Vô Tấn không thể ngờ quyển sổ nhỏ ấy lại là quyển sổ ghi chép việc Hoàng Phủ Cừ nhận hối lộ, do chính tay hắn viết, vào năm nào tháng nào, nhận bao nhiêu ngân lượng, ngân lượng để tại đâu? Vân vân, ghi chép rất chi tiết, Vô Tấn không kịp nghĩ nhiều, bèn lấy ra một tấm vải dầu bọc quyển sổ lại.
Nhưng chính lúc này, cửa thư phòng đột nhiên mở ra, vọng vào tiếng hét của một cô gái trẻ, “Ngươi là ai?”
Toàn thân Vô Tấn run lên, da đầu như muốn nổ tung, nhưng trong tích tắc cậu đã lấy lại bình tĩnh, gần như ngay lập tức cậu ném chiếc hộp ngà voi về phía sau, cậu không quay đầu lại, nhưng hướng ném rất chuẩn, chỉ nghe tiếng kêu thảm thiết của cô gái, rồi cô gái ngã lăn ra, có lẽ chiếc hộp đã đập vào đầu cô ta, tiếp đó lại vọng đến tiếng kêu đầy kinh hãi của một cô gái trẻ khác.
“Tam dì nương, trong đó có ma thật sao?”
Vào khoảnh khắc chiếc hộp bay đi, Vô Tấn đã nhảy ra ngoài cửa sổ, đây là tầng hai, lầu rất cao, cách mặt đất đến ba trượng, cậu vội nhìn bao quát khắp mặt đất, Vô Tấn cảm thấy đầu hơi choáng, bèn chửi thầm một câu, ‘Bà nội nó, sao lại cao như vậy!’
Cậu từng ngồi trên chiếc máy bay đang rơi, lần trải nghiệm đáng sợ ấy khiến cậu có sự sợ hãi kì lạ đối với độ cao, cảm giác này lúc có lúc không, chỉ khi không chú ý mới đột nhiên xuất hiện cảm giác ấy, ví dụ như lúc này.
Nhưng thời gian không còn nhiều nữa, may là bên dưới có thảm cỏ, hai mắt cậu nhắm lại, lộn vòng một cái, kế đó nhảy ào vào trong hồ nước.
………..
Trong đại sảnh của tiền viện, có hai võ sĩ đang đứng đấy, một nam một nữ, nam mặc một chiếc cẩm bào màu xanh lá, nữ thì mặc một chiếc đầm trắng dài thêu hoa, ăn mặc rất hoa lệ, thắt lưng đeo kiếm dài, người nam mang một cây hoành đao, hai người cứ như hai tượng sáp, đứng ở đấy bất động, ánh mắt sắc lạnh, họ là người của Hoàng thúc tại kinh thành phái đến đưa thư cho Hoàng Phủ Cừ, người nam tên là Phong Truy Vân, người nữ tên là Hoa Ngưng Nguyệt.
Hoàng Phủ Cừ ngồi trên ghế, đầu cứ đau đau, thư của Hoàng Phủ Dật Biểu rất đơn giản, gần đây ông ta đang rất cần tiền, muốn Hoàng Phủ Cừ trong vòng nửa năm phải thu gom được ba trăm ngàn lượng bạc.
Ba trăm ngàn lượng bạc à! Như vậy không phải là muốn lấy mạng của Hoàng Phủ Cừ sao?
Mỗi lần Hoàng Phủ Dật Biểu phái người đến đưa thư, đều là đến lấy tiền, tài sản của hắn đều bị tên hoàng thúc này vét cạn cả, Hoàng Phủ Cừ lại đọc tiếp thư, cuối thư có một câu nói, có thể thử ra tay từ gia tộc Hoàng Phủ quận Đông Hải.
Đây có lẽ là hậu di chứng của tám mươi nghìn lượng bạc ba năm trước, do ăn vào quá dễ, cho nên tên Hoàng Phủ Dật Biểu cứ nhớ mãi không quên.
Đông Hải Hoàng Phủ gia tộc vốn là nguồn tài sản mà bản thân Hoàng Phủ Cừ muốn có được, không ngờ tên Hoàng Phủ Dật Biểu này lại dòm ngó đến, Hoàng Phủ Cừ thở một hơi dài, vẫn còn đỡ, Hoàng Phủ Dật Biểu cho hắn thời gian nửa năm
Hắn cất thư vào, hỏi hai người kia: “Hai vị định khi nào quay về?”
Phong Truy Vân khom người thi lễ, “Chủ nhận dặn chúng tôi nội trong mười ngày quay về, bây giờ còn năm ngày, cho nên chúng tôi cần phải xuất phát ngay trong đêm nay.”
“Ừm!”
Hoàng Phủ Cừ gật đầu, “Thay ta nói vài lời với chủ nhân hai người, ta sẽ cố gắng hết sức.”
Lời nói vừa dứt, bên ngoài vọng đến tiếng hỗn loạn, chỉ nghe có người đang la hét: “Bắt trộm! Có trộm đột nhập vào phủ.”
Hoàng Phủ Cừ đứng bật dậy, trong phủ hắn có trộm sao?
Chỉ thấy một tên gia nhân chạy vào, hét lớn: “Lão gia, có một tên trộm vừa đột nhập vào thư phòng, bị tam dì nương phát hiện, tam dì nương bị đánh ngất rồi.”
“Thư phòng?”
Hoàng Phủ Cừ giật mình, ông như muốn phát điên, vội vắt chân lên chạy ra ngoài.
Hai tên võ sĩ nhìn nhau, nam võ sĩ Phong Truy Vân cười nói: “Ngưng Nguyệt, chúng ta cũng đi theo xem thử! Đừng để xảy ra chuyện gì.”
Hoa Ngưng Nguyệt lại lắc đầu: “Sư huynh đi xem đi!”
“Còn muội?”
Hoa Ngưng nguyệt không trả lời, lúc cô ta mới vào phủ đã phát hiện, phủ huyện công này hình như có một lỗ hổng phòng vệ.
……….
Vô Tấn hít một hơi dài bơi ra bên ngoài năm mươi mấy trượng, lúc này, trong phủ huyện công chắc đang long trời lỡ đất, khắp nơi đều là tiếng la tiếng hét: “Bắt trộm đi!”
Từng đội ngũ gia đinh cầm đuốc từ phía trên đầu cậu chạy qua, nhưng bọn họ đến nằm mơ cũng không ngờ được, trộm mà họ đang muốn bắt, lại đang ở ngay con sông dưới chân họ.
Tốc độ lặn của Vô Tấn rất nhanh, cậu phải quay về bằng đường cũ, thực sự thì phía trên hậu hoa viên có tường vây, Vô Tấn có thể trèo tường ra, nhưng cậu lại không biết tình hình bên ngoài tường, giả dụ bên ngoài tường đang có gia đinh đợi cậu, vậy thì cậu sẽ gặp phiền phức, còn đi về theo con đường cũ, cậu có thể trực tiếp bơi vào Sở Giang.
Thời gian chưa đầy nửa nén hương, Vô tấn đã lặn đến cửa ra của sông hộ phủ, cửa ra kì thực là một cái khe hình trăng non, vốn có cống thoát nước, nhưng đã bị Hoàng Phủ Cừ dùng đá xanh xây bít lại, chỉ để lối ra dưới nước, bên dưới nước có một tấm hàng rào sắt chặn lại, hàng rào dày cỡ cánh tay, mà lại chặn sát đáy sông, muốn đi ra được chỉ còn cách nhảy qua hàng rào sắt, chui qua một khe hở rộng ba thước.
Gần với cửa sông, hai bên có hai cây to, con sông nhỏ chảy qua hai cây to này, lòng sông chảy đến đây trở nên chật hẹp, chỉ rộng khoảng bảy tám thước, may là hàng rào không quá cao, chỉ vượt khỏi mặt nước hai thước, cậu có thể nhảy qua, cửa sông giờ không có ai nữa, không ai ngờ được trộm mà họ muốn bắt lại trốn ra từ chỗ này.
Vô Tấn lặn rất sâu, cậu đã bám lấy hàng rào, cơ thể nhanh chóng nhô ra khỏi mặt nước, ‘bùm’ một cái, cơ thể cậu như một con cá phóng ra khỏi mặt nước, tiếp theo cậu chỉ cần nhảy nhẹ qua là có thể ra khỏi phủ huyện công.
Nhưng chính vào lúc cậu nhô ra khỏi mặt nước, một thanh gươm từ phía sau cây to bên phải đâm ra, Vô Tấn không kịp đỡ, chỉ nghe một tiếng ‘sạt’, xương sườn dưới bên phải bỗng đau nhói……
Vô Tấn vô cùng kinh ngạc, cậu không ngờ tới đây lại có phục binh, mà kiếm lại đâm nhanh đến vậy, cậu biết mình đã bị đâm trúng, cơ thể vượt qua hàng rào, rơi xuống dưới nước, ẩn hiện thấy một dòng máu nổi lên trên nước, không thấy bóng dáng cậu đâu nữa.
Lúc này phía sau gốc cây to, Hoa Ngưng Nguyệt mới bước ra, ánh mắt lạnh băng của cô mới nhìn qua lưỡi kiếm, vết máu bên trên chỉ có nữa tấc, không đủ chí mạng, cô ta bất chợt chau mày.
………..
Sông hộ phủ của phủ huyện công thông ra Sở Giang, trên bến cảng tư nhân cách phủ huyện công năm dặm đường, có một chiếc xe ngựa dừng ở đấy, Hoàng Phủ Húc đứng ở bến cảng, chốc chốc lại nhìn về phía mặt nước với vẻ đầy sốt ruột, hắn vô cùng lo lắng không biết Vô Tấn có thành công hay không.
Lúc này, sóng nước ở mép bến cảng cuộn lên, một bóng đen từ trong nước trèo lên, Hoàng Phủ Húc mừng rỡ, nhanh chóng chạy ra đón, “Lấy được không?”
Sắc mặt Vô Tấn hơi trắng bệch, cậu quơ quơ tay, “Lên xe ngựa rồi hãy nói”
Hoàng Phủ Húc cũng phát hiện Vô Tấn có vẻ không ổn, liền nhanh chóng đỡ cậu lên xe, xe ngựa nhanh chóng khởi hành, nằm xuống chiếc nệm mềm mềm trên xe ngựa, Vô Tấn đau đến nổi rên rỉ, lúc lên xe đã động phải vết thương.
Cậu thấy sắc mặt của Hoàng Phủ Húc đầy lo lắng, muốn hỏi cũng chẳng dám hỏi, bèn từ từ cởi bộ đồ lặn ra, để trần nửa thân trên, cậu từ bên phải thắt lưng của đồ lặn lấy ra một quyển sổ thu chi, vỏ bên ngoài của quyển sổ là một lớp da trâu dày, rất là chắc chắn, nhưng bên trên lại bị đâm thủng một lỗ.
‘Bà nội nó, cũng may ta có giáp da, nếu không đã toi mạng rồi.’
Cũng may có quyển sổ đỡ lại, mạng quèn của cậu mới không bỏ lại tại phủ huyện công, cậu đưa quyển sổ cho Hoàng Phủ Húc, sau đó lại lấy ra một miếng thuốc dán, đây là thuốc trị thương do tự cậu điều chế, cậu dán vào vết thương một cách cẩn thận, thuốc ngấm vào vết thương, đau đến nổi cậu nhăn cả mặt.
Hoàng Phủ Húc vội lật ra xem, tuy đã bị ngâm trúng nước, nhưng vẫn có thể nhìn thấy chữ, đây quả đúng là quyển sổ mật của hắn, Hoàng Phủ Húc bỗng chốc vô cùng mừng rỡ, quyển sổ này lấy về rồi, Hoàng Phủ gia của họ giữ được rồi.
Trong lòng hắn tràn đầy cảm kích đối với Vô Tấn, vừa ngẩng đầu lên, hắn lại ngơ ra, chỉ thấy Vô Tấn đang cẩn thận xử lí vết thương.
“ Hả! Con bị thương rồi.”
Vô Tấn quơ quơ tay, “ Chỉ bị tảng đá dưới nước đâm trúng, không sao.”
Hoàng Phủ Húc vội ra lệnh cho xe phu: “Đến nhà Triệu đại phu, nhanh lên!”
……….
Khoảng một canh giờ sau, Vô Tấn cuối cùng cũng có chút hồi phục, vết thương của cậu cũng không nặng lắm, không tổn thương đến nội tạng, chỉ bị mất máu, Triệu đại phu là một danh y của huyện Duy Dương, ông nhanh chóng giải độc và rửa sạch vết thương cho Vô Tấn, sau đó lại cho cậu uống thuốc bổ máu, hơn nữa lại được nghĩ ngơi một hồi, Vô Tấn từ từ cảm thấy đỡ hơn nhiều.
Triệu đại phu khoảng năm mươi tuổi, là một lão đầu có vẻ ngoài nghiêm khắc, ông nhìn chằm chằm Vô Tấn, tức giận nói: “Dưới tình trạng như vậy, thì phải lập tức lên bờ băng bó cầm máu, vậy mà cậu lại còn bơi thêm năm dặm, cậu không muốn sống nữa hay sao?”
Vô Tấn cười ha hả, trong lòng cậu thì âm thầm phán đoán, nhát kiếm ấy tốc độ rất nhanh, không thua gì mình, mà ngay cả quyển sổ dày cũng bị đâm thủng, có thể nói đó là một cây kiếm vô cùng sắc bén.
Phủ huyện công có cao thủ sao! Có thể đoán ra mình sẽ bỏ chạy bằng đường sông, trong thoáng chốc ấy, cậu đã liếc mắt nhìn, đối phương hình như là một cô gái, mẹ nó, bản thân cậu lần đầu tiên bị đâm bởi một cô gái.
Những phụ nữ kiếp trước của cậu tuy có hơi hung tợn dữ dằn, nhưng nhiều nhất thì cũng chỉ dùng ngôn ngữ chửi rủa, nhưng những phụ nữ của thời đại này, hơi một chút là dùng dao giết người, không có một chút dịu dàng gì cả.
Cậu sờ sờ cái túi vải dầu được giấu trong đùi, túi vải vẫn còn, sau khi trời sáng, Hoàng Phủ Cừ nhất định sẽ đến nhà để đòi lại, cậu cần phải nhanh chóng sao chép một bản phụ, nên bèn chấp tay với Triệu đại phu, khiêm nhường tiếp thu phê bình, “Đại phu nói chí phải, tiểu tử biết sai rồi, lần sau sẽ không sơ suất như vậy nữa, ngoài ra….có thể mượn con một ít giấy bút được không, con đang cần dùng gấp.”
………………
Hoàng Phủ Bách Linh xé bỏ trang cuối cùng của quyển sổ, bỏ vào trong đống lửa, nhìn ngọn lửa bao lấy trang giấy, từ vàng chuyển thành đen, và từ từ biến thành tro, lòng của ông cũng nhẹ nhõm hẳn ra, không còn quyển sổ thu chi, chuyện buôn lậu sắt của Hoàng Phủ gia sẽ không có gì để điều tra nữa.
Hoàng Phủ Húc ngồi sụp xuống bên cạnh phụ thân, nói với vẻ sợ sệt: “Vô Tấn có nói, Hoàng Phủ Cừ chưa sao chép bản phụ.”
“Ừm! Có bản gốc rồi, sao chép bản phụ cũng không cần thiết, quan trọng là lúc con đăng kí tại bến cảng không phải là sắt, mà là gỗ, và đã sớm ra khơi rồi, không có quyển sổ này làm chứng cứ, họ rất khó có thể định tội.”
Hoàng Phủ Húc trong mắt hiện lên một vẻ bất an, kì thực thì vẫn còn một số chứng cứ bên ngoài, cái mà hắn đăng kí tại bến cảng Cao Lệ lại là sắt, nhưng lúc này hắn không dám nói.
Hoàng Phủ Bách Linh lại thở một hơi dài, “Lần này nếu không phải Hoàng Phủ gia chúng ta xuất hiện một kì tài như Vô Tấn, gia tộc này coi như đi đời.”
Ông lại liếc nhìn con trai, nói với giọng đầy tâm trạng: “Húc nhi, con phải tự mình suy ngẫm lại, sau này con tuy không phải gia chủ, nhưng con vẫn là thành viên trung tâm của gia tộc, bài học lần này con phải ghi nhớ.”
Hoàng Phủ Húc hổ thẹn cúi gầm mặt, “ Hài nhi biết lỗi rồi.”
Hoàng Phủ Bách Linh vịn vào vai con trai định đứng dậy, Hoàng Phủ Húc liền đỡ phụ thân dậy,Hoàng Phủ Bách Linh cười nói: “Ta đi thăm Vô Tấn một lát, lần này phải khen thưởng cho nó thật xứng đáng mới được.”
“Phụ thân, giờ đã là canh một rồi, cha hãy nghỉ ngơi đi ạ!”
Hoàng Phủ Bách Linh cười và quơ quơ tay, “Trong lòng ta rất vui, không thấy buồn ngủ, con đi ngủ đi.”
Hoàng Phủ Húc cũng cảm thấy bản thân quá mệt mỏi rồi, bèn gật gù, đỡ phụ thân ra cửa.
……….
Vô Tấn vừa về đến phủ, mặc dù cậu bị thương ở sườn, nhưng thương tích này đối với cậu cũng chẳng đáng gì, chỉ cần nghỉ ngơi và ăn uống bồi bổ, như vậy thì sẽ không có vấn đề gì.
Vô Tấn bỏ bút xuống, cuối cùng cũng đã sao chép xong những chứng cứ hối lộ của Hoàng Phủ Cừ, Hoàng Phủ Cừ dùng loại bút lông ngỗng của phương tây để ghi chép, nên nét chữ rất nhỏ, một quyển sổ chỉ lớn bằng gang tay, mà hắn lại viết đến ba mươi trang, do những vụ hối lộ linh tinh quá nhiều, ba chục lượng, hai chục lượng cũng có, cậu thậm chí còn nhìn thấy cửa tiệm đậu hủ hối lộ hắn năm lượng bạc, điều này khiến vô Tấn có cái nhìn khinh bỉ đối với Hoàng Phủ Cừ, đây gọi là hạng người gì chứ! Một chút phẩm chất của quan sai cũng chẳng có.
“Khụ! Khụ!” bên ngoài cửa vọng vào tiếng ho của Hoàng Phủ Bách Linh, “Vô Tấn, đã ngủ chưa vậy?”
Vô Tấn vội cất bản phụ vào, rồi mở cửa ra, bên ngoài cửa là đại ca Hoàng Phủ Duy Minh đang dìu ông nội.
“ Tổ phụ, ông vẫn chưa ngủ sao?”
“Lớn tuổi rồi, không ngủ được!”
Vô Tấn vội ra đỡ ông nội vào trong nhà, Duy Minh nhìn Vô Tấn tỏ ý khen ngợi, Vô Tấn vì gia tộc lập được công lớn, chàng cũng vì thế mà cảm thấy được vinh dự.
Hoàng Phủ Bách Linh có vẻ mệt nhọc, ngồi xuống, “Cháu ngoan, tổ phụ già rồi, cám ơn các cháu.”
Ông lại nhìn Vô Tấn, cười và hỏi: “Vết thương của con sao rồi?”
“ Không sao ạ, chỉ bị thương ngoài da, Triệu đại phu cũng nói không sao.”
Duy minh ở bên cạnh cũng rất quan tâm người huynh đệ của mình, bèn tiếp lời:
“Một lát nữa đệ cứ đến chỗ ta nghỉ ngơi, đại tẩu của đệ đã hầm trà A Dao cho đệ đấy.”
“Đa tạ đại ca!”
“Ừm! Đây là phần thưởng mà gia tộc dành cho con.”
Hoàng Phủ Bách Linh lấy ra miếng ngọc bài, để trên chiếc bàn nhỏ, trên mặt tỏ ra đáng tiếc: “Chỉ có năm trăm lượng bạc, đây là mức thưởng cao nhất của gia tộc, ta cũng muốn cho thêm con, nhưng cần phải thay đổi qui định của gia tộc, mà muốn thay đổi qui định của gia tộc thì cần phải có biểu quyết đồng ý của cả tộc nhân, ta thì không muốn chuyện này truyền ra ngoài, xin lỗi con!”
Ông lại chỉ một miếng ngọc bài cười và nói: “Cái này cho con, mười ngàn lượng”
Vô Tấn lắc lắc đầu, đưa trả lại hai miếng ngọc bài, “Con không nhận ạ!”
“ Sao vậy, chê lão già này cho quá ít hay sao?” Hoàng Phủ Bách Linh nói đùa.
“ Giúp chút sức cho gia tộc, là bổn phận mà con phải làm, không cần khen thưởng đâu ạ.”
“ Rất có tiền đồ!”
Hoàng Phủ Bách Linh vuốt râu cười, ông lấy lại miếng ngọc bài mười ngàn lượng, rồi đưa miếng ngọc bài nhỏ cho Vô Tấn, “Nếu như đã đưa tiền cho con, vậy thì là của con, nhưng vì con còn trẻ tuổi, ta tạm thời cất giữ giùm, sau này con thành gia lập nghiệp ta sẽ đưa lại cho con, năm trăm lượng này là phần thưởng của gia tộc, con phải nhận, nếu không thì gia tộc sau này sẽ rất khó xử.”
Vô Tấn vốn không muốn nhận đồ từ Hoàng Phủ gia, nhưng cậu suy nghĩ lại, số tiền này có thể cho đại ca mua một căn hộ ở bên ngoài, cậu cũng không khách sáo nữa, nhận lấy ngọc bài.
Hoàng Phủ Bách Linh trầm ngâm một hồi, rồi lại hỏi cậu: “Ta nghe nhị thúc con nói, con còn lấy được một món đồ nữa từ phủ huyện công, là gì vậy?”
Vô Tấn mắng thầm Triệu đại phu kia nhiều chuyện, nhưng chuyện này cậu cũng không thể giấu tổ phụ, Hoàng Phủ Cừ sắp đến tận nhà để đòi lại rồi.
Cậu lấy quyển sổ nhỏ từ trên bàn đưa cho ông nội, “Chính là vật này!”
Hoàng Phủ Bách Linh vội lật ra xem, nét mặt bỗng biến sắc, Duy Minh ở bên cạnh cũng hiểu được vấn đề, hỏi với vẻ kinh ngạc: “Vô Tấn, sau đệ lại đem cái này về đây?”
“Đây là mạng sống của Hoàng Phủ Cừ, thế mà lại bị đệ lấy được.”
Hoàng Phủ Bách Linh thở dài, quay đầu sang hỏi Duy Minh: “Con nói xem chuyện này phải xử lí như thế nào?”
Ông không hỏi Vô Tấn, trong mắt ông, Vô Tấn dù sao chỉ mới 17 tuổi, những chuyện liên quan đến quan trường thì cậu không có kinh nghiệm.
Vô Tấn lại cười và nói: “quyển sổ này chính là sinh mệnh của Hoàng Phủ Cừ, cầm được nó, đợi khi Hoàng Phủ Cừ không nghe lời, chúng ta có thể bóp nó trong tay.”
Hoàng Phủ Bách Linh nghe cách ví von của Vô Tấn, bất chợt liền cười, ông lại hỏi Duy Minh, “Cháu cảm thấy sao?”
Duy Minh lại lắc đầu, “Sự việc không đơn giản như đệ nghĩ đâu, trừ khi gia tộc Đông Hải Hoàng Phủ thị chúng ta cũng có một thế lực hậu đài lớn mạnh, thì có thể làm như vậy, nhưng chúng ta chỉ là tầng lớp bình dân, còn hậu đài của đối phương lại là hoàng thúc của triều đình, lực lượng tương quan chênh lệch, bọn họ có thể mượn một cớ nào đó diệt tộc chúng ta, ý của cháu là, quyển sổ này nên trả lại cho lão ta.”
“ Trả lại cho hắn?”
Hoàng Phủ Bách Linh chau mày, “ làm như vậy có phải khiến hắn cảm thấy Hoàng Phủ gia chúng ta dễ bị ức hiếp sao.”
Duy Minh cười cười, “ Con cho rằng, Vô Tấn có thể lấy trộm quyển sổ này ra, như vậy cũng đủ dọa hắn rồi.”
Vô Tấn ngáp một cái, theo cách nghĩ của cậu, quyển sổ này ít nhất có thể lừa lấy mấy chục ngàn lượng của Hoàng Phủ Cừ, nhưng mà nếu như đại ca đã mở miệng, thì cậu cũng không muốn làm đại ca mất mặt.
Cậu bèn cười cười: “Chuyện này con không quản nữa, tùy đại ca xử trí, nhưng hình như bên ngoài có tiếng bước chân, có lẽ là Hoàng Phủ Cừ đã đến rồi.”
Cậu vừa nói dứt lời, chỉ nghe bên ngoài vọng đến tiếng bước chân vội vã.
@by txiuqw4