sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 373 - 375

Chương 373: Cự hùng xuất kích (1)

Lữ Tu cố gắng chống đỡ trở về nhà. Tự tay mình chém đầu huynh trưởng, nên đối với chuyện ngoài thành Lâu Thương, nàng không còn tâm trạng để tâm tới nữa. Về phần những người bị vây ở trong Ủng thành, nàng cũng chẳng thèm để ý. Dưới tình huống "úng trung tróc miết" như vậy mà không đánh hạ được quân Tần Gia, Lâu Thương cũng không thủ vững được, vậy thì tốt nhất đầu hàng đi. Trần Bình, Khoái Triệt, Lữ Thích Chi....tất cả đều tự sát tập thể đi, còn đánh làm gì nữa?

Về đến nhà, Lữ Tu không chống đỡ được nữa, nàng thấy trời đất quay cuồng ngã xuống đất. Lữ Trạch là huynh trưởng của nàng, khi còn bé từng bế nàng chơi đùa, yêu thương chiều chuộng nàng, nhưng hôm nay lại chết dưới tay nàng.

Lữ Tu có thể không giết Lữ Trạch, nhưng vào thời điểm loạn lạc này, nàng không nghĩ ra được biện pháp nào tốt hơn để ổn định nhân tâm Lâu Thương. Để có quyết định này, nàng đã rất nhiều ngày không ngủ được, không ăn được. Vào giây phút giơ thanh kiếm sắc bén lên chém thủ cấp Lữ Trạch, trong lòng Lữ Tu cảm thấy nhẹ nhõm rất nhiều, nhưng sau đó là một sự đau đớn thấu tận tâm can, mà hết thảy, nàng không muốn để người khác nhìn thấy.

Lữ Tu ngất xỉu làm Thích Cơ sợ hãi.

- Phu nhân ngất rồi, phu nhân ngất rồi.

Tiểu cô nương thất kinh gọi to, người trong phủ lập tức hốt hoảng lao ra, nhưng lại không biết nên làm gì cho phải. Sự hoảng loạn kinh động đến Khám phu nhân ở bên trong. Bà dẫn theo phu phụ Lưu Cự và Vương Cơ vội vã đi tới.

- Sao a Tu lại ngất vậy?

Khám phu nhân cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì, thấy tình huống như vậy, trong lúc nhất thời cũng luống cuống. Lữ Tu không nói chuyện về Lữ Trạch cho bà biết, điều này sẽ làm bà đau lòng, tất cả mọi chuyện đều được che giấu không nói cho bà biết. Khám phu nhân biết hôm nay có đám binh tặc đánh chiếm Lâu Thương, nhưng lại không hề biết bao phức tạp rối rắm ở trong đó.

Thích Cơ khóc, nói lại sự việc cho Khám phu nhân nghe. Bà nghe xong không khỏi sợ hãi:

- Vì sao không ai nói sự việc này cho ta biết?

- Phu nhân nói, trước khi lão gia đi từng dặn dò phải chăm sóc lão phu nhân thật tốt, không được để lão phu nhân lo lắng. Cho nên phu nhân mới nghiêm lệnh mọi người không được tiết lộ việc này ra. Sáng sớm nay Tiểu tỳ cũng mới biết sự việc, không ngờ phu nhân...

- Hồ đồ, thật là quá hồ đồ!

Khám phu nhân giậm chân, sau đó đột nhiên hỏi:

- Vậy thân gia đâu? Bọn họ hiện tại sao rồi?

- Lữ lão gia và Lữ lão phu nhân đã bị phu nhân hạ lệnh tạm giam rồi. Điền trang của Lữ gia hiện đang do Trần gia tiếp quản. Phu nhân còn nói, trước tiên phải giải trừ nguy cơ của Lâu Thương, bất luận kẻ nào cũng không được thăm phu phụ Lữ lão gia. Còn nữa, chuyện này không được nói cho lão phu nhân.

- Vậy nói cho kẻ dưới phải đối đãi tử tế với thân gia. Tuy rằng tạm giam nhưng không được để bọn họ chịu nửa điểm thiệt thòi.

- Vâng!

Khám phu nhân cũng hiểu rõ, vào lúc này cần phải tạm giam phu phụ Lữ Văn, bằng không mà nói rất có thể gây ra họa lớn. Bà ngồi xuống bên cạnh Lữ Tu, khẽ vuốt ve hai gò má thon gầy của nàng, một hồi lâu thở dài.

- Đứa nhỏ này thật là khổ. Thật khổ con quá!

Đúng lúc này, bên ngoài có người báo lại, ba người Trần Bình, Chung Ly Muội, Khoái Triệt cầu kiến.

Thì ra, binh mã của Tần Gia tuy rằng nhân số đông đảo, nhưng phần lớn cũng chỉ là một đám ô hợp, chưa được huấn luyện nhiều, càng không nói đến chiến trận tập kích thật sự. Tuy Chung Ly Muội và Nhâm Ngao chỉ dẫn theo chưa tới năm trăm người, nhưng tất cả đều được huấn luyện nghiêm khắc, khí giới được trang bị hoàn kỹ, mà chủ tướng lại bị nhốt ở Ủng thành, một đám ô hợp này nào còn lòng ham chiến nữa, chỉ qua ba lần tấn công, sở bộ của Tần Gia toàn quân tan tác.

Về phần Tần Gia thì bị bắn thành con nhím. Gã mang theo hơn ngàn người tiến vào Ủng thành, không một ai may mắn sống sót. Lữ Thích Chi ra tay tàn nhẫn, không chấp nhận bất cứ sự đầu hàng nào. Sau khi binh sĩ trong Ủng Thành đình chỉ kháng cự, y hạ lệnh bộ tốt nhảy vào Ủng thành cắt toàn bộ thủ cấp của mọi người xuống, giắt trên đầu thành Lâu Thương. Thủ cấp của Tần Gia máu chảy đầm đìa được treo ở chính giữa, hai bên lần lượt giắt mấy trăm thủ cấp, những thủ cấp còn lại thì toàn bộ chất đống dưới thành tạo nên một thành lũy kinh quan.

Bởi vậy sau khi trận chiến này qua đi, Lữ Thích Chi đã có biệt hiệu là Đồ Tể.

Thời gian năm trăm năm Xuân Thu Chiến Quốc, có không ít danh tướng được người đời tặng danh hiệu Đồ Tể này. Đại nhân đồ, tiểu nhân đồ, nhân đồ không lớn không nhỏ...mà trong đó danh tiếng nhất không ai qua được danh hiệu Nhân đồ Sát thần Bạch Khởi. Hôm nay, Lữ Thích Chi đã bộc lộ tài năng rồi.

Nhâm Ngao và Lữ Thích Chi quét dọn chiến trường, ba người Chung Ly Muội, Trần Binh, Khoái Triệt chiến thắng trở về thành. Vừa vào thành nghe tin Lữ Tu ngất xỉu, ba người không dám chậm trễ, ngay cả y giáp cũng chưa kịp cởi, lập tức chạy tới.

Khám phu nhân nhắm mắt lại, sau một lát trầm ngâm, đột nhiên nói:

- Gọi tất cả mọi người tới đây, ta có chuyện muốn nói.

- Vâng!

Gia nhân không dám chậm trễ, vội vàng đi gọi Tào Tham, Giả Thiệu, văn võ Lâu Thương cùng các nhân viên quan trọng tới, bao gồm cả Trần Nghĩa đều tụ tập ở trong đình viện.

Khám phu nhân nói:

- Hôm nay đặc biệt gọi mọi người tới là có chuyện muốn nói với các ngươi, Lâu Thương là do một tay Quân hầu kiến tạo nên, nhưng cũng là tâm huyết của tất cả các ngươi. Lâu Thương không phải là gia viên của một mình Quân hầu, mà là gia viên của tất cả mọi người. Hiện nay Quân hầu không ở đây, việc thủ hộ như thế nào, sẽ phải xem bản lĩnh của các ngươi. Những gì phải làm, không nên làm, phu nhân đã làm rồi! Những việc còn lại, sẽ là do các ngươi phải làm. Chiến tranh, nữ nhân chúng ta không hiểu, cái chúng ta phải làm chính là ở nhà chờ tin tức chiến thắng trở về của các ngươi. Ta không muốn bất cứ kẻ nào tiếp tục đến quấy rầy phu nhân nghỉ ngơi. Nên đánh như nào, các ngươi hãy quyết định, đừng có hỏi những nữ nhân như chúng ta nữa.

Đám người Trần Bình đều lộ vẻ ngượng ngùng, nắm chặt tay lại. Lữ Tu đã dùng một thủ đoạn cứng rắn cương quyết trước nay chưa từng có, đã ổn định nhân tâm đang loạn ở Lâu Thương, kế tiếp thì phải dựa vào bọn họ rồi.

- A Cự, con cũng tham chiến đi!

Lưu Cự ngẩn ra, ồm ồm nói:

- Mẹ, lúc đệ đệ đi có dặn con phải bảo vệ mẹ thật tốt.

- Thật hồ đồ..

Khám phu nhân giận tím mặt, quát to:

- Nếu như Lâu Thương không giữ được, thì con bảo hộ chúng ta còn ý nghĩa gì nữa? Là nam nhân, hãy cầm binh khí trong tay lên, chém đầu phản tặc. Phản tặc không còn, thì Lâu Thương mới không còn nguy hiểm nữa. Việc trong nhà không cần con quản, nếu con còn nghe lời mẹ, thì hãy ra ngoài, bảo vệ cơ nghiệp của đệ đệ con.

Từ lúc Khám phu nhân thu dưỡng Lưu Cự tới nay chưa bao giờ dùng giọng điệu nghiêm khắc như vậy nói với gã. Bởi thân thế đáng thương của gã, bởi gã bị mất trí nhớ, cho nên Khám phu nhân luôn yêu thương Lưu Cự, ngay cả Lưu Khám nhiều lúc cũng vô cùng đố kỵ trong lòng.

Hai mắt Lưu Cự đỏ lên, là một hán tử to lớn nhưng lại ấm ức như sắp khóc. Gã mất đi trí nhớ, nhiều như chẳng khác gì đứa trẻ to xác, lúc này bị mẫu thân yêu thương mình đột nhiên dùng giọng nghiêm khác quở trách, Lưu Cự không tiếp nhận được, gã ấm ức, có phẫn nộ, lửa giận trong lòng thoáng cái tập trung hết lên đám phản tặc.

Nếu không có bọn người kia, mẫu thân sao có thể quở trách ta?

Nếu không lấy được thủ cấp bọn chúng, ta còn mặt mũi nào nhìn mẫu thân!

Suy nghĩ của Lưu Cự rất đơn giản, Khám phu nhân nói mấy câu, đã khơi lên sát ý trong gã. Con mắt gã trở nên đỏ ngầu, lạnh lùng nói:

- Mẹ, Cự nhi tuyệt đối không để mẹ thất vọng, không giết hết cẩu tặc, con tuyệt đối không về gặp mẹ.

Mà lúc này Vương Cơ lại đổ thêm dầu vào lửa, ghé tai gã nói nhỏ:

- Cự, huynh ở bên ngoài giết càng nhiều người, muội và mẫu thân càng an toàn.

Một câu nói này đủ để cho Lưu Cự gạt phăng tất cả mọi cố kỵ.

Cát Anh không thể nào ngờ được Tần Gia lại thất bại thảm hại đến như vậy, nhanh như vậy! Tám ngàn binh mã bị giết chết phân nửa, còn lại thì chạy trốn hết. Đợi khi y thu nạp lại tàn binh bại tướng, lúc kiểm kê phát hiện tám ngàn người của Tần Gia hầu như chỉ còn lại phân nửa. Sau khi hỏi rõ ràng mọi chuyện, Cát Anh không khỏi liên tục cười khổ, tên Tần Gia này bị thế là đáng rồi.

Lâu Thương dễ dàng bị hạ hay sao?

Không nói đến Lữ Tu, đó là vợ của Lưu Khám, dù là Lữ gia đồng ý, thì Trần Bình, Khoái Triệt, Chung Ly Muội, Nhâm Ngao... đều là những người cùng sinh ra tử với Lưu Khám đã dùng máu để tạo nên giao tình đó, mà Trần Bình, Nhâm Ngao, Lữ Thích Chi, Quán Anh còn từng theo Lưu Khám chinh chiến Bắc Cương nữa. Khoái Triệt từ một đãi nô mà hôm nay trở thành một nhân vật quyết sách của Lâu Thương, chịu ơn tri ngộ sâu sắc của Lưu Khám.

Tình huống của Chung Ly Muội cũng không quá lý giải, nhưng Cát Anh nghe nói, Lưu Khám đối với Chung Ly Muội có ân tình khắc cốt minh tâm, ai có thể dao động được?

Ngây thơ, thật là quá ngây thơ rồi!

Nếu như Cát Anh biết dự định mà Tần Gia ôm đến đây, thì dù nói thế nào cũng nhất quyết không cho gã tiên phong.

Sau khi kiểm kê nhân mã, Cát Anh giám sát đại quân, đến chạng vạng thì tới dưới thành Lâu Thương, tà dương như máu chiếu khắp nơi. Toàn bộ Lâu Thương bị ánh tà dương bao phủ. Mà thành lũy kinh quan ngoài thành có vô số đầu người máu chảy đầm đìa từ trên đầu thành xuống, trong ánh chiều tà của mặt trời đang lặn tản ra một loại khí tức kinh hồn. Thấy cảnh tượng này, rất nhiều người đều thấy tê dại cả da đầu! Những nhân mã này của Cát Anh cũng không phải là chưa từng thấy máu, chưa từng giết người, nhưng lại chưa bao giờ gặp phải cảnh kinh khủng như hôm nay, bao gồm cả Cát Anh cũng không khỏi âm thầm sợ hãi.

Chương 374: Cự hùng xuất kích (2)

Chung Ly, ta muốn giết người!

Lưu Cự nổi trận lôi đình, gầm lên:

- Mẹ ta nói rồi, bất kẻ là kẻ tặc nào, quyết không thể bỏ qua. Ta muốn giết người, ai dám ngăn cản ta?

Chung Ly Muội chỉ biết liên tục cười khổ, vị này một khi nổi lên sát tâm, ai có thể ngăn cản được chứ? Nhưng Cát Anh này lại khác Tần Gia, là một tên hiểu binh sự, chủ động xuất kích, với binh lực của Lâu Thương, sợ là không đủ.

- Khoái tiên sinh, làm sao bây giờ?

Khoái Triệt và Trần Bình nhìn nhau cười:

- Theo cách nhìn nhận của ta, để mọi người ra ngoài giết một trận, cũng có thể là một cách hay.

- Khoái lão đầu, ta biết ngươi là người tốt mà!

Lưu Cự toét miệng cười.

Trần Bình nói:

- Cự ca, ngươi muốn xuất chiến cũng được, nhưng chiến đấu hành quân cũng có quy củ, luật pháp, nghe trống mà tiến, Minh Kim thì rút, đây là quy định trong quân, chứ không phải ngươi muốn giết loạn thì giết. Ngươi muốn xuất chiến, nhất định phải nghe theo quân lệnh, nếu như không nghe lệnh, ta sẽ bẩm báo lão phu nhân, sau đó không cho ngươi xuất chiến nữa, mà bắt ngươi canh giữ trong phủ nha, đừng mong được giết người. Đến lúc đó, lão phu nhân sẽ...

- Trần Đạo Tử, ngươi đừng nói nữa, ta nghe lời ngươi.

Quả nhiên, trong thành Lâu Thương này người có thể khiến Lưu Cự ngoan ngoãn nghe lời chỉ có lão phu nhân thôi.

Chung Ly Muội mỉm cười gật đầu, thần tình trở nên nghiêm túc:

- Đã như vậy thì, Lưu Cự, ngươi lĩnh ba trăm trường mâu thủ, ra khỏi thành nghênh địch. Trận chiến này là đánh để giữ uy phong của Lâu Thương, chỉ được phép thắng, không được phép bại. Nghe trống thì tiến, nghe tiếng thanh la thì bất kể thắng bại cũng phải thu binh về, rõ chưa.

- Hiểu rồi, hiểu rồi!

Lưu Cự chỉ cảm thấy trong cơ thể như có một thứ gì đó vô cùng khó diễn tả đang khởi động, nhiệt huyết trong giây lát trào dâng. Gã cũng không sở trường thuật cưỡi ngựa, vì vậy cầm lang nha bổng trong tay, binh khí này đã được Bàn Dã Lão dùng thép ròng để chế tạo thành, lĩnh ba trăm trường mâu thủ chạy ra khỏi cửa thành Lâu Thương. Lúc này, Cát Anh vừa ổn định trận hình, đang lo lắng nên lập tức công kích, hay là ngày mai mới chiến đấu.

Không ngờ Lâu Thương lại chủ động xuất kích!

Một cự hán thân hình to lớn như lão bi suất bộ lao ra Lâu Thương:

- Cẩu tặc, mẹ ta nói, muốn ta giết sạch các ngươi, ai ra tìm chết thì mau lăn ra đây, đừng có dây dưa làm lão gia đây mất thời gian, mau ra đây....

Lưu Cự cầm lang nha bổng, đứng ở dưới thành Lâu Thương rống to.

- Hắn là ai vậy?

- Mẹ hắn là ai?

- Khẩu khí lớn quá nhỉ, dám hò hét đòi giết sạch chúng ta ư?

Chúng tướng dưới trướng Cát Anh nghe vậy không khỏi giận tím mặt, thật quá kiêu căng, chưa từng thấy có người nào kiêu căng như Lưu Cự vậy.

- Tần cẩu, đừng vội kiêu ngạo, mỗ gia sẽ lấy tính mạng của ngươi!

Một tướng tặc thúc ngựa cầm giáo dài, lao ra khỏi bản trận, đánh móc về phía Lưu Cự. Gã nhìn ra được, Lưu Cự không có chiến mã, dù thân hình Lưu Cự to lớn nhưng thế thì sao chứ? Mượn lực chiến mã để đánh vào, chẳng phải quá dễ như trở bàn tay đó sao? Tướng tặc vừa nghĩ đến điều đó, mà Lưu Cự thì lại làm như không có gì đáng lo ngại, y mở chân, cầm lang nha bổng xông về phía trước, thân cao quá trượng nhưng chạy băng băng, tốc độ cực nhanh, lang nha bổng tóe lên tia hoa lửa, mắt thấy đã đối mặt với tướng tặc, mà tướng tặc kia đang nhe răng cười, mâu dài đâm hướng về phía Lưu Cự. Không ai thấy rõ Lưu Cự chạy thế nào, cử động thế nào thì đã vụt qua trường mâu rồi.

Đám người Chung Ly Muội đứng trên đầu thành quan sát cuộc chiến cũng không thấy rõ.

Chỉ thấy Lưu Cự vụt qua trường mâu, chộp lấy cán mâu, miệng hét lớn như sấm sét nổ vang. Tướng tặc tay nắm trường mâu, thân thể lại bị Lưu Cự mạnh mẽ nhấc lên cao.

- Cho ta xuống!

Bụp một tiếng, tướng tặc cầm mâu rơi xuống đất, đầu óc choáng váng, không đợi gã hiểu được gì, Lưu Cự đã tiến tới trước mặt, lang nha bổng đập mạnh, đầu của tướng tặc bị đập trong mũ giáp, máu óc bắn tung tóe, còn mũ giáp thì nát như bùn.

Cát Anh ở trên chiến xa đã nhớ ra lai lịch của Lưu Cự.

Từ lâu đã nghe Quảng Võ quân vũ dũng tuyệt luân, huynh đệ thúc cháu ba người được xưng là Tam Hùng Lâu Thương. Trong Tam Hùng Lâu Thương, Lưu Cự là mạnh nhất, y đã gặp Quảng Võ Quân, cũng đã gặp Tiểu Lão Bi rồi, nhưng duy nhất Cự hùng trong Tam Hùng thì chưa ai được gặp. Chẳng lẽ, đây là Cự Hùng sao?

Cát Anh há miệng đang định nhắc tướng tặc cẩn thận, thì tướng tặc đã bị Lưu Cự đánh một đòn óc vỡ toang. Miệng y há to, ba chữ "hãy cẩn thận" tới bên mép lại bị nghẹn ứ lại. Ông trời ơi, đây là loại người gì vậy?

Trên đầu thành Lâu Thương vang lên những tiếng reo hò.

- Đại lão gia uy vũ, đại lão gia uy vũ!

Lưu Cự cảm thấy rất không có ý nghĩa, một cước đá văng thi thể tướng tặc đi, mặt trợn tròn, miệng rống to:

- Tiếp theo!

Khinh thường người, đây chính là khinh người quá đáng rồi.

Lưu Cự không coi ai ra gì, tướng lĩnh dưới trướng Cát Anh tức giận, trong cơn giận giữ, năm tướng tặc giục ngựa vọt ra, đánh về phía Lưu Cự. Chẳng phải ngươi rất lợi hai sao? Chẳng phải ngươi muốn đánh sao? Chúng ta đánh không lại ngươi, nhưng người của chúng ta nhiều hơn ngươi đấy.

Năm tướng tặc dương nanh múa vuốt bổ tới. Một tướng tặc đến trước, tấn công, mà Lưu Cự chẳng hề sợ hãi khi đối mặt với năm tướng tặc, liền vung lang nha bổng lên, chạy về trước hai bước, bỗng nhiên giậm chân tại chỗ bay lên không trung, lang nha bổng giữa không trung hóa thành ngàn ánh lửa, thẳng tắp đập xuống. Cho dù ngươi chó chiến mã thì cũng không thể sánh được với tốc độ này của Lưu Cự, một kích không hề đẹp đẽ đập xuống, lang nha bổng mang theo tiếng gió rít.

Tướng tặc đón đỡ, chỉ nghe "bồng" một tiếng, binh khí gãy đôi, chiến mã hí lên thảm thiết, tướng tặc kia cả người lẫn ngựa bị đập nát thành thịt vụn, hai chân Lưu Cự đáp xuống đất, tướng tặc còn lại đã tới trước mặt rồi, thấy lang nha bổng trong bàn tay to lớn của Lưu Cự vừa chấm đất đã lại đột nhiên bắn lên.

Không sai, chính là bắn lên...

Một chiêu quét ngang thiên quân, xẹt qua. Tướng tặc tránh không kịp, ngựa dưới háng bị lang nha bổng đánh trúng đầu, hí lên một tiếng thê thảm, lật mình ngã xuống đất, hất tướng tặc ngã xuống ngựa. Không đợi gã đứng lên, bàn chân to lớn của Lưu Cự đã giẫm lên, hung hãn đạp lên mặt tướng tặc.

Một đạp này chính là kỹ thuật đạp trong Thái quyền!

Thái quyền coi rọng cương mãnh, sức bật cực mạnh, một đạp này của Lưu Cự đủ để tre bương to bằng miệng bát gãy thành hai đoạn, huống chi là mặt người. Mặt của tướng tặc hầu như bị đạp nát thành bánh thịt, chết ngay tại chỗ. Cùng lúc đó, Lưu Cự lại mượn cú đạp này thân thể bỗng nhiên lui về phía sau, cúi người, dùng chiêu "Đan điếu mã hư trầm" thân thể nhào ra, đây gọi là nhanh như hổ đói vồ mồi, có thể nói là mạnh đến cực điểm.

Trên người Lưu Cự mặc áo gáp, đón đụng vào một chiến mã.

Thanh đồng của tướng tặc xẹt qua sát lưng Lưu Cự, ngựa dưới háng gã hí lên thê thảm, chân trước bị Lưu Cự đụng phải, ngã lăn xuống đất, lang nha bổng trên tay Lưu Cự bỗng nhiên tuột tay, đánh một gã tướng tặc vừa ngã xuống ngựa, Lưu Cự tay không, làm gã tướng tặc còn lại thấy vậy vô cùng vui mừng, vung kích lên đánh. Lại nói, võ nghệ của tướng tặc này cũng không kém, nhưng không may cho gã là gặp phải Lưu Cự.

Chỉ thấy Lưu Cự di chuyển Tam Cung Bộ dưới chân, toàn thân ẩn hiện vụt tới đã gần kề chiến mã, nắm tay to lớn đánh một quyền vào đầu chiến mã, nắm quyền và đầu chiến mã va chạm vào nhau, phát ra một tiếng vang trầm đục, chiến mã hí lên một tiếng dài, xương sọ cứng rắn đã bị Lưu Cự đánh vỡ vụn, lui hai bước ngã đập xuống đất.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, trong chớp mắt, năm tướng tặc đều bại trận.

Mọi người ở đầu thành nhìn thấy như vậy, nhiệt huyết dâng cao, mà sở bộ thuộc Cát Anh thì người nào cũng thấy lạnh run...

- Nổi trống!

Chung Ly Muội hét lớn một tiếng, đầu thành vang lên tiếng trống, trường mâu thủ hò hét, cầm trường mâu bức về phía binh mã thuộc sở bộ Cát Anh. Đừng thấy chỉ có ba trăm trường mâu thủ, nhưng đều đã được huấn luyện nghiêm ngặt, chạy nhanh, trận hình không hề loạn, trường mâu san sát, chỉnh tề bước tiến, giẫm theo nhịp trống, khiến tặc quân hết hồn. Mà lúc này, Lưu Cự lại nhặt lang nha bổng lên, rít gào nhằm về phía tặc quân.

Bảo sườn hai bên Lâu Thương đều xuất hiện mã quân.

- Bắn cung, bắn cung...

Có tướng tặc kêu to, nhưng cũng đã không có tác dụng. Mặc dù có Lộ thủ yểm hộ, nhưng cung tiễn thủ đã bị dọa đển bể mật rồi, ngay cả cầm cung cũng không vững, hoàn bắn tên gì chứ? Lưu Cự vọt tới trước trận, đối mặt lướt tới trận hình thuẫn thủ như chỗ không người, áo giáp trên người bảo vệ những chỗ yếu hại, lang nha bổng như Diêm vương đi phát thiếp, một vòng như vậy, bốn năm thuẫn mộc bị đập nát bấy, ngay cả thuẫn thủ cũng bị liên quan đập chết.

Chạy thôi!

Tặc quân không còn lòng dạ nào mà tiếp tục chiến đấu, ném vũ khí bỏ chạy.

Cát Anh thấy tình huống này, cũng biết không thể nào tiếp tục đánh được nữa!

Lòng quân đã hoàn toàn tan rã, mà Lưu Cự lại vô cùng hung bạo, căn bản không ai ngăn cản được.

- Lui lại, lui lại!

Cát Anh quay ngược chiến xa, nhanh chóng rút lui. Trong lòng lại thầm kêu khổ: Xem ra Lâu Thương này đúng như dự đoán, sợ là phải tiếp một trận khổ chiến nữa rồi!

Chương 375: Gặp lại cố nhân (1)

Gió vào đêm khuya mát mẻ!

Không khí năm 209 trước công nguyên không thu dược bất luận ảnh hưởng của khoa học kỹ thuật gì, không bị ô nhiễm, không có tầng ozon loãng. Núi ở thời đại này rất xanh, nước rất xanh, không khí trong vắt khiến lòng người thấy thư thái.

Mang theo không khí ẩm ướt của nước, gió đêm thổi qua rừng thưa, lá cây lay động sàn sạt, chung quanh rất yên tĩnh, trời rất cao, bầu trời đêm cũng rất trong,ánh trăng và sao đều sáng, nhìn vô cùng dễ chịu. Cỏ xanh trên mặt đất tản ra một mùi thơm ngát nhẹ nhẹ, thẩm thấu tận tâm can.

Lý Thành dẫn theo Lý Khâu cùng hai gã kỵ quân Lâu Phiền đi thăm dò tin tức. Cáp Vô Lương thì suất lĩnh kỵ quân Lâu Phiền còn lại cảnh giới ở bên ngoài rừng thưa, hai người Mông Tật, Đồ Đồ dựa lưng vào nhau, nhắm mắt ngủ gật. Đi ngày đêm không ngủ, không chỉ ngựa không chịu nổi, người cũng không chịu nổi. Lưu Khám nằm trên bãi cỏ trong rừng thưa, đầu gối hai tay, xuyên qua kẽ lá ngắm nhìn trời cao tịch liêu.

Hắn rất sốt ruột nhưng không có nghĩa là hành động mù quáng. Hắn đang chờ đợi, đợi Lý Thành bọn họ hỏi thăm tin tức trở về. Từ Tuy Thủy đến Lâu Thương lộ trình khoảng một ngày rưỡi, nếu nhanh hơn, tất cả mọi chuyện đều thuận lợi thì một ngày là có thể đến. Hiện tính toán số người bên Lưu Khám cũng chỉ còn lại mười hai người mà thôi.

Mười hai người này muốn giảm bớt nguy cơ Lâu Thương là không có khả năng. Cho nên Lưu Khám càng thêm cẩn thận, hắn phải có hành động, hơn nữa phải một kích bất ngờ, đánh vào uy hiếp Cát Anh, để Cát Anh cũng chỉ có thể lui binh.Đây cũng không phải là một chuyện dễ dàng.

Mặt đất dưới người chợt có những đợt rung động rất nhỏ, Lưu Khám bật dậy lấy tay bắt Xích Kỳ, khẽ nói:

- Có tình huống, cảnh giới!

Nơi này là giao giới giữa huyện Đồng, Thủ Lự, Hạ Tương, chính là khu vực mà phản quân hoạt động nhiều lần, dọc theo đường đi, đám người Lâu Khám chết trong tay nhóm phản quân lẻ tẻ không dưới trăm người, điều này cũng làm cho đám người Lưu Khám càng thêm cảnh giác, bất luận có gió thổi cỏ lay gì cũng sẽ không bỏ qua.

Mặt đất rung chuyển, rất rõ ràng là do kỵ quân tạo nên. Tại một thời kỳ nhạy cảm này, tại một khu vực nhạy cảm này, không thể nào khinh thường sơ suất được. Phải biết rằng, thân phận của Lưu Khám hiện nay vô cùng bất tiện, là kẻ thù của phản quân, lại không được Lão Tần Nhân thừa nhận, nói trắng ra, trong thiên hạ nơi nơi đều là kẻ địch, nơi nơi đều có người muốn lấy mạng của hắn.

Mông Tật và Đồ Đồ xoay người ngồi dậy, đều cầm lên binh khí. Một lát sau, loáng thoáng có tiếng vó ngựa vọng đến, Cáp Vô Lương ở trên ngọn cây nhìn xa xa:

- Quân Hầu, là kỵ quân, không có cờ hiệu.

- Có bao nhiêu người?

- Không ít, chí ít khoảng hai trăm.

Lưu Khám nắm chặt Xích Kỳ:

- Nói với mọi người, cố gắng ẩn nấp hành tung, không nên để bị phát hiện. Phỏng chừng là kỵ quân qua đường, chúng ta đừng gây vào. Chỉ cần bọn họ không tiến đến, thì đừng động thủ, bằng không nếu phải đánh sẽ càng gây khó khăn cho chúng ta, cẩn thận một chút.

Đây chính là trước trận hai quân ẩu đả, có thể tránh được xung đột thì cố gắng tránh.

Lưu Khám nắm ngựa Xích Thố, trốn ở trong rừng, nhìn về hướng đường lớn, chỉ thấy xa xa bụi mù cuồn cuộn, một đội kỵ quân hắc giáp xuất hiện ở đầu con đường, ánh trăng sáng trong chiếu lên, trang phục là trang phục của Lão Tần, nhưng không có cờ hiệu gì, đội ngũ khi tiến lên thì lặng ngắt như tờ.

Đây là một đội tinh kỵ được huấn luyện nghiêm mật. Mông Tật và Đồ Đồ đều như hít phải luồng khí lạnh. Kiến thức hai người dù là rộng rãi, từng thấy nhiều lần nhân mã tinh nhuệ Đại Tần, nhưng đội kỵ quân này thì lại chưa từng thấy bao giờ. Nhìn quân dung chỉ sợ Trung úy Quân cũng chỉ được như này thôi, thậm chí còn thua kém. Mông Tật thật sự không nghĩ ra dưới sự cai quản của Đại Tần lại có quân Tần có quân dung như thế. Hai người nhìn nhau, nếu đây là binh mã phản tặc, vậy thì Đại Tần thật sự xong rồi!

Kỵ quân đứng trước rừng thưa thì dừng lại. Cả đội đang lao nhanh chợt ngừng, trận hình không chút rối loạn. Lúc này, từ trong kỵ quân lao ra hai kỵ quân, vừa chạy vừa gọi:

- Quân hầu, là người một nhà, đều là người một nhà!

- Là Lý Xá nhân và Lý Khâu! Cáp Vô Lương kêu khẽ.

Lưu Khám liền mượn ánh trăng nhìn, cũng thấy rõ tướng lĩnh dẫn đầu kỵ quân, tuổi chừng ba mươi, vóc người hùng vĩ, tướng mạo kiên quyết, một bộ râu ngắn, càng toát lên khí khái oai hùng. Tướng lĩnh tháo mũ giáp xuống, xoay người nhảy xuống chiến mã. Lưu Khám vừa thấy người này thì mỉm cười, sự căng thẳng trong lòng đã được thả lỏng.

Là Quán Anh!

Chỉ thấy Quán Anh bước nhanh, đón Lưu Khám từ trong rừng đi ra, quỳ một gối xuống:

- Mạt tướng Quán Anh tham kiến Quân Hầu, biết Quân Hầu không sao, Anh vô cùng vui mừng. Mấy ngày nay tất cả mọi người đều lo lắng, khi biết Quân Hầu không sao, ai cũng phấn chấn vui sướng.

Lưu Khám một tay nâng Quán Anh dậy, quan sát từ trên xuống dưới. Lão huynh đệ năm xưa thoáng cái đã hơn nửa năm không gặp rồi, Quán Anh so với trước thì gầy hơn, nhưng càng toát lên khí chất nhanh nhẹn dũng mãnh, mặt đen nhánh như than, mắt trong suốt nhưng mang tia trầm ổn. Lưu Khám cười, vỗ mạnh lên vai gã.

- Lão Quán, đây....đều là bộ hạ của ngươi sao?

Mông Tật nuốt nước bạt, nhìn kỵ sĩ xuống ngựa đứng sau Quán Anh, có chút ngưỡng mộ hỏi thăm. Y cũng là xuất thân kỵ quân, đương nhiên nhìn là biết bộ hạ của Quán Anh đều là những người bất phàm, đơn giản từ phương diện giáp trụ mà nói, là áo giáp tê giác thuần một màu, ngang bằng với Trung úy quân, tay cầm trường đao sáu xích, tinh thần phấn chấn, đằng đằng sát khí, toát lên khí chất oai hùng.

Mà chiến mã cũng tựa như khác biệt với chiến mã bình thường, toàn bộ đều có yên bàn đạp, ngồi ở trên càng thêm vững chắc. Đây là Lâu Thương quân trong miệng Lão Bi sao? Ông trời ơi, cho ta một doanh binh mã như vậy, lão tử đây có thể trực tiếp giết qua sông, quét ngang nước Nguyệt Thị. Thật không biết Quảng Võ Quân làm sao mà huấn luyện được một đội kỵ quân tinh nhuệ như này. Sợ là đấu với Trung úy quân cũng không hề thua kém, thậm chí còn tốt hơn. Mông Tật và Đồ Đồ nhìn kỵ quân phía sau Quán Anh, hai mắt ao nước đến đỏ ngầu, âm thầm hạ quyết tâm: Chờ thế cục ổn định rồi, phải bắt Quảng Võ Quân huấn luyện ình một đội quân tinh nhuệ như thế mới được.

Cuối cùng đã xong yên và bàn đạp rồi!

Lưu Khá không kìm được khẽ cảm thán trong lòng.

Hắn kéo Quán Anh, đi vào trong rừng thưa. Đám người Mông Tật đi theo sát sau, một gã kỵ sĩ hắc giáp khẽ đưa tay ra hiệu, kỵ quân lập tức tản ra, thay thế vị trí của đám người Cáp Vô Lương, đảm nhiệm nhiệm vụ cảnh giới, mà vài kỵ sĩ hắc giáp kia thì lẳng lặng chờ ở bên cạnh rừng thưa.

- Lão Quán, sao ngươi lại gặp được Lý Thành bọn họ vậy?

Quán Anh ngồi xuống, tiếp nhận túi nước từ trong tay Cáp Vô Lương, uống một ngụm:

- Quân hầu có điều không biết, trước đó lúc chủ tướng Cát Anh tại làng Đại Trạch tạo phản, ta phụng mệnh xuất kích, nỗ lực truy sát hắn ta. Nhưng không ngờ hắn ta không chiến tự rút, cùng với hai kẻ Trần - Ngô tiến công tập kích huyện Kỳ, làm ta đánh vào một nơi không người. Lúc đó thế lực kẻ tặc càng lúc càng lớn, người theo càng đông, thế cho nên ta cũng không dám đơn độc khai chiến.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx