Robert Langdon không phải vận động viên chạy, nhưng nhiều năm bơi lội giúp anh có đôi chân cứng cáp, và có thể sải những bước chân rất dài. Anh đến góc phố chỉ trong vài dây và vòng qua đó, thấy mình đã đứng trên một đại lộ rộng rãi hơn. Mắt anh vội quét khắp các vỉa hè dành cho người đi bộ.
Cô ta dứt khoát phải ở đây!
Mưa đã tạnh, và từ góc phố này, Langdon có thể thấy rõ toàn bộ đường phố đèn đuốc sáng trưng. Không có chỗ nào để ẩn nấp cả.
Nhưng dường như Sienna đã biến mất.
Langdon dừng lại, tay chống nạnh, thở hổn hển trong lúc nhìn hết con phố đẫm nước mưa trước mặt. Chuyển động nhanh nhất anh nhìn thấy là cách năm mươi thước phía trước, một chiếc xe buýt hiện đại của Istanbul đang rời khỏi lề đường và tăng tốc lao tới trên đại lộ.
Không lẽ Sienna đã nhảy lên một chiếc xe buýt?
Có vẻ hơi quá mạo hiểm. Chẳng lẽ cô lại thực sự nhốt mình vào trong một chiếc xe buýt khi mà cô biết tất cả mọi người đều đang lùng tìm mình? Lại nữa, nếu cô tin không ai nhìn thấy mình vòng qua góc phố, và nếu chiếc xe buýt vừa tình cờ lăn bánh, mang cho cô một cơ hội đúng lúc thì…
Có lẽ vậy.
Hiện rõ trên nóc xe buýt là tấm biển ghi đích đến - một bảng đèn đã được lập trình hiện rõ một từ duy nhất: GALATA.
Langdon chạy xuống lòng đường, hướng về phía một người đàn ông đã có tuổi đang đứng bên ngoài một nhà hàng bên dưới mái hiên. Ông ấy ăn mặc rất chỉnh tề với áo dài thêu và đội khăn trắng.
“Xin lỗi ông”, Langdon hổn hển nói lúc đi đến trước mặt ông ấy. “Ông có nói được tiếng Anh không?”
“Có chứ”, người đàn ông đáp, vẻ khó chịu vì sắc thái thúc bách trong giọng nói của Langdon.
“Galata?! Đó là một địa danh phải không?”
“Galata à?”, người đàn ông đáp lại. “Cầu Galata? Hay tháp Galata? Cảng Galata?”
Langdon chỉ tay về phía chiếc xe buýt đang chạy đi. “Galata! Chiếc xe buýt kia chạy đi đâu?”
Người đàn ông đội khăn xếp nhìn theo chiếc xe chạy xa dần và ngẫm nghĩ một lúc. “Cầu Galata”, ông ấy đáp. “Nó dẫn ra khỏi thành cổ và bắc qua thủy lộ.”
Langdon lầm bầm, mắt anh lại cuống cuồng nhìn qua phố nhưng không thấy bóng dáng Sienna đâu. Lúc này có tiếng còi hụ khắp mọi nơi, những chiếc xe phản ứng khẩn cấp lao vụt qua họ về phía bể chứa nước.
“Có chuyện gì vậy?”, người đàn ông hỏi, vẻ cảnh giác. “Mọi việc vẫn ổn chứ?”
Langdon lại nhìn theo chiếc xe buýt chạy xa dần và biết đây là một canh bạc, nhưng anh không còn lựa chọn nào khác.
“Không sao, thưa ông”, Langdon đáp. “Tôi đang gặp một tình huống khẩn cấp và cần sự giúp đỡ của ông.” Anh ra hiệu về phía vệ đường, nơi người hầu bàn vừa lái một chiếc xe Bently màu bạc bóng lộn đến. “Xe của ông phải không?”
“Phải, nhưng…”
“Tôi cần đi xe”, Langdon nói. “Tôi biết chúng ta chưa bao giờ gặp nhau, nhưng có chuyện rất tai hại vừa xảy ra. Đây là vấn đề sinh tử.”
Người đàn ông đội khăn xếp nhìn xoáy vào mắt vị giáo sư một lúc lâu, như thể đang cố nhìn thấu gan ruột. Cuối cùng, ông ấy gật đầu. “Vậy thì anh nên lên xe đi.”
Khi chiếc Bently rời khỏi vệ đường, Langdon thấy mình phải bấu chặt vào ghế. Người đàn ông rõ ràng là một tài xế rất có kinh nghiệm và có vẻ rất khoái thử thách luồn lách giữa dòng xe cộ, cố đuổi theo chiếc xe buýt.
Qua chưa đầy ba tòa nhà ông ấy đã đưa chiếc Bently của mình sát sau chiếc xe buýt. Langdon nhổm về phía trước, nheo mắt nhìn qua cửa sổ hậu xe buýt. Đèn trong xe rất tối, và những thứ duy nhất Langdon có thể nhận ra là những cái bóng lờ mờ của hành khách.
“Xin hãy bám sát xe buýt”, Langdon nói. “Mà ông có điện thoại không?”
Người đàn ông rút điện thoại di động từ trong túi và đưa nó cho vị khách của mình. Langdon cảm ơn ông ta rối rít rồi mới chợt nhận ra mình không biết phải liên lạc với ai. Anh không hề có số liên lạc của Sinskey hay Brüder, còn gọi cho các văn phòng của WHO tại Thụy Sỹ thì mất quá nhiều thời gian.
“Tôi gọi cho cảnh sát địa phương bằng cách nào?”, Langdon hỏi.
“Một-năm- năm”, người đàn ông trả lời. “Bất kỳ ở đâu tại Istanbul.”
Langdon bấm ba con số và chờ đợi. Đường dây dường như đổ chuông mãi không thôi. Cuối cùng, một giọng nói đã được ghi âm vang lên, thông báo bằng cả tiếng Thổ Nhĩ Kỳ và tiếng Anh rằng do các đường dây đều bận nên anh cần phải chờ máy. Langdon thắc mắc không biết lý do đường dây bận có phải chính là cuộc khủng hoảng ở bể chứa nước không.
Có lẽ lúc này cung điện chìm đang ở trạng thái hoàn toàn hỗn loạn. Anh hình dung đến cảnh Brüder đang lội ra khỏi đầm nước và những gì anh ta sẽ thấy ở bên ngoài. Langdon có cảm giác nặng trĩu trong lòng.
Sienna đã nhảy xuống nước trước anh ta.
Phía trước, đèn phanh của chiếc xe buýt sáng lên, và chiếc xe tấp vào một điểm đỗ bên đường, giúp Langdon nhìn rõ những hành khách lên xuống xe. Chỉ có ba người xuống xe - tất cả đều là đàn ông - nhưng Langdon vẫn quan sát từng người thật cẩn thận, vì anh biết quá rõ khả năng cải trang của Sienna.
Mắt anh lại di chuyển về ô cửa sổ hậu. Nó được làm tối đi nhưng lúc này đèn trong xe đều sáng và Langdon có thể nhìn thấy những người trên xe rõ hơn. Anh nhổm về phía trước, ngỏng cổ, áp sát mặt vào kính chắn gió của chiếc Bently để tìm kiếm Sienna.
Xin đừng bảo rằng tôi đã đặt nhầm cửa!
Và anh nhìn thấy cô.
Ở phần sau cùng của chiếc xe hiện rõ một đôi vai mảnh mai cùng phần gáy của một cái đầu cạo trọc đang ngoảnh mặt đi chỗ khác.
Chỉ có thể là Sienna.
Khi chiếc xe buýt tăng tốc, đèn trong xe lại mờ đi. Trong một giây rất nhanh trước khi chìm vào bóng tối, cái đầu ngoái lại, nhìn ra ngoài cửa sổ hậu.
Langdon thụp đầu xuống ghế, khuất vào trong phần tối của chiếc Bently. Cô ta có thấy mình không nhỉ? Người lái xe đội khăn xếp lại đánh xe ra, bám sát theo chiếc xe buýt.
Lúc này con đường chạy dần xuống bờ nước, và phía trước mặt, Langdon có thể nhìn thấy ánh đèn từ một cây cầu thấp vươn dài trên mặt nước. Cây cầu nhìn như tắc nghẽn vì xe cộ. Thực tế, toàn bộ khu vực gần đầu cầu đều bị tắc nghẽn.
“Chợ gia vị”, người đàn ông nói. “Rất tấp nập vào những tối trời mưa.”
Ông ta chỉ tay về phía mép nước, nơi một dãy nhà dài một cách kỳ lạ nép dưới bóng một trong những giáo đường ngoạn mục của Istanbul – Giáo đường Mới, nếu Langdon không nhầm, căn cứ theo chiều cao hai tòa tháp đôi lừng danh của nó. Chợ Gia vị nhìn rộng hơn hẳn hầu hết các khu mua bán của Mỹ, và Langdon thấy rất đông người đang ra vào qua cổng vòm đồ sộ của chợ.
“Alô?!”, một giọng nói lý nhí vang lên đâu đó trong xe. “Trường hợp khẩn cấp phải không? Alô?!”
Langdon cúi nhìn chiếc điện thoại trong tay mình. Cảnh sát.
“Vâng, xin chào!” Langdon lên tiếng, đưa tai nghe lên. “Tên tôi là Robert Langdon. Tôi làm việc cho Tổ chức Y tế Thế giới. Các ông có một cuộc khủng hoảng lớn tại bể chứa nước thành phố, và tôi đang bám theo kẻ chịu trách nhiệm việc đó. Cô ta ở trên một chiếc xe buýt gần chợ Gia vị, đang tiến về…”
“Làm ơn chờ một chút”, nhân viên trực nói. “Để tôi kết nối ông với bộ phận khẩn cấp.”
“Đừng, đợi đã!” Nhưng Langdon lại phải chờ máy.
Người lái chiếc Bently ngẩng sang anh với vẻ mặt sợ hãi. “Một cuộc khủng hoảng ở bể chứa nước thành phố à?!”
Langdon vừa định giải thích thì mặt của người lái xe đột nhiên đỏ bừng lên, như một bộ mặt quỷ.
Đèn phanh!
Người lái xe quay vội đầu lại và chiếc Bently phanh kít ngay sau chiếc xe buýt. Đèn trong xe lại sáng lên và Langdon có thể nhìn rõ Sienna như ban ngày. Cô đang đứng ở cửa sau, liên tục giật sợi dây báo dừng khẩn cấp và đập cửa xe để đòi xuống xe.
Cô ta đã nhìn thấy mình, Langdon nhận ra như vậy. Rõ ràng Sienna cũng đã nhin thấy tình trạng kẹt cứng ở cầu Galata và không muốn bị mắc kẹt trên đó.
Langdon mở cửa rất nhanh, nhưng Sienna đã nhảy xuống xe buýt và tức tốc lao vào màn đêm. Langdon ném điện thoại trả lại cho chủ nhân của nó. “Báo cho cảnh sát những gì vừa xảy ra! Bảo họ bao vây khu vực này!”
Người đàn ông đội khăn xếp gật đầu sợ hãi.
“Và cảm ơn ông!”, Langdon hét vội. “Teşekkürler!”
Nói xong, Langdon lao vội xuống đuổi theo sau Sienna, lúc này đang chạy thẳng về phía đám đông đang chen chúc trong chợ Gia vị.
@by txiuqw4