Hoàng Phủ Vô Tấn đang nói chuyện với đại ca thì từ xa đã nghe thấy tiếng khóc của trẻ con. Thính lực của hắn khác với người thường, hắn lặng người nghe kĩ lần nữa, bỗng nhảy lên:
“Không hay! Là tiếng khóc của Lạc Lạc.”
Hắn chạy ra nhanh như tên bắn. Thích Hinh Lan đương bưng món ăn bước vào chỉ cảm thấy có một cơn gió xẹt ngang qua, bèn chẳng thấy bóng dáng Vô Tấn đâu cả.
“Duy Minh, xảy ra chuyện gì vậy?”
Hoàng Phủ Duy Minh bị tốc độ kinh hoàng của người huynh đệ làm cho ngơ ngác, sau một hồi mới nói:
“Ta cũng chẳng biết. Hình như là có ai đó đang khóc.”
“Không đúng! Là Lạc Lạc và Đóa Đóa.”
Duy Minh cũng nghe thấy tiếng khóc của con gái. Anh ta cũng nhảy lên chạy ra bên ngoài. Lúc này, Vô Tấn đã bế Lạc Lạc bước nhanh vào bên trong viện. Đóa Đóa chạy theo sau, khóc đến mặt đầy nước mắt. Mười mấy người trong tộc xì xào to nhỏ, cũng theo vào trong viện.
Vô Tấn tối mắt tối mũi, không nói lời nào bế Lạc Lạc vào trong phòng. Duy Minh phát hiện con trai mình đã ngất xỉu. Hắn cảm thấy cả người mềm nhũn, không biết đã xảy ra chuyện gì. Hắn đang định đi theo vào trong nhà, thì nghe vợ đang sốt ruột hỏi con gái:
“Đóa Đóa! Đừng khóc nào. Nói mẹ nghe rốt cuốc đã xảy ra chuyện gì?”
Duy Minh như dừng bước, chỉ nghe Đóa Đóa nói trong nước mắt,
“Tên xấu xa đã giẫm nát diều của chúng con, còn đánh ca ca một cái tát nữa.”
“Đóa Đóa, tên xấu xa nào vậy?”
Duy Minh hỏi dồn.
“Chính là nhị thúc, cái tên Kim nhãn tỳ khưu ấy!"
Người trong tộc tụ tập trước cửa rộ lên. Cả đám người nhìn nhau, rồi đều lặng lẽ lùi lại. Rời khỏi cái nơi thị phi này.
Duy Minh không còn tâm trí để ý những người trong tộc này nữa. Lòng hắn nóng như lửa đốt, lại hỏi con gái:
“Hắn chỉ đánh ca ca con một tát thôi sao?”
“Không! Không chỉ một tát.”
Vô Tấn xuất hiện trước cửa, nói một cách lạnh lùng:
“Hắn còn bẻ gãy cả ngón trỏ tay phải của Lạc Lạc nữa.”
Đứng lặng hồi lâu, Duy Minh đột nhiên nhảy cẫng lên, lớn tiếng quát:
“Ta phải đi tìm hắn!”
Hắn xông ra ngoài cửa viện, khí giận bừng bừng đi tìm tên thối tha đáng chết kia.
…………………………..
Điểm quan trọng nhất để gia tộc Đông hải Hoàng Phủ Thị trở thành một trong sáu đại gia tộc của quận Đông Hải chính là nhờ vào tài lực hùng hậu. Trăm năm trước đây, nhà họ Hoàng Phủ xuất hiện một kì tài về buôn bán tên là Hoàng Phủ Tuấn. Từ khi ông hai mươi tuổi đã thống lĩnh đội thuyền ra biển buôn bán. Sau hơn mấy chục năm cố gắng, cuối cùng cũng đã để kiếm được cho Gia Tộc Đông Hải Hoàng Phủ Thị cả một gia sản hùng hậu. Ông trở thành tộc trưởng của gia tộc Hoàng Phủ Thị. Sau đó, ông đã đem chức tộc trưởng giao lại cho con trai ông là Hoàng Phủ Bách Linh, và đó cũng chính là tổ phụ của hai huynh đệ Duy Minh và Vô Tấn bây giờ.
Hoàng Phủ Bách Linh tuổi đã ngoài bảy mươi. Tuy tuổi đã cao nhưng tinh thần vẫn minh mẫn, da mặt hồng hào. Chỉ là đôi chân đi lại có hơi chút khó khăn, phải chống gậy mà đi. Lúc này, ông đang tiếp đón một vị khách vô cùng quan trọng: Đại quản gia của phủ thượng Hoàng Phủ Huyện Công - Tần Dụng.
Đông Hải Hoàng Phủ Thị tuy rằng tài lực hùng hậu, nhưng dù sao cũng chỉ là thương nhân, địa vị xã hội không cao. Vị quản gia Tần Dụng này cũng tỏ vẻ hơi khinh thường họ. Hắn cầm tách trà lên uống một ngụm, nói một cách chậm rãi:
“Ý của Huyện Công rất rõ ràng, chỉ được do Hoàng Phủ Trác Ngọc ứng tuyển chức Hộ Tào Chủ Sự. Nếu không, sẽ hủy tư cách ứng tuyển của Đông Hải Hoàng Phủ Thị.”
Hoàng Phủ Bách Linh trong lòng cảm thấy vô cùng bất mãn. Ông biết là nhất định con trai ông đã đi hối lộ Hoàng Phủ Cừ. Vì để có thể có được tư cách ứng tuyển, con trai ta đã không tiếc thủ đoạn hay sao?
“Tần quản gia có điều không biết. Duy Minh của phủ chúng tôi tháng trước đã thi đỗ Cống Cữ Sĩ. Cả huyện Hoài Dương chỉ có hai người thi đỗ. Tôi nghĩ là Đông Hải Hoàng Phủ Thị nên phái người hiền năng đi ứng tuyển. Như vậy mới có thể có hi vọng……”
“Không được!”
Thái độ của Tần quản gia rất cương quyết, hắn ta cắt ngang lời của Hoàng Phủ Bách Linh,
“Lão gia phủ chúng tôi đã nói rất rõ. Chỉ có thể do cháu đích tôn Hoàng Phủ Trác Ngọc ứng tuyển. Không có lựa chọn khác.”
Nói xong, ngay đến trà cũng không uống nữa, hắn đứng dậy chắp tay,
“Lời thì tôi cũng đã chuyển rồi! Xin cáo từ!”
“Tần quản gia đi thong thả. Tiễn khách!”
Sau khi tiễn Tần quản gia về, trong lòng của Hoàng Phủ Bách Linh vô cùng tức giận. Một tên gia nô cũng dám bức ép mình đến như vậy. Điều đó chứng tỏ rằng trong mắt Hoàng Phủ Cừ chẳng hề coi Đông Hải Hoàng Phủ Thị ra cái gì. Cái thằng con ngu ngốc của mình! Tại sao lại đi kiếm một kẻ như vậy để làm chỗ dựa chứ. Ngay đến một chút xíu tôn trọng cũng không hề có.
Tức giận thì tức giận! Nhưng trong lòng của ông cũng chẳng biết phải làm sao. Con trai có Hoàng Phủ Cừ chống đỡ. E rằng lần tranh tuyển Hộ Tào Chủ Sự lần này mình sẽ phải thua thôi.
…………..
Trong nhà của Duy Minh, Vô Tấn thành thạo dùng động tác thật cẩn thận để nối lại ngón tay cho Lạc Lạc. Bất luận là kiếp trước hay là kiếp này, hắn cũng đều đã được huấn luận nghiêm khắc về phương diện này. Cho dù là những thầy thuốc bình thường cũng không bằng hắn được. Mà ở trên người của hắn còn mang theo một phương thuốc trị thương bí truyền do chính hắn tự bào chế. Loại thuốc này không chỉ có công hiệu kì diệu trong việc chữa trị bong gân gãy xương, mà giảm sưng tấy cũng rất tốt. Trên mặt của Lạc Lạc cũng được thoa một lớp mỏng, chỗ sưng đỏ đã từ từ tan dần.
Thích Hinh Lan ở bên cạnh, khóc đến hai mắt đỏ ngầu. Con trai bị thương làm cho nàng rất đau lòng. Nhưng thủ pháp nối xương đầy thành thạo cùng với thuốc trị thương đầy công hiệu của Vô Tấn phần nào đã làm cho Hinh Lan yên tâm. Nàng gạt nước mắt hỏi Vô Tấn,
“Lạc Lac không sao chứ?”
“Xin đại tẩu yên tâm! Tay trẻ nhỏ tuy mềm, nhưng rất dễ bình phục. Nhiều nhất thì hai tháng sau nó ắt sẽ khỏi.”
Vô Tấn xoa xoa đầu Lạc Lạc, cười và nói:
“Thằng nhóc này là một hạt mầm tốt để luyện võ. Nếu không phải bận việc thì đệ nhất định sẽ dạy nó luyện võ công một thời gian.”
“Cha nó không cho nó luyện võ mà muốn nó học văn. Nói là sau này để kế thừa sự nghiệp của huynh ấy. Haiz.. Huynh ấy thì có sự nghiệp gì chứ? Chẳng lẽ cũng muốn con mình làm thầy dạy học sao?"
Thích Hinh Lan thở một hơi dài. Lúc này trong vườn vang đến tiếng bước chân, Vô Tấn cười cười,
“Hình như đại ca đã về rồi. Đại tẩu đi xem sao! Để đệ chăm sóc thằng bé.”
Thích Hinh Lan gật đầu rồi vội bước ra. Tướng công đi đã được một canh giờ rồi, cũng không biết sự việc ra sao. Chẳng biết có lấy lại được công đạo không?
Sau một hồi, Vô Tấn nghe thấy trong sân vọng lại tiếng cãi nhau của đại ca và đại tẩu.
“Sau chàng có thể nhịn được chứ? Ngón tay của con mình đã bị gãy rồi, lại còn bị thương đến như vậy. Hắn không thừa nhận thì mình phải bỏ qua sao?"
“Huynh thật hết cách. Đích thân nhị thúc ra nói chuyện. Những gia nhân bênh cạnh đều làm chứng. Họ đều nói là do con nó không cẩn thận vấp té thôi…..”
“Nói bậy! Té ngã mà có thể làm gãy ngón tay hay sao? Không được, thiếp sẽ đi gặp họ!”
“Thôi đi! Thôi đi! Nhịn đi vậy! Nhị thúc đã xin lỗi hai ba lần rồi. Chúng ta còn biết phải làm sao?”
Lại nghe Duy Minh thở dài. Cũng may y thuật của Vô Tấn cũng khá, đã nối lại ngón tay gãy rồi. Vết sưng trên mặt cũng đã bớt đi nhiều rồi.
Ái chà! Con người của anh mình quả thật là quá nhu nhược.
Một ngọn lửa giận dữ trong lòng Vô Tấn bốc lên ngùn ngụt. Hắn ở thế giới này lâu rồi nhưng vẫn chưa bao giờ giận dữ như hôm nay.
Bỏ qua à? Trên đời này có chuyện dễ dàng như vậy sao?
Hắn bước chầm chậm ra khỏi nhà, nói với Duy Minh:
“Đại ca! Lạc Lạc tạm thời ổn rồi. Đệ có chút việc nên muốn ra ngoài một lát. Tối hôm nay có thể sẽ không về được.”
Duy Minh nhìn cậu ta hồi lâu, đột nhiên nói:
“Đệ đừng có đi làm chuyện gì dại dột đấy!”
Vô Tấn cười nhạt,
“Đại ca nghĩ đi đâu vậy? Đệ làm sao có thể đi làm chuyện dại dột được chứ? Đệ mới về nhà, lạ người lạ chỗ, chẳng quen thuộc nơi đâu, cho nên muốn làm chuyện dại dột cũng chẳng có nơi để đi.”
“Muốn đi làm chuyện dại dột gì vậy?”
Trong vườn bổng vọng đến một giọng nói già nua.
Duy Minh nhận ra giọng nói này, hắn giật mình thốt lên:
“Là tổ phụ đến!”
Nói rồi mau chóng chạy ra vườn đón một ông lão đang chống gậy. Quả thật là tổ phụ Hoàng Phủ Bách Linh của họ.
Duy Minh liền bước đến phía trước dìu tổ phụ,
“Sao tổ phụ lại đích thân tới đây? Nếu có việc gì thì kêu tụi cháu đến là được rồi. Chân của ông đi lại không tiện, nên ở nhà nghĩ ngơi chứ.”
“Ha ha! Ta nghe lão ngũ nói, Vô tấn đã về rồi. cho nên ta đặc biệt đến thăm.”
Nụ cười của Hoàng Phủ Bách Linh rất hiền từ, ánh mắt của ông nhìn về Vô Tấn đang đứng trước cửa, có hơi gật gật đầu,
“Quả nhiên ra dáng một nhân tài. Hai đứa con của lão đại quả thật đều rất có tiền đồ!”
Duy Minh liền liếc mắt với người huynh đệ, Vô Tấn bước đến phía trước, quỳ xuống hô:
“Tôn nhi Vô Tấn xin ra mắt tổ phụ!”
“Tốt! tốt! Cháu ngoan mau mau đứng dậy.”
Trong vườn có bàn ghế, Hoàng Phủ Duy Minh liền dìu tổ phụ đến đó ngồi, Vô Tấn đứng bên cạnh tổ phụ, Hoàng Phủ Bách Linh lại nhìn qua Vô Tấn một lượt, rồi cười hỏi:
“Ta nhớ bảy năm trước cháu được một bạn rượu của ta là Tề Sơn đạo nhân dẫn đi học võ nghệ. Tên tửu quỷ ấy chắc dạy cháu không ít bản lĩnh đúng không?”
“Dạ thưa tổ phụ! Cháu bây giờ có thể uống năm cân rượu cũ mà vẫn không say ạ.”
“Ha ha! Lại là uống rượu à? Người đạo hữu đó của ta quả nhiên là người có bản lĩnh.”
“Còn học cả một ít thuật hộ thân nữa ạ”
“Ừ, rất tốt. Khiêm tốn tự luật, con quả là rất khác so với lúc nhỏ.”
Hoàng Phủ bách Linh gật gật đầu. Ông lấy từ trong người ra một cái hộp, trong đó là một chiếc nhẫn bảo thạch màu xanh lam, đưa cho Vô Tấn,
“Đây là chiếc nhẫn mà ta tốn công tìm kiếm. Là chiếc nhẫn gia tộc của phụ thân con để lại cho con. Ở trên đó có khắc tên của con đấy, đeo nó vào đi!”
Trên tay Hoàng Phủ Duy Minh cũng có một chiếc nhẫn tương tự như vậy, đó là biểu tượng của gia tộc họ, chàng nói nhỏ với người huynh đệ:
“Trong chiếc nhẫn còn có cả tóc của cha mẹ chúng ta, đệ mau đeo vào đi!”
Vô Tấn nhận lấy chiếc nhẫn. Đây là một chiếc nhẫn bảo thạch lam, được gia công đặc biệt. Bên trong bảo thạch được trạm lồng, bên trong có một lọn tóc nhỏ. Đây là tộc quy mấy trăm năm của Đại ninh Đế Quốc Hoàng Phủ Thị. Mỗi một người con cháu của Hoàng Phủ Thị đến mười sáu tuổi thì đều có một chiếc nhẫn bảo thạch. Trong chiếc nhẫn bắt buộc phải có một ít tóc của cha mẹ, tượng trưng cho con cháu đời đời. Đông Hải Hoàng Phủ Thị cũng không ngoại lệ. Nhưng thông thường là nhẫn hồng bảo thạch. Ví dụ như cái nhẫn của tên Hoàng Phủ Trác Ngọc đánh bị thương Lạc Lạc, đeo là hồng bảo thạch, nhưng của Vô Tấn là lam bảo thạch.
Vô Tấn không hiểu được là bảo thạch bên trong nhẫn khác nhau thì mang ý nghĩa gì. Hắn nhìn kỹ lọn tóc đẹp thưa dài bên trong chiếc nhẫn. Đây là di vật mẫu thân để lại ình. Trong lòng Vô Tấn cảm thấy có một sự chua xót kì lạ. Vô Tấn nhớ đến người mẹ của mình, trên tay bà cũng có một chiếc nhẫn lam bảo thạch như vậy. Hắn bèn trịnh trọng đeo chiếc nhẫn vào ngón tay giữa.
Lúc bấy giờ Hoàng Phủ Bách Linh mới nói với Hoàng Phủ Duy Minh:
“Duy Minh à! Việc đó ông thật sự xin lỗi. Ông vốn muốn cho cháu đi ứng tuyển Hộ Tào Chủ Sự. Nhưng giờ chỉ còn cách cho Trác Ngọc đi. Hi vọng cháu có thể hiểu cho ta. Đôi khi ta cũng không thể khống chế mọi việc theo ý của mình.”
Trong lòng Duy Minh vô cùng thất vọng. Hắn ngay đến nằm mơ cũng muốn có được chức Hộ Tào Chủ Sự này. Vốn tưởng rằng sẽ được sự ủng hộ của tổ phụ. Nhưng bây giờ tổ phụ đã nói rõ ràng như vậy, hắn không còn hi vọng gì nữa.
Sự thất vọng không lộ ra trên mặt của Duy Minh, hắn chỉ biết thở dài:
“Tổ phụ! Tôn nhi sắp phải lên kinh để kịp ứng thí. Thực sự cũng không có thời gian. Đa tạ tổ phụ đã lo lắng cho con trong những ngày qua.”
Hoàng Phủ Bách Linh biết tôn nhi trong lòng đau buồn. Ông đành thở dài trong lòng, nhưng cũng không có gì để nói. Trầm lặng hồi lâu, ông bèn quay sang chủ đề khác,
“Lúc mới đến, ông nghe nói trong nhà xảy ra chút chuyện, là chuyện gì vậy?”
Không đợi Duy Minh đáp, Thích Hinh Lan từ trong nhà đã giành cáo trạng,
“Tổ phụ ơi, chính Trác Ngọc đã bẻ gãy ngón tay của Lạc Lạc ạ”
Nàng vôi chạy ra, quỳ trước mặt tổ phụ, nói trong nước mắt:
“Cháu nó mới năm tuổi, bị trưởng bối ức hiếp. Xin người làm chủ cho nó!”
Hoàng Tổ Bách Linh đơ người. Trong mắt ánh lên sự giận dữ, ông quay sang hỏi Duy Minh:
“Chuyện này có thật không?”
Duy Minh đành phải gật đầu, lại nhanh chóng giải thích:
“Nhị thúc đã xin lỗi rồi. Trác Ngọc cũng nói là anh ta không cố ý, chỉ là lỡ tay nhất thời.”
“Vậy sao?”
“Hoàng Phủ Bách Linh nhắm mắt lại, nghiêm mặt hỏi:
“Vậy con định giải quyết như thế nào? Chuyện này đành bỏ qua vậy sao?"
Duy Minh im lặng một hồi, chàng gật đầu,
“Đều là huynh đệ cùng tộc. Con cho rằng nên dĩ hòa vi quí. Con tin chắc rằng Trác Ngọc cũng không cố ý tổn thương một đứa trẻ đâu.”
Hoàng Phủ Bách Linh nhìn Duy Minh chăm chăm. Một hồi lâu, trong mắt ông lộ ra vẻ thất vọng, đứng dậy với vẻ mệt mỏi, đành nói:
“Được! Nếu cháu đã muốn dĩ hòa vi quí, thì ông đây cho cháu được toại nguyện. Ông sẽ không truy hỏi nữa, ứng tuyển Hộ Tào Chủ Sự ta đây vốn định quyết định lại. Nếu như cháu đã không muốn làm tổn thương hòa khí huynh đệ, vậy thì ta không ép buộc cháu nữa.”
Nói xong, Ông quay sang gật đầu với Vô Tấn,
“Nếu như muốn góp sức cho gia tộc, cháu hãy cứ nói với ta. Ông sẽ sắp xếp việc cho cháu. Nếu muốn, cháu có thể làm quản sự tại nhà kho!”
“Đa tạ ý tốt của tổ phụ. Chỉ là cháu còn có việc khác phải làm. Tạm thời không thể góp sức cho gia tộc ạ.”
Vô Tấn khéo léo từ chối sự sắp xếp của Hoàng Phủ Bách Linh. Hoàng Phủ Bách Linh cũng không ép, chỉ nhìn Duy Minh một cái, rồi lắc đầu bỏ đi. Duy Minh cúi đầu, miệng môi trắng ra.
Hồi lâu, chàng thở một hơi dài,
“Vô Tấn, cảm ơn đệ.”
Không có ai trả lời, chàng quay đầu lại, Vô Tấn đã không còn ở trong sân.
@by txiuqw4