sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

25 Em rất gần anh

Em rất gần anh

Không phải chỉ là “Em” Rất Gần mà cả “Anh” cũng Rất Gần. Một câu chuyện Nhìn Gần. Từng chi tiết, từng câu thoại đều khiến bạn đọc cảm thấy thân thuộc với nhân vật chính. Như thể một cuộc kể chuyện giữa những người bạn với nhau vậy.

HOÀNG ANH TÚ

Câu chuyện này nói về những người yêu những tòa nhà, những giáo đường, những gì thuộc về một khái niệm gọi là nghệ thuật kiến trúc mà tôi chưa hiểu biết hết, tôi chỉ viết bằng cảm nhận và quan sát, viết để tặng cho một tình yêu đáng để gìn giữ, những xung đột về ngành nghề nếu có xin hãy để qua một bên.

Quân trở về nhà, chính thức, sau thời gian tung hoành tứ xứ, với một cái đầu trọc lốc, má hỏi:

- Mày sao vậy con?

- Đâu có gì đâu má, thật mà, qua Thái, thấy thanh niên họ cạo đầu đi tu, ham, thử, mà chùa đó linh lắm má – Quân cười ha hả khi thấy anh mắt má nhìn nghi ngờ.

Ngẫm lại, Quân đã đi đến bao nhiêu “xó xỉnh” thế giới này rồi nhỉ? Nh lại lúc mới nhận tấm bằng kiến trúc ở Pháp, chênh vênh chẳng biết ra sao nữa, ở hay về? Cầm số tiền làm thêm dành dụm còn lại, xốc balô ngao du nào Hy Lạp, Áo, Hà Lan, Anh rồi. Hongkong, Thái Lan, Campuchia và bây giờ trở về nhà đây rồi. Những buổi phụ người ta hát thánh ca ở những nhà thờ uy nghiêm của Áo, những ngày tháng ngao du, say mê vì Hy Lạp cổ đại, những ngày làm thời vụ trong căn-tin ở các SVĐ của Leeds, Liverpool, manu, Fulham, Aston Villa…, những bức hình chụp gửi đến các báo quen hồi đại học, tấy cả để nuôi sống ước mơ được ngắm nhìn những công trình kiến trúc trên thế giới. Tập hình anh chụp đã dày cộm, nó không chỉ là đam mê háo hức của riêng Quân mà còn của một người khác nữa…

***

Mấy năm bao tháng chừng nhiêu ngày rồi, Quân lại đứng trước mặt Hoài, bình thản, mỉm cười, hai vòng tay dang rộng chờ cô. Hoài tựa đầu vào ngức anh, đôi bàn tay gầy guộc xoa nhẹ mái đầu trọc lốc và gò má nhẵn nhụi.

- Anh vẫn vậy, mày râu nhẵn nhụi và giờ còn cả đầu tóc sáng loáng.

- Học sinh giỏi Văn mà dùng từ thế hả? – Quân nhíu mày.

- Kệ, nó hợp với anh. À còn điều này nữa, anh gầy hơn!

- Gà Pháp, hamburger Anh, lẩu Thái và cả đám nhện, dế, gián, cào cào, châu chấu ở Cam không bao giờ bằng chả giò của em.

Hoài gật gù: “Chắc vậy”.

- Còn em? Cô gái tự tin của anh, em đã là người nổi tiếng rồi đấy.

- Nổi tiếng chết liền, em không phải là người mẫu diễn viên, ca sĩ thưa anh yêu – Cô nhón gót, cọ mũi mình vào mũi chàng, lạnh toát.

- À mà sao anh lại không biết em viết nhiều bài hát và hát hay như thế hả? Viết tặng anh à?

- Hai người thả bộ dài theo con đường đến nhà hát thành phố ngồi trên bậc thềm cao nhất,

- Nếu thế thì sao? Anh đáng thế mà – Hoài cười, trong veo.

- Ừ nhưng ngoài ra, sao em “khủng” vậy em có thể đi môtô nước, em có thể múa, em có thể đi cầu khỉ, em có thể khiêng đồ còn cao hơn cả em và nặng hơn cả anh… hả? Rất nhiều thứ anh không tưởng nổi – Quân gật gù.

Hoài cười, chính cô còn không tưởng nổi mình có thể làm những việc chưa bao giờ mình làm như thế trong cuộc thi, lại lên tivi nữa chứ.

- Anh tự hào về em lắm đấy! Nhưng lên tivi nhận giải em chẳng thèm cám ơn anh một câu, em sợ cưa đôi phần thưởng hả?

Hoài cười trừ.

- Em muốn giữ anh cho riêng mình.

- Thế hả, thế ra em ích kỷ vậy, thế anh cũng giữ em cho riêng mình. Lần sau đi dâu anh sẽ cho em ở nhà.

Chỉ nghe thấy từ “đi” là Hoài háo hức, mắt cười vui.

- Anh đã đi những đâu? Kể đi, mau!

- Khà khà, giờ thì anh bắt đúng sóng em rồi nhé! Có cả món quà cho em đây – Quân lấy từ túi giấy quyển album hình – Để khi nào không có anh ở bên hẵng xem.

Học Ngoại thương nhưng yêu kiến trúc (thế mới chịu yêu một anh chàng kiến trúc sư như anh), ở con người Hoài là những đối lập đáng yêu, không tưởng tượng nổi một con người luôn tự tin chủ đông lại hết sức dịu dàng trong tình yêu. Một lần anh đùa hỏi cô, một cái nhún vai, một nụ cười “Vì em là con gái mà, như anh là con trai đó”. Anh sợ cô luôn, trả lời kiểu đó sóng FM còn bắt không tới. Lý do đó làm anh nhớ đến những lý do khác, là lời mẹ Hoài lúc gặp anh lần đầu “Cô thấy con dân vẽ vời mà quần áo đầu tóc, cư xử nghiêm túc, cô mới cho con gái cô yêu con” và lời ba Hoài “Tính mày tỉnh tỉnh, biết lo biết nghĩ, không như mấy thằng vẽ vời điên điên dở dở ương ương ngồi đồng cà phê suốt ngày, chú thấy thế mới cho phép mày đến đây uống bia định kỳ đấy”. Nếu anh không thế vào Hoài cũng không là Hoài hiện giờ có lẽ hai người chẳng bao giờ yêu nhau mất rồi. Nhiều lần, đám bạn học ở trường chọc “Mày làm ơn nghệ sỹ tí tao nhờ”. Nghệ sĩ là sao, anh chúa ghét cái kiểu làm kiến trúc chỉ biết ngồi tưởng tượng không chịu đi thực tế. Quân thích “đi” vô cùng, nó song hành như niềm đam mê nhiếp ảnh được thừa hưởng từ mẹ vậy đó. Quân có thể ngồi hàng giờ cũng như Hoài có thể ngồi chăm chú say mê nghe anh kể chuyện những nơi anh đến. Tiếc rằng việc học và công ty quảng cáo mà Hoài và bạn bè hợp tác từ thời đại học làm Hoài không có cơ hội cùng anh trên những nẻo đường đã qua. Nhưng cả hai còn trẻ mà, rồi anh sẽ đưa cô đến những nơi cô thích, những nơi có những căn biệt thự trắng muốt, xanh rì rào hàng nho, chiếc xích đu nhỏ be bé… Nhưng bây giờ anh có thể cho cô một niềm hành phúc gần hơn. Mỗi tấm ảnh không chỉ là địa danh và câu chuyện nơi anh đến mà còn là nỗi nhớ và tình yêu anh cho Hoài.

“Manchester, một ngày tháng 3

Đây là SVĐ “Nhà hát của những giấc mơ” – nơi làm nản lòng những đối thủ của Qủy đo MU và cũng là nơi làm say lòng bao kẻ say mê nghệ thuật kiến trúc hoành tráng của những SVĐ trên thế giới. Em yêu, hôm nay MU của anh đã đánh bại Ars của em. Henry mà em tôn thờ đã bị Rio của anh cho đo ván. Thực ra anh không thích Rio lắm mà anh sướng vì Henry nằm sân và anh có thể tưởng tượng ra gương mặt em đang chán nản thế nào. Ái chà, anh lại nhớ em rồi.

P.S: Nhưng em đừng buồn, nhìn xuống dưới đi cưng, khó khăn lắm anh mới xin được chụp với Henry “của em” ( phải không đó?) Và xin chữ ký tên tình địch này cho em ngay sau anh. Anh muốn em vui hơn là anh hoan hỉ vì đã đặt cửa MU thắng.”

***

Lại một buổi tối ở bậc thềm nhà hát TP, Hoài dựa đầu vào vai Quân.

- Này anh, hôm này lạnh ha!

- Ừ, anh biết, có ấm hơn không, khi có anh ở bên? – Quân đùa.

- Không. Vì cái khác – Hoài tỉnh rụi.

- Vì hôm nay Ars chỉ còn thua MU đúng 1 điểm mà còn 3 đấu hả?

- Lại sai!

- Biết chết liền? – Quân nhún vai đưa hai bàn tay lật ngửa, ngang tầm như kiểu Henry mỗi lần bị trọng tài thổi còi.

- Ai đã tặng em album có hình chữ ký Henry hả anh? Anh đã tặng em album có hình biệt thự trắng và hàng nho hả anh?

- Vì thế à? – Quân nhún vai, đúng là cô gái…của anh.

- Em sẽ mua lại bản quyền album này anh nhé.

- Hay đấy, ý tưởng lạ! Bao nhiêu hả cô giám đốc? Anh thất nghiệp và anh rỗng túi, thưa em!

- Cao đấy! Đủ cho anh qua Thái cạo lại đầu! Kiến trúc sư thất nghiệp à, hôm này anh từ chối thêm bao nhiêu cô ng ty săn đầu người vậy?

Cô biết rõ ngóc ngách tim…đen của anh.

- Trái tim em à? Đủ cho anh mua còng số 8 có chữ Q&H nạm kim cương thật 99,99%.

- Không, khắc chữ HF đi, Happy Family = Hạnh Fúc – Hoài cãi.

- Thế thôi vậy, anh sẽ để mua máy chụp hình kỹ thuật số để chụp những nơi chúng ta sẽ đến và cả bút để lại viết cho em tình yêu của anh.

- Thôi đừng, mua phim đi anh, chụp máy cơ hay hơn!

- À thế à, chỉ để chụp em với anh thì hơi phí…hahah..

Tiếng Quân cười đắc chí.

Tay Hoài đan vào tay Quân, đêm này không còn lạnh

Có những con đường rất dài, rất xa, nhưng cũng có nhiều tình yêu rất gần, rất sâu. Như những chuyến đi xa hai người xa nhau, nhưng thật ra, em đang rất gần anh…

LÊ NGUYỄN THÙY DƯƠNG


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx