sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Heo mập cận thị và quần chíp rùa - Chương 03 - Phần 2

Bầu không khí mở màn buổi chào đón sôi động hẳn lên. Các tân sinh viên cảm thấy phấn khích vô cùng, tiếp đó là một màn giao lưu đặt câu hỏi. Anh thầy lúc nãy vừa làm MC và là người đại diện trả lời mấy câu hỏi, cách trả lời đầy thú vị. Như Nguyệt cảm thấy thích thú với anh chàng thầy giáo này. Cô mơ hồ hình dung con đường tìm hiểu truyền thuyết tình yêu bất diệt ở trường này đang hiện ra.

Kết thúc buổi chào đón trong sự luyến tiếc của nhiều sinh viên. Như Nguyệt đứng lên bảo với Như Ngọc:

- Đi tìm Tuấn, bảo cậu ấy hỏi thăm xem thầy này là ai đi.

- Được rồi, chờ về nhà rồi tính, mệt chết đi được. - Như Ngọc ngáp một cái uể oải rời bước, không ngờ cô va vào một người ở phía trước. Như Nguyệt cũng không để ý, chỉ khẽ kéo Như Ngọc tránh sang một bên, nào ngờ người đó cũng tránh theo, cả hai tránh tiếp, lại bị chặn đường tiếp. Lúc nãy kẻ ngốc cũng biết là có người đang muốn gây sự với mình. Như Nguyệt lập tức ngẩng đầu lên định mắng, nhưng chưa kịp mắng thì đã nhận ra người đứng trước mặt mình là anh chang nạn nhân bất hạnh kia. Như Nguyệt nuốt nước miếng cái ực, giả bộ không quen biết, kéo Như Ngọc tránh sang một bên nói:

- Mời bạn đi trước, cứ tự nhiên, cứ tự nhiên.

- Biết cách giả bộ quá ha. - Viễn Hinh nheo nheo mắt nhìn Như Nguyệt một cách gian xảo, hai tay lồng vào nhau bẻ khớp, giống như chuẩn bị đánh người.

- Giả bộ, haha, giả bộ gì chứ. - Như Nguyệt nuốt khan rồi cố cười lớn nói.

- Không biết mình giả bộ cái gì thì cứ hỏi cậu bạn kia đi. - Viễn Hinh hất đầu về sau mình.

Sau lưng Viễn Hinh là Tuấn đang nhăn nhó mặt mày, gương mặt baby bị bầm mất một bên, te tua thảm bại, được Đăng Khôi áp giải.

Như Nguyệt thấy tình hình thật sự không ổn, đang tìm kế chạy trốn thì nghe tiếng gọi, một giọng nữ nhẹ nhàng:

- Viễn Hinh.

Viễn Hinh đang nhìn Như Nguyệt bằng ánh mắt như bắt được trộm, nghe tiếng gọi từ xa bay đến, sắc mặt bỗng tái một cái rồi giãn ra nở một nụ cười vui vẻ.

- Hân Hân, đến rồi sao? Sao đến trễ vậy?

Như Nguyệt vốn đang chết lặng khi nghe đến cái tên “Viễn Hinh”, giờ thì lại nghe thêm một cái tên quen thuộc “Hân Hân” nữa, trong lòng không ai nhéo mà nhói lên.

Cô cùng Như Ngọc từ hoảng sợ chuyển sang giật mình, khi chứng kiến nụ cười tươi rói, sáng rực rỡ của Viễn Hinh. Phải nói là gương mặt của Viễn Hinh sáng, lại cực đẹp trai, khi cười càng tăng thêm gấp n bội phần sức hút, khiến Như Ngọc và Như Nguyệt đều ngẩn cả ra. Nhưng nói gì thì nói, việc tên này thay đổi một trăm tám mươi độ thật sự khiến người ta bất ngờ vô cùng. Sau giây phút đờ đẫn, cả hai đồng loạt đưa mắt nhìn về cô bạn có giọng nói ngọt ngào nhẹ nhàng đang đi tới. Chỉ có một từ để hình dung: Thiên Thần.

Làn da trắng mịn, tóc đen buông dài, chiếc áo sơ mi không tay màu hồng phấn cách điệu nhẹ nhàng, chân váy ngắn chấm bi để lộ đôi chân thon, cùng đôi giày búp bê màu xanh lá đậm rất dễ thương. Một cô gái biết cách ăn mặc khiến nét đẹp của bản thân hoàn toàn hiện hết ra ngoài.

- Con gái thành phố đúng là đẹp thật nhỉ! - Như Ngọc nhìn không chớp mắt vào cô gái có cái tên Hân Hân đó khẽ nói bên tai Như Nguyệt. Lòng cô dâng lên chút xúc động khi nhìn cô gái đang nhẹ nhàng bước đến đó, chỉ muốn chạy đến ôm chầm cô ấy mà thôi.

“ Hân Hân.” - cô bạn nhỏ dễ thương.

“ Hân Hân - Nguyệt Nguyệt” , hai cái tên này là do cô giáo cấp một người Việt gốc Hoa của họ hay gọi. Trong đầu Như Nguyệt nhớ lại khoảng thời gian lúc cấp một của mình. Đó là khoảng thời gian vừa vui vẻ vừa bi thương nhất của cô. Khoảng thời gian cô bị gán cho cái tên “Heo Mập”. Ai cũng gọi cô là “Heo Mập”, ngoại trừ Hân Hân. Hân Hân luôn gọi cô là Nguyệt Nguyệt.

Như Nguyệt thấy Hân Hân đi đến rồi dừng trước mặt Viễn Hinh nói:

- Hôm nay ba nói chở mình đến trường, thế mà giữa đường xe hư, phải đánh xe đến tiệm sửa. Rõ thật là xui xẻo mà. Vừa bắt đầu đã xui như thế rồi, không biết cả năm sẽ thế nào.

Nhìn vẻ mặt bí xị rầu rĩ của Hân Hân, Viễn Hinh bèn cười bảo:

- Không có đâu. Xe hư là chuyện xảy ra thường ngày ấy mà. Sao có thể nói là chuyện xui được. Đi thôi, mình đưa bạn đi đăng ký nhập học, nhanh lên kẻo hết giờ, lại phải đợi đến trưa.

- Đăng Khôi đâu?

- Mình đây! - Đăng Khôi đã buông Tuấn ra và nhanh chóng đi tới trả lời.

- Thôi, mau chóng đi làm thủ tục đi thôi. - Viễn Hinh giục.

Vừa nói vừa kéo tay Hân Hân đi rời đi, nhưng Hân Hân lại ngó đầu ra sau vai của Viễn Hinh nhìn Như Ngọc và Như Nguyệt, tò mò hỏi:

- Ai vậy? Người quen à?

Như Nguyệt đang định lên tiếng chào Hân Hân thì Viễn Hinh đã lên tiếng.

- Không quen.

- Sao mình thấy bạn đứng nói truyện với mấy bạn ấy mà? - Hân Hân vẫn đưa mắt tò mò nhìn về phía Như Nguyệt và Như Ngọc.

- Hỏi đường. - Như Nguyệt thấy Viễn Hinh dùng vẻ mặt lạnh tanh tỏ vẻ không can hệ gì đến cô, cô vui mừng reo thầm trong bụng, phải nhân cơ hội này mà chạy thoát thân, liền thay cậu trả lời Hân Hân.

- Hỏi đường? - Hân Hân nghi hoặc nhìn hai người họ, cảm thấy hai người có gì lạ lắm.

- Đúng hỏi đường. - Viễn Hinh cũng nhanh trí đáp theo.

- Hỏi đường gì?

Như Nguyệt thầm than trời trách đất, sao cô bạn nhỏ Hân Hân này lại có tính tò mò đến như thế chứ. Cô kìm nén tiếng kêu gào trong lòng mình, miễn cưỡng cười nói:

- Hỏi xong rồi.

Như Nguyệt lại nhân cơ hội có Hân Hân ở đây, có thần tiên sống giúp cô thoát tội, dại gì mà không lợi dụng. Cô cười giả lả nhìn Viễn Hinh nói:

- Lúc nãy đã “lỡ làm phiền đến bạn”. Mong bạn bỏ qua cho.

Viễn Hinh trợn mắt nhìn Như Nguyệt, Như Nguyệt chỉ hướng cậu cười cười, sau đó ánh mắt nhìn qua Hân Hân, giả bộ lên tiếng kể lể:

- Chuyện là…

- Cùng là sinh viên, giúp đỡ nhau một tí thôi mà. Đã biết rõ đường chưa.

- Biết rồi biết rồi. Đi đến đó là mọi chuyện coi như kết thúc phải không?

- Ừm. - Viễn Hinh bất đắc dĩ phải gật gù.

- Cám ơn bạn nhiều lắm. Tụi mình phải đi trước đây.

Như Nguyệt nói xong, lập tức kéo Như Ngọc chạy đến chỗ Tuấn vừa được Đăng Khôi thả ra, kéo cả Tuấn cùng bỏ chạy một mạch, không có lấy một lần quay đầu nhìn lại.

- Tụi mình đi thôi. - Hân Hân bèn nói rồi nhanh chóng bước đi về phía trước.

Viễn Hinh nhìn theo ba cái bóng chạy bán sống sống bán chết kia, trong lòng cũng có chút nguôi ngoai. Đăng Khôi cười hì hì nhìn Viễn Hinh lắc đầu, bị Viễn Hinh đấm một cái ngay vai, nhăn mặt suýt xoa.

Về đến nhà, Như Ngọc và Tuấn mừng mừng tủi tủi, ai đời mới ngày đầu đến trường đã xảy ra truyện rồi, ngày tháng sau này rõ ràng là khó sống. Cả hai đang định quay sang Như Nguyệt oán than, thì bắt gặp vẻ mặt sầu thảm của cô thì có chút ngạc nhiên, chẳng lẽ chỉ mới xảy ra có tí việc mà cô lại bị dọa đến thế rồi sao.

Như Nguyệt không nói gì, cô lôi trong bóp ra tấm hình lúc nhỏ của mình, tấm hình này cô luôn mang theo trong người để luôn nhắc nhở bản thân, đừng trở thành “Heo Mập” nữa.

- Nè, nhìn xem người trong hai bức hình này khác nhau hay giống nhau? - Như Nguyệt lôi tấm hình chụp lúc lớn và tấm hình lúc nhỏ của mình đặt mạnh xuống bàn, hất mặt bảo Tuấn và Như Ngọc

Như Ngọc chồm người lên nhìn thật lâu, có chút khó hiểu hỏi lại:

- Sao giống nhau được. Tấm hình này là lúc bà còn nhỏ, tấm này là lúc lớn mà.

Như Nguyệt thở dài nói:

- Ý tui là, nhìn hai tấm hình này có nhìn ra là cùng một người không ý.

- Sao mà nhìn ra được. Hồi nhỏ bà béo như con heo, nhìn mắc cười muốn chết.

- Bốp…

Tuấn vừa mở miệng cười thì lập tức bị một cú đấm mạnh vào mặt, kêu lên đau đớn. Cậu lấy tay che mũi lại, nước mắt lưng tròng nhìn Như Nguyệt gào lên:

- Bà vừa phải thôi nha. Là chị em, tui mới nhường bà thôi nha. Có tin tui méc dì dượng hay không hả?

Hôm nay cậu vì cô bị mấy cú đấm oan mạng, tuy rằng có bán đứng cô, chỉ cô là thủ phạm, nhưng đã nghĩ đi nghĩ lại dù sao cô cũng là con gái, chắc sẽ không bị làm khó nhiều như cậu nên mới chỉ điểm thôi. Chứ bằng không, cho dù có bị đánh chết, cậu cũng sẽ không bán đứng chị em của mình. Nhưng mà bị đánh thêm lần nữa, không khỏi bị tức giận.

Như Nguyệt không nói hai lời, lập tức lôi điện thoại ra gọi. Điện thoại vừa thông, cô nhanh chóng nói:

- Dì ơi, hôm nay Tuấn dẫn con đi…

Tuấn nghe Như Nguyệt nói thế bèn lao đến bịt miệng của cô lại, nếu như để mẹ biết cậu dẫn Như Nguyệt vào vũ trường chơi, thì chắc chắn cậu sẽ bị mẹ làm mắm ăn luôn mất. Sau này đừng hòng được cho tiền mà ăn chơi nữa.

Như Nguyệt bị bịt miệng, cô tức tối vùng đầu ra khỏi tay Tuấn, nghe bên kia hỏi.

- Tuấn dẫn con đi đâu?

Như Nguyệt khoái chí lắm, hất mặt trêu tức Tuấn một cái rồi nói:

- Dạ đi chơi vòng vòng mấy chỗ ăn uống của thành phố. Ngon ơi là ngon.

Tuấn nghe xong thì mừng thầm, biết mình bị Như Nguyệt chơi xỏ, khẽ đưa tay đập cô một cái. Như Nguyệt trừng mắt nhìn Tuấn một cái cảnh cáo, Tuấn đành giơ tay đầu hàng. Sau đó quay lại cuộc điện thoại:

- Dì ơi, hôm nay để Tuấn ngủ lại ở nhà con nha dì. Hai đứa con gái ngủ một mình cũng thấy hơi sợ.

- Ừ, cũng được. Bảo thằng Tuấn ngủ lại ít bữa đi. Khi nào hai đứa quen rồi nó về nhà cũng được. Mấy bữa nay dì bận, mấy hôm nữa dì đưa chúng mày đi ăn, giờ thì cần gì cứ bảo thằng Tuấn làm cho.

- Dạ, con cám ơn dì. - Như Nguyệt ngoan ngoãn đáp lời.

Tuấn trợn tròn mắt khi nghe Như Nguyệt lên tiếng bắt mình ngủ ở lại đây. Chưa kịp phản đối thì Như Nguyệt đã nhét tay cậu điện thoại của cô. Tuấn cau mày, miễn cưỡng đưa điện thoại lên tai, sau đó được nghe một đống dặn dò của dì Việt Tình. Mặt Tuấn nhăn nhăn, rồi vò đầu bức tóc đầy khổ sở, nhưng khi nghe mẹ bảo chuyển tiền vào tài khoản thì hớn hở ngay:

- Dạ, vậy mẹ chuyển khoản cho con. Con rút tiền dẫn Nguyệt và Ngọc đi ăn. Nhiều nhiều nha mẹ.

Như Nguyệt bèn vớ lấy gối nèm vào Tuấn, cái tên này lúc nãy còn nhăn nhó, giờ đã chuyển sang vui vẻ như thế rồi. Tuấn vội vàng nói mấy câu rồi cúp máy.

- Hứ, ai vừa mặt nhăn mày nhó thế? - Như Nguyệt mở miệng giễu Tuấn.

- Ai biểu mấy người bắt tui ở lại hầu hạ mấy người làm chi.

- Ai thèm ông hầu hạ, đúng là lấy oán báo ơn, lòng tốt của người ta mà không biết. - Như Ngọc hiểu rõ như Nguyệt bèn thay cô lên tiếng trả lời.

- Cái gì mà lòng tốt chứ. Nhìn đi, đây là lòng tốt đó à? - Tuấn không phục chỉ tay vào những vết thương trên mặt mình hậm hực bảo.

- Chính vì mặt của ông như thế, cho nên Nguyệt mới xin cho ông ở lại. Ông định đưa cái mặt thế về nhà à? - Như Ngọc bèn lên tiếng nói tiếp.

Tuấn nghe nói thì mới chợt nhớ ra chuyện này, đập tay cái bộp nói:

- Ờ hen, xém chút nữa quên, cái mặt thế này mà về nhà thì có mà chết.

- Giờ thì biết lòng tốt của chị rồi chứ cưng. - Như Nguyệt lúc này mới nhàn nhã lên tiếng.

- Là lỗi của ai vậy ta? - Tuấn lườm lườm bảo.

Như Nguyệt không hơi đâu cãi nhau với Tuấn, cô xua tay chỉ vào hai tấm hình vẫn để trên mặt bàn, hỏi lại lần nữa:

- Nếu như nhìn tấm hình hồi nhỏ, rồi giờ nhìn tui, hai người có nhận ra hay không?

-Không nhận ra. - Như Ngọc lắc đầu đáp.

Hình Như Nguyệt lúc nhỏ tròn trịa, mập mạp lại trắng trẻo dễ thương. Nhưng bây giờ thì khác hoàn toàn, cô đen hơn, xinh hơn, đặc biệt là ốm hơn. Nhìn hai tấm hình, khó mà cho rằng một người.

- Nhận ra chết liền đó. - Tuấn cũng khẳng định.

- Không nhận ra chứ gì? Vậy thì rất tốt! - Như Nguyệt gật đầu đầy mãn nguyện, ánh mắt trở nên gian tà, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười đắc ý. Chưa bao giờ Như Nguyệt lại có vẻ mặt này, đột nhiên Tuấn và Như Ngọc cảm thấy rất ớn lạnh.

Cô còn nhớ lúc 5 tuổi, vừa chuyển trường từ thôn lên thành phố, chẳng biết vô duyên vô cớ làm sao lại bị cái tên Viễn Hinh kia ghét bỏ. Lại xui xẻo thế nào, học cùng lớp với hắn ta những năm cấp một, đó là tháng ngày đau buồn lẫn khổ sở nhất của Như Nguyệt.

Cảm xúc năm nào đột ngột dồn về khiến Như Nguyệt thất thần.

Vào năm cô học lớp một, Như Nguyệt được ngồi chung bàn với cô bạn rất dễ thương có hai lúm đồng tiền, rất xinh tên là Diệp Hân. Cô giáo chủ nhiệm lớp một là một cô giáo trẻ người việt gốc Hoa, thấy Như Nguyệt và Diệp Hân ngồi gần nhau, một đứa tròn trịa phúng phính đáng yêu, một đứa thì gầy gầy nhưng rất xinh, nhìn hai đứa cứ như số 10 tròn chĩnh. Cô gọi hai đứa theo cách gọi của người hoa là Hân Hân và Nguyệt Nguyệt.

Hân Hân viết chữ khá chậm, nét chữ tròn tròn gần giống chữ Như Nguyệt, nên mỗi khi viết bài xong, cả hai thường lén trao đổi vở cho nhau. Như Nguyệt giúp Hân Hân viết hết bài tập viết, nếu không thì cô giáo sẽ không cho Hân Hân ra chơi. Hân Hân cũng là một cô bé kén ăn, nhìn vóc dáng ốm yếu của Hân Hân thì biết. Có điều khi vào học, Hân Hân thường lén đưa hết mấy món ăn mình không thích cho Như Nguyệt. Trong khi đó Như Nguyệt lại là cô bé dễ tính, nên rất vui vẻ ăn hết giúp bạn. Hân Hân vì thế rất yêu mến Như Nguyệt, cả hai cô bé như hình với bóng, lúc nào cũng đi chơi cùng nhau, có gì ngon cũng đều đem đến lớp chia cho nhau ăn.

Chính vì cô chơi thân với Nguyệt Nguyệt mà trở thành cái gai trong mắt tên đáng ghét Viễn Hinh kia. Chả là, Viễn Hinh với Hân Hân nghe nói là bạn thân với nhau, bố mẹ hai người cũng là bạn tốt của nhau. Viễn Hinh cũng rất thích chơi với Hân Hân, hai lớp lại gần nhau, cho nên giờ ra chơi, Viễn Hinh thường chạy qua tìm Hân Hân. Nhưng Hân Hân có Nguyệt Nguyệt rồi, nên không thèm chơi với Viễn Hinh. Đặc biệt, Hân Hân thích chơi trò chơi nhẹ nhàng của con gái hơn là mấy trò bắn bi xếp hình của con trai.

Viễn Hinh bị mất một người bạn thân, thì tức giận vô cùng, nhưng chẳng thể làm gì Như Nguyệt được, vì lúc nào cũng có Hân Hân kề bên.

Còn nhớ có một lần, Viễn Hinh thấy Như Nguyệt đi xuống căng-tin một mình, thì đã chặn đường và đẩy ngã Như Nguyệt, còn đe dọa nói:

- Này Heo Mập kia, đừng có mà bám Hân Hân nữa. Nếu không mình sẽ cho biết tay.

Như Nguyệt bị té đau, chỉ biết ngồi khóc. Chuyện này, Như Nguyệt không có mách cô, nhưng Hân Hân thấy cô bị trầy đầu gối nên hỏi:

- Nguyệt Nguyệt, chân bạn bị làm sao thế?

Như Nguyệt chẳng phải cố ý kể ra, chỉ đơn thuần nói bị Viễn Hinh đẩy ngã, chẳng lu loa về lời đe dọa kia. Hân Hân cũng không mách cô giáo, nhưng khổ nhất là lại về nhà báo cáo với ba mẹ Viễn Hinh.

Như Nguyệt hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra. Chỉ đến khi ra chơi, đang vui vẻ với Hân Hân thì thấy gương mặt hầm hầm của Viễn Hinh chạy đến trừng mắt ném hai chữ: “Xin lỗi”, sau đó quay lưng bỏ đi.

Như Nguyệt hoàn toàn ngơ ngác, còn Hân Hân thì nhún vai.

Viễn Hinh từ đó không làm phiền Như Nguyệt nữa.

Bẵng đi mấy năm, Như Nguyệt tưởng có thể bình yên sống quãng đời học sinh của mình. Nào ngờ, số trời đã định, họ chính là oan gia của nhau. Đến năm lớp sáu, cấp hái, Như Nguyệt lại học chung lớp với Viễn Hinh.

Như Nguyệt vẫn tròn trịa mũn mĩm như thế, nhìn vào sẽ nhận ra cô chính là Heo Mập ngay. Còn Viễn Hinh thì khác, từ một thằng nhóc ngổ ngáo, trở thành một thằng nhóc ngổ ngáo hơn. Cái chính là, Viễn Hinh càng lớn càng đẹp trai, đặc biệt học rất giỏi. Nghe bảo, Viễn Hinh năm đó là được tuyển thẳng vào trường cấp hai, lại được chuyển thẳng vào lớp chuyên mà không phải vất vả thi cử.

Như Nguyệt cũng chẳng còn nhớ đến cái cậu nhóc tên Viễn Hinh chỉ vì môt viên bi mà cô bị ghét, rồi sau đó chỉ vì Hân Hân mà cô bị đẩy ngã.

Lúc còn nhỏ, cho là những ganh tỵ trẻ con, có thể bỏ qua. Nhưng lên lớp sáu, suy nghĩ tuy chưa chín chắn, song cũng khác xa một trời một vực với suy nghĩ của một đứa trẻ con lớp một.

Khi còn nhỏ, giận thì bảo giận, ghét thì bảo ghét, tất cả đều hiện ra trên nét mặt. Nhưng mười một tuổi, đã đủ khôn ngoan để che giấu hành động tội lỗi của mình để không bị mọi người khiển trách. Huống chi Viễn Hinh lại là một cậu nhóc vừa thông minh, vừa ranh ma.

Như Nguyệt khẽ rùng mình nhớ lại những ngày tháng học chung cấp hai với Viễn Hinh, cũng may cô chỉ học chung với Viễn Hinh một năm, nếu không cô sẽ thảm thương đến chừng nào.

Nhớ đến biệt danh “Quần Chíp Rùa” mình đã để lại cho Viễn Hinh, Như Nguyệt không khỏi bật cười lớn khiến Tuấn và Như Ngọc co người ngồi sát vào nhau run cầm cập. Như Nguyệt dường như đã bị bệnh nặng lắm rồi, vừa thấy trầm mặt buồn rầu đó, giờ lại cười như điên.

Chẳng ai biết kế hoạch trả thù Viễn Hinh đang bắt đầu.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx