sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 109: Đèn Trang Trí.

Cuối cùng hội đấu giá cũng kết thúc.

Mọi người từ hiện trường ra về, tâm trạng ai nấy đều rổi ren, không cách nào bình tĩnh được.

Ma pháp kiếm, tẩy tủy đan, lại còn cả ma pháp không gian giới chỉ!

Đặc biệt là việc Hoàng Long mời gọi gia nhập Liên minh Thánh Vực, thật hấp dẫn!

Các thế lực lớn nhỏ đều cùng chung suy nghĩ, làm thế nào để có thể hợp tác với Hoàng gia Hoàng Long.

Mọi người lũ lượt rời đi, phần lớn mọi người đều rời khỏi Vương thành Vương quốc Lục Thông, một số nhỏ thì ở lại.

Những người này, có người là Cường giả Thánh Vực, có người là gia chủ một gia tộc. Bọn họ ở lại không phải vì muốn gia nhập Liên minh thì cũng là muốn hợp tác với Hoàng gia.

Vương thành Vương quốc Lục Thông đã náo nhiệt cả tháng, giờ theo buổi đấu giá kết thúc, mọi thứ dần trở lại như trước kia.

Có điều, không thể nghi ngờ, lần đấu giá ở Vương thành Vương quốc Lục Thông này sẽ mãi được khắc sâu tâm trí của trăm triệu người dân trên Đại lục Hằng Nguyên.

Đại lục Hằng Nguyên, năm Đại đế quốc, Vương quốc cũng không ít, Công quốc lại càng nhiều, tổng cộng mấy trăm quốc gia. Thành thị vô số, có mấy cái tên có thể làm người ta biết đến. Nhưng hiện tại, từ bình dân đến Vương công quí tộc, từ trẻ nhỏ đến người già, ai nấy đều biết đến Vương thành Vương quốc Lục Thông.

Thậm chí sau này, Vương thành Vương quốc Lục Thông còn được đổi tên là Long Thành.

Tất nhiên nguyên nhân bắt nguồn từ Hoàng Long, một phần là vì Hoàng Long biến ra Long thể. Long thành, cái tên này vậy mà vang danh khắp cả đại lục, thậm chí lan đến hải ngoại ở bốn phương.

Qua lần đấu giá này, cái tên Hoàng Long một lần nữa được khẳng định. Danh tiếng, địa vị, dường như lấn át cả Giáo hoàng Quang Minh Giáo Đình và những cường giả Thánh Vực Đỉnh Phong khác.

Hoàng Long nghiễm nhiên trở thành thần tượng của thanh niên toàn Đại lục, thần tượng đến mức mù quáng, tất cả thanh niên giờ đem Hoàng Long làm mục tiêu, mà hơn thế, đám trưởng bối còn đem cả Hoàng Long ra làm gương dạy con cháu.

Hoàng Long, người luôn luôn tạo ra “thần tích”.

Ma pháp kiếm, tẩy tủy đan, ma pháp không gian giới chỉ. Thần có thể tạo ra sao? Không thể!

Nhưng Hoàng Long có thể!

Không ai nghi ngờ, Hoàng Long sẽ còn tiếp tục làm ra những sự kiện kinh người.

Sau buổi đấu giá, Hoàng Long cùng người của Hoàng gia và Triệu gia trở về phủ viện của Hoàng gia.

Trên đại sảnh, mọi người lần lượt ngồi xuống. Triệu Dương lão gia tử nhìn ngoại tôn chần chờ, muốn nói rồi lại thôi. Hoàng Long thấy vậy liền cười nhạt:

- Mảnh ngọc con tặng hôm Đại thọ tám mươi, ngoại công có đeo không?

Triệu Dương lão gia tử ngạc nhiên, không rõ ngoại tôn nói thế là có ý gì, nhưng mảnh ngọc năm đó, sau bữa tiệc, y bỏ luôn trong thư phòng, cũng chưa lần nào nhìn lại.

Nhìn lão gia tử, Hoàng Long cũng hiểu, ông ngoại chắc chắn không đeo trên người, hắn lắc đầu nói:

- Nếu mang khối ngọc đó trên người, khi tu luyện không thiếu chỗ tốt. So với ma pháp kiếm, tẩy tủy đan, ma pháp không gian giới chỉ chỉ có hơn chứ không kém”

Cái gì? So với với ma pháp kiếm, tẩy tủy đan, ma pháp không gian giới chỉ còn quý giá hơn!

Không chỉ Triệu Dương lão gia tử, mà Triệu Thủ, Triệu Thiên… tất cả đều ngây dại, đám người Triệu Dung cũng tròn mắt sửng sốt.

Triệu Dương lão gia tử cảm thán, không ngờ a, mảnh ngọc Hoàng Long tặng y năm đó, không ngờ quý giá đến vậy. Vậy mà trước giờ y vẫn tưởng đó chỉ là một khối ngọc bình thường!

Nói như vậy, năm đó mảnh ngọc thọ lễ của Hoàng Long so với San hô huyết ngọc của Triệu Diệu tặng còn quý hơn nhiều lần!

Triệu Dương lão gia tử ngoác miệng, lòng hối hận không thôi. Biết thế, năm đó phải xem xét mảnh ngọc thật kỹ!

Có mắt không tròng! Triệu Dương lão gia tử thầm quở trách mình!

Triệu Thủ, Triệu Thiên nhìn nhau. Năm đó Hoàng Long tặng mảnh ngọc, bọn họ lại lấy đó làm trò cười, thế mà bọn hắn lại mang “đại lễ” biến thành “tiểu lễ”

Lúc này, Hoàng Long đưa tay lên, ánh hồng rực rỡ bao phủ đại sảnh, mọi người ai nấy đều cảm thấy toàn thân ấm áp.

Vật trong tay Hoàng Long chính là san hô huyết ngọc. Thấy mọi người ngẩn ngơ, Hoàng Long nói:

- San hô huyết ngọc này là ta nhặt được ở biển Tử Vong dưới Địa Ngục mấy năm trước.

Nhặt được?

Ai nấy lại há hốc mồm.

- Cái san hô huyết ngọc này nhìn cũng được!

Nói đến đây, Hoàng Long đưa tay khắc lên mấy trận pháp cấm chế. Hắn vung tay lên, san hô huyết ngọc bay thẳng lên, dính vào vào giữa trần nhà đại sảnh.

- Sau này, treo ở đại sảnh làm đèn trang trí.T

Trong lúc mọi người còn chưa hiểu rõ, Hoàng Long liền lên tiếng.

Mọi người rung động, đứng ngồi không vững, xém chút nữa là ngã ngửa.

Đây là san hô huyết ngọc nha, giá trị liên thành, thế mà làm đèn trang trí.

Đại thủ bút, cấp đại thủ bút. (Độ chơi cực cao)

Bất quá, Triệu Dương lão gia tử, Triệu Dung và mọi người đều hiểu, đây là Hoàng Long đang châm chọc thái độ của Triệu Diệu năm đó.

Triệu Diệu mang san hô huyết ngọc làm bảo bối đem tặng lão gia tử mừng thọ, mà san hô huyết ngọc nhà ta, chỉ đáng làm đồ trang trí mà thôi.

Triệu Dung tin tưởng, chuyện này rất nhanh sẽ truyền tới tai muội muội nàng, Hoàng Phi Đế quốc Bạo Tuyết.

Chẳng qua là, cảm giác của muội muội Triệu Diệu của nàng lúc đó thế nào, không thể nói được.

Kế tiếp, Hoàng Long mang tám nghìn vạn kim tệ, số tiền có được từ đấu giá hội đưa cho Hoàng Hùng, Triệu Dung. Có số tiền này xoay vòng, lại còn có lực lượng Thánh Vực mà Hoàng Long triệu tập, tin chắc rằng không lâu sau, Hoàng Gia có thể trở thành đại gia tộc trên Đại lục Hằng Nguyên.

Hoàng Hùng, Triệu Dung nhận lấy kim tệ từ nhi tử mà tay chân run run,mặc dù hai người cũng là tầng lớp trên của xã hộ nhưng cũng chưa bao giờ nhìn thấy tám ngàn vạn kim tệ.

- Nhưng mà, Long nhi, những Thánh Vực cường giả kia gia nhập liên minh Hoàng gia, tuy nói là chuyện tốt, nhưng tai họa ngầm cũng không ít.”

Đem kim tệ cất kỹ, Triệu Dung âm trầm nói.

Hoàng Hùng cũng thêm vào:

- Không sai, bọn họ chẳng qua chỉ thủ vệ cho Hoàng gia năm năm, còn sau đó thì sao?

Hoàng Long nhìn vẻ mặt mọi người, biết ai nấy cũng còn điều băn khoăn, hắn cười nhạt nói:

- Yên tâm đi, mọi người không cần lo lắng những điều này, ta sẽ xử lý tốt.

Phản bội? Năm đó ma tính của Ma tộc Đại Tu La Khải Địch sâu nặng, ngông cuồng ngạo mạn, nhưng hiện tại chẳng phải cũng phải cúi đầu khom lưng, cung kính gọi Hoàng Long là chủ nhân sao?

So sánh với nô tài còn thấp hơn.

Khải Địch dám phải bội Hoàng Long sao?

Dĩ nhiên là không.

Hoàng Long có lý do tin tưởng những tên Thánh Vực này cũng sẽ không.

Hơn nữa, bọn hắn thường xuyên được dùng đan dược tu luyện, nếm đủ ngon ngọt, sợ rằng lúc đó có đuổi đi thì bọn chúng cũng sống chết đòi ở lại.

Mọi người nghe vậy, cũng không thắc mắc nữa.

Đối với lời nói của Hoàng Long, tất cả bọn họ gần như tin tưởng mù quáng.

Bao gồm cả Triệu Dương lão gia tử.

Hoàng Long từ đại sảnh đi ra, trở lại tiểu viện, nói với đám người Bác Cách:

- Bác Cách, ngươi cho người đi mua số dược liệu này cho ta!

Bác Cách nhận danh sách dược liệu từ Hoàng Long, cung kính đáp:

- Dạ, thiếu chủ!

Tiếp đó xoay người nhanh chóng rời khỏi tiểu viện.

- Xuất hiện đi, lén la lén lút đâu giống với tác phong của cường giảThần Vực.

Bác Cách vừa rời đi, Hoàng Long hướng về bầu trời phía trên tiểu viện nói. Lời vừa dứt, giữa không trung hiện ra một người, người này chính người trẻ tuổi mua ma pháp không gian giới chỉ ở buổi đấu giá. Lúc này, vẻ mặt y biểu lộ rõ sự kinh ngạc, hiển nhiên y không ngờ Hoàng Long lại có thể phát hiện ra mình, hơn nữa còn biết y là cường giả Thần Vực.

- Làm thế nào mà ngươi biết được?

Ánh mắt người này sáng lên.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx