sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 40: Tan Tác

Ốc bỏ vợ lại chạy đi tìm Nghêu nhưng không đuổi theo kịp. Trong lúc anh đi kiếm Nghêu, Ốc đã nhờ người ra ruộng mả đưa vợ anh về nhà trước.

Khi Ốc thất thểu bước về đến ngôi nhà họ Huỳnh thì mấy người hàng xóm đang vây quanh đánh cảm cho Hợi và ẩm hộ thằng Sinh. Lố nhố trong nhà ngoài sân đến cả hơn chục người đàn bà. Có lẽ phần nhiều họ hiếu kỳ. Làng Cối không to, nên người ta không có nhiều chuyện để nói. Vì thế chuyện xảy ra đối với nhà họ Huỳnh là một cơ hội hiến hoi để họ có thể kể cho nhau nghe những gì vừa mới xảy ra.

Thấy Ốc về, họ tản đi. Dù sao thì dẫn có lì lợm đến cách mấy, người ta vẫn không thể nán lại mãi được. Cuối cùng chỉ còn lại thím Thoan. Vì chỉ có thím là người có thể ở lại nhà họ Huỳnh vì Hợi là con gái thím.

- Thế không tìm được cô Nghêu à? - Thím Thoan hỏi con rể.

Ốc lắc đầu. Anh đi vào trong nhà, anh nhìn thấy khuôn mặt của vợ anh tái mét, trắng bệch. Trong đôi mắt của vợ, anh nhìn thấy một nét thất thần, xa xôi, của người đàn bà của hơn năm năm về trước, đôi mắt người đàn bà không còn sinh khí, không còn thiết sống nữa.

- Không tìm thấy chị ấy ở đâu ra. Nhưng rồi từ từ tôi sẽ thu xếp đi tìm chị ấy. Nhà đừng lo lắng quá rồi lại sinh bệnh ra thì khổ.

Hợi hình như không nghe thấy gì cả. Tâm hồn chị đã chết điếng. Chẳng phải vì chị hận. Mà chị đau thì đúng hơn. Chị đau vì một người đàn bà đã tàn nhẫn xô chị xuống đáy xâu vực thẩm tan tác. Người ta có thể lăng mạ chị về tất cả những gì chị đã làm, nhưng không ai có quyền xúc phạm đến tình yêu của chị. Càng đau đớn khôn cùng hơn khi người chà đạp lên tình yêu của chị lại chính là người chị yêu thương nhất.

Có thể nói, Ốc là chồng của Hợi, nhưng đấy chỉ là một quan hệ vì nghĩa. Trong sâu thẳm cõi riêng, Hợi biết là chị chỉ yêu mỗi một mình Nghêu. Tình yêu ấy đã hoá thạch, đã kết tin, đã ăn rất sâu vào trong từng ngõ ngách trái tim của chị. Nay tình yêu ấy đã không vượt qua được sự thử thách tàn nhẫn nhất của sự ghen tuông.

Hợi bị đẩy xuống vũng lầy của sự khước từ, của tuyệt vọng, của ê chề khi niềm tin mà chị tôn thờ bấy lâu đã bị huỷ hoại tất cả. Chị đã hoàn toàn bị đánh gục bởi những cú đấm phủ đầu. Chị như người bị chết đuối, vũng vẫy, kêu gào, nhưng ngay trước mặt chị lại người chị tin yêu nhất, hy vọng nhiều nhất, nhưng người ấy đã không đưa tay ra cứu chị.

Chị không thể nuốt xuống được chén thuốc đắng của sự tàn nhẫn, của thái độ lành lụng mà Nghêu đã rót cho chị từ đôi mắt mà chính chị đã không còn nhận ra đấy là đôi mắt của Nghêu nữa. Thà Nghêu cầm dao đâm thẳng vào trái tim chị, như thế sẽ còn dễ chịu hơn là Nghêu tuyệt tình như thể bao nhiêu thề bồi keo sơn vàng đá giữa hai người họ chẳng hề có bất cứ một ý nghĩa nào.

Hợi suy sụp rất nhanh. Chị suy sụp như thể chị không còn những thiết tha với cuộc sống nữa. Người ta sẽ nói là chị rất vô lý. Tại sao chị dám nói với Nghêu hãy thương chị, thương chồng chị và cả đứa con trai của mình; nhưng chỉ vì người đàn bà kia không chấp nhận mà chị buông tay luôn cả với Ốc chồng chị, và với cả đứa con trai nhỏ bé kia nữa. Người ta sẽ trách chị là người không tỉnh táo, không thức thời, không sáng suốt để nhận ra đâu là cái đáng giữ, cái cần giữ, cái nên giữ. Nhưng làm sao người ta có thể hiểu được tâm hồn của chị.

Trong biển đời mênh mông bao la kia, chẳng phải ai cũng có suy nghĩ giống ai. Tất nhiên là sẽ có những suy nghĩ rất gần với nhau giữa một số người. Nhưng điều đó hoàn toàn không có ý nghĩa là suy nghĩ của chị cũng sẽ giống như suy nghĩ của người khác.

Thím Thoan năn nỉ con gái:

- Thôi con ạ. Uất ức làm gì cho nhọc lòng. Mình là phận dâu con, can vào chuyện nhà chồng làm gì cho nhọc vào thân.

Cho đến lúc này thì mọi người vẫn chưa hề hay biết rằng Hợi đau khổ đến độ hành hạ xác thân, đoạ đày tâm trí, tất cả chỉ vì chị đã yêu thương Nghêu thật sự. Một tình yêu mông muội đến độ mù quáng. Ngay cả Ốc chồng chị vẫn còn hiểu làm là vợ anh ốm nặng vì chị thương anh quá. Vì chị chỉ muốn cho anh được vui, nên không thuyết phục được chị Nghêu ở nhà nên vợ anh mới tái phát lại bệnh cũ.

Ốc cầm tay vợ nói:

- Thôi nhà ạ. Tôi biết nhà vì thương tôi nên mới lo lắng nhiều như thế. Tôi cũng chỉ muốn chị Nghêu ở nhà. Cái phúc lớn nhất là có được anh em đoàn tụ. Tôi rất buồn khi thấy nhà vì chuyện của nhà họ Huỳnh mà ra đến nông nổi này.

Hợi khóc. Không phải vì chị tủi thân bởi những câu nói của chồng. Mà là chị cay cực vì tình yêu của chị đã bị hiểu lầm. Nào Nghêu có biết là hạnh phúc của Hợi không nằm trong bức tranh mái ấm gia đình. Hạnh phúc của chị là được nhìn thấy Nghêu ăn cơm có bữa, ngủ đêm có nhà. Chị không muốn Nghêu phải lang thang đầu đường xó chợ. Chị không muốn cái cảnh êm đềm đề huề của mình vô tình trở thành nỗi ám ảnh khốc liệt đối với người đàn bà mà chị yêu thương trọn vẹn.

Vì câu chuyện của Hợi không thể giải bày ra được, nên Ốc và mẹ vợ của anh chẳng thể nào hiểu được chuyện gì đã đang xảy ra. Người ta chỉ nhìn thấy Hợi là một người đàn bà có sẵn căn bệnh hậu sản mòn. Nên chỉ vì u uất bi luỵ nhất thời mà sinh ra tái phát căn bệnh cũ.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx