Hệ Liệt Thực Hoan Giả Yêu: Quyền Sơ NhượcChương 1-1-1: Vết hôn (1)
Editor: ngocmhepc
Sảnh lớn ở sân bay.
Trước cửa đón khách bên ngoài hàng rào bảo vệ, đều là người đứng tràn đầy ra đường. Có người xa lạ giơ bảng hiệu, không ngừng vẫy tay rồi gọi tên.
Phía trước có cô gái đi ra, toàn thân mặc đồ công sở màu đen. Tóc cô dài chỉnh tề tém qua sau ót, đeo mắt kính màu đen, đôi chân bước đi vững vàng.
Mặc dù chân cô đi giày cao gót tám tấc, nhưng bước chân rất mạnh mẽ khí phách.
Trợ lý đẩy xe hành lý, chạy chậm theo phía sau cô, "Chị Quyền, hay là về nhà đi, phía ngoài khí hậu quá hanh khô."
Môi đỏ mọng của Quyền Sơ Nhược nhấp nhẹ, quay đầu liếc cô ấy một cái, không hề mở miệng.
Ánh mắt của cô lẫm liệt, trợ lý lập tức ngậm miệng, đẩy xe hành lý đi theo phía sau cô.
Trợ lý sau khi tốt nghiệp đại học thì cùng làm việc bên cạnh Quyền Sơ Nhược, mấy năm này được rèn luyện, đối với tính tình của cô có thể hiểu rõ. Vị chủ này mặc dù có điểm nghiêm khắc, nhưng ở bên người cô có thể học được nhiều thứ.
Điện thoại di động trong túi xách reo, trợ lý lắng nghe tiếng chuông, vội vàng mở túi ra, "Chị Quyền, điện thoại của chị."
Trợ lý thừa cơ nhìn trộm một cái, rồi lại mất mác cau mày.
Tất cả số điện thoại của chị Quyền đều không lưu tên họ, vĩnh viễn đều là một chuỗi con số. Trợ lý đặc biệt kinh ngạc, nhiều con số như vậy, chẳng lẽ cô cũng có thể nhớ hết được sao?
Đây tột cùng là bộ óc gì?!
"Nghe!" Quyền Sơ Nhược quét mắt nhìn dãy số, rồi nghe điện thoại.
"Làm sao tới bây giờ em mới đến?"
"Máy bay trễ giờ."
Đầu bên kia điện thoại đôi môi mỏng người đàn ông mím nhẹ, nói: "Bốn mươi phút sau mẹ tôi đến nhà."
"Bốn mươi phút?" Quyền Sơ Nhược nắm điện thoại di động đi ra ngoài, bước đi so với vừa rồi nhanh gấp đôi, "Vậy tôi về không kịp."
Từ sân bay lái xe về nội thành, ít nhất cần một giờ đồng hồ. Trợ lý mắt thấy cô bước nhanh hơn, vội vàng đẩy xe chạy bộ đuổi theo.
"Giúp em kéo dài hai mươi phút." Đầu bên kia điện thoại, Lục Cảnh Hanh tay cầm điện thoại di động, giọng nói nghe không ra vui buồn gì.
Đi ra đại sảnh sân bay, tài xế lái xe tới đây. Quyền Sơ Nhược bỏ cặp công văn cô cần dùng vào trong xe, xoay người phân phó trợ lý: "Đêm nay chuẩn bị tốt lời khai của nhân chứng, ngày mai đưa cho tôi."
"Ngày mai?" Trợ lý trẻ tuổi xinh đẹp cong miệng lên, "Chị Quyền, có thể cho em thêm một ngày được hay không?"
Lần này ra ngoài tìm kiếm chứng nhân, ước chừng một tháng. Trước tiên không nói điều kiện bên ngoài gian khổ, mỗi ngày bôn ba mệt nhọc cũng cố ứng phó.
Quyền Sơ Nhược nhướng mày lên, ánh mắt hờ hững nhìn về phía cô ấy, không mang theo một chút tình cảm, "Ngày mai cô có cần tiền để trả tiền thuê nhà hay không?"
"À?" Trợ lý ngẩn ra, chán nản nói: "Cần."
Quyền Sơ Nhược mở cửa xe, kêu tài xế xuống. Cô quét mắt thấy trợ lý cúi đầu, mặt không chút thay đổi, "Ngày mai tôi muốn thấy lời khai, không thể để phạm sai lầm nào."
"Biết rồi ạ." Trợ lý phồng má, bất đắc dĩ đồng ý.
Quyền Sơ Nhược thắt dây an toàn, một cước đạp ga... đi, lái xe đi ra ngoài. Xe hơi màu đen giống như mũi tên rời cung, trong nháy mắt lái rất xa.
Hai tay nắm tay lái, Quyền Sơ Nhược tháo mắt kính trên mặt xuống, đạp mạnh chân ga dưới chân, lần nữa tăng tốc.
Bình thường đi ra đi vào đều có tài xế lái xe, hôm nay cô tự mình ra trận, đúng là hiếm thấy.
Trên đường cao tốc, chiếc xe hơi màu đen thương vụ kia, như là đang đua xe tốc độ chuyên nghiệp. Thỉnh thoảng sườn xe biến đổi, làm cho người ta có loại ảo giác trôi nổi.
Bốn mươi lăm phút sau, Quyền Sơ Nhược đậu xe ở dưới lầu. Cô tắt máy xe, đeo mắt kính màu đen, cầm cặp công văn xuống xe. Nâng đồng hồ lên nhìn một chút, cô mím môi đi vào thang máy.
Tính toán thời gian chính xác, thói quen làm việc của cô là chừa lại cho mình con đường sống, như vậy mới có thể nắm giữ quyền chủ động.
Mở cửa ra, Quyền Sơ Nhược đổi dép vào nhà rồi đi cất cặp công văn. Đây là một căn nhà hai trăm mét vuông, ba phòng ngủ hai phòng làm việc hai phòng vệ sinh, sửa sang theo phong cách Châu Âu thuần khiết..
Gian phòng dọn dẹp rất sạch sẽ, sàn nhà trơn bóng như mới. Quyền Sơ Nhược đưa tay kéo tờ giấy ghi chép dính vào trên ván cửa xuống, vừa đi vừa nhìn. Ở trên đường về nhà của cô, Lục Cảnh Hanh đã sắp xếp người tới đây "Bố trí hiện trường".
Trên bếp lò ở phòng bếp đang mở lửa nhỏ để hầm canh. Quyền Sơ Nhược trở lại phòng ngủ chính, sau khi đẩy cửa phòng ra, đầu lông mày thanh tú nhíu lại.
Giường lớn ở phòng ngủ, mới đổi gra giường, hai cái gồi đầu xếp chỉnh tề được dựa chung một chỗ rất tương thân tương ái. Trên giường còn có áo sơ mi nam, cà vạt và đồ lót rải rác bất quy tắc, thuận theo mép giường kéo dài đến sàn nhà.
Quyền Sơ Nhược cau mày, ánh mắt thoáng qua vẻ tàn khốc. An bài người, thật đúng là tỉ mỉ chu đáo, làm tròn bổn phận.
Leng keng...
Nhà chuông cửa vang, Quyền Sơ Nhược đi tới bên cửa, nhẹ nhàng mở cửa chính ra. Khi cô nhìn thấy người ngoài cửa, vốn là đang căng thẳng trong nháy mắt khóe miệng cong lên, "Mẹ, mẹ đã tới."
Đứng ngoài cửa lớn là trưởng bối cao quý, không phải là người ngoài, là mẹ chồng Quyền Sơ Nhược và là mẹ của Lục Cảnh Hanh, Mẫn Tố Tố.
"Ôi, Sơ Nhược con trở về rồi à." Mẫn Tố Tố xách theo túi xách LV kiểu mới nhất, cười đi vào cửa.
Quyền Sơ Nhược đóng cửa lại, chủ động lấy dép cho mẹ chồng, bày ra, "Mới vừa xuống máy bay không lâu."
"Phòng rất sạch sẽ." Mẹ chồng thay dép xong, thân thiết lôi kéo tay của cô đi vào trong, "Cảnh Hanh nói hôm nay con mới về nhà, mẹ cố ý ghé thăm con một chút."
"Cám ơn mẹ." Quyền Sơ Nhược cười không lộ răng, thần thái tự nhiên đi theo bà vào trong nhà.
Mẫn Tố Tố thấy gian phòng dọn dẹp chỉnh tề, thoả mãn mà gật gật đầu. Bà lôi kéo tay con dâu, không hề cấm kị đẩy cửa phòng ngủ chính ra, trên mặt trang điểm tinh sảo thoáng chốc trầm xuống: "Chuyện này..."
"Mẹ," Quyền Sơ Nhược cong môi, vẻ mặt không hốt hoảng chút nào, "Bình thường Cảnh Hanh đều như vậy, Anh ấy thay quần áo luôn là kén cá chọn canh."
Nghe được lời của cô..., Mẫn Tố Tố rất là tán thành gật đầu một cái, nói: "Đây là, đứa nhỏ Cảnh Hanh này từ nhỏ đã biết làm đẹp! Nhưng mà điều này cũng là di truyền từ mẹ... Quan điểm của Cảnh Hanh chúng ta luôn luôn tốt!"
Khóe miệng Quyền Sơ Nhược giữ vững nụ cười ưu nhã, nụ cười không nhìn ra hỉ nộ.
"Mùi gì vậy?" Mẫn Tố Tố cau mày, nhìn về hướng phòng bếp, "Con đang nấu canh?"
"Dạ," Quyền Sơ Nhược đưa tay vỗ vỗ bả vai mẹ chồng, xoay người đi tới phòng bếp, "Mẹ ngồi xuống trước, con đi xem canh một chút."
"Đi đi." Mẫn Tố Tố cười khẽ, ánh mắt nhìn cô ôn hòa.
Phòng ngủ xác thực rất loạn, Mẫn Tố Tố để ví da xuống, bắt tay vào dọn dẹp quần áo con trai. Đứa nhỏ này bình thường quan điểm rất cao, mặc quần áo cũng bắt bẻ, làm việc cũng bắt bẻ, chọn phụ nữ càng bắt bẻ.
Ở nhà Lục Cảnh Hanh nhỏ nhất, tất cả mọi người đều cưng chiều anh. Mẫn Tố Tố thương anh nhất, nhưng không ít lần bị anh chọc tức. Nhắc tới cũng kỳ quái, mặc dù con trai nhỏ đối nghịch với bà khắp nơi, nhưng trong chuyện lấy vợ, hai mẹ con ngược lại rất ăn nhịp với nhau.
Con gái lớn nhà họ Quyền, cần học vấn có học vấn, muốn gia thế có gia thế. Mặc dù tính cách sai lệch một chút, nhưng những điều kiện khác mọi thứ phù hợp với tiêu chuẩn con dâu nhà họ Lục, mẹ chồng như bà nhìn một cái liền chọn trúng.
Mẫn Tố Tố khom lưng nhặt áo sơ mi trên sàn nhà lên, thuận tiện quan sát bố trí căn phòng ngủ này. Bà là người từng trải, dù sao cũng có kinh nghiệm, trước tiên bắt đầu kiểm tra phòng tắm.
Khăn lông hai cái, một bộ đồ dùng rửa mặt, trong sọt quần áo ở phòng tắm chất đống quần áo, trong góc còn treo móc đồ lót phái nữ.
Ừ, cũng không tệ lắm.
Mẫn Tố Tố hài lòng lui ra ngoài, ngược lại quan sát phòng ngủ. Trên giường lớn bày gối đầu của hai người, bà thuận tay nhặt đồ lót của con trai lên, lại thấy ngăn kéo của tủ đầu giường mở một nửa ra.
"Mẹ!"
Quyền Sơ Nhược từ phòng bếp ra ngoài, không thấy mẹ chồng thì đi tới phòng ngủ tìm người. Cô nhìn thấy mẹ chồng cầm trong tay thứ gì, hiển nhiên sắc mặt không có sự ôn hòa như vừa rồi.
"Sơ Nhược." Mẫn Tố Tố mở miệng, ngoắc tay với cô.
Quyền Sơ Nhược đi tới, liếc thấy nắm đồ trong tay bà, trong nháy mắt cau mày.
Mẫn Tố Tố thở dài, chỉ chỉ cái hộp trong tay, nói: "Khó trách con cùng Cảnh Hanh kết hôn cũng một năm còn chưa có động tĩnh, thì ra là hai người các con vẫn dùng cái thứ này?"
Quyền Sơ Nhược nhìn chằm chằm bao cao su mà mẹ chồng nắm ở trong tay, tròng mắt đen nhẹ nheo lại.
Mẹ nó!
Thứ này cũng dám để trong ngăn kéo của cô?!
Giây lát, cửa chính vang động, một âm thanh từ tính vang lên, "Mẹ, con đã trở về."
@by txiuqw4