“Cậu điên rồi hả? Cậu đang đem sự nghiệp nghệ thuật của mình ra đùa giỡn đó hả!” Đây là câu nói đầu tiên của người đại diện sau khi đưa Tần Nặc về nhà, đúng hơn là gào thét như bị bệnh tâm thần.
Nhờ ở sở cảnh sát bị giáo huấn một trận, nên giờ Tần Nặc đã tỉnh táo hơn. Đối mặt với sự chỉ trích của người quản lý, cậu ta tự biết mình đuối lý nên cúi đầu im lặng.
Điều này càng khiến cơn giận của người đại diện lên tới cực điểm, mắng chửi càng hăng hơn: “Tần Nặc ơi là Tần Nặc, cậu đánh nhau với ai không đánh lại đi đánh nhau với Đoàn Diệc Phong. Cậu có biết mời anh ta làm album mới khó khăn như thế nào không hả? Vụ tai tiếng ồn ào vừa rồi của cậu lớn như vậy khiến cấp trên công ty đã rất không hài lòng. Tôi đã nói hết nước hết cái, còn viết giấy cam đoan với ông chủ, album mới nhất định sẽ rất dữ dội. Bây giờ thì hay rồi, toàn bộ đều bị cậu phá hỏng! Cậu nói làm sao bây giờ, cậu nói cho tôi biết phải làm sao bây giờ hả?!”
“Không phải là tôi cố ý gây sự mà!” Tần Nặc rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, lên tiếng thanh minh: “Là Đoàn Diệc Phong tự mình đến tìm, tôi đang chơi game vui vẻ mà…”
“Cái gì? Cậu còn đang chơi game, vào thời điểm mấu chốt này mà cậu còn có tâm trạng đi chơi game!”
“…” Vô duyên vô cớ lại bị nắm thóp, Tần Nặc biết điều không nói gì thêm, đối mặt với người đại diện đang phát cuồng kia đành giả chết.
Người đại diện lại mắng một chập nữa, thấy cậu cũng không có cãi lại, cuối cùng cũng thôi không lải nhải nữa. Ngược lại, anh ta lấy điện thoại ra, bấm số gọi điện.
“Alô, thầy Đoàn phải không ạ?”
Tần Nặc vốn đang buồn ngủ, nghe thấy tiếng gọi điện thoại của người đại diện, bỗng nhiên giật mình tỉnh táo trở lại. Cậu rướn cổ cẩn thận lắng nghe.
“Thật xấu hổ với thầy Đoàn quá. Tần Nặc nhà chúng tôi trẻ người non dạ, không hiểu chuyện, hành động quá nông nổi, làm việc không có đầu óc. Có gì đắc tội với thầy Đoàn chỗ nào, mong thầy đừng để bụng…” Người đại diện bắt đầu dùng miệng lưỡi để xin lỗi thay mặt Tần Nặc.
Tần Nặc lắng nghe tỉ mỉ, sau cùng chỉ thừa nhận mình trẻ tuổi là đúng, còn tất cả những cái khác đều là đánh rắm! Anh mới không có đầu óc, cả nhà anh cũng không có đầu óc!
“Tần Nặc!” Người đại diện bỗng nhiên dùng vẻ mặt nghiêm túc nói với cậu: “Cậu sang đây, nhận điện thoại đi.”
“Tôi?” Tần Nặc khó tin chỉ vào mình, mắt trừng lớn, vẫn không nhúc nhích.
“Qua đây!” Người đại diện nổi giận, ném ánh mắt “cậu mà không qua đây, tôi đảm bảo giết chết cậu” để uy hiếp.
Cậu cuối cùng vẫn thỏa hiệp, sang nhận điện thoại, tức giận “a lô” một tiếng.
“Tiểu Phàm ở đâu?” Đầu bên kia điện thoại, giọng nói trầm ổn của Đoàn Diệc Phong truyền đến.
“Không biết.” Tân Nặc vừa mới mở miệng, đã bị người đại diện ngồi bên cạnh gõ một cái đau điếng.
“Tôi hỏi cậu một lần cuối, tiểu Phàm ở đâu?!”
Mặc dù không nhìn thấy người, nhưng Tần Nặc hoàn toàn có thể từ giọng nói của anh tưởng tượng đến ánh mắt khiến người khác rét run kia. Người đàn ông này điên rồi, chuyện gì cũng có thể làm ra.
“Về quê rồi…” Cậu ta cuối cùng vẫn không chịu nổi áp lực mà nói ra, trong lòng thầm sám hối. Diệp Phàm ơi Diệp Phàm, không phải là em đây không giúp chị. Ai bảo người đàn ông của chị hung dữ như vậy chứ, em đây còn nhỏ tuổi không chống đỡ nổi à!
Thế là, lúc biết được địa chỉ ở quê Diệp Phàm từ miệng Tần Nặc, Đoàn Diệc Phong liền lái xe suốt đêm, đi tìm Diệp Phàm.
Duyên phận luôn trớ trêu! Trong khi Đoàn Diệc Phong chạy xe không ngừng nghỉ về quê của Diệp Phàm, thì cùng lúc đó Diệp Phàm đã thu dọn ổn thỏa, bước lên xe buýt quay về thành phố S. Hai người cứ như vậy mà lướt qua nhau trên đường cao tốc nối hai thành phố. Cả hai đều không biết đáy lòng đối phương lúc này cũng đang kích động.
Đúng vậy, Diệp Phàm rất kích động. Trái tim kích động gần như muốn nhảy ra ngoài. Trong cuộc sống bình thường và bằng phẳng của cô, cô chỉ dũng cảm đúng hai lần: một lần là dưới cơn mưa chạy đi tìm Đoàn Diệc Phong để bày tỏ, còn lần kia chính là bây giờ.
Ngoài trời chẳng hiểu vì sao lại nổi cơn mưa. Thời tiết giống y như cái ngày cô kích động chạy đi tìm Đoàn Diệc Phong tỏ tình, nhưng tâm trạng lại hoàn toàn không giống. Lúc này đây, cô thậm chí đã chuẩn bị tốt tư tưởng để cắt đứt mọi quan hệ với anh. Chỉ cần anh nói một câu kết thúc, cô sẽ lập tức buông tay, cam tâm tình nguyện buông tay.
Mang theo sự quyết tâm mạnh mẽ trong lòng, Diệp Phàm chạy về thành phố S. Cô về đây rất đột ngột, không thông báo với ai, ngay cả cha mẹ ở nhà cũng không biết. Vừa tới nơi, cô đã vội vã chạy đến căn hộ của Đoàn Diệc Phong.
Bởi vì khoảng thời gian này Đoàn Diệc Phong đều ở trong khách sạn, nên căn hộ bên này không có phóng viên túc trực. Cộng thêm, cô đã quen mặt ở đây nên cô rất thuận lợi đi thẳng một mạch đến trước cửa căn hộ của Đoàn Diệc Phong. Mọi thứ xung quanh đều quen thuộc như trước. Người đàn ông trong khung hình cô mang theo bên người này đang ở sau cánh cửa này thôi. Nhưng cô bỗng nhiên sợ sệt, ngón tay ấn chuông cửa của cô dừng giữa không trung.
Cô do dự, không chỉ bởi vì sợ đối mặt với Đoàn Diệc Phong, càng sợ cái ấn chuông này rất có thể sẽ làm cô cả đời này không thể gặp lại người đàn ông đó. Nghĩ đến đây, cô vẫn không nỡ, dù sao đi nữa đây là người đàn ông đầu tiên của cô. Chẳng bao lâu trước đây, cô còn cho rằng hai người họ có thể bên nhau trọn đời, nhưng bây giờ…”
Không ngờ bây giờ lại như vậy. Phải chịu đau đớn dài lâu chi bằng đau đớn một lần rồi thôi. Cô cắn răng, hít sâu một hơi, nhấn mạnh chuông cửa.
“Ai đó?” Từ trong cửa truyền ra một giọng nói dễ nghe, Diệp Phàm ngây dại. Dũng khí khó khăn lắm mới có được liền sụp đổ trong nháy mắt. Cô muốn bỏ chạy theo bản năng, nhưng cửa đã mở ra.
“Diệp Phàm?” Tư Thanh Ngôn mở cửa, kinh ngạc nhìn cô gái còn trẻ tuổi đang trong tư thế muốn nhấc chân chạy trốn đứng trước cửa này. Diệp Phàm nhìn qua rất gầy, quần áo bình thường, tóc bị nước mưa thấm ướt, nhìn rất bình thường không thể bình thường hơn. Thế nhưng không biết vì sao có một âm thanh trong lòng chị nói cho chị biết, cô gái này chính là Diệp Phàm.
Bước chân của Diệp Phàm dừng lại. Cô không ngờ Tư Thanh Ngôn vừa liếc mắt một cái đã nhận ra mình. Trong lúc nhất thời hỗn loạn không biết làm sao, cô miễn cưỡng quay đầu lại. Cô nhỏ giọng vâng một tiếng, rồi lại không dám nhìn thẳng vào mắt của Tư Thanh Ngôn.
Quả nhiên là cô gái ấy, Tư Thanh Ngôn mỉm cười dịu dàng: “Mau vào đây đi, trông em bị ướt hết rồi kìa.”
“Dạ không, tôi… tôi…” Cô cuối cùng không có cách nào nói câu mình đến tìm Đoàn Diệc Phong ra khỏi miệng, “Tôi không sao, tôi đi trước đây.”
“Diệc Phong không ở đây.” Tư Thanh Ngôn bỗng nhiên nói ra, Diệp Phàm dừng bước, “Vì chị ở đây, nên anh ấy không tiện ở chỗ này. Cơ mà em không muốn tâm sự với chị sao? Nhưng chị lại có rất nhiều chuyện muốn nói với em đó!”
Giọng điệu của chị ấy thân thiết như vậy, khiến Diệp Phàm không tự chủ được liền thả lỏng cảnh giác. Cùng lúc đó, cô nghe ra trong lời nói của Tư Thanh Ngôn có ẩn ý khác.
Đoàn Diệc Phong không ở cùng với chị ta sao? Hai người họ không phải là người yêu sao? Chẳng nhẽ trong chuyện này còn có điều gì khác không muốn người khác biết?...
Có rất nhiều câu hỏi luẩn quẩn trong đầu Diệp Phàm. Song lúc đó, tiểu Dự bỗng nhiên từ phía sau Tư Thanh Ngôn ló đầu ra, ngạc nhiên reo to: “Mẹ tiểu Phàm, mẹ tiểu Phàm, cuối cùng mẹ cũng đến thăm con rồi. Con rất nhớ mẹ, mẹ mau vào đi.”
“…” Không đợi Diệp Phàm hoàn hồn từ trong bầu không khí vô cùng xấu hổ, đã bị tiểu Dự không cho phân trần gì kéo thẳng vào nhà.
@by txiuqw4