Thị Trưởng bước nhanh ra khỏi phòng điều khiển, đi dọc theo mạn phải tàu The Mendacium, cố gắng tập trung suy nghĩ. Những gì vừa xảy ra ở chung cư tại Florence thật không thể tưởng tượng nổi.
Ông ta đi vòng quanh con tàu đúng hai vòng rồi bước thẳng về văn phòng của mình và lấy một chai single malt [12] Highland Part năm mươi năm tuổi. Ông ta không rót ra ly mà đặt chai xuống và xoay lưng về phía nó - một cách riêng để nhắc rằng ông ta vẫn đang kiểm soát được mọi việc.
Theo bản năng, cặp mắt ông ta di chuyển tới một tập sách bọc da dày dặn trên giá sách - một món quà của khách hàng… vị khách mà lúc này ông ta biết rõ mình đừng bao giờ nên gặp.
Một năm trước… làm sao ta biết được chứ?
Thông thường, Thị Trưởng không trực tiếp phỏng vấn các khách hàng, nhưng vị khách này do một nguồn đáng tin cậy giới thiệu nên ông ta đành chấp nhận ngoại lệ.
Hôm đó là một ngày biển hoàn toàn tĩnh lặng. Vị khách lên boong tàu The Mendacium bằng trực thăng riêng. Đó là một nhân vật nổi tiếng trong lĩnh vực của ông ta, khoảng bốn mươi sáu tuổi, râu tóc gọn gàng, và rất cao, với đôi mắt màu lục như nhìn xoáy vào người khác.
“Ngài biết đấy”, người đàn ông lên tiếng, “một người bạn chung của chúng ta giới thiệu với tôi về các dịch vụ của ngài”. Vị khách duỗi cặp chân dài và tỏ ra hết sức tự nhiên trong văn phòng được trang bị sang trọng của Thị Trưởng. “Nên cho phép tôi được nói với ngài những gì tôi cần.”
“Thực tế thì không cần”, Thị Trưởng ngắt lời, để tỏ rõ với người kia rằng ai mới là người chủ động. “Quy tắc của tôi yêu cầu rằng ngài không nói gì với tôi cả. Tôi sẽ giải thích những dịch vụ mà tôi cung cấp, và ngài sẽ quyết định xem ngài quan tâm đến dịch vụ nào, nếu có.”
Vị khách trông có vẻ ngạc nhiên nhưng chấp thuận và chăm chú lắng nghe. Cuối cùng, những gì vị khách cao ngồng muốn hóa ra lại rất bình thường với Consortium - cơ bản chỉ là biến ông ấy thành “vô hình” một thời gian để ông ấy có thể tránh xa những cặp mắt săn tìm trong lúc theo đuổi một công việc.
Đúng là trò trẻ con!
Consortium sẽ hoàn toàn thành công việc này bằng cách cho ông ấy một nhân dạng giả và một địa điểm bảo mật, hoàn toàn không có kết nối gì, nơi ông ấy có thể làm việc trong bí mật tuyệt đối - bất kể công việc gì. Consortium chưa bao giờ thắc mắc xem khách hàng cần đến một dịch vụ vì mục đích gì, mà luôn chọn cách biết càng ít về những người họ làm việc cùng càng tốt.
Suốt một năm trời, với một khoản lợi nhuận đáng kinh ngạc, Thị Trưởng cung cấp chỗ trú ẩn an toàn cho người đàn ông có đôi mắt màu lục, nhân vật hóa ra lại là một khách hàng lý tưởng. Thị Trưởng không liên hệ gì với ông ấy, và tất cả mọi hóa đơn đều được trả đúng thời hạn.
Thế rồi, thứ hai tuần trước, mọi việc thay đổi.
Rất bất ngờ, vị khách hàng liên hệ lại, yêu cầu gặp riêng Thị Trưởng. Nghĩ đến tổng số tiền vị khách đã thanh toán, Thị Trưởng chấp nhận.
Phải khó khăn lắm mới nhận ra người đàn ông râu tóc bù xù xuất hiện trên tàu chính là nhân vật bảnh bao, điềm tĩnh Thị Trưởng đã giao kèo làm ăn cách đó một năm. Cặp mắt màu lục sắc lẻm một thời ánh lên vẻ hoang dại. Trông anh ta chẳng khác gì người… bệnh.
Chuyện gì xảy ra với ông ta vậy? Ông ta đang làm việc gì vậy không biết?
Thị Trưởng dẫn vị khách có vẻ rất bồn chồn vào văn phòng mình.
“Con quỷ tóc bạc”, vị khách lắp bắp. “Càng ngày mụ ta càng tiếp cận gần hơn.”
Thị Trưởng liếc mắt xuống tập hồ sơ của vị khách, mắt dừng lại ở bức ảnh một người phụ nữ tóc bạc trông rất quyến rũ. “Vâng”, Thị Trưởng nói, “con quỷ tóc bạc của ngài. Chúng tôi đều biết rõ kẻ thù của ngài. Và dù mụ có thể rất mạnh nhưng suốt cả năm, chúng tôi đã bảo vệ ngài trước mụ, và chúng tôi sẽ tiếp tục làm như vậy”.
Người đàn ông dùng ngón tay cuộn những lọn tóc nhờn dầu đầy vẻ bồn chồn. “Đừng để cho vẻ đẹp của mụ đánh lừa ông, mụ ta là một kẻ thù nguy hiểm.”
Đúng, Thị Trưởng nghĩ, nhưng vẫn cảm thấy không hài lòng vì vị khách của mình lại gây chú ý cho một người có sức ảnh hưởng đến vậy. Người phụ nữ tóc bạc có khả năng tiếp cận và nguồn lực to lớn, do đó bà ta không phải hạng đối thủ mà Thị Trưởng muốn đối đầu.
“Nếu mụ hay lũ quỷ của mụ tìm ra tôi…”, vị khách bắt đầu nói.
“Họ sẽ không làm được”, Thị Trưởng trấn an. “Không phải chúng tôi đã che giấu ngài và cung cấp mọi thứ ngài yêu cầu ư?”
“Phải”, người đàn ông nói. “Thế nhưng, tôi sẽ ngủ ngon hơn nếu…” Ông ta ngừng lại, cố tĩnh tâm. “Tôi cần biết rằng nếu có chuyện gì xảy với tôi, ngài sẽ thực hiện nốt những nguyện vọng cuối cùng của tôi.”
“Nguyện vọng đó là gì?”
Người đàn ông thò tay vào túi và lấy ra một phong bì nhỏ dán kín. “Nội dung bên trong phong bì này là một mã truy cập vào một két an toàn ở Florence. Bên trong két, ngài sẽ thấy một vật nhỏ. Nếu có chuyện gì xảy ra với tôi, tôi cần ngài chuyển vật đó đi. Đó là một món quà.”
“Được rồi!” Thị Trưởng cầm bút để ghi chép lại. “Và tôi sẽ chuyển nó cho ai?”
“Cho con quỷ tóc bạc.”
Thị Trưởng ngước lên. “Một món quà cho kẻ khiến ngài khổ sở ư?”
“Nhưng là cái gai cho mụ.” Mắt ông ta ánh lên vẻ man dại. “Một lưỡi câu nhỏ xíu chế tác rất khéo léo từ xương. Mụ ta sẽ phát hiện ra đó là một tấm bản đồ… Virgil của riêng mụ… một tùy tùng theo tới trung tâm địa ngục của mụ.”
Thị Trưởng săm soi vị khách một lúc lâu. “Sẽ đúng như ngài muốn. Coi như mọi việc đã hoàn thành.”
“Vấn đề thời gian sẽ rất quan trọng”, người đàn ông đề nghị. “Món quà không được chuyển đi quá sớm. Ngài phải giữ kín nó cho tới khi…” Ông ta ngừng lại, bỗng nhiên chìm trong suy tưởng.
“Tới khi nào?”, Thị Trưởng nhắc.
Người đàn ông đứng phắt dậy và bước vòng ra phía sau bàn của Thị Trưởng, vồ lấy một chiếc bút đánh dấu màu đỏ và khoanh vào một ngày trên cuốn lịch bàn cá nhân của Thị Trưởng một cách điên cuồng. “Cho tới ngày này.”
Thị Trưởng mím môi và thở hắt ra, cố nén sự khó chịu trước thái độ trơ trẽn của vị khách. “Hiểu rồi”, Thị Trưởng nói. “Tôi sẽ không làm gì cho tới ngày được đánh dấu, đến thời điểm đó thì vật ở trong két an toàn, cho dù nó là gì, sẽ được gửi cho người phụ nữ tóc bạc. Tôi hứa với ngài.” Ông ta đếm số ngày trên quyển lịch tới đúng ngày đã được khoanh lại. “Tôi sẽ thực hiện nguyện vọng của ngài đúng mười bốn ngày nữa tính từ lúc này.”
“Và không được sớm hơn dù chỉ một ngày”, vị khách nhắc nhở vẻ bồn chồn.
“Tôi hiểu”, Thị Trưởng quả quyết. “Không sớm hơn một ngày nào.”
Thị Trưởng cầm lấy phong bì, nhét vào tập tài liệu của vị khách, và viết những ghi chú cần thiết để đảm bảo rằng những nguyện vọng của khách hàng được thực hiện chính xác. Vị khách không mô tả rõ đặc điểm chính xác của vật trong két an toàn, và Thị Trưởng cũng muốn mọi việc cứ như thế này. Không để tâm nhiều là một nền tảng trong triết lý của Consortium. Cung cấp dịch vụ, Không đặt câu hỏi. Không phán xét.
Vai vị khách chùng xuống và ông ta thở hắc ra nặng nề. “Cảm ơn ngài.”
“Còn gì nữa không?”, Thị Trưởng hỏi, vẻ rất muốn tránh xa vị khách đã hoàn toàn biến đổi này.
“Còn, vẫn còn.” Ông ta thò tay vào túi và lấy ra một thẻ nhớ màu đỏ thẫm nhỏ nhắn. “Đây là một tệp video.” Ông ta đặt thẻ nhớ trước mặt Thị Trưởng. “Tôi muốn nó được đưa đến cho truyền thông thế giới.”
Thị Trưởng tò mò ngắm vị khách. Consortium thường truyền phát đi rất nhiều thông tin cho khách hàng, nhưng đề nghị của người đàn ông này có gì đó không ổn. “Cũng đúng ngày đó ư?”, Thị Trưởng hỏi, ra hiệu về phía cái vòng tròn nguệch ngoạc trên cuốn lịch của mình.
“Đúng ngày đó”, vị khách trả lời. “Không sớm hơn một khắc.”
“Hiểu!” Thị Trưởng đánh những thông tin phù hợp vào thẻ nhớ màu đỏ. “Vậy là xong phải không?” Ông ta đứng lên, muốn kết thúc cuộc gặp gỡ.
Vị khách vẫn ngồi yên. “Chưa. Còn một điều cuối cùng.”
Thị Trưởng lại ngồi xuống.
Đôi mắt màu lục của vị khách lúc này trông dữ tợn. “Ngay sau khi ngài chuyển video này đi, tôi sẽ trở thành một người rất nổi tiếng.”
Ông đã là một người nổi tiếng rồi đấy thôi, Thị Trưởng nghĩ bụng, và nhớ tới những thành quả ấn tượng của vị khách hàng.
“Và ngài cũng sẽ có công”, người đàn ông nói. “Dịch vụ ngài cung cấp giúp tôi tạo ra kiệt tác… Một tác phẩm nghệ thuật sẽ làm thay đổi thế giới. Ngài nên tự hào với vai trò của mình.”
“Cho dù kiệt tác của ngài là gì?”, Thị Trưởng nói với vẻ nôn nóng càng lúc càng tăng, “tôi cũng rất vui vì ngài đã có được sự riêng tư cần thiết để tạo ra nó”.
“Để tỏ lòng biết ơn, tôi mang tới cho ngài một món quà chia tay.” Người đàn ông nhếch nhác lại thò tay vào túi. “Một cuốn sách.”
Thị Trưởng tự hỏi phải chăng cuốn sách này chính là tác phẩm nghệ thuật bí mật vị khách đã dày công tạo ra suốt thời gian qua. “Ngài đã viết cuốn sách này ư?”
“Không.” Vị khách đặt một tập sách đồ sộ lên bàn. “Hoàn toàn ngược lại… cuốn sách này được viết ra cho tôi.”
Thị Trưởng nhìn cuốn sách mà vị khách vừa đưa ra bằng vẻ khó hiểu. Ông ta nghĩ thứ này được viết ra cho ông ta ư? Cuốn sách là một tác phẩm văn học kinh điển… được viết vào thế kỷ XIV.
“Hãy đọc nó”, vị khách nài nỉ kèm theo một nụ cười kỳ quái. “Nó sẽ giúp ngài hiểu tất cả những gì tôi đã làm.”
Nói xong, vị khách nhếch nhác đứng lên, chào tạm biệt, và rời đi ngay lập tức. Thị Trưởng nhìn qua cửa sổ văn phòng mình trong khi trực thăng của vị khách rời khỏi sàn tàu và quay trở lại bờ biển nước Ý.
Lúc đó Thị Trưởng mới hướng sự chú ý trở lại cuốn sách lớn trước mặt mình. Những ngón tay đầy do dự của ông ta mở trang bìa da và lật tới phần đầu tiên. Khổ thơ mở đầu của tác phẩm được viết tay rất to đẹp, chiếm trọn toàn bộ trang đầu tiên.
“HỎA NGỤC
Giữa chừng trong hành trình cuộc đời chúng ta
Ta thấy mình trong một khu rừng tăm tối,
vì đã mất dấu con đường phía trước.”
Trên trang đối diện, vị khách đã ký vào sách với một lời nhắn viết tay:
“Bạn thân mến của tôi, cảm ơn bạn vì đã giúp tôi tìm ra đường đi. Thế giới cũng cảm ơn bạn!”
Thị Trưởng không hiểu lời nhắn này có nghĩa gì, nhưng ông ta thấy đọc thế là đủ. Ông ta gập sách lại và đặt nó lên giá sách. Thật may, mối quan hệ công việc với nhân vật kỳ lạ này sắp chấm dứt. Thêm mười bốn ngày nữa thôi, Thị Trưởng thầm nghĩ, và hướng ánh mắt về phía cái vòng tròn đỏ rực nguệch ngoạc trên cuốn lịch cá nhân của mình.
Những ngày tiếp theo, Thị Trưởng cảm thấy rất không an tâm, với vị khách. Người đàn ông này dường như đã bị quẫn trí. Tuy nhiên, bất kể trực giác của Thị Trưởng thế nào, thời gian vẫn cứ trôi đi mà không xảy ra biến cố gì.
Thế rồi, ngay trước cái ngày được khoanh tròn, một loạt sự việc tai hại xảy ra ở Florence. Thị Trưởng đã cố gắng giải quyết sự cố, nhưng nó nhanh chóng vượt ra ngoài tầm kiểm soát. Cuộc khủng hoảng lên đến đỉnh điểm bằng sự việc vị khách của ông ta leo lên tháp Badia.
Ông ta nhảy xuống… và chết.
Mặc dù mất đi một khách hàng, nhất là lại theo cách thế này, nhưng Thị Trưởng vẫn giữ đúng lời với vị khách. Ông ta nhanh chóng chuẩn bị thực hiện đúng lời hứa cuối cùng của mình với người đã khuất – chuyển cho người phụ nữ tóc bạc những gì bên trong cái két an toàn ở Florence – và vấn đề thời gian chuyển hàng, như ông ta đã lưu ý, là rất quan trọng.
Không được sớm hơn cái ngày đã khoanh tròn trên lịch của ngài.
Thị Trưởng trao phong bì có chứa mật mã két an toàn cho Vayentha, người được cử đến Florence để lấy thứ bên trong – cái “lưỡi câu nhỏ xíu chế tác rất khéo léo” này. Tuy nhiên, lúc Vayentha gọi lại, tin tức của cô ta vừa gây sốc vừa rất đáng ngại. Những gì bên trong két an toàn đã bị lấy mất, và Vayentha may mắn chạy thoát. Bằng cách nào đó, người phụ nữ tóc bạc biết được tài khoản và đã dùng ảnh hưởng của mình để tiếp cận cái két, đồng thời cũng ra lệnh bắt giữ bất kỳ ai khác xuất hiện để tìm cách mở két.
Việc đó xảy ra ba ngày trước.
Vị khách có ý định rất rõ ràng rằng muốn cái vật đã bị đánh cắp là lời nguyền của ông ta dành cho người phụ nữ tóc bạc – một tiếng nói cay độc từ dưới mồ.
Nhưng nó đã được nói quá sớm…
Từ lúc đó, Consortium bước vào cuộc tranh giành quyết liệt - sử dụng mọi nguồn lực của mình để bảo vệ những nguyện vọng cuối cùng của khách hàng, cũng như bảo vệ chính mình. Trong quá trình ấy, Consortium đã vượt qua rất nhiều ranh giới mà Thị Trưởng biết sẽ rất khó quay trở lại được nữa. Lúc này, trước tất cả những gì đang diễn ra ở Florence, Thị Trưởng đăm đăm nhìn xuống mặt bàn và tự hỏi tương lai sẽ ra sao.
Trên cuốn lịch của ông ta, cái vòng tròn nguệch ngoạc của vị khách trừng trừng nhìn lại - một vòng tròn đỏ thẫm bao quanh một ngày rất đặc biệt.
Ngày mai.
Đầy miễn cưỡng, Thị Trưởng nhìn chai Scotch trên bàn trước mặt mình. Thế rồi, lần đầu tiên trong mười bốn năm, ông ta rót ra một ly và uống cạn chỉ với một hớp duy nhất.
Ở sàn tàu phía dưới, điều phối viên Laurence Knowlton rút chiếc thẻ nhớ màu đỏ khỏi máy tính và đặt lên bàn trước mặt mình. Đoạn video là một trong những điều lạ lùng nhất anh ta từng xem.
Và nó dài đúng chín phút… nếu tình theo từng giây.
Cảm thấy sợ hãi một cách khác thường, anh ta đứng lên và sải bước trong căn phòng nhỏ xíu của mình, tự hỏi không biết có nên đưa đoạn video kỳ quái kia cho Thị Trưởng hay không.
Cứ việc thực hiện nhiệm vụ của mày, Knowlton tự nhủ. Không hỏi. Không phán xét.
Cố xua đoạn video ra khỏi đầu, anh ta đánh dấu vào sổ công việc một nhiệm vụ phải làm. Ngày mai, đúng như yêu cầu của vị khách, anh ta sẽ tung tệp video ra cho giới truyền thông.
@by txiuqw4