CHƯƠNG 1: OAN GIA LÚC NHỎ
Cô giáo dẫn một bạn nữ tròn tròn mập mạp trắng trẻo, có đôi má bầu bĩnh, mái tóc hơi xoăn được cột hai chùm trông đáng yêu vô cùng, vào trong lớp và giới thiệu:
- Các em, đây là bạn mới. Bạn ấy sẽ chuyển vào lớp chúng ta. Các em có vui không nào?
Cả lớp đều vỗ tay hoan hô và đồng thanh đáp:
- Dạ vui ạ.
Cô giáo vui vẻ nhìn bạn nhỏ kia, nhẹ nhàng bảo:
- Giờ em nói cho các bạn nghe em tên gì đi nào?
Chẳng biết cô bé nói tên mình là gì, Viễn Hinh chẳng chú tâm nghe cho lắm, cậu nhóc đang bận đếm bi. Cậu nhóc có rất nhiều bi, bi đủ màu, bi to, bi nhỏ, đa phần là số bi của cậu là do ông bà nội, ông cố, các chú các cậu đi nước ngoài về mua cho cậu nhóc làm quà. Cho nên, các kiểu bi của Viễn Hinh thường khác lạ hơn so với bạn bè, vì thế khiến các bạn trong lớp rất ngưỡng mộ, hễ giờ ra chơi là lập tức chạy đến bên cậu xin chơi cùng.
[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www. – gác nhỏ cho người yêu sách.]
Cô giáo cũng đặc biệt ưu ái cậu, cho cậu giữ hộp bi trong người. Mà Viễn Hinh cũng thấy thật là lạ, cô giáo dường như rất thương mình, thương nhiều hơn so với các bạn khác trong lớp. Này nhá: biết cậu chẳng thích ăn thịt mỡ, cô lúc nào cũng cho cậu phần nạc nhiều; biết cậu ghét ăn tôm, cho nên dù khẩu phần ăn của các bạn đều là bắt buộc phải ăn, cũng không ép Viễn Hinh …
Nói chung là Viễn Hinh tự cho rằng mình là ông hoàng của lớp mầm non này. Mỗi khi nhàm chán, Viễn Hinh đều đem bi ra đếm, mặc dù đếm đi đếm lại vẫn chỉ có bấy nhiêu bi. Thế nhưng cậu nhóc lại cảm thấy cực kì thỏa mãn.
- Viễn Hinh nè.
Cô giáo gọi giật khiến Viễn Hinh giật mình, suýt chút nữa là làm rơi số bi đang đựng trong hộp của cậu nhóc.
- Từ hôm nay, bạn ấy sẽ ngồi chung bàn với em. Không được ăn hiếp bạn nghe chưa?
Viễn Hinh chun mũi, cậu nhóc đâu có ăn hiếp bạn bè đâu. Chỉ là thỉnh thoảng cũng giành đồ chơi với bạn nam, thỉnh thoảng cũng chọc phá bạn gái. Thế nhưng đâu có ức hiếp đâu. Mà mấy cái này, vốn là chuyện trẻ con, ba bảo trẻ con đứa nào chẳng như thế.
- Woaaaaaaa, bạn có nhiều bi quá nhỉ.
Cái cô bạn mập mập vừa nhìn thấy hộp bi của Viễn Hinh thì liền reo lên đầy thích thú. Viễn Hinh nghe cô bé kêu lên như thế thì rất khoái trí, cả cái trường này, chẳng ai có bi đẹp như cậu nhóc cả. Cậu nhóc có chút tự hào, hơi ưỡn ngực tự kiêu một tí.
Bạn Lan ngồi ở trước mặt Viễn Hinh lền quay xuống bảo:
- Viễn Hinh còn nhiều nhiều lắm.
- Thế nhưng chẳng có bi nào đẹp bằng bi của mình cả! – Cô bé kia nhìn một lượt rồi bóc lên một viên bi ngắm nghía và nói.
Câu nói vừa rồi chẳng khác nào một gáo nước nóng tạt thẳng vào mặt Viễn Hinh, cậu nhóc tức giận đỏ mặt nhìn về phía cô bé mà kêu lên:
- Bi của bạn đâu, đưa ra đây xem.
Cô bé lập tức mở chiếc túi nhỏ trước người mình rồi xòe ra một viên bi màu trắng trong suốt. Thật ra bi của cô bé cũng chỉ là một viên bi trắng tròn mà thôi, thế nhưng bi bình thường sẽ có hình khía màu sắc hoặc trong suốt. Có một số bi ở nước ngoài được cẩn vào trong nhiều kiểu mẫu khá bắt mắt, tất nhiên là đắt tiền gấp mấy trăm lần bi của cô bé nữa. Thế nhưng chẳng có viên bi nào lại có hình con thỏ trắng như viên bi của cô bé cả.
Viên bi trong suốt lại có hình con thỏ trắng, mắt hồng trông sống động vô cùng. Các bạn trong lớp nhìn thấy viên bi thì đều ồ lên thích thú. Cả Viễn Hinh cũng phải thừa nhận là cậu nhóc vừa nhìn đã thích viên bi rồi.
- Đẹp quá…
- Mua ở đâu vậy?
Tất cả bạn bè trong lớp phút chốc đều nghiêng về viên bi của cô bé kia khiến Viễn Hinh thấy khó chịu, đỉnh điểm là câu nói của một bạn nào đó.
- Ồ, ăn đứt số bi của Viễn Hinh rồi.
Cô bé kia vô tư không nhìn thấy vẻ mặt tức tối của Viễn Hinh, bèn bảo:
- Tụi mình ngồi chung bàn, sau này có thể chơi bi chung với nhau rồi.
- Ai thèm chơi bi chung với cái đồ Heo Mập như bạn! - Viễn Hinh hét lên thật lớn.
Viễn Hinh cũng biết lời mình nói là xấu, thế nhưng cậu nhóc không hiểu vì sao mình lại thốt ra như thế. Đã nói rồi thì không thể thu lại được nữa, lại còn hét lớn tiếng nữa. Nhưng thôi kệ, dù sao thì cô cũng sẽ không phạt cậu nhóc đâu, từ trước đến giờ cô rất cưng cậu nhóc cơ mà.
Cô bé không ngờ bị Viễn Hinh hét vào mặt thật to, lại còn bị kêu là “đồ Heo Mập” nữa cho nên mếu máo bật khóc:
- Ba nói là mình đâu có mập, trông mình dễ thương lắm kia mà.
Viễn Hinh hét lớn như thế, lại còn làm bạn mới khóc lên sợ hãi, nên cô giáo không thể không lên tiếng:
- Viễn Hinh, sao em lại quát bạn như thế chứ? Còn nữa, sao lại dám gọi bạn là Heo Mập, em làm bạn buồn rồi kìa, mau xin lỗi bạn đi.
Đây vốn là chuyện trẻ con, cũng chẳng đáng gì, thế nhưng đây là lần đầu tiên Viễn Hinh bị đá văng như thế, lại còn bị cô la nữa. Trước kia có bao giờ cậu nhóc bị cô la mắng đâu. Rõ ràng cô bé mới vô đúng là một kẻ đáng ghét, cho nên Viễn Hinh kiên quyết không chịu xin lỗi.
Trong một phòng khách được bày trí rất đẹp và sang trọng. Một người phụ nữ còn rất trẻ - mặc một chiếc váy đơn giản nhưng vẫn làm bật vẻ thanh cao - ngồi thẳng lưng, mặt hầm hầm, khoanh tay nhìn đứa bé trai đang bí xị trước mặt mình.
- Tự cao ngạo mạn giống y như ba con vậy đó. Mẹ phạt con đứng úp mặt vào tường đến khi nào ăn năn thì mới tha.
Người phụ nữ nói xong thì chỉ tay về hướng bức tường lạnh lẽo, liếc mắt nhìn Viễn Hinh. Viễn Hinh biết là mình hôm nay không thoát khỏi chịu phạt, nhà này ai mà chẳng chiều ý cậu, thế nhưng chỉ có mình mẹ cậu nhóc là trị được cậu mà thôi, cho nên lẳng lặng nghe lời mẹ đi đến tường úp mặt vào trong. Mẹ cậu thấy vậy mới đứng lên đi xuống bếp chuẩn bị bữa cơm chiều. Viễn Hinh đứng chịu phạt, không giây nào là không cầu mong ba mình trở về giải cứu.
Một lát sau, một người đàn ông còn khá trẻ, chưa đến 30 tuổi, bận một bộ vest sang trọng, phải nói là đầy phong độ, thong dong bước vào nhà. Nhìn thấy Viễn Hinh đang đứng úp mặt vào tường, ông khẽ chau mày tiến lại gần hỏi:
- Bé Hinh, con lại chọc giận gì mẹ nữa thế?
- Ba! - Viễn Hinh mừng rỡ chạy đến ôm chầm lấy ba mình, sau đó thỏ thẻ - Ba ơi, mẹ vừa mắng ba đó. Mẹ mắng ba tự cao ngạo mạn.
- Cái gì? - Ba Viễn Hinh kêu lên, lập tức nắm tay con trai đi xuống bếp để “hỏi tội” vợ.
Mẹ cậu nhóc đang nấu cơm dưới bếp, ba Viễn Hinh đi xuống nhìn thấy khẽ gọi tên, giọng nói dịu dàng đầy yêu thương chẳng hề có chút ý giận dữ trách phạt gì cả.
- Hiểu Đồng. Có phải em nói anh tự cao ngão mạn trước mặt con phải không?
Hiểu Đồng tắt bếp rồi quay sang nhìn chồng khẽ mỉm cười, một nụ cười khiến người cam tâm tình nguyện chết trong nụ cười đó:
- Vĩnh Phong, em nói sai sao?
Vĩnh Phong thấy nụ cười như có như không của vợ thì khẽ ho vài tiếng, cúi người nói với con trai:
- Viễn Hinh, mẹ con nói đúng rồi. Đàn ông phải có chút tự cao ngạo mạn con à.
Chỉ là muốn gỡ gạc chút danh dự với con trai thôi, nào ngờ Vĩnh Phong lại nghe con trai nói thẳng:
- Ba à, ba thật là làm mất mặt đàn ông quá. Sao có thể dễ dàng gục ngã như thế.
Vĩnh Phong cốc đầu con mắng:
- Con thì biết cái gì. Ba là bị thu phục bởi sắc đẹp của mẹ con.
Vĩnh Phong nói rồi bước đến ôm Hiểu Đồng, khẽ hôn lên môi cô một cái khiến Hiểu Đồng đỏ mặt, đánh anh một cái mắng:
- Có con ở đây mà.
- Nhóc con, mau lên lầu tự lấy quần áo tắm nhanh đi! - Vĩnh Phong nháy mắt với con.
Viễn Hinh nhanh chóng hiểu ý ba mình, cậu nhóc vội vàng chạy lên lầu tránh khỏi hình phạt của mẹ. Trong lúc Vĩnh Phong cười vui vẻ ôm lấy vợ yêu âu yếm.
Lâu sau, bữa cơm của gia đình họ tràn ngập hạnh phúc và tiếng cười. Thế nhưng Viễn Hinh trong lòng ghi nhớ rõ hai chữ “Heo Mập”.
Sáng sớm, không chờ điện thoại reo báo thức Hiểu Đồng đã thức dậy sớm nhất nhà. Cô nhanh nhẹn làm vệ sinh cá nhân rồi chỉnh tề xuống bếp nấu ăn.
Tay Hiểu Đồng khuấy đều nồi súp trên bếp, nêm thêm tí gia vị vào nồi, cô hài lòng nhìn màu sắc và hương vị thơm lừng, đẹp mắt. Hiểu Đồng khẽ cười hài lòng.
Hiện tại cô đang là Giám đốc chi nhánh của một công ty, công việc mỗi ngày đều bận rộn, nhưng cô vẫn thích tự tay mình nấu bữa sáng và bữa tối cho chồng cùng con trai. Đối với cô, được chăm sóc họ là điều hạnh phúc nhất.
Hiểu Đồng tắt bếp, cô đi lên trên phòng khẽ lay Vĩnh Phong vẫn còn ngủ say dậy:
- Vĩnh Phong, mau thức dậy đi anh, tới giờ rồi.
Vĩnh Phong vẫn nằm im bất động, Hiểu Đồng thở dài nhìn thân xác to lớn trên giường. Cả ba, cả con, cứ hễ buổi sáng là khiến cô đau khổ vì phải đi đánh thức.
- Vĩnh Phong, mau thức dậy đi! - Hiểu Đồng lần nữa lay anh.
Thế nhưng Vĩnh Phong vẫn như tảng đá không nhúc nhích. Hiểu Đồng thở dài, cô xoay người khẽ bảo:
- Anh không dậy thì em và con đi trước đó nha.
Cô bước thật mạnh chân về trước, hướng cửa tủ quần áo mà dừng lại lẩm bẩm nói:
- Hôm nay mình nên mặc bộ nào nhỉ…
- Bộ này… hay là bộ này…
Chợt Hiểu Đồng reo lên:
- Đúng rồi, bộ hôm sinh nhật Đình Ân mua tặng mình vẫn chưa mặc lần nào. Hôm nay thử mặc nó vậy.
Hiểu Đồng vừa nói vừa với tay lấy chiếc váy ướm lên người thử thì Vĩnh Phong từ phía sau ôm lấy eo cô kéo vào lồng ngực mình, tay kia cầm lấy cái áo quăng không một chút thương tiếc xuống đất thật xa, anh hơi nghiêng đầu hôn một cái lên má Hiểu Đồng khẽ nói:
- Bà xã à, anh thấy bộ váy đó không hợp với em đâu?
- Sao lại không hợp, ý anh là em xấu nên không mặc được mấy bộ váy đẹp như thế phải không? - Hiểu Đồng vòi vĩnh hỏi.
- Bà xã anh không đẹp thì trên đời này làm gì con người đẹp nữa, bộ váy xấu xí như vậy, đương nhiên là không hợp với em rồi! - Vĩnh Phong xoay Hiểu Đồng lại ngọt ngào nói mấy câu nịnh bợ, rồi lợi dụng hôn cô một cái.
Hiểu Đồng chẳng để Vĩnh Phong được lợi dụng lâu, cô đẩy anh ra, khẽ lườm anh một cái mắng:
- Đã tỉnh ngủ rồi thì đi vệ sinh đi, ngày nào cũng nằm lười gọi mãi không chịu dậy. Bắt đầu từ ngày mai, em sẽ không gọi anh nữa đâu, anh tự dậy đi.
- Em có biết đặc quyền của người làm sếp là gì hay không? - Vĩnh Phong nhăn mặt nói - Là được quyền đến trễ nhưng chẳng ai dám than phiền. Ngày nào anh cũng phải đi làm sớm, nhân viên quèn còn sướng hơn anh.
- Anh là sếp thì phải làm gương cho nhân viên chứ? Hơn nữa, nhà chỉ có hai vợ chồng, em bận nấu đồ ăn sáng, anh phải giúp em gọi con dậy, thay đồ cho con đi học. Chẳng phải anh hứa là sẽ giúp em làm việc nhà hay sao?
- Con mình còn nhỏ, đang tuổi ăn tuổi ngủ, sao em không để thằng bé ngủ thêm một lát đi.
- Anh cũng biết mẹ không chịu để con ăn sáng trên trường.
“Mẹ” ở đây là Hiểu Đồng muốn nói đến bà Mai Hoa, mẹ chồng cô. Tuy trường mẫu giáo Viễn Hinh học là trường tư cao cấp, mỗi tháng tốn mấy triệu bạc, đồ ăn thức uống và trình độ học tập hơn hẳn ở những trường mẫu giáo bình thường. Thế nhưng bà Mai Hoa vẫn không hài lòng với khẩu phần ăn sáng ở trường cho lắm. Bà cho rằng vẫn chưa đủ chất dinh dưỡng bồi bổ cho Viễn Hinh.
Ở trường mẫu giáo, mỗi ngày có hai bữa chính và một bữa phụ. Thế nhưng vẫn có rất nhiều bé xuống cân thấy rõ khi bắt đầu đi học do thay đổi môi trường. Cho nên bà Mai Hoa không muốn đứa cháu yêu quý của mình sút đi chút nào cả. Buổi trưa thì miễn cưỡng chấp nhận cho ăn ở trường, nhưng buổi sáng thì tuyệt đối phải ăn ở nhà. Bà thuê hẳn một người giúp việc rất giỏi, thế nhưng Hiểu Đồng vẫn thích tự mình làm lấy công việc nhà cho nên đã từ chối, và để bảo đảm với mẹ mình, Vĩnh Phong hứa sẽ phụ giúp vợ việc nhà.
Vĩnh Phong lúc đầu cảm thấy việc mẹ thương con là đúng, nhưng bây giờ lại cảm thấy phiền phức vô cùng khi Hiểu Đồng cứ nhất quyết cho con ăn sớm đi học sớm để cô còn đến công ty đúng giờ.
- Dứt khoát xây trường mẫu giáo đi, trường nhà mình, con của mình học thế nào cũng được. Không cần phải theo quy định của người ta! - Vĩnh Phong càu nhàu đưa ra quyết định.
Hiểu Đồng rất ghét việc này. Lúc cô mang thai, bà Mai Hoa thương cháu cũng từng đề nghị như thế. Cô đã gạt phăng ngay lập tức. Cứ nhìn cảnh Vĩnh Phong hiên ngang phóng xe vu vù trong trường Đại học ngày trước, một cách ngang tàng hống hách là cô không thấy chướng mắt rồi.
- Em không muốn đào tạo ra một ông trời con thứ hai. Mình anh là đủ rồi! - Hiểu Đồng bĩu môi đáp.
Nghe vợ nói thế, mặt Vĩnh Phong đúng là đen đi một ít, anh khẽ khàng nói lẫy:
- Ý em là, chồng của em rất xấu xa đúng không?
Hiểu Đồng thấy Vĩnh Phong hờn mác, cô buồn cười nhưng vẫn nhẹ nhàng nói như vỗ về:
- Chồng của em vừa đẹp trai, vừa phong độ, lại có tài kinh doanh thì làm sao có thể xấu được. Đẳng cấp của em đâu có tệ đến mức chọn một người chồng xấu thế được.
Vĩnh Phong nghe vợ nói thế, hài lòng vô cùng, mũi có chút nở ra. Đáng tiếc, câu tiếp theo của Hiểu Đồng hoàn toàn đả kích tinh thần của anh:
- Thế nhưng chồng của em cũng chẳng có gì tốt cả. Nếu ngày nào anh cũng lười thức dậy thì em sẽ diện bộ váy kia đi làm.
Hiểu Đồng hất mặt về phía bộ váy bị vứt chỏng chơ kia. Ánh mắt Vĩnh Phong lập tức bắn về bộ váy như thể muốn đốt cháy nó. Bộ váy vốn là của Đình Ân mua tặng bảo cô cô diện ở nhà cho Vĩnh Phong ngắm. Nhưng mà nó khá ngắn, lại hở toàn phần lưng, chưa hết, phía trước lại xẻ sâu xuống rãnh ngực. Có cho tiền Hiểu Đồng cũng không mặt bộ váy gây nhức mắt như thế, hơn nữa, cô cũng không thể mặc khi có Viễn Hinh ở nhà được. Nhưng mà dùng nó để trêu Vĩnh Phong thì khá tốt, anh tuyệt đối không để cô mặc ra đường.
- Anh sẽ xé nó ra làm trăm mảnh xem em mặc thế nào! - Vĩnh Phong căm phẫn vì việc bị vợ áp bức.
- Điều hay nhất của người phụ nữ đi làm là họ không lệ thuộc vào đàn ông tiền bạc. Anh cứ việc xé, em sẽ mua thêm vài chục bộ để mặc! - Hiểu Đồng cười thoải mái nói.
Cuối cùng Vĩnh Phong cũng phải chịu thua. Hiểu Đồng thấy vẻ mặt rầu rĩ của Vĩnh Phong, cô khẽ cười nhón chân hôn lên môi anh rồi nói:
- Đây là phần thưởng cho ông xã.
Cô định rời đi, thế nhưng Vĩnh Phong kéo cô lại:
- Thế thì ít quá.
Anh nhanh chóng đặt lên môi cô một nụ hôn sâu.
Vĩnh Phong mở cửa bước vào phòng của cậu con trai nhỏ của mình. Căn phòng này anh phải mất rất nhiều công sức mới dỗ ngọt được đứa con trai dọn vào đây ngủ. Chứ ngày nào cũng nhìn thấy cảnh con trai độc chiếm vợ mình mà với tư cách một người làm ba, anh một là không thể giao chiến với con trai giành lại vợ mình, hai là với thân phận làm ba càng không thể tranh giành với con trai, nếu không sẽ mất hết thể diện. Cũng may thằng nhóc con của anh khá ngoan, hễ ngủ say là ngủ liền một mạch đến sáng chứ không hề tỉnh ngủ lúc nửa đêm.
- Nhóc con, mau dậy thôi.
Viễn Hinh vẫn không nhúc nhích, Vĩnh Phong lay thêm lần nữa, thằng nhóc vẫn nằm ì ra đó.
- Cái thằng nhóc này, con giống ai mà lười đến thế hả.
- Mẹ bảo con giống ba! - Viễn Hinh dùng giọng ngái ngủ đáp trả lời của Vĩnh Phong.
Vĩnh Phong suýt chết sặc vì con trai mình, không ngờ thằng nhóc dám trả lời như thế. Mà đúng là Viễn Hinh nói đúng (đúng 100%), bệnh lười này hoàn toàn giống anh, chứ không thể nào giống Hiểu Đồng được. Anh có chút cáu kỉnh nói:
- Nếu con mà không dậy, ba phát vào mông đó nha.
- Ba ơi, năm phút thôi ba, cho con ngủ thêm năm phút nữa đi ba.
- Không phải ba không cho con ngủ thêm, mà là mẹ không cho con ngủ thêm. Mau thức dậy, nếu để mẹ con lên, tối nay con đừng hòng xem tivi! - Vĩnh Phong đưa tay vỗ vỗ mông Viễn Hinh đánh thức cậu nhóc lười dậy, đe dọa thêm một câu - Nhất định bắt con đi ngủ sớm.
- Hic… - Giọng ấm ức của Viễn Hinh vang lên khiến Vĩnh Phong hơi mủi lòng, dù gì thì Viễn Hinh vẫn còn bé, vẫn còn đang tuổi ăn tuổi ngủ mà lại bắt thằng nhóc phải dậy sớm trong khi các bạn vẫn còn đang ngủ như thế. Thấy vậy Vĩnh Phong bèn xuống giọng dỗ dành:
- Bé Hinh ngoan. Con chẳng phải là muốn được giống như anh Thiên Phong hay sao? Con biết không? Ngày nào anh Phong cũng dậy thật sớm, còn tập thể dục buổi sáng nữa đó.
Đúng là nghe đến tên Thiên Phong, cu cậu liền lập tức mở mắt. Vĩnh Phong nhìn con trai ngồi dậy thì hài lòng vô cùng. Không hiểu nguyên nhân từ đâu mà ngay từ khi hiểu chuyện, Viễn Hinh đã cực kỳ thích Thiên Phong. Viễn Hinh và Diệp Hân - con của Thế Nam từ nhỏ đã đeo bám lấy Thiên Phong con của Thiên Minh, Thiên Phong bảo gì thì nghe đó.
Viễn Hinh lười nhác ngồi dậy, hai tay dụi dụi mắt, cậu nhóc hỏi Vĩnh Phong:
- Ba ơi, hôm bữa cô giáo dạy con là: Ba là người đàn ông lớn nhất gia đình, là trụ cột của gia đình.
- Cô giáo con dạy đúng rồi! - Vĩnh Phong có chút tự đắc xoa đầu con trai.
- Thế sao ba phải nghe lời mẹ ạ. Cô con dạy, người nhỏ phải nghe lời người lớn mà. Mẹ so với ba rất nhỏ nha.
Vĩnh Phong bị con hỏi thì bỗng ho vài cái, lườm mắt nhìn cậu con rõ ràng là đang láu cá với ba của mình. Chưa kịp nói gì thì Viễn Hinh đã tiếp tục giáng thêm một câu:
- Dì Đường bảo là, cột trụ như ba một là bị mục rồi, hai là đã bị đóng đinh. Ba à, ba là loại cột trụ nào?
- Cái thằng nhóc này, nếu con không vào nhà tắm đánh răng, ba nhất định dạy con một trận! - Vĩnh Phong nghiêm sắc mặt, quyết tâm đanh thép dạy thằng nhóc láu cá của mình.
Viễn Hinh biết mình đã chọc giận ba rồi thì vội vàng đứng bật dậy, từ trên giường nhảy một cái tiếp đất chạy biến vào trong tolet của mình.
Vĩnh Phong nhìn con trai, nửa tức nửa buồn cười, muốn khóc không được, muốn cười cũng không xong. Chỉ biết đi theo giúp con vệ sinh cá nhân mau chóng mà thôi.
Trong lúc thay quần áo, Viễn Hinh chợt nhớ đến một điều, cậu nhóc bèn hỏi ba mình:
- Ba à, có phải đàn ông không được để mất thể diện hay không ba?
Sáng nào Vĩnh Phong cũng ăn bận thật lịch sự, anh thường nói câu này, nhưng không ngờ hôm nay con trai lại hỏi như thế. Cho nên mới gật đầu.
- Vậy nếu ba bị người ta làm mất thể diện thì sao ạ.
- Thông thường ba sẽ trả thù bằng cách làm họ mất thể diện lại gấp ngàn lần. - Vĩnh Phong buột miệng trả lời, nhưng chợt nghĩ đến chuyện gì đó, bèn nhíu mày hỏi - Sao tự nhiên con lại hỏi vậy? Trên lớp có chuyện gì à? Có bạn nào ăn hiếp con sao?
Viễn Hinh nghe ba hỏi thì cười hì hì lắc đầu không thừa nhận.
- Không có, con trai ba rất ngoan, ai cũng yêu mến con cả. Chỉ là con xem phim nghe từ này nên mới hỏi mà thôi.
Vĩnh Phong mặc xong quần áo cho con trai rồi cười xòa, nhấc bổng Viễn Hinh khỏi giường khẽ bảo:
- Đàn ông rất xem trọng thể diện, đối với người làm mất thể diện của mình, nhất định phải trả thù để lấy lại thể diện cho mình. Nhưng phải đường đường chính chính trả thù, người ta gọi là trả thù trí thức, chứ tuyệt đối không được dùng những trò bẩn thỉu để trả thù, con biết không? Nhưng đó là đối với đàn ông mà thôi, còn đối với đàn bà con gái, thể diện của người đàn ông thể hiện ở việc họ có độ lượng và lịch sự hay không?
- Nghĩa là, đàn ông không thể trà thù đàn bà con gái hả ba.
- Đúng vậy. Bỏ qua cho họ cũng là cách trả thù đó con. Thôi được rồi, mau đi xuống ăn sáng, còn lề mề nữa, mẹ con nhất định cằn nhằn hai cha con cho xem.
Viễn Hinh nghe ba nói thì xụ mặt buồn bã, thất thểu theo chân ba đi xuống lầu ăn sáng.
Hiểu Đồng nhìn hai cha con kẻ trước người sau tươm tất đi xuống, cô khẽ cười hài lòng rồi thúc giục:
- Mau ngồi xuống ăn sáng đi.
Vĩnh Phong nhấc con trai lên ghế ngồi, còn mình ngồi vào bên cạnh, trước mặt hai cha con đã có hai tô súp nóng thơm lừng, một to một nhỏ.
- Thơm quá! - Vĩnh Phong nhìn Hiểu Đồng buông tiếng khen nịnh - Vợ anh đúng là khéo, nấu gì cũng ngon.
Hiểu Đồng lườm Vĩnh Phong một cái, thế nhưng miệng không thoát khỏi nụ cười hạnh phúc, cô đi đến kéo ghế bên cạnh Viễn Hinh đút cho con ăn. Dù rằng mới tảng sáng người ta dễ cảm thấy không ngon miệng, nhưng vì súp luôn là món ăn nhẹ dễ nuốt nên hai cha con ăn rất ngon.
Ăn xong Hiểu Đồng con pha sẵn hai ly sữa để kế bên, dù gì thì súp cũng chẳng khiến người ta no bụng, bổ sung thêm dinh dưỡng từ ly sữa là điều tốt nhất. Thế nhưng Vĩnh Phong nhìn sữa thì nhăn mặt:
- Anh không uống đâu. Anh đâu phải trẻ con mà ngày ngày uống sữa chứ! Đàn ông lớn thế này mà còn uống sữa, người ta biết sẽ cười cho đó.
- Mẹ, con cũng không muốn uống sữa đâu, uống sữa ngán chết được! - Viễn Hinh cũng nhân cơ hội từ chối ly sữa béo ngậy kia - Đàn ông con trai, ai lại uống sữa từ sáng đến chiều tối chứ.
Hiểu Đồng trừng mắt tức giận nhìn Vĩnh Phong vì anh đã bắc thang cho Viễn Hinh leo theo. Cô thu ánh mắt nhìn Vĩnh Phong lại, rồi nghiêm mặt nhìn Viễn Hinh nói:
- Ba con là đàn ông, không uống sữa cũng được. Nhưng con là trẻ con, không phải đàn ông, con cần phải uống sữa cho cao thêm. Đến khi con cao bằng ba con thì có muốn uống sữa hay không, mẹ cũng không bắt. Con mau uống hết ly sữa cho mẹ.
- Mẹ nói con là trẻ con, không phải đàn ông! - Hai mắt Viễn Hinh bỗng sắc rực nhìn Hiểu Đồng hỏi lại.
- Con cùng lắm là con trai thôi, chưa phải là đàn ông. Đàn ông là dùng cho nhưng người đã trưởng thành. - Hiểu Đồng bèn giải thích thêm.
- Hay quá, con không phải là đàn ông, con uống sữa ngay! - Viễn Hinh reo lên rồi cầm ly sữa uống ực một hơi cạn.
Trước khi Viễn Hinh ra khỏi nhà, cậu nhóc bảo Vĩnh Phong:
- Ba chờ con lên lấy đồ rồi xuống ngay.
- Con muốn lấy gì? - Hiểu Đồng hỏi nhưng Viễn Hinh đã chạy biến lên lầu rồi.
@by txiuqw4