- Con có một vật tuy không phải là nhạc khí, nhưng chế tác căn bản tương tự, không biết cậu có thể làm ra không?
Nói xong hắn đưa một chồng hồ sơ dày đặc cho Trần Cẩm Đoạn, Trần Cẩm Đoạn nhìn rõ phác thảo sơ đồ trên đó hắn chưa từng nhìn thấy, Vô Tấn vẽ một cây súng đây chính là đồ vật mà Đại Ninh vương triều chưa bao giờ có, hắn đã phân giải rõ ràng mỗi một linh kiện đều có bản vẽ, lớn nhỏ vô cùng chuẩn xác, Trần Cẩm Đoạn làm nhạc khí vô cùng tinh xảo, cái này hoàn toàn phù hợp với yêu cầu của hắn.
Quan trọng hơn là Vô Tấn có thể tin tưởng Trần Cẩm Đoạn hắn thay mình làm bí mật này cũng không để lộ ra ngoài được.
Trần Cẩm Đoạn mặc dù không biết đây là vật gì nhưng biết mình có thể làm ra liền gật đầu nói:
- Tối đa là nửa tháng ta có thể làm xong.
Vô Tấn trầm ngâm một thoáng rồi nói:
- Đồ vật này ý nghĩa trọng đại cho dù mợ cũng không thể để cho biết, nó liên quan tới tính mạng của ta.
Trần Cẩm Đoạn nghiêm nghị gật đầu:
- Công tử yên tâm chúng ta là người một nhà, tính mạng của công tử chính là tính mạng của ta.
Vô Tấn đem cái bao màu đen đặt lên trên bàn bên trong có thanh âm ống sắt va đập hắn mở từ trong ra hai cái ống đồng đây chính là thứ mà lần trước hắn đến cửa hàng binh khí vô tình mua được.
Ở trong lịch sử súng dĩ nhiên là chưa xuất hiện, cũng không cách nào chế tạo ra ống sắt phù hợp.
Vô Tấn đã nhìn qua những ống này, dùng để thổi mũi tên, cũng tạm gọi là phù hợp, Vô Tấn cũng đã từng thử qua việc chế súng hỏa dược ở thời đại này không có vấn đề gì, mấu chốt là linh kiện yêu cầu độ chính xác rất cao, hắn đã xem qua nhưng mấy lần đều thất bại.
Ngoại trừ nòng súng, còn có vài đoạn gỗ đây là dùng để làm báng súng và thân súng.
Vô Tấn kiếp trước sưu tầm qua vài cây súng đối với mấy linh kiện này hiểu rõ như lòng bàn tay, nhưng nếu để cho hắn làm súng mồi lửa thì hắn thực sự không biết.
Hắn đem tất cả đồ vật để lên trên bàn mà cười nói:
- Những nguyên liệu cần thiết đều ở trong bọc này.
Cậu mợ của Kinh Nương ở trong Tụ Hiền phường, xảo hợp ở chỗ cách chỗ bọn họ không xa chính là phủ đệ của Quan Tịch, phủ đệ không lớn chiếm diện tích chỉ khoảng mười mẫu, lão trạch của Quan gia là ở Duy Dương huyện đây bất quá chỉ là nơi ở của Quan gia tại kinh thành, cho nên chỗ này không có nhiều người, chỉ có mười nha hoàn và người hầu, còn có hai tiểu thiếp hầu hạ Quan Tịch hàng ngày.
Tuy nhiên những ngày nay Quan Tịch cùng với nhi tử Quan Hiền Câu đều ở chỗ này, hắn đang tập trung cho khoa cử, từ sau sự kiện La Khải Ngọc bộc phát chuyện cạnh tranh cầu hôn Tô gia liền lập tức trở nên trầm lạnh xuống.
Hiện tại cuộc cạnh tranh giữa ba nhà đã trở thành cuộc cạnh tranh giữa hai nhà là Lương vương và Thân Quốc Cữu, Tề vương đã bị loại ra khỏi ván cục.
Nhưng Tô gia chưa có câu trả lời thuyết phục, lý do đơn giàn là phải chờ cho tới khi gia chủ Tô Tốn trở về mới nói.
Những ngày nay Quan Hiền Câu vô cùng bình tĩnh, ở trong nhà khắc khổ học hành, trước đó vài ngày hắn cơ hồ uống rượu và dạo thanh lâu, nhưng bây giờ đã hoàn toàn đổi thanh.
Trong lòng Quan Hiền Câu rất rõ, luận về địa vị hắn chênh lệch so với Hoàng Phủ Vô Tấn tới vạn dặm, luận thế gia bối cảnh, người ta là người kế thừa Lương vương, luận nhân phẩm, Hoàng Phủ Vô Tấn và La Khải Ngọc khác nhau, thậm chí còn không đi chơi thanh lâu.
Còn nữa, Tô Hàn Trinh cũng rất thưởng thức hắn, Tô Hàn Trinh là tâm phúc của thái tử,hắn đương nhiên sẽ không ủng hộ chuyện chất nữ gả cho người của Thân Quốc Cữu.
Đủ loại điều kiện phân tích Quan Hiền Câu cảm thấy mình không thể nào cạnh tranh với Hoàng Phủ Vô Tấn, nhưng hắn cũng có hai ưu thế một là Thân Quốc Cữu cầu thân cho hắn, với địa vị của Thân Quốc Cữu ở trong triều đình, Tô gia không thể không cân nhắc.
Về học thức có thể nói đây là mặt duy nhất mà Quan Hiền Câu vượt qua Hoàng Phủ Vô Tấn, hắn ở Duy Dương huyện bài danh thứ nhất, ở Đông Hải quận bài danh thứ hai, lại đang được tư cách cống cử sĩ mà Hoàng Phủ Vô Tấn thì ngay cả là tú tài cũng không phải.
Nói khó nghe một chút, hắn là không học vấn không nghề nghiệp, Quan Hiền Câu đã nghe ngóng qua trước kia Vô Tấn không học một ngày, từ bé đã là một kẻ ngu, so với học thức của hắn thì khác biệt một trời một vực.
Nhưng trong lòng Quan Hiền Câu cũng hiểu rõ, một cống cử sĩ không thể nào có sức nặng bằng người kế thừa Lương vương, huống chi Tô Tốn là quốc tử giám Tế Tửu, một cống cử sĩ trước mặt y hoàn toàn không đáng nhắc tới.
Trừ phi là trạng nguyên thì mới có thể ưỡn ngực cạnh tranh với Vô Tấn, thế nhưng mà trạng nguyên thì hắn không dám mơ tưởng, thậm chí ngay cả thi đậu tiến sĩ cũng là điều rất xa vời, nếu như hắn không đậu tiến sĩ thì hắn tuyệt đối không còn hi vọng.
Tiến sĩ! Quan Hiền Câu mấy ngày nay nằm mơ cũng muốn mình đề tên bảng vàng lấy được nữ tử Tô gia Tô Hạm mỹ mạo kia, nàng tên là Tô Hạm, gần đây Quan Hiền Câu mới biết được.
Hắn phải có hành động mấy ngày nay hắn một mực đợi chờ cơ hội, hôm nay cơ hội của hắn cuối cùng cũng đã tới, đêm hôm qua phụ thân nói cho hắn biết, lễ bộ lang trung Hoàng Hồng Nguyên đã hoàn toàn đồng ý giúp hắn, tuy nhiên Hoàng Hồng Nguyên bị cách ly, xế chiều hôm nay người nhà họ Hoàng sẽ mang tới chút vật phẩm thiết yếu, muốn hắn chuẩn bị một số tờ giấy.
Hoàng Hồng Nguyên bị ngăn cách bởi trường thái học và trong tàng thư lâu, có Tú Y vệ nghiêm mật giám thị không thể nói chuyện, chỉ có thể mang ít đồ, hơn nữa còn phải trải qua điều tra nghiêm khắc.
Điều này quả thực khiến cho Quan Hiền Câu phải hao tâm tổn trí, nếu đã bị lục soát muốn mang giấy cho Quan Hiền Câu là một điều cực kỳ khó khăn.
Suy nghĩ một buổi cuối cùng Quan Hiền Câu cũng nghĩ ra biện pháp, hắn chuẩn bị một số đan dược mà Hoàng Hồng Nguyên thường dùng, loại đan dược này phải bóp nát lạp hoàn sau đó mới có thể dùng, hắn đem giấy cất ở trong đó, Hoàng Hồng Nguyên ngày dùng ba viên, Quan Hiền Câu chuẩn bị cho hắn chín viên, trong vòng ba ngày Hoàng Hồng Nguyên sẽ thấy tờ giấy kia.
Mà người nhà của Hoàng Hồng Nguyên thì năm ngày sau có cơ hội gặp hắn lần thứ hai, khi đó bọn họ có cơ hội mang đề mực ra.
Đan dược đã chuẩn bị xong, Quan Hiền Câu kiểm tra cuối cùng một lần, sau đó đem mấy viên đan dược bỏ vào bao nhỏ mà đi ra ngoài, đi tới nhà Hoàng gia giao cho bọn họ.
@by txiuqw4