Hai ngày sau, tiệm cầm đồ Tấn Phúc Ký chính thức khai trương trong tiếng pháo đì đùng, trước cửa tiệm, hai chiếc đèn lồng đỏ đưa treo trên cao, ngay cả tấm biển hiệu cũng có dây nơ đỏ quấn quanh và có giá đỡ, bầu không khí náo nhiệt, từng đám con nít vây quanh dây pháo, vừa cười nói, vừa nhảy nhót, lúc bấy giờ lão thất tung một nắm tiền đồng để lì xì, đám trẻ con liền tranh giành với nhau.
“Cảm ơn! Cảm ơn! Được ông chủ Ngô ghé thăm, thật khiến tiệm nhỏ của tôi lấy làm vinh hạnh! Nào, vào bên trong ngồi nhé, lão thất, mau đưa ông chủ Ngô vào trong, tiếp đãi chu đáo đó.”
Hôm nay Hoàng Phủ Quý mặc một chiếc áo choàng màu đỏ, trên đầu đội một chiếc mũ bát giác phát tài mới, thân hình béo tốt, khuôn mặt rạng rỡ, đang tươi cười đon đả tiếp đãi các khách đến từ khắp nơi.
Ông chủ Triệu của tiệm hương liệu Triệu Đoan Tường, tay cầm một hộp lễ vật màu vàng, chậm rãi bước đến.
“Cung hỷ Hoàng Phủ huynh khai nghiệp đại cát!”
Ông ấy đỡ lấy chiếc hộp, vòng tay thi lễ, cố ý lắc lắc chiếc hộp để tạo ra tiếng kêu, bên trong toàn là âm thanh của tiền đồng.
“Thì ra là ông chủ Triệu, chúng ta đã một năm không gặp rồi nhỉ! Hình như huỳnh càng ngày càng phát tài đó!”
Hoàng Phú Quý ha ha cười lớn, ông chủ Triệu này có đứa con trai làm văn thư lang trong quận nha, là quan viên tứ đẳng, suốt ngày tỏ vẻ ta đây oai nhất, xem khinh kẻ này, xem thường kẻ khác, Hoàng Phủ Quý vội vàng kéo lấy ông chủ Triệu, giới thiệu với ông ta về con trai của mình:
“Ông chủ Triệu, đây là khuyển tử Trung Dũng, đang làm tư tào thuế vụ ở huyện nha, sau này còn phải nhờ chiếu cố nhiều.”
“Ồ! Là quan lại hay là công sai?”
Những người làm việc trong nha môn có hai loại, một loại là quan lại, một loại là công sai, cũng giống như nhân viên trong biên chế và ngoài biên chế trong cơ cấu chính phủ ở đời sau vậy, công sai chính là nha dịch, là nhân viên ngoài biên chế, không có địa vị gì.
Quan lại thì thuộc hàng công vụ viên chính thức, hưởng bổng lộc của triều đình, có chia thành tứ đẳng, đẳng cấp càng cao, chức quyền càng lớn, giống như việc tranh giành hộ tào chủ sự của lục đại danh tộc, chính là quan lại cấp một, nhưng hộ tào đặc biệt quan trọng, vì vậy so với các chủ sự khác thì nó cao hơn nửa cấp, được ví von như là quan thu thuế, cũng là một chức quan vừa có tiền vừa có quyền.
Con trai của Hoàng Phủ Quý vào huyện nha không phải là công sai, mà là quan lại, ông ấy bèn đắc ý cười nói:
“Chức vụ nhỏ ấy mà, là tứ đẳng.”
Ông chủ Triệu đột nhiên tỏ ra kính cẩn, vội vàng chắp tay cung kính kiến lễ:
“Thất kính rồi, Hoàng Phủ lão đệ hổ phụ vô khuyển tử, lệnh lang quả là nhân tài! Sau này ắt thành đại nghiệp, ha ha! Đây là một chút tâm ý của tôi, chúc mừng cửa tiệm mới khai trương.”
Ông ta lắc lắc cái hộp tạo ra tiếng kêu, như sợ rằng người ta không biết trong đó là tiền, Hoàng Phủ Quý khinh bỉ thầm trong lòng, nhưng trên khuôn mặt lại cười híp mắt nói:
“Đến là được rồi, còn tặng lễ vật gì nữa, ông chủ Triệu thật khách sáo quá rồi, mau, mời ông vào trong, lão thất, đưa ông chủ Triệu vào trong, nhớ là tiếp đãi cho tốt đó.”
.........
Hoàng Phủ Quý phát ra hơn một trăm tấm thiếp mời, cuối cùng đã có hơn tám mươi người đến, đều là những người bạn giao tình mấy chục năm của Hoàng Phủ Quý, họ đem theo lễ vật, cùng với những lời chúc mừng, từ sáng sớm đã lần lượt xuất hiện ở phía trước cửa tiệm cầm đồ.
Tất cả mọi người trên dưới của tiệm cầm đồ đều mồ hôi nhễ nhại, ngay cả vợ con Hoàng Phủ Quý cũng ra phụ giúp một tay, Hoàng Phủ Quý dẫn theo con trai Trung Dũng đứng ở ngoài cửa đón khách, La tú tài thì phát huy tài ăn nói của hắn, cùng trò chuyện uống trà với các khách, thỉnh thoảng lại đem đến ọi người một trận cười, mặc dù danh tiếng của La tú tài không tốt lắm, nhưng vào lúc này, ai lại để ý những chuyện vặt vãnh này chứ!
Vợ của Hoàng Phủ Quý chịu trách nhiệm nấu nước phá trà, ngay cả vợ của La tú tài cũng đến phụ giúp, vài gã nhân viên thì chạy đôn đáo trong ngoài, bưng trà rót nước, dẫn khách vào trong, trưng bày các lễ vật, chạy đến tưởng chừng rụng rời cả đôi chân.
Đương nhiên, Vô Tấn là một ngoại lệ, cửa tiệm có bận rộn hơn nữa thì dường như cũng không liên quan đến cậu ta, từ trước đến giờ cậu không hề miễn cưỡng bản thân làm bất kỳ điều gì mà mình không muốn làm, cậu không miễn cưỡng bản thân, thế thì người khác cũng đừng hòng miễn cưỡng cậu.
Hoàng Phủ Quý ở ngoài cửa tiếp đón khách, nhưng Vô Tấn lại khoanh tay đứng ở bên cầu phía đằng xa ngắm cá bơi lội trong hồ, dáng vẻ vô ưu vô lo, tư do tự tại, Hoàng Phủ Quý giả vờ như không trông thấy, nhưng Trung Dũng con trai ông ấy dường như là cảm thấy chướng mắt, kéo lấy áo của phụ thân, bĩu môi nhìn về phía Vô Tấn, ý tức là muốn nói,
“Tại sao nó có thể như vậy?”
Hoàng Phủ Quý cười một cách ủ dột nói: “Nó mới mười bảy tuổi thôi, vẫn còn nhỏ mà!”
Bất kỳ một lý do nào cũng không thể thuyết phục hơn là câu nói này, khiến cho Trung Dũng cười cũng không được mà khóc cũng không xong, chỉ đành mặc kệ hắn, trong lòng Hoàng Phủ Quý là rõ hơn ai hết, cái này thực ra là Vô Tấn không muốn để cho người khác biết hắn mới là ông chủ lớn của tiệm cầm đồ này, hắn hoàn toàn có thể đến nơi khác vui chơi uống rượu, nhưng hắn lại không thể bỏ mặc tiệm cầm đồ không lo, cho nên mới ở lại đây, bản thân hắn tối qua có nói với ông ta, có hơi lo lắng người nhà của Hoàng Gia đến gây rồi.
“Chúc mừng! Chúc mừng! Chúc mừng lão Quý đã đạt thành tâm nguyện bấy lâu nay, đã mở được tiệm cầm đồ của chính mình.”
Từ trên cầu một vào người khách bước xuống, giọng nói rất to, còn cách tiệm cầm đồ mười mấy bước mà đã nghe văng vẳng tiếng nói từ xa, điều này khiến cho Vô Tấn cũng không kìm được mà nhìn về phía hắn, người đến là một gã đàn ông trạc bốn mươi tuổi, trên người mặc một bộ đồ võ sĩ màu trắng, dáng vẻ khôi ngô, mắt hổ mày rậm, cùng với chiếc mũi sư tử, trông rất có khí thế.
Người đàn ông này Vô Tấn chưa hề gặp qua, nhưng hai người tùy tùng phía sau hắn đang gánh một rương lễ vật, trên người cũng mặc bộ đồ võ sĩ màu trắng giống như chủ nhân, chỉ không giống là trên chiếc áo có in chữ, phía trước một chữ chấn, phía sau một chữ uy, có hơi giống với hiệu phục của công sai.
Nhìn thấy những chữ lớn in trên y phục của hai người tùy tùng, Vô Tấn đã biết người đàn ông này là ai, là ông chủ của Chấn Uy tiêu cục, cũng là tổng tiêu đầu Trương Bá Đạo.
Việc mở tiêu cục ở Đại Ninh triều, cũng giống như mở công ty bảo vệ ở hậu thế vậy, là cần có một số bối cảnh quan phủ, “hiệp dĩ võ loạn cấm”, vương triều Đại Ninh nghiêm cấm các môn phái võ lâm, cái gì mà phái Thiếu Lâm, phái Võ Đang, phái Nga Mi,... tất cả đều là những thứ mà trong tiểu thuyết của đời sau mới có, chí ít là vương triều Đại Ninh không có, nhưng mà các môn phái giang hồ thì có, từ lâu thì đã bị nghiêm cấm rồi, ví dụ như Giang Hoài Tào bang, Diêm bang, Trà bang,... tất cả những cái này đều là những tập đoàn lợi ich giữa các người dân, hơi giống với các tập đoàn ngành nghề ở Âu Mỹ ở đời sau, đều là những tổ chức tự phát, không chịu sự khống chế của quan phủ, huyện Duy Dương cũng có một bang phái ở cảng biển, rất có danh tiếng trên cả nước.
Tiêu cục thì không giống, nó là thiệp võ chuyên nghiệp, cần tiến hành đăng ký nghiêm ngặt các thủ tục ở quan phủ, tất cả các nhân viên trong tiêu cục đều phải đăng ký, hơn nữa tiêu cục có thể sử dụng đao, súng trường cùng các vũ khí bị nghiêm cấm khác, cho nên mỗi một binh khí của tiêu cục đều phải tiến hành đăng ký với quan phủ, người chủ muốn mở tiêu cục, cũng buộc phải có tư cách võ sĩ.
Ngoài tiêu cục ra, còn có các võ quán khác cũng vậy, đương nhiên, đây là những võ quán có thương thiếp chính thức, còn những kẻ bán đao chợ đen, bỏ mạng dưới đất, làm đả thủ thích khách,... ở vương triều Đại Ninh cũng nhiều không kể xiết.
Chấn Uy tiêu cục là tiêu cục lớn nhất ở huyện Hoài Dương, danh tiếng rất tốt, mười năm nay vận tiêu cho khách hàng chưa từng làm mất hàng hóa, tiêu cục này rất có tiếng tăm trong ngành.
Ông chủ Trương Bá Đạo từ nhỏ đã chơi với Hoàng Phủ Quý, giao tình giữa hai người rất sâu đậm, lần trước mở xổ số cũng may là có sự giúp đỡ của ông ta.
Hoàng Phủ Quý cười đến híp cả mắt, bước lên phía trước chắp tay cung kính nói:
“Lão Sơn Miêu, chẳng phải lão nói là để con trai lão đến sao? Sao giờ lại tự mình đến vậy.”
“Lúc nãy vừa nhận một mối làm ăn, tiểu Sơn Miêu dẫn theo vài huynh đệ đi Kinh Thành rồi, nên ta đành đến vậy, sao hả, ông chê ta ăn uống nhiều, ăn đến ông nghèo luôn sao?”
“Ngược lại là đằng khác, tôi không chê ông ăn nhiều, tôi chỉ sợ là ông làm các khách của tôi giật mình thôi.”
Trương Bá Đạo cười sảng khoái,
“Nói gì vậy hả, hôm nay có thế nào tôi cũng sẽ để mặt mũi cho ông mà.”
Ông ta lại cho Trung Dũng một quyền, cười mắng:
“Tiểu tử thúi này, đến tiêu cục của ta tập võ đi, trông giống như cây giá đậu vậy, lần nào gặp ta cũng thấy khó chịu, ta nói trước rồi đó! Tiểu Bình nhi nhà ta không thích ngươi như vậy đâu.”
Trung Dũng thích con gái Trương Tiểu Bình của Trương Bá Đạo, hai người là thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên, ai nấy cũng đều hiểu tâm ý của đối phương, lúc bấy giờ Trung Dũng không dám nhiều lời, chỉ biết gãi đầu mà cười, cố gắng để lại một ấn tượng tốt cho nhạc phụ tương lai.
Trương Bá Đạo cũng chỉ là nói đùa thôi, nhưng đôi mắt hổ của ông ta lại tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng đã nhìn thấy Vô Tấn ở bên bờ hồ, đây mới chính là mục đích thực sự mà hôm nay ông ta đến, thủ hạ của ông ta nói cho ông ta biết Hoàng Phủ Quý có một người cháu, chính là chủ mưu phía sau vụ xổ số lần trước, hơn nữa lại có mối quan hệ không bình thường với Tô thích sứ mới đến.
Làm trong ngành tiêu cục này, điều quan trọng nhất là phải có mối quan hệ tốt với quan phủ, quan hệ giữa Trương Bá Đạo và huyện nha cực kỳ tốt, quan hệ của ông ta với Triệu tư mã ở quận nha cũng không tệ, loại giao tình đó có thể cùng nhau ngồi uống rượu hoa, nhưng với Tô thích sứ mới đến thì ông ta không có cách nào tiếp cận được, ông ta nghe nói Vô Tấn và Tô thích sứ dường như có giao tình, ông ta bèn ghi nhớ trong lòng.
“Mau! Đem lễ vật vào trong.”
Trương Bá Đạo vẫy tay, hai người đồ đệ bèn gánh rương lễ vật lên, đi theo lão thất vào trong tiệm cầm đồ, lúc này đây lại có mấy người khách đến, Hoàng Phủ Quý bèn cười nói với Trương Bá Đạo:
“Tôi không tiếp đãi lão nữa, lão tự mình vào trong tìm chỗ ngồi uống trà nha!”
“Ông đi đi, ta tự đi vòng quanh được rồi.”
Trương Bá Đạo chắp tay phía sau lưng từ từ bước đi, dạo quanh một vòng, bỗng nhiên bát giác đến bên cạnh Vô Tấn,
“Lão đệ, xin chào!”
Mặc dù Vô Tấn là cháu của Hoàng Phủ quý, nhưng Trương Bá Đạo lại không dám nhận mình lớn hơn, Vô Tấn cũng chỉ khẽ gật đầu, đơn giản cười nói:
“Chào ông chủ Trương!”
“Ồ! Cậu biết ta sao?”
“Có nghe bọn Mã Tam Quế nhắc qua cho nên tôi mới biết.”
Mã Tam Quế là tiêu sư dẫn đầu của tiêu cục đã đến giúp đỡ trong lần mở xổ số lần trước, cũng chính là đồ đệ của Trương Bá Đạo, Trương Bá Đạo ha ha cười lớn,
“Mấy thằng ranh đó, đã nói xấu gì ta vậy hả?”
“Bọn họ nói ông chủ Trương hành hiệp trượng nghĩa, ở huyện Duy Dương không ai là không tán dương ông.”
Thái độ của Vô Tấn vẫn rất ư thản nhiên, không lạnh cũng không nóng, mặc dù Trương Bá Đạo trông có vẻ như ngẫu nhiên gặp được hắn, nhưng Vô Tấn lại cảm giác rất rõ ràng là Trương Bá Đạo này cố ý tiếp cận hắn, tuy còn chưa biết được dụng ý của ông ta, nhưng kinh nghiệm của đời trước của Vô Tấn nói cho hắn biết, vô sự ắt không đến (không có chuyện gì thì không đến), Trương Bá Đạo cố ý tiếp cận hắn, nhất định là có dụng ý gì đó.
“Hai năm nay lão đệ đã có thành tựu lớn ở đâu rồi sao?”
Trương Bá Đạo nói quanh quẩn một hồi, từng bước từng bước thăm dò Vô Tấn, ông ta không thể nào nói thẳng là: “Sao cậu lại quen với Tô thích sứ?” Như vậy thì cũng thật là quá đường đột rồi, ông ta đường đường là ông chủ của Chấn Uy tiêu cục, đương nhiên là phải hỏi thăm một cách uyển chuyển hơn rồi.
“Tôi làm gì có thành tựu lớn gì chứ! Ông chủ Trương đã quá đề cao tôi rồi, chỉ là lăn lộn bên ngoài, kiếm bữa cơm ăn thôi.”
Vô Tấn khá là lão luyện, không hề tương xứng với tuổi tác của hắn, điều này khiến cho Trương Bá Đạo kêu thầm lợi hại, nhưng ông ta lại càng có hứng thú hơn, không do dự mà dò hỏi:
“Ta nghe ngũ thúc của cậu nói, bảy năm trước cậu bị tổ phụ đưa đến Tề Châu, không biết là ở chỗ nào của Tề Châu?”
Trương Bá Đạo đã nghe nói Tô thích sứ là người quận Đông Thái của Tề Châu, nếu như Vô Tấn cũng ở quận Đông Thái của Tề Châu, thế thì ông ta đã đoán được một ít rồi.
Không ngờ Vô Tấn bỗng nhiên ha ha cười nói:
“Tôi đã ở rất nhiều nơi của Tề Châu! Bản thân tôi cũng không nhớ rõ nữa, lúc đó còn quá nhỏ.”
Vô Tấn nói một cách mơ mơ hồ hồ, không chịu nói rõ, điều này khiến cho Trương Bá Đạo hơi thất vọng, tên tiểu tử này thật là xảo quyệt, ông ta vẫn còn chưa cam tâm, còn muốn hỏi nữa, nhưng chính vào lúc này, Hoàng Phủ Quý đã gọi ông ta, âm thanh còn có vẻ kinh hoàng, “Bá Đạo! Bá Đạo!”
Trương Bá Đạo quay đầu lại nhìn, bất giác ông ta sững người, chỉ thấy hai mươi mấy tên du côn bặm trợn đang từ bốn phía đi đến.
“Ồ! Khai trương tiệm mới à, thật là linh đình, chúc cho tài khí cuồn cuộn, ngày nào cũng phát tài, được rồi, thưởng cho các huynh đệ một ít tiền rượu đi nào!”
@by txiuqw4