Hệ Liệt Thực Hoan Giả Yêu: Quyền Sơ NhượcChương 34: Hòa hảo như lúc ban đầu
"Anh còn muốn hôn, hôn không đủ, làm thế nào?"
Giọng bên tai nỉ non làm say lòng người, Quyền Sơ Nhược ưm một tiếng, không có chút hồi hộp nào ngửa đầu đáp lại nụ hôn nóng bỏng tê dại nửa người của anh.
Hai cỗ thân thể quấn quít, té ở trên giường lớn mềm mại. Quần áo trên người cả hai từng món một rơi xuống đất, trong không khí lững lờ hơi thở nóng rực, có thể thiêu đốt người.
Ban đêm gió nhẹ, rèm cửa màu trắng bay lên cuồn cuộn. Một trận gió đêm lạnh lẽo thổi tới, khiến đại não hỗn độn của Quyền Sơ Nhược chốc lát tỉnh táo lại. Cô mở mắt, nhìn đến hai cánh tay của bản thân ôm thật chặt cổ của Lục Cảnh Hanh, cái loại lực độ giữ chặt đó, khiến cô ngượng ngùng.
Làm sao lại ôm chặt như vậy? Chủ động như vậy?!
"Ưmh..."
Trên môi hung hăng đau nhói, Quyền Sơ Nhược uất ức nhíu mày, hai mắt ướt nhẹp nhìn anh chằm chằm, "Tại sao cắn em?"
"Không cho suy nghĩ khác." Bàn tay Lục Cảnh Hanh rộng mở rơi xuống, bỏ một món cuối cùng trên người cô xuống.
Ngón tay người đàn ông thon dài lướt qua, chọc thân thể nhạy cảm của Quyền Sơ Nhược run rẩy. Cô cắn môi, ủy ủy khuất khuất nhìn anh, cũng không nói chuyện, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên.
Khóe mắt Lục Cảnh Hanh trầm xuống, động tác trong tay đột nhiên dừng lại. Anh chưa từng thấy vẻ mặt Quyền Sơ Nhược mê người như vậy, dạng ánh mắt hờn dỗi, ngực anh nóng một chút, miệng nhếch lên độ cong dịu dàng.
Anh chậm rãi cúi đầu, môi mỏng hôn ở xương quai xanh của cô, in xuống từng cái dấu ấn.
"Cắn bị thương em rồi hả?" Giọng nói Lục Cảnh Hanh trầm thấp mê người lướt qua, vẻ mặt anh dịu dàng cưng chiều, hoàn toàn đánh hạ phòng thủ của Quyền Sơ Nhược, "Để ông xã bồi thường có được hay không?"
Cơ hồ sau một giây, Quyền Sơ Nhược đã ngẩng đầu lên, kịch liệt đáp lại anh. Cô còn một tia lý trí cuối cùng, nhưng dừng lại kinh ngạc và rung động trong lòng mình.
Chưa từng nghĩ tới, Quyền Sơ Nhược lại có một mặt điên cuồng như vậy. Cô nguyện ý vì người đàn ông trước mắt này, cúi thấp gập thân.
Hơn hai tháng tách ra này, Lục Cảnh Hanh đã sớm cầm không được, huống chi cô còn phối hợp như thế. Loại nhiệt tình cực độ này, hoàn toàn làm cho anh mừng rỡ như điên, huyết dịch cả người đều trong nháy mắt sôi trào, kêu la xông ra ngoài thân thể.
Dã man lao nhanh, chuyện sóng trào này, hoàn toàn bao phủ anh với cô.
"Ưmh!"
Giọng Quyền Sơ Nhược khàn khàn, tóc dài tán lạc ướt mồ hôi dính vào hai bên gương mặt. Cô khẽ cắn cánh môi đỏ ửng, phun ra tiếng cầu khẩn đứt quãng, "Chậm một chút... Anh... Chậm một chút..."
Chậm?
Gương mặt tuấn tú của Lục Cảnh Hanh căng thẳng, trong hai tròng mắt thâm thúy có biểu hiện gần như bạo ngược. Lâu như vậy không có chạm qua cô, cô kêu anh phải chậm thế nào đây? Dù là dùng sức như vậy, anh còn là cảm thấy chưa đủ, một chút cũng không đủ!
"Chịu đựng!"
Lục Cảnh Hanh đưa tay lật cô qua, lồng ngực vững chắc áp xuống. Anh rất ít khi ở thời điểm này nói lời mau lẹ, mặc dù Quyền Sơ Nhược bị đau, nhưng không dám phản kháng.
Cũng không biết trải qua bao lâu, Lục Cảnh Hanh cau mày mắng thầm một câu, anh khẽ rời một chút thân thể đi, kéo ngăn kéo tủ đầu giường ra, hình như đang tìm thứ gì, nhưng lại bởi vì không tìm được mà nhanh chóng đỏ mặt tía tai, ánh mắt kia ước chừng có thể giết người!
Thời điểm then chốt không có biện pháp, đây là tiết tấu tìm đường chết đó!
Quyền Sơ Nhược quay đầu đi, theo động tác của anh nhìn sang, dần dần hiểu ra cái gì. Ánh mắt cô quyến rũ như tơ, nâng cánh tay kéo gương mặt tuấn tú của anh đến trước mặt, cánh môi xinh đẹp nhẹ mấp máy, "Không cần mang đâu."
Người nào đó hận không phá hủy được ngăn kéo, nghe được lời của cô..., không khỏi sửng sốt.
Sau khi hiểu được, Lục Cảnh Hanh cúi mặt xuống, môi mỏng chống đỡ ở chóp mũi của cô, nói: "Thật sự không cần?"
Anh hỏi, giọng hàm chứa mấy phần vui mừng, âm cuối không nhịn được cao lên.
"Ừ."
Quyền Sơ Nhược gật đầu một cái, đưa tay bưng lấy mặt của anh, cười nói: "Không cần."
Mẹ nó!
Cái hạnh phúc này tới quá đột ngột, Lục Cảnh Hanh có chút chống đỡ không được. Thân thể anh hưng phấn phát run, cúi đầu hung hăng hôn môi của cô, mỗi tế bào mạch máu toàn thân cũng nhuộm đầy món đồ được đặt tên là ngọt ngào.
Hồi lâu, trận cực độ triền miên này mới bình thường lại. Lục Cảnh Hanh ôm người trong ngực, hai mắt rơi vào trên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng của cô, vẻ mặt hết sức mê người.
Vị trí tim dính nhau truyền đến tần số chung. Lục Cảnh Hanh thỏa mãn cong môi, nhẹ nhàng hôn trên trán cô.
Người trong ngực không hề ngủ, cô tựa vào trước ngực Lục Cảnh Hanh, nhắm mắt lại không chịu mở ra. Ngượng ngùng đối mặt với anh, tối nay Quyền Sơ Nhược điên cuồng quá mức, chính cô cũng cảm thấy xấu hổ.
Hành lang vang lên tiếng bước chân nhỏ vụn, ngay sau đó cửa phòng nhẹ vang lên.
"Cậu ba mợ ba, chuẩn bị cắt bánh kem, mời cậu với mợ đi xuống."
Người giúp việc đứng ở ngoài cửa, giọng không lớn không nhỏ, hình như có người đặc biệt đã phân phó.
Lục Cảnh Hanh khẽ cau mày, anh ôm chặt người trong ngực, căn bản không có ý định đứng lên. Bánh kem nào có ăn ngon bằng bà xã anh, thật vất vả anh mới có thịt ăn, mới không cần đứng lên!
Bên trong phòng không có người trả lời, người giúp việc cũng không dây dưa nhiều, rất nhanh liền xoay người xuống lầu.
Ngoài cửa tiếng bước chân đi xa, Quyền Sơ Nhược nhắm mắt lại lật người, đưa lưng về phía bên cạnh người đàn ông, hai gò má nhuộm đầy một mảnh đỏ ửng, ngay tiếp theo cổ cũng đỏ lên.
Thật mất thể diện!
Mẹ chồng kêu người đi lên gọi, nhưng hai người bọn họ đều không xuất hiện, ở trong phòng ngủ không ra. Đây là rõ ràng không phải nói cho mọi người, bọn họ đã làm cái gì à.
"Tức giận?" Người đàn ông phía sau tiến tới gần, ngón tay rơi vào vành tai trắng nõn của cô vuốt ve.
Quyền Sơ Nhược cong miệng lên, cầm tay đang vuốt ve của anh, tức giận nói: "Đều tại anh."
Tại sao là anh? Lục Cảnh Hanh cau mày, nghĩ thầm ai mới vừa nhiệt tình như vậy, bổ nhào theo anh? Làm sao mới ăn no mà trở mặt cũng không nhận nợ nữa à!
Ánh mắt người đàn ông thâm thúy, rơi vào đầu vai lộ ra của Quyền Sơ Nhược. Bên phải bả vai cô, có một vết hôn nhỏ đỏ nhạt, là mới vừa rồi anh lưu lại. Trái tim Lục Cảnh Hanh dịu dàng, không muốn cùng cô cải cọ, cô nói gì thì là cái đó đi.
"Em đói chưa?"
Quyền Sơ Nhược nhíu lông mày, bụng thật là đói vô cùng. Buổi trưa ở nhà không ăn bao nhiêu cơm, sau đó vội vàng trang điểm dọn dẹp, mới vừa rồi lại tiến hành vận động dữ dội, không đói bụng mới là lạ?!
Nhưng là đối với Lục Cảnh Hanh phúc hắc, Quyền Sơ Nhược tự cho là thông minh từ chối anh, "Không đói bụng."
Cô cong môi oán thầm nếu như trả lời đói, nhất định Lục Cảnh Hanh sẽ nhào tới nói, anh cũng đói bụng.
Hừ, cô sẽ không bị lừa!
Lục Cảnh Hanh thấy ý cười trên khóe môi cô, đáy mắt lóe qua một chút tinh quang. Anh tự tay nhốt chặt người trong ngực, nhẹ nhàng dùng sức lật cô quay tới, để cho cô nẳm trên người mình, "Được rồi, vậy anh đói bụng, em tới đút anh."
"..."
Quyền Sơ Nhược trừng mắt, trong nháy mắt có cảm giác rơi vào bẫy rập. Cô còn chưa kịp phản kháng, người đàn ông liền thực hiện được ý đồ.
Ngày hôm sau dậy sớm, nắng sớm xuyên thấu qua rèm cừa chiếu vào. Quyền Sơ Nhược nằm ở trong ngực người đàn ông, vô lực hé mở mắt ra. Thật ra thì cô dậy sớm, chỉ là toàn thân không còn hơi sức, từ phần eo trở xuống vừa mỏi vừa đau, lười phải rời giường.
Bụng từ tối hôm qua ùng ục ục gọi, cô nào còn buồn ngủ. Người đàn ông bên người rõ ràng cũng chưa ăn cơm, lại không nhìn ra mệt mỏi, ngủ rất an ổn.
Đáng ghét!
Quyền Sơ Nhược nâng một ngón ta lên, ý đồ xấu chọc trên sống mũi Lục Cảnh Hanh, đồng thời uốn éo người ở trong lòng anh, "Lục Cảnh Hanh, mau dậy rời giường!"
"Ừ..."
Lục Cảnh Hanh nhẹ chau lại mày, nhắm mắt lại vòng chắc hông của cô, thì thầm: "Ngoan, ngủ một lát nữa."
Đói bụng, ngủ làm sao được?
Quyền Sơ Nhược uất ức bĩu môi, kêu thật thấp: "Lục Cảnh Hanh, em thật đói, muốn chết đói rồi nè."
Nghe được lời của cô..., người đàn ông mở mắt, liếm đầu lưỡi, trong mắt tản mát ra ánh sáng xanh biếc.
Lần này Quyền Sơ Nhược có dự kiến trước, cô nghiêm mặt, tức giận cảnh cáo, "Em muốn ăn cơm, muốn ăn cơm!"
Được rồi, cọp mẹ nhỏ phát uy cũng rất đáng sợ! Vì tính phúc cho cuộc sống ngày sau, Lục Cảnh Hanh ôm cô lên, hai người cùng đi vào phòng tắm rửa mặt.
Nửa giờ sau, Quyền Sơ Nhược thay một bộ quần áo dài tay, bước chân chậm chạp xuống lầu. Bả vai cùng cánh tay cô đều là vết hôn cùng dấu tay, vì ngăn ngừa suy đoán bạo lực gia đình, cô chỉ có thể chịu nóng bức, gói mình lại.
"Các con dậy rồi." Trong phòng ăn, Mẫn Tố Tố ngồi ở bên cạnh bàn, mỉm cười nhìn con trai nhỏ và con dâu nhỏ.
Lục Cảnh Hanh dắt tay Quyền Sơ Nhược, mang theo cô đi tới trước bàn ngồi xong, "Mẹ, Chào buổi sáng."
"Chào buổi sáng." Mẫn Tố Tố gật đầu một cái, quét mắt nhìn sắc mặt hai người này hài lòng cong môi lên. Bà vội vàng phân phó người giúp việc chuẩn bị bữa ăn sáng, món ăn phong phú một chút.
Cả người Quyền Sơ Nhược không được tự nhiên, mặc dù mẹ chồng không có hỏi cái gì, nụ cười của bà lại trần trụi nói rõ, tất cả mọi người hiểu, không cần giải thích nhiều hơn!
Mắt thấy đầu cô muốn chôn đến trước ngực, Lục Cảnh Hanh nhịn cười, giúp cô giải vây, "Mẹ, hôm nay không phải mẹ muốn đi với dì Trương sao?"
Mẫn Tố Tố hiểu ý, thức thời đứng lên, "Đúng vậy, mẹ phải ra ngoài."
Bà đưa tay kéo tay Quyền Sơ Nhược, dặn dò: " Sơ Nhược, mẹ ra ngoài trước."
"Dạ, mẹ đi thong thả." Quyền Sơ Nhược lễ phép đáp lại.
"Ngoan." Mẫn Tố Tố cười khẽ, âm thầm hướng về phía con trai nháy mắt, sau đó liền xoay người rời đi.
Bữa ăn sáng bưng lên bàn, có bánh ngọt tối hôm qua. Đây là Mẫn Tố Tố đặc biệt đễ dành cho hai người, Quyền Sơ Nhược ăn một miếng, gương mặt vẫn còn đỏ ửng, cô nhìn dĩa trứng chiên, cũng không muốn ăn nữa.
Trải qua chuyện tối ngày hôm qua, Quyền Sơ Nhược cảm thấy, từ đó về sau cô ở nhà họ Lục cũng không ngốc đầu lên được. Đây thật là mất mặt!
Trở lại phòng ngủ, Lục Cảnh Hanh đứng ở trước tủ treo quần áo thay đồ, Quyền Sơ Nhược ngồi ở bên giường, vẻ mặt mất mác, nói: "Em muốn về nhà."
Lục Cảnh Hanh xoay người, ánh mắt không hiểu hỏi cô: "Làm sao vậy?"
Loại lời này nói không nên lời, hơn nữa tối hôm qua cô cũng rất chủ động phối hợp, cũng không thể trách tội Lục Cảnh Hanh. Tâm tình Quyền Sơ Nhược buồn bực cực độ, liền nghiêm mặt, "Không làm sao cả, chỉ là em muốn về nhà."
Bây giờ thật tốt, tại sao lại mất hứng?
Lục Cảnh Hanh cau mày, đưa tay ôm lấy cô, để cho cô ngồi ở trên đùi của mình, dịu dàng hỏi cô: "Tại sao mất hứng?"
Quyền Sơ Nhược nhìn chằm chằm anh, ném cho anh một ánh mắt của chính mình. Cô liếc qua miệng anh, ngón tay đùa bỡn chơi đủa trên nút áo sơ mi của anh.
Cô hơi cúi đầu, tóc dài rơi rớt lộ ra cái gáy trắng nõn. Tối hôm qua Lục Cảnh Hanh không tận hứng hết, nhớ thân thể cô tiếp nhận mình, mà lúc này thân thể mềm mại trong ngực, anh chỉ muốn ngồi mà trong lòng vẫn không loạn, nhưng cơ hồ là không thể nào.
"Ưmh..."
Cho đến khi bị anh đè ở phía dưới, Quyền Sơ Nhược mới biết là anh làm thật! Tên khốn này còn dám tới?!
Hai tay Quyền Sơ Nhược đẩy anh, quát: "Lục Cảnh Hanh, anh làm mất mặt quá!"
Mất mặt?
Khóe mắt Lục Cảnh Hanh nhảy lên, rốt cuộc biết cô ồn ào khó chịu cái gì. Môi anh cúi đi xuống, còn chưa có hôn đến người, liền nghe cửa phòng ngủ bị vỗ rung trời.
"Chú ba, thím, ra ngoài nhanh lên một chút..."
Đôi song sinh họ Lục kia, ồn ào liên tiếp.
Quyền Sơ Nhược không nhịn được ‘ hihi ’ một tiếng, cười té ở trong ngực Lục Cảnh Hanh.
Lục Cảnh Hanh hung hăng cau mày, không thể không cài tốt quần áo cho Quyền Sơ Nhược, đồng thời thì thầm ở bên tai cô: "Chúng ta về nhà."
Chúng ta về nhà.
Bốn chữ này nhẹ nhàng xẹt qua đầu quả tim, Quyền Sơ Nhược ngẩng đầu lên, hai con ngươi sáng ngời trong suốt. Cô cong môi, hôn xuống gương mặt anh một cái, ánh mắt sáng rỡ, nói: "Ừ, chúng ta về nhà."
Lái xe trở lại nhà chính họ Quyền, trong nhà tiếng cười không ngừng. Kể từ khi Sở Kiều mang thai, cả nhà trên dưới chỉ có tiếng cười.
"Chúng con trở về rồi." Quyền Sơ Nhược nắm tay Lục Cảnh Hanh, hai người cùng đi vào.
Phạm Bồi Nghi cười nghênh đón, nói: "Trở về sớm như vậy, ăn điểm tâm chưa?"
"Bà nội, mẹ." Giọng nói Lục Cảnh Hanh như thường, rất lễ phép, "Chúng con ăn ở nhà rồi."
Bà nội Quyền quét mắt thấy hai người nắm tay, rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, bà hướng về phía Lục Cảnh Hanh ngoắc tay, nói: "Cảnh Hanh, tới chỗ bà nội này."
Lục Cảnh Hanh buông tay Quyền Sơ Nhược, ánh mắt vô cùng vô tội nhìn cô một cái, rất là vui vẻ đi tới tại bên cạnh bà nội ngồi xuống.
Bà cụ hạ thấp giọng, ghé vào lỗ tai anh không biết nói những gì, chỉ thấy khóe miệng Lục Cảnh Hanh...đọng nét cười, giọng dịu dàng nói: "Bà nội con biết rõ mà, thật ra thì trong lòng cô ấy đặc biệt yêu con!"
Phốc...
Bên này Quyền Yến Thác uống nước bị sặc, kinh thiên động địa ho khan. Sở Kiều ngừng cười, giơ tay lên vỗ nhẹ sau lưng giúp anh ấy.
Nụ cười Quyền Sơ Nhược biến thành màu gan heo, hung hăng nhìn chằm Lục Cảnh Hanh.
Có bà nội che chở, Lục Cảnh Hanh hoàn toàn không sợ hãi. Quyền Sơ Nhược không có cách bắt anh, lại không thể ở trước mặt mọi người trở mặt, chỉ có thể yên lặng chịu được xuống!
"Haizzz!"
Quyền Yến Thác thuận qua giọng điệu kia, nhíu mày thấy Quyền Sơ Nhược mặc quần áo dài trên người, hai mắt hẹp dài nhẹ nheo lại, "Chị ơi, trời nóng như vậy, chị mặc áo cổ cao rồi lại tay dài nữa không nóng sao?"
Khóe miệng anh ấy nâng lên độ cong mập mờ, đang khi nói chuyện lộ ra ý không tốt.
Quyền Sơ Nhược giận tái mặt, ánh mắt đã lộ ra nguy hiểm.
Mắt thấy cô biến sắc, Sở Kiều lấy tay bịt miệng Quyền Yến Thác, mặt vội vàng cười theo, "Chị, chị đừng để ý đến anh ấy."
Quyền Sơ Nhược dần tản đi sự tức giận, nếu không phải là nhìn trên bụng của Sở Kiều, Quyền Yến Thác sẽ bị xử đẹp!
Ở nhà họ Quyền đã ăn cơm trưa, Quyền Sơ Nhược sắp xếp đồ đạt vào vali xong Lục Cảnh Hanh từ trên lầu xách xuống, trực tiếp bỏ vào xe.
Bên ngoài sân, một nhà già trẻ cũng đứng ở dưới mái hiên đưa tiễn. Quyền Sơ Nhược cảm thấy rất ngượng ngùng, bởi vì chuyện của cô, khiến người cả nhà đều quan tâm theo.
Quyền Chính Nham cũng chạy về nhà, nhìn con gái con rể của ông, vui mừng cười cười.
"Ba, mẹ." Lục Cảnh Hanh nắm thật chặt tay Quyền Sơ Nhược, khẽ cúi người xuống chào, "Mọi người không cần lo lắng, tụi con sẽ rất tốt."
Nghe được anh nói, Phạm Bồi Nghi hài lòng gật đầu. Bà tin tưởng người con rể này,.
Quyền Sơ Nhược mím nhẹ môi, ánh mắt rơi vào trên mặt Quyền Chính Nham, cười nói: "Ba, con sẽ nhớ kỹ lời ba nói."
Nghe vậy, Quyền Chính Nham khẽ thở dài, nụ cười dịu dàng, "Có câu nói này của con thì ba an tâm."
Quyền Yến Thác ôm Sở Kiều, hai người châu đầu ghé tai, không biết nói cái gì nữa, thỉnh thoảng có tiếng cười khẽ.
"Được rồi, đừng cho tụi nó đứng phơi nắng nữa!" Bà nội Quyền lên tiếng giọng nói uy nghiêm.
Bà cụ nắm gậy trong tay, đáy mắt mơ hồ lộ ra nụ cười, "Chủ nhật về nhà dùng cơm với bà!"
"Dạ." Quyền Sơ Nhược cong môi, lầu bầu một tiếng, "Bà nội càm ràm quá."
Bà nội Quyền thính lực cực tốt, giơ gậy lên muốn đánh, lại bị Lục Cảnh Hanh tay mắt lanh lẹ bảo hộ ở trong ngực, lôi kéo cô đi xuống bậc thang.
Xe chạy ra khỏi sân, Quyền Sơ Nhược lưu luyến thu hồi ánh mắt. Hai tay Lục Cảnh Hanh nắm tay lái, thấy bộ dáng cô như có điều suy nghĩ, không khỏi hỏi cô: "Nhanh như vậy liền muốn trở về, chủ nhật chúng ta lại trở về nữa."
Quyền Sơ Nhược không có trả lời, cô kéo ví da lấy hai quyển màu đỏ bên trong ra, nói: "Lục Cảnh Hanh, đồ anh cho đã tìm được, chúng ta có thể đi ly hôn."
"A..."
Lục Cảnh Hanh la hét, một cước thắng xe lại, ngừng xe ở ven đường.
"Bà xã, chúng ta không phải là hòa hảo rồi sao?" Lục Cảnh Hanh ngoan ngoãn mở miệng, trên mặt Quyền Sơ Nhược không có biểu cảm gì, anh hoàn toàn không biết cô nói thật hay giả.
"Ly hôn là anh nói trước." Quyền Sơ Nhược nhíu mày, chận miệng của anh.
Lục Cảnh Hanh giơ tay lên sờ lỗ mũi một cái, ăn vạ nói: "Ý anh không phải!"
Đã sớm biết anh có này chiêu, Quyền Sơ Nhược vung giấy kết hôn trong tay lên, nói: "Không sao cả, dù sao vật này ở chỗ em, muốn ly hôn rất dễ dàng."
"Không cho phép!" Lục Cảnh Hanh đưa tay vụt qua mặt của cô, cô không có lấy lại tinh thần trước, động tác nhanh chóng đoạt lấy được hai quyển màu đỏ, bỏ vào trong túi của mình, "Vật này về sau anh giữ, như vậy tương đối an tâm."
Nguy hiểm thật!
Nhìn gương mặt tuấn tú anh hả hê, Quyền Sơ Nhược không hề tức giận. Cô chợt cong môi, cầm giấy khen trong tay mở ra, ánh mắt dịu dàng: "Lục Cảnh Hanh, chúng ta đã sớm gặp qua?"
Lục Cảnh Hanh sửng sốt một chút, chậm rãi gật đầu, "Ừ, đã sớm gặp qua, đáng tiếc em quên anh."
Đầu quả tim dâng lên một mảnh chua xót, chỉ vì cảm thấy anh mất mác. Quyền Sơ Nhược nghiêng người ngang nhiên xông qua, nâng hai cánh tay lên nhốt chặt bờ vai của anh, con ngươi đen nhánh trong suốt như nước, "Ông xã, thật xin lỗi! Từ nay về sau, em sẽ không quên anh nữa."
Lục Cảnh Hanh kinh ngạc nhìn cô, ngực lăn lộn dậy sóng mãnh liệt. Cõi đời này, ‘ sẽ không quên anh’ càng thêm động lòng người hơn nữa là ‘em yêu anh’. Đây là lời thề cũng là lời hứa của cô.
Trái tim Lục Cảnh Hanh nóng một chút, hạnh phúc rót đầy từng tế bào toàn thân. Lòng bàn tay anh rơi vào đầu ngón tay của cô, mười ngón đan vào nhau, biểu thị tình cảm lâu như trời đất của bọn họ.
Người đàn ông cười cúi đầu, đôi tay ôm lấy gương mặt của cô, nhẹ nhàng hôn ở khóe miệng của cô, "Anh tin tưởng em."
Quyền Sơ Nhược mím môi cười khẽ, đáy mắt sáng lung linh. Cô ôm Lục Cảnh Hanh, tầm mắt nhìn mây trắng lơ lửng nơi xa, chợt tâm huyết dâng trào, "Chúng ta đi nghỉ phép có được hay không? Chỉ có hai người chúng ta."
Chỉ có hai người anh và cô, cái này không biết tốt bao nhiêu.
Lục Cảnh Hanh nhẹ cong môi, ở bên tai cô cọ xát thật lâu, nói: "Được."
Hết chương 34.
@by txiuqw4