Hệ Liệt Thực Hoan Giả Yêu: Quyền Sơ NhượcChương 23: Gắn bó keo sơn
Editor: Rùa Lười
____________________________________________
Buổi trưa, mọi người trong nhà ngồi bên nhau ăn bữa cơm năm mới thật vui vẻ.
Liêu Phàm vốn là muốn đưa con gái về rồi, nhưng Quyền Chính Nham về nhà nhìn thấy họ, vui vẻ mà kêu hai người ở lại. Lâu rồi không gặp, mỗi lần thấy anh Quyền Chính Nham đều cảm thấy như thấy mình lúc trẻ.
Trước bàn ăn, Quyền lão phu nhân ngồi ở ghế đầu tiên, khóe miệng bà hiện lên ý cười nhẹ. Bà kéo Liêu Đồng đến bên cạnh, thỉnh thoảng gắp thức ăn cho bé, ánh mắt khó che giấu sự yêu thương.
Đứa bé này mệnh khổ, không có mẹ từ bé, Liêu Phàm lại không thường xuyên ở nhà, sao có thể làm cho người ta hết lo lắng chứ.
Trên bàn ăn, Phạm Bồi Nghi ngồi ở chỗ ngoài cùng để tiện gắp đồ ăn cho mọi người. Quan hệ giữa nhà họ Liêu và nhà họ Quyền rất tốt, hơn nữa Liêu Phàm còn rất kính trọng ngưỡng mộ Quyền Chính Nham, mỗi năm ngày mùng một mùng hai tết anh đều đến nhà chúc tết.
Quyền Sơ Nhược ngồi ở chỗ của mình, gương mặt không có biểu cảm gì khác thường, cô rất bình tĩnh. Khi gặp ánh mắt của Liêu Phàm cô cũng không có quá nhiều cảm xúc, hoặc là mỉm cười, hoặc là hạ mi thu mắt lại.
Thật ra thì cũng không phải là Liêu Phàm cố ý đợi đến mùng hai mới đến chúc tết mà là mùng một hàng năm anh đều phải trực ban, mùng hai mới có thể về nhà, ở nhà nhiều nhất cũng chỉ có ba ngày, sau đó lại quay về đơn vị.
Hầu như mọi năm đều như vậy, nếu như lúc đó anh còn có nhiệm vụ thì Tết cũng không thể về nhà.
Những năm qua, Quyền Sơ Nhược cũng có một thói quen, mùng hai tết cô nhất định sẽ về nhà. Bởi vì bình thường gặp anh rất khó, một năm cũng chỉ có mấy ngày như vậy, cho nên chỉ cần có cơ hội thì cô sẽ rất quý trọng.
Nhưng hôm nay, cô hạ mắt, cảm xúc trong lòng thật phức tạp.
Quyền Chính Nham lấy rượu ngũ lương quý giá ra, hết sức phấn khởi mở bình rượu: "Cảnh Hanh, con uống được cái này không?"
Bình thường con rể không uống rượu được, Quyền Chính Nham quan tâm hỏi.
"Để con rót cho." Lục Cảnh Hanh khẽ mỉm cười, nhận chai rượu từ tay bố vợ, đứng dậy rót rượu cho mọi người.
Năm nay rất vui, Quyền lão phu nhân cũng giơ chén lên, ý bảo Lục Cảnh Hanh rót đầy cho bà.
"Nửa chén thôi nha." Lục Cảnh Hanh khẽ cười, giọng nói vô cùng dịu dàng: "Rượu này cất giữ lâu rồi, sẽ dễ bị say."
Quyền lão phu nhân nói chuyện ở nhà, từ trước đến giờ đều là nhất ngôn cửu đỉnh. Bao nhiêu chuyện to chuyện nhỏ, không ai dám cò kè mặc cả với bà. Ngay cả chị em họ Quyền bình thường được cưng chiều cũng từng bị ăn mắng không ít.
Nhưng hôm nay Lục Cảnh Hanh mở miệng, bà nội Quyền cũng chẳng nói gì, giương khóe môi lên uống rượu.
Quyền Sơ Nhược chớp chớp mắt, trong lòng lại càng không phục, cô chụp gương mặt tươi cười ôn hòa của bà nội lại rồi gửi cho Quyền Yến Thác, còn kèm lời nhắn: "Mao mao, chị cảm thấy chúng ta bị phân biệt đối xử."
Rất nhanh sau đó, Quyền Yến Thác trả lời bằng một icon mặt đầy nước mắt, nói hùa theo: "Chị, chúng ta cần phải nổi dậy!"
Sau đó, Quyền Sơ Nhược cũng gửi lại anh một icon nắm chặt tay, anh cũng trả lời lại y hệt thế. Hai chị em, đạt được nhận thức chung trong im lặng.
"Làm gì đấy?" Lục Cảnh Hanh thấy cô cúi đầu nhìn mãi vào điện thoại, tò mò hỏi.
Quyền Sơ Nhược không có biểu cảm gì, cất điện thoại đi, đẩy cái ly trước mặt đến trước mặt anh: "Rót cho em một chén."
Tuy không nghiện rượu nhưng nhìn thấy rượu là cô lại hơi thèm. Quyền Sơ Nhược ngước mắt lên, nhìn chằm chằm chai rượu trong tay Lục Cảnh Hanh.
"Không có phép tắc gì cả." Quyền Chính Nham cau mày, trầm giọng trách móc một câu.
Tửu lượng của cô không phải muốn luyện mà ra, mà là có từ trong bụng mẹ rồi. Phạm Bồi Nghi bĩu môi, thầm nghĩ làm cha trách con mà cũng không nghĩ xem cái thói xấu này là di truyền từ ai?!
Ngón tay cầm ly rượu của Liêu Phàm khẽ động, anh đang muốn mở miệng, lại thấy Lục Cảnh Hanh đưa ly rượu trong tay của mình cho cô: "Uống đi, chỉ cho em uống nửa chén thôi."
"Keo kiệt!" Quyền Sơ Nhược cúi đầu lẩm bẩm một câu, thầm nghĩ nửa chén chẳng bõ là bao. Bình rượu này được ba cất giữ từ lúc cô mới lên đại học, đến giờ cũng được mười năm rồi, không uống thì thật là tiếc?!
Cầm ly rượu anh đưa lên, Quyền Sơ Nhược ngửa đầu uống cạn chén, mãn nguyện mà nhếch mày: "Ừm, rượu này quả là không tồi."
Lục Cảnh Hanh nhanh tay cầm lại chém rượu, sau khi rót đầy thì nói nhỏ bên tai cô, quả nhiên là nhận được một cái lườm hung ác của cô.
"Dì Quyền Quyền," Liêu Đồng bỗng nhiên gọi, giọng nói có vẻ buồn buồn, "Dạo này sao dì không đến thăm con?"
Quyền Sơ Nhược ngẩng đầu lên, thấy ánh mắt buồn bã thất vọng của nó, trái tim cô như bị buộc chặt lại: "Xin lỗi Đồng Đồng, dạo này dì bận nhiều việc quá."
"Thì ra là vậy," Liêu Đồng gặm đùi gà, khuôn mặt nhỏ lại nở nụ cười, "Vậy thì con tha thứ cho dì đó."
Bé lau lau bàn tay đầy dầu vào khăn giấy rồi giơ tay về phía Quyền Sơ Nhược, "Nhưng dì phải đồng ý, sau này tuần nào cũng phải nghe điện thoại của con, nếu dì bận nhiều việc thì con muốn đến thăm dì."
Kể từ khi Liêu Đồng ra đời, Quyền Sơ Nhược rất quan tâm và yêu thương nó. Có những lúc việc cô làm giống như hành động của một người mẹ. Hôm nay đứa bé yêu cầu như vậy, Quyền Sơ Nhược cảm thấy tim mình như ê ẩm đi, rất khó chịu.
Dạo này, vì tình cảm của riêng cô mà cô đã không để ý đến nó. Tâm hồn của trẻ con là thuần khiết và vô tội, dù thế nào đi chăng nữa cô cũng không muốn làm tổn thương đến Tiểu Đồng.
"Dì hứa." Quyền Sơ Nhược vươn tay ra ngoắc lấy ngón út của Liêu Đồng, ánh mắt chứa ý cười.
Phạm Bồi Nghi nhìn con gái mình, lại nhìn ánh mắt đăm chiêu của Liêu Phàm ngồi ở phía đối diện, khẽ thở dài.
"Ba, ba, dì Quyền Quyền đồng ý rồi." Liêu Đồng đặt đũa xuống, quay về phía Liêu Phàm báo tin vui cho anh.
Liêu Phàm lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, xoa xoa đầu con gái, ánh mắt hướng về phía Quyền Sơ Nhược, "Sơ Nhược, cảm ơn em."
Lại là cảm ơn.
Quyền Sơ Nhược hạ mi xuống, ngay cả một cái mỉm cười cũng không cho anh.
Liêu Phàm nhìn thấy nét mặt của cô, dường như cũng không để ở trong lòng. Anh cầm ly rượu lên, ngửa đầu rót cả ly rượu vào trong miệng. Vị cay truyền đến mũi, anh híp mắt một cái, dường như vừa có một tia sáng vụt qua.
Ăn cơm trưa xong, Quyền Chính Nham và Liêu Phàm đều uống quá nhiều. Phạm Bồi Nghi đỡ Quyền Chính Nham về phòng ngủ, người giúp việc cũng dọn dẹp cho bàn ăn thật sạch sẽ.
Liêu Phàm uống không ít, bước đi cũng chân nam đá chân chiêu. Bao nhiêu năm như thế, đây là lần thứ hai Quyền Sơ Nhược thấy anh say rượu.
Lần đầu tiên, hình như là hôm cô kết hôn. Hôm đó Liêu Phàm đi làm nhiệm vụ bị thương, mới đầu cô cứ tưởng là anh sẽ không đến, nhưng lúc mới bắt đầu tiệc rượu cô lại thấy anh xuất hiện. Lúc đấy trong lòng Quyền Sơ Nhược còn thầm vui vẻ một chút.
Nhưng cô nhìn kĩ anh, không thấy anh có bất kì biểu cảm gì khác thường. Không tức giận, không thất vọng, lại càng không buồn.
Tiệc rượu của hôn lễ bắt đầu, hôm đó Quyền Chính Nham gả con gái đi, vui vẻ không thôi. Liêu Phàm đỡ rượu giúp ông, kết quả là ba uống say khướt, anh cũng uống nhiều rượu.
Quyền Sơ Nhược thở dài, ánh mắt lặng xuống. Tính tình của Liêu Phàm rất tốt, uống rượu say cũng không ói, cũng sẽ không náo loạn, cùng lắm thì cũng là đi không vững, nói chuyện không lưu loát.
"Đi thôi." Lục Cảnh Hanh kéo tay Quyền Sơ Nhược, ý là muốn đưa Liêu Phàm về nhà.
Thấy Liêu Phàm tựa vào ghế sô pha, Quyền Sơ Nhược bĩu môi, thầm nghĩ chắc chắn cô không đỡ anh dậy được. Cô đứng lên, gọi Liêu Đồng tới, mặc áo ấm cho đứa nhỏ trước.
"Đợi đã." Vừa đi đến trước cửa, Quyền Sơ Nhược kêu Lục Cảnh Hanh. Cô cầm cái khăn quàng cổ trên ghế sô pha lên, chạy đến phía trước Liêu Phàm, kiễng chân lên quàng vào cổ cho anh.
"Trời lạnh, anh ấy phải quàng khăn." Quyền Sơ Nhược buông tay ra, dắt bàn tay nhỏ bé của Liêu Đồng bước lên phía trước mở cửa.
Lục Cảnh Hanh ngẩn người, liếc mắt nhìn vào cái khăn quàng cổ của Liêu Phàm, ánh mắt bỗng nhiên trở nên suy tư.
Liêu Phàm bị thương ở gáy từ trước khi cô kết hôn, sau đó bác sĩ đã dặn kĩ rằng không nên để cổ bị lạnh, mùa đông ra ngoài thì nhất định phải quàng khăn để giữ ấm. Chiếc khăn anh đang mang bây giờ là do cô đặc biệt mua từ nước ngoài về cho anh.
Lông nhung một trăm phần trăm, sọc kẻ hai màu đen trắng, rất hợp với khí chất của Liêu Phàm. Giá của cái khăn này không rẻ chút nào, Quyền Sơ Nhược đã tìm rất lâu, nhìn thấy cái này thấy ưng ý mới mua.
Cô dắt Liêu Đồng đi trước dẫn đường cho Lục Cảnh Hanh. Con đường này rất ngắn, nhưng hôm nay lúc đi, cô rất bình tĩnh. Mặc dù có bao nhiêu chuyện cũ như hiện lên trong đầu, cô cũng thản nhiên đối mặt.
"Đến rồi." Đi đến trước của nhà họ Liêu, Quyền Sơ Nhược buông tay Liêu Đồng ra, xoay người đi đến phía bên kia Liêu Phàm, nhấc tay anh lên, đỡ anh vào nhà cùng Lục Cảnh Hanh.
Ba mẹ Liêu đều ở đây, gặp Quyền Sơ Nhược thì cũng rất vui. Lát sau, thu xếp cho Liêu Phàm xong, Quyền Sơ Nhược cũng không ở lại lâu, cô chỉ chào hỏi vài câu ngắn gọn rồi đưa Lục Cảnh Hanh ra ngoài.
Trên đường về, hai tay Quyền Sơ Nhược nhét trong túi áo, cúi đầu nghĩ ngợi gì đó. Cô không phát hiện ra ánh mắt u ám của người đàn ông bên cạnh mình, anh luôn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt thất thần của cô, ánh mắt như sóng nước cuồn cuộn.
Ăn cơm tối nhà xong Quyền Sơ Nhược mới đi về. Tết là ngày đoàn tụ, cho dù cô có lạnh lùng thì cũng sẽ lưu luyến gia đình.
Ở ngoài cửa, Quyền Sơ Nhược kéo cánh tay Phạm Bồi Nghi: "Ba thế nào rồi? Say lắm sao?"
"Còn tạm." Phạm Bồi Nghi nắm lấy bàn tay cô, "Tửu lượng của ba con con còn không rõ sao?"
Quyền Sơ Nhược gật đầu một cái, không hỏi nữa.
Lục Cảnh Hanh vòng tay qua hông cô, khẽ cười nói: "Mẹ, chúng con về đây."
"Ừ, trên đường nhớ lái xe cẩn thận." Phạm Bồi Nghi đưa cho Lục Cảnh Hanh một cái túi lớn, trong đó toàn là thức ăn mà Quyền Sơ Nhược thích ăn. Bình thường cô làm việc vất cả, cũng chỉ có mấy ngày tết mới được nghỉ ngơi.
Lên xe, Lục Cảnh Hanh khởi động xe. Quyền Sơ Nhược còn nhìn cửa nhà mình mãi, khẽ cười vẫy tay với Phạm Bồi Nghi, ý bảo bà ở bên ngoài lạnh, nhanh đi vào trong nhà.
"Không muốn về?" Lục Cảnh Hanh nhìn cô hỏi, thấy cô mím môi gật đầu.
Hai tay cầm tay lái, Lục Cảnh Hanh lái xe ra khỏi sân nhà, anh đưa một tay ra nắm tay cô, đan vào năm ngón tay của cô, giọng nói ôn hòa: "Sau này có thời gian chúng ta sẽ lại về ăn cơm."
"Ừ." Quyền Sơ Nhược nhẹ giọng đáp, nhẹ nhàng cầm lại tay anh. Tay anh rất ấm, cô thích điều này.
Về đến nhà, Quyền Sơ Nhược xách chiếc túi mẹ cho vào trong bếp. Bỏ đồ ăn vào trong tủ lạnh, cô không nhịn được mà thấp giọng cảm thán, vẫn là mẹ tốt nhất, thật hạnh phúc!
Cái hộp cuối cùng có sầu riêng đã bóc sẵn, hai mắt Quyền Sơ Nhược sáng lên, trong tức khắc cô cảm thấy mẹ mình là người vĩ đại nhất thế giới.
Trên ghế sô pha trong phòng khách, Quyền Yến Thác ngồi vắt hai chân, tay anh cầm điều khiển ti vi, tùy chọn một kênh, rõ ràng là tâm trí chẳng hề đặt lên trên ti vi.
Bỗng nhiên ngửi thấy một mùi thối, lông mày Lục Cảnh Hanh nhíu chặt lại. Anh quay đầu lại thì thấy Quyền Sơ Nhược đang cầm một cái hộp, đang ngồi ăn sầu riêng trong phòng ăn, "Thói xấu này của em bao giờ mới sửa được vậy?"
"Ừm!"
Quyền Sơ Nhược cắn một miếng to, mãn nguyện mà nheo mắt lại, nói không rõ ràng: "Sao lại phải sửa?"
Cô cãi lại: "Ăn sầu riêng cũng không phạm pháp."
Lục Cảnh Hanh đỡ trán, anh bị mùi thối này làm cho nhức đầu luôn rồi. Anh đứng dậy, đi về phía phòng tắm, "Lúc anh ra ngoài, nhất định em phải ăn xong rồi đấy."
Nhìn bóng lưng vội trốn của anh, Quyền Sơ Nhược cong môi khẽ cười, đáy lòng nảy ra một ý nghĩ tà ác. Anh luôn thấy sầu riêng không ngon, nếu có một ngày anh cũng thích vị này, vậy thì không có ai càm ràm nữa rồi!
Lục Cảnh Hanh tắm xong rồi, nhưng lại nhớ đến dáng vẻ say mê ăn sầu riêng của cô khi nãy nên cố ý ở bên trong lâu một chút. Anh tính toán, thấy cũng khá rồi mới kéo cửa ra ngoài.
Mùi trong phòng khách đã tản bớt đi, không khí dường như có mùi thơm của nước tẩy rửa. Trái tim đang lo lắng của Lục Cảnh Hanh cũng được buông lỏng, gương mặt âm trầm cũng trở lại bình thường.
"Tắm xong rồi?" Một giọng nói vang lên phía sau lưng, Lục Cảnh Hanh quay đầu lại thì thấy Quyền Sơ Nhược đã thay quần áo ở nhà, tay bưng một đĩa hoa quả bước tới.
Cô nâng đĩa trái cây trong tay lên, tinh nghịch nói: "Nhìn này, toàn là mấy thứ anh thích ăn đấy."
Mắt Lục Cảnh Hanh không hề nhìn trái cây, cô xõa mái tóc dài, mắt kính đen kia cũng đã bỏ xuống. Đôi mắt đen của anh khẽ động, anh đưa tay ra vòng tay hông cô, kéo cô vào trong ngực mình, "Em thật đẹp."
Quyền Sơ Nhược cau mày, đẩy cái đầu đang tiến đến của anh ra, cố ý nhăn mặt, "Ăn hoa quả, xem ti vi."
Đối với gương mặt lạnh lùng của cô, Lục Cảnh Hanh chẳng hề giận chút nào. Anh ôm người trong lòng mình ngồi lên ghế sô pha, cầm cái điều khiển bên cạnh lên, dịu dàng hỏi cô: "Muốn xem cái gì?"
"Xem... Phim Hàn Quốc đi." Quyền Sơ Nhược nhai một múi quýt, "Mấy hôm nữa là hết phim rồi."
Phim Hàn Quốc?
Lục Cảnh Hanh thấy buồn cười, thầm nghĩ, sở thích của cô thay đổi nhanh thật.
Đưa miếng quýt đã bóc vỏ của mình cho cô, Quyền Sơ Nhược khoanh tròn chân, lười biếng dựa vào trong ngực anh, "Quýt ngọt lắm."
Tay cô vừa nãy còn cầm sầu riêng, Lục Cảnh Hanh cau mày ghét bỏ, tránh xa.
Hiểu được ánh mắt của anh, Quyền Sơ Nhược hừ một tiếng, nói: "Yên tâm, em rửa tay rồi, còn đánh răng rồi nữa."
"Thật?" Lục Cảnh Hanh không tin.
Quyền Sơ Nhược gật đầu mạnh, thề thốt rất chân thành: "Em đánh răng hai lần rồi..."
Còn chưa nói xong, Lục Cảnh Hanh đã cúi đầu ngậm lấy môi của cô. Lưỡi của anh khẽ tiến vào miệng cô, miệng cô có mùi thơm của bạc hà nhè nhẹ.
Quyền Sở Nhược lấy lại tinh thần, muốn rút chiếc lưỡi bị anh cuốn chặt lại nhưng anh lại sống chết không thả. Cô cau mày khó chịu, ngón tay đưa vào bên trong áo choàng của anh véo một cái.
"Au...—"
Lục Cảnh Hanh bị đau, ngẩng đầu lên nhìn đôi môi sưng đỏ của cô, trầm giọng nói: "Em được đấy, bản lĩnh khá đấy."
Bị anh đè lên trên sô pha, Quyền Sơ Nhược cố ổn định hơn thở, "Nói thừa, chẳng nhẽ lúc nào cũng để anh bắt nạt?"
Nghe vậy Lục Cảnh Hanh cười, cười đến gian tà, "Được, vậy lần sau để em bắt nạt anh."
"..."
Quyền Sơ Nhược hiểu được ánh mắt cuồng ngược của anh, thầm bổ sung một câu trong lòng: cô cũng không có đủ sức mà bắt nạt anh!
Mấy ngày Tết được nghỉ ngơi rất thoải mái. Tuy là Quyền Sơ Nhược thấy anh có gì đó lạ lạ, nhưng Lục Cảnh Hanh đã muốn giấu, cô cũng không muốn hỏi.
Lục Cảnh Hanh dành hẳn một ngày đưa cô đi dạo xung quanh. Ngày nghỉ cuối cùng, hai người họ ở lì trong nhà, tự nấu tự ăn, hiếm lắm mới có dịp hưởng thụ thế giới hai người.
Đêm hôm đó, Quyền Sơ Nhược ngủ đến nửa đêm thì tỉnh lại. Cô nhìn người đàn ông đang ngủ say ôm chặt lấy mình, thất thần ngơ ngẩn một lúc.
Trong lúc đó cô giật mình nhận ra, người đàn ông này là chồng cô, là người sẽ cùng cô đi đến hết cuộc đời.
Dường như cô còn chưa quen, nhưng lại giống như đã hiểu được. Nơi nào đó trong tim, hơi loạn, hơi không xác định được, nhưng cái nhiều hơn lại là sự ấm áp.
Quyền Sơ Nhược khẽ động mình, dịch chuyển đến gần ngực anh hơn. Đêm đông, có thêm một người ngủ cùng cô, là ước vọng xa vời mà trước đây cô chưa bao giờ dám nghĩ đến.
Lục Cảnh Hanh, có phải là anh không?
Người cô sẽ phải đợi của trạm tiếp theo, liệu có phải là anh không?!
@by txiuqw4