Trương Lũng bưng chén rượu ngồi xuống bên người Vô Tấn, thấp giọng cười hỏi.
Vô Tấn lắc đầu, cười khổ một tiếng nói:
- Tạm thời không có việc gì, chỉ sợ rượu này có tác dụng chậm, đến lúc về phải nằm xuống nghỉ ngơi.
Dừng một chút, Vô Tấn lại hỏi hắn:
- Trương tướng quân, ta gần đây có chút việc tư, cần ít nhân thủ, ngươi xem trên quy củ có khả năng không?
- Không biết Tướng quân cần bao nhiêu người?
Vô Tấn trong nội tâm tính toán thoáng một chút, nói:
- Đại khái cần ba bốn mươi người.
Trương Lũng nghĩ nghĩ, liền cười nói:
- Triều đình vừa hạ ý chỉ, Tú Y vệ cùng Mai Hoa vệ đóng quân ở kinh thành, muốn điều động hai Ngũ trở lên, phải có Tướng quân phê chuẩn, điều động một Đội trở lên, nhất định phải có Đại tướng quân phê chuẩn, nhưng ta phát hiện trong này có một lỗ hổng, Tướng quân có thể chui vào chỗ sơ hở này.
- Sơ hở gì?
- Tướng quân, ta nghiên cứu qua ý chỉ của lệnh điều binh này, trên ý chỉ, chỉ nói điều động hai Đội trở lên là cần phê chuẩn, Tướng quân có thể không cần điều động cả một chi quân, ví dụ chúng ta có hai mươi Đội, mỗi Đội rút hai người, tổng cộng là bốn mươi người, có thể lấy lý do là nghỉ phép ra quân doanh, cái này không trái với ý chỉ, tướng quân nếu như muốn, ta có thể an bài.
- Được rồi! Ta ngày mai sẽ dùng, vậy làm phiền ngươi.
- Người một nhà, Tướng quân không cần khách khí?
Trương Lũng cười cười, liền quay trở lại chỗ ngồi của mình.
Vô Tấn bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, Trương Lũng này giống như cùng mình có chút quan hệ thân thích, bá phụ hắn là Trương Sùng Tuấn, mà Trương Sùng Tuấn lại là dượng của mình, coi như có chút thân thích xa, vậy mình nên xưng hô hắn là gì? Vô Tấn cảm giác não trái của mình là nước, não phải là bột mì, hai cái trộn lại là bột nhão, cái gì cũng nghĩ không ra.
Lúc này, nhạc nữ từ cửa sau lặng lẽ đi vào, ngồi ở sau lưng Vô Tấn, lại ôm lấy tỳ bà, Vô Tấn quay đầu lại nhìn nàng một cái, nàng gật gật đầu, đem một truyền đơn màu vàng cuốn thành ống, lặng lẽ đưa cho Vô Tấn, Vô Tấn nhận lấy truyền đơn, hắn tạm thời không muốn xem, liền bỏ vào trong tay áo, hướng nàng cười cười, tỏ vẻ cảm tạ.
Nhạc nữ mặt đỏ lên, không dám nhìn Vô Tấn, cúi đầu, nàng vừa rồi vụng trộm nhìn danh thiếp của Vô Tấn, thế mới biết, nguyên lai hắn là hoàng tộc, là Lương Quốc công, cao đến mức làm cho nàng không cách nào ngưỡng mộ, nhưng trong nội tâm nàng đã có một cọc tâm sự khác.
- Hoàng Phủ tướng quân!
Đại chưởng quỹ của Bách Phú tửu lâu đi vào gian phòng, ngồi bên cạnh Vô Tấn, đem hóa đơn để ở trên bàn trước mặt hắn, Vô Tấn liếc qua, tổng cộng ba trăm linh chín lượng, xóa số lẻ, tổng cộng ba trăm lượng.
Hắn lấy ra ba tờ ngân phiếu trăm lượng, đưa cho chưởng quỹ, chưởng quỹ nhẹ nhàng thở ra một hơi, nhanh chóng rời khỏi phòng.
Vô Tấn đứng lên, hướng mọi người cười nói:
- Trước tiên ta hỏi thoáng một chút, có ai uống say hay không?
Có ba gã Đội trưởng uống hơi nhiều, đã gục xuống bàn ngủ rồi, có người ra sức đẩy bọn hắn, bọn hắn chậm rãi bò lên, trong miệng lầm bầm:
- Ta không có uống say! Không có say!
Vô Tấn liếc nhìn bọn hắn, lại tiếp tục nói:
- Rất tốt, không có người uống say, mọi người cũng cơm nước no nê, buổi chiều, quân doanh còn có chính sự, hôm nay đến đây là đủ, mọi người trở về!
Mọi người liên tục đứng dậy, giúp nhau dìu dắt đi ra ngoài, Vô Tấn cũng quay người đi ra, nhạc nữ lại đem đai lưng đưa cho hắn:
- Công tử, ngươi quên cái này.
- Ta thật hồ đồ, đa tạ!
Vô Tấn nhìn nàng thật sâu, liền quay người đi rồi, nhạc nữ nhìn qua bóng lưng Vô Tấn, trong ánh mắt tràn đầy thần sắc phức tạp, bờ môi cắn đến trắng bệch:
- Nhưng hắn là Hoàng tộc ah!
Buổi chiều, bốn mươi hai tên Mai Hoa vệ tinh nhuệ xuất hiện ở Lan Lăng vương phủ. Lúc này, cách thời điểm Vô Tấn ly khai Bách Phú tửu lâu vừa mới một canh giờ, bốn mươi hai tên Mai Hoa này là Trương Lũng từ trong một ngàn binh sĩ, tỉ mỉ chọn lựa, phần lớn xuất thân bần hàn, cùng quyền quý không có bất cứ quan hệ nào, quan trọng hơn là, mỗi người bọn hắn võ nghệ đều cao cường, khôn khéo tài giỏi.
Tuy Lan Lăng vương phủ cũng có gia đinh hộ viện, hơn nữa võ công cũng không kém, nhưng Vô Tấn phát hiện, bọn hắn không phải là người mình cần. Bọn hắn phần lớn không rõ lai lịch, so sánh tản mạn, giang hồ ẩn sĩ các nơi, hắn cần là quân nhân chân chính, là binh sĩ xem quân lệnh như núi.
Từ trong Mai Hoa vệ chọn lựa, không thể nghi ngờ là lựa chọn tốt nhất, Vô Tấn cũng có tâm tư của hắn, tuy có thể để cho Trần thị huynh đệ đến suất lĩnh bốn mươi người này, nhưng Trần thị huynh đệ cũng không phải chỉ huy tốt, bọn hắn chỉ là đến trợ giúp hắn, không phải đến cống hiến cho hắn, hắn đang muốn bồi dưỡng tâm phúc của mình.
Bốn mươi hai quân sĩ này, đều dùng danh nghĩa nghỉ phép ly khai quân doanh, mãi đến khi Vô Tấn ly khai kinh thành, bọn hắn cũng phải nghe lệnh của Vô Tấn.
Trong đại sảnh, bốn mươi hai binh sĩ dáng người khôi ngô, xếp thành bốn hàng ngay ngắn, chờ Vô Tấn phân công nhiệm vụ.
- Ngươi tên là gì?
Vô Tấn hỏi một gã binh sĩ mặt đỏ bên trái, hắn xem như một quan quân cấp thấp.
- Hồi bẩm Đô úy, ty chức Tôn Kiến Hồng, người Quan Trung, hiện giữ chức Ngũ trưởng.
Vô Tấn gật gật đầu, lại hỏi một quân sĩ chức vụ tương đối cao khác:
- Vậy còn ngươi?
- Ty chức Lạc Thắng, người Tấn Dương quận, cũng là Ngũ trưởng.
Lúc Trương Lũng chọn lựa binh sĩ, đã cân nhắc rất chu đáo, có ý chọn hai Ngũ trưởng có kinh nghiệm cùng năng lực mạnh nhất, như vậy, Vô Tấn có thể chỉ huy dễ dàng.
- Rất tốt, hai người các ngươi được lĩnh hai mươi người, trong khoảng thời gian này, chỉ nghe lệnh của ta.
Hai gã Ngũ trưởng cùng một chỗ quì xuống:
- Tuân lệnh!
Vô Tấn lại hướng những người khác nói:
- Ta trong khoảng thời gian này, cần làm rất nhiều chuyện, cho nên đặc biệt điều các ngươi đến đây tương trợ, ta hy vọng sau khi chúng ta ở chung một thời gian ngắn, các ngươi đều có thể trở thành tâm phúc của ta, ta cũng sẽ không bạc đãi các ngươi, trước thưởng mỗi người năm mươi lượng bạc!
Mọi người đại hỉ, đồng loạt quỳ xuống nói:
- Nguyện vì Tướng quân xuất lực!
Bốn mươi tên binh sĩ đều xuống dưới nghỉ ngơi, trong đại sảnh chỉ còn lại hai gã Ngũ trưởng, Vô Tấn trước hỏi bọn hắn:
- Bình thường Mai Hoa vệ dùng phương thức gì để liên lạc qua lại?
- Hồi bẩm Tướng quân, bình thường là dùng bồ câu đưa tin, Mai Hoa vệ có bồ câu đưa tin được huấn luyện chuyên môn, thủ hạ chúng ta đều có bồ câu đưa tin này, bọn hắn lẫn nhau có thể dùng bồ câu đưa thư từ qua lại, phi thường tiện lợi, chỉ là chúng ta không mang bồ câu đưa tin theo.
- Cái này không có vấn đề, ta quay lại có thể đem đến.
@by txiuqw4