuyên thế ạ?
Ông cụ lúc đó đang đổ than vào lò, quay lại nhìn cháu và khẽ nói:
- Cháu hãy đem cái giỏ đựng than này ra sông và mang về cho ông một giỏ nước nhé!
Cậu bé liền làm theo lời ông. Nhưng tất nhiên toàn bộ nước đã chảy ra khỏi giỏ trước khi cậu bé quay về đến nhà.
Nhìn thấy cái giỏ, ông cụ cười vang và nói:
- Nước chảy hết mất rồi! Có lẽ lần sau cháu sẽ phải đi nhanh hơn nữa!
Rồi ông bảo cậu bé quay lại sông để lấy một giỏ nước khác.
Lần này cậu bé cố chạy nhanh hơn, nhưng lại một lần nữa, khi cậu về đến nhà thì cái giỏ đã trống rỗng. Thở không ra hơi, cậu nói với ông:
- Đựng nước vào cái giỏ là điều không thể.
Nói rồi cậu đi lấy một chiếc xô để múc nước. Nhưng ông cụ ngăn lại:
- Ông không muốn lấy một xô nước, ông muốn lấy một giỏ nước cơ mà! Cháu có thể làm được đấy, chỉ có điều cháu chưa cố hết sức thôi!
Rồi ông lại bảo cháu mình ra sông lấy nước một lần nữa. Vào lúc này, cậu bé đã biết rằng không thể đựng nước vào giỏ được nhưng cậu không muốn cãi lời ông, đồng thời cho ông thấy rằng dù cậu có chạy nhanh đến đâu, nước cũng sẽ chảy hết ra khỏi giỏ trước khi cậu về đến nhà. Thế là cậu bé lại lấy nước, lại chạy nhanh hết sức, và khi về đến chỗ ông, cái giỏ lại trống rỗng.
- Ông xem này - Cậu bé thở hổn hển nói - Thật là vô ích!
- Cháu lại nghĩ nó là vô ích ư? - ông cụ mỉm cười hiền từ. - Cháu thử nhìn cái giỏ xem!
Cậu bé nhìn vào cái giỏ, và lần đầu tiên cậu nhận ra rằng cái giỏ trông khác hẳn ban đầu. Nó không còn là cái giỏ than đen bẩn nữa, mà đã được nước rửa sạch sẽ.
- Cháu của ông, đó là những gì diễn ra khi cháu đọc sách. Có thể cháu không hiểu hoặc không nhớ được mọi thứ, nhưng khi cháu đọc, sách sẽ thay đổi cháu từ bên trong tâm hồn, như nước đã làm sạch giỏ than kia vậy.
- Lê Lai
Theo Internet
Quà của Annie
“Tôi không thể và cũng không muốn thay đổi lương tâm mình như thay đổi thời trang theo từng mùa. ”
- Lillian Hellman
Annie đứng dựa vào tủ đựng đồ, thở dài chán nản. Chiếc váy ấy có thể biến đi đâu được chứ? Cô đã trông đợi đến lúc được mặc nó đến trường, vào ngày quan trọng như hôm nay đây. Vậy mà nó lại chẳng còn nằm trong tủ của cô nữa.
Mà đó đâu phải là một chiếc váy bình thường. Annie đã phải nhận trông ba thằng bé nghịch ngợm suốt cả một mùa hè để có thể mua được chiếc váy và cái áo đi kèm được thiết kế rất tinh xảo ấy. Khi bắt gặp mẫu thiết kế trên tạp chí "Tuổi Teen", Annie đã mê mẩn. Lập tức, cô gọi cho tòa soạn để lấy thêm thông tin về bộ váy. Cầm bảng giá kèm hình chụp bộ sưu tập thời trang mới nhất họ gửi đến trên tay, cô bắt đầu ỉ ôi thuyết phục mẹ, nhưng bà vẫn khăng khăng không đồng ý:
- Con à, trông nó tuyệt thật đấy, nhưng mẹ không thể đồng ý trả ngần ấy tiền cho một bộ váy với cái giá bằng tất cả các bộ đồ khác của con cộng lại.
Annie không hề ngạc nhiên với những gì mẹ cô phân tích, bởi cô cũng hoàn toàn hiểu điều đó. Nhưng cô vẫn cảm thấy rất thất vọng.
Thấy thế, mẹ cô bảo:
- Thôi được rồi, nếu nó quan trọng với con đến thế thì mẹ sẽ cho phép con mua nó. Nhưng con sẽ phải tự trả tiền cho chiếc váy ấy đấy.
Và Annie làm thế thật. Mỗi thứ sáu hàng tuần, cô lấy hết số tiền trông trẻ kiếm được trong tuần để trả dần.
Cuối cùng thì cô cũng có đủ số tiền cho lần trả cuối. Lòng đầy háo hức, Annie chạy thật nhanh đến cửa hiệu đề được thử bộ váy áo mơ ước bấy lâu. Cô hồi hộp đến độ không dám nhìn vào gương. Cô đứng trước gương, nhắm hai mắt lại và chỉ khi tự mình đếm đến ba, cô mới dám mở mắt ra.
Ôi! Không thể chê vào đâu được! Nhìn từ bất cứ góc độ nào, bên hông, đằng sau hay đằng trước, bộ váy cũng thật hoàn hảo. Cô cứ đi lại, ngồi xuống rồi lại quay tới quay lui, tưởng tượng ra những tiếng trầm trồ, khen ngợi của các bạn khi cô diện bộ váy này trong ngày khai giảng.
Hôm sau, Annie cùng mẹ chỉnh trang lại phòng ngủ của cô để tạm biệt mùa hè đã qua. Cả hai cùng nhau giặt và ủi khăn trải giường, những tấm rèm cửa, hút bụi ở tất cả mọi nơi.
Rồi họ cùng nhau phần loại tủ quần áo để xem bộ đồ nào nên giữ lại. Annie xổ tung tất cả các ngăn kéo rồi bắt đầu xếp lại những bộ mà cô vẫn sẽ tiếp tục mặc. Số quần áo còn lại, hai mẹ con quyết định sẽ mang tặng quỹ từ thiện Goodwill.
Những ngày còn lại của mùa hè thật tuyệt vời. Annie mải mê với những buổi dã ngoại cùng bạn bè và chỉ bắt đầu chuẩn bị cho buổi khai giảng vào tối chủ nhật. Cô mở tung tủ áo, háo hức nghĩ đến bộ váy áo tuyệt vời mình sẽ khoác lên người vào ngày mai. Thế nhưng, sau khi lục tung mọi thứ, cô chỉ thấy mỗi chiếc áo, chiếc váy đã hoàn toàn biến mất
Annie bấn loạn hét toáng lên:
- Bố ơi, mẹ ơi!
Khi bố mẹ cô chạy lên, họ thấy đồ đạc bị vứt ngổn ngang trên sàn. Annie đứng đó, một tay cầm cái áo còn tay kia thì cầm cái móc, mếu máo:
- Cái váy của con! Nó biến mất rồi!
Bố cô nhẹ nhàng trấn an con gái:
- Nào Annie, cái váy không thể có chân và tự chạy đi được. Chúng ta sẽ tìm thấy nó thôi mà.
Nhưng cả nhà đã chẳng thể tìm thấy chiếc váy. Sau cả giờ đồng hồ lục tìm trong tất cả những ngăn tủ, chỗ giặt ủi quần áo và cả dưới gầm giường, chẳng ai tìm thấy chiếc váy cả.
Tối đó, Annie không sao ngủ được - chiếc váy đã trở thành nỗi ám ảnh trong cô.
Sáng hôm sau, Annie thức dậy trong tâm trạng uể oải và mệt mỏi. Cô cố chọn một bộ váy áo tinh tươm nhất để mặc đến trường, nhưng chẳng thể sánh bằng cái váy - giấc mơ suốt những ngày hè của cô.
Khi đến bên hộc tủ đựng đồ cá nhân ở trường, Annie vẫn còn ấm ức.
- Cậu là Annie phải không? - Một giọng nói cất lên từ sau lưng cô. Quay đầu lại, Annie cảm thấy choáng váng. Chẳng phải cô gái lạ đang đứng trước mặt Annie đang mặc trên người chiếc váy của cô đó sao?
Đúng là nó, chiếc váy với những đường thêu tinh xảo không thể lẫn được!
- Mình... mình là Kristen - Cô bạn lúng túng tự giới thiệu. - Có thể cậu chưa biết mình nhưng mình biết cậu, mình ở cùng một dãy phố với cậu. Mình mới chuyển trường đến đây. Liệu cậu có thể kết bạn với mình được không?
Nhưng Annie không nghe thấy gì cả. Cô ngẩn người ra và lắp bắp:
- Làm thế nào.. ? Ở đâu ra thế ? Đó có phải.. của tớ.. ?
Thấy phản ứng lạ lùng của Annie, Kristen bỗng trở nên căng thẳng:
- Tất nhiên cậu không nhất thiết phải giúp gì cho tớ. Chúng ta vẫn chưa quen nhau. Và mình cũng chỉ mới gặp cậu một lần khi đi trên vỉa hè mà thôi!
- À không... mình xin lỗi. Dĩ nhiên là mình rất vui khi được dẫn cậu đi tham quan một vòng quanh trường! - Annie, sau khi đã kịp trấn tĩnh, đáp một cách lịch sự.
Cả ngày hôm đó, bạn bè của Annie cứ mãi trầm trồ về chiếc váy tuyệt vời mà Kristen đang mặc, trong khi Annie đứng bên cạnh với nụ cười gượng gạo.
Tan trường, Annie về cùng với Kristen với quyết tâm tìm hiểu mọi việc cho ra lẽ. Cả hai nói chuyện phiếm với nhau suốt trên đường về nhà, cuối cùng, cô cũng lấy được can đảm để giả vờ hỏi vu vơ:
- Cậu mua ở đâu được chiếc váy đẹp thế hả Kristen?
- Ừ, nó quả là đẹp, cậu nhỉ? Nhờ một sự tình cờ may mắn mà tớ và mẹ đã tìm thấy nó đấy!
- Ồ, thế mẹ cậu đã mua nó cho cậu à?
- Thật ra thì không hẳn thế - Kristen thoáng bối rối. - Gần đây, gia đình tớ gặp khá nhiều khó khăn. Cha tớ vừa bị mất việc trong khi bà nội tớ lại đang ốm. Gia đình tớ chuyển đến đây để tiện việc chăm sóc cho bà và cũng để cha tớ kiếm được một công việc khác.
Annie chăm chú lắng nghe câu chuyện của bạn, càng lúc càng ngạc nhiên.
- Tớ chẳng thể kiếm đâu ra được chiếc váy đẹp thế này, cậu ạ, nếu không nhờ may mắn. - Kristen kể tiếp. - Thật ra thì mẹ tớ đã tìm thấy nó ở quỹ từ thiện Goodiwill đấy! Khi mẹ tớ đến đấy thì cũng vừa lúc một chiếc hộp được đưa tới. Và khi mẹ tớ mở nó ra thì cậu có tin được không, giữa các bộ quần áo cũ khác là một chiếc váy mới toanh nhé, thậm chí là còn cả cái mác trên đó nữa.
Quỹ Goodiwill ư? Một cái váy mới toanh ư? Cuối cùng thì Annie cũng hiểu tất cả mọi chuyện.
Kristen mỉm cười và Annie thấy gương mặt bạn mình đang rạng ngời hạnh phúc:
- Mẹ mình đã biết rằng, cái váy đó rất có ý nghĩa với mình. Mẹ mình biết đó là một điềm lành.
- Kristen này, mình... - Annie nói giọng đứt quãng. Đối với cô, nói ra "sự thật" về chiếc váy quả thật chẳng dê dàng chút nào. - Mình... mình nói với cậu điều này được không?
- Dĩ nhiên rồi, chuyện gì thế Annie?
- Kristen này, - Annie hít một hơi thật sâu, dường như cô đang suy nghĩ lung lắm. Ngập ngừng một lát, bỗng cô cất giọng đầy dứt khoát - Cậu có thể ghé qua nhà tớ một lát được không? Tớ nghĩ là tớ có một cái áo rất hợp với chiếc váy này đấy!
- Thanh Phương
Theo Goodwill
Điều này có giúp ích mẹ không?
“Ngày hôm qua chỉ là giấc mơ, và ngày mai chỉ là ảo mộng. Nhưng còn hôm nay, hãy sống thật tốt. Hãy làm cho những ngày đã qua đều trở thành giấc mơ hạnh phúc. ”
- Old Sanskit Text
Như mọi đứa trẻ ở tuổi lên tám, Monique Howat Shanna, con gái tôi, không bao giờ mệt mỏi với những câu hỏi tại sao. Bé có thé hỏi mọi thứ trên đời, từ vầng trăng và những vì sao xa xôi đến con giun đất hay bụi hoa trong vườn nhà Mặc dù với tôi, hai cô con gái là tất cả những gì tôi có, là niềm tin, là tình yêu và hy vọng của tôi, nhưng không phải lúc nào tôi cũng có đủ kiên nhẫn để trả lời tất cả những câu hỏi ấy. Chẳng biết tự bao giờ, cuộc sống với bộn bề lo toan biến tôi trở thành người mẹ hay cáu bẳn với các con. Vĩ thế, mỗi khi Shanna hỏi: “Mẹ có thể mua cho con món đồ đó được không?”, thì câu trả lời của tôi luôn là: “Mẹ xin lỗi, Shanna! Mẹ không thể mua đuợc con ạ.
Chúng ta cần tiền cho những thứ khác quan trọng hơn”.
Sau câu trả lời đó, con bé không đòi hỏi hay vòi vĩnh gì nữa.
Một ngày nọ, đứa con gái 10 tuổi của tôi hối hả chạy tới, kéo tay tôi vào phòng.
- Mẹ ơi, Shanna đang lấy cắp tiền từ ví mẹ kìa!
- Con bé hấp tấp nói.
Tôi sững sờ trước những gì diễn ra: Bàn tay Shanna vẫn còn để ở trong ví tôi... Tôi lặng người. Chưa bao giờ tôi bị sốc và thất vọng đến như vậy. “Chẳng lẽ mình dạy con không kỹ ư?” - Tôi tự hỏi.
- “Con mình học ở đâu ra cái thói ăn cắp vặt này?”. Trái tim tôi đau nhói.
Trước vẻ giận dữ của tôi, Shanna òa khóc, con bé nhìn tôi với ánh mắt của người bị tổn thương. Tôi cố gắng giữ bình tĩnh:
- Tại sao con lại lấy những thứ không thuộc về mình như thế? Con có thể giải thích cho mẹ nghe không?
- Con không có mà... con nói thật. Con không lấy gì hết. - Shanna thút thít.
- Ồ, thế à? - Tôi hỏi với giọng điệu gán tội. - Thế con đang làm gì đấy?
- Mẹ luôn nói với con là mẹ không có tiền để mua những món đồ chơi con thích. Con đang bỏ 5 đô-la vào trong ví của mẹ để mẹ có thêm tiền. - Con gái tôi nói trong nước mắt.
Tôi thấy tim mình tan ra theo dòng nước mắt đang chảy dài trên má Shanna. Đây thật sự là một cử chỉ ngọt ngào của con tôi - cử chỉ ngọt ngào và cảm động nhất mà tôi từng nhận được trong đời. Cả năm nay, tháng nào con bé cũng bỏ vào ví của tôi 5 đô-la - cả gia tài tiền tiêu vặt của nó - vậy mà tôi nào có nhận ra. Đối với tôi, tiền có thể đổi lấy niềm vui, sự thanh thản, đổi lấy thời gian và sự dịu dàng dành cho con mình. Còn với Shanna, đó chỉ đơn giản là thứ để thể hiện tình yêu thương.
Tôi ngồi bệt xuống nền nhà, nhắm mắt lại, để mặc nước mắt chảy đầm đìa trên má. Tôi ôm đứa con gái nhỏ bé vào lòng, chợt ước giá như mình có thể lấy lại tất cả những lời đã nói, những gì đã nghĩ về Shanna và lấy lại được cả quãng thời gian thờ ơ với các con vừa qua. Nhưng tôi thấy mình cũng còn rất may mắn, bởi vẫn chưa muộn để tôi thay đổi và bắt đầu lại từ đầu.
- Thanh Giang
Theo Internet
Có một Johnny khác
"Những lời tử tế dù đơn giản, ngắn gọn nhưng dư âm của nó là vô tận."
- Mẹ Teresa
Trong một lớp học trung học nọ có hai học sinh cùng mang tên Johnny. Một người thường xuyên đạt điểm tối đa trong các kỳ kiểm tra, thông minh, đáng yêu với tất cả mọi người. Đó là Johnny "thân thiện". Cậu ta rất chăm học, thường xuyên giúp đỡ các bạn cùng lớp và phụ giúp thầy cô chuẩn bị các bài thực hành. Còn một Johnny khác lại luôn lầm lì, khó chịu, thường tỏ ra chống đối giáo viên, lại chẳng kết bạn với bất kỳ ai. Các học sinh trong lớp vẫn gọi cậu với cái tên "Johnny chống đối".
Trong một buổi họp phụ huynh, một phụ nữ với vẻ ngoài trẻ trung và sang trọng đến gần thầy giáo Escalante và hỏi:
- Johnny vẫn học tốt phải không thầy?
Thầy Escalante nghĩ ngay rằng đây đích thị là phụ huynh của Johnny "thân thiện", vì câu hỏi đó thường chỉ xuất hiện ở người mẹ vẫn hay được nghe những lời khen về con mình. Nghĩ thế nên thầy không ngại dành rất nhiều lời khen cho Johnny và còn khẳng định với bà rằng, Johnny sẽ còn tiến xa hơn nữa trong tương lai vì thái độ học tập nghiêm túc, sự năng nổ, nhiệt tình và tính cách đáng yêu, thân thiện với tất cả mọi người.
Sáng hôm sau, Johnny "chống đối" đến gặp thầy Escalante. Trái với vẻ bất cần thường ngày, cậu nhìn thầy với vẻ biết ơn:
- Em cám ơn thầy vì những lời khen thầy dành cho em ngày hôm qua. Mẹ đã rất tự hào về em. Từ lúc này trở đi, em muốn chứng minh những điều thầy nói là sự thật.
Và Johnny "chống đối" đã làm được những gì cậu hứa. Kết quả học tập của cậu khá lên nhanh chóng đến mức đáng kinh ngạc. Cuối năm, Johnny "chống đối" được xếp loại khá và đến khi ra trường, cậu chính là một trong những học sinh có thành tích học tập xuất sắc nhất trường.
Một lời khen chẳng mất gì nhiều nhưng nó có thể mang lại niềm vui sướng và những biến chuyển tích cực, lớn lao đối với người được nhận. Một cái nhìn tích cực sẽ khích lệ cho một sự thay đổi tích cực. Con người cần sự khích lệ, động viên hơn là những lời than vãn, la rầy. Muốn giúp một người tiến bộ hơn, hãy luôn nhìn vào những ưu điểm của họ.
- Hồng Nhưng
Theo The other Johnny
Hàn gắn một trái tim vỡ
“Bão tố chỉ càng làm cây vươn rễ bám sâu hơn vào lòng đất. ”
- Claude McDonald
Con gái năm tuổi của tôi phụng phịu:
- Nhưng nếu con lại gãy tay nữa thì sao?
Dựng chiếc xe đạp cạnh gốc cây, tôi ngồi xuống, nhìn thẳng vào mắt con:
- Con phải can đảm lên chứ. Chẳng phải con rất thích đạp xe hay sao?
Con bé không trả lời, cúi mặt trầm tư. Tôi biết nó mong muốn được học đạp xe nhiều đến nhường nào, để không còn cảm giác lạc lõng mỗi khi nhìn thấy các bạn đồng trang lứa chạy xe ngang qua nhà. Từ khi bị ngã xe và gãy tay đến nay, con bé luôn sợ hãi.
- Con yêu, mẹ sẽ giữ yên xe phía sau, con sẽ không bị té nữa đâu.
- Nhưng con sợ lắm!
Nhìn khuôn mặt buồn bã của con, tôi thấy lòng mình chùng xuống. Những lúc thế này, con gái tôi rất cần có bố bên cạnh. Một người đàn ông với những lời lẽ trầm tĩnh, với đôi cánh tay to khỏe để giữ chắc chiếc xe đạp có thể sẽ thuyết phục được con bé. Thật tội nghiệp con tôi, nó không có được điều tưởng chừng hết sức bình thường ấy. Sau cuộc hôn nhân không hạnh phúc và nỗi đau tan vỡ, tôi thà tự gánh lấy những nhọc nhằn của việc làm mẹ một mình hơn là lặp lại lần nữa với một cuộc hôn nhân mới. Chính vì thế, tôi luôn tránh né những người đàn ông có ý đến với mình.
- Con không tập xe nữa! - Con gái tôi quả quyết.
- Nhưng con có muốn chạy xe được như các bạn không?
- Dạ có - Cô bé cúi mặt.
- Mẹ nhớ hồi đầu năm con còn bảo năm sau con sẽ tự đạp xe đi học. - Tôi cố gắng động viên bé.
- Con rất muốn như vậy. - Con bé trả lời, giọng bắt đầu run run.
Tôi nói tiếp:
- Con biết không, mọi việc con làm đều có thể có những rủi ro. Con vẫn có thể bị gãy tay trong một tai nạn, nhưng đâu phải vì thế mà suốt đời này con không đi xe nữa, phải không? Hoặc giả như không may con bị chấn thương trong lúc học thể dục, liệu có vì thế mà con không bao giờ tập thể dục nữa hay không?
- Không đâu mẹ ạ! - Cô con gái bé bỏng của tôi đáp - Con sẽ thử tập một lần nữa.
Thế là suốt cả buổi chiều hôm đó, hai mẹ con tôi cùng đánh vật với chiếc xe đạp. Và khi hoàng hôn chuẩn bị buông xuống, tôi đã có thể mỉm cười ngắm nhìn cô con gái đáng yêu của mình dũng cảm vượt qua nỗi sợ hãi để một mình băng băng trên đường chạy. Hơn bất cứ người mẹ nào trên đời này, cảnh tượng ấy đã khiến tôi trào dâng niềm xúc động lẫn biết ơn, vì mình một lần nữa hoàn thành nhiệm vụ của một bà mẹ đơn độc.
Khi hai mẹ con thả bộ về nhà, con bé bỗng hỏi tôi:
- Sao tối qua mẹ và bà lại to tiếng với nhau?
Tôi giật mình. Quả thật tối qua, ngỡ rằng con gái đã ngủ say, tôi có to tiếng với mẹ mình, lại cũng bởi chuyện hôn nhân của tôi. Mẹ luôn tìm cách sắp đặt những cuộc "gặp gỡ" cho tôi, nhưng tất nhiên là tôi chưa bao giờ chịu nghe lời bà trong chuyện này. Lúc nào bà cũng nói rằng Steve là người đàn ông đích thực của đời tôi. Điều đó càng khiến tôi quyết tâm phớt lờ anh ta hơn.
Không đợi tôi trả lời, con gái tôi nhún vai, điệu bộ hệt người lớn:
- Bà chỉ muốn mẹ có thể tìm thấy một người để yêu thôi mà.
Ngạc nhiên vô cùng, tôi không hiểu tại sao mẹ tôi lại nói chuyện này cho con bé nghe, tôi xẵng giọng:
- Bà chỉ muốn tìm một người làm trái tim mẹ tan nát lần nữa thôi.
- Nhưng mẹ ơi!
- Con còn quá nhỏ để hiểu những chuyện thế này - Tôi ngắt lời.
Con bé im lặng một chút rồi ngước mắt lên nhìn tôi:
- Vậy ra tình yêu không giống cánh tay bị gãy mẹ nhỉ?
Không biết nói gì, mẹ con tôi lặng lẽ đi hết quãng đường còn lại. Nhưng những gì con gái tôi thốt ra đã thật sự khiến tôi phải suy nghĩ. Tôi đã động viên con bé rằng nó phải luôn cố gắng thử lại một lần nữa tò chính thất bại của mình, còn tôi
- Tại sao tôi lại không đủ can đảm làm điều đó? Một cánh tay bị gãy có thể liền lại, nhưng còn một trái tim tan vỡ, tôi cũng nên dành cho nó một cơ hội để hàn gắn chứ!
Tối hôm đó, tôi đã quyết định làm những gì mà cô con gái bé nhỏ của mình đã nói. Tôi đồng ý gặp Steve.
Và Steve đúng là người đàn ông thật sự của đời tôi. Chưa đầy một năm sau, chúng tôi kết hôn. Hóa ra mẹ tôi và cả con gái tôi đã đúng.
- Thanh Phương
Theo Love Is Just Like A Broken Arm
@by txiuqw4