Tô Hạm cười nói;
- Muội vẫn cẩn thận, ta lại quên cái này.
Kinh Nương cất tiếng nói;
- Chỉ là từ nhỏ muội vẫn hay sợ, cảm thấy bên người phải mang một số thứ đáng giá mới an toàn.
Tô Hạm nhẹ nhàng cười nói:
- Viên minh châu này không những đáng giá mà còn có tác dụng, xe ngựa đi trong đêm cũng không cần nến nữa rồi.
Lúc này kim bài rời khỏi thành ở trong tay Vô Tấn, thời gian dần trôi qua xe ngựa đã tới cửa thành phía đông, ở bên cạnh Vô Tấn còn có hai mươi người là thị vệ vương phủ.
- Công tử người nhìn phía trước đi.
Đầu lĩnh thị vệ chỉ về cửa thành phía trước mà nói.
Vô Tấn thấy ở phía trước cửa thành được từng ngọn đuốc chiếu sáng có mấy trăm người đang rời khỏi thành, ở chính giữa có ba chiếc xe lớn, Vô Tấn nhận ra đó là xe ngựa của Tề vương.
Đội ngũ của Tề vương sau khi rời khỏi thành cũng không dám dừng lại nhanh chóng biến mất ở trong sương mù.
Đợi một lúc lâu Vô Tấn mới từ từ tiến lớn, đội binh sĩ tiến lên ngăn lại, giáo úy cửa thành họ Phương hắn cảm thấy kỳ quái bình thường buổi tối có rất ít người ra ngoài, tại sao hôm nay lại có tới hai nhóm.
Hắn đi tới phía trước, thấy là Vô Tấn liền chắp tay nói;
- Hóa ra là Lương quốc công xin hỏi quốc công có lệnh bài rời thành không?
Chuyện Vô Tấn được phong làm Lương tự vương vẫn chưa có ai biết, Vô Tấn lấy ra kim bài mà Giang Yêm ình nói:
- Cái này có thể chứ?
Phương giáo úy nhìn qua thấy đúng là kim bài nội vệ liền bắt đầu kính nể, vung tay lên:
- Mở cửa thành.
Hắn đem kim bài trả lại cho Vô Tấn:
- Kim bài này có thể ra khỏi thành tướng quân mời.
Cửa thành từ từ ởở ra, xa phu dần thúc ngựa, đúng lúc này ở phía sau truyền tới tiếng vó ngựa dồn dập, ở phía xa xa nghe thấy có người đang gọi to gì đó.
Vô Tấn thầm kêu không ổn, hắn dùng kiếm đâm vào mông con ngựa kéo xe, ngựa bị đau bỗng nhiên tăng tốc chạy như điên, xông ra khỏi cửa thành, ở phía sau một đội xe ngựa chạy tới hô to:
- Đóng cửa thành, Điền đại tướng quân có lệnh không cho bất kỳ kẻ nào ra vào.
Giáo úy ngây người nhưng mà đội xe ngựa đã ra khỏi thành rồi, muốn bắt bọn họ về cũng là điều không thể.
Đọi kỵ binh đuổi tới, thấy đô úy cầm đầu đã để xe ngựa rời khỏi thì chửi ầm lên:
- Khốn kiếp ta gọi sao ngươi không nghe?
Phương giáo úy không dám phản kháng, cúi đầu xuống nói:
- Ở trong đêm mưa nghe không rõ, bọn họ ra ngoài nên không kịp ngăn cản.
Đô úy nhìn thấy xe ngựa rời khỏi, đành phải hỏi:
- Người ra khỏi thành là ai?
- Bẩm tướng quân đầu tiên là Tề vương ra khỏi thành sau đó là Lương quốc công, trên tay của hắn còn có kim bài của nội vệ.
Cũng may không phải là người của thái tử, đô úy tướng quân lại nói:
- Điền đại tướng quân có lệnh, bất kể là thái tử hay là thân vương hay là thánh chỉ cũng không cho kẻ nào đi ra, cũng không cho quân đội vào thành, hừng đông rồi cũng không được mở cửa, chỉ khi nào có lệnh mới được mở.
- Vâng!
Phương giáo úy cuống quít phân phó đóng cửa thành lại.
Điền đại tướng quân chính là cửu môn đại tướng quân Điền Hưng chính là nòng cốt của Sở vương hệ, nắm giữ một chi quân đội.
.......
Ở ngoài cửa một đám quân đội đông nghịt chạy tới dưới thành, cho dù trong đêm mưa thị lực của người ta không nhìn xa được, nhưng chi quân đội này vẫn khiến cho đám người trên thành chấn động
Quan quân họ Hà là một gã đô úy tướng quân hắn đã được mệnh lệnh của Điền đại tướng quân không cho bất kỳ quân đội nào vào thành.
Nghe nói hai vạn đại quân tới đô úy lập tức phản ứng đây chắc chắn là quân đội của đông cung muốn nhập thành rồi hắn liền khẩn trương, một mặt hắn thông báo cho Điền tướng quân một mặt không cho bất kỳ kẻ nào rời thành.
Đang đang từng thanh âm tiếng chuông vang vọng, nhiều đội ngũ võ trang đầy đủ xông lên đầu tường, rất nhanh hàng nghìn tên lính xuất hiện giương cung lắp tên, khẩn trương nhìn xuống phía dưới.
- Chúng ta là quân đội đông cung, phụng mệnh của thái tử, nhập vào thành.
Quân đội ở phía dưới cất tiếng nhưng ở trên không có bất kỳ người nào trả lời, sau nửa ngày trên đầu thành không có ai phản ứng.
Lão tướng dẫn quân tên là Phạm Tự cầm trong tay kim long bài của thái tử, đây chính là kim bài mà thái tử giao cho hắn để nhập đông cung, thái tử đã nói qua kim bài xuất hiện là tình huống khẩn cấp, nhất định phải vào kinh hộ giá.
Phạm Tự lo lắng vạn phần, hắn thúc ngựa tới kinh hô:
- Ta là đông cung đại tướng quân Phạm Tự, muốn lập tức vào thành, mong nhanh chóng mở thành ra.
Trả lời lại lời nói của hắn vẫn là một sự trầm mặc.
Vô Tấn rời khỏi cửa thành phía Đông không lâu, đã đi tới quân doanh của Mai Hoa vệ lúc này ở trong quân doanh đen kịt một mảnh, mưa đã hơi nhỏ nhưng chỉ có một chiếc đèn ở trước cửa, chỉ dẫn phương hướng để bọn họ tiến tới.
Xe ngựa chạy tới quân doanh vài tên quan quân canh giữ liền hỏi thăm:
- Là ai?
Vô Tấn thúc ngựa tiến tới trước nói:
- Là ta Hoàng Phủ Vô Tấn, mau mở cửa.
Lúc này Vô Tấn đã là tướng quân chức vụ cao nhất trong quân thủ vệ binh sĩ không dám ngăn cản liền mở hàng rào để xe ngựa đi vào.
Thủ hạ Trương Lũng của Vô Tấn đước bẩm báo thì nhanh chóng tiến tới trong lòng hắn kinh hãi hôm nay không phải là đại hỉ của đại tướng quân sao, sao tướng quân lại tới quân doanh/
Hắn sợ hãi bước tới thi lễ:
- Tướng quân xảy ra chuyện gì sao?
Vô Tấn gật đầu:
- Hoàng thượng đã xảy ra chuyện ở trong thành không an toàn, ta liền chạy về quân doanh.
Hắn lại chỉ vào một xe ngựa:
- Gia quyến nhà ta cung tới, mong sắp xếp giúp ta một chút.
Bọn họ đi vào bên trong sắp xếp, ở trong phòng Vô Tấn đang nghỉ ngơi uống trà thì bỗng nhiên trong bóng đêm truyền tới thanh âm chỉ thấy thị vệ Lưu Khánh cùng với hai tên binh lính chạy tới.
Vô Tấn tinh thần chấn động:
- Có tin tức gì sao?
Lưu Khánh vốn đi tới cửa thành phía Nam dò xét, hắn vội vàng thở hồng hộc nói:
- Công tử, ở cửa thành đã xảy ra xung đột.
Vô Tấn kinh hãi:
- Có chuyện gì vậy?
Là đông cung lục suất muốn vào thành thủ thành binh sĩ không chịu mở, song phương xảy ra tiễn chiến có không ít thương vong, nghe nói đại tướng quân của đông cung lục suất bị bắn trúng, hiện tại sống chết không rõ.
Vô Tấn không ngờ tình thế lại nghiêm trọng như thế, nếu hoàng đế không chết sự tranh đấu của thái tử và Thân Quốc Cữu sau này còn tăng lên, tuy nhiên như vậy cũng tốt.
- Vậy nội thành có tin tức gì không?
Lưu Khánh lắc đầu:
- Tất cả cửa thành đều đóng chặt không biết được tin tức gì.
Lúc này một giáo úy cất tiếng:
- Tướng quân chúng ta thông qua thư bồ câu cũng đã liên hệ với quân nha Mai Hoa vệ.
Một câu đã nhắc nhở Vô Tấn hắn liền nói:
- Mau chóng liên hệ với nội thành hỏi một chút tin tức của cung đình.
.....
@by txiuqw4