Ngày đầu tiên tham gia hợp tác, theo lẽ thường sếp cấp cao của công ty sẽ cùng với hai nhà làm hạng mục này gặp mặt.
Lý Diệc Phi và Tiền Phỉ hai nhà môi giới bọn họ đến hơi sớm, được nhân viên dắt đến phòng họp.
Tiền Phỉ luôn lo lắng chút nữa ông chủ công ty xuất hiện sẽ mang đến cho Lý Diệc Phi mộ loại kích thích xanh mơn mởn (cắm sừng). Nhưng cô không ngờ, người mang đến kích thích đầu tiên không phải là ông chủ kia, mà là Quế Lê Lê.
Bọn họ vừa ngồi xuống, thư ký đã dẫn một đoàn người đi vào, giới thiệu với mọi người. Trước tiên là người đi đầu, “Chào mọi người, đây là trợ lý của chủ tịch công ty chúng tôi!”
Sau lưng còn có tổng giám đốc, phó tổng vân vân, Tiền Phỉ lúc này chẳng nghe thấy gì, cô cứ nhìn chằm chằm vào người phía trước.
Đó là Quế Lê Lê toàn thân lấp lánh hàng hiệu.
※※※※※※
Đương nhiên, Quế Lê Lê cũng nhìn thấy cô và Lý Diệc Phi.
Cô ta chỉ nhìn lướt qua bọn họ, sau đó quay đầu đi như không có chuyện gì, cô ta nở nụ hở ra tám cái răng, nhìn thành viên của tổ hạng mục chào hỏi: “ Xin chào mọi người, tôi tên Quế Lê Lê, rất xin lỗi vì chủ tịch Ngưu có chút chuyện khẩn cấp phải đi công tác, cho nên hạng mục này sẽ do tôi và tổng giám đốc phụ trách cùng mọi người!”
Tiền Phỉ nghe giọng Quế Lê Lê có chút run run.
Thành viên trong tổ hạng mục đang cùng Quế Lê Lê trao đổi danh thiếp.
Đến phiên Tiền Phỉ, cô áy náy nhìn Quế Lê Lê cười nói: “Thật là ngại quá, trợ lý Quế, tôi quên mang danh thiếp rồi!”
Quế Lê Lê cũng cười: “ Không sao, xin hỏi tôi xưng hô thế nào với tiểu thư đây như thế nào?”
Tiền Phỉ sững sờ, sau khi tỉnh táo lại cũng cùng cô ả Quế Lê Lê diễn trò không quen biết hay ho này, “Tôi tên Tiền Phỉ, Tiền trong chữ thiếu thiếu Tiền, Phỉ trong Lưu Diệc Phi.”
Cô thấy vẻ mặt Quế Lê Lê sau khi mình giới thiệu xong, sắc mặt có vẻ hơi tái đi.
Bỗng nhiên cô cảm thấy có phải mình nhẫn tâm quá rồi không, chắc vừa rồi hai chữ Diệc Phi đã đâm vào lòng cô ả này.
Đến Triệu Đức và Quế Lê Lê trao đổi danh thiếp, tiếp theo sau là Lý Diệc Phi. Cô len lén nhìn về phía anh ta, sợ cái tên kiêu ngạo Lý Diệc Phi chịu không được khiêu khích của sự giả vờ không quen biết này của Quế Lê Lê, lát nữa lại làm ầm lên làm cho mọi người khó nhìn mặt nhau.
Cô cảnh giác nhìn anh, tính toán một khi không ổn sẽ làm bộ trẹo chân ngã về phía tên này sau đó nhanh tay nhéo anh ta, bắt anh ta im miệng.
Nhưng cô không ngờ là, đến phiên Lý Diệc Phi anh ta nhanh nhẹn đứng lên, cô không biết bắt đầu từ khi nào cô chú ý đến, dù sao cô phát hiện Lý Diện Phi nếu mặt đồ vest, lúc ngồi xuống, nhất định sẽ cởi nút áo trên vest ra. Lúc này, anh ta tự nhiên thoải mái đứng lên, chỉnh lại cà vạt, sau đó thong thả cài nút, rồi mới bắt tay Quế Lê Lê. Một loạt động tác anh ra làm vô cùng tự nhiên, đẹp mắt, trong phút chốc cô có cảm giác khí chất của anh ta biến đổi, nhìn anh ta giống như một chàng trai quý tộc hào hoa trong phim tình cảm.”Ngại quá, tôi cũng không mang danh thiếp, tôi gọi là Lý Diệc Phi, Lý trong tình ngay lý gian, Diệc cũng trong Lưu Diệc Phi, chữ Phi là chữ Phỉ bỏ bộ thảo trên đầu đi.” Anh mỉm cười mà tự giới thiệu.
(*) Chữ Phỉ (菲) và chữ Phi (非)
Tiền Phỉ nghe thằng cha kia giới thiệu xong, suýt nữa bật cười.
Tên này quả thật là cùng một đội với cô rồi.
Cô nhìn thấy mặt Quế Lê Lê đã trắng bệch rồi.
Lưu Nhất Phong ở bên cạnh thấy không khí có hơi lạ, vội giảng hòa, “Tiểu Tiền, Tiểu Lý, sao hai người tự giới thiệu không đầu đuôi gì hết, làm cho trợ lý Quế sợ rồi kìa! Anh ta quay sang nói với Quế Lê Lê, “Bình thường bọn họ làm việc rất chăm chỉ, có lẽ là do thấy cô xinh đẹp muốn để lại ấn tượng tốt với cô thôi.”
Quế Lê Lê nặn ra một nụ cười, nhẹ nhàng nói: “Không sao đâu!” Nói câu này, Tiền Phỉ thấy Quế Lê Lê liếc nhìn Lý Diệc Phi, tình ý chưa dứt, thấy vậy sự đồng tình của Tiền Phỉ dành cho cô liền biến mất.
Tiền Phỉ âm thầm thở dài.
Cô ghét nhất là chuyện chia tay rồi mà còn dây dưa kiểu này, cái này chính là đê tiện.
※※※※※※
Trải qua cuộc họp ban sáng, Tiền Phỉ hoàn toàn yên tâm đối với Lý Diệc Phi, thậm chí còn nhìn anh bằng con mắt khác.
Trong cuộc họp, biểu hiện của Lý Diệc Phi vô cùng chuyên nghiệp. Tiền Phỉ nghĩ không biết bình thường cô có phải là có thành kiến với anh ta không, cô cảm thấy bây giờ anh ta như một người hoàn toàn khác. Cử động của anh giống như đã được tính toán sẵn để làm thỏa mãn ánh mắt của người khác. Tiền Phỉ khẳng định tên này đã nghiên cứu và luyện tập qua tạo hình của các minh tinh.
Nhưng cũng không thể phủ nhận một Lý Diệc Phi như vậy nhìn qua vô cùng đẹp trai và hấp dẫn. Cô thấy trong mắt Quế Lê Lê lộ ra vẻ tiếc nuối cùng hoài niệm, bỗng nhiên trong lòng chợt thức tỉnh.
Có lẽ trước kia cô đã đánh giá thấp Lý Diệc Phi, cô chỉ nghĩ anh ta tùy hứng, tính tình khó ưa, nhưng thật ra bụng dạ anh ta đen tối hơn bất cứ ai. Anh ta biết thần thái nào sẽ làm cho người ta càng lưu luyến, đau lòng, hối hận. Cô nhìn thấy lúc này Quế Lê Lê đang nhìn anh, xác thực có đau lòng, có hối hận.
Tiền Phỉ cảm thấy đàn ông như Lý Diệc Phi thật đáng sợ, chia tay rồi cũng không muốn người ta quên mình, cho dù đối phương có quên đi anh ta cũng tìm cơ hội làm cho người ta từ từ nhớ lại.
Cô không nhịn được người run run.
Nếu Uông Nhược Hải cũng giống như anh ta, có lòng dạ như vậy, chỉ sợ là bây giờ cô đã vì anh ta làm tổn thương mà tự sát không biết bao nhiêu lần rồi.
Cô bỗng thấy biết ơn Uông Nhược Hải, sau khi chia tay để cho cô nhìn thấy mấy trò hề mà trước đây không được thấy, làm cho cô càng ngày càng hết tình cảm với anh ta.
Kết thúc cuộc họp, Quế Lê Lê nói: “Ngại quá, tôi hơi mệt không thể cùng mọi người ăn cơm!” Cô dặn dò tổng giám đốc, “Nhất định phải tiếp đãi mọi người nhiệt tình!” Sau đó rời đi.Trước khi đi cô ta nhìn qua Tiền Phỉ và Lý Diệc Phi mấy lần.
Đợi cô đi xa, Lưu Nhất Phong cười híp mắt lôi kéo tổng giám đốc nói nhỏ: “Bạn học cũ, trợ lý chủ tịch có thân phận gì vậy, hơi trẻ đó nha! Tôi thấy ông cũng phải nghe cô ấy?”
Tổng giám đốc nháy mắt với anh ta, nhỏ giọng nói: “Này, cô ta vốn là cấp dưới của tôi, là tôi tuyển cô ta vào đó. Nhưng không biết tại sao lại lọt vào mắt chủ tịch, cũng không biết chủ tịch vốn có ý định ly hôn rồi, hay vì cô ta mà ly hôn. Dù sao, bây giờ thân phận người ta cũng là vị hôn thê của chủ tịch rồi, tôi xem chẳng bao lâu nữa sẽ cưới thôi.” Nói đến đây thì dừng một lát, Tiền Phỉ đang dựng lỗ tai lên nghe lén, “Ai, Lưu à, đồng nghiệp của ông có phải là đang nghe lén chúng ta nói chuyện không?”
Tiền Phỉ run run quay sang nhìn Lưu Nhất Phong và tổng giám đốc, cười ngốc nghếch: “Không có, không có! Sao có thể chứ!”
Lưu Nhất Phong buồn cười mà dí vào trán cô một cái, “Cô ngốc à, đến giả vờ cũng không biết! Không nghe lén sao cô biết chúng tôi đang nói cô?” Nói xong, quay lại nói với tổng giám đốc, “Yên tâm đi, đây là đệ tử của tôi, cô ấy sẽ không nói lung tung đâu!”
Tiền Phỉ bên này gật đầu như điên.
Gật đầu xong, cô quay người thấy Lý Diệc Phi đang đứng bên cạnh, cô giật bắn người.
Suy nghĩ một lát, cô ghé lại gần anh, nhỏ giọng hỏi: “Có phải anh cũng nghe thấy rồi?”
Lý Diệc Phi nhìn xuống liếc cô, hờ hững gật đầu: “Ừ.”
Tiền Phỉ nhìn anh cũng không biết nói gì, liền tìm đề tài nói: “Biểu hiện sáng nay của anh thật là bá đạo quá đi! Diễn xuất của anh nhất cử nhất động thật giống như Hứa Văn Cường (*) xuyên qua công ty chứng khoán tới họp vậy đó, vô cùng đẹp trai! Tôi có lời khen dành cho anh!”
(*)Hứa Văn Cường: Nhân vật chính trong bộ phim Bến Thượng Hải
Lý Diệc Phi nhìn cô giễu cợt, bĩu môi cười, “Thật là cái đồ không hiểu chuyện đời, mới có như vậy thôi mà đã si mê rồi? Đợi đến lúc bổn thiếu gia ăn diện tử tế vào chắc là cô vừa khóc vừa la, quỳ xuống dưới chân tôi, van xin tôi đừng có đẹp trai quá như vậy nếu không cô không sống nổi!”
Tiền Phỉ chưa ăn cơm, cô cảm thấy nếu trong dạ dày mình có thứ gì, nhất định sẽ ói bằng hết vào mặt Lý Diệc Phi.
※※※※※※
Ăn cơm trưa xong, Triệu Đức hớn hở hỏi Lý Diệc Phi và Tiền Phỉ có phải sẽ như lúc trước tìm một chỗ làm vài ván bài không.
Hai người đều nói được.
Thế là ba người vui vẻ dùng thời gian nghỉ trưa đánh bài.
Lúc đánh bài, Triệu Đức không nhịn được hỏi: “Tôi cảm thấy hai người hôm nay lúc tự giới thiệu, thật là bất thường nhé, nói sao nhỉ, có cảm giác hai người cùng một giuộc (*)!”
Tiền Phỉ nói “Chú có biết hai chữ sương mù (*) viết như thế nào không?”
(*) Hai chữ này có cách phát âm giống nhau đều là: hàngxiè
Triệu Đức đánh một lá xuống, lắc đầu, “Không biết, đọc được là được rồi, bây giờ đều dùng máy vi tính, biết phiên âm là đánh ra rồi!”
Lý Diệc Phi ở bên cạnh tiếp lời: “Sau này, chữ nào không biết viết thì chú đừng có dùng, lỡ như người ta hỏi chú, cái gì gọi là cùng một giuộc, hỏi chú sương mù là chữ sương mù nào, nếu chú không trả lời được có phải là mất mặt không.”
Tiền Phỉ ở bên cạnh phụ họa, “Đúng đó, người ta sẽ nói chú không có văn hóa, thật là đáng sợ, sao có thể cho người như chú làm ở ngân hàng đầu tư chứ, chú viết bản báo cáo sai thì làm sao bây giờ?”
Hai người bọn họ một xướng một họa, xoay Triệu Đức vòng vòng, đầu óc hỗn loạn, hoàn toàn quên mất chuyện mình vừa hỏi.
Đợi đến lúc cậu ta nhớ ra thì đã thua mấy ván rồi.
Bỗng nhiên cậu ta cảm thấy không biết ra sao, rất đau lòng nói với Tiền Phỉ và Lý Diệc Phi: “Sao tôi có cảm giác như hai người hợp lại đối phó tôi.”
Tiền Phỉ lườm cậu ta một cái “Thua thấy ngu không, Lý Diệc Phi là địa chủ, tôi với chú là nông dân, là anh ta đối phó với chúng ta!”
Triệu Đức ấm ức “ừ” một tiếng, cố gắng phản đối, “Nhưng tôi cảm thấy, cô giống như là nội gián của địa chủ trà trộn vào nông dân.”
※※※※※※
Lúc ba người chơi bài, di động của Tiền Phỉ vang lên một tiếng “đinh“.
Không đợi cô lấy ra xem, Lý Diệc Phi ở kế bên nói: “Quế Lê Lê tìm cô.”
Tiền Phỉ ngẩn người: “Không phải chứ?”
Lý Diệc Phi cười một tiếng.
Tiền Phỉ cầm di động lên xem, thật là Quế Lê Lê. Cô ngẩng đầu nhìn Lý Diệc Phong, lắc đầu chậc chậc cảm khái: “Chú hiểu rõ người ta đến trình độ này ư!” Còn nửa câu sau cô không nói ra: Đại ca, có phải anh không bỏ được người ta không?
Lý Diệc Phi liếc nhìn cô một cái, “Tôi không phải chỉ hiểu mỗi cô ta, mà là tôi hiểu phụ nữ.”
Tiền Phỉ làm động tác mặc kệ, “Thôi đi, anh không hiểu tôi đâu!”
Lý Diệc Phi cũng bắt chước động tác của cô, “Thôi đi, cô cũng không được tính là phụ nữ.”
Tiền Phỉ tức giận quay đầu chỗ khác nhìn di động.
Triệu Đức vội la oai oái: “Hình như tôi ngửi thấy mùi chuyện hay ở đâu đây.” Nhưng không ai để ý cậu ta.
Tiền Phỉ đọc tin nhắn, Quế Lê Lê gửi tới: Tiền Phỉ, gần đây Lý Diệc Phi có ổn không?
Tiền Phỉ thấy trong lòng có chút phản cảm.
Cô nhẫn nại trả lời hai chữ, đến dấu chấm câu cũng lười bấm: Tốt lắm
Di động lại vang lên: Nhưng hình như tôi thấy anh ấy gầy đi nhiều rồi!
Tiền Phỉ run rẩy. Ánh mắt của cô ta bị làm sao vậy? Gần đây Lý Diệc Phi ăn chùa của cô biết bao nhiêu, cô nuôi tên kia được mập mạp trắng tròn đấy, con mắt nào của cô ta thấy tên kia gầy đi vậy?Cô cũng không khách sáo, dùng tay bấm màn hình trả lời: Không phải chứ, có lẽ là cô từ sáng đến tối nhìn người mập hơn anh ấy, lúc nhìn thấy anh ấy, mới có cảm giác anh ấy gầy đi thôi.
Dừng một lúc, di động lại kêu một tiếng, Quế Lê Lê nhắn: Tiền Phỉ, Lý Diệc Phi có nhắc đến tôi với cô không....
Tiền Phỉ trả lời: Không.
Quế Lê Lê: Không thể nào!
Tiền Phỉ không thèm để ý cô ta nữa.
Quế Lê Lê lại gửi tin, đọc xong Tiền Phỉ có chút tức giận.
Quế Lê Lê: Tiền Phỉ, có phải cô thích Lý Diệc Phi rồi nên không chịu nói thật với tôi?
Tiền Phỉ vứt di động cho Lý Diệc Phi, nói rất nghiêm túc: “Tôi cảm thấy nên mua thuốc cho cô ta uống.”
Triệu Đức cố gắng dùng sức vươn mình muốn xem, muốn biết Tiền Phỉ đang nói gì đấy, Lý Diệc Phi lại úp màn hình di động vào ngực mình, đẩy cậu ta ra, “Mau ngồi im xuống, lát nữa anh cho chú thắng lại đấy!”
Triệu Đức không cam tâm ngồi lại chỗ cũ.
Lý Diệc Phi cúi đầu xem di động.
Anh cười lạnh một tiếng, sau đó ngón tay không ngừng chạm vào màn hình di động.
Chờ Tiền Phỉ phát hiện ra anh ta muốn trả lời tin nhắn của Quế Lê Lê thì đã không còn kịp nữa.
“Lý Diệc Phi chú nhắn gì vậy?” Tiền Phỉ vội vàng giật lấy di động lại nhưng không kịp rồi.
Cô xem lại tin đã nhắn: Thích anh ấy cũng không có gì lạ, anh ấy rất đẹp trai, lại biết đi chợ, rửa bát làm việc nhà, mua quần áo gì mặc quần áo đó, mua quần áo rẻ tiền ở Taobao mà mặc vẫn đẹp, ngày ngày có một người đẹp trai ngời ngời như vậy lượn qua lượn lại trước mặt, ai có thể không thích đây....
Phần sau còn một tràn tự khen nữa....
Tiền Phỉ xem xong, cả người run rẩy.
Cô từ từ quay đầu nhìn Lý Diệc Phi, nghiến răng nói: “Đại ca, anh có chút lòng tự trọng được không? Chuyện của hai người, có thể đừng kéo tôi vào được không? Còn nữa, anh không tự khen mình thì không sống được sao?”
Lý Diệc Phi lườm cô: “Tôi đang giải cứu cô đó! Cô để cô ta biết khi đó những chuyện mà cô ta muốn tôi làm mà không được, bây giờ cô đều khiển cho tôi làm hết rồi, cô xem cô ra còn có can đảm quấy rầy cô nữa không!”
Tiền Phỉ hận không thể cào nát cái bản mặt câng câng của anh ta. “Tôi nhổ vào! Rõ ràng là anh muốn cô ta tức giận, không cam lòng, hối hận không kịp vì trước kia đã đá anh!”
Lý Diệc Phi ngẩng đầu, đột nhiên hỏi: “ Hối hận không kịp, chữ kịp viết làm sao?”
Tiền Phỉ bị hỏi có hơi ngẩn ra, “ Thì, thì là chữ chồng của chồng lên? A, không đúng, viết sao ta?” (vì chữ “ kịp” trong tiếng Trung đọc giống chữ “chồng” lên nhau, chứ không phải là vợ chồng nha, nên Tiền Phỉ nhầm)
Triệu Đức ở bên cạnh bỗng lên tiếng: “Tôi biết! trong chữ đi, thêm chữ mất trong chữ mất đi! Tiền Phỉ à, cô thật là, không có văn hóa đáng sợ thật! Còn nữa, hình như tôi đoán ra một chuyện rồi!”
Tiền Phỉ bị cậu ta làm rối tung lên, nhất thời không biết nên tìm ai nổi nóng, nóng giận chuyện gì nữa.
Di động lại vang lên một tiếng “đinh”, Quế Lê Lê nhắn: Tiền Phỉ, tôi thật lòng khuyên cô một câu, tránh cho cô rơi vào hố sau sau này càng đau lòng. Con người nên hiểu rõ mình là ai, cô đừng có ngốc nữa, Lưu Diệc Phi sẽ không thích loại con gái như cô đâu!
Tiền Phỉ đọc xong tin nhắn có chút không cam lòng.
Cái gì gọi là loại con gái như cô? Cô thì làm sao?
Buổi chiều trước khi tan làm, Tiền Phỉ nhịn không được gọi cho Diêu Tinh Tinh, kể rõ ngọn nguồn câu chuyện, thuận tiện hỏi cô ấy chuyện làm cô buồn bực từ trưa tới giờ: “Yêu tinh, bà nói xem tôi thì làm sao? Nhớ năm đó mới vào đại học, không phải có rất nhiều nam sinh theo đuổi tôi sao!”
Diêu Tinh Tinh ở bên kia diện thoại thở dài, “Phí Phí, lại nói đến tôi cũng thật là tiếc nuối bà của ngày xưa đó! Xinh đẹp, tươi mọng cứ như chạm khẽ vào sẽ chảy nước ý! Lúc đó dì vẫn còn sống, ngày ngày chăm cho bà thật xinh đẹp! Nếu không sao Uông Nhược Hải lại tận lực theo đuổi bà chứ! Nhưng từ lúc năm tư đại học, dì mất rồi, bà bỗng trở nên lôi thôi lếch thếch, sự xinh đẹp, tươi tắn của bà đã mai một theo gió cuốn đi ngàn dặm không thể có lối về rồi. Cho nên nói có câu hát rất đúng: Con cái có mẹ giống như bảo bối!” Cô nàng nói đến cuối cùng thậm chí còn hát lên.
Tiền Phỉ trong lòng đau xót, “Cút! Không làm tôi đau lòng bà không thoải mái sao!”
Diêu Tinh Tinh vội năn nỉ, “Không phải, không phải! Phí Phí, đợi tôi về tôi sẽ chăm sóc cho bà, tôi sẽ giống như mẹ bà, yêu thương bà, làm cho bà trở lại xinh đẹp như trước kia!”
Tiền Phỉ vừa bực vừa buồn cười: “Một ngày bà không chà đạp tôi bà chết chắc!”
@by txiuqw4