Đang nói chuyện hôm ấy ba đội quân mã tiên phong của Tống Giang xông trận đánh giết quân triều đình, Đồng Quán đại bại, quân sĩ tổn thất thương vong đến bảy tám phần. Quân triều đình vứt chiêng trống, đao xích, kêu ta hoảng sợ, số bị giết đến hơn vạn người. Đồng Quán phải cho lui quân ngoài ba mươi dặm, mới dám dừng lại đóng trại. Bên quân Lương Sơn Bạc, Ngô Dụng cũng cho khua chiêng thu quân, truyền cho quân sĩ: "không cần đuổi theo, cho bọn chúng biết thế là đủ". Tống Giang dẫn người ngựa trở về sơn trại nghỉ ngơi. Các tướng sĩ ai nấy đều báo công lĩnh thưởng.
Lại nói Đồng Quán thua trận, người ngựa thương vong quá nửa, phải lui quân đóng trại nghỉ ngơi. Đồng Quán lo buồn cho gọi các tướng đến bàn bạc. Hai tướng Phong Mỹ và Tất Thắng nói:
- Xin nguyên suý đừng lo! bọn giặc biết tin quân triều đình đến đánh, đã bày sẵn thế trận đối phó. Quân ta mới đến, chưa biết thực hư thế nào, vì vậy trúng gian kế của giặc. Cứ như ngụ ý của bọn tiểu tướng thì quân giặc chỉ dựa vào thế. Quân ta nhất khởi không giành được địa lợi, xin nguyên suý cho quân tạm nghỉ ba ngày để chỉnh đốn quân mã, luyện tập binh sĩ, nuôi dưỡng nhuệ khí. Sau đó sẽ đem toàn quân dàn thế trận trường xà mà đánh vào, đầu đuôi tiếp ứng cho nhau không đứt đoạn. Quyết chiến một trận ấy, quân ta tất lập được công lớn.
Đồng Quán nói:
- Kế ấy của tướng quân rất hợp ý ta.
Rồi Đồng Quán truyền lệnh cho ba quân nghỉ ngơi, luyện tập.
Đến ngày thứ ba, từ canh năm, quân sĩ nấu cơm ăn xong, người mặc giáp sắt, ngựa khóac áo giáp da, đao thương, cung nỏ sẵn sàng, đúng là:
Đao thương cuồn cuộn như nước chảy,
Người ngựa ào ào gió lướt nhanh.
Hai đại tướng Phong Mỹ và Tất Thắng đưa quân tiên phong rầm rộ lên đường tiến đánh Lương Sơn Bạc. Tám đội quân mã chia làm hai phía tả hữu. Ba trăm quân thám mã mặc giáp sắt tiến trước, rồi quay về trung quân báo với Đồng Quán:
- Trên chiến trường hôm trước không hề thấy một bóng người ngựa.
Đồng Quán nghe xong có ý ngờ, bèn thúc ngựa lên tiền quân hỏi bọn Phong Mỹ, Tất Thắng:
- Có nên lui quân không?
Phong Mỹ đáp:
- Xin chủ tướng đừng nghĩ chuyện lui quân, chỉ có một đường tiến đánh! chủ suý lo sợ gì mà không dám dàn thế trận trường xà?
Quân Đồng Quán tiếp tục vòng vèo tiến đến vùng đầm nước dưới chân núi, trước sau vẫn không hề thấy bóng giặc, chỉ thấy bờ nước mênh mông, một dải lau lách mây khói um tùm. Xa xa nhìn lên trại Thuỷ Hử, một lá cờ vàng màu hoa hạnh đang phần phật tung bay trên đỉnh núi. Khắp nơi không một động tĩnh. Đồng Quán cùng bọn Phong Mỹ, Tất Thắng dừng ngựa trước ba quân nhìn sang bờ bên kia thấy một chiếc thuyền con từ trong đám sậy chèo ra. Người ngồi trên thuyền tay cầm cần buông câu, đầu đội nón lá, mình khóac áo tơi ngả vào mạn thuyền, quay lưng về hướng tây. Đồng Quán sai quân đến sát bờ gọi to:
- Có thấy quân giặc ở đâu không?
Người câu cá không đáp. Đồng Quán tức giận sai quân cung nỏ bắn chết. Hai tên quân cung nỏ liền cưỡi ngựa đến sát bờ cát, đặt tên giương cung, nhằm người câu cá ở bờ bên kia mà bắn. Mũi tên chạm đánh cắc vào nón rồi rơi xuống nước. Tên thứ hai nhằm bắn vào chiếc áo tơi, mũi tên cũng chạm đánh "cắc" rồi rơi xuống nước. Hai tên đó là hai tay cung nỏ xuất sắc nhất trong quân Đồng Quán. Thấy cả hai mũi tên đều rơi xuống nước, bọn chúng kinh sợ quay về báo với Đồng Quán:
- Thưa chủ súy, cả hai mũi tên đều trúng đích nhưng bắn không thủng. Không biết gã đánh cá ấy mặc loại áo gì?
Đồng Quán liền ra lệnh cho ba trăm quân cung thủ đến dàn ngang trên bãi cát, nhất lọai nhằm người đánh cá mà bắn. Tên bay đến tới tấp nhưng người đánh cá kia vẫn không tỏ ra hoảng sợ. Phần lớn mũi tên trúng vào áo tơi rồi rơi xuống nước, một số thì trúng vào mạn thuyền. Đồng Quán thấy vậy bèn gọi bọn quân sĩ biết bơi cởi áo giáp lội sang bắt người đánh cá. Bốn năm chục tên tuân lệnh bơi sang. Người đánh cá nghe tiếng nước động ở phía đuôi thuyền bèn thong thả đặt câu, chèo thuyền đến gần rồi cầm sào mà đầu vào đầu, vào mặt, vào thái dương, cứ mỗi sào đâm một tên chìm nghỉm. Bọn bơi sau thấy vậy vội quay lại.
Đồng Quán cả giận sai cả trăm quân thám ãm lội nước sang bắt cho được người đánh cá, tên nào quay lại thì chém đầu. Đội thám mã của Đồng Quán vội cởi áo giáp, hò reo nhảy xuống nước. Người đánh cá quay mũi thuyền, chỉ tay về phía Đồng Quán lớn tiếng thét mắng:
- Tên tặc thần loạn nước hại dân kia! đã đến đây nộp mạnng còn sợ chết hay sao?
Đồng Quán cả giận sai quân sĩ bắn tên sang. Người đánh cá cười vang nói:
- Quân mã đã đến kia!
Nói đọan giơ tay chỉ trỏ, rồi cởi áo, bỏ nón, lao xuống nước lặn mất. Trong sô năm trăm quân bơi gần đến thuyền, thỉnh thoảng một đứa kêu ré lên rồi chìm nghỉm. Người đánh cá chẳng phải ai xa lạ mà chính là Lăng lý bạch điều Trương Thuận. Trương Thuận đội chiếc nón ngoài lợp lá, trong lót cốt đồng, còn chiếc áo tơi cũng bằng đồng giát, ngoài đúc vằn mai rùa, vì thế tên bắn không thủng. Trương Thuận lặn dưới nước rút đoản đao thấy đứa nào bơi đến là đâm chết đứa ấy rồi lại lặn đi. Cũng có tên may mắn thoát chết, lội lên bờ chạy trốn. Đồng Quán thấy vậy sợ hãi đứng ngây ra. Một viên tướng bên cạnh chỉ tay nói với Đồng Quán:
- Ngọn cờ vàng trên đỉnh núi đang di động.
Đồng Quán nhìn kỹ không hiểu ý gì, các tướng cũng không ai biết rõ. Đại tướng Phong Mỹ nói:
- Xin chia ba trăm quân giáp mã làm hai đội, đi vòng hai bên sườn núi thăm dò xem sao.
Đồng Quán bèn cho quân đi ngay. Quân giáp mã vừa đến dưới chân núi, bỗng nghe trong đám lau sậy tiếng pháo oanh thiên nổ vang, rồi khói lửa bốc mù trời. Quân thám mã đều chạy về báo:
- Có quân mai phục!
Đồng Quán ngồi trên ngựa giật mình kinh sợ. Hai đại tướng Phong Mỹ và Tất Thắng truyền lệnh cho quân sĩ không được kinh động. Mấy chục vạn quân lăm lăm khí giới trong tay. Quân truyền lệnh của Đồng Quán phi ngựa khắp các hàng quân hô lên:
- Kẻ nào bỏ chạy chém đầu!
Đồng Quán và các tướng ghìm ngựa đứng nhìn, nghe sau núi tiếng chiêng trống vang dậy, tiếng quân sĩ hò reo, rồi một đội quân mã giương cờ vàng xông ra. Hai tướng tiên phong phóng ngựa lên trước. Đó là Mỹ nhiêm công Chu Đồng, tiếp đó là Sáp sí hổ Lôi Hoành dẫn năm nghìn quân kỵ tiến thẳng về phía quân triều đình. Đồng Quán lệnh cho hai đại tướng Phong Mỹ và Tất Thắng làm tiên phong điều quân chặn đánh. Hai tướng xách thương lên ngựa phóng ra trước trận, lớn tiếng quát:
- Bọn giặc cỏ kia, sao chưa chịu cởi giáo quy hàng?
Lôi Hoành ngồi trên lưng ngựa cười vang, quát đáp:
- Gã sất phu chết đến nơi rồi còn dám đọ sức với ta?
Tất Thắng cả giận nâng thương thúc ngựa đến đánh Lôi Hoành. Lôi Hoành cũng múa thương xông đến. Hai tướng đánh hơn hai mươi hiệp không phân thắng bại, Phong Mỹ thấy Tất Thắng có cơ không địch nổi, vội múa đao tế ngựa đến trợ chiến. Chu Đồng thấy vậy quát lớn rồi múa đao đến đánh Phong Mỹ. Hai đôi chiến tướng ngồi trên lưng ngựa quần thảo trước trận. Đồng Quán ghìm ngựa đứng xem, tấm tắc khen ngợi. Một lúc sau Chu Đồng và Lôi Hoành đánh dứ một đừờng, rồi nhân lúc tướng địch sơ hở quay ngựa chạy về trận nhà. Phong Mỹ và Tất Thắng liền thúc ngựa đuổi theo. Quân Lương Sơn Bạc hò la rút chạy. Đồng Quán xua quân đuổi theo đến tận chân núi. Bỗng nghe trên núi tiếng tù và vang. Quân sĩ ngước nhìn lên, thấy hai quả hoả pháo vọt lên không trung. Đồng Quán biết gặp quân mai phục, bèn lệnh cho quân sĩ dừng lại.
Đúng lúc ấy từ trên sườn núi hiện ra lá cờ vàng "thế thiên hành đạo". Đồng Quán quay sang nhìn, thấy trong đám cờ thêu nhiều màu sắc, sừng sững hiện lên vị anh hùng cái thế Sơn Đông hô bảo nghĩa Tống Giang. Phía sau là quân sư Ngô Dụng và các tướng Công Tôn Thắng, Hoa Vinh, Từ Ninh cùng nhiều hảo hán khác cầm thương vàng, giáp bạc. Đồng Quán cả giận xua quân đánh dốc lên núi để bắt sống Tống Giang. Đạo quân chia hai đường, chưa kịp tiến thì nghe trên núi có tiếng trống nhạc và tiếng cười vang của các hảo hán. Đồng Quán vừa tức vừa thẹn, nghiến răng quát:
- Bọn giặc vô lễ sao dám đùa cợt ta? phải bắt cho được bọn chúng.
Phong Mỹ can:
- Thưa tướng công, bọn chúng tất có mưu kín, tướng công không nên dấn thân vào chốn nguy hiểm. Xin tạm cho lui quân, ngày mai nghe ngóng hư thực xem sao rồi sẽ tiến đánh.
Đồng Quán hỏi:
- Không thể được! đã tiến quân đến đây lẽ nào lại có chuyện rút?
Đồng Quán chưa dứt lời, bỗng nghe tiếng hậu quân kêu la hoảng sợ. Thám mã về báo: "có một cánh quân giặc từ phía núi tây tràn xuống đánh cắt hậu quân làm hai đoạn".
Đồng Quán cả kinh, dẫn bọn Phong Mỹ, Tất Thắng quay lại cứu ứng cho hậu quân. Vừa lúc ấy tiếng trống lại vang lên, lại một cánh quân từ sau núi phía đông tới. Cánh quân ấy gồm năm nghìn người ngựa, một nửa trương cờ đỏ, một nửa trương cờ xanh, do hai viên đại tướng dẫn đầu. Đội quân cờ đỏ là của tướng Tích lịch hoả Tần Minh. Đội quân cờ xanh là của tứơng Đại đao Quan Thắng. Hai tướng phóng ngựa đến quát lớn:
- Đồng Quán kia hãy mau nộp thủ cấp!
Đồng Quán cả giận sai Phong Mỹ ra đánh Quan Thắng. Tất Thắng đánh Tần Minh. Được một lúc, nghe tiến hậu quân kêu gấp, Đồng Quán phải cho khua chiêng thu quân, truyền cho quân sĩ không được ham đánh. Chu Đồng, Lôi Hoành dẫn quân cờ vàng từ hai phía đánh xáp vào, quân Đồng Quán hoảng hốt rối loạn. Phong Mỹ và Tất Thắng phải hộ vệ Đồng Quán mở đường chạy trốn. Dọc đường lại gặp cánh quân một nửa trương cờ trắng, một nửa trương cờ đen xông ra chặn đường. Hai viên hổ tướng dẫn năm nghìn quân mã, bên cờ đen là quân của Song tiên Hô Diên Chước, bên cờ trắng là quân của Báo tử đầu Lâm Xung. Hai tướng ngồi trên ngựa quát lớn:
- Gian thần Đồng Quán định chạy đâu? hãy mau nộp mình chịu trói.
Hai tướng xua quân đánh vào trung quân của Đồng Quán. Đô giám Thư Châu là Đoàn Bằng Cử xông ra chặn đánh Hô Diên Chước. Đô Giám Như Châu là Mã Vạn Lý xông đến đánh Lâm Xung. Mã Vạn Lý giao đấu với Lâm Xung chưa được vài hiệp đã thấy khí lực có phần không địch nổi, định bỏ chạy, Lâm Xung quát vang một tiếng, Mã Vạn Lý rụng rời chân tay, liền bị Lâm Xung vung bát xà mâu đâm nhào xuống ngựa. Đoàn Bằng Cử thấy Mã Vạn Lý bị Lâm Xung đâm chết không dám đánh nữa, chỉ đỡ gạt đôi tiên của Hô Diên Chước rồi quay ngựa bỏ chạy. Hô Diên Chước hăng máu đuổi theo. Quân hai bên ùa vào hỗn chiến. Đồng Quán vội tìm đường chạy trốn, lại nghe tiến kêu la vang dậy ở phía tiền quân, một cánh quân bộ từ sau núi đang đánh thọc ra. Hai tướng quân bộ lớn tiếng quát:
- Tên Đồng Quán kia chớ chạy!
Hai tướng ấy là Hoa hoà thượng Lỗ Trí Thâm bản tính hiếu sát và Hành giả Võ Tòng, người anh hùng nổi tiếng của trại Thuỷ Hử từng giết cọp trên đồi Cảnh Dương.
Tàn quân của Đồng Quán bị quân bộ của Lỗ Trí Thâm, Võ Tòng đánh tan, cắt đứt làm bốn năm đoạn. Đồng Quán trước sau không còn lối thoát, bèn cùng bọn Phong Mỹ và Tất Thắng cố sức đánh phá vây mở đường chạy ra sau núi. Quân tướng còn đang thở dốc lại nghe tiếng pháo oanh thiên dậy đất, trống trận vang trời, rồi một đội quân bộ do hai mãnh tướng Giải Trân, Giải Bảo cầm giáo dài năm lưỡi dẫn đầu xông ra chặn đường. Người ngựa của Đồng Quán không chống cự nổi phải xông qua vòng vây mà chạy. Quân mã quân bộ của Tống Giang từ khắp năm phía reo hò đuổi theo, đánh quân Đồng Quán tan tành. Phong Mỹ và Tất Thắng ra sức hộ vệ Đồng Quán tìm đường chạy trốn. Anh em Giải Trân, Giải Bảo ập đến, Đồng Quán vội rẽ ngựa chạy theo đường tắt. Bọn Phong Mỹ, Tất Thắng chạy theo hộ vệ, lại có thêm bọn đồ giám Trịnh Châu là Hàn Thiên Lân, đô giám Đặng Châu là Vương Nghĩa cùng hợp sức mở đường.
Chạy một quãng chưa kịp nghỉ ngơi, lại thấy đất bụi cuốn tung, tiếng hò reo vang trời. Rồi từ trong rừgn rậm lại một cánh quân mã do hai mãnh tướng chỉ huy xông ra. Hai đầu lĩnh ấy là Song thương tướng Đổng Bình và Cấp tiên phong Sách Siêu. Hai tướng thúc ngựa xông đến đánh Đồng Quán. Vương Nghĩa múa thương chặn lại liền bị Sách Siêu vung búa chém rơi đầu. Hàn Thiên Lân vội đến cứu ứng, bị Đổng Bình lao tới đâm nhào xuống ngựa, bọn Phong Mỹ, Tất Thắng lại hộ vệ Đồng Quán chạy tiếp.
Được một lúc lại nghe khắp bốn phía tiếgn chiêng trống nổi vang, không biết quân từ phía nào đánh tới. Đồng Quán giật cương thúc ngựa lên sườn núi, nhìn kỹ thì thấy đại quân Lương Sơn Bạc vây kín khắp xung quanh, rồi bốn đội quân mã, hai đội quân bộ khép gọng kìm tiến vào. Quân sĩ của Đồng Quán nhốn nháo hỗn loạn. Vừa lúc ấy có hai đội quân chạy tạt qua dưới chân núi. Nhìn kỹ cờ hiệu biết là quân của đô giám Trần Châu Ngô Bỉnh Di và đô giám Hứa Châu Lý Minh. Hai tướng dẫn tàn quân người ngựa chạy lánh vào núi Lâm Lang. Ngô Bỉnh Di và Lý Minh thấy cờ hiệu của Đồng Quán, định dẫn quân chạy lên sườn núi. Bỗng nghe tiếng hò reo vang dậy, rồi một đội quân mã do hai viên mãnh tướng là Dương Chí và Sử Tiến dẫn đầu xông ra chặn đường. Dương Chí, Sử Tiến vung đao phóng ngựa đến đánh Ngô Bỉnh Di và Lý Minh. Lý Minh vung trường thương đến đánh Dương Chí. Ngô Bỉnh Di múa phương thiên kích đánh Sử Tiến. Hai đôi chiến tướng trổ tài võ nghệ vun vút qua lại hồi lâu không phân thắng bại. Sau hơn ba mươi hiệp, Ngô Bỉnh Di lựa một đường kích, đâm thẳng vào ngực Sử Tiến. Sử Tiến né mình tránh cho ngọn kích trượt qua dưới nách. Ngô Bỉnh Di cả người và ngựa mất đà, lao sát liền bị Sử Tiến lia đao chém rụng đầu, mũ đầu mâu văng dưới chân ngựa. Lý Minh quay ngựa bỏ chạy, Dương Chí thét vang một tiếng, Lý Minh hoảng sợ, tay thương run rẩy lên, Dương Chí vung đao bổ xuống. Lý Minh né mình tránh được, lưỡi đao phạt trúng vào lưng ngựa. Con ngựa khuỵu xuống hất Lý Minh ngã nhào, ngọn trường thương tuột tay văng ra. Lý Minh chưa kịp chạy bị Dương Chí tiếp một đao rơi đầu. Tiếc thay cho Lý Minh nửa đời làm quân quan bỗng chốc thành giấc Nam kha! giờ đây cả Lý Minh và Ngô Bỉnh Di đều lăn ra chết bên sườn núi. Dương Chí và Sử Tiến xông xáo giữa đám tàn quân triều đình, vung đao chém giết khác nào bổ dưa.
Đồng Quán cùng bọn Phong Mỹ, Tất Thắng đứng trên núi thấy quân của bọn Lý Minh bị đánh tan, nhưng không thể cứu ứng được. Đồng Quán hỏi:
- Tình hình này làm sao đánh tới được?
Phong Mỹ đáp:
- Xin nguyên suý cứ bình tâm. Tiểu tướng thấy ở phía chính nam, ta có một đội quân cờ hiệu còn chỉnh tề chưa đổ, có thể giải cứu cho chúng ta. Bây giờ Tất đô thống hộ vệ nguyên suý ra đầu núi, Phong Mỹ tôi sẽ đánh mở đường tiến đến đó lấy quân để hộ vệ nguyên suý.
Đồng Quán nói:
- Trời sắp tối rồi, tướng quân nên thận trọng, mau trở lại đây.
Phong Mỹ xách trường đao phi ngựa xuống núi vừa đánh vừa chạy về phía nam. Khi đến nơi, Phong Mỹ mới biết đó là đội quân dưới quyền chỉ huy của đô giám Tung Châu là Chu Tín. Bấy giờ Chu Tín đang chụm quân cố thủ, nghe báo có đại tướng Phong Mỹ đến, bèn cho mời vào trong trận. Chu Tín hỏi:
- Đồng Quán nguyên suý hiện giờ ở đâu?
Phong Mỹ đáp:
- Nguyên suý đang ở trên sườn núi phía trước, đợi tướng quân đem quân đến hợp sức phá vòng vây rút ra ngoài. Việc không thể chậm trễ, tướng quân phải cho quân đi ngay!
Chu Tín truyền lệnh cho quân mã, quân bộ bám sát nhau mà tiến. Phong Mỹ và Chu Tín cười ngựa dẫn đầu, quân lính reo hò ào ạt chạy lên núi. Được một lúc lại gặp quân của đô giám Thư Châu Đoàn Bằng Cử vừa đến. Ba tướng chào hỏi nhau rồi hợp quân tiến lên núi. Tất Thắng xuống dưới sườn núi đón tiếp. Đồng Quán hỏi các tướng:
- Nên đánh phá vây ngay đêm nay hay phải đợi sáng mai?
Phong Mỹ hỏi:
- Bốn tiểu tướng chúng tôi liều chết hộ vệ nguyên suý. Ngay đêm nay phải phá vây thì mới mong thoát được.
Trời vừa tối chỉ nghe tiếng chiêng trống, tiếng hò reo vang lên không ngớt.
Vào khoảng canh hai, dưới ánh sao lờ mờ, Phong Mỹ dẫn đam tàn quân hộ vệ Đồng Quán xuống núi. Bỗng nghe khắp bốn phía đều quát to:
- Đồng Quán chớ chạy!
Bọn Phong Mỹ chỉ còn biết vừa đánh vừa chạy về phía nam. Quân hai bên hỗn chiến đến gần canh tư thì bọn Phong Mỹ mới phá được vòng vây. Đồng Quán ngồi trên ngựa hai tay ôm đầu ngửa mặt lên trời cầu khấn:"thật xấu hổ. Xin trời đất phù hộ cho quan cơn hoạn nạn!". Rồi cả bọn tiếp tục chạy về phía Tế Châu. Quan quân còn chưa kịp vui mừng, bỗng thấy đuốc cháy sáng rực khắp sườn núi phía trước. Phía sau tiếng hò reo vang dậy. Ánh đuốc sáng soi rõ hai hảo hán cầm phác đao dẫn đầu, tiếp sau là viên đại tướng cầm thương dài ngồi trên lưng chiến mã trắng. Viên đại tướng đó chính là Ngọc kỳ lân Lư Tuấn Nghĩa. Hai hảo hán cầm phác đao là Bệnh quan sách Dương Hùng và Phanh mệnh tam lang Thạch Tú. Ba tướng dẫn ba nghìn quân bộ xông ra chặn đường. Lư Tuấn Nghĩa ngồi trên ngựa quát lớn:
- Đồng Quán không xuống ngựa chịu trói còn đợi đến bao giờ?
Đồng Quán không đáp, nói với tả hữu:
- Đằng trước có quân mai phục, đằng sau thì giặc đuổi theo, biết làm thế nào?
Phong Mỹ đáp:
- Tiểu tướng xin liều chết báo đền ân tướng. Các vị mau cướp đường đưa ân tướng về Tế Châu, Phong Mỹ tôi xin ở đây chặn giặc.
Nói xong, Phong Mỹ thúc ngựa, múa đao xông đến đánh Lư Tuấn Nghĩa. Hai tướng ngồi trên lưng ngựa giao chiến đến mấy mươi hiệp không phân thắng bại. Lư Tuấn Nghĩa gạt thương chặn lưỡi đao của Phong Mỹ, áp sát vào túm đai lưng Phong Mỹ giật mạnh rồi đạp vào lưng ngựa, nhoài người bắt sống Phong Mỹ. Dương Hùng, Thạch Tú vội đến tiếp ứng, quân sĩ reo hò ùa tới kéo Phong Mỹ đi. Bọn Tất Thắng, Chu Tín, Đoàn Bằng Cử liều mình hộ vệ Đồng Quán vừa đánh vừa mở đường chạy. Lư Tuấn Nghĩa dẫn quân đuổi sát theo sau, tàn quân của Đồng Quán hoảng loạn như cá mắc lưới cho đến khi trời sáng mới thoát khỏi quân Lư Tuấn Nghĩa, chạy tuốt về Tế Châu. Chưa được bao lâu, từ sau sườn núi phía trước lại một đội quân bộ xông ra chặn đường. Đội quân ấy mặc áo giáp có tấm chắn bằng sắt, chít khăn lựu đỏ. Bốn tướng dẫn đầu là: Lý Quỳ hai tay vung hai búa; Bao Húc cầm bảo kiếm; Hạng Sung, Lý Cổn giơ đao vác thuẫn. Quân sĩ theo bốn tướng ào ào xông tới chém giết, tàn quân của Đồng Quán lại một phen tan tác, hoảng loạn tìm đường chạy trốn. Đồng Quán và bọn tuỳ tùng vừa đánh vừa chạy. Hắc toàn phong Lý Quỳ xông thẳng vào giữa người ngựa, vung búa chém gẫy chân ngựa của Đoàn Bằng Cử rồi lôi tuột xuống, đánh một búa vào giữa sọ, lại bồi thêm một búa vào yết hầu cho đầu lìa khỏi cổ!
Tàn quân Đồng Quán chạy về gần đến Tế Châu, tên nào cũng kinh hồn bạt vía, ba quân người ngựa mệt mỏi bơ phờ. Gặp dòng khe bên đường người ngựa dừng lại uống nước. Bỗng nghe tiếng pháo oanh thiên từ bờ bên kia nổ vang, rồi cung tên bắn đến tới tấp như mưa. Người ngựa của Đồng Quán đang uống nước vội cạy hết lên bờ. Vừa lúc ấy, một đội quân mã từ trong rừng rậm xông ra. Ba tướng dẫn đầu là Một vũ tiễn Trương Thanh, Cung Vượng và Đinh Đắc Tôn dẫn hơn ba trăm quân mã theo sau ba tướng rầm rập phóng đến. Đô giám Tung Châu là Chu Tín thấy bọn Trương Thanh quân ít bèn dừng lại đón đánh. Tất Thắng hộ vệ Đồng Quán chạy tiếp. Chu Tín phóng ngựa đến đánh Trương Thanh chỉ thấy Trương Thanh cắp thương vào nách trái, tay phải vung nhanh, miệng nói "trúng này!". Viên đá trúng ngay vào hốc mũi, Chu Tín liền lăn nhào xuống ngựa. Cung Vượng và Đinh Đắc Tôn từ hai bên phóng ngựa đến xỉa đinh ba vào yết hầu Chu Tín như xóc ống rơm. Chu Tín chết lăn dưới ngựa. Đồng Quán bên mình chỉ còn Tất Thắng hổ thẹn không dám vào thành Tế Châu, đành thu thập tàn quân người ngựa ngày đêm chạy gấp về Đông Kinh.
Nguyên Tống Giang là người nhân đức, trong lòng vẫn có ý định quy thuận triều đình nên không cố tình đuổi tiếp bọn Đồng Quán, nhưng lại sợ các tướng không chịu buông tha bèn sai Đái Tôn đi gấp truyền lệnh cho các đầu lĩnh thu quân về sơn trại. Các đầu lĩnh đều cho khua chiêng thu quân. Các tướng ngồi trên lưng ngựa vỗ yên cương, quân sĩ đồng thanh ca khúc hải hoàn, rầm rộ trở về Lương Sơn Bạc, tiến thẳng vào thành Uyển Tử. Tống Giang, Ngô Dụng, Công Tôn Thắng đến nhà Trung Nghĩa đường ở trại Thuỷ Hử, lệnh cho Bùi Tuyên mở sổ ghi công, ban thưởng tướng sĩ, Lư Tuấn Nghĩa áp giải Phong Mỹ vào sân bắt quỳ trước sảnh đường. Tống Giang xuống tận nơi cởi trói, dẫn Phong Mỹ lên ngồi trên sảnh, rót rượu mời uống rồi chuyện trò thăm hỏi để an ủi.
Ngày hôm ấy, sơn trại giết trâu mổ ngựa khao thưởng ba quân. Tống Giang lưu Phong Mỹ nghỉ lại vài hôm rồi cho đem ngựa đến đưa xuống núi. Phong Mỹ cả mừng. Tống Giang nói:
- Trong chiến trận, ba quân trót vô lễ xâm phạm tôn uy, mong tướng quân lượng thứ cho! anh em Tống Giang tôi vốn không có dị tâm chống lại triều đình, vẫn muốn được quy thuận để đem sức giúp nước. Chỉ vì những kẻ bất lương tàn ác bức bách nên mới đến nỗi như thế. Khi về triều, mong tướng quân lựa lời tâu trình gỡ tội giúp chúng tôi. Nếu ngày sau đội ơn lại được trông thấy mặt trời, anh em Tống Giang tôi sống chết không dám quên ơn đức của tướng quân.
Phong Mỹ sụp lạy tạ ơn được tha chết rồi cáo từ xuống núi. Tống Giang sai người đưa Phong Mỹ ra khỏi sơn trại rồi tha cho về kinh, chuyện không có gì đáng nói. Tống Giang lại trở lại Trung Nghĩa đường cùng Ngô Dụng và các đầu lĩnh bàn tính công việc. Trong trận này đặt phục binh mười hướng là mưu kế của quân sư Ngô Dụng, làm cho Đồng Quán khiếp vía kinh hồn, đến nỗi nằm mê cũng còn sợ, quan nhân triều đình ba phần thương vong tổn thiệt đến hai phần.
Ngô Dụng nói:
- Đồng Quán về kinh tâu lên vua, thế nào triều đình cũng lại cho quân đến đánh nữa. Ta nên sai người về Đông Kinh nghe ngóng xem hư thực ra sao về báo lại để kịp đối phó.
Tống Giang nói:
- Lời quân sư rất hợp ý ta! vậy có thể sai ai đi được?
Lúc ấy trong hàng ghế các đầu lĩnh có người lên tiếng:
- Tiểu đệ xin đi!
Mọi người quay lại nói:
- Hay lắm! người anh em này đi hẳn là được việc.
Chưa biết người nào xin đi, chỉ biết trước rằng:
Phủ Tế Châu thêm thuyền chiến mông xung
Lương Sơn Bạc đoạt quân lương vạn thạch
Đúng là:
Xông trận ngựa lăn bên lèn đá
Rỡn sông thuyền đắm giữa bờ lau.
Chưa biết người từ Lương Sơn Bạc ra đi là ai, xem hồi sau sẽ rõ.
@by txiuqw4