Lúc Diệp Phàm và Đoàn Diệc Phong sánh vai ra khỏi thư viện, bước chân có chút nhẹ nhàng, bồng bềnh. Ngay cả chính bản thân cô cũng không biết, cô lấy dũng khí từ đâu để móc ra hai chiếc vé xem phim nữa.
Ngay lúc đó, cô bỗng nhiên rùng mình một cái, có cảm giác sợ hãi lạnh sống lưng. Cô vừa ngẩng đầu lên đã thấy dưới tán cây đại thụ bên kia đường là một chiếc BMW màu xanh, bên cạnh xe là ánh mắt lạnh lẽo của Mạt Thông. Luồng không khí mạnh mẽ đó khiến Diệp Phàm bất giác trốn sau lưng Đoàn Diệc Phong.
Nhận thấy động tác rất nhỏ của Diệp Phàm, Đoàn Diệc Phong đi chậm lại, ngước mắt nhìn phía trước, ngay lập tức hiểu rõ.
“Tiểu Phàm.”
Đoàn Diệc Phong đột nhiên mở miệng, lại làm Diệp Phàm đang lo sợ bất an trốn sau lưng anh thoáng cái đã ngây ngẩn cả người. Anh… anh vừa gọi gì cơ?
“Tiểu Phàm, xe ở bên kia. Để anh dẫn em qua đó.” Anh đưa tay đến trước mặt cô, ánh mắt ngậm cười vẫn luôn đặt lên người cô, giống như trong mắt anh chỉ có một mình cô mà thôi.
Ánh mắt như thế, không có ai có thể chống đỡ được sức quyến rũ đó.
Nhất thời, Diệp Phàm đứng ngây ngốc một chỗ. Ma xui quỷ khiến thế nào cô lại đưa tay ra. Một giây sau, tay cô được anh nắm lấy, đây là lần đầu tiên Diệp Phàm được một người đàn ông nắm tay đi chính thức như vậy. Toàn bộ thế giới dường như đều yên tĩnh, ngoại trừ xe cộ đang qua lại trên đường. Bây giờ cô chỉ có thể cảm nhận được – bàn tay gọn gàng, sạch sẽ, mềm mại, ấm áp, mười ngón tay thon dài kia mà thôi.
Rất lâu sau đó, khi Diệp Phàm nhớ lại cảnh này, bản thân cô không cách nào quên đôi bàn tay đó, cùng với ông chủ của đôi tay đó. Ánh mắt của anh có say lòng người xiết bao.
Tất cả mọi thứ, tựa như một giấc mộng.
Nếu giấc mộng này không bao giờ tỉnh dậy, thật tốt biết bao.
Thế nhưng mộng suy cho cùng vẫn chỉ là mộng. Vừa lên xe, bàn tay của Đoàn Diệc Phong đã lập tức buông ra: “Xin lỗi cô Diệp. Ban nãy ở ngoài kia tôi thấy cô giống như muốn trốn người đó, cho nên tôi mới tự tiện hành động.”
Diệp Phàm thấy gương mặt mình có chút nóng lên, buộc lòng phải nói bừa, để phân tán sức chú ý của bản thân: “Là tôi phải cảm ơn ngài mới đúng. Người kia tôi biết khi đi xem mắt, đặc biệt đáng ghét. Tôi đang muốn trốn anh ta vào cuối tuần này, nhưng mà anh ta bám tôi như âm hồn không tiêu tan, tựa như tôi nợ tiền anh ta vậy.”
Đoàn Diệc Phong bị giọng điệu của cô chọc cười, vừa khởi động xe vừa nói: “Thật ra anh ta hẳn là muốn theo đuổi cô?”
“Theo đuổi gì mà theo đuổi chứ? Tôi chưa bao giờ thấy một người đàn ông theo đuổi lại giống như anh ta như vậy, vô cùng kinh khủng! Mấy ngày nay, tôi cứ thấy hoa là muốn nôn rồi, nghe thấy tiếng chuông điện thoại là trong lòng bắt đầu sợ hãi. Anh ta giống đang theo đuổi người ta ở chỗ nào chứ? Anh ta rõ ràng là muốn ép tôi thay đổi theo anh ta!...”
Diệp Phàm bô bô nói một thôi một hồi. Từ đầu tới cuối, Đoàn Diệc Phong vẫn luôn đóng vai một người mỉm cười ngồi nghe. Có một người biết lắng nghe như vậy, Diệp Phàm tự nhiên trút hết nỗi bực dọc, khổ tâm mấy ngày qua ra ngoài. Đến khi một giọt nước đắng khốn khổ sau cùng trào ra xong, cô mới chợt phát hiện, từ đầu tới cuối hình như Đoàn Diệc Phong không nói một câu.
Anh sẽ không chê cô phiền phức chứ? Diệp Phàm có hơi khẩn trương, mất bò mới lo làm chuồng vội vội vàng vàng nói: “Đoàn tiên sinh, ngài không chê tôi phiền phức chứ? Tôi bình thường thật sự không nói nhiều như vậy đâu, chỉ là bị cái người kia làm cho tinh thần sụp đổ thôi…” Cô càng nói thì giọng càng khẽ, sau cùng biến thành người lẩm bẩm ngồi bên cạnh tay lái.
Thấy vừa rồi vẫn còn là cô gái bô bô, bỗng nhiên phút chốc lại im lặng như con mèo nhỏ, nơm nớp lo sợ giải thích nguyên nhân vì sao cô nói nhiều. Điều này làm Đoàn Diệc Phong ít nhiều cảm thấy thú vị.
Anh đã đến cái tuổi này rồi, trước khi nói chuyện gì đều phải suy nghĩ chu đáo cẩn thận, đã lâu rồi không gặp được một cô gái nghĩ gì nói nấy như vậy, nói xong lại ngay tức khắc hối hận bản thân không nên nói nhiều thế kia.
Không biết thế nào, anh lại thấy hình ảnh của Tần Tố trên người cô. Đây đại khái cũng là lý do vì sao anh đồng ý đi xem phim với cô, lại giúp cô giải quyết phiền phức, còn có thể ngồi nghe cô giải thích nguyên nhân nói nhảm như vậy.
Thế nhưng, anh không thấy phiền đâu.
Sau đó Diệp Phàm im lặng cho đến khi tới rạp chiếu phim. Tới đó rồi mới biết rằng còn nhiều chuyện khó xử hơn sắp tới.
Cầm trên tay hai vé xem phim đã được đổi lại ở cuối tuần trước, Diệp Phàm mới phát hiện bản thân đã làm một chuyện vô cùng ngu ngốc. Vé của cô là buổi trưa, bây giờ căn bản không thể dùng được nữa.
Mời người ta đi xem phim, mà vé xem phim lại không sử dụng được. Cái này quá mất mặt đi?
Diệp Phàm không dám nhìn vẻ mặt của Đoàn Diệc Phong, hỏi người bán vé: “Xin hỏi, vé xem phim này chưa được dùng, có thể đổi thành vé xem suất chiếu tiếp theo không?”
“Xin lỗi. Vé của chị đã được đổi một lần rồi, không thể đổi nữa. Hơn nữa, vé xem phim của mấy suất chiếu tiếp theo cũng đã bán hết, chỉ còn suất chiếu lúc chín giờ tối.”
Cái này… Diệp Phàm muốn khóc 囧, chẳng biết phải làm sao nữa.
Đúng lúc này, Đoàn Diệc Phong vẫn luôn đứng sau lưng cô bỗng nhiên bước lên trước, thấp giọng nói gì đó với người bán vé.
Vẻ mặt của nhân viên bán vé kia dường như có chút kinh ngạc: “Xin ngài đợi một chút, tôi sẽ hỏi ngay.” Người đó lập tức cầm điện thoại lên, cũng nhỏ giọng trao đổi qua điện thoại.
“Ngài nói gì với cô ấy thế?” Diệp Phàm hiếu kỳ hỏi.
“Không có gì, tôi chỉ nói là tôi biết quản lý ở đây, hỏi xem cô ấy có thể dàn xếp một chút hay không thôi.”
“Thật sao?” Diệp Phàm hơi kinh ngạc: “Nhưng mà cô ấy vừa nói không còn chỗ mà, cái này cũng có thể dàn xếp sao?”
Diệp Phàm vừa hỏi xong, nhân viên bán vé bên kia đã gọi anh và nói: “Đoàn tiên sinh, quản lý nói vẫn còn một lô ghế VIP độc lập trống. Bảo tôi đưa hai vị qua đó.”
“Được, làm phiền rồi.” Đoàn Diệc Phong khẽ gật đầu, nhìn Diệp Phàm nói: “Đi thôi.”
Diệp Phàm lúc này mới hồi phục tinh thần lại từ trạng thái kinh ngạc, vội vàng đi theo.
Xem phim không cần dùng tiền mua vé, còn được ngồi lô ghế VIP. Chuyện tốt như vậy, quả nhiên cái gì đều phải dựa vào quan hệ đi cửa sau mới được! Diệp Phàm im lặng nghĩ ngợi, đến khi ngồi trên ghế, cô thoáng cái đã chấn động nặng.
Trong phòng chỉ có chừng mười mấy chỗ ngồi, lắp đặt thiết bị xa hoa, còn có cung cấp thức ăn, nước trái cây. Cái này mà gọi là lô ghế sao? Rõ ràng là mở một phòng chiếu phim mini cho hai người họ mà!
“Đoàn tiên sinh, hai người muốn xem phim gì? Tôi đi báo cho nhân viên hậu đài mở cho hai người xem.” Nhân viên dẫn hai người họ tới hỏi.
Đoàn Diệc Phong xoay người hỏi Diệp Phàm: “Cô muốn xem gì?”
What? Còn có thể chiếu theo yêu cầu!
Diệp Phàm trong lúc nhất thời khó tiếp thụ được: “Cái đó, xem… Xem bộ phim trên cái vé này là được.”
“Vâng, xin chờ một lát.” Nhân viên mang nụ cười chuyên nghiệp đi ra. Sau một lúc, màn hình sáng lên, bắt đầu chiếu phim.
Diệp Phàm ngồi trên chiếc ghế sô pha xa hoa, từ đầu đến cuối đều bất an. Cuối cùng cái chân chó không nhịn được mà hỏi thăm: “Đoàn tiên sinh… Quản lý rạp chiếu phim này là người thân của ngài sao?”
Đoàn Diệc Phong lắc đầu: “Từng gặp mặt một lần.”
Cái gì? Gặp mặt một lần đã mở cho anh một phòng chiếu phim đơn độc? Diệp Phàm thẹn thùng, khẽ nói: “Đoàn tiên sinh, ngài nên gặp mặt người ta thêm vài lần đi…”
“Vì sao?” Đoàn Diệc Phong nhíu mày, có chút hiếu kỳ.
“Gặp thêm vài lần, nói không chừng người ta có thể đem rạp chiếu phim tặng cho ngài luôn.”
Đoàn Diệc Phong bị nghẹn đôi chút, nhưng cũng nghiêm túc gật đầu: “Ừm, nói cũng có lý. Vậy ngày mai tôi sẽ mời anh ta đi ăn, rồi thương thảo vấn đề chuyển giao rạp chiếu phim một chút.”
Gì cơ? Anh đang nói đùa với cô hay sao? Diệp Phàm có phần thất thần. Ấn tượng của cô đối với người đàn ông này luôn là nho nhã lễ độ, lịch sự như vậy, sao bây giờ lại phối hợp đi nói đùa với cô vậy chứ? Nhưng mà, cái chuyện cười này thực sự không buồn cười chút nào, ôi chao…
Hết chương 9
@by txiuqw4