Sáng sớm thức dậy, Như Nguyệt cảm thấy thật thoải mái vô cùng. Ngày mới nữa lại bắt đầu, cũng là ngày cô trả lại cho cái tên Quần Chíp Rùa kia một mối hận. Nghĩ đến, Như Nguyệt bỗng nghiến răng ken két nhớ lại.
Lúc đó Như Nguyệt bị bắt nhặt banh cho tụi con trai đá, do cô oẳn tù tì thua cho nên đành ngậm ngùi làm công việc này. Một trái banh bị đá ra khá xa, Như Nguyệt phải vất vả chạy đi tìm, đến khi cầm banh trở về thì giọng Viễn Hinh đã vang lên nói với cô:
- Ê Heo Mập, mệt không?
Như Nguyệt vừa thở vừa gật đầu. Bọn này chẳng biết là do đá quá dở hay cố tình đá ra ngoài nữa, bắt cô chạy lấy banh hụt cả hơi.
- Vậy đi. Cho bạn cơ hội đá banh chịu không?
Đi nhặt banh thôi cũng đã mệt chết được rồi, bắt Như Nguyệt chạy đá banh còn mệt hơn gấp mấy lần, nên Như Nguyệt thà rằng đi nhặt banh còn hơn là đá banh. Nghĩ vậy, Như Nguyệt bèn lắc đầu.
- Chỉ đá một trái thôi, rồi nghỉ luôn, không cần nhặt banh nữa, thế nào? - Viễn Hinh liền hất mặt nhìn Như Nguyệt nói.
- Thật hả? - Như Nguyệt cảm thấy vui mừng vì có thể thoát khỏi cảnh đi nhặt banh này. Nhưng cô cũng e ngại, nên nhìn Viễn Hinh hỏi - Vậy ai nhặt banh?
- Ai cũng được, thiếu gì người nhặt banh. Bây giờ muốn sao, đá hay tiếp tục nhặt banh đây.
Như Nguyệt lưỡng lự một lát rồi quyết tâm gật đầu.
- Đá.
Viễn Hinh thấy Như Nguyệt đã chấp nhận thì mỉm cười gian xảo, chỉ tay vào tấm bảng dựng thẳng ở phía bên kia.
- Giờ nha, bạn cầm banh đặt ở chỗ có cái vòng tròn, sau đó đá banh vào tấm biển kia, chỉ cần đá trúng thì bạn được tự do.
- Thật hả? - Như Nguyệt tròn mắt nhìn khoảng cách từ cái vòng tròn đến tấm bảng ước định.
- Sao hả, sợ đá không trúng à. Vậy thì đến sát một chút đi! - Viễn Hinh sợ Như Nguyệt không chấp nhận bèn đề nghị ưu ái cho Như Nguyệt.
Đã nói đến như thế thì Như Nguyệt đâu thể không đá. Cô bé cầm trái banh đến bên vòng tròn, hít hít thật sâu một cái, rồi lùi ra xa, cong chân lấy đà lao đến sút một phát. Trái banh không phụ lòng Như Nguyệt, nó banh cái vèo, lao thật nhanh đến tấm bảng dựng ở phía trước.
- Binh…
Âm thanh vang dội vang lên bởi sự va chạm của trái banh với tấm biển sắt. Trái banh bị đánh bật ra, quay ngược về phía Như Nguyệt. Như Nguyệt không kịp tránh nên lãnh trọn quả banh bay ngược vào mặt.
Cái bảng bị đá trúng ngã nhào về hướng ngược lại, đỗ ập lên đầu thầy giáo thể dục.
Ông thầy tức giận đứng bậy dậy gào lên:
- Thầy đã bảo không được đá banh nữa mà, ai còn đá trái banh này nữa hả?
Tất cả mọi người đều im lặng, người thì đảo mắt nhìn xem thủ phạm là ai, người thì lén lút nhìn Như Nguyệt, còn Viễn Hinh và bè lũ của cậu thì thẳng tay chỉ vào Như Nguyệt mà phán:
- Là bạn Nguyệt ạ.
Như Nguyệt đang xây xẩm khi bị trái banh đập vô mặt, còn chưa kịp hiểu đầu cua tai nheo gì thì thấy bị chỉ thẳng mặt gọi thẳng tên, và tiếp theo sau đó là tiềng gầm của thầy thể dục:
- Như Nguyệt, thầy đã bảo ngồi giải lao ít phút rồi bắt đầu tập thể dục mà, tại sao em không nghe lời hả? Tại sao em dám đá trái banh đó, cũng may người ở sau tấm bảng là tôi, nếu người ở sau là một bạn khác thì sao? Em có biết bây giờ sẽ thế nào hay không?
Bị thầy quát một trận, lại bị banh đập vào đau, Như Nguyệt chỉ biết òa lên khóc mà thôi.
Tuy khóc như thế, nhưng Như Nguyệt vẫn bị thầy phạt chạy thêm một vòng so với các bạn. Vốn là người chậm chạp, thân hình cũng tròn lẳn hơn so với các bạn, hơn nữa vừa nãy bị bắt chạy đi nhặt banh cho tụi con trai, cho nên bị phạt thêm một vòng đối với Như Nguyệt là một cực hình. Vừa chạy vừa thở dốc lại bị ấm ức không thể nói ra, khiến Như Ngọc cứ khóc sụt sùi, bộ dạng cực kỳ thê thảm.
Đến khi được nghỉ ngơi thì cặp giò cũng muốn gãy ra khỏi chân, cổ họng khô rát khát nước vô cùng.
- Khát nước không?
Như Nguyệt ngẩng đầu nhìn lên thấy Viễn Hinh thì oán giận vô cùng. Nhưng Viễn Hinh lại cười rất tươi, tỏ vẻ vô tội chìa tay về phía Như Nguyệt, trên tay là một chai nước ướp lạnh đã được mở sẵn, còn nhân tiện cắm luôn cái ống hút vào.
- Xin lỗi nha, hại bạn bị phạt như thế. Mình mua nước cho Nguyệt uống nè.
Đang khát, hơn nữa tính Như Nguyệt không giận dai, nghe Viễn Hinh nói thế thì cầm lấy chai nước lên uống ngay. Nhưng hỡi ôi… nước trong chai vừa mặn vừa khai, Như Nguyệt chưa kịp phun ra thì đã nghe Viễn Hinh với đám bạn trai của cậu cười lớn.
- Cần nước nữa không? Tụi này còn nhiều lắm nè! - Viễn Hinh cầm trên tay một trái bóng nước nhỏ nhỏ, thảy lên thảy xuống rồi quăng vào người Như Nguyệt.
- Á làm gì vậy? - Trái bóng nước bay vào người Như Nguyệt liền vỡ tung khiến nước văng tung tóe. Như Nguyệt hoảng hốt đứng bật dậy la lên.
Mấy đứa còn lại cũng rủ nhau ném bóng vào Như Nguyệt, rồi cùng phá lên cười nhạo.
- Heo Mập nước, Heo Mập dấm đài, đái dầm…
- Tui mách thầy cho coi.
Đáng tiếc thầy đã không còn ở đó nữa, cho nên cả đám Viễn Hinh mới dám lộng hành như thế. Như Nguyệt chỉ biết vừa khóc vừa ráng né những trái bóng nước kia mà thôi, nhưng người cô bé cũng đã ướt như chuột lột. Như Nguyệt nhút nhát chỉ biết khóc, đến cuối cùng cũng chẳng dám mách thầy cô chút nào. Mấy bạn nữ thấy Như Nguyệt bị trêu chỉ dám đứng bên ngoài lo lắng chứ chẳng ai dám chạy vào can ngăn cả.
Từ đó Viễn Hinh là cơn ác mộng của Như Nguyệt, hễ thấy Viễn Hinh là Như Nguyệt lại run lên sợ hãi.
Nghĩ đến đây thôi, tay Như Nguyệt đã siết chặt, nghiến răng tự nói:
- Viễn Hinh hãy chờ đi, tui bây giờ đã không còn là Như Nguyệt nhút nhát khờ khạo ngày xưa nữa. Những gì tên khốn nhà ông làm với tui, tui sẽ trả lại gấp đôi.
Khi Như Nguyệt thay đồ để đến trường, cô ăn bận rất bình thường, áo thun đơn giản, quần jean bình thường, như bao sinh viên khác. Thế nhưng cô vẫn đeo mắt kính giả cận, dù biết mình thay đổi, thế nhưng Như Nguyệt vẫn sợ Viễn Hinh nhận ra mình, cho nên cứ che dấu được lúc nào hay lúc ấy.
Như Ngọc nhìn Như Nguyệt thì ngạc nhiên hỏi:
- Hôm nay muốn trở lại thành người bình thường à? Quần áo dị hợm của Nguyệt đâu hết rồi.
- Mình vốn là người bình thường mà, chỉ có Ngọc mới là bất thường thôi. - Như Nguyệt biết Như Ngọc nói móc mình nên đáp trả ngay, nhưng sau đó lại nói thở dài nói - Còn bộ nào nữa đâu mà mặc.
- Cái bạn Hân gì đó lấy hết luôn rồi à? - Như Ngọc ngạc nhiên nhìn Như Nguyệt hỏi, gương mặt bày tỏ một sự sốc nhẹ.
Như Nguyệt gật gật đầu.
- Không chừa một cái nào luôn à? - Dường như không tin cho lắm nên Như Ngọc hỏi thêm một câu để khẳng định thêm.
Như Nguyệt không nói mà chỉ gật gật đầu lần nữa xác nhận.
- Trời đất ơi, chẳng lẽ óc thẩm mỹ của bạn ấy còn thua Nguyệt nữa hay sao? - Như Ngọc kinh hãi kêu lên.
- Nói gì vậy chứ? Người Ngọc không có óc thẩm mỹ thì có, mấy bộ đồ đó thiệt là không có tệ mà. - Như Nguyệt liền nói ngay lập tức - Mình không tin là óc thẩm mỹ của mình và Hân Hân cộng lại có thể kém đến mức như bạn nghĩ. Đi học thôi.
Như Ngọc cũng không muốn bàn tán thêm về óc thẩm mỹ của Như Nguyệt nữa, cô lấy túi xách chuẩn bị đi học. Thấy Như Nguyệt xách trên tay một cái túi đựng bong bóng nước, Như Ngọc tò mò kéo kéo hỏi:
- Xách đi làm gì vậy.
- Trả thù đó mà! - Như Nguyệt đáp với vẻ mặt quyết tâm cao độ.
- Nam mô a di đà Phật. Mình phải tránh xa chiến trận mới được. - Như Ngọc chắp tay bày tỏ ý niệm - Chúng ta tạm thời xem như chưa từng quen biết nhau.
- Nói vậy là sao? - Như Nguyệt lườm lườm Như Ngọc.
- Đang tự thương bản thân chứ sao. Hoàng Tuấn bị bầm dập thê thảm như vậy rồi, mình cũng không muốn nối gót theo Hoàng Tuấn đâu.
Như Nguyệt đang định nhờ Như Ngọc, nhưng nghe vậy thì mím môi thở dài nói:
- Thôi quên đi.
Dù sao trả thù cái tên khốn đó cũng không nhất thiết phải nhiều người cùng làm.
Hoàng Tuấn vừa bước vào trường thì nhận được điện thoại của Như Nguyệt, cậu vội vàng tắt máy. Cậu nhìn điện thoại tự mình lẩm bẩm nói:
- Sáng sớm đã gọi điện thoại rồi, chắc chắn chẳng có gì tốt lành hết. Tắt điện thoại cho bà tức chết luôn.
Đang đắc ý và bỏ điện thoại lại vào trong túi, thì một bàn tay vỗ nhẹ vai cậu. Hoàng Tuấn quay lại nhìn thấy Diệp Hân ở phía sau cười tươi với mình.
- Hi!
- Hi! - Hoàng Tuấn theo phản xạ chào lại Diệp Hân, nhưng cũng đang thắc mắc cô bạn xinh đẹp này là ai. Không phải là mình mới vào học đã có người để ý rồi hay sao? Dù sao thì cậu cũng được xem như một hot boy, Hoàng Tuấn không khỏi đắc ý.
- Chỗ bị đánh ngày hôm qua còn đau không? - Diệp Hân nhìn Hoàng Tuấn, tươi cười hỏi.
Nét mặt đắc ý của Hoàng Tuấn bỗng xịu xuống, chuyện cậu bị đánh chắc đã trở thành chuyện cười cho toàn trường rồi, cho nên cô bạn này mới đến hỏi như thế. Còn làm cậu tưởng mình được hot girl để ý nữa chứ.
Hoàng Tuấn chán nản uể oải, nhưng dù sao cũng không muốn mất mặt, nên ưỡn người tỏ vẻ không hề hấn gì đáp:
- Ừ, hết đau rồi. Chuyện nhỏ thôi mà.
- Vậy thì tốt quá. Thấy bạn không có gì thì mình yên tâm rồi, mình đi đây tạm biệt. - Diệp Hân vẫy tay chào Hoàng Tuấn rồi định bước đi.
Nhưng Hoàng Tuấn lại lên tiếng có chút bực dọc hỏi:
- Mà bạn là ai vậy. Chúng ta có quen nhau không? Tự nhiên đến hỏi mình vậy rồi thôi à?
- À phải, mình tên là Diệp Hân. Mình là bạn của Như Nguyệt, hôm qua bạn ấy có kể chuyện bạn bị đánh cho mình nghe. Cũng có đưa hình của bạn cho mình xem, nên mình mới nhận ra bạn mà đến hỏi thăm thôi.
- Hóa ra vậy. Mình còn tưởng bạn đến đây… - Hoàng Tuấn vỡ lẽ ra, có chút xấu hổ nói.
- Tưởng mình đến trêu bạn à. Không có đâu, bạn không đánh lại Viễn Hinh cũng là chuyện bình thường mà. Mình còn thấy nhiều người to khỏe hơn bạn còn bị Viễn Hinh đánh một trận bầm dập rất thê thảm nha. Viễn Hinh hơi nóng tính, hễ chút đánh người thật là quá đáng, nhưng bạn ấy cũng không xấu lắm đâu.
- Bạn quen với cái tên đó à? - Hoàng Tuấn nghi ngờ nhìn Diệp Hân.
- Tụi mình là bạn. - Diệp Hân gật đầu xác nhận.
- Sao một cô bạn hiểu chuyện như bạn lại là bạn của tên đó chứ nhỉ! - Hoàng Tuấn nhìn nhìn Diệp Hân nghi ngại nói.
- Giống bạn thôi, người như bạn sao lại là em của Như Nguyệt nhỉ? - Diệp Hân cười vui vẻ đáp trả lời của Hoàng Tuấn.
Hoàng Tuấn bất giác bật cười, hai người bỗng trò chuyện vui vẻ hơn.
Như Nguyệt cáu tiết vì Hoàng Tuấn dám ngắt điện thoại của mình, quyết đi tìm Hoàng Tuấn để trị tội thì lại thấy Diệp Hân đang cùng Hoàng Tuấn trò chuyện, thì vội vàng núp sang một bên nhìn trộm. Cô cười khoái trí khi thấy kế hoạch của mình đang từng bước tiến hành thuận lợi.
Ngày hôm qua, ngồi nói chuyện dông dài cả buổi với Diệp Hân, cô giả vờ than thở thương cho Hoàng Tuấn bị Viễn Hinh đánh. Tất nhiên khi thở than như vậy, cô đã phóng đại sự việc lên đến trăm lần, diễn tả vết thương của Hoàng Tuấn đầy thê thảm. Mục đích là khiến cho Diệp Hân có sự đồng cảm với Hoàng Tuấn, sau đó cô sẽ ra tay kết hợp hai người này lại với nhau, và cho cái tên Viễn Hinh kia ra rìa.
Thế nhưng điều khiến cô không ngờ là Hoàng Tuấn và Diệp Hân lại nhanh chóng nói chuyện với nhau như vậy.
- Mau đến đi, mau đến đi! - Như Nguyệt nghiến răng nghiến lợi khẩn cầu.
Lời khẩn cầu vừa dứt thì cô thấy bóng dáng Viễn Hinh từ xa đi đến, cô khoái chí che miệng cười.
Chỉ cần Viễn Hinh dám đến đánh Hoàng Tuấn nữa thì càng chứng thực lời nói của cô về Viễn Hinh là đúng, hình ảnh của cậu công tử bột sẽ xấu đi trong lòng Diệp Hân đáng kể. Kế hoạch trả thù của cô quả thật có chút thô bỉ, nhưng mà làm người không độc thì không phải người.
Đáng tiếc Viễn Hinh lại không hề đến đánh Hoàng Tuấn như Như Nguyệt nghĩ.
Chứng kiến cảnh chia tay của Diệp Hân với Hoàng Tuấn, Như Nguyệt thầm kêu trời tiếc rẻ. Thấy Viễn Hinh đang đến gần Diệp Hân, cô vội vàng lấy điện thoại gọi ngay cho Diệp Hân, giục đến gặp mình. Quả nhiên Diệp Hân rất nghe lời, tắt điện thoại liền đi vào trong tìm cô. Viễn Hinh chưa kịp đến đã bị bỏ rơi, nhìn vẻ mặt bực bội của Viễn Hinh, Như Nguyệt cũng cảm thấy thoải mái trong lòng vô cùng.
Viễn Hinh đang ngồi học thì nhận được tin nhắn của Diệp Hân: “Ra về, chờ mình ở bậc thang ở sảnh sau của dãy B nhé, tụi mình cùng đi ăn”. Cậu khẽ cười, chỉ nhắn vỏn vẹn lại: “OK”.
Như Nguyệt cầm điện thoại của Diệp Hân, thủng thẳng đọc tin nhắn của Viễn Hinh thì khẽ nhếch môi cười, cô nắm chặt cái bịch bong bóng nước trong tay mình.
@by txiuqw4