sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Hãy biết tin chính mình, nhé! [Full] - H.y - Chương 02

Phải những chuyện tồi tệ hơn mới chỉ bắt đầu thôi. Ngân chìm sâu vào giấc ngủ mà không hề nghĩ đến những gì có thể xảy đến vào ngày mai. Ngân chắn chắn cũng không thể tưởng tượng được còn gì có thể tồi tệ hơn ngày hôm đó của cô. Sáng hôm sau cô tỉnh dậy vẫn vì tiếng nhạc báo thức bài Numb của Linkin Park bài hát yêu dấu của cô. Ngân tỉnh dậy và nghĩ rằng phải ngày mới đã đến rồi mọi việc sẽ khác mà. Mọi việc sẽ tốt đẹp lên và cô tin tưởng vào điều đó. Mỉm cười với con gấu bông trên giường, cô vẫn đánh răng, rửa mặt như bình thường. Nhưng khi mở cửa phòng ra, cô hoàn toàn ngạc nhiên. Không còn hình ảnh bố cô ngồi uống café hay mẹ cô chuẩn bị cơm nước như mọi khi nữa. Tất cả đã biến mất hết, không còn một dấu vết gì như thể tất cả hình ảnh đó chỉ là trong mơ của Ngân chứ thực ra là nó chưa hề tồn tại. Không cô không thể đang ngủ mê được, đây là hiện thực nhưng hiện thực sao thật kinh hoàng. Trước mắt cô giờ đây không còn là khung cảnh ấm áp của một gia đình nữa, trước mắt cô giờ đây là một khung cảnh như thể nhà cô vừa bước ra từ thế chiến thứ 2 vậy. Hoàn toàn hoang tàn đổ nát, mọi thứ đều bị phá hủy. Bao trùm toàn bộ căn nhà giờ đây không còn là ánh đèn neon xanh trắng nữa mà là một màu đỏ của chiến tranh như trong tòa lâu đài của vị thần chiến tranh Ares trong thần thoại Hi Lạp vậy. Ngân không thể tin vào những gì đang diễn ra trước mắt mình được, cô tự hỏi hay đây là trò đùa của ảo giác. Vì cô đã có một ngày thật tồi tệ nên dù đã đi ngủ nhưng nó vẫn để lại di chứng sang hôm sau khiến cô bị ảo giác giữa ban ngày. Để chấm dứt tình trạng ảo giác này Ngân cất tiếng gọi to mẹ mình nhưng chẳng thấy ai trả lời cả. Liệu đây có phải là mơ không hay là thực tại? Câu hỏi đó bỗng vang lên trong đầu Ngân, nhưng cô vội vàng bác bỏ điều đó. Không thể là như thế được nhưng nếu như không phải là thế thì chuyện gì đang xảy ra đây? Sao chỉ cách nhau có một cánh cửa mà mọi thứ có thể thay đổi một cách đáng sợ đến vậy. Chỉ cách nhau có một cánh cửa phòng thôi, mà bên kia cánh cửa phòng của Ngân mọi chuyện vẫn bình thường. Phòng cô vẫn không có gì thay đổi, nhưng chỉ qua cánh cửa bên kia thôi mọi thứ thật không thể tưởng tượng được. Một câu hỏi thoáng hiện qua đầu Ngân:” Nếu đây là hiện thực thì tại sao bên trong phòng cô lại không làm sao trong khi bên ngoài lại bị phá hoại ghê gớm đến vậy?”. Nhưng nỗi sợ hãi đã cuốn cô ra khỏi những thắc mắc của mình. Sau một khoảng thời gian choáng váng, Ngân dần lấy lại tinh thần. Đúng cô cần phải tỉnh táo lại để suy nghĩ và giải quyết mọi chuyện. Ngân vội trở lại phòng mình và cầm ngay lấy cái điện thoại di động của mình, gọi cho tất cả những ai mà cô có thể nghĩ đến vào lúc đó. Nhưng điện thoại không có tín hiệu, Ngân vội vã chạy ra ngoài đường xem có ai có thể giúp đỡ cô được không. Nhưng lại một lần nữa những gì Ngân nhận lại được chỉ làm cô thêm thất vọng và lo lắng, ngoài đường không có lấy một bóng người. Tất cả mọi người đều như đã biến mất chỉ trong một đêm hoặc giả như là chưa từng có sự sống tồn tại ở đây vậy. Khung cảnh bên ngoài trống không, dường như không có gì tồn tại vậy. Bao trùm xung quanh chỉ toàn là khói bụi, nếu như không nhìn thấy những biển quảng cáo mạng điện thoại 3G bị rơi lăn lóc mắc trong đống đổ nát thì chắc Ngân đã tưởng mình bị lạc vào trong thế chiến thứ 2 mất rồi. Quá hoang mang, cô không biết phải làm thế nào, cô đi một cách vô định hướng trong thành phố như một kẻ điên bị lạc đường. Con phố thân quen nơi mà cô đang sống giờ trở nên thật lạ lẫm. Cô vừa đi vừa khản cổ kêu gọi những người thân của mình,  nhưng không có ai trả lời cô cả. Đúng là mọi thứ đã biến mất. Ngân sẽ còn gọi cho đến khi khản giọng không gọi được nữa nếu như một tiếng động lớn không kéo cô tuột khỏi sự hoảng loạn mà cô đang có. Nấp vào một góc khuất để xem truyện gì đang diễn ra, sau tiếng động lớn đó, trước mắt cô xuất hiện một con gấu khổng lồ. Một con gấu lớn chưa từng thấy, kể cả trong các bộ phim kinh dị Ngân cũng chưa từng bao giờ thấy một con gấu lớn đến thế. Nhưng con gấu này dù có vẻ đang trong cơn giận dữ nhưng khi nhìn nó Ngân lại không hề thấy vẻ hung dữ gì trong đôi mắt của con gấu kia. Trong đôi mắt to lớn và sáng ngời ấy dường như là một vẻ đau đớn không gì có thể diễn tả được, nhưng vẫn có gi đó rất hiền lành và…rất lạ. Phải sau khi quan sát kĩ Ngân mới nhận ra con gấu này rất lạ. Phải nó không giống những con gấu có phần thô kệch bình thường khác, trông con gấu này tuy rất to nhưng lại rất đẹp, một vẻ đẹp hoàn mĩ và thần tiên. Cả người con gấu toát lên một thứ ánh sáng lấp lánh màu trắng và đôi khi nếu nhìn ở một góc độ nào đấy ta có thể nhận ra ánh tím trong màu trắng tinh khôi và thuần khiết đó. Ngân chắc chắn rằng trên đời này không thể có con gấu nào như thế được nhưng một con gấu như thế lại đang đứng sừng sững trước mắt cô. Dù đây là lần đầu tiên nhìn thấy con gấu nhưng Ngân lại cảm thấy ở con gấu đó có gì đó rất quen thuộc. Và rồi Ngân chợt nhớ lại giấc mơ cách đây hai ngày của cô. Con gấu đấy, đúng con gấu đấy rất giống con gấu trong giấc mơ của Ngân, nhưng con gấu trong giấc mơ của Ngân là tượng trưng cho chòm sao Đại Hùng(gấu lớn) và nếu như đó là con gấu trong giấc mơ của Ngân thì chắc hẳn nó đang rất lo lắng vì đứa con yêu quí của nó là chòm sao Tiểu Hùng(gấu nhỏ) đã bị đi lạc. Trời ơi đây không thể là sự thực được. Ngân vội nhớ lại mẩu chuyện về chòm sao Đại Hùng và Tiểu Hùng mà cô đã đọc được trong một cuốn sách. Cô nhớ cuốn sách đó có viết rằng:” Thần Dớt thường hoá thân thành các con vật khác nhau để thực hiện những dự định của mình đối với những kiều nữ trần gian. Để giấu nàng Callisto xinh đẹp khỏi cơn ghen tức của vợ mình, Hera, thần Dớt đã biến nàng thành một con gấu. Việc này giúp Callisto tránh được cơn phẫn nộ của Hera, nhưng lại đưa nàng vào những hiểm nguy khác - giờ đây, những kẻ đi săn trần thế có thể nhầm cô là một con gấu thông thường và sát hại nàng. Một người thợ săn tên là Actas đã trông thấy con gấu Callisto, giương cung chuẩn bị bắn nàng. Đây là một tình thế đáng sợ, tồi tệ hơn nữa khi Actas lại chính là con trai của Callisto.  Để ngăn chặn Actas không giết lầm mẹ mình, thần Dớt đã đặt cả hai mẹ con lên bầu trời thành chòm sao Đại Hùng và chòm sao Tiểu Hùng. Theo Ovid, thần Dớt đã túm đuôi để quăng 2 con gấu. Điều đó giải thích cho việc cả hai chòm sao gấu có đuôi dài quá mức.” Vậy thì nếu như không nhầm thì đúng là con gấu này đang đi tìm con mình rồi, nhưng việc Đại Hùng đi tìm con thì liên quan gì đến việc mọi thứ ở đây thay đổi một cách đáng sợ như vậy? Càng nghĩ Ngân càng chẳng hiểu gì cả. Chẳng phải đó là những chòm sao trên bầu trời luôn cố định ở một chỗ và không bao giờ thay đổi vị trí sao? Hơn nữa chòm sao Đại Hùng và Tiểu Hùng lại luôn ở cạnh nhau, làm sao chòm Tiểu Hùng có thể đi đâu mà chòm Đại Hùng không biết được? Hàng loạt câu hỏi cứ thế hiện ra trong đầu Ngân. Cô thực sự cảm thấy đầu óc mình càng ngày càng rối bời. Cô không biết phải đi đâu và làm gì? Cô cũng rất muốn giúp đỡ Đại Hùng tìm được đứa con thất lạc của mình nhưng cô không biết làm thế nào mà tìm được cũng như không biết tại sao Đại Hùng lại tìm con trên Trái Đất? Cô cũng bắt đầu nghi ngờ liệu việc những thứ xung quanh cô trở nên như thế này có phải là do Đại Hùng gây ra không và nếu đúng thì tại sao lại như vậy? Giấc mơ của cô trước đó là một giấc mơ dở dang và giấc mơ đó chẳng giải thích cho cô bất kì chuyện gì trong mọi chuyện đang xảy ra này. Mọi câu hỏi khiến cô không thể giữ được yên lặng được nữa. Hô hết quyết tâm và dũng cảm mà mình có, Ngân quyết tâm bước ra hỏi cho rõ mọi chuyện. Cô tin rằng chòm sao Đại Hùng đó sẽ không làm gì mình cả vì lẽ dĩ nhiên là cô chẳng làm gì nó cả. Nhưng có lẽ cô đã nhầm, cô đã mắc một sai lầm chết người. Ngân bước ra mà không biết rằng Đại Hùng là một chòm sao trên trời, làm sao nó có thể hiểu được ngôn ngữ của loài người được. Hơn nữa với tâm trạng đang cáu giận hiện rõ trên khuôn mặt như vậy, liệu Đại Hùng có còn đủ bình tĩnh để nghe cô nói bất kì một cái gì không? Và sự sai lầm đó đã khiến Ngân suýt nữa phải đánh đổi bằng cả tính mang của mình. Cô suýt nữa đã có kết cục giống những người khác mặc dù có thể cô sẽ là hi vọng cuối cùng của họ. Ngân bước ra, chưa kịp nói gì thì Đại Hùng đã quay ra nhìn thẳng vào mặt cô. Đôi mắt nó đỏ lừ, ngập đầy lửa hận, nhưng trong đôi mắt đó Ngân vẫn cảm nhận được một nỗi đau xuất phát từ tận đáy tâm hồn của Đại Hùng. Chưa kịp nghe Ngân nói gì, Đại Hùng đã lao vào cô. Ngân tưởng như đây sẽ là lần cuối cùng mình được đứng trên mặt đất hiện hữu này, nhưng bỗng một cơn gió thổi qua, cơn gió mạnh đến nỗi như cuốn Ngân đi theo nó. Phải mất một lúc sau Ngân mới dám mở mắt ra xem mình còn sống hay đã chết. Khi cô mở mắt ra đã thấy mình nằm ở một nơi cũng không mấy đẹp đẽ cho lắm nhưng cũng đỡ hơn khung cảnh ở Trái Đất bây giờ. Ít nhất ở đó cô vẫn có thể ngửi thấy hương thơm thoang thoảng của hoa nhài. Ngân nghĩ thầm chẳng nhẽ cô đã lên thiên đàng rồi sao? Chẳng lẽ đây là thiên đường sao? Còn đang chưa hiểu mình còn sống hay đã chết, cô bỗng nghe thấy một giọng nam trầm ấm nhưng cũng đầy uy quyền vang lên phía sau lưng mình. Quay lưng lại, trước sự ngạc nhiên của cô, không phải là một chàng hoàng tử đẹp trai như trong những câu chuyện cổ tích mà cô vẫn thường được nghe. Thậm chí đó còn không phải là một con người, đó là….một con sư tử.

Ngân thực sự sốc khi nhìn thấy con sư tử đó. Nếu như bình thường thì cô sẽ hỏi ngay là tại sao sư tử lại biết nói tiếng người nhưng trong một ngày mà đã có quá nhiều sự kiện xảy ra như ngày hôm nay thì chuyện sư tử có biết nói tiếng người hay không cũng chẳng còn là vấn đề quan trọng nữa. Nhưng có một điều mà Ngân chắc chắn đó không phải là một con sư tử bình thường. Dù con sư tử đó trông cũng rất to lớn nhưng Ngân lại không cảm thấy sợ một tẹo nào. Nhưng lần này không phải là cảm giác quen quen như đã gặp ở đâu như khi cô nhìn thấy chòm sao Đại Hùng mà là một cảm giác an toàn, như thể khi ở bên con sư tử đó cô cảm giác như mình đang được bảo vệ vậy. Khi cô kết thúc suy nghĩ của mình thì con sư tử cũng đã tới gần cô. Không cần để cô hỏi, con sư tử đã tự giới thiệu bản thân mình:

_ Ta là chòm sao Sư Tử. Chắc cô đang tự hỏi là đây là đâu và tại sao cô lại ở đây? Đây là nơi ở của ta, ta vừa cứu cô khỏi sự thịnh nộ của Đại Hùng. Ta cũng khá khâm phục cô đấy. Cô cho rằng Đại Hùng có thể hiểu được ngôn ngữ của loài người hay sao mà cô lại xông ra một cách liều lĩnh như vậy?

Nghe Sư Tử nói xong Ngân liền cảm thấy như có gì đó thách thức cũng như khinh thường trong câu cuối mà Sư Tử nói. Cô cảm thấy mình cần phải phản kháng lại để Sư Tử không được coi thường mình nữa. Ngân nói:

_  Đúng là lúc đó tôi không suy nghĩ kĩ trước khi quyết định xông ra. Nhưng xin hỏi nếu như những chòm sao cao quí như các người không thể hiểu được ngôn ngữ của loài người chúng tôi thì tại sao anh lại đang nói chuyện với tôi thế? Và sao anh còn cứu tôi làm gì?     Trái với sự mong đợi của Ngân, Sư Tử cười lớn.

_  Đúng là con người. Chẳng nhẽ cô không nhận ra là cách ăn nói của chúng ta giống hệt nhau sao? Chẳng nhẽ cô không biết rằng ngày sinh của mình thuộc chòm sao Sư Tử sao? Nghe nói cô am hiểu nhiều lắm về sự tích các chòm sao chúng tôi cơ mà. Không phải suy đoán nữa làm gì cho mất công. Phải mỗi người đều luôn được bảo vệ bởi một chòm sao ngày sinh của họ. Tôi cứu cô vì cô thuộc chòm sao Sư Tử, chính vì thế tôi có nghĩa vụ phải bảo vệ cô. Còn về tại sao chúng ta lại có thể nói chuyện với nhau được, cô không nhận ra là từ nãy đến giờ không phải tôi nói chuyện với cô bằng ngôn ngữ mà chính là bằng sự liên kết giữa các chòm sao và người mang chòm sao đó sao?

Nghe xong những lời Sư Tử nói Ngân lại càng có thêm nhiều thắc mắc nữa muốn hỏi.

_  Vậy tại sao trên thế giới này có bao nhiêu người thuộc chòm sao Sư Tử, tại sao anh không cứu tất cả bọn họ mà lại cứu mỗi mình tôi? Rút cuộc thì mọi chuyện là như thế nào? Tại sao khung cảnh dưới Trái Đất lại đáng sợ đến vậy?

Dường như khi nói đến đây Ngân đã không kìm chế được cảm xúc của mình. Bao điều thắc mắc của Ngân giờ mới có cơ hội được có câu trả lời. Thấy Ngân có vẻ hơi bị xúc động quá, Sư Tử bèn hạ giọng nói như tâm sự

_   Cô cứ bình tĩnh ngồi xuống rồi ta sẽ kể mọi chuyện cho cô biết…


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx