Hộ quân vốn cũng là một bộ phận của Phượng Hoàng Hội, mười lăm năm trước, Trần Chí Đạt giải tán quân đội Lưu Cầu, từ trong Phượng Hoàng Hội điều ba ngàn người tổ kiến thành Lưu Cầu quân mới, đổi tên là hộ quân. Nhưng làm vậy lại khơi dậy bất mãn của dân bản xứ, vì dẹp loạn nộ khí của dân bản xứ, Trần An Bang lại lục tục từ năm đó chiêu mộ thổ dân vào hộ quân. Hiện tại Hộ quân hơn phân nửa là thổ dân, tuy vẫn bị Phượng Hoàng Hội khống chế, nhưng bọn hắn cùng người của Phượng Hoàng Hội quan hệ không tốt, đôi lúc cũng có phát sinh ma sát.
Trên mặt biển phát sinh chiến đấu kịch liệt, Hộ quân ít người, khi chiến thuyền giam giữ Trần An Bang cùng những Trần thị đệ tử khác bị Phượng Hoàng Hội khống chế, hộ quân bắt đầu xuất hiện hỗn loạn, không ngừng có thuyền bị đắm, trên mặt biển khắp nơi là xác quân sĩ bị trúng tên nổi lềnh bềnh.
Ngay thời điểm hai chi quân đội phát sinh nội chiến, một thuyền đánh cá năm trăm thạch đã lén lút từ một nơi cách bến tàu vài dặm chạy nhanh ra biển rộng. Hừng đông, Phượng Hoàng Hội bắt đầu kiểm kê đội thuyền, lục tục đem hơn ngàn thi thể bỏ mình vét lên thuyền lớn, lại như thế nào cũng không tìm thấy bóng dáng Trần Kỳ, ai cũng không biết tung tích của hắn.
Chỉ có một người duy nhất biết, nhưng hắn đã bỏ mình trong loạn quân.
Khi thủy sư Sở Châu diễn luyện trở lại Giang Ninh, đã là Trinh Nghiệp ngày mười tám tháng giếng năm ba mươi, tết Nguyên Tiêu vừa mới đi qua ba ngày.
Trải qua hai tháng diễn luyện trên biển, mấy vạn thủy quân đã như lột xác, nhưng chúng quân cũng rất mệt mỏi, Hoàng Phủ Vô Tấn cảm nhận được quân sĩ mệt mỏi, hắn lúc này hạ lệnh, quay trở lại Giang Ninh, quân đội được nghỉ năm ngày, trong lúc nhất thời tiếng hoan hô như sấm động.
Trên bến tàu Giang Ninh, người ta tấp nập, người đến từ các nơi trong Sở Châu, còn có gia đình quân nhân chen chúc ở trên bến tàu, chờ đón con hoặc trượng phu về nhà, tiếng chiêng tiếng trống rung trời, mấy đội lân sư không ngừng nhảy múa, náo nhiệt dị thường.
Ở bên cạnh biển người, Tô Hạm mang theo vài tỷ muội ngồi trong xe ngựa, lẳng lặng chờ đợi đội tàu trở về. Trong xe ngựa kỳ thật cũng chỉ có Tô Hạm cùng Phượng Vũ, còn có thiếp thân nha hoàn của các nàng. Kinh Nương đã mang thai năm tháng, bụng đã nở to, tuy nàng một lòng muốn đi, nhưng Tô Hạm sao cũng không đáp ứng.
- Đại tỷ, ngươi nói Vô Tấn có thể đem vị sư tỷ kia về hay không?
Phượng Vũ thấp giọng hỏi.
- Cái này ta không biết, nếu như hắn đi Lưu Cầu đảo, vậy thì rất có thể. Nếu như không đi, vậy thì không mang về, bất quá...
Tô Hạm thở dài, lại cười khổ nói:
- Đây là tâm kết của hắn, nếu không cho hắn cởi bỏ khúc mắc này, về sau cuộc sống của chúng ta khổ sở rồi.
Nói đến đây, Tô Hạm bỗng nhiên đè bộ ngực, ánh mắt Tề Phượng Vũ lộ ra thần sắc lo lắng:
- Đại tỷ, ngươi không sao chứ! Nếu không, chúng ta về trước đi.
- Không sao.
Tô Hạm khoát khoát tay:
- Ta không sao!
Vừa nói xong, nàng lập tức dùng khăn mặt che miệng, xoay người nôn ra một trận, a Xảo bước lên phía trước đở lấy nàng, nhẹ nhàng vỗ lưng cho nàng, Phượng Vũ cũng bưng trà nóng tới, A La lấy ra một chồng khăn mặt, trong xe ngựa bận thành một đoàn.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng hoan hô vang trời:
- Quay trở lại rồi! Bọn hắn quay trở lại rồi!
Chỉ thấy trên mặt sông xuất hiện một đội điểm nhỏ màu đen, đằng sau càng là rậm rạp chằng chịt bóng đen, đây là Sở Châu thủy sư ra biển diễn luyện hai tháng, rốt cục khải hoàn trở về.
Chiếc thuyền đi đầu là mẫu thuyền Cự không bá của Hoàng Phủ Vô Tấn. Lúc này, Vô Tấn đứng ở đầu thuyền, nhìn giang cảng phương xa, ở mạn thuyền bên trái phía sau hắn, cũng đứng đầy binh sĩ đang sốt ruột. Bọn hắn ngắm nhìn bến cảng phương xa, không ít người cũng nhịn không được cao giọng hoan hô lên.
Lúc này, đã được bổ nhiệm làm Sở Châu thuỷ quân Đô úy Ngô Quân, chậm rãi đi đến bên cạnh Vô Tấn nói:
- Đô đốc, sau khi rời thuyền, ta liền suất lĩnh các huynh đệ trở về.
Vô Tấn vỗ vỗ bờ vai hắn, hướng hắn cười nói:
- Lần này trở lại Bạch Y quân, bản thân phải cẩn trọng. Nếu như gặp nguy hiểm, thà rằng buông bỏ nhiệm vụ, chậm nhất hai tháng, ta sẽ ra biển lần nữa, nhất định sẽ có hành động.
Dừng một chút, Vô Tấn lại nói:
- Người nhà, ta đã an bài tốt, bảo vệ rất chu toàn, ngươi cứ việc yên tâm!
Ngô Quân yên lặng gật đầu:
- Tuyệt không để cho Đô đốc thất vọng.
- Còn đám người ở trong ngục Giang Ninh, lát nữa ta sẽ dùng thuyền đưa bọn chúng ra gặp ngươi.
- Đa tạ đô đốc, ty chức cáo lui.
Hắn thi lễ lui xuống, lúc này, tiếng hoan hô ở rất xa đã nghe thấy. Trên bến tàu, biển người dày đặc như thủy triều nhấp nhô. Các binh sĩ cảm xúc lây lan, đồng loạt vung vẩy hai tay, lớn tiếng hoan hô lên. Vô Tấn cảm xúc phập phồng, trong lòng dâng lên tưởng niệm thật sâu đối với các thê tử. Hắn bỗng nhiên xoay người, nắm lấy bàn tay Ngu Hải Lan đang tâm thần bất định.
Nhóm thập đại chiến thuyền đầu tiên rốt cục chậm rãi cập bờ, vòng qua giang cảng, mạn thuyền tấp sát vào bờ, nhiều đội binh sĩ bắt đầu lục tục rời thuyền. Biển người chờ đã lâu như thủy triều dâng lên, không ít binh sĩ thấy được thê nữ cha mẹ, lập tức xông lên, cùng người nhà ôm cùng một chỗ.
Vô Tấn cũng đi xuống thang, hắn thấy được xe ngựa quý phủ mình, không khỏi bước nhanh tiến lại. Cửa xe mở, Phượng Vũ xuống trước, ngay sau đó Tô Hạm cũng vịn xuống. Vô Tấn bước nhanh đi đến, Tô Hạm rốt cuộc ức chế không nổi nhớ thương đối với trượng phu, nàng dang tay nhào vào trong ngực trượng phu.
Vô Tấn ôm chặc thê tử, hắn vươn cánh tay, đem Phượng Vũ kéo vào ngực mình, ba người ai cũng không nói gì, giờ khắc này, nói cái gì cũng không cần.
Ngu Hải Lan đi theo sau lưng Vô Tấn không xa, nhẹ nhàng cắn môi. Nhìn bọn họ ân ái thân mật, nàng ảm đạm cúi đầu xuống. Nàng đột nhiên cảm giác mình là dư thừa, Tô Hạm tâm tư tinh tế, lướt qua bả vai trượng phu, nàng nhìn thấy Ngu Hải Lan lẻ loi trơ trọi đứng đằng xa, lập tức đoán được người kia là ai.
Nàng nhẹ nhàng đấy trượng phu ra, bước nhanh đi tới. Nội tâm Vô Tấn cũng có chút khẩn trương, bất an quay đầu lại nhìn thê tử, trong nội tâm Phượng Vũ cũng minh bạch, nhẹ nhàng véo Vô Tấn một cái, cười hỏi:
- Sư tỷ của chàng?
Vô Tấn gật gật đầu:
- Nàng đã không có nhà để về.
- Yên tâm đi! Đại tỷ sẽ xử lý tốt, aii!
Phượng Vũ thởi dài một tiếng, có chút oán trách Vô Tấn:
- Chàng chẳng lẽ không phát hiện đại tỷ có điểm khác thường sao?
Vô Tấn khẽ giật mình, hắn không có chú ý tới Tô Hạm có gì dị thường:
- Cái gì dị thường?
Phượng Vũ cười thần bí, lại không chịu nói cho hắn biết:
- Đợi lát nữa chàng sẽ biết.
@by txiuqw4