Chương 14: Nụ hôn động trời
Sóc Phong bay lơ lửng trên không trung, mũi chân nhẹ nhàng chạm vào chiếc đèn hoa đăng trong suốt, mái tóc xõa tung bay trong trời đêm, có vẻ hơi buông thả, khuôn mặt vẫn được che phủ bởi một lớp khăn đen, chỉ để lộ một đôi mắt không ai nhìn thấu.
Cậu đứng từ trên cao nhìn Hoa Thiên Cốt. Sóc Phong không phải là người khéo ăn nói, bình thường phát ngôn cũng khó nghe, bởi vậy mấy năm nay đã quen việc yên lặng nhìn nàng. Ngay cả khi mọi người uống rượu hát vang cậu cũng chỉ im lặng ngồi một góc không gần không xa, như vậy là tốt lắm rồi.
Nhưng lần này quay về Trường Lưu Sơn nàng rõ ràng thay đổi rất nhiều, dường như luôn tránh né mọi người, lại dường như nặng bầu tâm sự, thường xuyên ngẩn ngơ.
Cậu không hiểu, trên đời này có rất nhiều chuyện cậu cũng không hiểu, bởi vậy mới luôn cố gắng quan sát học hỏi. Trước kia Sóc Phong cảm thấy Hoa Thiên Cốt giống thủy tinh, đơn giản đến mức chỉ cần liếc một cái đã nhìn thấu, nhưng bây giờ thủy tinh lại bị phủ kín bởi một màng hơi nước mỏng manh sầu muộn, khiến cậu nhìn mãi không ra.
“Đường Bảo, đi chơi với ta đi? Chúng ta xuống đáy biển xem biểu diễn được không?” Lạc Thập Nhất cười.
“À…” Đường Bảo quay lại nhìn Hoa Thiên Cốt mặt mày tái nhợt, nó muốn ở bên cạnh Hoa Thiên Cốt, mấy ngày nay mẹ nó mệt sắp chết rồi.
Hoa Thiên Cốt muốn nói nhưng lại thôi, sau đó cười phất tay với Đường Bảo: “Đi đi, chơi vui vẻ vào. Ta hơi mệt, lát nữa về nghỉ ngơi sớm, không chờ ngươi đâu.”
Nhìn bóng dáng xa khuất của Lạc Thập Nhất, Hoa Thiên Cốt hơi nhíu mày. Cùng một khí chất nho nhã, nhưng Lạc Thập Nhất lại như một khối ngọc đã được mài giũa cẩn thận, chững chạc khôn khéo, dường như có sự kiên cường của Vân Ẩn, xảo quyệt của Đông Phương Úc Khanh, biếng nhác của Sênh Tiêu Mặc, mặt khác cũng không hoàn toàn giống. Sư huynh luôn cẩn thận che giấu tài năng và cá tính của mình, không biết làm thế là vì sợ tổn thương người khác hay muốn tự bảo vệ bản thân.
Ngoài Đường Bảo ra, không ai thấy một bộ mặt khác này của Lạc Thập Nhất, dù ở trước mặt ai sư huynh cũng đều chín chắn nội tâm, rất đáng tin cậy, giải quyết mọi chuyện đâu ra đấy, ngay đến cả Thế tôn cũng tin tưởng giao hết việc lớn việc nhỏ của Trường Lưu Sơn cho Lạc Thập Nhất làm. Một người đàn ông như vậy Nghê Mạn Thiên thích cũng là điều hiển nhiên, nhưng Hoa Thiên Cốt lại có chút lo lắng.
Khinh Thủy kéo nàng đi dạo xung quanh, thỉnh thoảng nhắc tới Hiên Viên Lãng, nhưng dù sao khoảng thời gian Hoa Thiên Cốt tiếp xúc với Lãng ca ca quá ngắn nên rất nhiều chuyện Khinh Thủy hỏi nàng không trả lời được…
Ví dụ như Hiên Viên Lãng thích cái gì, bình thường hay làm gì, thích ăn món gì, vân vân…
Hoa Thiên Cốt hâm mộ nụ cười hạnh phúc không chút che giấu của Khinh Thủy đối với Hiên Viên Lãng, không giống nàng, càng chôn sâu càng tốt.
Nơi nơi đều vang tiếng hò reo, ngày thường tu luyện vất vả, chịu áp lực đè nén nên giờ các đệ tử chơi đùa thỏa thích. Hoa Thiên Cốt thấy ong hết cả đầu, bảo Khinh Thủy rằng mình muốn về. Khinh Thủy nói vết thương của nàng chưa lành, dặn dò mãi mới cho nàng đi.
Hoa Thiên Cốt cưỡi kiếm bay ra khỏi Trường Lưu Sơn mấy dặm thì dừng lại trên mặt biển, bởi vì hôm nay là ngày lễ nên có thể tự do qua lại hơn trăm dặm gần Trường Lưu Sơn.
Hoa Thiên Cốt thấy ngực nhói đau, cơ thể không còn chút sức lực. Nàng cố ý mặc áo cao cổ để che đi mấy dấu răng cứ hết lại có, có rồi lại hết. Bây giờ ngay cả pháp thuật chữa thương tầng thấp nàng cũng không sử dụng được, máu hao mòn rất nhanh, đồng thời cũng cuốn theo nội lực và chân khí của nàng.
Mỗi lần sư phụ hút máu nàng, nàng đều bức bối và đau lòng, sau đó quyết tâm tập hợp thần khí càng trở nên kiên định hơn. Nàng không muốn sư phụ trở thành thế này, chỉ cần có thể giải độc cho người, dù chết nàng cũng không hối tiếc.
Mặt biển phản chiếu một bóng trăng lớn, tròn trịa, nàng đắm mình trong ánh sáng rạng ngời, lẻ loi đứng giữa bóng trăng.
Đột nhiên, một chiếc đèn hoa đăng bồng bềnh như lá cây bay xuống, Hoa Thiên Cốt vươn tay ra đỡ, ngẩng đầu bỗng thấy Sóc Phong. Cảm xúc đau thương và yếu đuối trong lúc lơ đãng bị cậu ta nhìn thấy, Hoa Thiên Cốt khó tránh có chút ngượng ngùng, vội vàng hỏi: “Sao lại ở đây? Không đi chơi với mọi người à? Khinh Thủy kể có một đệ tử mới nhập môn đã thổ lộ với cậu, chả mấy khi Trường Lưu Sơn có lễ hội, không ở bên người ta lại ra đây dạo một mình.”
Sóc Phong thoải mái nằm ườn lên mặt biển, sóng đánh dập dờn, ánh sáng lấp lóe, vậy mà áo cậu ta lại không bị ướt chút nào.
“Vì sao?”
Hoa Thiên Cốt mệt mỏi cười, bây giờ công lực của nàng không bằng cậu ta, chỉ có thể gắng gượng đứng trên mặt nước không bị rơi xuống.
“Chẳng phải cậu không từ chối người ta sao? Giờ thì cả Trường Lưu Sơn này đều biết cô bé ấy là bạn gái nhỏ của cậu rồi. Ngày nào Khinh Thủy cũng lải nhải bên tai tớ rằng cô bé kia dịu dàng thế nào, xinh đẹp ra sao.”
Sóc Phong không quan tâm nhìn trăng: “Ngay cả tên cô ấy tớ còn chả nhớ.”
Đầu Hoa Thiên Cốt chảy đầy vạch đen: “Cậu không thích cô bé đó?”
Sóc Phong ngạc nhiên nhìn nàng: “Thích là cái gì tớ cũng không biết.”
Hoa Thiên Cốt không biết làm sao, cuối cùng ra chiều suy nghĩ rồi gật đầu: “Vĩnh viễn không biết là tốt nhất.”
Sóc Phong thấy mặt nàng cứng lại, bèn lấy từ trong ngực ra thứ gì đó như dạ minh châu, tròn tròn, phát sáng, nhưng phía dưới lại có hai cái chân bọc màng trong suốt, đôi mắt to đen láy đảo qua đảo lại nhanh như chớp.
“Cá Cổn Cổn!” Hoa Thiên Cốt kinh ngạc chạy tới, gõ gõ lên đầu cá tròn tròn. Cá Cổn Cổn là yêu tinh giống Đường Bảo chứ không phải cá, chúng sống trên mặt nước, có thể đập như bóng cao su, sẽ nảy lên rất cao.
Sóc Phong vừa thả tay ra, chú cá Cổn Cổn đã lướt trên mặt nước, tốc độ nhanh đến chóng mặt. Nhất thời trên mặt biển xuất hiện một ngấn nước quanh co bàng bạc.
“Sao cậu lại bắt được nó?” Trong lễ hội thường hay có trò bắt cá Cổn Cổn, thỉnh thoảng so xem ai bắt được nhiều hơn, đôi khi lại là mọi người cùng tranh một con.
Cá Cổn Cổn cực kì thông minh, chạy nhanh vô cùng, thân lại trơn nhẵn, nếu không dùng pháp thuật thì rất khó bắt.
Sóc Phong nhìn nàng nói: “Đấu không?”
Hoa Thiên Cốt kéo tay áo lên, bọn họ chưa bao giờ giao đấu, lần này thi bắt cá Cổn Cổn vậy! Vừa mới đó nàng đã trượt một quãng xa trên mặt biển, cắt ngang ánh trăng tròn dưới nước. Sóc Phong thấy nàng có chút tinh thần, ý cười hiện lên trong mắt, sau đó cũng bật người đuổi theo, bắt đầu tranh với nàng. Hai người kẻ bắt người đuổi, đẩy đi đẩy lại, cực kì vui vẻ.
Còn Bạch Tử Họa, giờ phút này đang đứng ở đài Lộ Phong trên Tuyệt Tình điện cao cao nhìn xuống phía dưới. Cả tiên sơn hắn bảo vệ trăm năm nay đèn đuốc sáng trưng, vạn chiếc hoa đăng, tràn ngập tiếng cười, rạo rực sức sống. Mà hắn lại đang từ từ héo rũ như gốc đào trên điện.
Mấy ngày nay, ngoài lúc độc phát tác thì hắn ngày đêm không ngủ viết sách, hoặc là viết di thư. Hắn biết tầm quan trọng của mình đối với Trường Lưu Sơn và cả Tiên giới, cũng biết trách nhiệm của mình vẫn chưa hoàn thành.
Hồi xưa, khi sư phụ truyền ngôi cho hắn có nói: “Tử Họa, phải bảo vệ cơ nghiệp ngàn năm của Trường Lưu, phải bảo vệ Tiên giới trăm năm an bình.”
Nhưng hắn lại để sư phụ phải thất vọng, ngay cả bản thân mình hắn còn không cứu được, thậm chí phải dựa vào máu của Tiểu Cốt để kéo dài chút hơi tàn.
Trước kia khi nhận Tiểu Cốt làm đồ đệ hắn còn ngạo khí chống trời, nhưng nay chỉ có thể nghe theo số phận, cố gắng kéo dài thêm thời gian, sau đó dốc hết tâm huyết ghi chép lại những chuyện mình đoán sẽ xảy ra trong tương lai cùng đối sách, khích lệ Trường Lưu và Tiên giới vượt qua khó khăn.
Hắn nghĩ từ lâu mình đã không còn bận tâm đến việc gì nữa, nhưng càng về sau hắn mới rõ, tự nội tâm hắn vẫn vấn vương nhân thế, vướng bận Trường Lưu, càng không nỡ bỏ lại đệ tử duy nhất này.
Chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn thấy Hoa Thiên Cốt trên mặt biển xa xôi, đang bắt cá Cổn Cổn với Sóc Phong. Nàng trượt nhẹ trên mặt biển tựa như đang cưỡi chim bay trên trời vậy.
Đã bao lâu rồi hắn không được nhìn thấy nụ cười vui vẻ đó của nàng?
Một làn gió thổi tới, không ngờ hắn lại cảm thấy lạnh. Đại nạn ập đến, chỉ là, có một số chuyện hắn vẫn chưa dặn dò xong, cho hắn nhiều thời gian hơn một chút, chỉ cần thêm một chút thôi… để hắn sắp xếp xong mọi chuyện của Trường Lưu và Tiên giới, để hắn dạy bảo đứa bé này nhiều hơn nữa, ở bên cạnh nó nhiều hơn nữa.
Bạch Tử Họa khẽ thở dài, đôi môi mỏng tái nhợt không còn chút máu, dưới ánh trăng đôi mi dính sương sớm trong veo, phủ lên gương mặt trắng bợt như tượng băng càng thêm vẻ xuất trần. Làn áo trắng hóa thành sương khói, khiến người khác không sao nắm bắt được, xa xa nhìn lại, đúng là còn sáng rọi nhân gian hơn cả vầng trăng vĩ đại trên bầu trời.
Hắn đã mất cảm giác đau, nhưng đột nhiên cảm thấy cơ thể có chút không ổn, độc lại sắp phát tác, bất đắc dĩ lắc đầu, xoay người bay xuống đài Lộ Phong, trở về phòng mình.
Còn Hoa Thiên Cốt hổn hà hổn hển cuối cùng cũng bắt được cá Cổn Cổn, ngửa đầu lên cười lớn.
“Tớ bắt được nó…”
“Thiên Cốt!”
Sóc Phong cứ đứng đó nhìn nụ cười trên mặt nàng vụt tắt, mắt nhắm nghiền lại, cơ thể trầm xuống, “bùm” một tiếng rơi xuống nước.
Cậu ta vội chạy tới kéo nàng ra khỏi nước, người ướt như chuột lột.
Sóc Phong sợ hãi, ra sức gọi Hoa Thiên Cốt, truyền rất nhiều chân khí vào trong cơ thể nàng mới nhận ra nàng đã suy yếu đến mức này.
Hoa Thiên Cốt mơ màng mở mắt, cười nói: “Chả hiểu sao tớ lại bất cẩn ngủ gật như thế. Ngại quá, phiền cậu đưa tớ về Tuyệt Tình điện được không?”
Sóc Phong vội vàng ôm lấy nàng, bay thẳng lên Tuyệt Tình điện.
Cảm giác Hoa Thiên Cốt trở về còn mang theo hơi thở của người khác, Bạch Tử Họa đi từ trong phòng ra, nhìn Sóc Phong hấp tấp đáp xuống đất, ôm Hoa Thiên Cốt ướt đẫm.
“Ai cho phép ngươi lên Tuyệt Tình điện?” Bạch Tử Họa lạnh lùng nói, nhìn Hoa Thiên Cốt đang run rẩy trong lòng Sóc Phong.
“Xin lỗi Tôn thượng, Thiên Cốt đột nhiên ngất xỉu, cho nên đệ tử đưa nàng về.” Lâu lắm rồi Sóc Phong không gặp Bạch Tử Họa, trong lòng cực kì hoảng sợ, Tôn thượng sao lại bị thương nặng như thế, dường như sắp mất cả tiên thân.
Cậu bước lên muốn trao Hoa Thiên Cốt cho người, không ngờ Bạch Tử Họa lại lui về. Độc của hắn đang phát tác, ở khoảng cách xa như thế còn ngửi thấy mùi máu của Hoa Thiên Cốt, không thể động vào nàng.
“Ngươi đưa nàng vào phòng đi.”
Đây là lần đầu tiên Sóc Phong đến Tuyệt Tình điện, không biết xung quanh thế nào, vậy nên đi thẳng vào phòng Bạch Tử Họa. Bạch Tử Họa muốn để Hoa Thiên Cốt nằm ở căn phòng trong viện của nàng, nhưng lại lười mở miệng, muốn Sóc Phong mau mau rời đi.
“Sao Thiên Cốt đột nhiên lại bị ngất? Hơn nữa còn là thiếu máu?” Bởi vì lo lắng nên trong giọng Sóc Phong thấp thoáng mùi chất vấn. Bạch Tử Họa là vị sư phụ nàng kính yêu nhất, tại sao không chăm sóc tốt cho nàng, hơn nữa ngay cả chuyện ấy cũng không để ý?
Bạch Tử Họa khẽ giật mình, giọng lạnh tanh: “Được rồi, ngươi có thể đi.”
“Dạ vâng, Tôn thượng.” Sóc Phong đặt Hoa Thiên Cốt lên chiếc giường nhỏ của Bạch Tử Họa, đột nhiên thoáng nhìn thấy vết thương trên cổ nàng, ngây cả người. Cậu quay đầu lại nhìn chòng chọc Bạch Tử Họa hai giây, sau đó xoay người đi ra ngoài.
“Tự tiện xông vào Tuyệt Tình điện, đừng quên đến Giới Luật Đường lĩnh tội.”
“Đệ tử tuân mệnh.” Giọng Sóc Phong cứng ngắc, mang theo một chút khó hiểu, lại thêm ít phẫn uất, bước đi như một cơn gió.
Bạch Tử Họa đi đến trước mặt Hoa Thiên Cốt, nhìn khuôn mặt trẻ con bầu bĩnh ngày xưa của nàng giờ còn thảm hại hơn mình ba phần, không khỏi lo lắng.
Hắn chạm tay vào bả vai nàng, hong khô chỗ quần áo ướt đẫm trong nháy mắt rồi độ thêm không ít chân khí cho nàng.
Hoa Thiên Cốt mơ màng tỉnh lại, mặt hối lỗi: “Sao con lại chạy đến phòng sư phụ thế này, xin lỗi, con về ngay đây.”
Nàng gắng gượng đứng dậy, loạng choạng đi được hai bước, bởi vì váng đầu nên té ngã, may mà Bạch Tử Họa kịp thời đỡ lấy nàng, Hoa Thiên Cốt vừa hay gục trong lòng hắn.
Trước kia thầy trò bọn họ ôm nhau rất nhiều, nhưng chưa bao giờ kỳ lạ như bây giờ. Hoa Thiên Cốt đã bắt đầu sốt, cả người nóng như lửa, mà Bạch Tử Họa vẫn lạnh như tượng băng.
Nàng bỗng thấy người mình mát lạnh, cực kì dễ chịu, mơ màng bám lấy vật trước mắt không muốn cử động nữa.
Nháy mắt Bạch Tử Họa ngửi thấy trăm mùi thơm mát trong máu của Hoa Thiên Cốt, ý nghĩ vừa nảy ra đã không thể áp chế được, răng dễ dàng tìm cổ nàng cắn xé. Dòng máu ấm áp trào từ răng hắn ra, vương lên cổ và tóc Hoa Thiên Cốt.
Hoa Thiên Cốt đau đớn kêu lên, nhưng vẫn ôm chặt Bạch Tử Họa, không muốn buông ra.
Nhưng lần này Bạch Tử Họa hút mạnh và đau hơn lần trước rất nhiều, hai tay ôm chặt cơ thể nhỏ bé của nàng khiến nàng gần như nghẹt thở.
“Sư…” Hoa Thiên Cốt hơi tỉnh táo, muốn giãy ra khỏi người Bạch Tử Họa. Nhưng răng của Bạch Tử Họa lại cắn càng sâu, cảm giác máu rút ra khỏi cơ thể, vừa mất hồn lại vừa đau đớn, Hoa Thiên Cốt cắn chặt môi dưới cố gắng nhẫn nhịn.
Lúc này có một con chim bay từ cửa sổ vào, lượn vài vòng xung quanh nhưng hoàn toàn không được chú ý, cuối cùng đáp xuống bên chân hai người.
Hoa Thiên Cốt biết nếu cứ thế này mình sẽ bị sư phụ hút đến khô cạn, độc của người còn chưa giải được, nàng sao có thể chết? Nàng dồn hết tất cả sức lực, một ánh sáng bạc bùng lên, đánh văng Bạch Tử Họa.
Mắt Bạch Tử Họa lóe sáng nhưng không có ý ngẩng đầu lên, trên môi còn dính máu, một ít chảy dọc từ khóe miệng, rơi xuống áo bào trắng như tuyết của hắn.
“Sư phụ…” Hoa Thiên Cốt nhìn ánh mắt trống rỗng của hắn, đột nhiên trong lòng nảy sinh một mối hoang mang cực lớn.
Bạch Tử Họa nhìn đôi môi bị nàng nghiến chặt mà rướm đầy máu khẽ đóng mở, màu đỏ tươi mê người như thế khiến hắn không kiềm chế được, nghiêng người.
Hoa Thiên Cốt bỗng đờ đẫn.
Thì ra thiên hoang địa lão cũng chỉ thế này mà thôi.
Trong đầu nàng lấp lóe những tia sáng bạc của những vì tinh tú, từng con sóng bồng bềnh khẽ trôi, nàng tựa như bay mà không cần cánh, tự do và phóng khoáng như những vị thần.
Đôi môi của sư phụ vừa mỏng lại vừa lạnh lẽo, tựa như miếng thủy tinh, chỉ cần chạm nhẹ, lúc nào cũng có thể vỡ vụn. Cảm giác tê dại từ đôi môi ấy lan ra khắp mọi nơi.
Hạt bụi trong không khí cũng ngừng di chuyển, thế giới nháy mắt trở nên thật vắng vẻ quạnh hiu, chỉ có ánh trăng muôn đời như một, yên lặng chiếu sáng lên hai người.
Hoa Thiên Cốt không biết gì nữa, trong đầu chỉ lặp đi lặp lại mấy hàng chữ: Đây là mơ, đây là mơ, đây là mơ… Đến khi mở mắt ra giấc mơ này sẽ kết thúc.
Nhưng khi cố hết sức mở mắt ra, nàng vẫn nhìn thấy người đó, nhìn thấy gương mặt mà bình thường nghĩ tới quá nhiều nàng cũng tự khinh bỉ bản thân mình. Hoa Thiên Cốt ngừng thở, mắt mở to như chuông đồng. Nàng muốn giang tay đẩy người ra, nhưng lưỡi sư phụ vừa nhẹ nhàng lướt qua cánh môi của mình, tức thì người nàng mềm nhũn.
Một mùi tanh mặn tràn ra giữa hai người, Bạch Tử Họa liếm hết máu trên môi, bắt đầu dùng sức mút. Hoa Thiên Cốt lại run bần bật, linh hồn dường như đang theo máu rời khỏi cơ thể.
Không đứng được nữa, Hoa Thiên Cốt lảo đảo lui lại mấy bước, nhưng Bạch Tử Họa lại không đỡ mà nghiêng người đè nàng xuống giường, bịn rịn lưu luyến, ra sức liếm mút. Mặc dù nhất thời mất đi ý thức, nhưng thứ mềm mại ấm áp pha lẫn máu tươi khiến hắn càng muốn nhấm nháp nhiều hơn.
Cơ thể nhỏ bé của Hoa Thiên Cốt vừa co rúm vừa run rẩy, nàng chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày thân mật với sư phụ đến mức này, hạnh phúc đã sớm nhường chỗ cho sợ hãi và bối rối.
Sao nàng có thể nhân lúc sư phụ mất ý thức mà làm ra việc này? Dù người có hồ đồ thì nàng vẫn tỉnh táo mà? Đợi đến khi người tỉnh lại, nàng còn mặt mũi nào nhìn mặt sư phụ nữa đây? Nhưng lúc này nàng đang nằm dưới thân Bạch Tử Họa, một chút sức lực cũng không có, chỉ có thể nghe tiếng mình kìm nén hơi thở.
“Sư phụ!” Nàng cảm thấy môi mình đang bị Bạch Tử Họa cắn phá, càng lúc càng rướm nhiều máu, vương xuống tóc nàng và ga giường. Vì quá đau nên Hoa Thiên Cốt phải ôm chặt Bạch Tử Họa, dường như muốn hôn càng nhiều hơn.
Bỗng có một tiếng hét ngoài cửa.
Ảo cảnh tuyệt vời nháy mắt vỡ tan, cả người Hoa Thiên Cốt như bị rơi vào hố băng. Nàng vội vàng điểm huyệt ngủ của Bạch Tử Họa, sau đó xoay người đứng dậy, chạy vụt ra khỏi phòng.
Đệ tử Lý Mông hầu hạ bên cạnh Thế tôn, chuyên chịu trách nhiệm truyền tin tức mệnh lệnh cùng xử lý những chuyện vụn vặt toàn thân cứng ngắc chôn chân tại chỗ, trong mắt chứa đầy khủng hoảng.
Lòng Hoa Thiên Cốt lạnh ngắt, cẩn thận nở một nụ cười gượng gạo, định trấn an tinh thần của cậu ta.
“Ngươi hãy nghe ta nói…chuyện này không phải thế, chỉ là ngoài ý muốn thôi…” Nàng khẽ tiến lên hai bước.
Lý Mông hoảng sợ, lắc đầu nguầy nguậy. Không phải là thật, không phải là thật, chuyện đó không thể là thật được. Một người luôn cao cao tại thượng như Tôn thượng sao có thể làm ra loại chuyện đó với đồ đệ của mình! Không, không thể tin!
Lý Mông xoay người cưỡi gió bay vụt đi, nhưng Hoa Thiên Cốt nào có chịu. Nếu cậu ta nói hết chuyện vừa nhìn thấy ra ngoài hoặc kể cho Thế tôn, nàng thì không sao, ai muốn nghĩ thế nào thì nghĩ, nhưng còn sư phụ thì sao! Nàng tuyệt đối không để cậu ta hủy hoại danh dự trăm năm của sư phụ!
Hoa Thiên Cốt vận công dùng mấy mảnh băng làm ám khí, Lý Mông đang bối rối, nhanh chóng bị nàng bắn xuống.
Hoa Thiên Cốt bay vụt qua điểm huyệt đạo của cậu ta, vẻ mặt cầu khẩn nhìn: “Lúc nãy là vì sư phụ trúng độc, mất khống chế, chuyện này không như cậu tưởng tượng đâu.”
Lý Mông tức giận nhìn nàng, nếu không phải vì xảy ra chuyện hệ trọng nhưng bất kể Thế tôn có truyền âm hay gửi thư đến Tuyệt Tình điện thế nào, Tôn thượng vẫn không hồi đáp, thì người sao phải phái cậu ta lên đây. Không ngờ lại chứng kiến một màn vô sỉ thế này, thật khiến cậu ta vô cùng đau đớn!
“Tiện nhân! Tiện nhân! Ta biết là ngươi quyến rũ Tôn thượng! Danh dự của Trường Lưu mất hết trên tay ngươi rồi!”
Hoa Thiên Cốt mệt mỏi nhìn cậu ta: “Ta biết, tất cả đều là lỗi của ta. Coi như ta cầu xin ngươi, đừng nói chuyện này ra ngoài, ta không muốn giết ngươi.”
Lý Mông gắng sức nhổ toẹt một bãi nước bọt xuống đất: “Đây là loạn luân! Là khi sư diệt tổ! Đừng mong ta sẽ giúp ngươi việc này!”
Hoa Thiên Cốt nhắm mắt lại, vươn tay đánh một cái thật mạnh lên cổ cậu ta, Lý Mông lập tức hôn mê ngã xuống đất.
Cả đời này nàng chưa bao giờ rơi vào tình huống khó xử như thế, Nghê Mạn Thiên có biết tình cảm của nàng cũng không sao cả, nếu nói ra cùng lắm là bị sư phụ ghét bỏ, trục xuất khỏi sư môn. Nhưng không ngờ chuyện này lại bị Lý Mông nhìn thấy, liên quan đến danh dự của sư phụ thì không còn là chuyện nhỏ nữa. Nàng nên làm gì bây giờ? Rốt cuộc phải làm gì bây giờ?
Giết cậu ta ư? Nhưng lần trước sư phụ đã tức giận như thế, nàng vẫn nhớ rõ khi đó nàng liên tục dập đầu trong này, nói nàng biết lỗi rồi. Thật sự nàng đã biết lỗi, nàng đã ra sức tự kiểm điểm. Giết người là sai, cho dù có vì tính mạng của sư phụ mà đánh đổi bằng sinh mệnh của người khác thì vẫn là sai. Thật ra từ trước tới nay, trong mắt nàng, người tuy có kẻ tốt kẻ xấu, nhưng sinh mệnh lại không có giá cả khác nhau.
Chuyện Nghê Mạn Thiên nếu tìm lí do thì có thể nói là nàng ta tâm địa độc ác. Nhưng còn Lý Mông? Sao có thể vì cậu ta vô tình biết chuyện mà đẩy cậu ta vào chỗ chết?
Đầu Hoa Thiên Cốt loạn như cào cào, Đông Phương Úc Khanh không có ở đây, Đường Bảo cũng không, ngay cả một người để bàn bạc nàng cũng không có. Nhưng không thể kéo dài mãi thế này được, nếu quá lâu Thế tôn sẽ sinh nghi.
Hoa Thiên Cốt tuyệt vọng nhìn ánh trăng trên bầu trời đêm, cuối cùng vẫn quyết tâm. Thôi được rồi, nếu có tội tình gì thì hãy để một mình nàng gánh chịu vậy.
Hoa Thiên Cốt bay tới tầng cao nhất của Tàng Thư tháp, nơi đó chứa đầy sách cấm ghi chép những loại pháp thuật hắc ám và cấm thuật, vốn bị sức mạnh của sư phụ phong ấn, nhưng bây giờ người đã thành thế này, nàng dễ dàng dùng Thiên Thủy Tích phá trận pháp và hóa giải phong ấn mà thần không biết quỷ không hay.
Không lâu sau trận chiến với Lam Vũ Lan Phong, nàng từng nghiên cứu hai loại thuật khiến mình phải chịu nhiều đau đớn – nhiếp hồn thuật và huyễn thuật. Đường Bảo từng nói với nàng, vốn dĩ pháp thuật đó được lưu giữ trong Tàng Thư tháp ở Trường Lưu Sơn, bị phong ấn đã trăm năm, không cho bất cứ kẻ nào luyện tập, chỗ mà Lam Vũ Lan Phong có được chỉ là một phần khiếm khuyết thôi.
Nếu thực sự có quyển sách đó, dùng nhiếp hồn thuật có thể khống chế tâm trí của một người thì nhất định có thể xóa bỏ một phần kí ức của cậu ta.
Chẳng mấy chốc Hoa Thiên Cốt đã tìm thấy, trở lại chỗ Lý Mông, lật một trang thi hành nhiếp hồn thuật với cậu ta. Pháp thuật cực kì hanh thông, Lý Mông mơ màng tỉnh lại nhìn nàng, chỉ cảm thấy đầu ong ong, không nhớ nổi đã xảy ra chuyện gì. Hoa Thiên Cốt nói Tôn thượng đã đi ngủ rồi, không muốn bị người khác quấy rầy, vì thế Lý Mông bèn chuyển lời của Thế tôn cho nàng, bảo nàng thưa lại với Bạch Tử Họa, sau đó mơ màng rời khỏi Tuyệt Tình điện.
Hoa Thiên Cốt thở phào nhìn theo bóng lưng cậu ta, thầm nghĩ may mà chuyện lần này giải quyết không có thương vong, nhưng tội của nàng lại tăng thêm một bậc.
Quay lại phòng, Bạch Tử Họa vẫn đang mê man, trên môi là vết máu đỏ tươi. Hoa Thiên Cốt cúi đầu nhìn người, muốn vươn tay sờ gương mặt đẹp đến trong suốt mỗi khi có ánh trăng ấy nhưng lại không dám làm càn. Nàng lấy tay áo cẩn thận lau đi vệt máu ở khóe miệng Bạch Tử Họa, sau đó nhẹ nhàng đặt tay lên trán người, ánh tím lóe lên, xóa tan trí nhớ của Bạch Tử Họa về buổi tối hôm nay. Nếu không dựa vào khả năng của người, cho dù có mất đi ý thức thì hôm sau tỉnh lại nhất định sẽ có ấn tượng mơ hồ về những gì bản thân đã làm. Những việc ấy sao để người biết được!
Đêm nay, nụ hôn ngọt ngào pha lẫn vị máu tanh này, là kí ức đẹp nhất trong cuộc đời nàng, cứ vĩnh viễn phong ấn lại trong lớp tro bụi thời gian là được. Người là sư phụ của nàng, nàng mãi mãi chỉ có thể coi người như sư phụ của mình mà thôi.
Hoa Thiên Cốt khẽ đắp lại chăn cho Bạch Tử Họa, mỉm cười, xoay người bước đi.
Hôm sau Bạch Tử Họa tỉnh dậy, thấy trên giường loang lổ vết máu thì biết ngay hôm qua độc lại phát tác phải uống máu Hoa Thiên Cốt, nhưng bình thường ít nhiều còn nhớ được, còn lần này ngay cả một ấn tượng mơ hồ cũng không có. Hắn có chút tự giận bản thân, xem ra không thể tiếp tục ở nơi này được nữa, bằng không một ngày nào đó có thể vô tình uy hiếp đến tính mạng của Tiểu Cốt. Nhưng cảm giác lưu luyến không muốn rời cứ âm ỉ trong lòng khiến hắn thật lo lắng, rốt cuộc mình đang lưu luyến cái gì?
Bạch Tử Họa thấy chiếc chặn giấy trên bàn đang đặt lên phong thư của sư huynh, có lẽ là Tiểu Cốt để đó. Hắn bay đến Tham Lam điện, về cơ bản mọi thứ đều đã chuẩn bị xong xuôi cả rồi, việc này nên để sư huynh biết, sau đó mình sẽ rời khỏi Trường Lưu Sơn.
“Tiểu Cốt!” Đường Bảo ra sức lay nàng.
@by txiuqw4