CHƯƠNG 2: OAN GIA NGÕ HẸP
- Heo Mập… Heo Mập…
- Ai? Ai đang gọi tôi… - Cô mơ hồ nghe tiếng gọi tên mình, cái tên mà lâu rồi cô không nghe thấy, mà cũng không muốn nhắc đến.
- Quên rồi sao? - Giọng hỏi có chút chế giễu nghe thât chói tai người.
- Quên rồi.
- Để nhắc cho nhớ nhé. Tôi là Quần… Lót… Rùa…
Từng chữ một được kéo dài đến đáng sợ, khiến Như Nguyệt giật mình tỉnh giấc. Cô thở hồng hộc, cảm thấy cả người lạnh toát, đưa tay lau mồ hôi, Như Nguyệt ghiến răng ghiến lợi mắng thầm: “Đồ khốn, dám ám ảnh bà trong cả giấc mơ”.
Như Nguyệt buồn bực đứng bật dậy rót cho mình ly nước đun sôi để nguội uống một hơi, trút hết sự khó chịu mà giấc mơ kia đem lại. Liếc nhìn đồng hồ treo trên tường, mới có năm giờ sáng thôi, đưa tay dụi dụi mắt, thế là hết cả buồn ngủ. Như Nguyệt uốn người vài cái rồi nói:
- Lâu rồi không chạy bộ, thi xong rồi, ăn ngủ nghỉ cũng đã đời rồi. Mình phải vận động lại thôi.
Nghĩ tới mấy chữ “Heo Mập, Heo Mập” tự nhiên Như Nguyệt cảm thấy ngứa ngáy chân tay vô cùng, không thể nào không tập thể dục được. Như Nguyệt quay đầu đi lấy áo khoác rồi ra khỏi phòng, mang đôi giày thể thao bị bỏ xó lâu ngày trong góc tủ. Cô cảm thấy thoải mái vô cùng, còn nhún nhún chân vài cái thật thoải mái, sau đó mở cửa đi ra ngoài.
Trời sớm, sương mờ còn giăng phủ, có chút lạnh lẽo, thế nhưng Như Nguyệt đã lâu không được tận hưởng cảm giác này rồi, cô vội hít lấy hít để. Khí lạnh vào tới đâu tinh thần sảng khoái tới đó, Như Nguyệt khởi động vài cái rồi mở cửa cổng bắt đầu những bước chân nhịp nhàng của mình. Khu cô từ ngày phát triển đến nay, người dân càng ngày càng có cuộc sống tốt hơn.
Tuy nhiều người rời bỏ ruộng đồng vào làm việc tại các nhà máy xí nghiệp, thế nhưng cứ đến mùa là trên những cánh đồng ngập tràn màu xanh mát, và kết mùa luôn là màu vàng rực rỡ.
Cô thích cuộc sống êm đềm nơi đây hơn là cuộc sống ồn ào trên thành phố, nhất là…
Nghĩ đến thành phố, cô vội vàng gạt phăng, cô chẳng muốn nghĩ đến nơi đó chút nào nữa. Đó là nơi chất chứa những kỷ niêm cay đắng trong đời của cô, cứ nghĩ đến bản thân mình khi đó là cô lại cảm thấy bực mình vô cùng. Nếu như cho cô quay trở về thời quá khứ đó, cô tin chắc sẽ khiến cái tên khốn đó phải quỳ gối khóc lóc cầu xin cô mới hả giận. Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng trong bao la biển người, không biết cô và hắn có gặp lại nhau nữa hay không? Cái tên đó, nếu cô nhớ không nhầm thì cũng là công tử con nhà giàu. Mà với cái hoàn cảnh như tên khốn đó, thì có hai khả năng xảy ra.
- Một là, hắn ta là một tên dốt nát, ham chơi hơn ham học. Nghĩa là… con đường học hành của hắn ta chấm dứt ở ngưỡng cửa Đại học. Cũng có thể hắn ta được gia đình đút lót chạy chọt cho một trường Đại học nào đó. Nhưng chắc chắn không phải trường Đại học mà cô đã thi đậu vào.
- Hai là, tên đó là một học sinh khá giỏi, đã thi đậu Đại học. Mà theo cung cách nhà giàu thường thấy, người ta sẽ lập tức lo thủ tục cho con họ đi du học, học hỏi kiến thức và kinh nghiệm của nước ngoài. Tổng kết lại là, cô và hắn ta vô phương gặp lại.
Nghĩ đến đây, Như Nguyệt cảm thấy hài lòng vô cùng. Cô lôi viên bi trắng có chứa con thỏ ngọc ra khỏi chiếc áo khoác, nhìn nó thật lâu rồi xiết chặt, hài lòng nói:
- Đại học à, thành phố à. Chờ tao, tao đến đây…
- Dzô… dzô… nào. Hôm nay nhất định không say không về! - Thằng Khải, đứa bạn đầu đất gào lên trong bữa tiệc ăn mừng chúc cô đậu vào Đại học như ước nguyện.
Cả đám chơi thân từ nhỏ đến lớn, tuy không đồng tuổi, nhưng trông cũng sàn sàn nhau nên mặc định là bạn bè. Mấy đứa này, đứa nào cũng đều học ở gần, chỉ có cô học tít trên thành phố, cho nên cũng có thể xem bữa tiệc này là bữa tiệc chia tay tiễn cô lên thành phố học.
- Này… này… ông đừng có tập tành cho Nguyệt uống bia chứ. Lên thành phố rồi dễ sa chân lắm đó. Bia bọt cám dỗ ghê lắm! - Một đứa bạn khẽ nhắc.
- Nguyệt! Bà phải nhớ là lên đó không để bị dụ dỗ biết chưa? Con trai thành phố toàn một lũ khốn không thôi. Tụi nó hay đi lừa gái quê … - Thằng Khải không nói tiếp mà dùng tay tạo một phần nhô trên bụng ám chỉ.
- Có khốn cũng chẳng bằng đồ khốn nhà ông đâu! - Nguyệt lườm đứa bạn, cô biết cái đầu đen tối của nó nghĩ gì, sau đó cô cười thoải mái và nói - Yên tâm đi, chẳng ai ức hiếp được tui đâu, ông chớ lo.
Tụi bạn thi nhau mỗi người một câu dặn dò, chỉ có Như Ngọc là ngồi im lìm. Như Ngọc với Nguyệt là hai đứa bạn thân nhất, học chung từ thời cấp hai, đi thi cũng thi chung, cho nên hai người cứ như hình với bóng. Lần này hai người thi chung trường nhưng khác ngành, thi xong, Ngọc cứ như bị khủng hoảng, mà người ta gọi la hậu thi cử. Cứ nhắc đến việc thi, Như Ngọc lại im lặng thu mình vào một góc không nói năng gì. Tất cả đều nghĩ do Như Ngọc làm bài thi không được nên buồn rầu như thế, nên cũng chẳng ai dám nhắc đến.
Nguyệt thấy Như Ngọc ngồi im lìm trong góc, không vui cũng không buồn. Cô cho rằng Ngọc rớt Đại học, nên ngồi xuống bên cạnh Ngọc mà nói:
- Thôi đừng buồn nữa, năm sau thi lại là được.
- Năm sau tao không thi lại. - Ngọc lắc lắc đầu nói.
- Bà điên quá! Rớt Đại học thôi mà, đầy người rớt mà.
- Phải đó, tụi này cũng có đậu Đại học đâu. Cao đẳng, trung cấp đều tốt mà. - Bạn bè cũng hùa vào an ủi.
Ngọc lắc đầu, hít một hơi, lôi trong túi quần ra một tờ giấy:
- Tao đậu đại học rồi.
- Hả…
Cả một bọn tròn mắt nhìn nhau rồi nhìn Ngọc, Khải nhanh tay giật lấy tờ giấy báo trên tay của Ngọc.
- Con Ngọc nó đậu thiệt rồi tụi mày ơi.
Cả đám đều châu đầu vào xem, quả nhiên chữ “Đậu” hiện rõ trên tờ giấy. Tất cả vừa vui mừng vừa tức nhìn Ngọc.
- Trời ơi, vậy mà làm tụi này tưởng….
- Đập chết nhỏ này đi, vậy mà cái mặt nó cứ buồn so.
- Tao… tao còn tưởng tao đang bị hoa mắt nè. - Ngọc rầu rỉ than - Tụi bây cũng biết tao bị cận mà, biết đâu nhìn tới nhìn lui nhìn không ra chữ “Không” trong chữ “Không đậu” thì sao. Tao hổng dám đưa cho ba má tao coi luôn.
Nguyệt nhìn Ngọc vui mừng rồi ôm Ngọc reo:
- Ngọc ơi, vậy là tao với mày tiếp tục học chung nhau rồi, tao không lẻ loi, vui quá đi mất.
- Vậy là tao đậu thiệt hả tụi bây? - Ngọc ngây ngô hỏi lại.
- Hổng tin đưa đây tụi tao đập cho mày mỗi đứa một cái là biết liền hà. - Nguyệt cười hề hề bảo.
- Á… tao đâu có ngu. - Ngọc đứng bật dậy - Tao phải về báo má tao biết, cho má tao mừng.
Nói rồi Ngọc bỏ chạy ngay lập tức, vừa đi Ngọc vừa gào toáng: “Ba má ơi, con đậu đại học rồi”.
Cả đám nhìn theo Ngọc cười nắc nẻ, ai cũng vui mừng cho Ngọc.
Trong lớp học, cô giáo mặc áo dài màu xanh nhạt cầm quyển sách đi đi lại lại đọc chính tả cho lũ học trò viết. Cô nhìn từng gương mặt nhỏ đang chăm chú viết bài với ánh mắt rạng ngời. Hơn hai mươi năm gắn bó với nghề giáo, cô cảm thấy rất vui vì mỗi năm mình đều có thể được dạy các em nhỏ từng nét chữ một, rèn luyện các em thành những nhân tài cho đất nước mai sau.
Trường làng nhỏ bé ngày xưa, nay được đầu tư trở thành một trường điểm rộng lớn với những trang thiết bị dạy học đầy đủ, tăng thêm hiểu biết của các em nhỏ nhiều hơn.
Bài chính tả chấm dứt cũng là lúc chuông reo, cô giáo ân cần căn dặn học trò:
- Các em về nhà nhớ học bài và làm bài tập đầy đủ có biết hay không?
- Dạ, thưa cô em biết! – Giọng Như Nguyệt từ bên ngoài cửa lanh lảnh vang vào, kế tiếp là cái đầu của cô thò qua cửa lớp nhìn cô giáo cười hì hì.
Việt Phương lườm người đứng ngoài cửa một cái rồi nói:
- Các em phải về thẳng nhà, không được đi la cà có biết hay không? Ai chờ ba mẹ đến đón về thì chờ, nhưng không được leo lên xe của người lạ có biết không.
- Dạ thưa cô con biết! - Cả lớp đồng thanh hô lớn.
Lần lượt đám học trò dọn dẹp ra về, Như Nguyệt xoa đầu bẹo má tụi nhóc mấy cái rồi mới đi đến ôm chặt cánh tay cô giáo nói:
- Cô giáo Phương à? Hôm nay cô hứa sẽ làm món ngon đãi con ăn, cho nên mình nhanh nhanh về nhà đi, kẻo không thì dạ dày con nó đánh trống mất.
Việt Phương cốc đầu con gái mắng:
- Con đó, chỉ biết đến ăn thôi, lại không biết nấu ăn. Mai mốt lên thành phố đi học rồi, ai nấu cho con ăn hả?
- Mẹ yên tâm, có nhỏ Ngọc đi cùng con mà. Ngọc nấu ăn giỏi y chang như dì Thắm, con gái của mẹ nhất định sẽ béo tròn mà thôi! - Như Nguyệt ngả đầu dựa vào vai mẹ, vừa đi vừa đáp.
- Con đó, đừng có bắt Ngọc làm việc một mình, con cũng phải dọn dẹp phụ Ngọc. Cuối tuần mẹ lên mà thấy nhà cửa bề bộn, con không làm gì mẹ sẽ xử con ngay. - Việt Phương nghiêm giọng nhắc nhở con gái.
Như Nguyệt bỉu môi tỏ vẻ hờn dỗi:
- Mẹ làm như con gái mẹ là sâu lười vậy. Con cũng siêng năng lắm chứ bộ.
- Phải không đó? - Việt Phương khẽ nghiêng đầu nhìn con gái cười chế giễu.
- Ôi, con đói lắm rồi, mau về nhà làm cơm đi mẹ. Lát ba về tới lại trách mẹ, ba giận rồi sẽ đi tìm mẹ mới cho con đó. - Như Nguyệt bị mẹ cười thì xấu hổ, vội đánh trống lảng kéo tay Việt Phương đi về nhà.
Trên bàn ăn của gia đình, Thiên Phong nhìn Như Nguyệt đang nghêu ngao hát thì lắc đầu bảo:
- Con gái lớn thế này rồi, mà chẳng ra dáng thục nữ gì hết. Bao giờ mới trở thành người lớn được đây?
Nghe ba nói thế, Như Nguyệt chun mũi, nghiêng người dựa vào vai ba Thiên phong nũng nịu.
- Ba à, con gái dù lớn vẫn là con của ba mẹ mà. Chẳng lẽ ba muốn con mau lớn lấy chồng bỏ ba mẹ mà đi hay sao chứ?
- Đẻ con gái ra để nhờ mà, con không lớn làm sao ba nhờ được chứ? - Thiên Phong dùng tay đẩy cái đầu đang dựa vào vai mình ra, để thể hiện quyết tâm muốn con gái trở thành thục nữ của mình.
Như Nguyệt vội vàng bật dậy đứng sau lưng ba, dùng hai tay bóp vai Thiên Phong thật nhiệt tình.
- Ba thấy thoải mái không ba? Con gái đâu cần lớn mới nhờ được, ba xem đi, con gái ba vốn hiếu thảo mà, chỉ cần ba than mệt, con gái lập tức tình nguyện bóp vai cho ba ngay.
- Không biết con gái bóp lưng được cho ba bao lâu… - Thiên Phong nhún người thở dài nói.
- Đương nhiên là cả đời rồi. - Như Nguyệt vội vàng đáp lời ngay, mấy ngón tay thêm linh hoạt trên vai Thiên Phong.
- Lần trước, con bóp vai cho ba mười phút thì lấy hai trăm ngàn. Lần này thì bao nhiêu? - Thiên Phong ngả lưng vào ghế vẻ mặt đầy sự hưởng thụ, sau đó chép miệng giả vờ than thở - Con gái của người ta thì nhờ cả đời, con gái của mình thì còn hơn osin cao cấp nữa.
- Ba à, không phải vậy đâu. Con gái là học hỏi ba làm ăn kinh doanh mà thôi, con gái ba biết kiếm tiền dựa vào sức lao động của mình chứ không xòe tay xin tiền ba mẹ, ba phải tự hào vì đã sinh ra được một đứa con gái tuyệt vời như con chứ! - Như Nguyệt luôn miệng nói một hơi nâng cao bản thân lên.
Thiên Phong nắm tay Như Nguyệt, quay người gõ vào trán cô một cái bảo:
- Con đi tìm thử xem, ở đâu có người thuê con giá cao như vậy hay không? Thôi được rồi, ba sẽ không ngăn cản con báo hiếu đâu, hành động báo hiếu đầu tiên của con là vào bếp phụ mẹ bê thức ăn ra đây đi. Ba đói rồi.
- Xin tuân lệnh.
Như Nguyệt vội vàng đi xuống bếp giúp mẹ mình bê thức ăn lên, chẳng mấy chốc một bàn đã đầy đủ những món ngon thơm phức. Việt Phương xới cơm cho hai cha con Như Nguyệt rồi cũng ngồi xuống, giả vờ bóp vai mình bảo:
- Haiz, nghe ai đó bảo sẽ báo hiếu ba suốt đời mà ghen tỵ ghê.
Việt Phương vừa nói xong, Như Nguyệt và Thiên Phong cười, Thiên Phong liền bảo:
- Mẹ con đang ganh tị vì không được bóp vai kìa. Con mau bóp vai giúp mẹ con đi.
- Mẹ à, con không muốn giành công việc này với ba đâu. Con không muốn ba con bị thất nghiệp. - Như Nguyệt nhìn Việt Phương cười khì, tay cầm đũa nhanh chóng gắp một miếng thịt bỏ vào chén của Việt Phương - Con sẽ báo hiếu mẹ bằng cách này.
Như Nguyệt cũng gấp một miếng cho Thiên Phong:
- Ba, ba ăn đi, mẹ đặc biệt làm cho ba đó.
- Được rồi, con mau ăn đi. Mai mốt lên thành phố học rồi sẽ không được ăn thường xuyên nữa đâu. - Việt Phương cười bảo.
Ăn vài đũa, Việt Phương bèn ngừng lại hỏi Như Nguyệt:
- Mẹ chấp nhận cho con ở riêng với Ngọc, nhưng mà có chuyện gì, thì phải tìm dì Tình ngay biết không hả. Mẹ sẽ nhờ dì trông chừng con, lo học đi, không được ham chơi. Nhớ thường xuyên qua thăm ông bà ngoại. Còn nữa, tối ngủ đừng có bật quạt số lớn, đừng có bỏ bữa cơm, đi ăn mì gói không...
Như Nguyệt ghé qua bên Thiên Phong hỏi nhỏ:
- Ba, từ bao giờ mẹ mắc căn bệnh hay càm ràm của bà ngoại vậy hả ba?
- Căn bệnh của các bà mẹ, ba cũng bó tay. Bệnh này thuộc dạng nan y không chữa trị được. - Thiên Phong cũng đáp khẽ.
Hai cha con nhìn nhau cười ra nước mắt.
Sáng sớm thức dậy, Như Nguyệt mặc một chiếc áo khoác bằng thun, đội chiếc mũ sau áo rồi đi thong thả từng bước. Cô hít thở một hơi thật thoải mái, cảm nhận từng hơi lạnh buổi sương sớm vào trong cuống phổi mình. Trước mắt cô là những cánh đồng trải dài trồng nhiều thứ hàng bông và rau củ. Cô phải tạm rời xa nơi này rồi. Mặt trời vừa hé mở, Như Nguyệt ngẩng đầu nhìn vẫn thấy trăng tròn hiện rõ trên bầu trời. “Như Nguyệt” tên của cô cũng từ ánh trăng này mà ra. Nghe mẹ bảo, khi sinh cô ra, gương mặt cô tròn bầu bĩnh, cũng là ngày trăng rằm, trăng tròn vành vạnh, cho nên ba mẹ cô đã đặt tên cô như thế. Ba cô nói:
- Mỗi khi ba mẹ cùng nhau ra ngồi ngắm trăng, mẹ con bảo mong con sinh ra cũng như ánh trăng, lúc tròn lúc khuyết. Cuộc đời có thể thay đổi, chỉ có một thứ không thay đổi là ánh sáng ấm áp khiến người ta nhìn ngắm mà thấy tâm hồn mình thanh thản.
Ba cô cũng nói, mỗi khi đi làm về nhìn thấy gương mặt tròn trĩnh đáng yêu của cô, là ba quên mệt ngay. Lại nói chuyện lúc còn nhỏ, do ông ngoại cô một lần sơ ý té ngã nên bị liệt, ba mẹ cô mới quyết định dọn lên thành phố sinh sống để tiện phụ giúp bà ngoại chăm ông. Sau này, khi ông ngoại đã đi lại được rồi, cả nhà cô mới quay về sống tiếp ở đây.
Cũng vì chăm sóc ông, ba mẹ cô mới hoãn ý định sinh con lại để mẹ cô đỡ vất vả. Tuy rằng sau này mẹ Việt Phương có sinh cho ba Thiên Phong thêm một đứa em trai, nhưng nó lại thua cô đến 10 tuổi, thằng nhóc Minh Điền em trai cô rất tinh nghịch nhưng hết sức đáng yêu. Hai chị em cũng khá quấn quýt nhau. Khi nó hay tin cô chuẩn bị lên thành phố đi học, nó đã nằng nặc đòi đi theo. Cô phải chấp nhận làm theo mười lời hứa, nó mới cam tâm tình nguyện để cô đi lên thành phố học.
Như Nguyệt tự thì thầm với cảnh vật trước mặt mình:
- Chờ tao, tao nhất định sẽ quay về sớm.
Nói rồi cô quay trở về nhà, sáng nay cô và Như Ngọc đều phải cuốn gói lên thành phố chuẩn bị cho năm học mới ở Đại học.
Ba Thiên Phong chạy xe đưa hai người lên thành phố cũng là đến giờ trưa rồi. Ba sắp xếp cho cô và Như Ngọc ở căn nhà đã mua lúc trước, thỉnh thoảng khi ba đi lên đây công tác đều ghé lại nghỉ ngơi. Giờ nó sẽ thuộc sở hữu của cô. Cô sẽ có không gian riêng để tung hoành.
- Chị hai, nhớ về nhà chơi với em nha.
- Được rồi. Chị hứa mà. Đợi chị sắp xếp xong việc học, sẽ về thăm nhóc mà. - Như Nguyệt xoa đầu em trai mình dỗ dành khi nó trưng ra vẻ mặt bí xị không đành rời xa cô - Chỉ một tháng thôi. Sau đó tuần nào chị cũng về thăm Điền nha. Chị sẽ mua nhiều đồ chơi đẹp trên thành phố về cho Điền.
Thằng Điền rõ ràng bị cô dụ khị thành công, nó vui vẻ trở lại kêu lên:
- Hoan hô, hoan hô.
Mấy đứa bạn cũng vui vẻ vẫy tay chào cô và Như Ngọc lên đường.
Sau khi sắp xếp cho Như Nguyệt và Như Ngọc xong, Thiên Phong nhìn hai cô con gái bảo:
- Hai đứa chịu khó đi xe buýt đến trường một thời gian nhé. Đã biết phải đón chuyến xe buýt nào chưa?
Cả hai gật gật đầu, vì Như Nguyệt và Như Ngọc vẫn chưa có bằng lái xe, dù biết chạy xe thì vẫn phải ngậm ngùi đi xe buýt mà thôi. Như Nguyệt xông đến ôm tay của ba lắc lắc:
- Ba yên tâm đi. Con gái của ba đâu có tệ dữ vậy, con biết đường đi mà. Có gì con sẽ phone ngay cho thằng Tuấn. Dù sao nó cũng học cùng trường với con mà.
- Không được gọi Tuấn là “thằng”, nó dù sinh sau con mấy tháng, nhưng cũng bằng tuổi. Hơn nữa, nó lại là con dì Tình, dì Tình là chị của mẹ con. –Thiên Phong mắng con gái cái tội không phân biệt trên dưới.
Như Nguyệt bị mắng, cô khẽ bĩu môi:
- Con nghe bà ngoại bảo, mẹ ra trước dì Tình mà. Tại vì bà ngoại…
Thiên Phong quắc mắc nhìn con gái, Như Nguyệt le lưỡi im miệng không nói tiếp, cô chỉ sợ ba tức giận tống cô và Như Ngọc qua nhà dì Tình hay nhà ông bà ngoại thì đúng là còn gì tự do mà cô hằng mong ước cơ chứ. Như Nguyệt cười cười ôm ba nói:
- Con biết rồi, mai mốt con sẽ sửa mà. Ba mau về nhà đi, đâu phải lần đầu con lên thành phố đâu. Con tự biết lo mà.
- Tối phải lo về nhà, không được la cà ngoài đường. Thành phố không như dưới quê mình đâu. Nhất là con đó có biết không? -Thiên Phong căn dặn.
Như Nguyệt gật gật đầu lia lịa.
- Con giúp chú coi nó nhé Ngọc. Nếu nó có điều gì thì gọi cho cô chú ngay. – Thiên Phong quay qua Như Ngọc mỉm cười.
- Dạ, con biết rồi, chú cứ yên tâm giao Nguyệt cho con.
Thiên Phong căn dặn một hơi, Như Nguyệt chỉ biết gật gật cho xong chuyện. Khi ông bố nghiêm khắc về rồi, Như Nguyệt xoa cái cổ của mình than vãn:
- Ba tui mà còn nói thêm tiếng nữa thì tui quyết định biến thành con chó gật trên xe ba tui luôn, muốn gãy cả cổ rồi.
Than thở xong, Như Nguyệt quay sang nhìn Như Ngọc, cô đá mắt mỉm cười rồi cùng lao vào nhau, ôm chặt và thét lớn:
- Chúng ta tự do rồi.
- Cuối cùng cũng được sổ lồng rồi.
Như Nguyệt và Như Ngọc lập tức buông nhau ra, Như Nguyệt hớn hở bảo:
- Nhất định phải lật tung cái thành phố này lên.
- Tiêu duyệt nhanh, chặt gọn tất cả mọi thứ! - Như Ngọc đưa tay ra dấu.
Rồi cả hai lại nắm tay nhau nhảy tưng tưng mừng rỡ vì đã có thể sống tự do.
@by txiuqw4