Mặc dù bây giờ chỉ mới tháng sáu, nhưng Đoàn Diệc Phong lại buộc phải đối mặt với một chuyện hệ trọng trong cuộc đời làm một người cha của mình. Đó chính là Đoàn Dự đã bảy tuổi, cần phải đi học tiểu học.
Trong thành phố này, con trẻ đi học cấp một cũng không khó lắm, thế nhưng để tìm được một trường tiểu học tốt lại vô cùng khó khăn. Để làm được điều này, từ một năm trước anh đã cố ý mua một căn nhà gần trường tiểu học tốt nhất thành phố, để con trai anh có thể có môi trường học tập tốt nhất. Nhưng lại không ngờ, bộ Giáo dục gần đây đưa ra một chính sách mới, mua nhà ở đâu phải đăng ký hộ khẩu ở đó tròn ba năm mới có thể hưởng các đãi ngộ giáo dục tại địa phương đó. Vì vậy, trường học của con trai liền không có sắp xếp được.
Ban đầu, Đoàn Diệc Phong cũng không nhất thiết phải đưa con trai đến trường. Thật ra là cậu bé Đoàn Dự vì mẹ mất sớm nên tính cách vẫn luôn lầm lì. Trước đây, anh có đưa cậu bé đến nhà trẻ vài lần nhưng không thành công. Sau đó, anh nghe theo đề nghị của bác sĩ tâm lý, quyết định không đưa con tới trường mẫu giáo nữa, tự mình chăm con. Cứ như vậy một hai năm tiếp theo, tính tình của cậu bé cũng tốt hơn chút ít. Cho đến khi Diệp Phàm xuất hiện, gần đây anh cảm thấy Đoàn Dự càng ngày càng giống một đứa trẻ bình thường.
Con trai khó lắm mới có thể hòa nhập vào tập thể, sao Đoàn Diệc Phong lại không tiếc mọi thứ để tìm cho con trai trường học tốt nhất được cơ chứ? Cho nên khi biết được chính sách mới, anh gác lại công việc, gấp gáp trở về từ nước ngoài để nghĩ biện pháp.
“Anh một lúc nữa sẽ lên máy bay, có lẽ chiều là về đến nơi.” Lúc nhận được tin nhắn của Đoàn Diệc Phong, Diệp Phàm đang sắp xếp lại giá sách.
Kỳ lạ, chẳng phải anh nói phải đi công tác nửa tháng sao? Sao lại quay về nhanh như vậy? Diệp Phàm cảm thấy lạ lùng, nhắn trả lời: “Công việc kết thúc sớm vậy sao?”
“Không phải, anh về có chút việc.”
“À, vậy muốn em đi đón anh không?”
“Không cần đâu, em cứ chuyên tâm làm việc đi. Anh phải lên máy bay rồi, mai gặp.”
“Dạ, vậy chúc anh thượng lộ bình an. Xuống máy bay thì nhắn tin báo cho em hay.”
Mặc dù trong tin nhắn gửi đi Diệp Phàm nói như vậy, nhưng sau khi cất điện thoại, trong lòng cô lại không nghĩ như thế.
Dù sao lần đi công tác này của Đoàn Diệc Phong cũng khá dài, hai người đã hơn một tuần không thấy mặt nhau. Hôm nay anh vội vội vàng vàng trở về, đi đường mệt mỏi, nói không chừng anh vừa mệt vừa đói. Trước đây anh có một thân một mình, gặp chuyện thế này cũng chỉ có thể tự mình lo chuyện cơm ăn áo mặc. Nhưng bây giờ đã không giống trước đây nữa, anh là người đã có bạn gái, sao có thể chịu khổ thế chứ?
Diệp Phàm vừa nghĩ như vậy, quyết định dừng công việc đang làm lại. Cô đến xin quản lý cho nghỉ sớm, đến thẳng nhà Đoàn Diệc Phong, định cho anh một niềm vui bất ngờ.
Vì Đoàn Diệc Phong đi công tác, tiểu Dự được đưa đến nhà ngoại. Cho nên, lúc Diệp Phàm mở cửa vào nhà, trong nhà không có ai.
Cả căn nhà rộng rãi không có ai ở, nhiệt độ trong phòng lạnh lẽo, rèm cửa sổ mấy lớp che hết ánh sáng bên ngoài, tối âm u. Cô bỏ đồ ăn mới mua ở siêu thị xuống, đến kéo rèm cửa sổ. Ánh mặt trời bên ngoài xuyên qua tấm kính thủy tinh, bắn thẳng vào phòng khách. Căn nhà đột nhiên sáng choang.
Diệp Phàm đi dạo quanh căn nhà một vòng, phát hiện căn nhà này vì không có ai ở nên có chút ẩm mốc. Thừa dịp vẫn còn sớm, Diệp Phàm trước tiên ra tay dọn dẹp nhà cửa, từ đồ chơi của Đoàn Dự, đên sách báo tạp chí, tất cả đều được thu dọn, trả lại chỗ cũ.
Nếu như mẹ cô biết con gái của mình có một ngày chịu khó như thế, phỏng chừng đang nằm ngủ cũng bật dậy cười khà khà.
Thu dọn xong phòng khách, Diệp Phàm bắt đầu đến dọn các phòng khác. Phòng của Đoàn Diệc Phong gọn gàng sạch sẽ không cần quét dọn gì cả. Nhưng phòng của Đoàn Dự thì hơi bừa bộn. Cậu nhóc ranh ma này, giường ngủ rối tung, trên sàn bày đầy đồ chơi, trên giường cũng có. Ngày mai dì Tôn đến đây thấy được cảnh này, chắc sẽ la hét không thôi.
Diệp Phàm bất đắc dĩ lắc đầu, bắt đầu dọn giường trước. Thế nhưng, ngay lúc cô nhấc chiếc gối lên, bỗng thoáng thấy dưới gối có một bức hình.
Đây là…
Diệp Phàm có chút tò mò, đưa tay cầm lên. Cô thấy trên bức hình là một người phụ nữ, trên tay đang ôm một đứa trẻ đứng bên bờ hồ, cười vui vẻ. Người phụ nữ trên bức hình này Diệp Phàm nhận ra, chính là mẹ của Đoàn Dự - Tư Thanh Ngôn. Người đó rất đẹp, bức ảnh duy nhất của người phụ nữ này cô từng thấy trong album ảnh của Đoàn Diệc Phong.
Mặc dù cô rất quan tâm đến Đoàn Diệc Phong, nhưng cô cũng biết tầm quan trọng của Tư Thanh Ngôn đối với cha con họ Đoàn. Cho nên cô chưa từng vì điều này mà ghen tị với người đó. Thế nhưng bức hình này rất kỳ lạ. Đây rõ ràng là một bức ảnh chụp chung, nhưng chỉ có một nửa bức hình Tư Thanh Ngôn cùng con trai, còn phân nửa kia đã bị xé mất. Chỉ có thể thấy một bàn tay khoác lên vai của Tư Thanh Ngôn, dễ nhận thấy đó là bàn tay một người đàn ông.
Quái lạ, đó là Đoàn Diệc Phong sao? Sao nửa của anh lại bị xé mất?
Trong lòng Diệp Phàm nảy sinh rất nhiều nghi vấn, nhưng đúng lúc này, điện thoại di động bỗng báo có tin nhắn gửi đến: “Anh đã xuống máy bay rồi, em không cần phải lo.”
Không ngờ cô mua đồ ăn với quét dọn lại tốn thời gian như vậy, anh đã xuống máy bay rồi!
Trả lời xong tin nhắn, Diệp Phàm nhanh chóng ném thắc mắc về bức ảnh sang một bên. Cô nhanh chân chạy vào phòng bếp chuẩn bị nấu cơm.
Tài nấu nướng của cô cũng không tệ, hoàn toàn được chân truyền từ ba cô. Nhưng mà vì thời gian quá gấp, nên cô hơi lúng ta lúng túng, thậm chí còn phạm phải những sai lầm đơn giản, thái rau không cẩn thận cắt phải ngón tay.
Thế nhưng để khi anh về đến nhà sẽ có một sự ngạc nhiên thú vị, Diệp Phàm nhịn đau, dán một miếng băng cá nhân rồi tiếp tục nấu nướng. Cứ bận rộn như vậy suốt hai tiếng đồng hồ, cuối cùng cô cũng làm xong một bàn đầy thức ăn.
Cá rô hấp, sườn ram muối tiêu, bí ngô chiên lòng đỏ trứng, cải xanh xào thịt, thêm một bát canh nấm.
Perfect!
Diệp Phàm nhìn một bàn thức ăn rất có cảm giác thành tựu. Cô còn chưa kịp tự mình ngây ngất một phen, thì chợt nghe có âm thanh “ting” mở cửa của thang máy, sau đó là tiếng bước chân quen thuộc, cùng đó là tiếng chùm chìa khóa va chạm leng keng.
Giao thông của thành phố này luôn không tốt. Không ngờ hôm nay vận may của Đoàn Diệc Phong lại tốt như vậy, đi thẳng về tới nhà mà không bị kẹt xe.
Diệp Phàm lại càng hoảng loạn, nhanh chóng kéo rèm cửa lại, vội trốn sau ghế sô pha.
Cô vừa mới ngồi thụp xuống, Đoàn Diệc Phong đã mở cửa bước vào. Rèm cửa đã được kéo vào nên trong phòng hơi tối, anh đi đường mệt mỏi nên hoàn toàn không chú ý đến sự thay đổi trong nhà. Mãi đến khi anh đi được vài bước, bỗng một mùi thức ăn hòa quyện thổi qua mũi của anh, anh liền cho rằng bản thân nảy sinh ảo giác.
Thế nhưng ngay một giây sau, ánh mắt anh lướt qua chiếc bàn trong phòng bếp, trên đó vẫn đang bày một bàn đồ ăn nóng hổi, khói bốc lên nghi ngút, hương thơm lan tỏa.
Anh ngẩn người, trong nháy mắt liền hiểu rõ chuyện gì đang diễn ra. Ánh mắt anh quét qua phòng khách một vòng, rất nhanh đã thấy sau sô pha, lộ ra một tí đôi dép đi trong nhà.
Diệp Phàm còn đang cười trộm ở sau ghế. Cô một mặt tưởng tượng bộ mặt kinh ngạc của Đoàn Diệc Phong, mặt khác suy nghĩ xem mình một lúc nữa phải xuất hiện như thế nào mới xinh đẹp nhất, gây sốc nhất, chấn động lòng người nhất… Suy nghĩ thật lâu, cô mới nhận ra bên ngoài dường như không có động tĩnh gì cả.
Quái lạ! Theo lý thuyết mà nói, Đoàn Diệc Phong vào phòng, thấy trên bàn có đồ ăn, cho dù không nghi ngờ trong nhà có người thì cũng nên đi loanh quanh một chút chứ? Sao bây giờ ngay cả một tiếng bước chân cũng không nghe thấy thế này?
Diệp Phàm càng nghĩ càng thấy lạ, không kìm được len lén thò đầu ra sau ghế sô pha.
Vừa mới ló ra, cô liền đối mặt với Đoàn Diệc Phong. Khuôn mặt của anh được phóng đại, gần trong gang tấc. Ánh mắt đối diện cô, trong mắt in hình ảnh của cô cùng ý cười thích thú.
Không hù dọa được người ta, lại bị người ta dọa sợ chết khiếp. Diệp Phàm thiếu chút nữa đã kêu la sợ hãi. Kết quả, cô vừa mới há miệng, tay Đoàn Diệc Phong đã vòng qua sau đầu cô, bàn tay đặt sau ót của cô, nhẹ nhàng đẩy về trước. Cả người cô liền nhào về phía trước, dán môi mình lên môi anh.
Nụ hôn xảy ra bất ngờ, không có một dấu hiệu báo trước, trực tiếp cạy mở hàm răng của cô, công thành đoạt đất trong miệng cô.
Diệp Phàm đông cứng cả người. Bởi anh hôn cô cách một chiếc ghế sô pha như thế, nên anh giống như là không cảm thấy thỏa mãn. Bàn tay còn lại của anh đỡ lưng của cô, khẽ dùng lực đẩy lên. Cả người cô từ sau ghế sô pha được anh nâng lên, cơ thể nhất thời treo lơ lửng. Nhưng miệng cô vẫn còn bị bịt kín, kêu không được. Cô không thể làm gì khác hơn là lấy tay kháng nghị, vỗ lên vai anh.
Rốt cục, bàn tay để sau gáy của cô bỗng nhiên buông ra, thoáng cái nắm tay cô, cố sức lôi kéo.
Nhoáng một cái, Diệp Phàm bị kéo từ sau sô pha ngã ngào lên trên ghế. Cơ thể cô liền nhanh chóng vùi sâu xuống. Không đợi cô kịp giãy giụa, Đoàn Diệc Phong đã ép sát vào cô, đầu gối để giữa hai chân cô, một tay chống lên ghế, một tay đè đôi tay muốn vung vẩy lung tung của cô xuống.
Trời ạ, loại tư thế mờ ám gì thế này!
Diệp Phàm cảm thấy toàn thân mình như muốn bốc cháy, bên tai là tiếng thở hổn hển của anh. Xung quanh người anh được bao bọc hơi thở cùng chút mùi mồ hôi đàn ông. Trước mắt cô, áo sơ mi trắng của anh mở rộng thấy vòm ngực rắn chắc bên trong. Cà vạt trên cổ đã được nới lỏng hơn phân nửa, rộng thùng thình treo quanh cổ. Một đôi mắt nóng bỏng đang nhìn cô chằm chặp. Bờ môi vẫn còn lưu lại dấu vết ẩm ướt của nụ hôn vừa rồi.
Diệp Phàm hít thở không thông, trái tim thiếu nữ xém tí nữa nảy ra ngoài.
@by txiuqw4