Chương 39
Màn đêm mông lung, tiếng bước chân của học sinh rầm rập.
Bạc Cận Ngôn dõi mắt theo thân hình gầy gò của Hoắc Tiểu Lộ lúc ẩn lúc hiện trong dòng người. Anh mỉm cười, nói: “Chúng ta đi thôi!”
Giản Dao hỏi: “Đi đâu?”
Bạc Cận Ngôn sải bước dài, tiến về phía trước. “Không phải em đang nghiên cứu tội phạm hay sao? Chúng ta đi theo con bé đó, xem kẻ tâm lý biến thái nhỏ tuổi của Trung Quốc được hình thành như thế nào?”
Đây là khu vực ngoại ô thành phố. Khác với không khí ồn ào, hỗn loạn bên ngoài trường học, chỉ cách một con đường, nơi này người thưa thớt, bốn bề yên tĩnh, vắng lặng. Ngọn đèn đường tù mù, một số hàng quán ở hai bên đường đã đóng cửa. Hoắc Tiểu Lộ gầy guộc đi chầm chậm dưới ngọn đèn.
Giản Dao vừa lên xe liền gọi điện cho đội trưởng đội cảnh sát hình sự, báo cáo kết luận của Bạc Cận Ngôn. Mặc dù đối phương nửa tin nửa ngờ nhưng Giản Dao không bận tâm. Chẳng phải giá trị của tâm lý học tội phạm cần được chứng thực hay sao? Bạc Cận Ngôn có thể xác nhận hung thủ trong hai tiếng đồng hồ, đội cảnh sát hình sự tự nhiên sẽ tâm phục khẩu phục. Hơn nữa, Bạc Cận Ngôn cũng nói sẽ nhanh chóng có kết quả giám định dấu vân tay, ADN... Đến lúc đó chứng cứ rõ rành rành, tội phạm không thể chối cãi.
Sau khi cúp điện thoại, Giản Dao quay sang Bạc Cận Ngôn. Anh vừa lái xe vừa chăm chú theo dõi Hoắc Tiểu Lộ, đồng thời hỏi cô: “Em nói đi, sao bỗng dưng đầu óc em nhanh nhạy vậy?”
Giản Dao liếc nhìn Bạc Cận Ngôn. Cách sử dụng ngôn từ của anh quả là đáng ghét, nhưng cô vẫn nghiêm túc trả lời: “Bề ngoài, Tô Bắc là đối tượng tình nghi lớn nhất. Theo suy luận của anh trước đó, người hẹn gặp Nguyễn Minh Hoài trên đỉnh núi chắc là Tô Bắc. Hơn nữa, cậu ta còn mua dao găm, lại thua cá độ nên rất có khả năng tối hôm đó, cậu ta lên kế hoạch cướp tiền của Nguyễn Minh Hoài. Còn về chuyện cậu ta có định giết cô bé hay không thì em không rõ.”
Bạc Cận Ngôn gõ gõ ngón tay xuống vô lăng, sắc mặt điềm nhiên như không.
“Anh từng nói, phân tích tâm lý tội phạm là phải tìm đáp án từ “hành vi” của đối tượng.” Giản Dao nói tiếp. “Tuy hiện tại các chứng cứ đều chỉ ra hung thủ là Tô Bắc nhưng xét từ góc độ phân tích hành vi, tồn tại không ít điểm đáng ngờ.”
“Điểm đáng ngờ nào?”
“Em cảm thấy rõ ràng nhất là vết thương trên người Nguyễn Minh Hoài. Hung thủ rạch mặt nạn nhân, còn rạch nhiều nhát trên người cô bé. Nếu là Tô Bắc, cậu ta có cần làm vậy không? Mục đích quan trọng nhất của cậu ta là cướp tiền. Rạch mặt con gái là hành vi nghiêng về ghen ghét hơn. Tô Bắc là con trai, dù là người đồng tính đi chăng nữa, cậu ta cũng không đến nỗi đố kỵ với nhan sắc của nữ sinh, đúng không? Hơn nữa, em có để ý, trên bộ váy của nạn nhân xuất hiện nhiều vết bùn đất. Nhưng nơi cô bé nằm là nền xi măng, xung quanh cũng không có dấu hiệu ẩu đả. Vì vậy, bùn đất chỉ có thể do người nào đó lấy từ bãi đất bùn ở bên ngoài đài quan sát, bôi lên bộ váy đẹp đẽ của nạn nhân. Về trạng thái tâm lý này... em cảm thấy hung thủ là con gái. Xét gia cảnh và dung mạo của ba nữ sinh, người có khả năng ghen ghét Nguyễn Minh Hoài nhất chính là Hoắc Tiểu Lộ.”
Mặc dù trong lòng đã sớm nghi ngờ nhưng khi thốt ra miệng, Giản Dao vẫn rùng mình.
Bạc Cận Ngôn thốt ra lời khen ngợi hiếm hoi: “Không tồi, tiếp tục!”
Giản Dao hồi tưởng cảnh tượng lúc thẩm vấn Hoắc Tiểu Lộ, trong lòng càng trở nên lạnh lẽo. Có lẽ ở bên Bạc Cận Ngôn lâu ngày, cảm giác của cô đối với kẻ có tâm lý biến thái ngày càng nhạy bén. Cô tiếp tục: “Hơn nữa, Hoắc Tiểu Lộ hơi kỳ lạ. Lúc chúng ta đưa ra câu hỏi, con bé tuy có khóc nhưng câu trả lời của nó... rất bình tĩnh và ngắn gọn. Em có cảm giác nó không hề sợ hãi.”
Bạc Cận Ngôn nhếch miệng.
Giản Dao thầm thở dài, tiếp tục quan sát cô nữ sinh đang cúi đầu đi bộ ở phía trước, đồng thời lên tiếng: “Điểm cuối cùng, Hoắc Tiểu Lộ ở bên cạnh nạn nhân suốt buổi tối hôm qua. Nếu nạn nhân hẹn gặp Tô Bắc, chắc chắn con bé sẽ biết. Hơn nữa, nó khai bị đau bụng và quay về ký túc ngay nhưng chẳng có ai làm chứng.”
Tuy Giản Dao “dùng thử dao mổ trâu” theo cách dạy bảo của Bạc Cận Ngôn nhưng cô cảm thấy ba điểm phân tích trên là đủ. Giản Dao không biết Bạc Cận Ngôn còn đưa ra lời suy luận nào xác đáng hơn. Tuy nhiên cô biết, anh luôn khiến người khác chấn động. Do đó, sau khi phân tích xong, cô mở to mắt nhìn anh. Ánh mắt của cô chứa đầy sự tự tin, chờ đợi và hiếu kỳ.
Bạc Cận Ngôn lập tức nhận được tín hiệu từ Giản Dao, bởi anh hỏi một câu mang tính chất đả kích: “Chỉ có vậy thôi à?”
Giản Dao nói nhỏ: “... Chỉ có vậy thôi.”
Nơi khóe miệng Bạc Cận Ngôn để lộ ý cười nhàn nhạt.
Giản Dao lập tức nịnh nọt: “Em xin rửa tai lắng nghe, anh còn bao nhiêu phát hiện nữa?”
Bạc Cận Ngôn nhẹ nhàng đánh tay lái, chậm rãi bám theo Hoắc Tiểu Lộ qua ngã rẽ rồi mới từ tốn lên tiếng: “Ba điểm có đủ không?”
Không ngờ vẫn còn ba điểm. Giản Dao nói nhỏ: “Đủ rồi ạ!”
“Thứ nhất là khoảng cách.”
“... Khoảng cách ư?”
Gương mặt nhìn nghiêng của Bạc Cận Ngôn trầm tĩnh trong đêm tối. Anh đáp: “Nạn nhân bị cắt cổ họng, một nhát dao trí mạng ngay tức thì. Đây là thao tác rất khó thực hiện. Đầu tiên, hung thủ không giết chết nạn nhân từ phía chính diện, bởi như vậy máu từ động mạch sẽ phun vào mặt và tay hung thủ, chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của người khác. Qua dấu vết máu phun ở hiện trường, có thể thấy hành vi giết người của hung thủ không gặp trở ngại. Vì vậy, hung thủ sát hại nạn nhân từ phía sau và ở cự ly gần. Đài quan sát là bãi đất trống, không có gì che chắn. Hung thủ không thể âm thầm tiến lại gần nạn nhân mà không bị phát hiện. Nói cách khác, hung thủ ở rất gần, thậm chí cùng ngồi trên một tảng đá với nạn nhân. Đây chính là yếu tố khoảng cách. Con người giao tiếp với con người đều giữ một khoảng cách nhất định. Nhìn chung, trong các trường hợp xã giao bình thường, khoảng cách từ 1,2 đến 3,3 mét. Từ 0,6 đến 1,2 mét là khoảng cách khiến con người thấy dễ chịu. Còn dưới 0,6 mét là khoảng cách thân mật, giống như tôi và em.”
Giản Dao ngẩn người. “Theo anh, hung thủ ngồi rất gần, rất thân thiết với nạn nhân?”
“Rõ ràng là như vậy.” Bạc Cận Ngôn đáp. “Quan hệ giữa nạn nhân và Tô Bắc rất tệ, hơn nữa, nạn nhân là người có tính cách cao ngạo. Liệu có khả năng tối qua bọn họ gặp nhau mà không xảy ra tranh cãi, ngược lại thắm thiết ngồi bên nhau trong một khoảng cách gần gũi đến mức khiến con người thấy thoải mái không?”
Giản Dao tiếp lời: “Càng có khả năng nạn nhân thật ra ở cùng bạn thân. Do đó mới không đề phòng, dẫn đến việc bị cắt đứt cổ họng từ phía sau. Căn cứ vào hiện trường, cách giải thích này hợp lý hơn.”
Lúc này, Hoắc Tiểu Lộ đã đi vào cổng khu tập thể nhà máy dệt may. Bên trong là những dãy nhà lụp xụp, tối om, chẳng có đèn đường chiếu sáng. Bạc Cận Ngôn dừng xe bên lề đường, đợi Hoắc Tiểu Lộ đi xa mới tiếp tục lái xe vào khu tập thể. Bây giờ anh mới rảnh rỗi quay sang Giản Dao. “Điểm thứ hai là tiền.”
Giản Dao ngẫm nghĩ. “Ý anh là, Hoắc Tiểu Lộ có gia cảnh bần cùng nên cũng cần số tiền bốn mươi ngàn?”
“No.” Bạc Cận Ngôn cất giọng khinh bỉ. “Tôi mà lại đưa ra suy đoán vớ vẩn đó sao?”
Giản Dao đành nói: “... Anh tiếp tục đi.”
Bạc Cận Ngôn vừa nổ máy, lái xe vào lối đi chật hẹp trong khu tập thể vừa lên tiếng: “Em còn nhớ tình trạng của Nguyễn Minh Hoài lúc qua đời không? Cô ta nằm sấp, máu phun về đằng trước, trong khi ba lô đựng tiền ở sau lưng cô ta. Cho dù máu từ động mạch có chảy ra đằng sau thì cũng phải mất một thời gian nhất định mới khiến ba lô, phong bì đựng tiền và tập tiền nhuốm máu. Khi chúng ta tìm thấy chiếc ba lô đó, tiền dính đầy máu...”
“Điều đó có nghĩa là...” Giản Dao bừng tỉnh. “Nguyễn Minh Hoài bị giết chết một lúc, chiếc ba lô và tiền mới bị lấy đi.”
“Ít nhất là nửa tiếng.” Bạc Cận Ngôn nói. “Theo kết quả giám định của pháp y, hung thủ điên cuồng chém giết nạn nhân, cả quá trình đó không quá năm phút. Hung thủ chẳng có lý do gì để ở lại hiện trường thêm nửa tiếng rồi mới cầm tiền đi mất.”
“Hơn nữa, hành vi giết người điên cuồng, lạnh lùng và dứt khoát cũng mâu thuẫn với hành động giấu tiền của kẻ nhát gan.” Giản Dao nói. “Do đó, hung thủ và kẻ lấy tiền thật ra là hai người.”
Bạc Cận Ngôn dõi mắt về phía trước. “Có lẽ là đồng bọn, cũng có thể chúng hành động riêng rẽ, không liên quan đến nhau. Chúng ta đi xem là biết ngay.”
Giản Dao thuận theo ánh mắt của anh, chỉ thấy xung quanh đều là những ngôi nhà cũ kĩ có ống thông hơi vắng lặng. Ở phía trước, cách chỗ bọn họ không xa là một dãy nhà hai tầng. Mỗi tầng hình như có hơn mười hộ nhưng chỉ có ba, bốn căn nhà sáng đèn. Theo tư liệu do nhà trường cung cấp, Hoắc Tiểu Lộ sống tại dãy nhà này.
“Thứ ba.” Bạc Cận Ngôn nói nhỏ: “... là lời khai của Hoắc Tiểu Lộ.”
Giản Dao mang theo laptop. Nghe anh nói vậy, cô liền mở đến phần lời khai của Hoắc Tiểu Lộ. Tuy lúc bấy giờ cô cảm thấy Hoắc Tiểu Lộ hơi kỳ lạ nhưng cô không thể xác định không đúng ở điểm nào. Trong khi đó, lời khai của Hoắc Tiểu Lộ có vẻ bình thường.
“Tất cả lời khai đều có sơ hở.” Bạc Cận Ngôn nói.
Giản Dao gập laptop, nhìn anh chăm chú. Bạc Cận Ngôn lại nói câu này. Trong mắt anh thì đầy sơ hở thật đấy nhưng người khác vẫn hoàn toàn mù mịt. Giản Dao vừa định nói câu “rửa tai lắng nghe” thì Bạc Cận Ngôn đã dừng hẳn xe ở một góc tối.
“Khi nào về, phân tích sau.” Anh nói khẽ, sau đó cầm ống nhòm dùng trong đêm ở bên cạnh lên quan sát.
“Vâng.” Giản Dao cầm ống nhòm. Lúc này, hai chiếc xe cảnh sát đi theo bọn họ cũng đã dừng lại, cùng bọn họ theo dõi tình hình.
Ô cửa sổ đầu tiên ở gần cầu thang trên tầng hai là nhà của Hoắc Tiểu Lộ. Rèm cửa sổ đã bị kéo, chỗ hở bên mép cửa sổ để lộ ánh đèn nhàn nhạt. Xung quanh tĩnh mịch vô cùng.
Giản Dao hướng ống nhòm vào khe hở của rèm cửa sổ. Sau vài giây mờ mờ, cuối cùng cô cũng có thể điều chỉnh tiêu điểm. Đến khi nhìn rõ, Giản Dao hoàn toàn sững sờ. Cô thấy ở góc tường trong phòng khách có một cậu thiếu niên đang bị trói trên ghế, miệng dán miếng băng dính lớn. Gương mặt cậu trông quen quen... Đó chính là Tô Bắc đang mất tích.
Tô Bắc trợn trừng mắt, vẻ mặt vô cùng khiếp sợ. Đúng lúc này, trong phòng khách xuất hiện một hình bóng thiếu nữ tay cầm dao, đi về phía Tô Bắc.
“Ầm!” Một tiếng động lớn vang lên.
Giản Dao buông ống nhòm, liền thấy một thân hình cao lớn lao về ngôi nhà. Đó là Bạc Cận Ngôn, anh vừa đóng sập cửa xe, chạy về phía nhà Hoắc Tiểu Lộ. Giản Dao cũng đẩy cửa, xuống xe. Hai cảnh sát hình sự đã chạy theo Bạc Cận Ngôn.
Đêm tối tù mù. Giản Dao bám vào tay vịn cầu thang gỉ sét loang lổ, chân thấp chân cao leo lên cầu thang. Lúc cô lên đến nơi, Bạc Cận Ngôn và hai người cảnh sát đã đứng trước cửa nhà Hoắc Tiểu Lộ.
“Hoắc Tiểu Lộ, mở cửa!” Một cảnh sát hét lớn.
Bên trong vang lên tiếng động hỗn loạn.
“Phá cửa!” Bạc Cận Ngôn nghiêm mặt ra lệnh.
Người cảnh sát đạp mạnh vào cánh cửa gỗ cũ kĩ. Cánh cửa bật tung, hai cảnh sát lập tức xông vào nhà. Giản Dao vội vàng đi theo bọn họ. Đột nhiên một cánh tay đưa ra, che chắn trước mặt cô.
Bạc Cận Ngôn không ngoảnh đầu, chỉ giơ tay bảo vệ Giản Dao, tiến lên phía trước cô. “Đi theo tôi.”
“Vâng!” Giản Dao đi nép vào lưng anh.
Trong căn phòng có ánh sáng nhàn nhạt, Hoắc Tiểu Lộ cầm con dao nhọn hoắt. Rõ ràng là gương mặt thiếu nữ non nớt nhưng ánh mắt vô cùng hung ác. Bên cạnh Hoắc Tiểu Lộ, Tô Bắc bị trói chặt, ra sức giãy giụa.
Một cảnh sát nhanh chóng lao vào giữ cánh tay Hoắc Tiểu Lộ, bẻ quặt ra đằng sau, ấn người nó vào bờ tường xám trắng. Con dao găm trong tay nó rơi xuống đất. Người cảnh sát còn lại tháo dây thừng trói Tô Bắc, xé miếng băng dính trên miệng cậu ta.
“Bắt lấy nó!” Tô Bắc vừa được giải cứu lập tức hét lên, gương mặt thiếu niên điển trai đỏ phừng phừng vì kích động. Cậu ta túm tay người cảnh sát. “Nó điên rồi! Nó đã giết người, nó đã giết Nguyễn Minh Hoài! Nó còn định giết cháu! Nó là con điên!”
“Câm miệng!” Người cảnh sát quát. “Cậu cũng phải theo chúng tôi về đồn.” Nói xong, anh ta liền còng tay Tô Bắc.
Lúc này, Hoắc Tiểu Lộ cũng đã bị còng tay. Nó nhìn Tô Bắc chằm chằm, ánh mắt chất chứa bi thương và đau khổ. “Điên ư? Không ngờ cậu nói mình bị điên. Mình làm tất cả vì cậu. Mình loại bỏ người cậu ghét nhất. Mình... mình thích cậu biết bao...”
@by txiuqw4