Hệ Liệt Thực Hoan Giả Yêu: Quyền Sơ NhượcChương 29: Đùa mà thành thật
Editor: Hepc
Cả đêm hỗn loạn, các loại phân cảnh khó bề phân biệt cứ quanh quẩn. Thời điểm Quyền Sơ Nhược mở mắt ra, bị ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào đánh thức dậy, đưa tay chống đỡ trước mắt.
Sau vài giây, cô mới thích ứng ánh sáng này, dần dần buông tay ra.
Trong phòng ngủ không có ai, trong phòng khách cũng không có ai. Trong phòng yên tĩnh, Lục Cảnh Hanh chưa có trở về, khắp phòng chỉ có hoa hồng, còn có bình rượu đỏ trên bàn trà và Quyền Sơ Nhược.
Tối hôm qua anh bỏ lại câu nói kia, căn bản không cho cô cơ hội giải thích, liền tông cửa xông ra. Lần này anh đi, cả đêm cũng không có trở lại.
Quyền Sơ Nhược tức giận cau mày, cô từ phòng chứa đồ lặt vặt tìm ra hai bình hoa lớn, bỏ hoa tươi trong phòng vào trong bình hoa, cho nước vào, cô không muốn để cho những bông hoa xinh đẹp tàn lụi.
Đưa tay cầm lên bình rượu đỏ trên bàn trà kia, Quyền Sơ Nhược cẩn thận đặt đứng lên, khóe mắt nhìn lên ngày sản xuất, môi đỏ mọng không nhịn được cong lên.
Năm ấy sản xuất rượu đỏ rất ít, nghĩ đến anh tìm được cái bình này, khẳng định không dễ dàng.
Được rồi, xem như anh có lòng như vậy, lửa giận trong lòng Quyền Sơ Nhược dần dần tản đi. Tối hôm qua anh nói câu nói kia, cô có thể coi như là anh không lựa lời nói, có thể tha thứ cho anh!
Dọn dẹp đồ đạc xong ra cửa, Quyền Sơ Nhược lái xe đến phòng luật sư, cô xử lý xong chuyện trong tay, lại gọi điện thoại cho Lục Cảnh Hanh, nhưng người đàn ông kia lại dám tắt máy!
Bộp...
Quyền Sơ Nhược trầm mặt bỏ di động trên bàn, lòng tràn đầy lo lắng. Rõ ràng là anh không cho mình cơ hội giải thích, bỏ lại một câu ly hôn liền cáu kỉnh bỏ đi, người đàn ông này thật nhỏ mọn!
Tuy nói như vậy, có lẽ tối hôm qua tới hôm nay cũng không biết tin tức của anh, rốt cuộc Quyền Sơ Nhược không yên lòng. Cô cầm điện thoại trên bàn lên, trước tiên gọi về nhà họ Lục, là người giúp việc trong nhà nhận, nói là Lục Cảnh Hanh không có về nhà.
Không có về nhà anh có thể đi nơi nào?
Quyền Sơ Nhược nhìn đồng hồ báo thức, cầm chìa khóa xe trên bàn lên đi ra ngoài.
"Chị Quyền." Tống Văn nhìn vẻ mặt và bộ dáng vội vã của cô, vội vàng hỏi: "Buổi trưa chị còn có một người trong cuộc muốn gặp."
"Hẹn giờ khác đi." Bước chân Quyền Sơ Nhược không dừng, trực tiếp xuống lầu rời đi.
Người trong cuộc này rất quan trọng, Tống Văn nhún nhún vai, nghĩ thầm rốt cuộc là chuyện gì thế, khiến chị Quyền có bộ dáng không dằn nổi?
Lái xe tới đến ngân hàng, Quyền Sơ Nhược muốn thấy mặt Lục Cảnh Hanh rất khó. Trong công ty không ai biết cô, càng không biết cô chính là bà xã của tổng giám, đây coi như là trách cô thôi, bình thường là cô quá vô danh đi?!
Cuối cùng không có biện pháp, Quyền Sơ Nhược gọi điện thoại cho trợ lý Lục Cảnh Hanh. Tống Lập coi như là người duy nhất biết cô, ban đầu chuyện kết hôn, anh ta đã từng giúp đỡ chạy trước chạy sau, gặp mặt Quyền Sơ Nhược.
"Phu nhân."
Cửa thang máy mở ra, Tống Lập bước nhanh tới, nói: "Phu nhân tới đây sao không nói trước cho tôi biết?"
Quyền Sơ Nhược cười cười, vẻ mặt ôn hòa lại, "Tôi đi ngang qua đây."
Ừm...
Cô nói láo vẻ mặt rất căng cứng, Tống Lập nhíu mày nhìn cô, khóe miệng âm thầm thoáng qua một chút ý cười.
Có lẽ là chột dạ, Quyền Sơ Nhược cảm giác ánh mắt người đối diện có cái gì không đúng. Cô lúng túng quay đầu đi, tận lực giữ vững giọng bình tĩnh nói, "Lục Cảnh Hanh có ở đây không?"
"Phu nhân muốn tìm tổng giám đốc?" Tống Lập mím môi, cố ý biết rõ còn hỏi.
Âm thầm thở ra một hơi, Quyền Sơ Nhược biết rõ bị tính kế, cũng không thể phát giận. Cô gật đầu một cái, nụ cười thỏa đáng, "Đúng, là tôi tìm anh ấy."
Nghe được lời của cô..., Tống Lập không khỏi cau mày, sắc mặt khổ sở nói: "Cái đó, tổng giám đốc không có ở đây."
"Không có ở đây?"
Quyền Sơ Nhược cau mày, hỏi tới: "Anh ấy đi đâu?"
Xem ra, cô thật không biết! Chẳng lẽ chuyện rất nghiêm trọng sao?
Tống Lập mím môi, chỉ có thể nói đúng sự thật: "Tổng giám đốc ra khỏi nhà, sáng sớm hôm nay có chuyến bay đến nước Mĩ."
Nghe vậy, đáy mắt Quyền Sơ Nhược tối đi, năm ngón tay xách theo ví da nắm chặt.
Từ ngân hàng ra ngoài, tâm tình Quyền Sơ Nhược xuống dốc không phanh. Cô ngồi ở trong xe hồi lâu, cũng muốn không biết đi đâu, cho đến khi tự mình lái xe về nhà.
Thời điểm mất mác như đưa đám, đều sẽ nghĩ đến về nhà.
Nhà người giúp việc thấy cô trở lại, cười chào đón, "Đại tiểu thư, cô trở về rồi."
Quyền Sơ Nhược thay dép xong, nhẹ giọng đáp lời, "Bà nội với mẹ tôi đâu?"
"Bà cụ không có ở nhà " Người giúp việc bưng một ly trà xanh lên, lời nói rất do dự, "Phu nhân ở trong phòng khách."
Tạm dừng, người giúp việc còn mở miệng bổ sung, "Mới vừa rồi thiếu gia trở lại."
Thấy ánh mắt người giúp việc của lóe lên, Quyền Sơ Nhược liền đoán được có chuyện, cô nắm cái ly bước nhanh đi vào trong nhà. Mẹ cô cái gì cũng tốt, chỉ có chút quan niệm ăn sâu bén rễ, nếu như cô làm ra chuyện gì, nhất định trong nhà lại không được an bình.
Có thể sợ điều gì thì sẽ gặp điều đó, Quyền Sơ Nhược đi vào phòng khách, thấy bộ dáng Phạm Bồi Nghi khóc ủy khuất, trong lòng cô đã đoán được đại khái.
"Sơ Nhược." Nhìn thấy con gái trở lại, vẻ mặt Phạm Bồi Nghi càng thêm đau lòng.
Đi tới bên người bà ngồi xuống, Quyền Sơ Nhược vòng chắc bả vai của bà, hỏi "Sao nào, người nào chọc giận làm mẹ đau lòng thế?"
Phạm Bồi Nghi lau nước mắt, giọng nức nở nói: "A Thác vừa trở về, cãi nhau với mẹ."
"Xảy ra chuyện gì?"
Nghe được cô hỏi, ánh mắt Phạm Bồi Nghi hơi có lóe lên. Trong lòng bà thật sự khó chịu, người trong cuộc lại không thể nói, chỉ có thể cùng con gái phát bực tức, "Mẹ muốn A Thác tìm người phụ nữ khác sinh con, nhưng Sở Kiều chết sống không đồng ý, em trai con mới vừa rồi cùng mẹ cãi nhau một trận thật lớn!"
Quyền Sơ Nhược ngớ ngẩn, hồi lâu mới phục hồi tinh thần lại. Haizzz, mẹ làm ra loại chuyện như vậy, A Thác không phát giận mới là lạ!
Chỉ là em trai trước kia tính khí rất thối, giờ đã không biết tốt hơn bao nhiêu lần. Nếu như là lúc trước, Phạm Bồi Nghi dám nói lời như vậy, nó không đốt nhà mới là lạ đó!
"Mẹ!"
Quyền Sơ Nhược giận tái mặt, nhìn chằm chằm Phạm Bồi Nghi mở miệng: "Mẹ không phải hồ đồ, loại chuyện như vậy cũng có thể nghĩ ra?"
"Mẹ..." Phạm Bồi Nghi cúi đầu, rõ ràng thiếu tự tin, "Mẹ cũng vì muốn tốt cho tụi nó."
"Cái gì gọi là tốt cho tụi nó chứ?" Quyền Sơ Nhược nhíu lông mày, giọng lộ ra trách cứ, "Mẹ an bài như vậy mà nói tốt cho tụi nó? Mẹ, mẹ cũng là người có chồng, chẳng lẽ không biết giữa vợ chồng quan trọng nhất là cái gì hả?"
Bị con gái dạy dỗ nói không ra lời, Phạm Bồi Nghi đuối lý cúi đầu.
"Mẹ," Quyền Sơ Nhược thấy bà rơi nước mắt, cũng không nở nói quá nặng lời, một bên an ủi một bên khuyên giải bà, "A Thác với Sở Kiều đều tốt như vậy, làm sao mà không có con được?"
Phạm Bồi Nghi sững sờ ngẩng đầu, nhìn chằm chằm con gái.
"Nhà chúng ta, có làm chuyện thương thiên hại lý (hại người) gì hay không?" Quyền Sơ Nhược nhìn mẹ mình, lạnh lùng hỏi bà.
Phạm Bồi Nghi lau nước mắt, kiên định lắc đầu, "Không có, tuyệt đối không có!"
"Thì đó."
Đưa tay ôm bả vai của bà, Quyền Sơ Nhược nhẹ nhàng cười lên, "Vậy mẹ lo lắng cái gì? Con tin tưởng A Thác với Sở Kiều, bọn họ nhất định có thể sinh ra bảo bảo khỏe mạnh."
"Sơ Nhược..." Phạm Bồi Nghi kích động nắm chặt tay của con gái, cảm động rơi lệ nơi nơi. Quả nhiên có trình độ vẫn tốt, lời nói này để cho lòng người thoải mái, không học thức thật là đáng sợ!
"Được rồi." Quyền Sơ Nhược giúp bà lau nước mắt, vừa đấm vừa xoa dụ dỗ bà, "Về sau không cho gây nữa, nếu để cho bà nội biết, khẳng định sẽ mắng mẹ."
Phạm Bồi Nghi gật đầu một cái, đồng ý. Bà thuận qua giọng điệu này, lúc này mới phát hiện ra có cái gì không đúng, "Làm sao đột nhiên con trở về? Có chuyện hả."
Bị mẹ hỏi, sắc mặt Quyền Sơ Nhược mất tự nhiên. Vốn là tâm tình cô không tốt, muốn về nhà tìm an ủi, nhưng chuyện trong nhà cũng là loạn thành một đoàn.
"Không có gì."
Sắc mặt của cô không được tốt lắm, Phạm Bồi Nghi khẽ cau mày, hỏi "Sắc mặt không tốt lắm, tối hôm qua ngủ không ngon sao?"
Quyền Sơ Nhược qua loa lấy lệ cười cười, đôi mắt hơi chuyển động, chuyển đổi đề tài, "Con đói bụng quá."
Rất ít khi con gái ở trước mặt bà làm nũng, đứa nhỏ này tính tình từ nhỏ rất độc lập. Phạm Bồi Nghi cười rộ lên, đưa tay vỗ vỗ gương mặt của con, dịu dàng nói: "Mẹ đi làm cho con, con ăn chút trái cây trước lót bụng đi."
"Dạ." Quyền Sơ Nhược thấy bà đi vào phòng bếp, nụ cười trên gương mặt mới thu lại.
Vốn là về nhà muốn cầu được một tia an ủi, nhưng cuối cùng ngược lại cô đi an ủi cho người khác. Từ trong nhà ra ngoài, sắc trời đã có chút ảm đạm, Quyền Sơ Nhược không có tâm tư làm việc, không thể làm gì khác hơn là lái xe về nhà.
Móc cái chìa khóa ra mở cửa, xông vào mũi là hương thơm tập kích người. Hoa hồng màu đỏ nở rộ xinh đẹp, nồng nặc mùi hoa chiếm cứ lấy mỗi một góc phòng.
Thơm quá!
Quyền Sơ Nhược hít sâu một hơi, nhấc chân đi tới trước bình hoa. Cô cúi người lại gần ngửi một cái, mùi thơm nồng nặc thấm vào ruột gan. Trước kia đối với loại hoa tươi này, cô không có cảm giác gì, nhưng lúc này đáy mắt cô đều là màu đỏ xinh đẹp, trái tim cũng lướt qua dòng nước ấm.
Rửa tay sạch sẽ, Quyền Sơ Nhược đổi nước cho bình hoa, bỏ hoa hồng vào lần nữa. Xoay người đi vào phòng bếp, cô kéo cửa tủ lạnh ra chuẩn bị làm cơm tối.
Trong tủ lạnh có rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, bổng nhiên có thể tưởng ra món cơm, hình như Quyền Sơ Nhược cũng không biết, cô chỉ biết nấu mì, còn là mì trứng gà cà chua liên miên bất tận. Có thể coi là như thế, bình thường cô nấu mì đều có Lục Cảnh Hanh ăn cùng cô, nhưng tối nay trong nhà chỉ có một mình cô.
Lục Cảnh Hanh không ở nhà, giống như mang đi không chỉ là hơi thở của anh, còn sung sướng của cô.
Quyền Sơ Nhược mở ghế dựa ngồi xuống, định cũng không nấu ăn. Cô tìm ra mấy thứ trái cây trong tủ lạnh, rửa sạch sẽ gọt vỏ xong, cắt thành miếng nhỏ bỏ vào trong chén thủy tinh, sau đó mở ra một hộp sữa chua đổ vào khuấy lên.
Làm trái cây xong, cô lại lấy ra hai cái bánh mì bỏ vào lò nướng, bữa ăn tối đơn giản cũng làm xong.
Chỉ là, một người một bàn ăn, một người ở nhà, cực kỳ an tĩnh, mà ngay cả âm thanh khe khẽ cũng nghe rõ ràng như vậy.
Đôi tay Quyền Sơ Nhược chống cằm, ánh mắt chằm chằm nhìn về nơi nào đó phía trước. Cô chợt nhớ tới, trước kia Lục Cảnh Hanh cũng thường đi công tác, thường không thấy bóng dáng, nhưng thời điểm kia cô lại cảm thấy rất thanh tĩnh tự tại.
Tình cảnh giống nhau, vì sao tái diễn lúc này, tâm tình của cô biến hóa lớn như thế đây?!
Tắm rửa xong, Quyền Sơ Nhược thay áo ngủ xong nằm ở trên giường. Cô vén chăn lên giường, trong không khí phiêu tán hương vị bạc hà quen thuộc, trái tim cô mơ hồ xúc động.
Cầm điện thoại di động lên nhìn đồng hồ, bên kia nước Mĩ đã là sáng sớm. Cô cắn môi, đáy lòng giãy giụa hồi lâu mới trượt màn ảnh ra.
Mặc dù anh đi không nói câu nào, nhưng nguyên nhân gây ra cũng có thể thông cảm được. Quyền Sơ Nhược tự nói với mình, gọi điện thoại cho anh đi, thấp đầu một lần cũng không có gì, không phải sao?
Chuông điện thoại vang lên không biết bao nhiêu lần, Quyền Sơ Nhược khẩn trương cả trái tim đều nhảy lên tới cổ họng. Ở trong lòng cô thầm đếm, nhưng thời điểm đếm tới cái reo cuối cùng, điện thoại vẫn không ai nghe như cũ.
Tiếng chuông đột nhiên ngừng lại, Quyền Sơ Nhược mím môi cúp điện thoại.
Điện thoại đầu kia, Lục Cảnh Hanh quấn khăn tắm từ phòng tắm ra ngoài, tóc ngắn trên đầu anh còn nhỏ nước, bước chân vội vã chạy tới, lại chỉ thấy ánh sáng điện thoại di động dần mờ đi. Mã số hiển thị cuộc gọi đến quen thuộc, anh mím môi, nắm điện thoại di động an tĩnh ngồi ở bên giường, yên tĩnh chờ cô gọi lần nữa.
Hồi lâu, điện thoại trong lòng bàn tay cũng không vang lên. Đôi mắt thâm thúy của Lục Cảnh Hanh tối tăm vô cùng, lạnh lùng nhếch miệng lên lộ ra một cỗ tức giận.
Quyền Sơ Nhược, bất quá là một cuộc điện thoại, em cũng không chịu goi lại một lần nữa sao?!
Một người một cuộc sống, xa lạ rồi lại quen thuộc. Mỗi sáng sớm tỉnh lại, vị trí bên cạnh trống không, bỗng nhiên mất đi ấm áp, khiến Quyền Sơ Nhược hoàn toàn không thích ứng được.
Đều nói dưỡng thành một thói quen, muốn từ bỏ cần thật lâu. Cô đối với Liêu Phàm đã thành thói quen từ bỏ, đã dùng hết tâm lực, cho nên cô không muốn từ Lục Cảnh Hanh nữa.
Trước gương phòng vệ sinh, nhìn bộ dáng hồn bay phách lạc của mình không được tốt lắm, đáy lòng không khỏi phiền não. Cô không thích bộ dáng này của chính mình, tràn đầy hồn bay phách lạc.
Quyền Sơ Nhược cảm thấy xa lạ.
Thay một bộ đồ công sở, Quyền Sơ Nhược xách theo cặp công văn từ phòng ngủ ra ngoài. Đi qua phòng khách, thấy bông hoa trong bình dần dần khô héo.
Mấy ngày trước còn là hoa hồng xinh đẹp, trong nháy mắt đã bắt đầu tàn lụi.
Chỉ là một tuần lễ mà thôi, hoa hồng xinh đẹp như vậy, thời kỳ nở hoa lại ngắn như thế. Ngay cả vật tươi đẹp đến vậy cũng có một khắc lụi tàn.
Quyền Sơ Nhược đưa tay chạm một bông hoa khô héo, trong lòng dâng lên nhàn nhạt đau thương. Cô không nói được cảm xúc cuồn cuộn phập phồng này, là vì hoa, hay là vì chính mình.
Đi tới phòng luật sư, tất cả mọi người trật tự làm việc ngay ngắn. Quyền Sơ Nhược xách theo cặp công văn trở lại phòng làm việc, dọc theo đường đi không biểu lộ vẻ mặt gì.
Cộc cộc...
Tống Văn đẩy cửa đi vào, cẩn thận để cà phê đã pha xuống. Mấy ngày nay tâm tình Quyền Sơ Nhược rất không tốt, mỗi ngày cực kỳ ít nói, nhưng cũng thói quen vào cửa uống trước một ly cà phê.
"Cảm ơn." Quyền Sơ Nhược không hề ngẩng đầu, mắt rơi vào hồ sơ.
Tống Văn thấy mấy ngày nay cô buồn buồn không vui, quan tâm hỏi: "Chị Quyền, chị sao thế? Có chỗ nào không khỏe hay không?"
"Không có việc gì." Quyền Sơ Nhược bưng cà phê lên nhấp một hớp, vẻ mặt không nhìn ra sơ hở gì, "Tay nghể của cô giỏi lên rồi."
Không phải tay nghề của cô nàng giỏi lên, mà là gần đây ngày ngày cô uống rất nhiều cà phê, Tống Văn sợ dạ dày cô bị thương, mình bỏ tiền mua loại cà phê thượng hạng, mỗi ngày đều pha cho cô.
Cô có chuyện không muốn nói, Tống Văn nhìn ra được, trong lòng nóng nảy.
Hơn nửa ngày gặp ba người trong cuộc, hiệu suất công việc này làm cho người ta chắc lưỡi. Tống Văn ngược lại không có gì, cô nàng đi theo bên cạnh Quyền Sơ Nhược nhiều năm, sớm thành thói quen hiệu suất công việc như vậy.
Trước giờ tan tầm, điện thoại trên bàn chợt vang lên. Quyền Sơ Nhược vẫn còn ở suy nghĩ vụ án trên tòa ngày mai, không hề xem ra biểu hiện gì, trực tiếp nhận điện thoại.
"A lô?"
Người bên kia điện thoại hạ thấp giọng, thận trọng nói: "Phu nhân, là tôi."
Là trợ lý của Lục Cảnh Hanh. Quyền Sơ Nhược nghe được giọng của anh ta, lập tức cau mày, gấp giọng nói: "Có chuyện gì xảy ra?"
"Không có xảy ra việc gì không có xảy ra việc gì." Trợ lý trấn an cô, nói: "Tôi nghĩ muốn nói cho phu nhân một tiếng, tổng giám đốc trở về rồi ạ."
Lục Cảnh Hanh trở về?
Quyền Sơ Nhược ngẩng đầu lên, đáy mắt chợt lóe lên vui mừng, mà chính cô cũng không phát hiện.
Lái xe chạy tới ngân hàng, Quyền Sơ Nhược dùng tốc độ nhanh nhất. Cô ngừng xe ở bên ngoài cao ốc, trong lòng bàn tay cầm lái đều là mồ hôi. Sau khi tắt máy, cô bình phục tới lúc tâm tình kích động hết, mới mở cửa xe ra ngoài.
Thời gian này, nhân viên công ty cũng đã tan việc. Quyền Sơ Nhược đi thang máy vào tầng cao nhất, phòng làm việc cuối hành lang đèn vẫn sáng, cô nhìn chằm chằm ánh sáng này, tâm tình yên lặng nhảy lên kịch liệt.
Hành lang có thảm vừa dầy vừa nặng, Quyền Sơ Nhược đi giày cao gót đạp lên, mềm nhũn không tiếng vang. Cửa phòng làm việc mở phanh, mơ hồ có giọng nói trầm thấp truyền ra.
"Như thế nào? Vụ án nắm chắc được bao nhiêu phần?"
Công nhận giọng Lục Cảnh Hanh độ rất cao, ngón tay Quyền Sơ Nhược nắm thật chặt ví da.
"Yên tâm đi, mặc dù có khó khăn, nhưng tớ vẫn có phần thắng." Giọng nữ khác vang lên, không tính là xa lạ.
Quyền Sơ Nhược đi về trước thì dừng lại, lúc này sự hưng phấn bị mất mác thay thế.
"Lục tổng, công việc nói xong rồi, có thể để cho tớ hỏi cho vấn đề riêng hay không?"
"Cái gì?"
Chu Thi Thi tựa trước bàn, hai con ngươi sáng ngời rơi vào khuôn mặt người đàn ông đối diện, môi xinh đẹp cong lên, "Ban đầu tớ theo đuổi cậu, một mực cậu đều nói muốn độc thân, sau đó tại sao lại kết hôn?"
Ban đầu?
Hai mắt Lục Cảnh Hanh chuyển động, gương mặt tuấn tú yên tĩnh lại. Môi anh mím nhẹ, đồng thời trả lời khéo léo không chê vào đâu được, "Nhà họ Lục cần một người con dâu môn đăng hộ đối, tớ không trốn thoát."
Con dâu môn đăng hộ đối.
Quyền Sơ Nhược giật mình hai cân cứng ngắc tại chỗ, cả trái tim thoáng chốc lạnh toát. Cô từ từ nhớ lại hình ảnh năm ấy, khi đó hai chân Lục Cảnh Hanh vén lên ngồi ở trước mặt cô, nói đúng như vậy.
"Chúng ta kết hôn là nguyện vọng trong nhà, cho nên chỉ cần em có thể đồng ý làm con dâu nhà họ Lục, thời điểm cần diễn trò thì toàn lực phối hợp, hôn nhân của chúng ta có thể tiến hành."
"Được, hạn định hai năm."
Lúc ban đầu ký hiệp nghị, đối thoại giữa anh và cô. Hôm nay hồi tưởng lại, hẳn là rõ mồn một trước mắt.
Diễn trò?
Đúng vậy, hai người muốn phối hợp với nhau, có nghĩa vụ diễn trò giúp nhau. Nhưng cùng nhau đi tới hôm nay, là cô đùa mà thành thật sao?!
Quyền Sơ Nhược ngẩng đầu lên, nhìn quang cảnh phản chiếu bên trong, bóng lưng người đàn ông lộ ra, một chút huyết sắc trên mặt mờ đi.
@by txiuqw4