***
“Khinh Thủy, Đại hội Kiếm Tiên là như thế nào?” Hoa Thiên Cốt nằm trên giường mãi không ngủ được. Hai ngày sau là Đại hội Kiếm Tiên, mấy ngày nay Trường Lưu Sơn xuất hiện rất nhiều người, chưởng môn và đệ tử các môn phái khác, có cả người thân của đệ tử, các đại điện đều đã đến kín chỗ, vô cùng náo nhiệt. Hoa Thiên Cốt vừa kích động lại vừa nôn nóng.
“Tớ cũng không biết, đã tham gia bao giờ đâu.” Khinh Thủy ngồi ở đầu giường, nương theo ánh sáng tỏa ra từ dạ minh châu may quần áo cho Đường Bảo đi dự Đại hội Kiếm Tiên.
Đường Bảo nằm trong gian phòng bé nhỏ đặt trên bàn của mình, trong tay cầm quả bóng co dãn màu xanh lục mà Lạc Thập Nhất cho nó chơi.
“Đại hội Kiếm Tiên rất đơn giản, chỉ là một đại hội luận võ, nhưng tất cả đệ tử đều phải tỉ thí trên không, ai rơi xuống trước thì người đó thua.”
“Vậy các môn phái đều tỉ thí sao?”
“Đệ tử Trường Lưu chiếm phần lớn, các môn phái khác thường chỉ cử đại diện ra mấy người. Người mới nhập môn phân thành một nhóm để tỷ thí, người đã bái sư thì thành một nhóm khác, những người sẽ đấu với hai người đều là người mới, không quá lợi hại. Thập Nhất sư huynh cũng sẽ tỉ thí, năm ngoái trong nhóm đã bái sư, Thập Nhất sư huynh là người đứng đầu. Mấy hôm nữa con muốn đi cổ vũ cho huynh ấy!”
“Thế còn nhóm người mới thì sao? Năm ngoái ai đứng nhất?”
“Năm ngoái là đệ tử của Thế tôn, Thượng Thượng Phiêu, năm kia hình như là Vũ Thanh La, năm kìa chắc là Hỏa Tịch, đệ tử của Thế tôn và Nho tôn, đều là người đứng đầu nhóm người mới.”
Hoa Thiên Cốt khẽ run trong lòng, bản thân còn không nắm chắc vị trí đầu tiên, nào có tư cách làm đồ đệ của Tôn thượng?
“Sao Tôn thượng không nhận đệ tử nhỉ?” Khinh Thủy hỏi, vẻ mặt sùng bái: “Nếu tớ có thể bái Tôn thượng làm thầy, trời ạ, có chết cũng cam lòng.”
“Không biết, nhưng mấy năm gần đây Thế tôn đều bắt người nhận đồ đệ, dù sao Tôn thượng cũng là chưởng môn! Khả năng năm nay Tôn thượng nhận đồ đệ là rất lớn đấy!”
Hoa Thiên Cốt nhắm mắt lại, nàng nghĩ sở dĩ Tôn thượng không muốn nhận đệ tử, có thể do đã quen cô độc, không muốn bên người có phiền toái và ràng buộc nào.
“Phải bái sư như thế nào? Thắng thì sẽ có tư cách chọn làm đệ tử của ai à?”
Đường Bảo thử bò lên quả bóng, nhưng sau nhiều lần thất bại liên tiếp bèn lăn xuống dưới: “Sao có thể, trên đời này chỉ có chuyện sư phụ chọn đồ đệ, làm gì có chuyện đệ tử chọn sư phụ. Vậy nên đương nhiên là do sư phụ chọn rồi, cho dù mình không thắng, nhưng nếu thể hiện được mặt nổi trội thì không lo không có sư phụ nào để ý. Sau khi sư phụ chọn xong người vừa ý, những đệ tử không ai chọn có thể thử xin bái sư người mình ngưỡng mộ, nếu vẫn bị từ chối thì phải nghe theo sự sắp xếp của Thư Hương các.”
“Nhận đồ đệ có cần điều kiện gì không?”
“Đương nhiên là có, chỉ những người cấp bậc từ cung hoa trở đi mới có thể nhận đồ đệ, cung đái hay cung linh thì không thể. Sư phụ cấp bậc cao, đồ đệ đương nhiên sẽ có cấp bậc tương ứng. Cho nên bái được thầy tốt là một chuyện rất quan trọng.”
Khinh Thủy thì thào: “Tất cả mọi người đều muốn làm đồ đệ của Thập Nhất sư huynh hoặc Hỏa Tịch, còn ta chỉ cần chủ nhiệm lớp để ý đến là mãn nguyện lắm rồi.”
“Hả? Khinh Thủy, cậu không biết huynh ấy cả ngày say khướt không có chút dáng vẻ người tốt nào sao?” Hoa Thiên Cốt khó hiểu, dù con người Hủ Mộc Thanh Lưu rất tốt, nhưng cả ngày lúc nào cũng say. Nếu bái một người thầy như vậy, chẳng phải ngày nào cũng sẽ dạy mình Túy quyền[1] sao? Có điều ở cùng huynh ấy quả thật rất thoải mái vui vẻ, không phải chú ý nhiều điều, giống như bạn bè vậy. Bái Tôn thượng thì quá khó, bái Thập Nhất sư huynh thì lắm rắc rối, vậy nên mỗi ngày vui vẻ bên cạnh chủ nhiệm lớp là tốt nhất, Khinh Thủy nghĩ kĩ lắm rồi.
[1] Chơi chữ. Túy có nghĩa là say.
Buổi tối ngủ được khoảng hai, ba canh giờ, Hoa Thiên Cốt lại cố gắng dậy, vào rừng luyện kiếm như lúc trước. Lúc dậy thấy Đường Bảo vẫn ngủ say, không nỡ gọi nó dậy. Tính Đường Bảo vốn ham ngủ lại phải thường xuyên thức đêm cùng nàng, cũng thật khổ cho nó.
Trời đêm nay không trăng cũng không sao, Hoa Thiên Cốt ra khỏi cửa, nhẹ nhàng nhảy từ tầng cao nhất Hợi điện xuống. Tuy rằng pháp lực của nàng vẫn chưa đủ mạnh đến cảnh giới không cần kiếm mà vẫn có thể bay vút lên trời cao, nhưng cũng đủ bay nhanh được qua cánh rừng.
Rất nhanh đã tới khoảng đất trống ở sâu trong rừng nàng thường luyện kiếm, bỗng có một người áo váy rực rỡ tung bay, khoanh tay đứng trên cành cây. Là Nghê Mạn Thiên xinh đẹp quyến rũ tuyệt trần.
“Ta nghe nói ngươi luôn luyện kiếm một mình ở đây? Quả nhiên, thảo nào tiến bộ nhanh như thế. Thật là, biết vậy làm trước vẫn hơn…”
Hoa Thiên Cốt thầm nghĩ không ổn, mi tâm của Nghê Mạn Thiên sát khí rất mạnh, sợ là tới chẳng có ý tốt. Trong lòng nàng nghĩ vẫn không nên xung đột trực tiếp, phải chạy mau mới được.
Bỗng Nghê Mạn Thiên rút bội kiếm bên hông ra, sắc bén lạnh thấu, làm nổi bật nụ cười tàn nhẫn kỳ lạ trên mặt nàng ta, vừa lộng lẫy lại hoang dại như ma như quỷ.
Trường Lưu có cơ nghiệp hơn một ngàn ba trăm năm, Đại hội Kiếm Tiên được cử hành không bao lâu sau khi lập phái. Từ đầu, đây vốn chỉ là dịp các đệ tử trong phái cọ xát, mười năm cử hành một lần. Sau đó, đệ tử ngày càng nhiều, rút ngắn xuống còn năm năm. Hơn nữa, Yêu Thần sắp xuất thế, ma quái lộng hành, thần tiên lác đác có vài người nên không kiểm soát nổi, các môn phái bắt đầu ra sức tuyển chọn đệ tử. Trước kia đề cao việc tự học đắc đạo, nay lại biến thành các lớp tu tiên cấp tốc, mà những đệ tử này ngay cả bán tiên cũng không thể với tới, càng ít người đạt đến cảnh giới đăng đường, nhưng để trừ ma vệ đạo thì cũng có hiệu quả rõ rệt.
Mấy năm nay Đại hội Kiếm Tiên lại giống Quần Tiên yến, rút ngắn từ năm năm xuống tổ chức thường niên, hơn nữa ngoài đệ tử bổn phái, đệ tử các phái khác cũng được tham gia.
Đệ tử tham gia chia thành hai nhóm, đã bái sư và chưa bái sư. Những người đã bái sư mà có đệ tử rồi như Hồ Thanh Khâu, Hỏa Tịch thì không được tham gia nữa.
Trường Lưu Sơn thoạt nhìn có vẻ đồng lòng, nhưng Tam điện, cửu các, trên có Tam tôn, dưới có cửu đại trưởng lão, quan hệ rắc rối, phe phái biệt lập. Thời gian Tam tôn quản lý Trường Lưu còn ít, mới chỉ hơn bảy mươi năm, nhưng trưởng lão thế hệ trước, ngoài những người không ở trong núi đã đoạn tuyệt thế gia ra ngoài tiên du, thì còn ngoài bốn mươi người. Hơn nữa phe phái phía sau của cửu đại trưởng lão, mỗi người theo một sư phụ, lại luyện hệ pháp thuật kim mộc thủy hỏa thổ khác nhau, cho nên chia thành không ít phe cánh.
Còn trong Tam tôn, Sênh Tiêu Mặc biếng nhác, tất nhiên không muốn có nhiều đệ tử, Hỏa Tịch và Thanh La cũng là do chán quá nên nhận cho vui, dạy được vài ngày lại thấy phiền, không muốn thu nạp thêm nữa. Ma Nghiêm phải quản lý mọi việc lớn nhỏ trong Trường Lưu Sơn, tất cả mọi chuyện đều phải đích thân giải quyết, may mà có Lạc Thập Nhất giúp, nhưng hắn vẫn bận tối mày tối mặt, không muốn nhận thêm đồ đệ. Bạch Tử Họa thì khỏi cần nói, dù Ma Nghiêm lải nhải chuyện nhận đồ đệ bên tai mấy chục năm nay vẫn không có động tĩnh gì.
Cho nên đồ đệ trực hệ của Tam tôn đã ít lại càng ít hơn, tuy rằng được tất cả mọi người chú ý, nhưng muốn bái sư còn khó hơn lên trời. Phần lớn đệ tử cũng chỉ được những đồ đệ của đồ đệ của đồ đệ của một vị trưởng lão đức cao vọng trọng nào đấy thu nhận.
Đại hội Kiếm Tiên lần này, ai chưa bái sư đều có thể tham gia, trừ phi bản thân đã tìm được thầy hiền, không muốn tranh đấu thì có thể từ bỏ quyền lợi. Ngay cả nhóm đã bái sư cũng ngầm xung đột, tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán.
Nhưng đệ tử phái khác đến dự thi lại không vậy, chuyện thắng thua liên quan đến danh dự của bổn phái. Hơn nữa dù là đệ tử đồng môn đấu nhau, nhưng cũng có xung đột giữa các bè phái, sợ làm mất mặt sư phụ mình. Cho nên những đệ tử được cử tới dự thi đều là nhân tài kiệt xuất để giành vinh quang về cho bổn phái.
Sàn đấu của Đại hội phân ở năm nơi: Đồng cỏ, trong rừng, đại điện luận võ, miệng núi lửa đang hoạt động ở Trường Lưu và trên mặt biển.
Khi tỉ thí không thể vượt qua phạm vi sàn đấu đã xác định, cho dù là ở đâu cũng không được chạm xuống đất. Nơi tỉ thí sắp xếp theo bốc thăm. Bởi vì năm sân khác nhau có lợi thế ngũ hành khác nhau, nếu người dự thi tu hành hệ mộc mà bốc được sàn đấu ở trong rừng thì đương nhiên sẽ chiếm ưu thế.
Vì có quá nhiều người nên Đại hội Kiếm Tiên tiến hành trong mười ngày, tỉ thí năm sàn cùng một lúc. Năm vị trưởng lão đức cao vọng trọng bình thường không ở trong núi sẽ làm trọng tài. Hai nhóm tỉ thí đều áp dụng quy chế đấu loại, rút thăm quyết định tuyển thủ. Nhóm đã bái sư nếu có mặt trong mười sáu người đứng đầu năm ngoái, thì được đặc cách vào thẳng đội hạt giống. Còn nhóm người mới, bốn người đứng đầu lớp Giáp, Ất, Bính, Đinh cũng đặc cách vào thẳng vòng trong.
Nói cách khác nếu Hoa Thiên Cốt muốn vào chung kết, thì phải thắng gần mười trận.
Đường Bảo lặng lẽ nhìn trời cầu nguyện, hy vọng một năm chăm chỉ vất vả của nàng sẽ được hồi báo.
Sắc mặt Hoa Thiên Cốt từ sáng đã tái nhợt nhưng vẫn giữ yên lặng, nó nghĩ chắc nàng quá lo lắng, bèn nằm trong lỗ tai kể chuyện cười an ủi nàng.
Khinh Thủy vô cùng hưng phấn ngó nghiêng khắp nơi. Mấy ngàn đệ tử Trường Lưu cộng thêm đệ tử môn phái khác đều tập trung ở quảng trường lớn nhất Trường Lưu Sơn, đâu đâu cũng đông nghẹt người, cảnh tượng thật hoành tráng. Trên trời thỉnh thoảng có ánh kiếm sắc màu rực rỡ đỏ, tím, xanh đan cài vào nhau, giống như cầu vồng mới lên, trông cực kì tuyệt mĩ. Những ánh sáng đó đều là người khác phái vừa tới hoặc tiên nhân đến xem thi đấu.
Hoa Thiên Cốt có thể nhận ra vài người đã từng gặp ở thiên yến.
Chợt nàng thấy bóng Nghê Mạn Thiên bay lên cao, vui vẻ chạy đến bên một đoàn người. Nàng cố gắng nhìn, dẫn đầu là một nam tử trung niên cưỡi sư tử vàng, mày kiếm mũi thẳng, hai mắt như sấm, rất mạnh mẽ. Người phụ nữ cưỡi mây bảy màu bên cạnh đoan trang xinh đẹp, nụ cười hòa ái dễ gần. Hai người họ chính là chưởng môn của Bồng Lai tiên đảo, vợ chồng Nghê Thiên Trượng và Tô Nhị, cũng là cha mẹ Nghê Mạn Thiên.
Nàng ta nũng nịu rất lâu trong lòng hai người, đệ tử của Nghê Thiên Trượng rất chiều chuộng Nghê Mạn Thiên, đều vây quanh che chở cho sư muội lâu ngày xa cách.
Hoa Thiên Cốt nhìn nụ cười vui vẻ của Nghê Mạn Thiên, lòng chợt thấy xót xa. Nếu cha mẹ nàng còn sống, đừng nói là một mình cầu đạo tu tiên, có cho nàng làm Ngọc Hoàng nàng cũng không muốn làm. Chỉ cần có thể làm con của cha mẹ, hiếu thuận nhiều hơn nữa, hưởng thụ những ngày vui vẻ bên tình thân là được rồi.
Bồng Lai Đảo ở đầu Đông Hải, Trường Lưu Sơn ở cuối Bắc Hải, đều là danh môn đại phái trong cõi tiên. Bồng Lai Đảo chủ lần này lại đặc biệt đưa con gái độc nhất tới Trường Lưu Sơn tu hành, có thể thấy rõ quan hệ hòa thuận giữa nhiều thế hệ của hai phái. Dù đều là núi tiên trên biển nhưng thực lực của Bồng Lai Đảo hơi yếu, đệ tử của Nghê Thiên Trượng lại không có ai nổi trội, nếu bị yêu ma xâm phạm, nơi có thể dựa dẫm nhất chính là Trường Lưu. Hơn nữa hai phái trước nay vẫn có quan hệ tốt. Nghê Mạn Thiên bái nhập Trường Lưu môn có chút thủ đoạn ngoại giao, nếu suy nghĩ toàn cục cho Trường Lưu, nhận Nghê Mạn Thiên làm đệ tử trực hệ của Tam tôn là việc tất nhiên. Trước có Thượng Thượng Phiêu, nữ huyền tôn[2] của chưởng môn Thiên Sơn, vị trí đứng đầu năm ngoái của nàng vẫn là dùng ít mánh khóe mà có được. Bởi vậy cũng khó trách các đại môn phái khác đều muốn dựa thế Trường Lưu.
[2] Huyền tôn: Hậu duệ đời thứ tư.
Rất nhiều cỏ bồ lơ lửng trôi trên không, trưởng lão trong phái cùng chúng tiên các phái đều ngồi bên trên, cùng đợi nghi lễ trước khi bắt đầu Đại hội Kiếm Tiên.
Tiếng chuông vang lên trong đại điện hùng vĩ, cách xa cả ngàn dặm vẫn có thể nghe thấy rõ ràng. Hoa Thiên Cốt đứng trong hàng lớp Quý, ngẩng đầu lên nhìn, thấy Tam tôn bay vút từ Tam điện xuống pháp đàn, tay áo phiêu diêu xuất trần, phong thái áp đảo, tất cả mọi người ở đây đều bị hấp dẫn.
Hoa Thiên Cốt đứng ở trong đám người, cảm thấy bản thân mình thật nhỏ bé, lại bị phủ trong bụi mờ. Nàng hơi hoảng sợ, sợ vĩnh viễn chỉ có thể đứng từ xa như thế nhìn người, Tôn thượng.
Sau nghi thức mở đầu là thịnh yến long trọng, đến chiều, bảng bốc thăm phân cặp đấu đã được dán lên.
Khinh Thủy vui vẻ lay Hoa Thiên Cốt: “May quá, nếu hai chúng ta có thể thuận lợi vượt qua các vòng thì tới gần cuối mới phải gặp Nghê Mạn Thiên và Sóc Phong. Nhưng trước khi chúng ta gặp nhau thì tớ đã bị Sóc Phong loại rồi, ha ha ha. Thiên Cốt, cố lên nhé! Chúng ta nhất định phải lọt được vào mười sáu người đứng đầu!”
Hủ Mộc Thanh Lưu không biết từ lúc nào đã đứng trước hàng lớp Quý, hiếm khi thấy hắn ăn mặc chỉnh tề như thế này, cũng không có vẻ say rượu chút nào, chắc là đã bị ai mắng, không cho làm mất mặt Trường Lưu Sơn.
“Tất cả chuẩn bị xong chưa? Phải cố gắng, đừng khiến lớp Quý xấu hổ! Các em là những người giỏi nhất! Đánh gục lớp Giáp cho ta!”
Bỗng chốc cả lớp sục sôi khí thế, bẻ tay răng rắc.
Hoa Thiên Cốt bất đắc dĩ nhìn trời, thà rằng huynh ấy uống rượu còn khá hơn.
“Thiên Cốt, sao thế? Không có việc gì chứ? Cậu…”
“Tớ không sao, ha ha, tớ nhất định sẽ cố gắng! Chiều nay tớ có trận trên biển, giờ qua đó xem trước, Khinh Thủy, cậu cũng phải cố lên đấy! Đường Bảo, ngươi đi theo ta hay là chạy theo Thập Nhất sư huynh hả?”
“Đương nhiên là đi cùng mẹ Cốt Đầu rồi! Thập Nhất sư huynh được vào thẳng vòng trong mà.”
“Hừ! Thế nếu ta và sư huynh đấu cùng một lúc thì sao? Ngươi sẽ cổ vũ cho ai?”
“Hi hi, đương nhiên là mẹ Cốt Đầu rồi, Thập Nhất sư huynh không cần con cổ vũ cũng chiến thắng.”
Hoa Thiên Cốt tạm biệt Khinh Thủy và Thanh Lưu, lập tức đi tới sàn đấu.
Tuy rằng Đại hội Kiếm Tiên nghiêm cấm đệ tử dự thi ác ý tổn hại nhau, càng không cho phép có người dùng pháp thuật lưỡng bại câu thương liều mạng, một khi xuất hiện tình huống nguy hiểm, các trưởng lão sẽ lập tức ngăn lại, nhưng dù sao đao kiếm cũng không có mắt. Hơn nữa đệ tử mới nhập môn vẫn chưa khống chế tốt sức mạnh, cũng không biết giữ chừng mực, thế nên khó tránh khỏi xuất hiện thương vong và những chuyện ngoài ý muốn.
Hoa Thiên Cốt dù đã xem hai trận tỉ thí của người khác, nhưng đến khi mình lên sàn vẫn không tránh khỏi căng thẳng. May mà hệ thủy là hệ của Tôn thượng, vì thế nàng học rất chăm chỉ, Hủ Mộc Thanh Lưu lại dạy rất hay, nên lĩnh vực này nàng khá tốt. Nhưng cây kiếm nàng cưỡi dưới chân có chút lạ, trọng tâm lúc bay không ổn định. Đối thủ là đệ tử của Vương Ốc Sơn, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi. Hắn không ngờ đối thủ trận đầu tiên lại là một con nhóc nên quá khinh địch, bởi vậy Hoa Thiên Cốt dễ dàng chiến thắng.
Nàng chậm rãi bay từ trên không xuống, hít sâu mấy hơi. Đường Bảo cưỡi một con hải âu, bay tới cạnh nàng.
“Thiên Cốt, mẹ cừ thật! Nhưng lúc đánh chiêu Lưu Thủy Lạc Hoa ra tay chậm hơn nửa nhịp so với bình thường, đầy rẫy sơ hở. May mà đối thủ là một con gà, nếu gặp phải kẻ lợi hại thì thật nguy hiểm. Lần sau giao đấu mẹ phải chú ý đấy!”
“Ừ, ta biết rồi!”
Đột nhiên bên cạnh vang lên tiếng vỗ tay, Hoa Thiên Cốt ngẩng đầu thì thấy Vân Ẩn đã mấy tháng không gặp, tâm trạng vô cùng vui vẻ.
“Đệ tử tới muộn, mong chưởng môn thứ tội. Chúc mừng chưởng môn thắng trận đầu. Xem ra mấy tháng nay người tiến bộ không ít.”
Vân Ẩn và mấy đệ tử phía sau cùng bái lạy.
Hoa Thiên Cốt vội vàng đỡ bọn họ: “Mau đứng lên, hiện giờ thân phận của ta có chút bất tiện, đừng gọi chưởng môn, cứ kêu Thiên Cốt được rồi. Ta còn tưởng các ngươi không tới, mọi chuyện ở Mao Sơn vẫn ổn cả chứ?”
“Tất cả đều ổn, lần này cũng có hai đệ tử tới tham gia đại hội, không ngờ đang đi thì có chuyện gấp nên phải hoãn lại. Không biết có đến kịp không. Đệ tử đưa bọn họ đến sàn đấu trước, sau đó lập tức tới tìm người. Xem khả năng của người bây giờ, nếu không gặp đối thủ quá mạnh, thì hẳn có thể lọt vào vòng mười người cuối cùng.”
“Ừm.” Hoa Thiên Cốt ra sức gật đầu.
Quả nhiên mấy ngày kế tiếp Hoa Thiên Cốt qua năm ải, chém sáu tướng, giết bảy tên cường hào. Càng về sau nàng càng phải dốc hết sức lực, một là vòng sau cao thủ càng nhiều, hai là sau mấy trận chiến, linh lực và thể lực của nàng đã tiêu hao đáng kể.
Trong vòng tám người, Trường Lưu Sơn có năm người, ngoài Hoa Thiên Cốt, Nghê Mạn Thiên và Sóc Phong ra, còn có Chuy Uyên của lớp Ất và Vân Đoan của lớp Tân. Hoa Thiên Cốt và Vân Đoan đến được vòng này là bất ngờ cực lớn. Ba người khác thuộc Quát Thương phái, Tề Vân Sơn và đệ tử của Hoàn Hữu Ngọc Trọc Phong. Hai đệ tử của Mao Sơn gần đến vòng ba mươi hai người thì bị loại, bằng không ngộ ngỡ gặp chưởng môn thì thật chẳng biết đánh thế nào.
Nếu Hoa Thiên Cốt có thể đánh bại đệ tử của Hoàn Hữu Ngọc Trọc Phong, lọt vào vòng bốn người thì có khả năng sẽ gặp Nghê Mạn Thiên. Đến được vòng này nàng đã phải trải qua bao khó khăn, nhưng năng lực có hạn, nàng dùng toàn lực đấu với đệ tử của Hoàn Hữu Ngọc Trọc Phong trên núi lửa, linh lực dường như đã cạn, nguyên khí bị tổn thương nặng nề.
Nghê Mạn Thiên cũng chẳng khá hơn chút nào, mấy ngày hôm nay sức cùng lực kiệt, hoàn toàn dựa vào nguồn nội lực Nghê Thiên Trượng truyền cho mới có thể duy trì dáng vẻ sung sức trong khi tỉ thí.
Ngày cuối cùng của Đại hội Kiếm Tiên, vòng bốn người chia thành hai nhóm. Vì có quá nhiều người muốn xem trận chiến nên toàn bộ sàn đấu được chuyển lên biển. Ngay cả Tam tôn và cửu đại trưởng lão mấy hôm trước rất ít lộ diện cũng bay trên cao xem ai là kẻ chiến thắng cuối cùng. Sau trận chung kết thì lễ bái sư của Trường Lưu Sơn sẽ được cử hành, thế nên hầu như tất cả mọi người đều ở đây.
Trận đấu đầu tiên là trận của Hoa Thiên Cốt và Nghê Mạn Thiên.
Khinh Thủy, Hủ Mộc Thanh Lưu, Vân Ẩn đều đứng bên cạnh cổ vũ nàng. Đường Bảo mặc cái váy nhỏ màu đỏ lắc qua lắc lại, trong tay còn cầm một đóa hoa, làm một điệu nhảy cổ vũ nàng cố lên.
Lạc Thập Nhất đứng bên Thế tôn, thấy cảnh tượng đằng xa, xoay lưng lại khẽ ho khan vài tiếng.
“Không khỏe?”
“Bẩm sư phụ, đệ tử không sao.”
“Không sao là tốt, đây là lần cuối cùng ngươi tham gia Đại hội Kiếm Tiên, năm nay ngươi phải nhận đồ đệ rồi. Thượng Thượng Phiêu mới bái sư được một năm, tu vi chưa đủ, cố gắng lắm mới vào được vòng mười sáu, ngươi đừng để sư phụ và Trường Lưu mất mặt, nhất định phải giành được vị trí đứng đầu cho ta, tuyệt không thể để rơi vào tay người ngoài.”
“Đệ tử đã biết.”
Ma Nghiêm hừ lạnh một tiếng, nhìn hai người Hoa Thiên Cốt và Nghê Mạn Thiên chuẩn bị giao đấu: “Hai đệ tử này ngươi đều biết, ngươi nói xem, ai sẽ thắng?”
“Bẩm sư phụ, trước kia Hoa Thiên Cốt nổi trội hơn, nhưng qua mấy ngày thi đấu liên tục, hiện giờ hai người đều mỏi mệt. Trận đấu này phải dựa vào tốc độ, đạo hạnh, pháp lực, nhưng quan trọng nhất vẫn là sức chịu đựng, vừa phải tập trung điều khiển kiếm bay trên không tránh né công kích, vừa phải hao tổn sức lực giao đấu, ai có năng lực phối hợp tốt nhất thì người đó có khả năng thắng cao nhất. Cuối cùng chiến thắng sẽ về tay ai thì vẫn chưa biết được.”
“Sư đệ, ngươi nói xem?” Ma Nghiêm đột nhiên quay đầu, hỏi Bạch Tử Họa bên cạnh.
Mặt Bạch Tử Họa không chút thay đổi, Sênh Tiêu Mặc ngồi một bên chen ngang cười nói: “Chẳng phải đại sư huynh muốn Nghê Mạn Thiên thắng sao? Đến lúc đó quan hệ giữa Bồng Lai Đảo và Trường Lưu Sơn sẽ càng thêm sâu sắc.”
@by txiuqw4