Tô Hạm lấy từ trên xe ngựa ra một bao nhân sâm lớn đưa cho Vô Tấn xem, đoán chừng bốn mươi cân chính là nhân sâm lần trước Tề Phượng Vũ mua.
Vô Tấn nhìn qua tòa phủ đệ này trong lòng cảm thấy phức tạp, kỳ thật hắn không muốn đi vào kỳ thật nếu không phải thăm tổ phụ hắn sẽ không bước vào phủ một bước.
- Đi thôi.
Hắn mang theo thê nữ nhanh chóng vào trong cửa.
Vừa tới cửa nhị thúc Hoàng Phủ Húc đã tới đón hắn, trên khuôn mặt nở ra nụ cười tươi:
- Chà Vô Tấn, cuối cùng con cũng tới, chúng ta đợi con rất lâu.
Lần trước Tô Hạm đã nói qua không dùng thân phận Lương Tự vương mà gặp, coi là người trong nhà, Vô Tấn biết Hoàng Phủ Húc đã là gia chủ chính thức hắn liền chắp tay:
- Nhị thúc đã lâu không gặp, thân thể thúc thế nào?
- Thân thể của ta không sao, nhưng mà tổ phụ của con thì thân thể không tốt lắm, tuổi tác lớn rồi, đoán chừng không chống được bao lâu.
Hoàng Phủ Húc liền mang một phụ nhân ba mươi mấy tuổi tới giới thiệu nói:
- Đây là thê tử ta mới lấy, họ Đoàn.
Vô Tấn vội vàng thi lễ;
- Hóa ra là nhị thẩm.
- Tiểu hất hữu lễ rồi.
Đoàn thị vội vàng đáp lễ, lại mời Tô Hạm các nàng đi vào trong phủ.
- Trác Khí và Trác Ngọc đâu? Bọn họ thế nào rồi.
Vô Tấn cười hỏi.
- Trác Ngọc đứa bé kia vẫn như cũ, hôm nay cùng với thê tử đi thăm nhạc phụ nhạc mãu, Trác Khí cũng không tệ lắm, phụ trách điền trang Hoàng Phủ gia, đoán chừng mấy ngày nữa sẽ trở về.
Vừa nói vừa đi không bao lâu sau bọn họ đã đi vào trong tiểu viện của Hoàng Phủ Bách Linh, Hoàng Phủ Bách Linh lúc này đang chống quải trượng ngồi trên ghế đá cười cười nhìn hắn, lưng của Hoàng Phủ Bách Linh lúc này cũng đã còng xuống, nhìn ra đại nạn sắp tới.
Vô Tấn thấy khóe mũi cay cay hắn tiến tới hai bước mà quỳ xuống nói;
- Tổ phụ tôn nhi đến thăm ông.
Hoàng Phủ Bách Linh cũng tuôn đầy nước mắt ra, vội vàng nói:
- Hài tử mau đứng lên.
Vô Tấn lấy ra một bao nhân sâm lớn đặt lên trên bàn đá:
- Tổ phụ đây là tôn nhi hiếu kính.
Hoàng Phủ Bách Linh run lẩy bẩy cầm lấy một củ nhân sâm mà cười nói:
- Không tệ là nhân sâm, Cửu Thiên lần trước nói là sẽ mang tới cho ta, bây giờ đã mang tới thực, cám ơn tấm lòng của các ngươi.
Hắn lại cười với Tô Hạm:
- Hài tử cám ơn con.
Hắn run rẩy đứng dậy, Vô Tấn đỡ lấy, Hoàng Phủ Bách Linh nói với nhi tử Hoàng Phủ Húc:
- Ngươi đi trước đi ta có mấy lời muốn nói với Vô Tấn.
- Vâng hài nhi xuống trước.
Hoàng Phủ Húc liền mang thê tử rời đi.
Hoàng Phủ Bách Linh cười với Vô Tấn:
- Hảo nhi tử đỡ ta tới phòng ngủ ta có mấy lời muốn nói với con.
Vô Tấn biết rõ tổ phụ muốn nói cái gì hắn liền liếc mắt cho thê tử, Tô Hạm vội vàng đỡ lão nhân hai người dìu Hoàng Phủ Bách Linh vào trong phòng.
Hoàng Phủ Bách Linh cho hai nha hoàn lui ra, từ từ ngồi xuống thở dốc một phen, nhìn thoáng qua Tô Hạm rồi lại nhìn Vô Tấn mà cười hỏi:
- Cửu Thiên cũng biết?
Vô Tấn gật đầu:
- Tôn nhi đều nói cho nàng biết rồi.
Hoàng Phủ Bách Linh mỉm cười:
- Như vậy cũng tốt phu thê đồng tâm cùng nhau chiến đấu.
Hắn lại nói với Tô Hạm:
- Hài tử con cũng đừng lo lắng lực lượng chúng ta rất mạnh, Vô Tấn nhất định sẽ thành công.
Tô Hạm yên lặng gật đầu:
- Con chỉ hi vọng tổ phụ có thể sống lâu tất cả mọi người bình yên vô sự.
- Nói không sai bình an là quan trọng nhất.
Hoàng Phủ Bách Linh lấy ra một khối ngọc bội đưa cho Vô Tấn:
- Ta ở nơi này có một số đồ vật trọng yếu đều là do phụ thân con để lại, còn có hai phong thư một cho con một cho Duy Minh, còn có bảo ấn của Tấn An hoàng đế và thái tử ấn của phụ thân con, vốn ta để trong nhà nhưng sợ già rồi bị Húc nhi vụng trộm lấy cho nên đã tửi tới Từ Vân am, am chủ là Vân Lâm đại sư là muội muội ruột của ta, nàng ta vô cùng đáng tin cậy bằng khối ngọc bội này, ngươi có thể đến đó lấy toàn bộ.
Từ Từ Vân Am trở về, tuyết rơi càng lúc càng nhiều, từng đoàn từng đoàn tuyết từ trên bầu trời giáng xuống khiến cho bầu trời trở nên mờ mịt một mảng, ở phía xa xa không thể nhìn thấy người đối diện đi tới là ai, sắc trời trở nên lờ mờ, dù là giữa trưa cũng khiến cho người ta có cảm giác đây là hoàng hôn.
Ở trong phòng vô cùng yên tĩnh, than củi cháy mạnh khiến cho gian phòng tràn ngập khí ôn hòa, Tô Hạm nằm ở trước một chiếc chậu than, từ từ mở quyển sách ra, nhưng ánh mắt của nàng lại thỉnh thoảng rời khỏi trang sách mà nhìn Vô Tấn.
Vô Tấn thì đang ở trên bàn lật từng chồng thư mà phụ thân để lại hai quả bảo ấn vẫn ở trong hộp gỗ, chúng đã không còn bất kỳ ý nghĩa quyền lực gì, tác dụng duy nhất là để chứng minh thân phận của Vô Tấn.
Vô Tấn thở dài đem phong thư nhét lại, những thứ khác hắn cũng không nhìn nữa.
- Phu lang tại sao chàng lại không xem nữa?
Tô Hạm kỳ quái hỏi.
- Ta không muốn xem nữa.
Vô Tấn lắc đầu:
- Nhìn chỉ thêm khó chịu tăng thêm áp lực cho bản thân mà thôi, ta không ngờ phụ thân của ta lại bi quan như vậy, trước mắt ông ấy cũng chỉ có một màn hắc ám, không nhìn ra hi vọng nào.
Tô Hạm đem sách buông xuống, từ từ tới bên cạnh Vô Tấn, đem đầu của hắn dựa vào ngực của mình mà ôn nhu nói:
- Bởi vì phụ thân của chàng không có bất kỳ bảo hộ nào, ông ấy không có được vỏ bọc Lương vương cũng không có được thủy quân lực lượng cùng Mai Hoa vệ, ông ấy không có gì cả giống như một con sâu nhỏ tùy thời có thể bị người ta bóp chết.
Vô Tấn ôm eo kiều thê tựa đầu lên trên ngực của nàng từ từ gật đầu:
- Mộ của ông ấy ở tổng bộ Phượng Hoàng hội tại Lưu Cầu đảo sang năm chúng ta tới đó bái tế.
Vô Tấn đứng lên nắm tay thê tử đi ra ngoài, hai người bị từng bông tuyết phủ lên trên người, Vô Tấn thở ra một ngụm hơi mà cười nói:
- Ba chiếc thuyền đã đến đông đủ, ngày mai chúng ta trở về nhà.
Giang Ninh phủ cũng bị tuyết rơi bao trùm mấy ngày hôm nay bầu trời đã trở nên sáng trong, mọi người bị đè nén vài ngày hôm nay đã có thể ra ngoài, hưởng thụ ánh sáng mặt trời, tiếng cười nói vui vẻ vang vọng trong nội thành.
Sinh hoạt y nguyên tiếp tục nhưng ở bến thuyền công việc liền trở nên lu bu, từng chiếc từng chiếc bắt đầu dừng lại để thu thập hàng hóa, bỗng nhiên có người hô to: Thuyền, thuyền lớn.
Mọi người đều nhìn về mặt sông chỉ thấy bốn chiếc thuyền lớn xếp thành hàng lao tới, giống hết như những tòa núi trên mặt sông, vô số công nhân tiến tới bên cạnh bờ, chỉ thấy bọn họ nghị luân liên tục, rất nhiều người đều biết ở gần bến thuyền thủy quân có một chiếc thuyền lớn neo đậu nhưng lúc này bốn chiếc thuyền đồng thời xuất hiện trong mắt bọn họ đều đồng thời khiếp sợ.
@by txiuqw4