Hoàng Phủ Huyền Đức thở dài:
- Thế nhưng để cho trẫm tiếc nuối chính là, hắn vì cái gì không chết ở năm trước, lại kéo dài tới lúc này, làm cho trẫm buồn rầu vạn phần.
- Bệ hạ, Tống đại học sĩ đến rồi!
Một gã hoạn quan ở bên cạnh nhỏ giọng bẩm báo.
- Cho hắn vào.
Lúc này, Thục phi Thân Như Ý ở một bên cùng hoàng đế ngắm mai, cảm giác không được tự nhiên, nàng dịu dàng nói:
- Bệ hạ, hoa mai đẹp như vậy, bệ hạ tại sao không có tâm thưởng thức? Người chết thì cũng đã chết rồi!
Bệ hạ đâu cần để ý đến như vậy.
- Ái phi, hiện tại trẫm không có tâm tư thưởng thức hoa mai, một mình nàng ngắm đi!
Trong nội tâm Hoàng Phủ Huyền Đức có chút không vui, Thục phi này ngay cả Hoàng Phủ Cương chết cũng không để trong lòng, nàng thật sự cái gì cũng không hiểu sao?
Mã Nguyên Trinh vội vàng nhỏ giọng nói:
- Bệ hạ, Thục phi nương nương cũng không hỏi quốc sự.
Mã Nguyên Trinh giải thích đúng chỗ làm ột tia không vui trong lòng Hoàng Phủ Huyền Đức lập tức biến mất. Đúng vậy, thời gian Thục phi tiến cung không dài, niên kỷ còn nhỏ, nàng không hiểu chính sự là việc bình thường, cái này không phải là mình muốn thấy hay sao? Nếu như nàng mọi chuyện đều khôn khéo thông hiểu, vậy nàng cùng Hoàng hậu có gì khác nhau đâu?
- Ái phi, trẫm có quốc sự, xin lỗi không thể cùng nàng ngắm mai rồi.
Thân Như Ý chỉ là có chút không hiểu đấu tranh quyền lực, nhưng không thể nói nàng ngu xuẩn, trái lại, nàng vô cùng khôn khéo. Sau khi nàng cảm giác được một tia không vui của hoàng thượng, liền cảm thấy hối hận. Những ngày này, nàng mỗi ngày vắt óc tìm mưu tính kế để bảo trì cảm giác mới lạ cho hoàng thượng. Nhưng nàng cũng cảm giác được, Hoàng Thượng đối với nàng đã có chút chán rồi, chút không vui vừa rồi kia, chính là điềm báo trước sự chán ghét của hắn.
Nàng cảm kích liếc nhìn Mã Nguyên Trinh, trong lòng lập tức đã có kế hoạch, một mực bắt lấy, chưa hẳn đã bắt được, lui một bước ngược lại có khả năng giữ càng chặc hơn.
- Bệ hạ, thiếp không quấy rầy quốc sự của bệ hạ, thiếp cáo lui trước!
- Được rồi! Nàng lui xuống trước đi, trẫm nhàn rỗi sẽ triệu kiến.
Thân Như Ý liếc nhìn Mã Nguyên Trinh, chậm rãi lui ra. Lúc này, Đại học sĩ Tống Văn Đạo vội vàng đi đến:
- Thần tham kiến bệ hạ!
Tống Văn Đạo là Đại học sĩ trực hôm nay, mười tên Đại học sĩ phụ trách soạn ý chỉ cho Hoàng Phủ Huyền Đức, bình thường là dùng lời nói, sau đó Đại học sĩ soạn thảo xong, sẽ giao cho Mã Nguyên Trinh xét duyệt. Sau khi Mã Nguyên Trinh đóng dấu đồng ý, thì ý chỉ của Hoàng Phủ Huyền Đức mới có thể phát ra.
Hoàng Phủ Huyền Đức nghĩ nghĩ nói:
- Hoàng Phủ Cương là Lũng Vương, lệnh Lễ bộ dùng nghi thức lễ táng như Hoàng thất, linh cửu đặt ở Hoàng Lâm tự, chín ngày sau đưa tang, gia phong Hoàng Phủ Trác làm Trương Dịch quận Vương, gia phong Trương Sùng Tuấn làm Thái sư, Binh Bộ Thượng Thư, mặt khác gia phong Hoàng Phủ Võ Thực làm Quốc công.
Hoàng Phủ Huyền Đức ngừng một chút, lại chậm rãi nói:
- Lại đưa xuống một gia cấp thánh chỉ cho Hoàng Phủ Vô Tấn, bảo hắn lập tức đánh Phượng Hoàng Hội, triệt để dẹp loạn Phượng Hoàng Hội, ngày khải hoàn chiến thắng trở về, trẫm sẽ chính thức sắc phong hắn làm Lương Vương.
Tống Văn Đạo ghi nhớ trong lòng, Hoàng Phủ Huyền Đức lại nói:
- Như vậy được rồi, đi đi!
Tống Văn Đạo vội vàng lui xuống soạn chỉ, Hoàng Phủ Huyền Đức thấy hắn đi xa, lại hướng Mã Nguyên Trinh cười nói:
- Ngươi đi phát cho trẫm một khẩu dụ, bảo Tông Chính Tự thông tri Hoàng Phủ Trác cùng Trương Sùng Tuấn về thọ tang, Tây Bắc tuy có chiến sự, nhưng lễ hiếu không thể bỏ, bảo bọn hắn mau trở về!
- Bệ hạ, có nên triệu Hoàng Phủ Vô Tấn trở về luôn hay không?
Mã Nguyên Trinh nhỏ giọng hỏi.
Hoàng Phủ Huyền Đức trầm mặc thật lâu, sau đó lắc đầu:
- Không! Phượng Hoàng Hội là họa lớn trong lòng trẫm, nếu đã chuẩn bị chiến tranh, không thể nửa đường mà dừng, ngươi lại phát một chỉ dụ cho Hoàng Phủ Vô Tấn, nếu như hắn có thể thay trẫm quét sạch Phượng Hoàng Hội, sự tình thuế ngân, trẫm sẽ bỏ qua.
Mã Nguyên Trinh đáp ứng một tiếng, liền vội vàng quay người đi. Lúc này bên người Hoàng Phủ Huyền Đức chỉ có hai gã hoạn quan phục thị, hắn nhìn thoáng qua rừng mai:
- Ngươi đến bẩm báo đi!
Chỉ thấy một người áo xám giống như quỷ mị xuất hiện, làm hai gã hoạn quan sợ tới mức mất hồn, Hoàng Phủ Huyền Đức không vui, khoát tay chặn lại:
- Các ngươi lui ra!
Hai gã hoạn quan sợ hãi mà lui ra, Hoàng Phủ Huyền Đức lạnh lùng hỏi người áo xám:
- Hắn đã tìm được rồi sao?
- Bệ hạ! Hắn đã tìm được chỗ ở của vu nữ, giữa trưa ngày hôm qua, hắn đã bí mật đi đến, mặt khác, Triệu Nhữ Chính nói, tối hôm qua hắn lại đi Đông cung xem bệnh, kết quả tìm được một khối màu đỏ, rất giống Đông Trùng Hạ Thảo, nhưng cũng không phải, ngay cả Triệu Nhữ Chính cũng không biết đây là cái gì? Hắn yêu cầu Triệu Nhữ Chính dùng vật ấy phối dược cho bệ hạ.
- Tốt! Rất tốt!
Hoàng Phủ Huyền Đức hận đến nghiến răng nghiến lợi:
- Thật sự là Thái tử tốt của trẫm, vậy mà muốn hai bút cùng vẽ, rất tốt, trẫm sẽ thanh toàn cho hắn!
Tin tức Hoàng Phủ Cương qua đời làm khiếp sợ vua và dân, năm đó Tây Lương quận Vương, Hà Lũng tiết độ sứ, sau khi yên lặng mười năm, liền vô thanh vô tức mà qua đời. Hắn qua đời đưa tới rất nhiều đại thần cùng Hoàng tộc đồng cảm, trong lúc nhất thời, người đến Lan Lăng Vương phủ phúng nối dài không dứt.
Đáng thương con nối dõi của Hoàng Phủ Cương đơn bạc, Kinh thành vốn là có một cháu trai Hoàng Phủ Võ Thực, đáng tiếc người này đảm đương không nổi đại sự, rạng sáng nghe nói tổ phụ qua đời, vì lấy cớ báo tin, cưỡi ngựa chạy đến Tây Lương, làm cho trong Vương phủ không có một nam tử có thể gánh nhận trách nhiệm.
Cũng may đệ đệ của Vương phi là Triệu Vị có chút tài giỏi, trong trong ngoài ngoài bận rộn, rốt cục lo lắng chu toàn được tang lễ cho Hoàng Phủ Cương. Trời chưa sáng, trước cửa Vương phủ đã có linh cửu, để cho tất cả các đại thần có thể đến phúng điếu. Vương phủ không nam tử, Hoàng Phủ Kiệt cùng Hoàng Phủ Cương quan hệ tốt nhất liền cho cháu của mình là Hoàng Phủ Anh đảm đương hiếu tôn, đến đây tạ lễ người phúng.
Buổi trưa, đại thần đến phúng điếu rất nhiều, từng chiếc xe ngựa đứng ở ngoài cửa Vương phủ. Lúc này, hơn mười tên thị vệ bảo hộ xe ngựa của Thân Quốc Cữu đã đến. Thân Quốc Cữu thay đổi một thân hắc y, thần sắc nghiêm túc và trang trọng, hắn vừa xuống xe ngựa, liền trông thấy xe ngựa của Sở Vương.
Thân Quốc Cữu trong nội tâm nao nao, tuy Sở Vương vội tới phúng điếu Hoàng Phủ cương là chuyện rất bình thường. Nhưng hắn xuất hiện ở chỗ này, làm cho trong lòng Thân Quốc Cữu có chút cổ quái. Sau nửa ngày, hắn mới hiểu được, hẳn là vấn đề ở chỗ tuổi tác, Sở Vương mới mười ba tuổi, chỉ là một thiếu niên, hắn đến tham gia loại đạo lí đối nhân xử thế này, bình thường đều là Hoàng hậu hoặc Hoàng đế an bài. Nhưng Hoàng hậu đều ở tại Hoa Thanh Phú, Hoàng Phủ Cương nửa đêm tắt thở, chỉ sợ Hoàng Thượng còn không biết chuyện này, càng không cần phải nói phái Sở Cương đến phúng điếu, cũng không phải sư phụ của Sở Vương, sư phụ của Sở Vương vài ngày trước đã trở về Lạc kinh, vậy hẳn đây là chủ ý của Sở Vương.
[/CHARGE]
@by txiuqw4