Hoàng đế và Giai nhân - Part 08
Mưa tới. Một cơn mưa đá lạnh buốt ập xuống lính tráng khiến họ phải giơ khiên lên che đầu. Gió mạnh nổi lên ném những cành cây gãy vào họ. Họ chiến đấu trong bùn lạnh và lần tìm trong vô vọng một điểm tựa để chống ngọn lao của mình. Hàng thứ nhất ngả vào hàng thứ hai để lại ngả vào hàng kế tiếp. Trong lúc ngã xuống, họ đâm trúng nhau vì không điều khiển được vũ khí của mình. Những con ngựa sợ hãi hí vang và lồng lên. Sấm sét xé toạc bầu trời. Ánh sáng chiếu dọc những thân cây mang dáng dấp của những Titan khổng lồ vươn lên từ lòng đất. Người Ba Tư quỳ xuống cầu nguyện còn người Hy Lạp và người Macédoine tìm đường bỏ trốn. Trên lưng Bucéphale, ta mở lối thoát giữa đám hỗn loạn. Ta hét lên, ta thúc giục binh lính đứng dậy, vững vàng tiến về phía trước. Mưa lạnh cóng chân tay ta và làm ta mù lòa. Tiếng sấm bóp nghẹn tiếng la của con người. Mưa xuống để xóa sổ dấu vết đoàn quân của Alexandre. Mưa là thông điệp của những sức mạnh bí ẩn muốn ngăn cản ta trong cuộc chiến chống lại chính mình. Mưa tiếp tục rơi, yếu hơn nhưng dai dẳng. Lều đã dựng lên và lửa đã đốt. Một người lính Ba Tư hồng hộc chạy vào lếu Ba Tư của ta. Người lính báo cáo tình hình thảm hại của trung đoàn rồi ngất xỉu tại chỗ. Ta cho người lính nằm trên giường của mình và tiếp tục bàn bạc với các tướng lĩnh. Khi người lính tội nghiệp tỉnh lại, hắn nhảy xuống. Hổ thẹn và sợ hãi vì đã ngủ trên giường của Alexandre, hắn quỳ mọp dưới chân ta và xin ta trừng phạt. Ngươi, - ta nói với hắn, - Darius khép ngươi vào tội chết vì đã làm bẩn ngai vàng của hắn. Alexandre cho ngươi ngủ trên giường mình để cứu sống ngươi. Với Darius, mạng sống của ngươi chẳng có giá trị gì. Ngươi chẳng khác gì tên nô lệ mang vũ khí mà người ta có thể giết chết hay bỏ rơi. Với Alexandre, ngươi là một con người tự do, một chiến binh được tôn trọng. Đi, hãy quay về với những chiến binh của mình. Hãy bảo họ nghỉ ngơi trước khi cuộc chiến mới bắt đầu. **** Mưa báo hiệu những thử thách đớn đau. Hermolaos, một thị đồng trẻ, con trai Sopolis, một võ quan Macédoine, bí mật lên kế hoạch ám sát ta. Thủ đoạn của y bị một trong những kẻ tòng phạn khai ra, theo đúng luật của xứ sở quê hương, y bị dẫn tới trước một hội đồng binh lính mà chỉ có họ mới có quyền kết tội. Y nhận tội không chút ngượng ngùng rồi lợi dụng dịp này để kích động đám đông. - Ngươi Alexandre , ngươi đã giết những người vô tội! Attale, Parménion, Philotas. Alexandre dòng Lynceste và Cleitos đã bảo vệ ngươi bằng khiên của họ trước kẻ thù, họ đã bị thương để cho ngươi chiến thắng vinh quang. Rồi ngươi trả ơn họ thế nào. Cleitos đã nhuốm máu mình lên chiếc bàn của ngươi. Philotas bị hành hình và bêu riếu trước những người Ba Tư từng bị mình chinh phạt. Ngươi đã dùng Parménion để giết Attle, rồi đến lượt Parménion bị ngươi cho người ám sát. Đó, phần thưởng cho người Macesdoine là vậy đó! Binh lính vây quanh la ó, Sopolis thậm chí muốn bẻ cổ con trai mình. Ta ra hiệu cho họ bình tĩnh và gọi Hermolaos theo ta. - Chúng ta đã chịu đựng sự tàn bạo của ngươi cùng với nỗi nhục nhã khi ngươi bắt chúng ta phải mặc áo quần như bọn mọi rợ! Ngươi muốn sống như một người Ba Tư, nhưng hãy nhớ chúng ta chỉ muốn chiến đấu vì một người Macédoine mà thôi! Những cái tên Parménion, Philotas, Cleitos vang lên bên tai ta như sét đánh. Những kẻ đã từng là cha ta, là người tình, là chiến hữu của ta đã lừa dối ta. Tất cả kết thúc trong vũng máu. Nhưng điều tồi tệ chúng đã gieo vẫn tiếp tục sống trong đầu những kẻ như Hermolaos. Chết, chúng vấn tiếp tục mưu đồ, tiếp tục kêu gọi lính tráng trả thù cho sự vô tội giả ngụy của mình. Hermolaos chết đi, những kẻ mưu phản khác sẽ đến. Đi cùng những chiến thắng vinh quang luôn là sự bất đồng, những cơn giận dữ và chống đối. Vì không chỉ có một Alexandre. Có bao nhiêu người Macédoine, bao nhiêu người Hy Lạp, bao nhiêu người Ba Tư, bao nhiêu lính tráng, bao nhiêu phụ nữ, bao nhiêu trẻ con lại có bấy nhiêu Alexandre. Mỗi bộ tộc lại nhìn Alexandre bằng văn hóa của họ, tôn giáo của họ. Mỗi người lại hiểu Alexandre theo hiểu biết của mình, quan hệ họ hàng của mình, quá khứ của mình. Những ai đã từng gặp Alexandre sẽ đánh giá Alexandre bằng một từ ngữ, một ánh mắt, đánh giá nước da của chàng, quần áo của chàng, tính khí của chàng. Những ai chưa một lần thấy chàng sẽ nhận xét về chàng qua những tin đồn bay xa, những giai thoại nể phục hay ganh ghét. Tất cả nhận thấy nơi chàng nhưng gì mà họ cần và sẽ vứt bỏ chàng khi những điều đó không còn làm họ thích thú nữa. /> Cả Platon lẫn Aristote chưa từng nghĩ đến một hiện tượng như vậy. Chưa bao giờ loài người lại đam mê cháy bỏng như vậy. Được yêu và được nể sợ, được thèm muốn và bị ghét bỏ, ta hoàn toàn bất lực trước sự nhân rộng hình ảnh con người ta. Từ Đông qua Tây, ta tự hiến mình cho tất cả những ai đang sống, và tất cả những ai sau khi chết vẫn còn nguyền rủa ta hay đang vang ca tụng ta, như bóng tối gây ra nỗi sợ hãi, như ánh mặt trời đánh thức sự sống và gieo rắc lời ca, như một vị thần, như một sự hy sinh. *** - Hỡi binh lính Macédoine, các ngươi đã chọn cái chết cho Hermolaos! Hắn và đồng bọn bị ném đá. Nhưng ta đã quyết định không khoan hồng cho các thành viên khác trong gia đình của chúng, những người theo luật của chúng ta, phải chết cùng với kẻ tội nhân. Alexandre đáp lời hung tàn bằng trái tim khoan hồng! Ta, ta không sợ bị lừa dối. Ta, ta chung sống với bọn mưu phản. Ta không mủi lòng vì đau đớn của mình. Ta sẽ tiếp tục khiến các ngươi tin tưởng. Một đức vua chưa từng bị phản bội chưa phải là một vĩ nhân. Hắn không xứng đáng dẫn đầu một đoàn quân. Những kẻ muốn thay đổi định mệnh của ta, những kẻ toan tính làm ta dừng bước về phương Đông, chúng sẽ nổi dậy không thôi! Alexandre đợi chúng đến! Hermolaos kết tội ta đã trờ thành một người Ba Tư ư? Làm sao một người Ba Tư có thể bình tĩnh nghe ngươi nói điều đó bằng tiếng Macédoine? Một người Macédoine nghĩa là gì? Đó là một kẻ đủ sức bước đi nhiều ngày không ăn không uống và dám lao thẳng vào quân thù đông gấp mười lần. Đó là kẻ giết người không chớp mắt, là kẻ không khóc than khi cha mẹ mình nằm xuống. Người ta kết tội ta vắt kiệt sức các ngươi và đẩy các ngươi vào những cuộc chiến tranh không dứt! Người ta kết tội ta muốn làm bá chủ mọi cõi trời! Người ta kết tọi ta là kẻ mở rộng vinh quan Macédoine đến tận cùng thế giới loài người! Hỡi binh lính hãy nghĩ tới những người đàn ông và đàn bà ở nhà đang dõi theo dấu chân các ngươi! Những người già muốn các ngươi bước đi giữa đoàn quân hùng mạnh nhất thế gian. Những đứa trẻ mơ được hét to xung phong trên chiến trường. Những vị hôn thê của các ngươi đeo vàng bạc mà các ngươi gửi về. Những người mẹ thút thít tự háo khi họ hay tin các ngươi chiến thắng. Các ngươi, hỡi những chiến binh mạnh mẽ và đẹp đẽ, các ngươi đã toan trở về nhà hay sao? Các ngươi đã không còn muốn trở thành bá chủ thế giới hay sao? Các ngươi muốn về nhà để cày cấy trên ruộng đồng, chăn một bầy gia súc và chết già trên giường hay sao? Các ngươi không sợ bị đối xử như những kẻ hèn mạt, yếu đuối và đào ngũ hay sao? Các ngươi không sợ nghe những lời bàn ra tán vào xôn xao ngoài đường, ngoài chợ ở những chỗ các ngươi sẽ đi qua, rằng đó là gã đã rời bỏ Alexandre, hắn núp ở nhà trong khi anh em của hắn, tay cầm mũi lao và khiên trận, đang lao lên những tòa thành và chết giữa trận tiền hay sao? Hỡi binh lính, những kẻ từng chinh phục Ai Cập, từng chiến thắng xứ Phénicie, chiến thắng người Lưỡng Hà, người Ba Tư, mất tinh thần chiến đấu là nỗi tủi nhục lớn nhất cho mẹ chúng ta, chị chúng ta, vợ chúng ta! Hỡi những người lính Macédoine, trên dấu chân các ngươi, các nền văn hóa sẽ quyện chặt vào nhau, những ngôn ngữ sẽ hình thành, những đứa trẻ sẽ được sinh ra, các ngươi biết chăng! Chúng sẽ thông minh như người Do Thái, khéo léo như người Ba Tư, tràn đầy nhựa sống như người Macédoine. Một nghìn năm nữa. mười nghìn năm nữa, người ta sẽ vẫn còn hát vang, ca tụng đội quân hùng vĩ của chúng ta và tên tuổi chúng ta sẽ được khắc vĩnh viễn vào thời gian bất tử. Mang danh hiệu vua toàn cõi Á châu nhưng ta sống trong những điều giản dị, các người biết chắc. Tất cả những gì thuộc về ta là thuộc về binh lính của ta. Ta là lý lẽ của các ngươi, là lời nói của các ngươi, các người là hành động của ta, là hy vọng của ta, là thành tựu của ta! Binh lính của ta và ta chỉ là một! Tất cả những gì ta muốn chính là điều các ngươi muốn: đó là một con đường mở ra bằng vũ khí của chúng ta, một con đường lớn đến tận chân trời. Để hoàng thành cuộc chinh phục chưa từng có này, chúng ta đã phải cầu viện người Hy Lạp, chúng ta nhờ tới người Ba Tư, những kẻ thất bại dưới mũi lao của chúng ta và bị tham vọng của chúng ta quyến dụ. Những khác biệt về ngôn ngữ, phong tục, tôn giáo, thần linh không quan trọng với chúng ta. Alexandre thống nhất tất cả về một sự thật: không có ta, những chiến binh chỉ là công cụ của Thần Chết. Với ta, họ là những kẻ làm nên lễ hội cuộc đời! Hãy lên tiếng, hỡi binh lính của ta! Hỡi binh lính, hãy cùng hô vang: Mệt mỏi là giây phút thoáng qua. Cơn nhớ nhà sẽ nguôi. Dũng cảm là sức mạnh. Dòng sông Indus rì rầm chảy đang mời gọi chúng ta tiến về! *** Những thân cây khổng lồ bảy người ôm không xuể che khuất mặt trời. Cành của chúng đan vào nhau, phủ đầy địa y và nấm kéo ngang đường chân trời. Rễ của chúng treo trong không khí. Những dây thường xuân khổng lồ quấn quanh thân cây, cuộn xoắn lại, chinh phục những khoản không và leo đến tận trời. Chúng ta lạc đường. Chúng ta đi vòng quanh và về lại nơi khởi hành. Những tấm bản đồ đã phụ lòng chúng ta. Những trạm lái buôn đã biến mất từ lâu. Thay vào chỗ những con đường, chỉ có những chiếc là tròn lá dẹt, là răng cưa, hình lông chim, hình bàn tay, hình mũi lao cũng những bông hoa miệng đầy lông và mỡ, đang rỉ nước, phát tán hương thơm ngọt ngào và khó chịu. Những người lính mở đường bằng sức mạnh của lưỡi rìu và mũi kiếm. Chúng ta chiu nhau một niềm đau khổ. Những con đỉa rời từ thân cây xuống và cắm mũi và bất cứ mẫu da thịt nào. Con này vừa được gỡ ra thì con khác kéo đến, còn khát máu hơn cả con trước. Bị cây độc đâm khắp nơi, chân chúng ta sưng vù và những loài cây ngứa bám khắp thân thể chúng ta. Chúng ta gãi đến độ làm rách da thịt mình. Ngày bị rắn độc cắn, không biết bao nhiêu binh lính đã chết vì những cơn sốt ập đến lúc chiều hôm. Những kẻ khác, quên lệnh của ta mà lén lút uống nước áo hồ đều bị kiệt sức vì bệnh tả. Nhận thấy quân ta càng ngày càng lún sâu vào đau đớn, ta vạch ra một con đường trên bản đồ, thẳng tới dòng Indus. Ta ra lệnh đốt lửa thiêu rụi những nơi nào cây cối dựng lên thành bức tường bất khả xâm phạm. Những ngọn lửa táp vào cây cối rồi mặt trời xuyên thủng cánh rừng. Từng đàn cọp beo, khỉ vượn, rắn rít và chim chạy trốn khỏi những ngọn khói ngút trời. Những cơ thể lõa lồ, những khuôn mặt xăm hình, những con người khoét mũi cắt tai, quen nương náu đại ngàn, nổi lửa vung vũ khí tấn công. Cung tên rít trong không khí. Tiếng người hét la và tiếng xoang xoảng của vũ khí đánh thức ta khỏi cơn uể oải sau chuyến hành quân mệt mỏi. Bỏ qua lời Hội đồng can ngăn ta ở lại, ta dẫn đầu đoàn quân Macédoine để mang đến cho họ lòng dũng cảm và sức mạnh. Nhưng những cuộc chiến thật khó khăn. Những đoàn quân của ta, vốn quen dàn quân đánh trận, bị rối loạn đội hình vì những gã đàn ông bay xuống từ những cành cây, đội bụi rậm đứng lên rồi vụt biến mất sau những tảng đá. Những cung thủ của họ, đu dây thường xuân, nhảy từ cành này qua cành khác, gót không bén đất. Lũ khỉ, được người huấn luyện đặc biệt, lao vào những người lính và cắn vào mặt họ. Đến ngày thứ chín, binh lính của ta đã rời lưng ngựa và quân giặc không còn leo dây nữa. Những kẻ bị thương quyết tử chiến, và những kẻ còn sống mình mẩy đầy máu me, tiếp tục tóm lấy nhau trong những cuộc đấu tay đôi. Đầu ta không còn đội mũ giáp, tay ta chẳng còn cầm mũi lao, chẳng còn gươm giáo. Ta tóm lấy vua của những kẻ man rợ, rồi cả hai cuộn tròn trên đất. Hai tay hắn bóp cổ ta. Ta chỉ còn thấy những ngôi sao trên một bầu trời lóa mắt. Trong lúc đang tranh đấu tinh thần, ta thúc gối vào kẻ thủ. Mắt ta nhìn thấy trở lại. Những ngón tay lông lá của kẻ thù đã buông lỏng. Ta vét cạn nguồn sức lực cuối cùng, bò dậy rồi tóm lấy một hòn đá trong tầm tay, nện xuống đầu hắn. Khuôn mặt gớm ghiếc của hắn càng ngày càng phình to ra khi ta vừa nện liên tiếp xuống đầu hắn vừa hét la, và não của hắn trào ra trên từng ngón tay ta. Đôi mắt hắn lộn tròng, môi hắn bạnh ra để lộ những chiếc răng màu vàng. Hắn phà vào ta hơi thở khủng khiếp của kẻ đang hấp hối! Ba ngày sau cuộc chiến, ta giam mình trong bóng tối của căn lều, không gặp bất cứ ai. Năm đờ đẫn trên giường, ta thấy lửa bập bùng khắp nơi. Những ngọn lửa trong bóng tối bao trùm lấy ta. Những ngọn lửa vàng quấn lấy ta. Những ngọn lửa xanh làm ta lạnh buốt. Những ngọn lửa đen xâu xé ta thành từng mảnh. Rồi ta vừa bỏ chạy vừa hét la. Nhưng lửa lan khắp nơi. Hết cơn này đến cơn khác ập vào ta. Ở giữa những ngọn lửa là một hành lang tối tăm, lặng thinh và lạnh lẽo. Người ta bốc cháy nhưng ta thấy lạnh. Ta chạy, răng va vào nhau lập cập. Chốc chốc ta lại nhớ ra mình là Alexandre. Nhưng những ngọn lửa cười vang và giọng hòa âm vang đến: Ngươi là một trong số chúng ta Ngươi là một trong số những chiến binh mà chúng ta gửi xuống trần gian Để thiêu rụi và phá hủy. Mặt trời, mặt trời đâu? Apollon, người đã biến ta thành bất khả chiến bại đâu rồi? Những ngọn lửa nhăn nhó và nhảy múa điên cuồng. Rồi giọng nói lại vang vang dội đến: Bất khả chiến bại sao? Chính ở đó ngươi phải bị phá hủy. Chính ở đây ngươi phải trở về. - Ta không muốn bị tiêu diệt – Ta đáp lại chúng. – Ta là Alexandre. Ta là vua của loài người, hãy để ta đi! Nhưng những ngọn lửa ghì ta lại và bóp ta đến ngạt thở. Những giọng nói lại thì thầm với ta rằng ta không thể thoát khỏi chúng. Ta đấu tranh và cầu nguyện Apollon ban cho ta ánh sáng của Người. Rồi bất thình lình một chùm ánh sáng xuyên qua đêm tối. Ta bám vào chúng như một chiếc thang, ta trèo trở lại với cuộc sống và thấy mình đang nằm trong lều, trong bóng tối. Ta mò mẫm đứng dậy. Ta lão đảo, ta ngã xuống rồi đứng lên. Ta mở được cửa lều. Những hình thù không rõ tiến lại gần ta. Tưởng chúng là những ngọn lửa, ta chợt lùi lại. Rồi mắt ta sáng tỏ dần. Ta nhận ra Hephaestion, Crateros, Cassandre, Bagoas. Tất cả hô vang đầy kính trọng: - Alexandre Đại Đế, Vua toàn cõi Á châu, Alexandre vạn tuế. Ta đã trở lại là mình trong mắt bạn bè. Ta trở lại là chính mình trong ánh chớp của giáo gươm. - Hãy cho ta ăn! – Ta ra lệnh. – Ta muốn cào cấu cuộc đời. Hãy mang rượu cho ta! Ta muốn yến tiệc linh đình đến tận lúc say sưa. Quan thái giám bu quanh ta. Những thị đồng chạy qua chạy lại. Những bàn ăn đầy trái cây, thịt rượu và bình cốc nhanh chóng được bày ra. Tướng lĩnh và tư lệnh cùng một sàn nhà đầy những nam nhân đẹp đẽ ngồi dọc theo những tấm thảm mềm mại. Ta ôm vào lòng kẻ đầu tiên ta thấy thích. Cơ thể ấm áp của tuổi thanh niên hâm nóng tay chân ta lạnh lẽo, những cái hôn làm ta quên đi những vết thương bỏng rát. Ta ra lệnh hắn vắt lên mặt ta những trái xoài, bưởi và dứa. Ta tưới tắm bằng mật ngọt cuộc đời, ta hít hà hơi thở thơm lừng của thiên nhiên. Bởi ngày mai, dưới lòng đất tối, bầu trời sẽ vĩnh viễn đen ngòm, sẽ chẳng còn là vui thú trần gian. Khi ta nâng cốc rượu lên môi, chợt đâu hình bóng người yêu vội đến trong đầu. Ta ném vội chiếc cốc và gọi ngay Bucéphale đến. Mặc cho những khóc than và níu kéo của Bagoas, mặc cho ánh mắt buồn rầu của Hephaestion, ta cùng một toán lính trăm tên giục giã lên đường. Ngày này qua ngày khác, ta phi nước đại, ta bay, ta không thể chờ đợi được tìm lại cảm giác rung động, ngây ngất trần gian: được ôm Alestria vào lòng. Ta quên ăn quên ngủ, ra lệnh cho binh lính đi suốt đêm. Ta không thể chờ thêm được nữa. Chờ, đối với ta khác nào là tự rước cái chết vào mình. Cuối cùng, ta cũng nhận ra những tường rào cắm cờ của mình, rồi bóng dáng hiện ra. Alestria nhảy phắt lên lưng con ngựa trước cổng trại. Ta phi nước đại. Nàng đánh ngựa lao về hướng ta đi tới. Ta nhảy xuống đất rồi chạy về phía nàng. Ôi, cuộc đua này sao dài quá đỗi! Làm sao ta phải đến được nàng trước khi những ngọn lửa từ lòng đất nổi lên và đưa ta về vương quốc của chúng! Alestria lảo đảo. Nàng chồm tới, ôm chầm lấy cổ ta, đè cả người lên ta. Ta ôm nàng như vậy khi về tới lều. Trong chốc lát ta cởi bỏ quần áo của nàng và của ta nữa. Môi ta bấu chặt lấy môi nàng, cơ thể ta quyện lấy cơ thể nàng. Làn da mát rượi của nàng xoa dịu những lo lắng của ta. Lưỡi nàng chạy dọc má ta và ngực ta, đốt bùng lên ngọn lửa. Hãy sinh hạ cho ta một đứa con, hỡi Alestria! Đứa con sẽ là bằng chứng cho cuộc hôn phối của chúng ta. Đứa con sẽ mang trong mình sự tinh khiết mà ta đã mất. Đứa con sinh ra từ bụng nàng sẽ xóa đi những nỗi khiếp sợ mà Alexandre đã gieo rắc khắp nơi. Ta không xứng đáng được làm vua. Đó phải là chỗ của nó. Nó sẽ trong trắng như giá băng và đam mê như lửa đốt. Nó sẽ có vinh quang của ta và diệu thuật của nàng, sự ngây thơ của một phụ nữ hôn phối vào sức mạnh của chiến binh. *** Ta lên đường trước cả lúc mặt trời lên. Ta bỏ lại sau lưng tiếng khóc của hoàng hậu mình. Ta bỏ lại sau lưng những lọn tóc thơm phức hoa hồng và bạc hà. Ta bỏ lại sau lưng chiếc lược gỗ của nàng, kẹp tóc bằng vàng của nàng và thân thể nàng run rẩy trong thất vọng. Ta phi nhanh để quên cơn đau đớn của mình. Một giọng nói hét lớn trong đầu ta rằng ta sẽ chẳng bao giờ gặp lại nàng nữa, đó là lần cuối cùng cho những cuộc cờ quấn quýt thâu đêm. Nước mắt chảy tràn trên má. Để rồi gió thoảng lâu khô. Ta tăng tốc để không còn suy nghĩ nữa. Ta phải tiếp tục cuộc chiến của mình. Ta trở lại với những người lính đang xuýt xoa đôi chân bị bụi rậm cào nát. Họ chỉ cho ta xem những cánh tay lở loét vì đỉa, ruồi và muỗi. Họ dẫn ta đi xem những kẻ bị thương cùng những vết thương đang hoại tử. Hephaestion, Crateros, Cassandre thay nhau thúc giục ta trở về quê nhà. Ta siết chặt nắm tay và thuyết phục họ: phía sau những cánh rừng, có những thành đô sang trọng hơn cả babylone, có những kỹ thuật siêu việt và những tôn giáo vô cùng tinh tế mà không một tinh thần Tây phương nào từng tưởng tượng ra. Tất cả những vẻ đẹp đó phải thuộc về chúng ta. Kẻ thân cận cuối cùng của ta đã lui ra và Bagoas đến kể cho ta nghe những cuộc mưu phản. Ta nghe rồi cũng cho hắn lui ra. Dưới tán cây, những con vẹt đang ríu rít, Xa xa, tiếng cọp beo thét gầm dội đến. Rồi im lặng bao trùm khắp lều. Bỗng một tiếng xào xạc đến từ rừng thẳm, lướt qua những túp lều, làm chặp chờn những ngọn lửa rồi biến mất trên cây. Vừa hết kinh hồn, những người lính từ các bộ tộc du mục vội vã vứt bỏ vũ khí và quỳ xuống, lạy lục không thôi: - Những âm hồn! Những âm hồn! Đứng trước lều, ta ái ngại cho nỗi sợ hãi của những người lính và nhìn chằm chằm lên những ngọn cây tăm tối. Ta nhủ thầm, Alexandre sẽ chinh phục mọi cuộc mưu phản, dù đó là của con người hay những âm hồn, rằng đau khổ chỉ tức thời thoáng qua, rằng phải tiến lên, không bao giờ lùi bước. *** Những bộ tộc dã man lại đến quấy nhiễu chúng ta. Không biết nung kim loại thì chúng lượm đất đá, gậy gộc làm vũ khí ném vào chúng ta, bắn những mũi tên gỗ tẩm thuốc độc chết người. Người Ba Tư giải thích cho ta rằng thân thể lông lá của tộc người Gonya là do nguồn gốc khỉ của chúng. Một triệu năm trước, những con đực sống trong rừng thẳm bị mắc một loại bệnh dịch, rồi chúng không thể giao phối với con cái được nữa. Để bảo tồn nói giống, những bộ tộc này đã bắt nhốt những con khỉ khổng lồ để giao phối với những con cái. Người ta nói với ta rằng bộ tộc Gonya tin vào thần linh còn lũ khỉ thì chẳng hể cúng tế gì. Đó là điểm khác nhau giữa chúng. Mùa mưa đến. Những cơn bão ập đến rất nhiều lần mỗi ngày. Tranh thủ những lúc ngắn ngủi trời quang mây tạnh, lũ Gonya, mặc một chiếc áo khoác và đội mũ bện lá chuối, bắt đầu tấn công. Chúng lọt xuống những hố bẫy trên mặt đất và lăn tròn trong những tấm lưới ta cho giăng giữa những thân cây. Một loạt những sinh vật lạ lùng xếp hàng trước mặt ta, con này nối dài răng của mình bằng răng heo rừng, con kia lại có đuôi xương ngắn giữa mông; con này xăm mình, con kia sơn phết, tay chân chúng đục thủng lỗ để gắn lông chim, đeo bùa và đuôi cọp. Chúng bị những người phiên dịch Ba Tư của ta tra hỏi, những người Ba Tư này dù đã cố gắng giao tiếp bằng mọi cách, chỉ có thể hiểu được chúng sau nhiều ngày. Sau những đoạn đường dài ngày trong bùn lầy, chúng dẫn chúng ra tới làng của bộ tộc Bounboungonya, những kẻ cung cấp thuốc độc cho cả vùng. Ngôi làng dựa lưng vào những tảng đá dốc đứng và cách biệt với thế giới bên ngoài qua những cây đại thụ mà thân của chúng là trụ đỡ cho những mảng tường thường xuân, trên đó lại thấy những loài cây bò leo gai tua tủa. Binh lính của ta toan đâm thủng một lỗ để mở đường vào. Những mụn ghẻ ngay lập tức mọc đầy trên bàn tay và cánh tay của họ. Họ lăn ra đất, rên la đau đớn. bằng một loạt cử chỉ, một người dẫn đường của chúng tôi giải thích rằng có một mê cung bảy bức tường cây cối bảo vệ bộ tộc nghìn năm này. Chỉ có những thành viên của nó và lũ khỉ của nó mới biết cách vào trong. Theo lệnh ta, binh lính ngụy trang ẩn nấp và canh chừng mọi lối ra vào. Trong ba ngày, họ bắt được hàng chục con khỉ mang trên lưng những ống tre chứa nọc độc mà chúng đem bán cho các bộ tộc gần kề để đổi lấy cỏ hashna, loài cỏ hoan lạc. Một trong số những tù nhân khai rằng gặp được một Bounboungonya rất khó khăn vì chúng nổi tiếng biếng nhác. Gió ngừng thổi, ta cho đốt lối vào làng. Che chắn bằng khiên của mình, binh lính của ta đã vào ngôi làng của những kẻ làm thuốc độc. Họ không gặp bất kỳ một tên trộm châu báu nào, cũng chẳng gặp những trận mưa tên tử thần. Một sự tĩnh lặng lạ kỳ ngự trị ngôi làng, nơi người ta chỉ nghe thấy tiếng những ngọn thác rì rầm và tiếng kêu của những loài chim. Từng bụi cỏ dày, hoa có đài như hoa sen, nhụy cong như mình con rắn, đầu nhụy màu tía, che phủ những lối đi bí mật. Theo chân những con khỉ, ta phát hiện ra những người chủ của ngôi làng, Những Bounbonugonya đang tắm nắng trước lều của chúng. Đầu tóc bù xù, có đuôi ngắn nhỏ, những con đực che dương vật bằng một vỏ sò. Con này nằm ngủ ngay trên mặt đất, con kia đang sơn mình bằng bột màu vàng đen. Thấy chúng ta đến chúng tủm tỉm cười, để lộ những chiếc răng xanh lè. Người ta nói cho ta biết chúng nhai nhồm nhoàm có hashna, loài cỏ làm chúng say sưa, mơ màng giữa ban ngày. Bỗng những tiếng thét chói tai ập tới. Những Bounboungonya cái, lõa lồ và sơn đỏ, xuất hiện. Chúng ném vào chúng ta những thứ chúng cầm trong tay, rắn rít và chày vồ. Vệ binh của ta lao tới bắt chúng. Họ lại một lần nữa la hét đau đớn. Tay họ tím bầm khi chạm vào da của những sinh vật này. Trong bộ tộc này, giống đực không làm việc gì. Những con cái có thể dụ dỗ loài khỉ giúp đỡ chúng trong công việc và leo trèo, hái về cho chúng các loại trái cây và thức ăn của chúng. Chúng cho cá sấu ăn thuốc phiện rồi dạy chúng bắt rắn. Chúng phủ lên người những con con một lớp keo pha từ chất độc của cây cối, rắn rít và nhền nhện. Nhờ đó, lông lá của những con con sẽ rụng hết, để lại một làn da trơn làng và khuôn mặt không một nếp nhăn. Khi một con cá sấu mang cho chúng một con rắn, chúng sẽ buộc nó lên một dụng cụ và đánh đập cho đến khi con rắn phun ra loại nọc độc nhất. Trộn chung với một loại bột màu đen, với lá và rễ độc mà lũ khỉ mang về, nọc độc này trở thành một loại chất dẻo chết người mà người ta gọi là bounboun. Như mọi Gonya, những Bonubonugonya sống theo cộng đồng và không hề có khái niệm gia đình. Những con đực không đảm đương vai trò làm cha và những con cái sinh ra những con con thuộc về cả bộ tộc. So với Gonya, loài Bounboungonya sống biệt lập và dòng máu của chúng đã thoái hóa. Những con đực trở nên biếng nhác đến nỗi chúng không thể giao phối với con cái nữa. Đó là lý do tại sao số lượng của chúng càng ngày càng giảm đi. Những con mà người ta gọi là già là những con giữ được làn da đẹp nhờ phủ một lớp chất độc, những con mà người ta gọi là già đã sống cả trăm năm. Thật thất vọng cho những người lính của ta là họ không thể tìm ra thuốc giải độc. Những Bounboungonya không chế ra chúng. Nhưng họ chỉ thực sự nổi giận khi một đêm trăng tròn vạnh vạnh có tiếng ré lên rợn người. Kế bên một thác nước, lũ Bounboungonya đã chọn lấy một con đực và một con cái trong số chúng. Không cần bất kỳ nghi lễ gì, chúng xé xác đồng loại ngay lúc còn sống, nướng những mẫu thịt trên lửa và ném bộ lòng cho cá sấu và xương cho khỉ gặm. Binh lính của ta đã tàn sát những kẻ ăn thịt người bằng đầu mũi giáo của họ. Máu của chúng lan tràn. Chạm vào da người, chúng để lại những vết tấy đỏ và ngứa ngáy. Những kẻ xui xẻo bị chúng vào mắt liền bị mù lòa trong nhiều ngày. Ta cho thả hết rắn rét màu đen và màu cam bị nhốt trong những chiếc bọc bện từ lá. Ta ra lệnh đốt hết lều của chúng. Những bông hoa bốc lửa cùng với những dụng cụ tra tấn, những mũi tên gổ tẩm thuốc độc và những túi tre. Mùi chua của chúng làm ai cũng nhức đầu và buồn nôn. Không chờ ngày mới đến, binh lính của ta vội vàng nhổ trại, bỏ trốn những ngọn lửa mang mùi buồn nôn. Những con khỉ Bounboun rên rỉ chạy sau chúng ta. Một trong số chúng nhảy lên lưng con Bucéphale, trèo lên vai ta. Nó bám vào cổ ta và không muốn rời ta nữa. Ta đặt cho nó cái tên Nicée. *** /> - Người Macédoine không thể nào hiểu nổi tại sao Người lại bỏ những đền đài lộng lẫy, những toán tỳ hiếp đủ đầy và những yến tiệc say sưa vì một cuộc hành quân bất tận qua những núi đồi khô cằn của xứ Bactriane, đến tận những thảo nguyên của người Scythe, đến tận rừng già rậm rạp xứ Ấn, nơi phải chiến đấu chống lại những cơn mưa, những loài nửa người nửa khỉ và lũ rắn rít. Họ nhận ra Alexandre không đi tìm vàng mà cũng chẳng đi tìm vinh quang, rồi càng ngày họ càng mất lòng tin vào những lời hứa hẹn châu báu ngọc vàng mà Người từng hứa. Không có chiến lời phẩm quyến dụ, không có những chiến thằng vẻ vang xoa dịu cuộc chiến tranh vô nghĩa, bước chân họ nặng dần vì mệt mỏi. Đó là lý do tại sao càng ngày sự bất hòa càng lan ra như bệnh dịch, - Hephaestion nói với ta. Héraclès đã đối mặt với sư tử thành Némée, heo rừng núi Erymanthe, trăn trên đồi Cérynie. Chàng đã bắn hạ những con chim hồ Stymphale, bò mộng đảo Crète và quy phục con chó Cerbère, - ta trả lời. – Những kẻ nửa người nửa khỉ chẳng là gì so với lũ quái vật mà anh hùng ngày nọ từng quật ngã. Binh lính của chúng ra sẽ sớm nhìn thấy những đô thành giàu sang trên đất Ấn. Họ có thể ngủ yên trên những chiếc gối êm và gửi về nhà những đoàn xe thồ chén đĩa và đá quý. - Điểm yếu của sức mạnh là chỉ nhờ cậy duy nhất vào sức mạnh, - Hephaestion nói. Ta bực mình đến phát điên. Ta tìm Nicée. Được ta chăm sóc và chải chuốt, con khỉ lại có bộ lông vàng óng. Mặc một chiếc áo tía nhỏ thêu chỉ vàng mà ta cho may riêng cho nó, nó mang đến cho chúng ta một đĩa đầy trái cây. Nó đã chọn quả chuối đẹp nhất, lột vỏ cẩn thận rồi dâng lên ta. Ta mỉm cười. - Người có biết những người lính nói gì hay không? – Hephaestion lại nói. - Lũ Gonya tẩm mũi tên bằng thuốc độc còn người Macédoine tẩm mũi tên bằng những điều dối trá, - ta trả lời qua loa. - Họ nói rằng Người đã trở nên điên loạn! – Hephaestion la lên. – Họ nói rằng Người đã chinh chiến quá nhiều, đã phi ngựa quá nhiều, đã ngủ quá ít! Linh hồn của Người đã mất đi sự minh mẫn, do đó Người càng ngày càng ương bướng, ngày càng giả vở điếc đặc trước những oán thán của họ và từ chối không lắng nghe ý kiến của họ! Ta cho Nicée ngồi lên gối. - Tại sao phải liều mạng chiến đấu với những sinh vật thậm chí không phải là người? Tại sao Người vẫn còn muốn chiến đấu khi đã chinh phục toàn Ba Tư, đã là vua Á châu? Nếu ngày mai Người trúng một mũi tên tẩm độc, vinh quang và vương miện sẽ không còn là của Người nữa. Người, Alexandre, Người còn chưa có một hoàng tử để nối dõi! Lời Hephaestion làm ta đau nhói. Ta ráng nén cơn giận. Ta mở một chiếc hộp bằng vàng và chỉ những chiếc là bạc trong đó. - Đây, Hepaestion, đây là bí mật của cuộc chiến này. Đó là những chiếc lá hashna. Chúng không mọc trong khu rừng này và lũ Gonya không biết trồng trọt. Có người đã mang lại cho chúng loại thuốc phiện êm dịu này với điều kiện chúng gây chiến với chúng ta. Có người giật dây chúng để chúng tấn công chúng ta. Có người sợ chúng ta và muốn tống cổ chúng ta khỏi xứ Ấn này trước khi chúng ta tấn công những thành trì của chúng và lấy đi kho báu của chúng. - Hephaestion định trả lời nhưng ta chen ngang: - Người ta đã kể cho ta nghe về một đại đế tên Poros. Người ta xì xào Poros giàu đến mức voi của hắn phủ đá quý khắp người. Tên chiến binh hiếu chiến này tham vọng thống nhất những vương quốc Ấn. Hephaestion, ta đã tuyên chiến với con người này. Ta phải đối mặt với hắn. Nếu ta chết trận, người hãy dẫn đoàn quân của chúng ta về Ba Tư. Nếu ta chiến thắng, ta sẽ chia sẻ cùng ngươi, cùng quân sĩ những báu vật lạ thường ở Phương Đông. - Người mù lòa đến tận mức đó hay sao? Các vị thần gửi cho Người những con khỉ để ngừng cuộc chiến vô nghĩa này đấy. Những thoái hóa của loài Gonya đã chứng minh chúng ta đã ở nơi tận cùng của thế giới loài người rồi. Bên kia rừng thẳm này, sẽ chẳng còn cái gì gọi là người được nữa, và ở đó bắt đầu là vương quốc của quái vật và loài thú hoang. Người, Alexandre Đại Đế, chẳng lẽ Người muốn hy sinh đến người lính cuối cùng để trở thành vua của những sinh vật hèn mọn hay sao? Hephaestion liếc nhìn Nicée đầy khinh miệt. Mệt mỏi vì phải tranh luận với Hephaestion, ta lệnh cho chàng đi ra. Hephaestion không thể hiểu ta. Giấc mở thấy ta được người Hy Lạp và người Ba Tư tôn kính của chàng đã thành hiện thực. Cúng giống như ta, chàng là một quý tộc Macédoine được Aristote nuôi dạy, đối với chàng, tất cả những giấc mơ chưa biết trước chỉ là những bài thơ viển vông và điên loạn. Hai ngày sau, giữa một cuộc chiến, một mũi tên từ sau lưng cắm phập vào chóp mũ giáp của ta. Phải chăng tên lính run tay? Hay hắn đã nhận lệnh truyền cho ta một thông điệp nào đó? Ngày nối ngày và quân đội không phải lúc nào cũng chỉ là những kẻ giết kẻ thù. Ta đánh hơi ở đó có một cuộc mưu phản do những tướng lĩnh hàng thống soái điều khiển và ta tin cẩn giao cho Bagoas một kế hoạch bí mật để thử lòng trung thành của những người bạn đồng hành. Viên quan thái giám báo lại hết những gì nghe được từ mọi người.Hephaestion nổi giận vì ta cố chấp. Casandre bất bình khi thấy ta cưới một cô gái Á châu không rõ nguồn gốc. Crateros càu nhàu rằng ta cứng đầu cứng cổ và cho rằng ta đang giả điếc. Perdiccas vẫn còn khóc thương Cleitos, kẻ đã bị chính tay ta giết chết. Ptolémée, người lớn nhất, bình tĩnh nhất, khuyên mọi người phải bắt ta nghỉ ngơi một năm. Sau lưng ta, họ gọi ta là bạo chúa. Vùi mình trong lều, ta dạy cho Nicée cách chơi một nhạc cụ. Nằm dài trên giường, nghe con khỉ bấm từng dây đàn luth, ta nhớ tới những Alexandre. Hephaestion, Casandre, Crateros, Lysimaque, Perdiccas thời còn học chung với nhau ở trường. Ngay từ đầu đã có nhóm bạn này, những người đã cùng lúc khám phá những nụ hôn và những cái ôm ghì siết chặt đầu đời. Đã từng có những trận cười rũ rượi, những cuộc cãi cọ rồi giải hòa và sau đó là những lời tuyên thệ. Alexandre lúc đó là trung tâm của thế giới những thằng con trai này. Alexandre đã từng đóng vai một cô gái nắng mưa, kẻ có thể có được những lời hứa hẹn và là kẻ được bảo vệ. Những đứa con trai ngày đó đã thề không bao giờ xa nhau. Chúng đã quyết chinh phục thế giới này cùng nhau. Trên con đường chinh phục của chúng ta, tình yêu xác thịt đã phải nhường chỗ cho tình bằng hữu. Lần lượt mỗi đứa đều có người tình. Nhóm bạn vui vẻ và say sưa dần xa cách nhau khi chúng chiến đấu và chinh phục các xứ sở. Tất cả đã mất đi cái ngây thơ ban đầu của mình. Ta đã trở thành một vệ tinh bị bắt buộc phải chia sẻ hào quang và của cải, ta đã trở thành thủ lĩnh của họ và nô lệ của họ, kẻ phân phát danh chức và cơ hội thăng tiến. Sự gần gũi của ta với người này kẻ nọ đã trở thành đề tài trung tâm trong các cuộc tranh cãi của họ. Họ âm mưu áp đặt những ý nghĩ của họ vào ta. Họ đến cầu xin ta để ta lấy đi người tình của họ. Họ liên kết với nhau để chống lại tất cả những ai có được sự bao bọc của ta. Họ làm sao để những mối tình của ta không bao giờ bền vững. Ta đi xa Macédoine bao nhiêu, mong muốn ích kỷ chiếm đoạt, sở hữu ta của họ càng dữ dội hơn bấy nhiêu. Tất cả những gì không phải thuộc về đất nước chúng ta, họ đều coi là đồi bại, ngẫu hứng, bất trung. Những trang phục và phong thái Ba Tu mà ta mang, những nô lệ mà ta chấp thuận hồi phục danh dự, Alestria, một cô gái Á châu trở thành hoàng hậu của ta đã phải hứng chịu bao lời xúc phạm, rồi tới mức Cleitos dám sỉ nhục ta trước mặt mọi người. Đâm giáo giết chết Cleitos, ta đã phạm lời thề bằng hữu vĩnh cửu. Nicée đã buông đàn và tới xoa đầu cho ta. Ánh mắt đầy biết ơn và yêu thương của con khỉ xoa dịu lòng ta. Ta cuộn tròn trong nỗi buồn, đầu óc không nguôi nghỉ tới cuộc viễn chinh. Rút quân khỏi xứ Ấn và dẫn quân về Ba Tư khác nào tạo cơ hội cho các hoàng tử Ấn Độ tập hợp liên minh quanh chân Poros. Chỉ có kẻ không hiểu biết mới dám làm bừa. Một khi đầu óc đã nghĩ ngơi, bụng đã no đầy và cơ bắp nhão mềm, binh lính của ta, bị ám ảnh vì những cuộc hành quân qua xứ Ấn, chắc chắn sẽ mất hết dũng cảm cho một cuộc đớn đau lần nữa. Nghỉ ngơi là buông xuôi. Đội quân bắt buộc phải tiến lên. Ở Babyone, nằm trên giường của Darius, ta đã từng hét lên vì chiến thắng của mình. Giờ, giữa rừng sâu nước độc không thấy dấu trên bản đồ, ta hét lên vì nghĩ đến thất bại gần kề. Mất hết bạn bè là một tổn thất nặng nề với Alexandre Đại Đế. Một mình trong lều, bị lừa dối khắp bốn bề, ta lại trải qua những ngày đơn độc của thằng bé ngắm trăng sao ngày nào. Đỉnh cao của cuộc đời chinh chiến đã dẫn ta quay lại từ đầu. Một mình, không vũ khí nhưng ta vẫn chỉ có một giấc mơ, một nỗi ám ảnh: chinh phục cái đẹp. Những cuộc phi nước đại về với kỳ tích không có giới hạn. Kỳ tích là vàng của mặt trời. Alexandre, con trai Apollon và Ammon, sẽ không bỏ cuộc
@by txiuqw4