Đang nói chuyện Tống Giang thống lĩnh người ngựa chia năm đội tiến đến Cái Châu. Quân do thám Cái Châu được tin xác thực liền phi báo về thành. Tướng trấn thủ Cái Châu là Nữu Văn Trung vốn xuất thân trong đám lục lâm, bao nhiêu tài sản vàng bạc cướp được nơi bờ sông bến nước đều dốc hết giúp Điền Hổ làm phản, nổi lên chiếm các châu quận của triều đình nhà Tống, vì thế mà được phong chức quan khu mật sứ. Nữu thường quen dùng một ngọn đầu nâu hai lưỡi ba chìa, võ nghệ kể là tay xuất chúng. Bộ hạ dưới quyền có bốn viên mãnh tướng, gọi chung là "bốn uy tướng" hợp sức đống giữ Cái Châu. Bốn viên tướng ấy là: Nghê uy tướng Phương Quỳnh, Tì uy tướng An Sĩ Vinh, Bưu uy tướng Chữ Hanh, Hùng uy tướng Vu Ngọc Lân.
Mỗi viên uy tướng ấy lại có bốn phó tướng, cả thảy là mười sáu viên, đó là: Dương Đoan, Quách Tín, Tô Cát, Trương Tường, Phương Thuận, Thẩm An, Lư Nguyên, Vương Cát, Thạch Kính, Tần Thăng, Mạc Chân, Thịnh Bổn, Hách Nhân, Tào Hồng, Thạch Tốn, Tang Anh.
Nữu Văn Trung cùng các chánh phó tướng thống lĩnh ba vạn quân đóng giữ Cái Châu. Mấy ngày nay được tin hai huyện Lăng Xuyên, Cao Bình thất thủ. Nữu Văn Trung một mặt lo chuẩn bị quan quân để nghênh địch, một mặt viết văn thư gửi về hai châu Uy Thắng, Tấn Ninh cáo cấp xin quân cứu viện. Lúc ấy nghe báo quân Tống Giang đã tới, Nữu Văn Trung liền sai chánh tướng Phương Quỳnh, phó tướng Dương Toan, Quách Tín, Tô Cát, Trương Tường đưa năm nghìn quân ra ngoài thành nghênh chiến. Khi sắp đi, Nữu Văn Trung dặn Phương Quỳnh:
- Tướng quân phải hết sức chú ý, ta sẽ đưa quân tiếp ứng sau!
Phương Quỳnh đáp:
- Xin khu mật chớ lo. Hai thành kia chẳng phải là không chống cự nổi, chỉ vì mắc mưu mà mất vào tay bọn chúng. Phương Quỳnh tôi hôm nay không chém đầu mấy tên thề không quay về thành!
Các tướng lập tức mặc giáp lên ngựa, đưa quân ra khỏi cửa phía đông tiến nhanh về phía trước. Đội tiền quân của Tống Giang đã dàn trận chờ sẵn, trống trận nổi vang trời. Bên quân Điền Hổ, Phương Quỳnh từ dưới cờ tướng phóng ngựa ra trước trận, bốn viên phó tướng theo sát hai bên. Phương Quỳnh đầu đội mũ mây cuộn, ngoài nịt áo giáp vẩy rồng, trong mặc cẩm bào xanh, lưng thắt đai sư tử, chân đi hài xanh, vai trái khoác cung, vai phải đeo ống tên ngồi trên lưng chiến mã đeo yếm vàng.
Phương Quỳnh giơ chiếc thương mũi thép quát to:
- Bọn giặc cỏ Lương Sơn Bạc sao dám bày quỷ kế chiếm đọat thành trì của chúng ta!
Bên trận quân Tống, Tôn Lập quát đáp:
- Bọn bay là tay chân của tên phản nghịch, nay thiên triều đưa quân đến đây, sao không biết tội chết?
Nói xong vỗ ngựa xông thẳng vào đánh Phương Quỳnh. Hai tướng quần nhau trong đám bụi mù, bừng bừng sát khí. Đánh hơn ba mươi hiệp, Phương Quỳnh đã thấy chán tay. Bên trận quân Điền Hổ, Trương Tường thấy chủ tướng không đánh nổi Tôn Lập, liền đặt tên, trương cung thúc ngựa ra trận, nhằm thẳng Tôn Lập mà bắn. Tôn Lập trông thấy vội giật ngựa chồm lên tránh, mũi tên cắm phập vào mắt ngựa. Con ngựa đau quá chồm đứng lên. Tôn Lập nhảy xuống, cầm thương xông vào đanh bộ. Ngựa của Tôn Lập cứ thế phóng đi một quãng xa mới khuỵy ngã. Trương Tường bắn trượt Tôn Lập, liền xách đao phi ngựa tới nhưng bị Tần Minh đón đường chặn đánh. Tôn Lập muốn quay về trận nhà lấy ngựa khác nhưng bị ngọn thương của Phương Quỳnh ghìm ép cả hai bên không thể nào thóat ra được. Hoa Vinh thấy vậy tức giận mắng:
- Tướng giặc kia dám bắn tên ngầm, ngươi hãy nếm mũi tên của ta!
Hoa Vinh liền trương cung, kéo dây thật căng, nhằm đúng Phương Quỳnh thả tên phóng đi. Mũi tên cắm phập giữa trán, Phương Quỳnh lăn nhào xuống ngựa. Tôn Lập đuổi tới, đưa một thương kết liễu tính mệnh tên tướng giặc rồi chạy về trận nhà lấy ngựa. Trương Tường và Tần Minh vẫn đang giao chiến: ngọn côn của Tần Minh tới tấp vụt sát đầu Trương Tường. Trương Tường chỉ còn biết giơ đao đỡ gạt. Thấy Phương Quỳnh ngã ngựa, Trương Tường càng thêm hoảng hốt. Bên quân Điền Hổ, Quách Tín xách thương vỗ ngựa ra đánh giúp Trương Tường. Tần Minh bình tĩnh đánh lại hai tướng. Ba ngựa dàn thành hình chữ "đinh" quần lộn trước trận. Hoa Vinh lại đặt một mũi tên nữa, nhằm thật đúng giữa gáy Trương Tường, căng dây hết cỡ mới buông. Mũi tên như một vệt sao sa vút đi, Hoa Vinh quát lớn: "hãy xem!" Lúc ấy mũi tên đã cắm phập sau gáy Trương Tường, xuyên qua cổ họng, Trương Tường chúi đầu, hai chân chới với, lăn nhào xuống ngựa. Quách Tín thấy Trươnng Tường trúng tên, đánh dứ một đường rồi quay ngựa chạy về trận nhà, liền bị Tần Minh đuổi sát theo. Lúc ấy Tôn Lập đã thay ngựa khác, cùng Hoa Vinh, Sách Siêu vẫy quân ào lên giáp chiến. Quân Điền Hổ rối loạn. Dương Đoan, Quách Tín, Tô Cát chống cự không nổi, vội lui chạy về phía sau. Bỗng nghe phía sau quân Cái Châu tiếng hò reo dậy đất, hoá ra Nữu Văn Trung sợ Phương Quỳnh sơ hở bèn ra lệnh cho An Sĩ Vinh, Vu Ngọc Lân mỗi người lĩnh năm nghìn quân kỵ chia hai đường đến đánh bọc vào. Bên trận quân Tống, bọn Hoa Vinh bốn tướng vội chia quân ngự địch, gặp ngay Dương Đoan, Quách Tín, Tô Cát quay quân lại đánh. Quân Tống bị ba mặt đánh kẹp vào, bọn Hoa Vinh bốn tướng ra sức tả xung hữu đột xem chừng bị ép vào giữa vòng vây. Lại nghe phía đông tiếng hò la vang trời, quân Cái Châu bỗng nhiên rối loạn. Đó là lúc bên tả bọn Đổng Bình bẩy tướng, bên hữu bọn Hoàng Tín bẩy tướng dẫn đầu hai cánh quân kỵ mã cùng ào tới chém giết. Quân Cái Châu đại bại, số bị chém giết rất nhiều. An Sĩ Vinh, Vu Ngọc Lân hốt hoảng đưa quân chạy về, đóng ngay cửa thành lại. Quân Tống đuổi theo đến sát dưới chân thành. Quân bên trong lên mặt thành lao gỗ bắn đá xuống quân Tống mới chịu lui.
Một lúc sau, Tống tiên phong và các tướng quân dẫn đại quân đến, đóng trại cách thành năm dặm. Tống Giang vào trướng quân, bảo Tiêu Nhượng ghi công đầu cho Hoa Vinh. Bỗng đâu có cơn gió lạ từ phía tây thổi tạt qua đồng cuốn tung đất cát, các loại cờ hiệu đều bị lay chuyển ngả nghiêng. Ngô Dụng nói: "cứ xem trận này chắc hẳn đêm nay chủ tướng của giặc sẽ đem quân đến cướp trại. Phải cấp tốc đề phòng ngay". Tống Giang nói:
- Quả thật chẳng phải cơn gió thường!
Nói đọan truyền lệnh cho các tướng Âu Bằng, Đặng Phi, Yến Thụân, Mã Lân đưa ba nghìn quân ra mai phục phía bên trái doanh trại; các tướng Vương Anh, Trần Đạt, Dương Xuân, Lý Trung dẫn ba nghìn quân mai phục phía bên phải; Lỗ Trí Thâm, Võ Tòng, Lý Quỳ, Bao Húc, Hạng Sung, Lý Cổn chỉ huy năm trăm quân mai phục ngay trong trại; nghe hiệu lệnh một tiếng pháo nổ thì nhất tề xông ra giết giặc. Cắt cử mọi việc đâu đó xong xuôi, Tống Giang và Ngô Dụng thắp nến ngồi trong trướng đàm đạo việc quân.
Lại nói Nữu Văn Trung bị mất hai tướng, điểm số quân sĩ thấy hụt hơn hai nghìn tên, đang buồn rầu ngồi trong trướng, Tỳ uy tướng An Sĩ Vinh hiến kế:
- Xin ân tướng cứ yên lòng! bọn Tống Giang thắng liền mấy trận, khí thế xem chừng rất kiêu căng, ắt hẳn không chuẩn bị đề phòng. Đêm nay Sĩ Vinh tôi đưa một đội quân đến cướp trại chắc sẽ giành toàn thắng, báo thù trận thua hôm nay.
Nữu khu mật nói:
- Nếu tướng quân ra trận thì ta đích thân sẽ đưa quân đến tiếp ứng, giao cho hai tướng Chữ Hanh và Vũ Ngọc Lân ở lại giữ thành.
An Sĩ Vinh rất mừng, nói:
- Ân tướng đích thân đưa quân đi, phen này hẳn bắt sống được Tống Giang.
Bàn định xong, khoảng canh hai đêm ấy, Sĩ Vinh cùng các phó tướng là Thẩm An, Lư Nguyên, Vương Cát, Thạch Kính thống lĩnh năm nghìn quân kỵ, người bỏ giáp, ngựa tháo đạc lặng lẽ ra khỏi thành tiến đến doanh trại quân Tống, nhất lọat hò reo xông vào cướp trại. Thấy trại quân Tống cửa cổng mở toang, trong trại đèn đuốc sáng trưng. An Sĩ Vinh đóan bị trúng kế, vội hô quân lui. Bỗng trong trại một tiến súng lệnh nổ vang, bên trái bọn Yến Thuận bốn tướng, bên phải bọn Vương Anh bốn tướng nhất tề đánh ập vào, giữa trại bọn Lý Quỳ sáu tướng chỉ huy đội giáp sĩ đao thuẫn từ trong đánh thốc ra. Quân Cái Châu đại bại, tán loạn tìm đường thoát thân. Thẩm An nếm ngọn giới đao của Võ Tòng, đầu lìa khỏi cổ. Vương Cát cũng bị Vương Anh đâm chết. Quân Tống ép chặt người ngựa của An Sĩ Vinh, Lư Nguyên, Thạch Kính vào giữa vòng vây. Tình thế thật nguy cấp, may sao chủ tướng Nữu Văn Trung cùng các phó tướng Tào Hồng, Thạch Tốn vừa kịp dẫn quân đến cứu ứng. Hai bên một phen hỗn chiến sau mới thu quân.
Sáng hôm sau Nữu Văn Trung điểm lại quân sĩ mới biết mất hơn nghìn tên, lại mất thêm hai tướng Thẩm An và Vương Cát, còn Thạch Tốn thì bị trọng thương cũng đang hấp hối. Đang lúc buồn rầu bỗng nghe tin báo có sứ thần từ Uy Thắng đến truyền mệnh chỉ. Nữu Văn Trung vội lên ngựa ra ngoài cửa bắc nghênh đón. Sứ thần vào thành tuyên đọc mệnh chỉ, truyền rằng: "gần đay ty thiên giám quan sát thiên tượng thất sao thiên cang xâm phạm vào phận dã ứng với miền đất của Tấn vương, vì vậy các nơi phải lo canh giữ thành trì cho chắc chắn, không được sơ hở".
Nữu Văn Trung đem việc triều đình nhà Tống sai bọn Tống Giang đưa binh mã đến đánh, liên tiếp chiếm hai thành thưa với sứ giả, hiện giờ quân Tống đã kéo đến Cái Châu, hôm qua giao chiến mấy trận các chánh phó tướng bị thiệt mạng mất năm người, nếu có viện binh đến sớm thì may ra mới giữ được.
Sứ thần nói:
- Hạ quan khi ở Uy Thắng ra đi thì chưa biết tin ấy, đến giữa đường mới nghe đồn triều đình nhà Tống sai quân đến đánh vùng này.
Nữu Văn Trung bày tiệc khoản đãi và đem lễ vật biếu sứ giả, một mặt sai chuẩn bị gỗ lao đá bắn, cung mạnh nỏ cứng, tên lửa cùng các đổ hoả khí khác, quyết giữ vững thành trì chờ viện binh đến cứu, việc ấy không phải nói.
Lại nói Yến Thanh, Vương Anh và các tướng khác đánh tan quân giặc đến cứơp trại, đắc thắng trở về. Ngày hôm sau Tống Giang truyền lệnh tu sửa xe cộ khí giới, chuẩn bị đánh thành. Lệnh cho Lâm Xung, Sách Siêu, Tuyên Tán, Hách Tư Văn lĩnh một vạn quân đánh vào cửa đông; Từ Ninh, Tần Minh, Hàn Thao, Bành Kỷ lĩnh một vạn quân đánh vào cửa nam; Đổng Bình, Dương Chí, Đan Đình Khuê, Nguỵ Định Quốc lĩnh một vạn quân đánh vào cửa tây; trừ cửa bắc không đánh, ngại răng nếu có viện binh đến, quân trong thành đánh ra nữa thì bị đánh ốp cả hai mặt. Lệnh cho Sử Tiến, Chu Đống, Mục Hoằng, Mã Lân lỉnh năm nghìn quân mai phục sau gò cao ở phía đông bắc thành; Hoàng Tín, Tôn Lập, Âu Bằng, Đặng Phi lĩnh năm nghìn quân mai phục trong rừng rậm phía tây bắc. Nếu viện binh của giặc kéo đến thì hai đội phục binh ấy từ hai bên xông ra đánh ốp vào. Lệnh cho Hoa Vih, Vương Anh, Trương Thanh, Tôn Tân, Tôn Lập lĩnh một nghìn quân mã làm đội du kỵ binh, qua lại khắp bốn cửa để thám thính tình hình; Lý Qùy, Bao Húc, Hạng Sung, Lý Cổn, Lưu Đường, Lôi Hoành lĩnh ba trăm quân sẵn sàng tiếp ứng với đội du kỵ binh của Hoa Vinh. Cắt cử mọi việc đã xong, các tướng quân tuân lệnh ra đi. Tống Giang, Lư Tuấn Nghĩa, Ngô Dụng cùng các chánh phó tướng khác dời doanh trại vào gần thành, chỉ cách cửa đông ngoài một dặm. Lệnh cho Lý Vân, Thang Long đốc thúc tu sửa xe thang và chòi cao để đưa ra trận.
Lại nói bọn Lâm Xung bốn tướng đến mé đông dựng chòi cao sát thành, sai một số quân sĩ lanh lợi trèo lên bám đà chòi nhẩy sang, trong khi ấy quân ở dưới hò reo tăng thêm thanh thế. Chẳng ngờ tên lửa bắn ra tới tấp, quan trên chòi tránh nấp không kịp. Không bao lâu chòi bén lửa cháy rực, từng mảnh rơi lả tả. Quân trèo chòi ngã chết năm sáu người, bị thương cũng đến hơn chục. Hai phía tây, nam đánh vào cũng bị tên lửa và hoả pháo bắn ra, quân sĩ bị chết, bị thương mất một số. Cứ thế đánh liền trong sáu bảy ngày mà vẫn không hạ được thành.
Tống Giang thấy đánh mãi không lấy được thành bèn cùng Lư Tuấn Nghĩa và Ngô Dụng đích thân đến dưới chân thành cửa nam đốc thúc quân sĩ. Lúc ấy vừa gặp bọn Hoa Vinh năm tướng dẫn đội du kỵ binh từ phía tây vòng qua. Trên cổng thành, Vu Ngọc Lân cùng hai phó tướng là Dương Đoan, Quách Tín đang đốc thúc quân sĩ cố sức phòng thủ. Dương Đoan chợt trông thấy Hoa Vinh sắp đi qua cửa thành, nói: "chính tên này hôm qua giết của ta hai tướng, nay nhất định phải báo thù!" Rồi vội vàng ngắm đúng giữa ngực Hoa Vinh mà bắn. Hoa Vinh nghe tiến bật dây cung liền chao người ngã ngửa về phia sau, khi thấy mũi tên bay qua thuận tay chộp lấy, đưa lên miệng ngậm rồi nhổm dậy đeo thương vào móc, tay trái cầm cung, tay phải lấy ngay chiếc tên trên miệng đặt lên dây nhắm thật trúng Dương Đoan, rồi buông tay cho tên phóng đi. Dương Đoan bị trúng tên ngay giữa cổ họng ngã ngửa ra phía sau. Hoa Vinh quát lớn:
- Lũ chuột chúng bay sao dám bắn trộm, đợi đó ta sẽ cho chầu trời hết!
Nói đọan lại rút tên lắp bắn phát nữa. Quân lính đứng trên cổng nháo nhác la hét chạy xuống dưới thành. Vu Ngọc Lân và Quách Tín mặt tái mét hốt hoảng tìm nơi ẩn nấp. Hoa Vinh cười nhạt nói: "hôm nay chúng bay biết mặt thần tiễn tướng quân rồi đấy!".
Tống Giang và Lư Túân Nghĩa không ngớt lời khen ngợi tài nghệ của Hoa Vinh, Ngô Dụng nói:
- Thưa đại huynh, chúng ta cùng với Hoa tướng quân đi một vòng quanh thành xem tình hình ra sao.
Rồi bọn Hoa Vinh hộ vệ Tống Giang, Lư Tuấn Nghĩa và Ngô Dụng đi quan sát xung quanh thành.
Khi Tống Giang, Lư Tuấn Nghĩa, Ngô Dụng trở về doanh trại, Ngô Dụng gọi hàng tướng Lăng Xuyên là Cảnh Cung lên hỏi đường đi lối lại trong thành Cái Châu ra sao. Cảnh Cung nói:
- Nữu Văn Trung đóng suý phủ giữa thành, ở trị sở Cái Châu lúc trước; dùng sân, vừơn của mấy ngôi đền ở phía bắc làm nơi chứa cỏ khô cho ngựa.
Ngô Dụng nghe xong, bàn bạc mưu kế với Tống Giang rồi gọi Thời Thiên, Thạch Tú đến rỉ tai nói: "cứ theo kế ấy đến chỗ Hoa Vinh truyền đạt mệnh lệnh, sau đó tuỳ cơ ứng biến". Lại gọi Lăng Chấn, Giải Trân, Giải Bảo lĩnh hai trăm tên quân sĩ, mang theo pháo hiệu "oanh thiên" đầy đủ các loại pháo mẹ pháo con, loại to, loại nhỏ, theo đúng mưu kế đã định ra đi. Lệnh cho Lỗ Trí Thâm, Võ Tòng dẫn đầu đội quân chiêng trống ba trăm tên: Lưu Đường, Dương Hùng, Úc Bảo Tứ, Đoàn Cảnh Trụ mỗi người dẫn hai trăm quân sĩ cầm đuốc, từ bốn phía đông, nam, tây, bắc đi vào, làm đúng như mưu kế đã định. Lại sai Đái Tôn đến cả ba doanh ở cửa đông, cửa nam, cửa tây truyền lệnh, hễ thấy trong thành nổi lửa thì ra sức đánh vào. Cắt cử mọi việc đâu đấy xong xuôi các tướng đều vâng lệnh ra đi.
Lại nói Nữu Văn Trung ngày đêm trông chờ viện binh nhưng mãi không thấy tăm hơi thì càng lo buồn, cho thêm quân vác gỗ, chuyển đá lên mặt thành để lo chống giữ. Hôm ấy trời mới nhá nhem tối bỗng nghe ngoài cửa bắc tiếng quân hò reo vang trời, trống trận, tù và nổi lên dóng dả. Nữu Văn Trung cưỡi ngựa ra cửa bắc trèo lên mặt thành đứng trông, lúc ấy tiếng hò la chiêng trống đã dứt, không biết quân địch ở chỗ nào. Đang lúc hồ nghi lưỡng lự chưa biết ra sao, chợt lại nghe tiếng hô reo dậy lên phía cửa nam, chiêng trống vang trời. Nữu Văn Trung giao cho Vu Ngọc Lân giữ cửa bắc, tự mình tế ngựa về cửa nam xem xét. Tiếng reo hò lại im bặt, chiêng trống cũng không thấy đâu. Nữu Văn Trung ngó nhìn hồi lâu chỉ nghe tiếng trống cầm canh xa xa ở trại nam quân Tống, xung quanh im ắng, không thấy một đốm tên lửa nào. Nữu Văn Trung lững thững đi xuống, định trở về suý phủ xem xét các việc lại một lượt, bỗng nghe súng nổ liên tiếp ở cửa đông, tiếng hò reo chiêng trống vang trời ở cửa tây. Nữu Văn Trung chạy đông, chạy tây, cứ như thế cho đến sáng. Quân Tống lại tiếp tục đánh thành đến tận chiều tối mới lui. Đêm ấy từ lúc canh hai lại nghe tiếng hò reo, tiếng trống chiêng, tù và dóng dả. Nữu Văn Trung nói: "đó là kế nghi binh thôi, mặc xác bọn chúng, ta cứ giữ thành cho vững, xem bọn chúng giở trò gì". Bỗng có tin báo lửa đuốc sáng rực ngoài thành cửa đông, không biết cơ man nào là đuốc, xe thang chòi cao đã bắc áp sát thành. Nữu Văn Trung nghe báo, vội phi ngựa ra cửa đông cùng với Chữ Hanh, Thạch Kính, Tân Thăng đốc thúc quân sĩ bắn tên lửa, đạn đá. Đang lúc bắn ra, bỗng nghe bên ngoài dội vào một tiếng hoả pháo, tiếng nổ rung chuyển lũng núi, cả chòi canh trên cổng thành cũng thấy rung rinh, quân lính và dân chúng trong thành nháo nhác hoảng sợ. Hai đêm liền lo sợ sáng ra quân Tống lại đến đánh, quân sĩ không một lúc nào được chợp mắt, Nữu Văn Trung cũng phải luôn luôn lên mặt thành quan sát. Bỗng từ phía tây bắc có đội quân bóng cờ che rợp một góc trời đang tiến về phía đông nam, hơn chục tên tiêu binh của quân Tống đang phóng ngựa chạy như bay về trại Nữu Văn Trung đoán là có viện binh, liền sai Vu Ngọc Lân sửa soạn ra ngoài thành tiếp ứng.
Lại nói đội quân từ phía tây bắc đang tiến đến là đội quân do Tam đại vương Điền Bưu, em thứ ba của Điền Hổ, giữ chức trấn thủ châu Tân Ninh, sau khi nhận đựợc thư cầu cứu của Cái Châu liền sai viên mãnh tướng bộ hạ tên là Phượng Tường, Vương Viễn đưa hai vạn quân đến cứu viện. Lúc ấy đội viện binh đã vượt qua huyện Dương Thành, đang tiến thẳng về Cái Châu. Chỉ còn cách thành hơn chục dặm nữa, bỗng nghe một tiến súng nổ, từ sau gò cao rừng rậm ở hai phía đông bắc, tây bắc có hai đội quân đổ ào ra. Đó là một vạn hùng binh do tám tướng chỉ huy là Sử Tiến, Chu Đồng, Mục Hoằng, Mã Lân, Hoàng Tín, Tôn Lập, Âu Bằng, Đặng Phi, đang phóng gấp đến. Quân Tấn Ninh tuy đông đến hai vạn, nhưng đi đường xa mệt nhọc, địch sao nổi hai cánh quân tinh nhuệ mai phục sẵn ở đây đã hơn mười ngày. Quân Tấn Ninh đại bại; trống, chiêng, cờ, ngựa, đao thương, giáp trụ vứt bỏ lại không đếm xuể, quân lính bị chém giết mất quá nửa. Phương Tường, Vương Viễn lo chạy tháo thân, đưa tàn quân chạy về Tấn Ninh, việc ấy không phải nói nữa.
Lại nói Nữu Văn Trung thấy quân hai bên đánh nhau, vội sai Vu Ngọc Lân đưa quân qua cửa bắc ra tiếp ứng. Thấy cửa bắc không có quân Tống, Vu Ngọc Lân đưa quân ra ngoài, vừa qua khỏi cầu treo liền gặp đội du kỵ binh của Hoa Vinh từ phía tây phóng tới. Quân Cái Châu la hét: "thần tiễn tướng quân đến kìa!" Quân lính hoảng sợ chạy lui không kịp, tranh cướp nhau vào thành. Hôm trước ở cửa nam Vu Ngọc Lân đã một phen chết khiếp, đâu còn dám nghĩ đến chuyện giao chiến với Hoa Vinh, cũng đành theo lính chạy trốn vào thành. Bọn Hoa Vinh xông tới chém chết hơn hai chục tên nhưng không đuổi theo, bỏ mặc cho chúng chạy. Quân canh lập tức đống cổng lại.
Chính lúc ấy, Thời Thiên và Thạch Tú mặc áo dấu hiệu như quân Cái Châu đã trà trộn chạy theo vào thành. Nhân lúc lộn xộn, Thời Thiên, Thạch Tú rẽ vào một ngõ hẹp. Đi hết ngõ ấy thấy một ngôi đền có tấm biển đề mấy chữ "đương cảnh thổ địa thần từ". Thời Thiên, Thạch Tú nhón chân lẻn vào trong đền, thấy thủ từ đang ngồi sưởi lửa ở góc đền. Thủ từ thấy hai người đi vào bèn nói:
- Các vị trưởng quan có biết ngoài ấy ra sao không?
Thạch Tú đáp:
- Mới rồi Vu tướng quân điều chúng tôi đi đánh, chẳng may lại gặp phải ông thần tiễn tướng quân, ngay cả Vu tướng quân cũng không dám ra giao chiến. Quân lính tranh cướp nhau chạy vào thành, chúng tôi nhân lúc lộn xộn chạy rẽ vào đây.
Nói đoạn lấy hai lạng bạc lẻ đưa cho thủ từ, nói:
- Ông có rượu để lại cho chúng tôi hai bát, uống cho đỡ rét.
Thủ từ cười đáp:
- Trưởng quan không biết mấy ngày nay việc quân nguy cấp, hương nhang thờ cúng ở đền đây cũng chẳng có nữa là rượu!
Nói rồi đưa bạc trả lại cho Thời Thiê, Thạch Tú gạt đi, nói:
- Thôi ông cứ cầm lấy, chúng tôi canh gác trên thành liền mấy ngày đêm vất vả quá, chẳng chợp mắt được chút nào, muốn ngủ nhờ một đêm sáng mai đi sớm.
Ông thủ từ xua tay nói:
- Hai trưởng quan nói lạ quá! Nữu tướng quân đã có lệnh rất nghiêm, chốc lại cho lính đến tra xét, nếu tôi để hai vị ngủ đây thì tai vạ ai chịu cho!
Thời Thiên nói:
- Vậy thì chúng tôi đi nơi khác!
Thạch Tú thì cứ xán đến cùng ngồi sưởi lửa với ông thủ từ. Thời Thiên trông trước nhìn sau không thấy ai liền liếc mắt ra lệnh cho Thạch Tú. Thạch Tú lén rút đoản đao ra, người thủ từ vẫn ngồi sửơi lửa, bất ngờ bị Thạch Tú lia một đao, đầu lăn xuống đất. Hai người liền gài chặt cửa đền, lúc ấy đã vào khoảng giờ dậu. Thời Thiên đi vòng ra sau bệ thờ, thấy có một cửa thông ra đằng sau, ngoài cửa có một dãy chái mái bằng chất hai đống cỏ khô. Hai người ôm cỏ vào phủ lên xác người thủ từ, rồi mở cửa ra đằng sau. Thời Thiên, Thạch Tú trèo lên mái chái rồi chuyền lên nằm sát nóc đền, ngẩng đầu nhìn chỉ thấy mấy chục ngôi sao sáng ở tít tận chân trời xa. Thời Thiên, Thạch Tú nằm chờ một hồi lâu rồi mới tụt xuống, ra nghe ngóng ngoài đền, tịnh không có một bóng người qua lại, hai người rón rén vừa đi vừa chú ý xem xét. Quanh đấy chỉ có mấy nhà dân nhưng đều cửa đóng then cài, nghe thóang có tiếng ti tỉ. Thời Thiên, Thạch Tú lại đi về hướng nam, đi qua bức tường đất thì đến một bãi đất rộng chất đến mấy chục đống to củi đun và rơm cỏ khô cho ngựa. Thời Thiên nghĩ thầm: "đây là nơi chứa củi cỏ mà sao không thấy quân canh nào canh giữ?" Nhưng quân tướng của Nữu Văn Trung còn lo việc canh giữ ngoài thành thì còn hơi đâu mà đến đây xem xét. Mấy tên lính gác ở đây nghe tin quân Tống đánh ta đội viện binh, liệu chừng thành cũng sắp mất, nên ai lo thân nấy, liệu đường trốn sớm là hơn. Thời Thiên, Thạch Tú quay lại đền thổ thần nhóm mồi lửa, đốt luôn đống cỏ phủ trên xác thủ từ, rồi chạy ra nơi chứa cỏ châm lửa đến sáu bảy noi. Chỉ trong khoảnh khắc thảo trừơng cháy rừng rực, ngọn lửa bốc cao lưng trời. Đền thổ thần cũng cháy to. Dân xung quanh nghe kêu cháy vội đốt đuốc chạy đến. Thời Thiên, Thạch Tú bổ nhào ra, giật bó đuốc trên tay một người mà chạy. Thạch Tú nói: "cho chúng tôi mượn đuốc để còn đi báo tin cho Nữu nguyên suý!" Dân chúng nghe hai người lính nói thế chẳng dám không tuân theo. Thời Thiên cầm đuốc cùng Thạch Tú chạy về phía nam, vừa chạy vừa nói lẩm bẩm "đi báo nguyên suy", ngang qua mấy nhà dân bên đường tiện tay châm luôn hai mồi lửa rồi quăng đuốc chạy quanh theo lối khác. Đến đây hai người cởi bỏ áo dấu của quân Cái Châu rồi nấp kín một chỗ.
Lúc ấy trong thành bốn năm đám cháy rừng rực. Nữu Văn Trung thấy cháy ở phía thảo trường vội đưa quân đến cứu. Quân ngoài thành thấy lửa cháy ở trong, biết Thời Thiện, Thạch Tú đã lọt vào làm nội ứng liền hợp sức đánh vào. Tống Giang, Ngô Dụng cùng Giải Trân, Giải Bảo phóng ngựa đến phía thành cửa nam. Ngô Dụng nói:
- Hôm trước tôi thấy tường thành đằng kia thấp hơn.
Tống Giang bèn lệnh cho bọn Tần Minh dời chòi cao đến chân thành gần chỗ tường Ngô Dụng nói với Giải Trân, Giải Bảo:
- Giặc sợ mất vía rồi, quân lính của chúng cũng tán loạn bỏ chạy cả, anh em hãy cố sức trèo lên chiếm thành!
Giải Trân giắt mã tấu bên lưng, trèo lên chòi với tay bám bờ tường nhảy lên mặt thành. Tiếp theo là Giải Bảo hăng hái nhảy vượt lên. Hai người hò hét nhẩy bổ xuống tường thấp bên trong vung đao chém giết. Quân lính giữ thành vốn đã mỏi mệt khiếp sợ, lại thấy Giải Trân, Giải Bảo dữ tợn như thế, tên nào tên nấy tụt vội xuống cho nhanh. Chữ Hanh thấy Giải Trân, Giải Bảo chiếm mặt thành vội xách thương đến đánh, chừng hơn mười hiệp đã bị ngay Giải Bảo chém một đao ngã nhào. Giải Trân đuổi tới bồi thêm một đao, Chữ Hanh đầu rời khỏi cổ, bấy giờ đã có khoảng hơn trăm tên quân Tống Giang trèo lên chòi cao nhẩy qua thành. Giải Trân, Giải Bảo dẫn số quân ấy đánh xuống dưới thành, quát to rằng:
- Kẻ nào cản trở sẽ cho thành đống thịt!
Quân Giải Trân ào tới đâm chết Thạch Kính và Tần Thăng, giết quân canh chiếm cổng thành, hạ cầu treo, Từ Ninh và mấy tướng khác dẫn quân ồ ạt xông vào. Từ Ninh và Hàn Thao đưa quân đánh sang cửa đông. An Sĩ Vinh chống cự không nổi, bị Từ Ninh đâm chết. Quân Từ Ninh chiếm cổng thành, hạ cầu treo cho bọn Lâm Xung ở ngoài đưa quân vào. Tần Minh và Bành Kỷ đưa quân đánh sang chiếm cửa tây, mở cổng cho bọn Đổng Bình vào thành. Mạc Chân, Hách Nhân, Tào Hồng bị giết trong đám loạn quân. Thây chết đầy chợ, máu chảy loang đường. Nữu Văn Trung thấy các cửa thành đã bị chiếm đành bỏ thành, nhảy lên ngựa cùng Vu Ngọc Lân đưa hơn hai trăm quân chạy ra phía cửa bắc tẩu thoát. Chạy chưa đầy một dặm đã gặp ngay một viên tướng và một nhà sư từ bóng tối xông ra chặn đường, đó là Hắc toàn phong Lý Qùy và Hoa hoà thượng Lỗ Trí Thâm. Thật là:
Lưới trời buông khắp khôn rời bước,
Võng đất giăng cao khó thoát thân.
Chưa biết Nữu Văn Trung, Vu Ngọc Lân sống chết ra sao xem hồi sau sẽ rõ.
@by txiuqw4