“Là con trai thứ của đại ca tôi, Hoàng Phủ Vô Tấn.”
“ Hoàng Phủ Vô Tấn! Sao ta chưa từng nghe qua cái tên này?”
Trên mặt Hoàng Phủ Cừ lộ ra vẻ nghi ngờ, thực ra mấy hôm trước lão ta có gặp qua một lần, nhưng lão ta lại không biết tên tiểu tử đã phá hoại đại sự của lão tên là Hoàng Phủ Vô Tấn, lão ta lắc đầu, lão hiển nhiên không tán thành sự suy đoán của Hoàng Phủ Húc, một tên thứ tôn vô danh, hắn có khả năng lớn như vậy sao?
“Huyện công chắc cũng biết chuyện mở xổ số làm ầm ĩ mấy ngày nay!”
“Ừm! Ta có nghe nói qua, sáng hôm nay Tô Thứ sử và Trương huyện lệnh vì vụ này mà đã tranh cãi với nhau, Trương huyện lệnh đuối lý bỏ đi, nghe nói rất đặc sắc, chỉ tiếc là ta không có mặt ở đó.”
Nói đến đây, Hoàng Phủ Cừ đột nhiên nhận ra, ông nhìn Hoàng Phủ Húc với vẻ không dám tin: “Ý của ngươi là, chuyện mở xổ số mấy hôm nay có liên quan đến đứa cháu trai Hoàng Phủ Vô Tấn của ngươi?”
“Đâu chỉ là liên quan, mở xổ số là kế hoạch của nó, sáng sớm hôm nay, nó không chỉ làm Trương huyện lệnh mất mặt, mà còn làm cho Hoàng Tứ Lang cúp đuôi chạy như chó vậy, chỉ tiếc tôi cứ nghĩ đây là kế hoạch của lão ngũ, hôm nay tôi mới biết kì thực không liên quan gì đến lão ngũ, đều do thằng Vô Tấn gây ra, từ đó thấy được mối quan hệ đặc biệt giữa nó và Tô Hàn Trinh, cho nên tôi hoài nghi phụ thân bị nó xúi giục đi đầu quân cho Tô Thứ sử.”
Hoàng Phủ Cừ chắp tay sau lưng bước đi vài bước, đột nhiên lão ta chau mày lại và hỏi: “Người này bao nhiêu tuổi rồi? Ý ta là thằng cháu trai của ngươi.”
“Nó còn nhỏ, chỉ mới 17 tuổi, rời nhà đã 7 năm….”
“ 17 tuổi? Hừ, lông còn chưa mọc hết!”
Hoàng Phủ Cừ cười nhạt, lão liếc nhìn Hoàng Phủ Húc với vẻ bất mãn, hắn dám đem một thằng nhóc mới mười bảy tuổi ra để bịa chuyện, cho rằng mình dễ bị lừa lắm sao?
“Hoàng Phủ lão đệ, cho dù như là ông nói, phụ thân ông già đến mức hồ đồ rồi, ta có thể không tính toán với lão làm gì, nhưng ta hi vọng ông không hồ đồ.”
“Dạ! Dạ! Huyện công an tâm, tôi tuyệt đối không hồ đồ, chỉ cần tôi vẫn làm chủ được, thì Đông Hải Hoàng Phủ thị vẫn sẽ nghe theo huyện công.”
“Ừm!” Hoàng Phủ Cừ vẫn tương đối vừa ý với thái độ của hắn, lão ta gật gật đầu và nói: “Ông còn việc gì khác nữa không?”
“ Dạ không.” Hoàng Phủ Húc thấy cũng đã muộn rồi, bèn đứng dậy và nói: “Tôi không làm phiền huyện công nghỉ ngơi nữa, xin được cáo lui.”
“ Được! Về suy nghĩ cho đàng hoàng, đặc biệt cũng phải nghĩ cho tương lai của đứa con trưởng nhà ông đó.”
Đợi Hoàng Phủ Húc đi xa, ánh mắt của Hoàng Phủ Cừ dần dần lộ ra vẻ giận dữ, cái đuôi của Đông Hải Hoàng Phủ thị vểnh cao quá rồi (ý nói quá tự đắc, không xem ai ra gì), nhất định phải cho chúng một trận, bây giờ là lúc sử dụng đến vũ khí bí mật của mình rồi.
Không chỉ Hoàng Phủ Thị, tên Tô Hàn Trinh mới đến cũng quá đáng, chưa đi thăm dò cục diện thế lực của quận Đông Hải đã mời Hoàng Phủ gia ăn cơm, quả thật chẳng xem hắn ra gì.
Trầm tư hồi lâu, Hoàng Phủ Cừ đột nhiên vẫy tay, một gia nhân bước vào, “Xin huyện công dặn dò?”
“ Ngươi đến Hoàng Phủ gia một chuyến trước, tìm Tiêu Cơ, bảo bà ta, ta rất muốn có món đồ lần trước bà ta nói, dặn bà ta nội trong hai ngày phải mang đến cho ta.”
Dừng một hồi, Hoàng Phủ Cừ lại dặn dò: “Sau đó lại đi một chuyến nữa đến nhà Tào chủ sự ở quận nha, nói với hắn là ta bảo hắn tìm cơ hội nói cho Tô Thứ sử biết qua về bối cảnh hậu đài của sáu đại gia tộc quận Đông Hải.”
“ Dạ! Ti chức lập tức đi ngay.”
Hoàng Phủ Cừ chấp tay nhìn lên trần nhà, ông tự lẩm bẩm một mình: “Tô Hàn Trinh, ta không tin ngươi thật sự vì Đông Hải Hoàng Phủ mà đối địch với ta!”
……………………
Trên đường Vô Tấn và tổ phụ đi về, tiện đường ghé qua nhà mới của ngũ thúc Hoàng Phủ Quí, nhà mới của Hoàng Phủ Quí nằm ở cầu Thê Phụng, thành Nam, rộng gần một mẫu rưỡi, có hai cổng ra vào, mười mấy gian nhà ngói, phía trước còn có một căn viện nhỏ, còn khá mới, là do Hoàng Phủ Quí dùng hai trăm lượng bạc mua từ nửa năm trước.
Nhà mới vốn định mua cho đứa con trai út sau khi kết hôn ở, nhưng hôm qua Hoàng Phủ Quí trở mặt với nhị ca Hoàng Phủ Húc, bị cắt chức trưởng quầy tiệm cầm đồ, và bị đuổi ra khỏi Phủ Hoàng Gia, nên ông dứt khoát dọn về nhà mới.
Phòng khách nhà mới của Hoàng Phủ Quí đèn đuốc sáng chưng, tiếng cười giòn giã, mọi người đang tụ tập thương lượng việc mở tiệm cầm đồ.
Mọi người đang ngồi trước bàn tròn, Vô Tấn, ngũ thúc Hoàng Phủ Quí và con trai ông Trọng Dũng, còn có cả hai người giúp việc là lão thất và Hắc Trư, bọn họ cũng bị đuổi khỏi gia tộc, ngoài ra còn có một người nữa, chính là Tư Nghi La tú tài
La tú tài năm nay mới bốn mươi, tên thật là La Minh, có thể được coi là bạn từ nhỏ của Hoàng Phủ Quí, bọn họ chơi chung với nhau từ khi mới hai tuổi, phụ thân ông là nhân viên thu chi của Hoàng Phủ gia, vọng tử thành long, từ nhỏ đã đưa con trai vào học tại trường tư của Hoàng Phủ gia, ông ta hi vọng con trai lớn lên có thể thi đậu tiến sĩ, để ông ta có thể được làm huyện lệnh lão thái gia như ông ta đã từng mong ước.
Chỉ tiếc là con trai ông không có khiếu học hành, từ mười tám tuổi bắt đầu thi tú tài, thi mãi đến năm hai mươi tám tuổi, ngay đến tú tài cũng thi không đỗ, bị mọi người trêu đùa là La tú tài, cộng thêm việc La tú tài rất mê uống rượu, làm cho gia đạo dần dần sụp đổ, phụ thân ông tức giận vì ông bất tài, sau đó đã chết bệnh trong sự đau buồn và tuyệt vọng.
La tú tài tuy rằng không giỏi việc học hành, nhưng ông ta lại có một tài năng khác, chính là tài hùng biện, ông ta rất giỏi quan sát sắc mặt của người khác, đối đáp và nghe ngóng tin tức, nhiều bạn bè, có nhiều tin tức, nhưng La tú tài cũng có một nhược điểm chí mạng, đó là rất mê uống rượu, không những uống hết cả chút tài sản mà phụ thân ông để lại, ông còn đem cả vợ ông đi đổi rượu để uống, mặc dù sau này hối hận, dưới sự giúp đỡ của bạn bè chuộc vợ về, nhưng ông từ đó mang tiếng xấu, không ai dám trọng dụng ông cả.
Ông chỉ còn biết đi khắp nơi làm thuê cho người ta, đi góp vui trong các tiệc mừng tang lễ, kiếm chút tiền sống qua ngày.
Lần này Vô Tấn mở xổ số, ông làm trọng tài, có thể nói công lao của ông ta là lớn nhất, Vô Tấn cũng hào phóng cho ông ta đến năm trăm lượng bạc tiền thù lao, nhưng thông qua lần mở xổ số này La tú tài lại cảm thấy làm việc cùng Vô Tấn thì ông ta sẽ có ngày được nở mày nở mặt.
Tối hôm nay Hoàng Phủ Quí đã uống rượu, mặt đỏ ửng lên, ông cao hứng nói với mọi người: “ Địa chỉ của tiệm cầm đồ mới ta đã nghĩ ra rồi, chính là ở cầu Bát Tiên thành Đông, đó là một trong những nơi phồn hoa nhất của huyện Duy Dương, vừa gần cửa Đông, lại rất gần bến cảng, không những có thể buôn bán hàng hải, còn có thể buôn bán với các công nhân bến cảng…..”
Lời nói chưa dứt, con trai Trọng dũng của ông đã ngắt lời, “Cha, buôn bán với công nhân bến cảng có gì thú vị cơ chứ, đám người đó vừa nghèo vừa khổ, thì sao kiếm được tiền cơ chứ?”
Hoàng Phủ Quí bị con trai làm mất hứng, bèn đưa tay cốc đầu anh ta một cái, rồi mắng: “Con nít nhiều chuyện, ở đây không có việc của con, đi giúp mẹ con dọn dẹp đồ đạc đi.”
Vô Tấn cũng cười và tiếp lời: “Ngũ thúc, con thấy Trọng Dũng nói cũng có lí, tiệm cầm đồ mà làm ăn với công nhân bến cảng có vẻ hơi thấp kém.”
“ Haizz! Vô Tấn, cái này thì con không hiểu rồi, cầu Bát Tiên là một trong ba vùng đất lớn có phong thủy rất tốt tại huyện Duy Dương này, có thể tìm được một tiệm cầm đồ ở đấy, nhắm mắt lại vẫn có thể kiếm được tiền, hơn nữa tiệm cầm đồ thì không phân đẳng cấp, chỉ xem bảng hiệu, đừng xem thường công nhân bến cảng tuy nghèo, nhưng số người thì rất đông, có thể buôn bán theo số lượng, lần xổ số này chẳng phải cũng như vậy sao, kiếm được năm chục đồng của một người thì không nhiều, nhưng nếu là mười ngàn người thì có thể kiếm được năm trăm lượng, mà khách hàng đông thì sẽ dễ dàng có tiếng tăm, ví dụ một người giàu có ở vùng ngoài vừa xuống thuyền, bèn hỏi thăm những người làm công ở bến cảng rằng gần đó có tiệm cầm đồ nào tốt không? Những người làm công sẽ nói: ‘có đấy! ở bên cầu Bát Tiên có một tiệm cầm đồ, làm ăn rất chân chính’, mọi người xem, như vậy không phải là sẽ có nhiều mối làm ăn hay sao?”
Hoàng Phủ Quí giới thiệu đầy nhã hứng, làm ọi người cười ồ lên, Vô Tấn cũng đành gật gật đầu, ngũ thúc nói cũng có vài phần có lí, ông dù sao cũng là chuyên gia cầm đồ, người ngoài ngành như mình thôi thì đừng quản nhiều nữa, cậu lại cười và hỏi: “Vậy cửa tiệm đã tìm được chưa? Tốt nhất là tiệm cầm đồ cũ, chúng ta có thể trực tiếp mua lại.”
“ Quả thật cũng có một tiệm!”
La tú tài bèn tiếp lời, cười nói: “Phía nam cầu Bát Tiên có một tiệm cầm đồ Quan Kí, nghe nói cha của ông chủ Quan tháng trước vừa chết bệnh ở quê nhà, ông chủ là người rất có hiếu, muốn về quê ở huyện Bình Giang thọ tang ba năm, thời hạn thuê cửa hàng vẫn còn một năm, ông ta đang muốn chuyển nhượng lại cửa tiệm, chúng ta có thể đi xem thử.”
Vô Tấn nghe ông dùng hai chữ “ chúng ta”, bất chợt lặng người, Hoàng Phủ Quí hiểu ý bèn kéo Vô Tấn qua một bên, hai người mượn cớ đi vào phòng trong.
“ Ngũ thúc, thúc muốn mướn La tú tài sao?” Vô Tấn cũng đã đoán ra đôi chút.
Hoàng Phủ Quí thở dài, “La tú tài rất thân với thúc, ông ấy đến tận nhà cầu xin ta, muốn tiếp tục làm ăn cùng chúng ta, ông ấy định dùng năm trăm lượng để hùn vốn, không biết con có đồng ý không?”
Thực sự thì Vô Tấn cũng rất coi trọng La tú tài, loại người như La tú tài vào thời xưa thuộc về hạng người hầu cận bợ đỡ, họ không phải nhân tài trụ cột, không gánh vác nổi đại cục, cũng không giúp được việc, nhưng họ lại có công dụng rất lớn trong các buổi xã giao vui chơi ăn uống phục vụ những người giàu có, không có họ, bọn nhà giàu sẽ không đủ hứng chơi, chơi bời không thú vị, bầu không khí ảm đạm, loại người này, có lẽ sẽ bị người bình thường coi khinh. Nhưng Vô Tấn đến từ đời sau, cậu lại biết được, loại người này được người đời sau gọi là ‘công quan’, cho dù trong thương trường hay quan trường, đều có một tác dụng rất quan trọng, từ lần xổ số này có thể thấy được La tú tài rất giỏi tạo không khí, cổ vũ mọi người mua vé số, một nhân tài có thể khơi lên hứng thú của mọi người như vậy chịu làm việc với mình, Vô Tấn đương nhiên là đồng ý rồi.
“Ngũ thúc, ý của thúc thì sao?”
Hoàng Phủ Quí lắc đầu, “Ông ta đến làm người giúp việc, thúc đã đồng ý rồi, còn việc hùn hạp thì thúc phải thương lượng lại với ông ta.”
Hoàng Phủ Quí không lập tức đồng ý cho La tú tài hùn vốn là có nguyên nhân, nguyên nhân chính là Trương Bánh Bao đã trúng giải lớn, Trương Bánh Bao ấy là bạn của Hoàng Phủ Quí, giao tình rất tốt, ông đồng ý làm người môi giới cho giải thưởng lớn này.
Nhưng vấn đề là chuyện gian lận là do Hoàng Phủ Quí âm thầm sắp xếp, Vô tấn không hề biết được, Hoàng Phủ Qúi cảm thấy việc mình làm quá lỗ mãng, sau sự việc ông xin lỗi Vô Tấn, Vô Tấn cũng không để trong lòng, chỉ nhắc nhỏ ông ta, ‘chuyên này dù sao cũng không được lơ là, một khi bị người khác tố giác, huyện lệnh Trương Dung tuyệt đối không tha cho họ.’
Hoàng Phủ Quí mặc dù rất xót lòng, nhưng ông cũng hiểu được hậu quả nghiêm trọng nếu chuyện này bị tố giác, Trương Bánh Bao đã kí vào giấy tờ trúng thưởng, ông ta cũng đã kí tên, đã đưa cho hắn một ngàn lượng, coi như hắn thật sự trúng giải.
Cho nên, sau bài học từ Trương Bánh Bao, Hoàng Phủ Quí không dám tùy tiện đáp ứng lời thỉnh cầu của La tú tài ngay, ông muốn thượng lượng với Vô Tấn rồi mới quyết định
Kì thực thì Vô Tấn ở hậu thế làm ăn cũng như vậy, để lôi kéo được những thủ hạ có tài và giỏi giang, cậu cũng phải đưa ra một số lợi ích, để cho thuộc hạ có thể cùng hưởng lợi nhuận, nhưng thông thường thì sau hai ba năm quan sát mới cho, giống như kiểu La tú tài vừa vào cửa là hùn vốn, thông thường thì Vô Tấn không đồng ý, thà rằng trả tiền công ột tí, nhưng mà cậu thấy ngũ thúc hình như rất muốn cho La tú tài hùn vốn, nếu như ngũ thúc đã có lòng, cậu cũng không muốn nói thêm gì nữa.
Vô Tấn bèn cười cười và nói: “Con thì không có vấn đề gì, ngũ thúc quyết định là được rồi.”
Hoàng Phủ Quí mừng rỡ,bèn vội giải thích: Chúng ta mỗi người năm mươi phần trăm cổ phần, La tú tài mới vào hợp tác, thì thúc sẽ nhường một nửa từ cổ phần của chú cho ông ta, vậy là của chú sẽ là hai mươi lăm phần trăm, tuyệt đối không ảnh hưởng đến phần của con.”
Vô Tấn là nể mặt mình nên mới đồng ý, chút nhân tình thế thái này Hoàng Phủ Quí trong lòng hiểu rõ, ông biết rằng việc kinh doanh thì rất kị việc lôi kéo hùn hạp hợp tác, ông cảm thấy cần phải nói cho Vô Tấn biết lí do tại sao ông lại đồng ý cho La tú tài hùn vốn hợp tác.
Hoàng Phủ Quí thở một hơi dài, kể cho Vô Tấn nghe một chuyện trước dây, “ Thúc sở dĩ đồng ý cho La tú tài hùn vốn, đó là do phụ thân ông ta đã có ơn với thúc, năm mười bảy tuổi ta có quen biết một thường nhân từ kinh thành đến, ông ta nói ông ta đang cần tiền, muốn bán một món đồ cổ cho thúc, giá gốc là ba ngàn lượng, ông ta chỉ bán năm trăm lượng, do ta ham phát tài, bèn lấy trộm của gia tộc năm trăm lượng bạc mua món đồ cổ đó, về sau mới biết món đồ đó là giả, giá trị cao nhất cũng chỉ có năm lượng bạc, người thương nhân đó cũng không biết đã đi đâu nữa, ta lo lắng đến suýt chút nữa treo cổ, nên biết ăn trộm tiền của gia tộc sẽ bị đuổi ra khỏi gia tộc, cả đời này của ta coi như xong, sau đó phụ thân của La tú tài đã thay ta gánh lấy việc này, nói là do ông tính toán sai, ông là nhân viên sổ sách của Hoàng Phủ gia, và cũng vì thế mà bị Hoàng Phủ gia đuổi việc……”
Nói đến đây, mắt của Hoàng Phủ Quí có hơi đỏ, ông dùng đôi tay mập mạp dụi dụi khóe mắt, lại tiếp tục nói: “Ân tình này thúc luôn ghi nhớ trong lòng, sau khi phụ thân của La tú tài qua đời, cuộc sống gia đình ông ta trở nên quẩn bách, ngay cả nhà cũng phải ở nhờ nhà người thân, La tú tài không có bản lĩnh, lại ham uống rượu, thiếu nợ khắp nơi, trong nhà có một đứa con trai và một đứa con gái, đều sống dựa vào chút tiền mà vợ ông kiếm được từ việc giặt quần áo cho người ta để sống qua ngày, ta muốn mượn dịp này báo đáp ân tình của phụ thân ông ta, cho nên năm trăm lượng bạc của ông ta thúc cũng không lấy, để cho vợ ông ta trả nợ mua nhà, thúc nhường một nửa cổ phần cho ông ta, sau đó để ông ta giúp thúc đem bán những món đồ cầm không còn giá trị, mỗi tháng thúc sẽ trả cho ông ta ít tiền công, như vậy thì ngày tháng gia đình họ sẽ từ từ khấm khá hơn, phụ thân ông ta dưới suối vàng cũng yên lòng nhắm mắt rồi.”
Vô Tấn âm thầm gật đầu, ngũ thúc tuy là một con buôn, đôi khi cũng thích có chút lời, nhưng thúc ấy lại là một người rất coi trọng tình nghĩa, từ việc của La tú tài có thể thấy được, còn một chi tiết nữa, ví dụ hôm mà cậu quay về, ngũ thúc kì thực đã âm thầm đi tìm ông nội giao việc ình, còn hai người giúp việc của thúc ấy, tuy là thường ngày mắng chửi, nhưng khi thật sự xảy ra chuyện, ông lại không bỏ rơi hai người giúp việc đó, từ những điều đó cậu cảm nhận được tấm lòng lương thiện của ngũ thúc.
Nghĩ đến đây, Vô Tấn gãi gãi đầu cười và nói: “Chuyện này ngũ thúc định làm như thế nào thì cứ làm! Con không quản đâu, dù sao ngày mai con cũng không có việc gì, sẵn tiện có thể cùng mọi người đi xem qua cửa tiệm.”
@by txiuqw4