Sau hôm đó, Hứa Đồng luôn luôn nghĩ nếu cô không có đứa nhỏ, Cố Thần rốt cuộc sẽ như thế nào không buông tha mình. Cô thật sự muốn biết. Nhưng thật đáng tiếc, cô cảm thấy chính mình không có cơ hội.
Ngày hôm đó là chu kì rụng trứng của cô, một đêm đó lại không biết cùng hắn bao nhiêu lần. Trừ khi cô cùng Cố Thần, một trong hai người có vấn đề sinh lí. Nếu không điều kiện thiên thời địa lợi nhân hòa như thế, cô không mang thai, thực sự không có khả năng.
Một bên suy tính từng ngày phôi thai trong bụng trưởng thành, một bên cô lại nảy sinh một suy nghĩ, dường như cùng với tính toán ban đầu lệch hướng. Trước kia nghe nói Cố Thần đối với mộ địa mẹ cô có chủ tâm, trong nháy mắt cô mất hết lí trí, trong lòng chỉ còn oán hận. Khi đó cô chỉ muốn làm một việc – trong thời gian ngắn nhất, dùng phương pháp tàn khốc nhất, làm cho đối phương phải hối hận. Vì vậy mới có một đêm kia, từ thiên đường hoan lạc rơi xuống địa ngục âm mưu toan tính. Cô đã thành công khi nhìn thấy gương mặt tức giận đau đớn của hắn. Nhưng sau này cẩn thận nghĩ lại, cô giống như thực sự xem nhẹ chính mình.
Làm như vậy sau này, rốt cuộc cô cùng hắn, ai đáng giận hơn? Ai chịu thiệt thòi hơn?
Nhớ lại hắn đã nói: “Trên đời còn có người mẹ muốn lợi dụng chính đứa con của mình, thật sự là bi đát!”, lúc ấy không phải là cô không suy nghĩ. Chính cô bởi vì không có tình thương của cha mà khổ sở lớn lên, chẳng lẽ con của cô cũng bởi vì cô nhất thời xúc động mà lại đi vào vết xe ấy, trở thành một đứa trẻ vừa sinh ra đã không có tình yêu thương của cha sao? Như vậy, cả đời sẽ là bi kịch và hối tiếc.
Cô khuyết thiếu tình yêu thương của ba, là vì ba cô không nghĩ cho cô. Nhưng đứa bé này không có tình yêu thương của ba, lại là tự tay cô mà nên. Nghĩ lại, Hứa Đồng cảm thấy hối hận. Có phải hay không nên kết thúc sai lầm này?
Hứa Đồng cũng không phiền não lâu lắm, việc làm cho cô khiếp sợ cuối cùng đã xảy ra. Cô lại có kinh nguyệt, hơn nữa đến có chút sớm hơn bình thường.
Thì ra cô không hề có thai.
Nhìn vệt máu đỏ tươi một giây, Hứa Đồng giật mình đến nỗi trở nên ngơ ngác.
Rõ ràng là đã tính toán tất cả, dường như đã làm đến mức hoàn mĩ nhất, vì cái gì kết quả lại thế này? Cô đã có ý định bỏ đi đứa nhỏ, nhưng cuối cùng không thể thực hiện, bởi thực sự cô không hề mang thai. Trong lòng bỗng có một chút thất vọng. Thất vọng này cũng không phải là kế hoạch báo thù thất bại. Mất mát buồn bực này tựa như cô đang mong chờ một thứ bảo vật, ở trước mắt có thể với lấy dễ như trở bàn tay, đột nhiên lại nhận ra rằng mình vĩnh viễn cũng không thể chạm đến nó.
Cảm giác mất mát này, không hiểu sao làm cho người ta uể oải, thậm chí còn thấy đau lòng.
Muốn biết vấn đề tột cùng ở chỗ nào, Hứa Đồng tìm thời gian rỗi đến bệnh viện kiểm tra. Kết quả bác sĩ nói cơ thể của cô bình thường, hoàn toàn không có trở ngại gì trong việc thụ thai. Thậm chí bác sĩ còn nói, tử cung của cô so sánh với người bình thường thụ thai dễ dàng hơn nhiêu, nếu ở thời kì rụng trứng muốn mang thai, xác xuất thành công là rất lớn. Như vậy xem ra, ngay cả điều kiện sinh lí của cô đều lí tưởng như vậy, nhưng cùng Cố Thần cố tình tạo ra kì tích lại thất bại. Nghĩ vậy Hứa Đồng đành phải đưa ra một kết luận, có khi nên đề nghị Cố Thần đi kiểm tra lại một chút, vấn đề hình như nằm ở phía hắn. Khó trách gia đình ít người, thì ra gien của Cố gia lại yếu ớt như vậy.
Mang theo sự đồng tình đầy trào phúng, Hứa Đồng thầm nghĩ, nếu hắn gọi điện thoại đến để chuẩn bị hành động “không buông tha cô”, cô quyết định chân thành đem việc có lẽ hắn không có khả năng có con chân thành nói cho hắn biết, thành khẩn khuyển hắn nên đi bệnh viện kiểm tra. Lúc trước kia hắn làm cho cô “đẹp mặt”, giờ sẽ trả lại hắn một đòn nặng. Chuyện như thế này không cần chờ người bên ngoài chế nhạo, chính bản thân mình đã cảm thấy thật mất mặt rồi.
Trong lúc hắn bối rối về bản thân mình như vậy, cô cảm thấy nhất định hắn sẽ không còn sức lực để “không buông tha cô” nữa.
Nhưng sau đó Cố Thần thực sự không tìm cô. Mỗi ngày của cô đều trong trạng thái đề phòng, qua một ngày lại một ngày. Cô rất muốn biết, hắn đến cuối cùng là có chủ ý gì.
Đã rất nhiều ngày trôi qua.
Mới đầu, Hứa Đồng còn đối với Cố Thần đề phòng, đề phòng một ngày hắn xuất hiện trước mắt giết mình, làm mình trở tay không kịp. Nhưng sau đó mỗi ngày lại đều bình yên vô sự, đề phòng của cô bắt đầu buông lỏng, cuối cùng cũng trở lại như trước, hoàn toàn không thèm để ý, thản nhiên như không.
Đôi khi trong lòng cô cảm thấy, có lẽ chuyện cứ như vậy không thể giải quyết cũng không chừng. Nhưng như vậy cũng tốt. cùng hắn ràng buộc đã quá sâu, nếu có thể không rõ ràng như thế này cắt đứt, không hề tính toán lẫn nhau, cũng không phải là một cách giải thoát không viên mãn.
Mấy ngày này, Hứa Đồng đúng như mong muốn nhận được thông báo tuyển dụng.
Người tuyển dụng của cô không ngoài dự đoán, chính là Tiết Kính Phong.
Anh ta xếp Hứa Đồng vào bộ phận mình quản lí. Tuy rằng không phải chức vụ thư kí, nhưng mỗi khi ra vào văn phòng cũng có thể nhìn thấy một bóng dáng yểu điệu mê người. Lúc đầu còn có thể kiềm chế xao động trong lòng, nhưng cũng không quá vài ngày, Tiết Kính Phong trở nên không thể kiên nhẫn. Hắn đối Hứa Đồng không biết đã cầm bao nhiêu mũi tên của thần scupid trong tay. Với những yêu cầu này, Hứa Đồng ung dung cười hỏi hắn: “Tiết tổng, không phải tổng giám đốc quy định không được nói chuyện riêng tư trong giờ làm việc hay sao?”
Tiết Kính Phong nghe thế cười càn rỡ, “Vậy sao, không bằng em theo anh về nhà làm Tiết phu nhân đi, được chứ?”
Với những lời này, Hứa Đồng không cho là thật. Các công tử có tiền ngày nào không nói mấy câu này với vài cô. Nhưng những lời này sau khi những đồng nghiệp khác nghe được lại ngạc nhiên thốt lên, “Tiểu Hứa, em so với mấy cô oanh oanh yến yến trước đây quả là lợi hại hơn nhiêu! Mọi người đều biết Tiết tổng chơi bời không phải là ít, nhưng chưa từng thật lòng, càng không bao giờ mở miệng nói muốn lấy ai về nhà làm Tiết phu nhân. Câu này cho đến bây giờ anh ta cũng chưa từng nói với ai! Tiểu Hứa a, chờ sau này phất lên, cũng đừng quên chiếu cố bọn này nha!”
Hứa Đồng trước mặt những người này giả bộ ha ha cười, nhưng trong lòng cũng phải thở dài một tiếng. Từ hồi trêu trọc Cố Thần, bên cạnh cô không ngừng xuất hiện mấy vị công tử phong lưu. Bọn họ ở bên thế này, làm sao cô có thể tìm được một người đàn ông tốt đây?
Lạit thở dài một tiếng.
Rõ ràng đã nói phải thoát khỏi âm hồn của tên họ Cố kia, trở về cuộc sống trước đây, lại trong khi lơ đãng nghĩ đến hắn. Đối với hiện tượng không bình thường này, Hứa Đồng nghĩ nhất định là bởi hắn trước kia từng nói rằng “không buông tha cô”, nhưng về sau lại cố tình chậm chạp không có hành động gì. Lời nói việc làm không đồng nhất như vậy thật kì lạ, vì thế cô mới đứng ngồi không yên.
Tình cảm của Tiết Kính Phong đối với Hứa Đồng từ dòng suối nhỏ róc rách rất nhanh phát triển thành đại dương phong ba. Hứa Đồng uyển chuyển tỏ thái độ cự tuyệt, Tiết Kính Phong lại càng mãnh liệt, không hề nổi giận, nhất mực ân cần, vạn lần săn sóc. Hứa Đồng cảm thấy buồn cười. Con người quả là kì lạ, nếu cô sớm đi theo Tiết Kính Phong, chỉ sợ lúc này hắn đối với cô đã qua cầu rút ván. Mà cô không mở miệng, đối phương hàng ngày lại luôn bất chấp kiên nghị.
Dù không thoát khỏi vị thiếu gia này, Hứa Đồng chỉ đơn giản lờ hắn đi, chính mình đúng mực, không đắc tội với hắn, giữ lại công việc này, tin tưởng sau một thời gian nữa, hắn sẽ nản chí mà từ bỏ mục tiêu.
Hôm nay là cuối tháng, Tiết Kính Phong vì muốn đưa Hứa Đồng ra ngoài chơi, buổi chiều liền cho mọi người về sớm. Anh ta nhắn Hứa Đồng ở lại, sau khi mọi người rời đi, liền từ văn phòng chui ra, lẻn đến trước mặt Hứa Đồng nói với cô: “Tiểu Đồng, mỗi ngày cuối tháng, giới tài chính có một ngày tụ họp rất náo nhiệt, đưa em đi chơi có được không? Nơi đó nếu không phải hội viên đều không thể tham gia đâu!”
Hứa Đồng ngẫm lại về nhà cũng chỉ có một người, rất nhàm chán, buổi tụ họp này cô cũng từng nghe nói. Đi vào đó tiêu khiển đều là đại gia trong giới tài chính, thu nhập cao ngất, chắc chắn bên trong nhất định thập phần xa hoa, là một nơi rất khó tưởng tượng.
Nghĩ nghĩ, Hứa Đồng thấy hứng thú, cười tủm tỉm gật đầu với Tiết Kính Phong, làm hắn phấn chấn đem cô đến buổi tụ tập.
Lúc ở cửa, Hứa Đồng cúi đầu nhìn mình, hỏi Tiết Kính Phong, “Tôi còn mặc đồng phục công sở lại đên nơi này, có phải không hợp không? Có nên đổi quần áo một chút?”
Hai mắt Tiết Kính Phong một lượt đảo qua người Hứa Đồng. Chiếc váy bao quanh dáng người yểu điệu làm sâu trong cơ thể hắn có chút xúc động. “Làm sao lại không hợp? Đồ công sợ này, đặc điểm lớn nhất chính là mặt người dạ thú (1), rất nhiều người đều là tan sở trực tiếp đến đây, mặc như vậy chỗ nào cũng có, em thế này có gì không hợp!” Hắn dừng lại, giọng nói trở nên có chút nịnh nọt, không còn giữ được phong thái của cấp trên, “Lại nói, dáng người Tiểu Đồng của chúng ta, mặc cái gì không quan trọng, mặc kệ em mặc gì, ở trong mắt anh, đều xinh đẹp đến rơi lệ!”
Khóe miệng Hứa Đồng không khỏi nhếch lên. Miễng lưỡi đàn ông bây giờ vung môi múa mép ngày càng động lòng người. Cô cười, “Nếu không cần thay quấn áo, vậy chúng ta đi vào thôi!”
Tiết Kính Phong nhìn cô cười ngọt ngào xinh đẹp, đáy lòng không kiềm chế được, mặc kệ thế nào đưa cánh tay khẽ bò lên thắt lưng cô. Hứa Đồng giương mắt nhìn hắn, giống như hỏi chuyện gì đang xảy ra, Tiết Kính Phong cười mỉa nói: “Đây .... là lễ tiết, em không phải bạn đồng hành của anh hay sao?”
Hứa Đồng nghe hắn nói như vậy, không để ý cười một cái, cùng hắn đi vào trong.
Đập vào mắt là khung cảnh ngợp trong vàng son, nơi này không ngoài dự đoán tràn ngập màu sắc xa hoa trụy lạc.
Trong lúc giương mắt đánh giá trần nhà được trang hoàng lộng lẫy, bỗng nhiên toàn thân Hứa Đồng khẽ run lên. Giác gian thứ sáu của phụ nữ nói cho cô biết, có người đang nhìn mình.
Người đó làm cô có cảm giác rất mãnh liệt, theo cảm giác đó nhìn qua, Hứa Đồng không khỏi thở dài trong lòng. Có thể gây cho cô cảm giác mạnh mẽ như vậy, không phải là Cố Thần thì là ai?
Khi tầm mắt chạm nhau, Hứa Đồng cảm thấy trong đầu có một sợi dây căng lên, thậm chí có thể nghe thấy những âm thanh boong boong phát ra từ đó. Cố Thần miễng cưỡng ngồi ở ghế sôfa đối diện cách đó mấy thước, bên cạnh là một cô gái cực kì xinh đẹp đang cười nói với hắn điều gì đó.
Cô gái xinh đẹp kia Hứa Đồng đã gặp qua, cô ta được cho là gương mặt quen thuộc trong giới tài chính, xinh đẹp khéo léo chạy ở bên người những kẻ có tiền, lợi dụng sắc đẹp phụ nữ để đục khoét túi tiền bọn họ.
Cố Thần hai chân gác lên nhau, một tay đặt trên thành ghế, một tay đặt trên đầu gối, ngón tay nhẹ nhàng gõ, trên mặt không có biểu hiện gì, tầm mắt nhìn hướng đó.
Hắn giống như nghe cô gái bên cạnh nói chuyện, lại giống như hoàn toàn không để tâm.
Hứa Đồng cảm thấy hai mắt hắn hình như nhìn bụng mình đã lâu. Nơi đó bị bộ váy ôm sát, phẳng nhẵn, không hề có một điểm nhô lên. Hắn giống như nói với cô, hắn biết cô không hề mang thai.
Cô nhẹ nhàng nhíu mày.
Nếu biết, tại sao không tìm đến cô tính sổ. Hứa Đồng nhìn cô gái bên người hắn, âm thầm tán thưởng, có lẽ bên người lại có một bông hoa đào mới, vì thế đã không rảnh đi để ý đến hoa xưa bướm cũ.
Bất tri bất giác, Hứa Đồng cười khẽ một tiếng. Tiết Kính Phong ở bên cạnh vội vàng hỏi cô: “Tiểu Đồng, em sao vậy? Ai chọc giận em mất hứng?”
Hứa Đồng giật mình ngẩn ra, “Tôi vừa rồi ... không hề cao hứng sao?”
Tiết Kính Phong gật đầu, “Em vừa xùy một tiếng, giống như có người chọc đến em! Nói cho anh biết là ai, anh giúp em đi dạy dỗ hắn, cho em hết giận!”
Hứa Đồng cười nhẹ lắc đầu, “Nào có! Là anh nghe nhầm, em không hề không cao hứng, em là cảm thấy nơi này trang hoàng thật xa hoa!”
Tiết Kính Phong hứng trí bừng bừng giới thiệu nơi này với cô. Chính lúc đang thao thao bất tuyệt, đột nhiên lại dừng lại. Hứa Đồng cảm thấy một cảm giác áp bức quen thuộc tiến gần đến bên người. Ngay sau đó cô nghe được Tiết Kính Phong chào hỏi: “Cố tổng! Đã lâu không thấy anh đến nơi này, gần đây có khỏe không? A, đây không phải là Lệ Tát sao? Chậc châc, thật là, càng ngày càng đẹp!” Đùa cợt xong, cũng không quên giới thiệu người bên cạnh, “Đây là Hứa Đồng, tôi nhớ ra tồi, Cố tổng hai người hình như đã gặp qua, tôi nhớ rõ buổi tối hôm sinh nhật vị hôn thê của Cố tổng đêm đó, hai người cùng nhau khiêu vũ! Có lẽ hai người không biết là điệu nhảy đó thật làm kinh động tất cả mọi người”, nói đến đây hắn quay mặt về phía Hứa Đồng hỏi, “Tiểu Đồng, khi nào chúng ta cùng khiêu vũ đi?”
Hứa Đồng cười một cái nói “Được”, thong dong hào phóng chào hỏi người đối diện
“Chào Cố tổng, chào cô, Lệ Tát!”
Lệ Tát hếch cằm đánh giá Hứa Đồng xong, đối với Tiết Kính Phong thản nhiên cười, “Em còn cảm thấy lạ, trước đây không lâu Tiết thiếu còn triền miên ở bên cạnh em, như thế nào đột nhiên không có động tĩnh gì, thì ra đã đổi khẩu vị, không muốn ăn mỹ vị, lại muốn ăn dưa muối cháo thanh!”
Tiết Kính Phong có chút không được tự nhiên, liếc mắt nhìn Hứa Đồng, thấy cô cũng không để ý, cũng không phật lòng, không khỏi có chút không cam tâm, vì thế quay lại cùng Lệ Tát trêu đùa, muốn lấy việc này kích thích Hứa Đồng, “Sao lại nói thế, mặc dù anh trước kia như thế nào ân cần săn đón, Lệ Tát em vẫn đối với anh ôn hòa xa cách, anh cho là chúng ta không có duyên phận, hôm nay vừa thấy mới biết được, thì ra là em đã để ý Cố tổng, trong mắt làm gì còn người khác!”
Lời nói của Tiết Kính Phong cũng không hề làm Hứa Đồng giận dỗi, ngược lại những lời của Lệ Tát lại làm cô chú ý. Nghe lời cô ta nói, Hứa Đồng ngửi được hương vị ghen tuông trong đó. Cô cảm thấy rất thú vị, vừa nãy Tiết Kính Phong rõ ràng nói, theo đuổi cô ta, thái độ của cô ta lãnh đạm hờ hững. Hiện tại đổi sang theo đuổi cô gái khác, lại làm cô nàng mất hứng. Phụ nữ quả là loại động vật kì quái. Có thể không yêu người này, nhưng cũng không muốn người này đi yêu một người khác không phải mình.
Hứa Đồng thản nhiên liếc mắt nhìn cô nàng tự xưng là mĩ vị, trong nháy mắt cảm thấy vẻ đẹp của cô ta trở nên tục tằn khó dấu được.
Tiết Kính Phong cùng Lệ Tát cuối cùng kết lại, “Nói đùa! Tiểu Đồng như thế nào lại là dưa muối cháo thanh? Lệ Tát, là em không nhìn thấy Tiểu Đồng khiêu vũ đêm đó ...”
Hứa Đồng bàng quan cười lạnh, cảm thấy chẳng có gì thú vị. Bỗng dưng dừng lại một chút, tiến vào một ánh mắt khó hiểu. Hắn đang chằm chằm nhìn cô, đem bộ dạng thản nhiên cùng với cánh tay đặt ở bên hông của cô kia thu hết vào trong mặt.
“Hứa Đồng” hắn bỗng nhiên mỉm cười gọi tên cô, âm thanh hơi nặng nề, những tiếng ồn ào bên cạnh vẫn vang lên nhưng không thể lấn át được nó, “Nhìn đến em, tôi lại nghĩ đến bốn chữ”, hắn dùng ngón tay chỉ chỉ thái dương mình, cười tủm tỉm nhẹ nhàng nói, “Chui đầu vào lưới!”
@by txiuqw4