Buổi sáng, Diệu Hương và Nhật Khang lại bắt đầu chuyến đi khảo sát thực tế. Những ngày qua Diệu Hương ở lại chữa vết thương tại nhà ông Hai Đặng và từ đó Nhật Khang đã nhận ra cô nên mối quan hệ của họ trở nên khăng khít rất nhiều.
Cả hai người đến khu chợ trái cây ở Vĩnh Kim, từ rất sớm. Trong khi Nhật Khang đang giao tiếp với mấy chủ vựa thì Diệu Hương lại tiếp tục đi sang những đại lý trái cây khác. Cô đang chăm chú nhìn những giỏ sầu riêng vừa được mang đến thì nghe có tiếng gọi lớn:
- Diệu Hương!
Hình như Diệu Hương nghĩ đó là tiếng gọi của Nhật Khang. Cô quay lại thì thấy anh ta vẫn còn nói chuyện. Diệu Hương lại nghe một tiếng gọi tiếp theo:
- Diệu Hương! Anh đây nè.
Và Diệu Hương đã nhận ra Thành Tân. Cô nở một nụ cười mừng rỡ:
- Ủa, anh Tân! Anh làm gì ở đây hả?
Thành Tân mỉm cười:
- Lẽ ra anh hỏi em đến đây để làm gì mới phải chứ.
Diệu Hương phớt lờ câu hỏi của Thành Tân. Cô nhìn anh rồi tò mò hỏi:
- Anh về hồi nào vậy hả?
- Gần một tháng nay rồi.
Diệu Hương cảm thấy hơi kỳ lạ vì Thành Tân trở về nước mà không hề đến thăm gia đình cô. Diệu Hương chưa kịp thắc mắc thì Thành Tân nói như thú nhận:
- Từ lúc trở về Việt Nam đến nay, anh rất bận rộn. Anh phải tất bật lo hồ sơ, thủ tục và xây lại nhà nên không đến thăm ông Hai và Diệu Hương được.
Diệu Hương thắc mắc:
- Em nhớ nhà anh mới xây lại lúc trước Tết mà.
Thành Tân xua tay:
- Không phải anh xây lại nhà đó. Anh vừa sang nhượng được một căn ở đây, anh cho xây lại và mở đại lý trái cây.
Diệu Hương tròn mắt nhìn Thành Tân:
- Lần này anh định trở về Việt Nam kinh doanh à?
- Đại lý của anh lớn nhất khu chợ này đấy.
Diệu Hương lặng im không nói thêm gì. Cô nhìn rất kỹ đại lý trái cây Thành Tân. Đúng như lời anh nói đó là một vựa trái cây rất lớn, nhiều người đang ra vào tấp nập. Hình như công việc làm ăn của Thành Tân đang rất thuận lợi.
Thành Tân nhìn Diệu Hương rồi gặng hỏi:
- Em đến đây làm gì vậy Diệu Hương?
Diệu Hương bộc bạch:
- Hiện em đang làm cho một công ty nước ép trái cây và đóng hộp trái cây xuất khẩu.
Hôm nay em về đây để khảo sát thị trường.
- Em đã đi làm rồi hả?
- Dạ.
- Một mình em phải lặn lội về đây để khảo sát thị trường à. Sao vất vả quá vậy?
Diệu Hương mỉm cười:
- Em đại diện cho công ty đi thực tế, có gì đâu mà vất vả anh Tân.
Thành Tân tròn mắt nhìn Diệu Hương:
- Em đi có một mình hả?
Diệu Hương khẽ lắc đầu:
- Không. Em đi cùng giám đốc công ty.
- Giám đốc à? Ông ta đâu rồi mà em đi có một mình vậy Diệu Hương?
- Anh ta đang nói với mấy chủ vựa bên kia.
Cách nói của Diệu Hương làm Thành Tân không khỏi bất ngờ. Anh gặng hỏi:
- Giám đốc công ty em còn trẻ lắm hả?
Diệu Hương nói một cách thành thật:
- Dạ. Anh ta lớn hơn tụi mình khoảng vài tuổi.
Hình như Thành Tân đã cảm thấy khó chịu vì những gì Diệu Hương nói.
Anh bắt đầu hỏi cô với vẻ tò mò:
- Em làm ở công ty đó lâu chưa vậy?
- Dạ cũng lâu rồi. Lúc hết hè là em lên Sài Gòn xin việc. Nhỏ Hồng Trang cũng làm chung em nữa.
Thành Tân tỏ vẻ ngạc nhiên:
- Hồng Trang à? Cô ta còn đang học mà.
- Dạ, nó còn đang học. Nhưng thời gian rảnh nên muốn làm thêm.
Thành Tân thắc mắc:
- Sao Hồng Trang không đi thực tế chung em?
- Dạ, nó làm bên khâu công nhân ép nước trái cây mà. Muốn đi thực tế phải có kiến thức chuyên môn anh Tân à.
Thành Tân nhìn Diệu Hương rồi hỏi với vẻ khó chịu:
- Anh giám đốc của em phân công em làm bên khâu nào vậy?
Diệu Hương đã nhận ra cách nói chuyện của Thành Tân có gì đó kỳ kỳ.
Nhưng cô vẫn giữ vẻ bình tĩnh và trả lời nhỏ nhẹ:
- Em tốt nghiệp ngành công nghệ thực phẩm nên được phí công ty phân công bên khâu chế biến và kiểm tra sản phẩm.
- Sao anh ta không phân công em làm thư ký trợ lý giám đốc chứ.
Diệu Hương nhíu mày nhìn Thành Tân:
- Anh nói gì kỳ lạ vậy anh Tân? Em tốt nghiệp chuyên ngành đàng hoàng mà, tại sao phải làm trợ lý cho giám đốc hả?
Thành Tân vẫn không để ý gì đến câu nói của Diệu Hương. Dù cô chỉ coi anh như người bạn nhưng Thành Tân lại biểu lộ sự nhỏ nhen của mình:
- Việc cử em đi thực tế lần này là ý định của anh ta phải không?
Cách nói chuyện của anh làm Diệu Hương giận không thể tả. Cô lặng im một lúc để cố dằn lại:
- Anh đừng có suy nghĩ kỳ lạ như vậy.
- Việc cử em đi thực tế lần này là ý định của cô Diễm Hoa, cố vấn kỹ thuật của công ty.
- Anh nghĩ là ý định của anh ta thì đúng hơn.
Diệu Hương bắt đầu biểu lộ vẻ bực bội:
- Em nói là không phải. Vả lại, ai cử đi là điều không quan trọng. Điều quan trọng là em cố hoàn thành công việc theo yêu cầu của cấp trên mà thôi.
Cả hai lặng thinh không nói thêm gì. Một lúc thật lâu sau, Thành Tân nhìn Diệu Hương rồi nói như yêu cầu:
- Anh nghĩ em nên xin thôi việc đi Diệu Hương à.
Hình như Diệu Hương cảm thấy không thể dằn được vì cách nói đó của anh.
Cô tròn mắt nhìn Thành Tân rồi nói lớn:
- Anh có hiểu anh đang nói gì không hả? Tại sao anh lại yêu cầu em xin thôi việc. Em cảm thấy anh nói chuyện kỳ lạ quá anh Tân à.
Thành Tân giải thích:
- Anh thấy em phải lên tận Sài Gòn làm xa xôi quá. Em để ông Hai ở nhà một mình mà yên tâm sao.
Diễm Hương nói một cách cứng rắn:
- Anh cứ yên tâm, chuyện gia đình em, em tự sắp xếp được mà.
Thàn Tân nói với vẻ quan tâm:
- Em phải làm xa nhà thì vất vả quá. Anh cũng cảm thấy không yên tâm.
Diệu Hương cảm thấy khó chịu vô cùng vì cách nói của anh. Cô bướng bỉnh:
- Chuyện đó của tôi, anh không cần quan tâm.
Thành Tân nói thật nhỏ nhẹ:
- Em nói vậy mà nghe được sao Diệu Hương? Em lúc nào cũng giữ khoảng cách với anh lúc nào cũng tỏ vẻ xa xôi còn anh thì không thể vô tình như vậy được.
- Anh bỏ cách nghĩ đó đi anh Tân à. Anh vẫn như trước, không thay đổi gì cả.
Hình như Thành Tân vẫn chưa hiểu hết sự bực bội của Diệu Hương. Anh nhìn cô bằng ánh mắt thật tình tứ và thổ lộ:
- Anh đã nhiều lần nói với em rồi mà. Anh lúc nào cũng cần có em cả, anh không bao giờ bỏ cuộc, anh phải chinh phục được em Diệu Hương à.
Diệu Hương nói một cách dứt khoát:
- Tùy anh cứ quyết định những gì mình cần 1àm. Còn đối với em, quan hệ của chúng ta vẫn chỉ dừng lại ở mức tình cảm bạn bè.
Thành Tân mạnh dạn nói:
- Bằng cả tấm lòng, bằng cả sự chân thành của anh. Anh nghĩ em không thể cứng rắn như vậy được.
- Anh tự tin như vậy sao? Liệu anh có thất vọng khi mình không làm được điều gì mà mình đang nghĩ đến không.
Thành Tân khẳng định:
- Anh không thất vọng vì anh nhất định phải làm được.
Diệu Hương nói với giọng nghiêm nghị:
- Em với anh có nhiều điểm bất đồng với nhau. Tụi mình sẽ không có tình cảm gì riêng tư ngoài từ bạn đâu. Em hy vọng anh có một suy nghĩ dứt khoát hơn khi em đã khẳng định điều đó.
Thành Tân vung tay:
- Anh không thể nhận ra anh có khuyết điểm ở mặt nào mà em lại tìm mọi cách để từ chối anh như vậy.
- Tình cảm đến thật sự khi có sự rung động của con tim. Khi đến tự nhiên nó đến. Nó không phải cân đối, so sánh ưu nhược điểm gì đâu anh Tân ạ.
Thành Tân nói bừa:
- Hay em đã yêu ai rồi nên xem nhẹ tình cảm của anh?
Diệu Hương nhìn Thành Tân bằng ánh mắt xa 1ạ:
- Đó là chuyện riêng tư của em. Anh chỉ cần biết mối quan hệ giữa chúng ta như thế nào, ở mức độ nào. Chỉ như vậy thôi.
- Anh biết em đã si mê anh giám đốc trẻ kia rồi nên tỏ vẻ lạnh nhạt với anh.
Diệu Hương tức giận không thể tả vì cách nói chuyện của anh. Cô quát ngang:
- Anh bỏ cách suy nghĩ đó đi. Cách nói năng của anh cũng làm cho em cảm thấy đó là một sự bất đồng.
Diệu Hương vừa dứt lời thì Nhật Khang bước đến, anh hỏi với vẻ ngạc nhiên:
- Chuyện gì vậy Diệu Hương? Sao em lớn tiếng quá vậy?
Giọng Diệu Hương trầm hẳn lại:
- Không có gì đâu anh Khang à.
Nhật Khang quay qua người đang nói chuyện với Diệu Hương. Anh đã nhận ra Thành Tân. Nhật Khang khẽ gật đầu chào:
- Anh là bạn học của Diệu Hương phải không?
Thành Tân chắng để ý gì đến cử chỉ lịch sự của Nhật Khang. Anh quay qua nhìn Diệu Hương:
- Anh giám đốc của em đây hả?
- Đúng vậy!
Thành Tân cười khẩy:
- Tưởng là ai, chứ là anh ta thì quen.
Diệu Hương liếc nhìn cả ha người rồi gặng hỏi:
- Hai anh đã từng gặp nhau rồi à?
Nhật Khang chưa kịp nói điều gì thì Thành Tân lại lên tiếng:
- Lúc trước anh ta hay đến nhà em lắm mà.
Nhật Khang gật gù:
- Lúc trước tôi hay đến thăm ông Hai và Diệu Hương lắm. Từ khi trở về Canada tôi ít xuống đây thăm họ.
Thành Tân tròn mắt:
- Anh cũng là Việt kiều à?
- Tôi cùng gia đình sang sống ở Canada từ lúc nhỏ.
Thành Tân gật gù:
- Vậy à!
Dừng lại một lúc, anh ta hất mặt lên rồi lại nói tiếp:
- Còn tôi là Việt kiều úc.
Diệu Hương nhìn Nhật Khang rồi nói nhỏ nhẹ:
- Anh ta là bạn học em đấy anh Khang à. Tên anh ấy là Thành Tân.
Và cô quay qua Thành Tân nói tiếp thì anh ta ngàn lại:
- Em không cần phải giới thiệu. Anh ta là Nhật Khang chứ gì. Người mà suýt nữa làm ông Hai mất mạng.
Cách nói của Thành Tân làm hai người sững sờ. Diệu Hương tròn mắt nhìn anh:
- Anh có hiểu anh đang nói gì không anh Tân?
Thành Tân hấp tấp nói:
- Anh hiểu chứ. Hắn ta lái ca nô đâm vào xuống máy suýt nữa thì ông Hai mất mạng rồi.
Nhật Khang nói với giọng nghiêm nghị:
- Anh đừng hiểu lầm tôi như vậy. Chẳng qua đó là tai nạn ngoài ý muốn thôi.
Thành Tân nói bừa:
- Anh cố tình làm cho ông Hai gặp nạn rồi cứu. Anh muốn lấy lòng Diệu Hương hả?
Vẻ mặt Diệu Hương nhăn nhó như rất khó chịu:
- Anh nói cái gì kỳ lạ vậy Thành Tân?
Nhật Khang nói một cách bình tĩnh:
- Lúc đó tôi làm gì biết Diệu Hương mà lấy lòng. Anh nên suy nghĩ một điều gì đó thật cẩn thận rồi hãy nói Thành Tân à.
Vẻ mặt Thành Tân hầm hầm như chẳng muốn nhìn ai. Cả ba người không ai nói thêm gì. Một lúc sau, Thành Tân quay qua Diệu Hương:
- Sẵn có anh ta ở đây, em xin phép ảnh thôi việc đi Diệu Hương.
Cách nói của Thành Tân làm Diệu Hương giận không thể tả. Tự nhiên cô cảm thấy không dằn được nữa. Diệu Hương nhìn anh ta bằng ánh mắt giận dữ:
- Anh bỏ ngay ý nghĩ đó đi! Đừng yêu cầu tôi phải làm theo suy nghĩ kỳ lạ của anh.
Một lần nữa Nhật Khang cảm thấy sửng sốt vô cùng về những gì Thành Tân đã nói. Anh tròn mắt nhìn Thành Tân:
- Tại sao anh bảo Diệu Hương phải nghỉ việc?
Thành Tân quát ngang:
- Đó là chuyện của tôi và Diệu Hương, không liên quan gì đến anh.
Nhật Khang khẳng định:
- Có chứ. Cô ấy là nhân viên của tôi mà.
- Đó là chuyện của ngày hôm qua. Còn bắt đầu hôm nay cô ấy sẽ thôi việc mà.
Diệu Hương nói lớn:
- Anh bỏ cách nói năng kiểu đó đi, anh lấy tư cách gì mà bảo tôi thôi việc chứ.
Thành Tân nói với giọng nài nỉ:
- Em hãy thôi việc đi Diệu Hương à. Em hãy xem cửa hàng trái cây này là của em. Anh sẽ giao cho em quản lý tất cả.
Diệu Hương nói lớn hơn nữa:
- Anh điên rồi à?
Nhật Khang xoa dịu:
- Em bình tĩnh đi Diệu Hương. Đừng lớn tiếng nơi đông người thế này.
Thành Tân cố thuyết phục Diệu Hương:
- Em không phải làm thuê cho ai cả. Hãy về đây quản lý vựa trái cây này đi Diệu Hương.
- Tôi chỉ biết về công nghệ thực phẩm. Tôi không có chuyên môn bên quản lý.
- Em nên trở về đây đi. Ông Hai đã lớn tuổi rồi, em phải gần gũi chăm sóc ông ấy chứ.
- Khỏi cần anh lo việc riêng của gia đình tôi.
Thànn Tân nói bừa:
- Anh nói vậy chứ anh biết chắc chắn không bao giờ em thôi việc đâu.
- Anh biết vậy thì tốt. Đừng bao giờ bảo tôi làm chuyện kỳ quặc đó nữa.
Thành Tân liếc nhìn Nhật Khang rồi cười khẩy:
- Lúc nào em cũng được sự quan tâm của anh giám đốc trẻ mà, tội gì phải nghỉ việc chứ.
- Anh im ngay đi. Anh điên rồi.
Cách nói của Thành Tân làm Nhật Khang khó chịu vô cùng. Anh tròn mắt nhìn anh ta:
- Anh nói như vậy là có ý gì Thành Tân?
Thành Tân trừng mắt nhìn Nhật Khang:
- Anh đừng dùng địa vị của mình để tìm cách chiếm lấy Diệu Hương. Không dễ dàng như vậy đâu.
- Anh nói gì kỳ lạ vậy?
Diệu Hương nói như yêu cầu:
- Đừng nói chuyện với anh ta nữa. Mình đi anh Khang à.
Thành Tân liếc nhìn hai người rồi nhếch miệng cười khinh khi:
- Giám đốc trẻ đi đâu cũng kè kè bên cô nhân viên trẻ. Chuyện này cũng kỳ lạ thật đấy.
Diệu Hương cảm thấy cơn tức giận của mình như dâng lên tột cùng. Cô không nói thêm được gì mà chỉ biết nhìn hắn ta bằng ánh mắt giận dữ. Nhật Khang cũng không dằn được trước cách nói của Thành Tân. Anh quát ngang:
- Anh bỏ ngay cách nói đó đi anh Tân à.
- Tôi nói vậy không đúng hả?
- Tôi đi với Diệu Hương là vì công việc mà.
Thành Tân khoát tay:
- Công ty hết người sao anh đi với Diệu Hương. Tôi nghĩ đó là ý đồ của anh.
Diệu Hương có kiến thức về chuyên môn tốt, cô ấy lại là dân ở đây nên công ty muốn cô ấy đi cùng tôi trong chuyến đi này.
Diệu Hương tiếp lời Nhật Khang:
- Công ty muốn cử ai đi với tôi cũng đâu có gì liên quan đến anh.
Nhật Khang nhìn Thành Tân rồi nói thêm:
- Tôi nghĩ anh nên suy nghĩ cẩn thận điều gì mà mình muốn nói đi anh Tân à.
Thành Tân trừng mắt nhìn Nhật Khang và nói với giọng đầy đe dọa:
- Tôi nói cho anh biết Diệu Hương là người yêu của tôi. Tôi cấm anh theo đuổi cô ta.
Nhật Khang sửng sốt vô cùng vì cách nói của Thành Tân. Anh vẫn lặng im chưa phản ứng gì thì Diệu Hương quát lớn:
- Anh có hiểu anh đang nói gì không? Thật là điên rồ.
- Em nặng lời với anh như vậy sao Diệu Hương?
- Anh im đi. Tôi không nói chuyện với anh nữa.
Nói vừa dứt câu, Diệu Hương quay qua và choàng lấy tay Nhật Khang một cách tự nhiên cô nói như yêu cầu:
- Mình đi anh Khang.
Nhật Khang vội bước đi theo Diệu Hương. Còn Thành Tân nhìn theo bằng ánh mắt đầy lửa. Anh nói to:
- Diệu Hương ơi! Anh sẽ cưới em. Ông Hai đang ủng hộ việc này đấy.
Diệu Hương quay lại nói như khẳng định:
- Không bao giờ có chuyện đó.
- Anh sẽ cưới em. Hai tuần nữa mình sẽ là của nhau.
Diệu Hương chẳng nói thêm gì và tiếp tục bước về phía bãi đậu xe. Rồi Nhật Khang bắt đầu cho xe lăn bánh.
Đã một đoạn đường khá xa mà hai người chẳng ai nói gì. Hình như Nhật Khang có biểu hiện gì đó kỳ kỳ. Từ lúc lên xe đến giờ anh đốt thuốc liên tục.
Diệu Hương nhìn anh rồi nói với vẻ quan tâm:
- Sao anh Khang hút thuốc nhiều quá vậy?
Nhật Khang sực nhớ nãy giờ tay anh không rời điếu thuốc anh dụi nó vào gạt tàn:
- Anh quên nãy giờ mình đã hút quá nhiều.
Diệu Hương thắc mắc:
- Anh đang bực bội vì chuyện lúc nãy với Thành Tân đó hả?
Nhật Khang khẽ lắc đầu:
- Không đâu. Chuyện đó đâu đáng gì. Vả lại, chuyện qua rồi anh cũng không còn để ý đến đâu.
- Cách nói chuyện của Thành Tân làm em cảm thấy bực bội vô cùng. Tự nhiên lại gặp hắn ta ở đó và anh cũng bị ảnh hưởng lây nữa.
- Không có gì đâu. Để ý đến chuyện đó làm gì.
Diệu Hương nhìn Nhật Khang một lúc rồi hỏi một cách dè dặt:
- Sao anh không thắc mắc gì về mối quan hệ giữa em và Thành Tân?
Nhật Khang cười nhạt:
- Mối quan hệ giữa anh với em bây giờ làm sao cho phép anh thắc mắc điều đó chứ.
- Nếu như anh thắc mắc thì em sẽ sẵn sàng giải thích mà.
Nhật Khang khẽ lắc đầu:
- Không đâu. Anh không cần em phải giải thích về mối quan hệ giữa em và anh ta đâu.
Diệu Hương hơi ngạc nhiên vì câu nói đó. Cô tròn mắt nhìn Nhật Khang:
- Sao anh lại nói vậy?
- Cách nói chuyện của em với anh ta lúc nãy cũng đã làm anh hiểu mối quan hệ này rồi mà.
Tự nhiên Diệu Hương cảm thấy thoải mái vô cùng khi Nhật Khang đã hiểu được cô. Rồi hai người lại trò chuyện với nhau trên suốt đoạn đường về Sài Gòn.
Buổi chiều, sau giờ làm việc, Diệu Hương được Nhật Khang mời đi dùng tiệc do anh tổ chức đãi riêng cô và để kết thúc tốt đẹp chuyến đi khảo sát thực tế. Hình như cả hai người ai cũng vui mừng vì đây là lần đầu tiên họ được đi chơi cùng với nhau.
Buổi tối khi về nhà, cô thấy nhỏ Hồng Trang đang nằm trên giường. Diệu Hương nhẹ bước vào phòng vì sợ nhỏ bạn thức giấc. Cô chợt giật mình khi. thấy Hồng Trang lên tiếng:
- Sao mi về tối quá vậy Hương?
- Mi chưa ngủ hả?
- Chưa.
- Ta được anh Khang mời đi ăn tối.
Hồng Trang ngồi bật dậy:
- Mi đi với anh Khang hả?
- Ừ. Có gì không vậy?
Hồng Trang khẽ lắc đầu rồi nói với giọng ỉu xìu:
- Không có gì.
- Sao mi lại thức khuya quá vậy?
- Ta chờ mi đấy.
Diệu Hương tròn mắt nhìn cô bạn:
- Chuyện gì mà chờ ta vậy?
Hồng Trang quay nhìn Diệu Hương rồi nói như yêu cầu:
- Mi vào tắm rửa, thay đồ đi. Chút ra ta nói cho nghe.
- Đợi ta chút nha nhỏ.
Mới vừa dứt câu, Diệu Hương vội đi ra phía buồng tắm. Một lúc sau trở vào, cô lên giường nằm gần Hồng Trang:
- Mi định nói với ta chuyện gì vậy?
Hồng Trang tò mò hỏi:
- Mi thấy anh Khang thế nào vậy Hương?
Diệu Hương hơi bất ngờ vì câu hỏi của Hồng Trang. Cô quay qua nhìn nhỏ bạn:
- Sao mi hỏi ta như vậy?
Hồng Trang nói một cách thật lòng:
- Thấy anh Khang cứ theo đuổi mi hoài nên ta lo cho mi quá.
Quan hệ giữa ta với anh Khang rất bình thường mà.
- Có thật không đó?
- Thật mà.
Diệu Hương mỉm cười rồi nói thêm:
- Ê nhỏ! Nếu anh Khang cố gì với ta thật thi cố sao không hả?
- Ta thấy anh Khang cũng kỳ thật. Người yêu thì lúc nào cũng kè kè bên cạnh mà anh ta lại theo đuổi mi như vậy.
Diệu Hương cảm thấy hụt hẫng vô cùng vì điều Hồng Trang vừa nói. Cô lặng im một lúc rồi gặng hỏi:
- Có chuyện đó nữa sao?
- Cả công ty mình ai mà không biết người yêu của anh Khang là Tuyết Tuyết. Mi không biết thật hả?
Diệu Hương lặng im không nói gì. Hình như trong tim cô đã dành cho Nhật Khang một tình cảm thật sự. Nên những điều Hồng Trang làm lòng cô như đau thắt lại.
Diệu Hương rất sợ Hồng Trang đọc được suy nghĩ của mình. Cô cố dằn lại và không biểu lộ gì. Một lúc sau, Hồng Trang lại nói thêm:
- Nếu như quan hệ giữa mi và anh Khang bình thưởng thì tốt. Ta chỉ sợ mi rung động vì sự quan tâm của anh ấy thì thiệt thòi cho mi thôi.
Diệu Hương cố nói vơi giọng bình tĩnh:
- Mi yên tâm đi. Không có gì đâu mà.
Lặng yên một lúc rồi Hồng Trang hỏi với vẻ tò mò:
- Tối nay anh Khang dẫn mi đi ăn ở đâu vậy nhỏ?
- Chỉ đi ăn nhẹ thôi mà.
Hồng Trang thắc mắc:
- Chỉ đi ăn nhẹ sao mi về tối quá vậy?
Diệu Hương thấy không thể giấu giếm trước sự tò mò của nhỏ bạn, cô đành thú nhận:
- Ăn xong anh Khang đưa ta đi uống nước, rồi đi dạo ngoài công viên nữa.
- Đi dạo ngoài công viên nữa hả? Lãng mạn dữ vậy sao?
Vẻ mặt Diệu Hương nhăn nhó tỏ vẻ khó chịu:
- Thôi mà. Mi đừng có chọc ta Trang à.
Hình như Hồng Trang không nhận thấy sự bực bội của Diệu Hương. Cô lại tò mò hỏi:
- Anh ta có hẹn chừng nào sẽ mời mi đi ăn nữa không?
- Đây là buổi tiệc ăn mừng mà. Đầu phải anh Khang hẹn riêng với ta đầu.
- Nhưng anh ta có chịu xem đây chi là buổi tiệc ăn mừng hay không đó. Ta nghĩ, anh ta muốn nhân cơ hội này để đi chơi riêng với mi.
Diệu Hương xua tay rối rít:
- Không phải như vậy đâu Hồng Trang à.
- Đó là ý đồ của anh ta, sao mi khẳng định là không phải hả? Mi bao che cho anh ta à.
Tự nhiên Diệu Hương cám thấy ngượng không thể tưởng vì cách nói của Hồng Trang. Không còn cách nào khác, Diệu Hương nói bừa:
- Ai bảo là ta bao che cho anh ta chứ. Tại ta đoán vậy thôi.
Hồng Trang quay qua Diệu Hương định nói thêm thì bị cô ngăn lại:
- Thôi đừng bàn đến chuyện này nữa. Ngủ đi sáng mai còn đi làm nữa Trang à.
Rồi Hồng Trang cũng miễn cưỡng nằm yên và thiếp đi. Không khí trong phòng đã trở nên yên lặng ghê gớm. Diệu Hương vẫn không sao dỗ giấc được.
Nghĩ đến những gì Hồng Trang nói cô nghe lòng buồn một cách sâu sắc.
Sáng hôm sau, Diệu Hương đến công ty. Đúng như lời Hồng Trang đã nói, Tuyết Tuyết lại đến công ty và tự tiện lên phòng tìm Nhật Khang. Lần này thì Diệu Hương đã tận mắt chứng kiến, tự nhiên cô thấy nản và hụt hẫng cao độ.
Buổi chiều, Diệu Hương lên tận phòng để tìm bà Diễm Hoa. Thấy cô, bà ngạc nhiên hỏi:
- Tìm cô có chi không vậy Diệu Hương?
Diệu Hương vẵn rụt rè chưa nói gì thì bà Diễm Hoa nói như mệnh lệnh:
- Ngồi xuống đây đi Diệu Hương.
- Dạ, cám ơn cô Hoa.
Diệu Hương bước đến ngồi đối diện với bà Diễm Hoa rồi cô nói một cách rụt rè:
- Con đến để xin phép cô Hoa một việc. Cách nói của Diệu Hương làm bà Diễm Hoa không khỏi ngạc nhiên. Bà tròn mắt nhìn cô:
- Có chuyện gì vậy Hương?
Diệu Hương chậm rãi nói:
- Con đến xin phép cô Hoa cho con nghỉ một thời gian.
Bà Diễm Hoa hấp tấp hỏi:
- Có chuyện gì mà con lại xin nghỉ?
- Dạ, con muốn về quê thăm nội con cô à.
Bà Diễm Hoa nhíu mày:
- Nội con không khỏe hả?
- Dạ không. Nội con vẫn khỏe, cô à.
- Cô nhớ con và Nhật Khang mới về quê con đây mà. Sao bây giờ con lại muốn về nữa.
Diệu Hương lặng yên một lúc rồi nói với vẻ ấp úng:
- Dạ, con không biết sao nữa. Tự nhiên con muốn về quê quá.
Bà Diễm Hoa nói với giọng nghiêm nghị:
- Công việc của công ty đang tất bật, con suy nghĩ cho kỹ đi. Con mà nghỉ thì công ty sẽ gặp khó khăn lắm đấy.
Diệu Hương vẫn lặng im thì bà Diễm Hoa lại nói thêm:
- Khâu pha chế và kiểm tra chỉ có mình con đảm trách. Con mà nghỉ thì ai sẽ thay thế.
- Con biết con nghỉ thì công ty sẽ gặp khó khăn. Nhưng lúc này con cảm thấy mệt lắm. Con không thể làm việc trong tâm trạng thế này. Con cần một thời gian nghỉ ngơi cô Hoa à.
Vẻ mặt bà Diễm Hoa nhăn nhó tỏ vẻ lo lắng:
- Con quyết định như vậy vào lúc này thì công ty thật sự khó khăn lắm.
Trầm ngầm một lúc rồi Diệu Hương chậm rãi nói:
- Trong thời gian con nghỉ, cô cử anh Khang trông coi khâu này được mà.
Con nghĩ trong công ty mình thì anh Khang có khả năng đó.
Bà Diễm Hoa lại gặng hỏi:
- Thật ra trong công ty có chuyện gì làm con nản không vậy?
Diệu Hương khẽ lắc đầu rồi nói với giọng ỉu xìu:
- Dạ, không có gì đầu cô ạ.
- Thôi tùy con vậy, con quyết định nghỉ thì cô chấp nhận chứ sao bây giờ.
Diệu Hương lại lặng im không nói gì thì bà Diễm Hoa hỏi thêm:
- Con định chừng nào trở lên làm lại vậy?
- Dạ, con cũng chưa biết nữa cô Hoa à.
Bà Diễm Hoa hấp tấp hỏi:
- Sao vậy con?
Bà Diễm Hoa nhìn vẻ buồn rầu trên gương mặt Diệu Hương rồi nói một cách thật lòng:
- Cô hy vọng con nghỉ ngơi cho mau khỏe. Cô rất mong con sớm trở lại công ty.
Diệu Hương khẽ gật đầu:
- Con nghĩ ngơi một thời gian rồi trở lại công ty mà.
Cả hai người lặng yên không nói gì thêm. Một lúc sau Diệu Hương đứng dậy:
- Xin phép cô Hoa con về ạ.
Bà Diễm Hoa cười buồn:
- Ừ. Con về đi. Cho cô Hoa gởi lời thăm nội con nha.
- Dạ. Cám ơn cô Hoa.
Nói xong, Diệu Hương lặng lẽ bước ra về. Vừa bước đi trên hành lang, Diệu Hương lại vừa nhìn khắp công ty. Kể từ ngày mai, cô phải chia tay môi trường này. Nghĩ đến điều đó Diệu Hương nghe lòng buồn chông chênh.
Trở về phòng trọ, Diệu Hương đã thu xếp xong tất cả. Cô vẫn lặng lẽ ngồi chờ nhỏ Hồng Trang trở về để nói vài lời chia tay. Thật là điều đáng mừng cho nhỏ bạn vì chuyện tình cảm của nó với Hiếu Cương đã rất tốt đẹp. Còn với Diệu Hương, cô vừa hy vọng vảo một tình yêu thật sự nhưng không bao lâu thì cô nhận lấy một sự hụt hẫng ghê gớm.
Đã quá tối mà Hồng Trang vẫn chứ về. Không còn cách nào khác, Diệu Hương lấy giấy ra ghi gấp gáp vài dòng:
"Này nhỏ!
Ta về quê nghỉ ngơi một thời gian rồi trở lên nha. Chúc mi luôn khỏe và hạnh phúc.
Tạm biệt!".
Diệu Hương dằn tờ giấy dưới bình hoa rồi vội vã ra bến xe. Có lẽ giờ này cô phải về miền Tây bằng những chuyến xe cuối cùng.
@by txiuqw4