Đang nói chuyện viên võ quan họ Hạ tên là Trọng Bảo, giữ chức phó thống quân nước Liêu, dưới quyền đô thống Ngột Nhan. Hạ thống quân người cao một trượng, sức sánh vạn người, lại giỏi yêu thuật, ra trận thường quen dùng một ngọn giáo hai lưỡi ba chĩa. Trọng Bảo hiện đang cầm quân đóng giữ U Châu, kiêm lĩnh chức đề đốc quân doanh các lộ. Bấy giờ Trọng Bảo tâu rằng:
- Thần cai quản U Châu, ở đó có một nơi gọi là lũng Đá Xanh. Lũng ấy chỉ có một con đường đi qua, bốn phía đều núi cao không có lối thoát. Hạ thần sẽ dẫn chừng hơn chục quân mã dụ địch vào đó rồi đổ quân vây bên ngoài. Quân Tống phía trước không đường tiến, phía sau không đường lùi, ắt phải chịu chết đói.
Ngột Nhan thống quân hỏi:
- Làm sao dụ địch đến đó được?
Trọng Bảo đáp:
- Quân Tống lấy được ba quận lớn của ta, khí thế kiêu căng ắt hẳn muốn nhòm ngó U Châu. Ta chia quân đi tìm các ngả, dụ địch đuổi theo. Đã lọt vào giữa hẻm núi, quân Tống chạy thoát đằng trời?
Ngột Nhan thống quân nói:
- Chỉ sợ kế ấy không thành, lại phải phiền hạ quan đưa đại quân đi đánh mới xong. Nhưng đề đốc cứ thử thi thố xem sao.
Trọng Bảo liền cáo từ vua Liêu, mặc giáp đội mũ, rồi xách giáo lên ngựa dẫn quân bộ mã trở về U Châu. Hạ Trọng Bảo điểm quân kỵ mã chia thành ba đội: một đội ở lại giữ thành U Châu, hai đội chia đường tiến đánh Bá Châu và Kế Châu. Lệnh truyền ra các đội quân mã tiến ra khỏi thành. Trọng Bảo sai em thứ hai là Hạ Sách chỉ huy cánh quân đánh Bá Châu, em út là Hạ Vân chỉ huy cánh quân đánh Kế Châu. Hạ thống quân căn dặn không được đánh thắng, phải giả thua để dụ quân Tống đuỏi theo vào đất U Châu.
Lại nói Tống Giang và các tướng đang đóng giữ ở Bá Châu thì có tin báo: "Quân Liêu đang tiến đánh Kế Châu. Các tướng giữ thành xin tiên phong điều quân cứu viện ". Tống Giang nói:
- Giặc đánh thì ta nghênh chiến! thừa thắng sẽ đánh lấy U Châu.
Tống Giang chỉ để một ít quân lính ở lại giữ thành Bá Châu rồi hạ lệnh cho đại quân nhổ trại tiến về Kế Châu hội quân với Lư Tuấn Nghĩa, hẹn ngày tiến đánh U Châu.
Lại nói tướng Liêu là Hạ Sách đưa quân đến Bá Châu đúng lúc quân Tống Giang vừa xuất phát. Quân hai bên gặp nhau dàn trận giao chiến. Hạ Sách chỉ đỡ gạt vài hiệp xong quay ngựa bỏ chạy. Tống Giang không cho quân đuổi theo.
Lại nói Hạ Vân đến đánh Kế Châu, giao chiến với đại tướng Hô Diên Chước. Hai bên chưa kịp vào trận, Hạ Vân đã hạ lệnh lui quân.
Tống Giang và Lư Tuấn Nghĩa vào trướng quân cùng bàn kế đánh U Châu.
Ngô Dụng, Chu Vũ nói:
- Quân Liêu xuất phát từ U Châu đi hai phía, đây tất là kế dụ địch của bọn chúng. Xin tiên phong để thư thả hãy đánh U Châu.
Lư Tuấn Nghĩa nói:
- Quân sư nhầm rồi! bọn chúng thua liền mấy trận, đâu dám dùng kế dụ địch? đáng đánh mà bỏ lỡ, về sau sẽ khó. Không đánh U Châu thì còn đợi bao giờ?
Tống Giang nói:
- Quân Liêu thế cùng lực tận, còn kế sách gì đáng thi thố? Ta cứ thừa thắng tiến đánh luôn.
Rồi Tống Giang truyền lệnh cất quân đi đánh U Châu.
Tiền quân báo tin:"phía trước có quân Liêu chặn đường ". Tống Giang lên phía trước quan sát thấy từ sau sườn núi có một đạo quân cờ đen đang tiến ra, Tống Giang liền hạ lệnh dàn trận. Quân Liêu cũng chia làm bốn đạo, dàn trận trước chân núi. Mấy vạn quân Liêu người ngựa ùn ùn như mây đên kéo tới. Một viên tướng cắp ngọn giáo hai lưỡi ba chĩa dừng ngựa đứng trước trận. Trên cờ tướng đề to mấy chữ "Đại Liêu phó thống quân Hạ Trọng Bảo". Trọng Bảo cắp giáo thúc ngựa ra trước trận. Tống Giang hỏi các tuỳ tướng:
- Chức thống quân của nước Liêu ắt là một viên thượng tướng, ai dám ra đánh?
Tống Giang chưa dứt lời đã thấy Đại đao Quan Thắng múa thanh long đao cưỡi ngựa xích thố phóng như bay ra trước trận chẳng nói chẳng rằng xông vào giao chiến với Hạ Trọng Bảo. Đánh chừng hơn ba mươi hiệp, Trọng Bảo đuối sức xách giáo chạy về trận nhà. Quan Thắng quất ngựa đuổi theo.
Trọng Bảo dẫn bại binh chạy dạt theo sườn núi. Tống Giang hô quân đánh đuổi. Bỗng nghe bốn bên trống trận nhất loạt khua vang, Tống Giang vội cho quân quay lại, vừa đến phía bên trái sườn núi thì gặp một đội quân Liêu chặn đường. Tống Giang chỉ kịp chia quân nghênh chiến, phía bên phải đã thấy một đội quân liêu nữa tiến ra. Hạ Trọng Bảo đang chạy phía trước đem quân quay lại đánh. Đại quân của Tống Giang bốn phía không cứu ứng được cho nhau, bị quân Liêu đánh vào giữa cắt đứt làm hai đoạn.
Lại nói Lư Tuấn Nghĩa ở phía sau cố hết sức mà đánh, trông lên không thấy tiền quân, vội tìm đường đánh thóat. Đang lúc ấy, từ giữa lũng núi lại có một cánh quân khác ra chặn đường. Quân Liêu hò reo vang trời đón đánh khắp nơi. Bị vây ép vào giữa, Lư Tuấn Nghĩa đốc suất tướng sĩ tả hữu xung đột cố sức đánh mở đường. Các tướng đều dốc sức trổ tài đánh xáp tới. Bỗng thấy mây đen trùm kín, ám khí bốc mù, trời đất bỗng tối om. Lư Tuấn Nghĩa hoảng hốt dẫn một đội quân kỵ liều chết đánh ra. Trong bóng tối chỉ nghe phía trước leng keng tiếng đạc ngựa, Lư Tuấn Nghĩa bèn thúc quân tiến theo hướng ấy. Đến trước cửa núi, nghe phía trong có tiếng ngựa hí và tiếng người lao xao, Lư Tuấn Nghĩa đem quân đuổi tới. Bỗng gió bão nổi lên ầm ầm, đứng sát mặt cũng không thấy người. Quân Lư Tuấn Nghĩa đã vào hẳn trong lũng núi, nhưng mãi đến gần canh hai gió lặng mây tan mới thấy rõ vòm sao trên trời. Mọi người nhìn ra xung quanh thấy toàn núi cao, hai bên đều là vách đá dựng đứng. Lư Tuấn Nghĩa ngoái lại thấy bên mình chỉ còn bọn Từ Ninh, Sách Siêu, Hàn Thao, Bành Kỷ, Trần Đạt, Dương Xuân, Chu Thông, Lý Trung, Trâu Uyên, Trâu Nhuận, Dương Lâm, Bạch Thắng cùng năm nghìn quân kỵ. Dưới ánh sao lờ mờ quân sĩ cố sức tìm đường về nhưng không có cách nào vượt ra được. Lư Tuấn Nghĩa nói:
- Quân sĩ giao chiến cả ngày đều mỏi mệt, hãy tạm nghỉ lại ở đây một đêm, sáng ra sẽ tìm đường về.
Lại nói Tống Giang đang lúc giáp trận với quân Liêu bỗng thấy mây đen ùn khắp bốn phía, gió bão cuốn đất đá bay tung, quân sĩ sát mặt cũng không thấy nhau. Công Tông Thắng ngồi trên ngựa thấy vậy biết là trúng yêu thuật của quân Liêu, vội nhẩm đọc mấy câu thần chú rồi rút bảo kiếm giơ lên hô lớn: "Mau!" lập tức mây tan gió ngừng. Quân Liêu thấy tình thế bất lợi phải rút lui. Tống Giang thúc quân đánh lên phá vòng vây. Đến bên một ngọn núi cao, Tống Giang cho quân dừng lại để chờ các cánh quân sau. Tống Giang sai dồn các xe chở lương xếp đầu đuôi tiếp nhau làm thành một hàng rào. Kiểm lại tướng sĩ thấy thiếu bọn Lư Túân Nghĩa mười ba đầu lĩnh và hơn năm nghìn người ngựa. Tảng sáng hôm sau, Tống Giang sai Hô Diên Chước, Lâm Xung, Tần Minh, Quan Thắng chia nhau dẫn quân đi các ngả tìm bọn Lư Tuấn Nghĩa. Hết một ngày vẫn không có tin báo về. Tống Giang bèn lấy tập thơ giáng bút Cửu Thiên Huyền Nữ ra thắp hương gieo quẻ bói, rồi nói: "cứ như lời quẻ bói thì tính mạng bọn Lư Tuấn Nghĩa được an toàn, chẳng may bị giam hãm ở một nơi hẻo lánh chưa về ngay được". Tuy vậy, Tống Giang vẫn không yên tâm, bèn sai Giải Trân, Giải Bảo giả ăn mặc như người đi săn luồn đường đi tìm trong núi. Lại cho Thời Thiên, Thạch Dũng, Đòan Cảnh Trụ và Tào Chính đi dò hỏi tin tức các nơi.
Giải Trân, Giải Bảo khoá áo da hổ, xách chĩa sắt, trông rừng thẳm mà đi. Chiều tối, hai người đến một ngọn núi. Nhìn quanh không thấy một nhà dân, bốn bên đều là non trung núi lớp. Đi qua mấy núi thì thấy đằng xa, dưới ánh trăng lờ mờ có đốm lửa bên sườn núi. Hai người nói với nhau: "có đèn lửa ắt là có nhà dân".
Hai người nhằm theo ánh đèn mà đi. Chưa đầy một dặm thấy vài ba gian nhà tranh bên sườn núi, cây cối um tùm. Từ sau bức tường đổ có ánh đèn hắt ra. Giải Trân, Giải Bảo đẩy cổng bước vào. Dưới ánh đèn thấy một cụ bà trạc ngoài sáu mươi. Anh em Giải Trân, Giải Bảo bỏ chĩa sắt xuống đất, cúi đầu vái chào. Bà lão nói:
- Già cứ ngỡ là con già trở về, chẳng ngờ là hai vị. Chẳng hay hai vị từ đâu tới?
Giải Trân nói:
- Thưa lão mẫu, anh em tiểu nhân người ở Sơn Đông, xưa làm nghề săn bắn, nay lên buôn bán ở vùng đây. Chẳng may gặp lúc quan quân đánh nhau liên miên, chúng tôi phải ăn chực nằm chờ, tiêu sạch lưng vốn, không biết sinh sống cách gì, đành phải vào núi kiếm cái ăn. Vì không thuộc đường nên bị lạc đến đây. Anh em muốn xin lão mẫu cho nghỉ nhờ một đêm, sáng mai đi sớm.
Bà lão nói:
- Tục ngữ có câu "đi đường ai đội nhà theo". Hai đứa con trai của già cũng làm nghề săn bắn, vào khoảng giờ này thì anh em nó đã về nhà rồi. Mời hai vị ngồi nghỉ, già đi nấu cơm để hai vị xơi tạm.
Giải Trân, Giải Bảo nói:
- Xin đa tạ lão mẫu.
Bà lão vào nhà soạn cơm, anh em Giải Trân, Giải Bảo ngồi nghỉ trước cửa. Một lát sau thấy hai người khiêng một con nai từ ngoài cổng đi vào. Bà mẹ đi ra bảo:
- Các con hãy để con nai đó để đến chào hai vị khách đây đã.
Giải Trân, Giải Bảo vội xuống dưới thềm chào hỏi. Hai người con chủ nhà đáp lễ xong, hỏi:
- Chẳng hay hai vị từ đâu đến, có việc gì?
Giải Trân, Giải Bảo cũng nói sơ qua như lúc trước đã nói với bà mẹ. Người con lớn nói:
- Tổ tiên chúng tôi vốn người ở đây. Tôi là Lưu Nhị, em tôi đây là Lưu Tam. Thân phụ chúng tôi là Lưu Nhất đã qua đời, hiện chỉ còn thân mẫu đó thôi. Chúng tôi theo nghề săn bắn đã hơn hai chục năm nay. Đường đi lối lại ở đây rắc rối lắm, ngay anh em chúng tôi cũng có khi lạc đường. Hai ông ở tận Sơn Đông sao lại lên làm ăn tận trên này? hai ông chớ có nói dối: có đúng hai ông là người săn bắn hay không?
Giải Trân, Giải Bảo đáp:
- Anh em chúng tôi tới đây thật không dám nói dối. Sẽ xin thưa chuyện với hai đại ca thôi.
Có đoạn thơ làm chứng như sau:
Phong loan trùng điệp nhiễu chu tào,
Binh hãm cai tâm bất khả đào.
Nhị Giải dục tri tì hổ lộ,
Cố tương tung tích hỗn ngư tiều.
(Khe ghềnh trùng điệp núi non cao,
Quân lọt rừng sâu dễ thoát nào.
Nhị Giải muốn tìm đường hổ chạy,
Cố tình che mắt chuyện ngư tiều.)
Bấy giờ Giải Trân, Giải Bảo quỳ cả xuống đất, nói:
- Anh em chúng tôi là Giải Trân, Giải Bảo quả thật là người săn bắn ở Sơn Đông, bấy lâu theo huynh trưởng Tống Công Minh làm nghề lạc thảo ở Lương Sơn Bạc, sau về quy thuận triều đình. Nay chúng tôi cùng với huynh trưởng vâng mệnh triều đình đi đánh giặc Liêu. Ngày hôm kia giao chiến với quân Liêu do tên Hạ thống quân chỉ huy, chúng tôi bị mất một đội quân người ngựa hiện không biết bị vây hãm ở đâu. Vì vậy Tống tiên phong sai chúng tôi đến đây thăm dò tin tức.
Hai người con chủ nhà nghe xong, cười nói:
- Mời hai hảo hán đứng dậy, anh em chúng tôi sẽ giúp chỉ đường cho hai vị. Bây giờ hai vị cứ nghỉ ngơi, anh em chúng tôi đi thui thịt hai và hâm rượu để ăn uống đã.
Một lúc sau, thịt nai thui xong, bưng lên. Anh em Lưu Nhị ngồi tiếp rượu, cùng chuyện trò với Giải Trân, Giải Bảo.
Anh em Lưu Nhị nói:
- Lâu nay ở nước Liêu chúng tôi cũng nghe danh Tống Công Minh ở Lương Sơn Bạc thay trời hành đạo, không làm tổn hại lương dân.
Giải Trân, Giải Bảo đáp:
- Huynh trưởng chúng tôi lấy trung nghĩa làm đầu, đã thề không làm hại đến lương dân, chỉ trị tội bọn tham quan ô lại ức hiếp dân lành.
Anh em Lưu Nhị nói:
- Trước đây chúng tôi chỉ nghe tiếng đồn, nay hỏi hai vị mới biết thực có như vậy.
Anh em Lưu Nhị cả mừng, đối xử với Giải Trân, Giải Bảo lại càng thêm thân mật.
Giải Trân nói:
- Đội quân bị lạc của chúng tôi có tới mười mấy vị đầu lĩnh cùng kỵ mã đến bốn năm nghìn, không rõ lạc đi phương nào. Chúng tôi phỏng đóan phải là một nơi địa thế hiểm trở mới vây hãm được một đội quân người ngựa đông chừng ấy.
Lưu Nhị nói:
- Hai vị không quen địa hình ở miền bắc. Ở U Châu này có một hẻm núi gọi là lũng Đá Xanh, chỉ có một con đường đi qua hai vách núi cao dốc đứng. Nếu bị lọt vào lũng ấy mà hai đầu đều bị chặn thì không có đường thoát. Đội quân của các vị chắc bị hãm trong lũng ấy thôi. Còn ngọn núi mà hiện giờ Tống Công Minh đang đóng quân gọi là núi Hươu Lẻ. Dưới chân núi ấy có một bãi đất bằng, quân đôi bên có thể bày trận giao chiến được. Nếu đứng trên đỉnh núi mà trông thì người ngựa bốn bên kéo tới đều thấy rõ. Các vị muốn cứu đội quân bị vây thì phải liều đánh vào lũng Đá Xanh. Ngoài cửa núi chắc hẳn có đông quân lính chặn giữ để cắt đứt đường ra. Núi ấy có nhiều cây tùng, nhưng chỉ hai cây ở cửa núi là cao nhất. Đứng xa trông tựa như hai cai ô. Đường vào trong lũng ở gần hai cây tùng ấy. Nhưng các vị phải đề phòng vì tên Hạ thống quân có tài yêu thuật, phải báo để Tống tiên phong biết tìm cách phá cho được tà phép của nó.
Nghe xong, Giải Trân, Giải Bảo cảm tạ anh em họ Lưu rồi cáo từ luôn đêm đi ngay về trại.
Tống Giang thấy Giải Trân, Giải Bảo trở về liền hỏi:
- Có tin gì không?
Giải Trân, Giải Bảo kể lại cho Tống Giang nghe việc gặp anh em họ Lưu. Tống Giang nghe xong giật mình lo sợ, bèn mời quân sư Ngô Dụng vào bàn bạc. Đang lúc ấy, viên tiểu hiệu vào báo: "Đòan Cảnh Trụ và Thạch Dũng đã tìm được Bạch Thắng đưa về". Tống Giang nói:
- Bạch Thắng về được tất là có tin của Lư tiên phong.
Nói đoạn cho gọi cả ba người vào trong trướng quân hỏi chuyện. Đoàn Cảnh Trụ nói:
- Tiểu đệ và Thạch Dũng đang đứng bên bờ khe trên núi thì thấy một cái gói lăn từ trên núi xuống. Anh em tiểu đệ vội xuống chân núi thấy một bao chãn, ngoài buộc dây thừng chắc chắn. Anh em tiểu đệ đến mở bao thì hoá ra bên trong là Bạch Thắng.
Bạch Thắng nói:
- Lư tiên phong cùng anh em tiểu đệ cả thảy mười ba người đang khi giao chiến bỗng thấy ánh nắng vụt tắt, trời đất tối om không phân biệt được phương hướng nữa. Nghe có tiếng ngựa hí. Lư tiên phong cho lệnh đuổi theo, chẳng ngờ lọt vào nơi hiểm yếu. Chỗ ấy bốn bên là núi cao, quân ta bị vây hãm trong đó, lương thảo của người ngựa đều cạn hết. Lư tiên phong sai tiểu đệ lăn từ trên núi xuống tìm đường về báo tin, may sao lại gặp được Thạch Dũng và Đoàn Cảnh Trụ. Xin huynh trưởng đưa quân đi tiếp ứng.
Tống Giang liền điểm quân, ngay đêm ấy lệnh cho Giải Trân, Giải Bảo đi trước dẫn đường, nhằm hướng hai cây tùng mà tiến. Quân kỵ quân bộ đều được lệnh ra sức đánh chiếm cho được đầu núi. Người ngựa đi thâu đêm. Tảng sáng, từ xa đã thấy rõ hai cây tùng to trước cửa núi, quả đúng như hình hai chiếc ô. Giải Trân, Giải Bảo dẫn đội quân kỵ tiến đến. Hạ thống quân cho người ngựa dàn sẵn thế trận, hai em ruột là Hạ Sách và Hạ Vân đều tranh ra đánh trước. Quân tướng của Tống Giang tiến vào chiếm cửa núi. Báo tử đầu Lâm Xung phóng ngựa lên đánh Hạ Sách. Hai tướng ngồi trên lưng ngựa quần thảo nhau. Chỉ hai hiệp, Hạ Sách bị mũi bát xà mâu của Lâm Xung đâm thủng bụng, lăn nhào xuống ngựa. Các đầu lĩnh chỉ huy quân bộ thấy kỵ binh đánh thắng liền hô quân đánh tràn vào cửa núi. Hắc toàn phong Lý Quỳ hai tay hai búa xông vào đánh giết quân Liêu. Tiếp theo sau là Hỗn thế ma vương Phàn Thuỵ, Tang môn thần Bao Húc cùng với Hạng Sung, Lý Cổn dẫn đội qân đao thuẫn đánh vào giữa trận quân Liêu. Lý Quỳ đón đánh Hạ Vân, sấn đến gần phạt một búa đứt ngang chân ngựa. Hạ Vân vừa lăn xuống đất, Lý Quỳ liền vung búa băm nhừ cả người lẫn ngựa. Quân Liêu ùa tới bị quân đao thuẫn của Phàn Thuỵ, Bao Húc đánh dạt hết.
Chủ tướng quân Liêu là Hà Trọng Bảo thấy hai em ruột bị giết liền niệm thần chú trổ yêu thuật: cuồng phong nổi lên, mây đen che kín đất, ám khí đầy trời. Bên quân Tống Giang, Công Tôn Thắng vừa đến kịp, liền tuốt bảo kiếm cầm tay, ngồi yên trên lưng ngựa nhẩm đọc thần chú rồi quát to: "Mau". Trận gió mạnh tức thời nổi lên quét sạch mây đen, mặt trời lại sáng như cũ. Tướng sĩ cả ba quân mã bộ ào ạt xông lên đánh giết quân Liêu.
Hạ thống quân thấy pháp thuật mất thiêng mà quân Tống lại áp trận rất gắt, đành thúc ngựa múa đao ra trước trận. Quân hai bên xông vào hỗn chiến. Quân Liêu cả bại tìm đường chạy trốn.
Tống Giang cho kỵ binh đuổi theo quân Liêu, còn quân bộ thì vào mở cửa lũng. Nguyên cửa lũng này đã bị quân Liêu vần những tảng đá xanh thật to xếp chồng nhau để bịt đường. Quân Tống Giang mở thông cửa núi tiến vào trong lũng. Lư Tuấn Nghĩa đến gặp Tống tiên phong, có phần hổ thẹn vì sơ súat để quân sĩ bị vây. Tống Giang ra lệnh thu quân về núi Hươu Lẻ nghỉ ngơi. Lư Tuấn Nghĩa khóc nói với Tống Giang:
- Nếu đại huynh không đem quân đến cứu thì Tuấn Nghĩa tôi đã làm nguy hại tính mệnh của các anh em.
Sau đó Tống Giang, Lư Túân Nghĩa cùng Ngô Dụng, Công Tôn Thắng sánh ngựa trở về trại, xuống lệnh cho ba quân nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau, quân sư Ngô Dụng bàn với Tống tiên phong:
- Quân ta đang thừa thắng, nên đánh lấy U Châu. Lấy được U Châu thì chỉ ngồi xoa tay chờ vua Liêu đầu hàng.
Thấy các tướng sĩ bị vây ở khe Đá Xanh còn mệt mỏi, Tống Giang bàn với Lư Tuấn Nghĩa đưa bọn họ vào thành Kế Châu nghỉ ngơi. Tống Giang đích thân đem quân rời núi Hươu Lẻ lên đường tiến gấp về U Châu.
Lại nói bên quân Liêu, Hạ thống quân từ khi rút lui về U Châu buồn phiền vì hai em chết trận, lại nghe quân thám mã về báo:"quân Tống đang đến U Châu". Quân lính lo sợ, trèo lên mặt thành nhìn ra, thấy hai đội quân mã dùng cờ hiệu màu đỏ và màu xanh đang từ hai phía đông bắc và tây bắc bon nhanh về U Châu. Hạ thống quân nghe tin báo xiết đỗi kinh sợ, đích tân lên mặt thành xem xét, bấy giờ mới hay hai đội quân mã giương cờ xanh thêu chữ vàng là quân của đại tướng Lý Kim Ngô, quân sĩ đều cắm lông chim trì trên chóp mũ. Viên tướng ấy họ tên thật là Lý Tập, vốn dòng dõi con cháu Lý Lăng nhờ tập ấm đuợc phong tước Hoàng môn thị lang, tả chấp kim ngô, mọi người vì vậy vẫn quen gọi là Lý Kim Ngô. Lý Kim Ngô hiện giữ chức trấn thủ Hùng Châu, dưới trướng có gần một vạn người ngựa. Chính tên Lý Kim Ngô này đã đưa quân sang xâm phạm nước Tống. Nay nghe tin triều đình bị mất luôn mấy thành vội dẫn quân về U Châu trợ chiến.
Hạ thống quân thấy vậy liền sai lính ra đón đường báo cho phò mà Thái Chân và đại tướng Lý Kim Ngô đưa quân ra mai phục sau núi, nghỉ ngơi tại chỗ, chờ hợp sức với quân trong thành đánh ốp vào đại quân của Tống Giang.
Hạ thống quân truyền lệnh điều quân xong, tự mình dẫn quân ra ngoài thành chặn địch.
Quân Tống Giang tiến gần đến thành U Châu, Ngô Dụng bàn rằng:
- Nếu quân Liêu đóng cổng thành tức là bên trong chưa kịp phòng bị, nếu chúng ra ngoài đón đánh thì thế nào cũng có quân mai phục. Ta nên chia quân tiến theo ba cánh: một cánh tiến vào thành, sẵn sàng đánh quân nghênh chiến, còn hai cánh khác rẽ ra hai bên tả hữu cùng phối hợp. Nếu có quân mai phục thì hai cánh này lo đối phó.
Tống Giang liền sai Quan Thắng cùng bọn Tuyên Tán, Hách Tư Văn đưa quân đi cánh trái, Hô Diên Chước cùng bọn Đan Đình Khuê, Ngụy Định Quốc dẫn quân đi cánh phải. Mỗi cánh đều có hơn vạn quân kỵ mã, men theo đường nhỏ sau núi mà đi. Tống Giang dẫn đại quân đi theo hướng chính diện, tiến đánh thành U Châu.
Lại nói Hạ thống quân đem quân ra ngoài thành liền gặp đại quân Tống Giang, Lâm Xung vỗ ngựa ra đánh Hạ Trọng Bảo, chưa đầy năm hiệp, Trọng Bảo đã quay ngựa bỏ chạy. Quân mã của Tống Giang phóng ngựa đuổi theo. Hạ Trọng Bảo liền rẽ quân ra hai phía. Ngô Dụng ngồi trên ngựa quát to:
- Chớ đuổi theo!
Nói chưa dứt, quân của phò mã Thái Chân từ bên trái ùa ra. Quan Thắng hô quân chặn đánh. Quân Lý Kim Ngô xuất hiện ở phía bên phải gặp ngay cánh quân của Hô Diên Chước. Ba cánh quân giao chiến quyết liệt, thây chất thành núi, máu chảy thành sông.
Hạ Trọng Bảo liệu sức không thắng nổi, định dẫn quân vào thành, liền bị hai tướng là Hoa Vinh và Tần Minh đem quân chặn đánh. Hạ Trọng Bảo quay chạy về cửa tây, gặp Song thương tướng Đổng Bình. Quân đôi bên lại một phen kịch chiến. Trọng Bảo lui chạy về cửa nam, lại gặp quân của Chu Đồng. Hạ Trọng Bảo thấy tình thế bất lợi không dám về thành, đành theo đường lớn đưa quân chạy lên phía bắc. Đang lúc không đề phòng, bỗng thấy Trấn tam sơn Hoàng Tín từ phía trước múa đại đao dẫn quân đón đánh. Hạ Trọng Bảo hốt hoảng, chưa kịp trở tay đã bị Hoàng Tín lia một đao đúng giữa đầu ngựa. Trọng Bảo liền bỏ ngựa chạy trốn, không ngờ lại có quân bộ của hai đầu lĩnh Dương Hùng và Thạch Tú từ bên sườn núi xông ra đánh ngã. Tống Vạn từ xa trông thấy, xách thương đuổi theo. Quân bộ tốt không muốn cho Tống Vạn tranh công, liền mỗi người một giáo đâm Hạ Trọng Bảo nát nhừ. Quân Liêu biết tình thế nguy cấp, tán loạn tìm đường chạy trốn. Thái Chân phò mã thấy ngọn cờ suý bên trận của Hạ thống quân đã đổ và quân lính ùa nhau tẩu thoát, biết sức không cứu vãn được, liền dẫn quân cờ đỏ theo đường sau núi mà chạy. Lý Kim Ngô đang dốc sức đánh, ngoảnh nhìn không thấy quân cờ đỏ đâu cả, biết tình thế nguy, cũng vòng qua đường núi dẫn quân cờ xanh tìm đường chạy trốn.
Thấy quân Liêu cả ba phía đều thua chạy, Tống Giang bèn truyền lệnh cho quân sĩ vào thành đóng trại nghỉ ngơi. Tống tiên phong hạ lệnh yết bảng chiêu an. Lại sai quân thám mã ruổi gấp về Đàn Châu báo tin thắng trận, mời Triệu khu mật dời hành dinh đến đóng giữ Kế Châu, Lư Tuấn Nghĩa đưa quân đi trấn thủ Bá Châu và xin cho các đầu lĩnh thuỷ quân đưa đoàn chiến thuyền đến đóng ở U Châu đợi lệnh. Trước sau quân Tống Giang đã chiếm được bốn quận lớn của nước Liêu. Triệu khu mật được tin báo vui mừng khôn xiết, liền viết biểu tâu về triều, rồi đưa quân đi đóng giữ Kế Châu thay cho Lư Tuấn Nghĩa đi Bá Châu. Lại truyền cho các đầu lĩnh thuỷ quân thu xếp đưa chiến thuyền đến U Châu phối hợp với quân của Tống tiên phong, sẵn sàng thuỷ lục cả hai đường đều tiến.
Lại nói vua Liêu ra ngự triều, các quan văn võ đều vào chầu. Tả thừa tướng là U Tây Bột Cẩu, hữu thừa tướng là th ai sư Chữ Kiên và các viên đại tướng thống quân cùng nhau bàn bạc. vua Liêu hỏi:
- Bọn Tống Giang xâm phạm biên giới, nay đã chiếm bốn quận lớn của nước ta, sớm muộn sẽ xâm phạm kinh đô, thành Yên Kinh khó bề chống giữ. Nay quốc gia hữu sự mà ba anh em Hạ thống quân đều đã tử trận, văn võ các khanh có kế sách gì đối phó hay không?
Quan hữu đô thống Ngột Nhan Quang dõng dạc tâu rằng:
- Xin bệ hạ chớ lo phiền! mấy lần trước hạ thần muốn dẫn quân đi đánh, nhưng lần nào cũng bị ngăn cản, vì vậy mà dung cho thế quân giặc thêm mạnh, thật là mối họa lớn cho nước nhà. Nay cúi xin bện hạ giáng chỉ cho hạ thần được phép tuyển chọn quân mã, hội họp binh tướng các nơi về, định ngày xuất quân, phải bắt sống cho được bọn Tống Giang, khôi phục các thành trì đã mất!
Vua Liêu chuẩn tấu, ban cho Ngột Nhan thống quân thẻ minh châu hổ bài, sắc chỉ áp sẵn ngự ấn cùng là tiết việt, cờ đỏ lọng đen.
Vua Liêu nói:
- Cho phép khanh điều khiển mệnh lệnh: dù là hoàng tử, công chúa, tôn thân quốc thích bất kể là đội quân mã nào cũng đều phải tuân lệnh. Khanh hãy mau đưa quân ra trận.
Ngột Nhan thống quân lạy nhận thánh chỉ, binh phù, rồi ra bãi luyện võ tập hợp các tướng, truyền lệnh đi các nơi điều quân mã về tiếp ứng. Lệnh truyền xong, con trai Ngột Nhan thống quân là tiểu tướng Ngột Nhan Diên Thọ bước lên giảng võ đình thưa rằng:
- Xin phụ thân ở lại kinh thành để lo liệu điều binh khiển tướng, con xin dẫn mấy viên mãnh tướng đến góp sức với phò mã Thái Chân và đại tướng Lý Kim Ngô đưa quân đi đanh thu phục thành Kế Châu. Chưa biết tôn ý của phụ thân thế nào?
Ngột Nhan thống quân cả mừng, nói:
- Con nói hợp ý ta! cho con làm tiên phong, dẫn năm ngàn quân đội kỵ cùng hai vạn bộ binh thiện chiến đến hợp với quân của phò mã Thái Chân và đại tướng Lý Kim Ngô. Con hãy lên đường ngay, hễ có tin thắng trận, sai quân thám mã về phi báo.
Ngột Nhan Diên Thọ cả mừng, nhận hiệu lệnh, chỉnh điểm quân sĩ, rồi đem quân lên đường tiến nhanh về U Châu.
Đúng là:
Muôn ngựa bon nhanh trời đất sợ,
Nghìn quân tiến mạnh quỷ thầnh kinh.
Chưa biết Ngột Nhan Diên Thọ tới đánh ra sao, xem hồi sau sẽ rõ.
@by txiuqw4