sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

32 Khả năng chinh phục

Khả năng chinh phục

Trên bàn biên tập

Phác thảo nhân vật và đối thoại luôn là ưu thế trong các truyện ngắn của Dương Thụy. Ở truyện ngắn này, một lần nữa hai thế mạnh ấy đã làm tròn vai trò của mình. Diện mạo và tính cách nhân vật chính hiện ra sắc nét và sống động, khiến cho người đọc, tùy thể trạng, có thể chọn vị trí đứng ngoài quan sát hay tự hóa thân vào nhân vật Thúy. Cả hai cách đều thú vị và không thể bỏ cuộc trước khi đi đến dòng chữ cuối cùng.

PHAN HỒN NHIÊN

Mười năm sau ngày tốt nghiệp Đại học, bạn bè gặp lại Thúy, người khen, kẻ chê, ý kiến trái chiều lẫn lộn. Những anh bạn có lòng rộng rãi cho rằng “Cô nàng trẻ trung, vẫn xinh xắn, hẳn luôn hạnh phúc với ông chồng Việt kiều”. Nhóm bạn gái vốn ác cảm bàn tán “Nhìn là biết sửa soạn rất nhiều, đi thẩm mỹ viện, đi spa chăm sóc da hằng ngày. Vậy mà nhìn sắc diện vẫn lộ ra là người không hạnh phúc thật sự”. Inh là người bàng quan dù thời học chung cũng thuộc đám các anh chàng hâm mộ Thúy, anh thoáng nghĩ “Vẫn còn “hot”, chắc trên giường cũng có nhiều chiêu.”

Thời đó Thúy nhìn quê quê, da trắng, mắt bồ câu, hàng lông mày chưa được cắt tỉa, môi đỏ nhưng khô, nhìn kỹ còn thấy một hàng lông măng xanh rì trên mép. Quê thì quê vậy, nhưng cô là con gái gốc Bắc, đủ biết sắc sảo, biết tận dụng những ưu thế của phái nữ để “đong đưa” với đám con trai. Không chỉ hút hồn dân sinh viên mới lớn mà một số ông thầy sồn sồn cũng từng gạ tình với cô. Công bằng mà nói, điểm thi của Thúy một phầ nhờ chịu khó đi uống cà phê với thầy, chịu vào rạp chiếu phim cho mấy ổng “cọ quẹt”, chịu mang tiếng là gái lẳng lơ. Nghe đám bạn gái dè bỉu chán chê, mấy lần Minh còn cự lại “Sao mấy bà hay ganh tị với người đẹp hơn, toàn nói xấu Thúy!” Nhưng vào năm cuối Đại học, một lần tình cờ đi xem phim với cô bạn gái mới quen, Minh “đụng đầu” với Thúy đang tay trong tay cùng một lão nổi tiếng ham của lạ. Không phải quá bất ngờ, nhưng anh không thể chế ngự cảm giác thất vọng. Còn Thúy, cô mặc kệ vẻ choáng váng của Minh, cười tỉnh rụi “Cũng đi xem phim hả?” Rồi thủng thẳng quay lưng đi cùng lão thầy đang trơ trẽn nháy một bên mắt.

Ra trường vài tháng, bạn bè còn đang chưa kịp ổn định việc làm, Thúy lên xe hoa. Cô cưới một ông Việt kiều sồn sồn nào đó đã qua một đời vợ. Hôm đó Minh dẫn bạn gái mới quen cùng đến nhà hàng sang trọng, ngồi bàn với đám con trai từng mê mệt cô dâu. Thằng Thái không giấu vẻ đau khổ, uống say mèm rồi khóc lóc như đang dự đám tang. Thằng Bình thở dài thườn thượt, than “Mẹ nó, Việt kiều già vớt hết gái đẹp”. Thằng Trọng bình tĩnh hơn “Thực dụng như Thúy phải lấy chồng giàu thôi, dù chồng già cũng đáng!” Minh không có ý kiến, hôm đó anh hạnh phúc vì bạn gái của anh được khen dễ thương. Phương là con gái Sài Gòn, đang là sinh viên, cuộc sống êm ái nên có ánh nhìn trong veo. Cô thắc mắc với Minh “Cô dâu có gì đẹp ghê gớm, sao mấy anh có vẻ mê dữ vậy!” Minh cười xòa, chỉnh lại “Mấy anh kia mê, anh thì không!”

Mười năm đã qua, chẳng ai còn nhớ đến Thúy thì đột ngột cô xuất hiện. Sau lần gặp đầu tiên hơi chớp nhoáng nhân đám cưới một đứa bạn. Lần này, Thúy đứng ra tổ chức họp lớp, cô tài trợ hoành tráng ở một nhà hàng năm sao để bạn bè phải có mặt gần hết. Cô báo tin chồng đã về nước, kinh doanh bất động sản, cô cũng tham gia làm trưởng phòng Sales. Mấy đứa bạn gái bấm nhau “Tức là nó đi “cạ” với khách hàng đó mà!” Bạn bè bây giwof đã lắm đứa thành đạt, không giám đốc cũng trưởng phòng, không lập doanh nghiệp riêng cũng đảm nhận chức manager trong các công ty lớn. Có người đã tích lũy gia sản gấp mấy lần ông chồng Việt kiều già của Thúy, cái mác lấy chồng giàu của cô không còn “linh” nữa. Hình như Thúy cũng biết vậy, vẻ cong cớn ta đây của mười năm trước tạm lui. Cô còn biết mình thua mọi người ở chỗ, họ đã tự đi bằng chính đôi chân mình, chẳng ai dựa vào chồng giàu, chẳng ai ngồi không chơi.

- Bên đó Thúy cũng làm trong ngành kinh doanh bất động sản – Thúy khai man, mắt luyến láy sắc lẻm – Học được nhiều điều hay lắm, thành công lắm.

- Vậy hả? – Mọi người cười xòa.

- Giờ về nước phải học lại môi trường làm việc ở đây – Thúy cười quyến rũ – Có gì mấy bạn hỗ trợ mình nhe. Không quên ơn đâu!

Minh vẫn là người ít nói như mười năm về trước dù bây giờ vị trí xã hội của anh đòi hỏi phải giao tiếp nhiều. Anh nhìn Thúy chăm chú hơn lần gặp đầu. Cô biết cách diện sao cho không quá tay như nhiều phụ nữ ở Mỹ hay phạm phải. Thúy trang điểm rất ít, làn da cô trắng ngần, mày ngài được tỉa khéo, hàng mi được chải một lớp mỏng mascara. Đặc biệt đôi môi cô hút thu hút Minh không dứt. Trong trí nhớ của anh, Thúy có đôi môi mọng vừa phải, nhưng nay làn môi dưới căng tròn, vun đầy, cong lên, chứa đựng nhiều nhục cảm. Có thể cô đi thẩm mỹ viện, cũng có thể sắc diện dần đổi thay phù hợp với những sinh hoạt mới. Càng nhìn đôi môi rất đỗi khiêu khích đó, Minh càng nảy ra ý nghĩ của giống đực. Phương đang ngồi bên cạnh chồng, cô không tài nào đoán được những ý đồ quái quỉ đang hình thành trong đầu anh.

Tối đó, hai vợ chồng vẫn rất nồng ấm. Họ cưới nhau đã được bốn năm sau một thời gian dài hẹn hò. Minh nổi tiếng là người chồng chung thủy, vợ anh chẳng phải lo lắng gì, cô vẫn còn ánh mắt trong veo của tuổi đôi mươi. Và quả thực Minh không phải loại đàn ông chạy theo váy phụ nữ. Anh cũng chưa từng ham muốn quan hệ với đàn bà khác ngoài vợ mình. Thế nhưng giờ đây anh đang ôm vợ trong lòng và hôn cô đắm đuối, anh vẫn biết mình phải thực hiện một việc, dầu việc đó có thể gây rủi ro cho cuộc sống êm đềm.

- Mua sắm bên Singapore là cực đắt – Thúy nhăn mặt, trông cô vẫn xinh – Minh nghĩ lại đi! Dắt họ sang đây bao vụ shopping là chết chắc! Mấy cái đồ hiệu này, bên Mỹ rẻ hơn gấp mấy!

- Nhưng tiền vé máy báy sang Mỹ thì sao? – Minh nhún vai – Thôi đừng rên nữa, Minh tính kỹ lắm rồi, tin Minh đi!

- Ừ thì… – Thúy thở dài rồi vụt cười tươi, mắt đen nhánh gợi tình – Không tin Minh thì tin ai! Trăm sự nhờ Minh! Xong vụ này, Minh muốn gì Thúy cũng chiều!

- Vậy hả? – Minh lạnh lùng cười, tim nhói đau – Rồi Minh sẽ đòi Thúy chiều!

Cả hai im lặng uống tiếp ly cà phê Starbuck trong khu mua sắm hàng hiệu trên đường Orchard. Đây là chuyến đi tiền trạm của họ. Sau chuyến đi này Minh sẽ đứng ra môi giới, dẫn theo một nhóm các vị tai to mặt lớn trong một ngân hàng sang Singapore giải trí. Với chức danh giám đốc chi nhánh một ngân hàng tư nhân có uy tín, Minh thừa sức giúp Thúy vay vốn cho phi vụ kinh doanh bất động sản của vợ chồng cô. Anh lên kế hoạch “lobby”, giới thiệu cho Thúy những nhân vật cần săn đón trong ngành ngân hàng. Từ chuyện lót tay thế nào cho vừa khéo, không quá ít cũng không quá nhiều, cho đến chuyện phải bày ra những hội nghị ở nước ngoài để dắt các sếp đi “vui vẻ”.

- Thật sự mấy thằng cha này thích sex hơn hàng hiệu – Thúy phản đối nhẹ nhàng – Sao mình không dắt đi Thái Lan hay Hong Kong?

- Singapore đúng là không phải đất ăn chơi thứ dữ nếu so với hai nước kia. Nhưng cũng nhiều trò “ba trợn” hơn đứt Việt Nam rồi – Minh từ tốn – Như thế mới không quá lộ liễu. Dạo này các sếp đang “chay tịnh”.

Thúy tin lời Minh, cô không biết lý do thật anh chọn Singapore. Minh vốn căm ghét chuyện hối lộ, ghê tởm các chốn ăn chơi, chán ngấy chuyện phải nịnh bợ chiều theo mọi ý muốn của một vài nhân vật chóp bu. Singapore không có những “động quỉ” như Thái Lan, tránh cho Minh sẽ khỏi phải chứng kiến những cảnh trái tai gai mắt. Vả lại số tiền cần “họ” giải ngân kỳ này không quá cao đến mức phải “hầu hạ” ở những nơi nhơ nh

- Không ngờ Minh vốn hiền lành, giờ làm trong ngành này – Thúy lại cười tình tứ – Chắc từ từ cũng quen phải không?

- Uh – Minh ậm ừ – Ai nói Thúy là Minh hiền lành! Lầm to đó!

- Thì ngày xưa học chung Minh hiền thật – Thúy chớp mắt – Giờ “ghê” hơn rồi! Nhưng cũng còn hiền hơn khối ông!

- Mấy thằng hiền dám làm những chuyện động trời lắm đó! – Minh lạnh lùng – Biết không!?

Tối đó Minh gọi điện sang phòng Thúy bảo qua bên anh ngay. Cô bất ngờ trước cái giọng ra lệnh nhưng cũng bước vào. Minh đang đứng quay lưng, nhìn trầm ngâm qua khung cửa kính Khách sạn năm sao Ritz-Carlton nằm ngay trung tâm Singapore, nhìn từ lầu cao chỉ toàn thấy các building nhàm chán. Nghe tiếng Thúy, Minh kéo kín màn, quay lại nhìn cô. Anh đang ở trần, lộ rõ cơ thể săn chắc vì được tập thể hình đều đặn. Thúy cũng đang mặc đồ ngủ, khoác hờ chiếc áo kimono lụa. “Chiều Minh đi!”, anh nghe giọng mình lạnh lùng. Cô đã tiên liệu trước, chậm chạp cởi bớt chiếc áo khoác, đôi mắt bồ câu ráo hoảnh “Chưa xong việc mà!”, Minh khẽ nói “Ứng trước!”

- Đừng đối xử với bạn bè như vậy chứ! – Thúy cụp mắt – Minh đâu phải loại người này!

- Sòng phẳng thôi mà! – Minh nhìn thẳng vào Thúy, trong làn áo ngủ mỏng manh, cô quyến rũ biết bao – Điểm còn đổi được bằng tình, giờ là một phi vụ đem lại lợi nhuận cả trăm triệu đô, so đo sao!?

- Minh thừa biết Thúy sống không hạnh phúc với chồng. Không cần đòi hỏi trắng trợn, rồi chính Thúy sẽ đến với Minh. Minh là một người đàn ông đáng thèm muốn – Thúy vờ bật khóc – Hãy để Thúy chủ động!

- Đó là điều tôi không bao giờ muốn – Minh thở dài – Tại sao lúc nào cô cũng muốn ở thế chủ động. Tôi chưa từng thèm khát cô!

Minh đã nói sự thật, thời sinh viên dù cũng mê đắm Thúy, anh không dám có ý nghĩ sẽ chiếm trọn cô. Thúy kiêu hãnh, Thúy lẳng lơ hay thích chinh phục đàn ông không làm ảnh hưởng đến lòng ngưỡng mộ của Minh. Minh quá chìm trong đám con trai si tình cô, thậm chí anh cũng không cố gắng mời cô đi uống nước hay dám chìa tay tặng một bông hồng ngày 8/3. Minh cuối cùng gặp Phương rồi hạnh phúc với người yêu dễ thương, nhưng điều đó không làm anh mất đi cảm giác hồi hộp mỗi khi đứng gần Thúy. Lần đụng mặt trong rạp xem phim, dù bị bắt gặp đi với lão thầy trước kỳ thi tốt nghiêp, vẻ tỉnh táo của Thúy làm Minh đau đớn “Thúy không biết xấu hổ, cô ta nghĩ mọi đàn ông đều sẽ bị mình quyến rũ để trục lợi. Thật không khác gì một ả làng chơi!”

Mười năm qua Minh đã quên mất Thúy, thậm chí khi gặp lại anh cũng chẳng quan tâm gì. Nhưng rồi lời hứa hẹn “Không quên ơn đâu” cùng ánh mắt quyến rũ có chủ đích của Thúy trong ngày họp lớp làm Minh quyết tâm trả thù. Giờ đây anh có địa vị, có đủ mọi điều kiện để bắt Thúy phải quì lụy. Minh muốn có cảm giác hoạnh họe, muốn được thấy Thúy điêu đứng. Thật ra anh ước gì mình cao cơ hơn, bằng sự thành đạt và vẻ nam tính của người đàn ông đang vào độ tuổi sung mãn nhất, quyến rũ Thúy. Nhưng trong những lần giao du bàn chuyện làm ăn tiếp theo, Minh nhận ra cô không có khả năng bị chinh phục chỉ bằng tình yêu thuần túy. Dường như Thúy chưa từng biết yêu, chưa hưởng cảm giác thăng hoa của tình yêu và không được sống trong tâm trạng yêu thương mặn nồng. Vả lại Minh sợ mình sa đà, sợ Phương vợ anh cảm nhận được sự khác biệt, ảnh hưởng uy tín trong sự nghiệp. Anh quyết định chỉ đòi hỏi sex từ Thúy.

- Minh sống hạnh phúc với Phương lắm mà – Thúy bắt đầu vùng vẫy – Bạn bè ai cũng khen. Sao Minh nỡ? Nếu Phương biết chồng mình thế này, Minh không sợ hôn nhân tan vỡ sao?

- Minh thừa uy tín để vợ tin tưởng tuyệt đối – Minh thở dài – Chuyện này đổi chác thôi mà! Khác nào ăn bánh trả tiền.

- Phương trong sáng lắm – Thúy biết mình đã lung lạc được tinh thần đối phương – Cô ta không tha thứ cho Minh đâu. Sao Minh tự hủy hoại hôn nhân đầm ấm của mình chỉ vì Thúy chứ! Nhất là Minh vốn không thèm khát gì…

- Không thèm khát sex – Minh lại thở dài – Nhưng vẫn thích cảm giác lạ. Xem cô bạn học cũ có trò gì hay, có tài gì giỏi mà tự tin với đàn ông vậy!

- Đừng mà! – Thúy để một giọt lệ ứa ra – Thúy nói thật, Thúy không thiệt hại gì đâu trong chuyện này. Thúy ngoại tình như ngóe, ngủ với đủ loại người, thêm Minh nữa mất mát gì. Nhưng Thúy muốn giữ tình bạn!

- Tôi với cô vốn chẳng phải bại bè gì! – Minh quyết tâm cứng rắn – Chẳng qua là học chung thôi. Chính vì cô nhiều kinh nghiệm giường chiếu, tôi mới muốn thử qua, xem có chiêu gì độc!

Không muốn đôi co nữa, Thúy bực tức đứng dậy, vươn người cởi phăng chiếc áo ngủ. “Được!” – cô nghiến răng – Nhìn cho kỹ rồi về dạy lại con vợ nhà quê của Minh nghe chưa!”. Cô bắt đầu những động tác uốn éo, những cái hẩy mông, những cú rung ngực. Thúy hơi gầy theo tiêu chuẩn Việt Nam nhưng săn chắc vì được tập luyện đều đặn. Cơ thể cô quả rất đáng thèm nhưng giờ đây Minh cảm nhận hơi lạnh phả ra như thể đứng trước mặt anh là một cô nàng bằng nước đá. Dù máy móc làm những động tác khêu gợi, gương mặt cô lại đang đanh tức. Minh thấy bụng quặn đau, dịch vị từ dạ dày trào ngược, cổ họng anh chua ngắt, nóng rẫy.

- Thôi đủ rồi! – Minh ôm trán chán nản, giọng đau đớn và mệt mỏi – Thúy về phòng mình đi.

- Sao? – Thúy bất ngờ nhưng nhanh chóng mặc đồ vào người.

Trước khi ra khỏi phòng, cô dịu dàng nhìn Minh hỏi “Minh ơi! Minh tiếp tục giúp Thúy chứ? Minh giới thiệu Thúy gặp các sếp và giúp Thúy đưa họ sang Singapore như kế hoạch chứ? Họ sẽ giải ngân cho Thúy chứ?”. Minh ngước mặt lên, anh nghe giọng mình xa xăm “Mai tính!”

Sáng hôm sau Minh thức sớm, để lại lời nhắn ở sảnh tiếp tân “Minh về trước có việc. Thúy về sau, quên mọi chuyện dùm”. Anh ra phi trường xin đổi vé đi chuyến bay đầu tiên về Việt Nam. Minh ghé quầy mỹ phẩm mua cho vợ cây son rồi chạy vội đến sạp sách báo mua cho con cuốn truyện tranh. Trong toilet anh vứt hộp bao cao su đã chuẩn bị sẵn nhưng không dùng vào sọt rác. Minh lắc đầu cười một mình, nuối tiếc “Mục đích chính của chuyến đi thế là không hoàn thành!”. Anh rửa sạch tay với xà phòng, nhìn người đàn ông chững chạc trong gương, chắc lưỡi “Thôi, cho yên chuyện!” Rồi mỉm cười sải những bước dài tiến về chuyến bay của mình.

DƯƠNG THỤY


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx