Hoàng Phủ Vô Tấn và trăm thân vệ của hắn từ một chiếc thuyền lớn đi lên bờ. Hắn cũng mặc giáp bọc toàn thân, thắt lưng đeo bội đao Tề gia đưa.
Hắn nói với lĩnh quân đại tướng Trịnh Diên Niên:
- Kiên nhẫn chờ lệnh ta!
Hắn leo lên lưng ngựa, dẫn hơn một trăm thân binh lao tới tận cùng con đường lớn. Hắn phải đi Giang Ninh phủ nha, cách Bắc Thủy Môn chừng năm dặm.
Giống như quan nha khác, kết cấu của phủ nha Giang Ninh là mặt trước quan nha, mặt sau là quan trạch. Phủ doãn Hàn Thuận Nghĩa ở trong quan trạch mặt sau. Hàn Thuận Nghĩa năm nay vừa được năm mươi tuổi, đảm nhiệm Ung Kinh Kinh Triệu phủ doãn tròn năm năm. Mấy tháng trước, bởi vì sự kiện vài đại tiền trang tễ đoái, Dư Diệu Giang phủ doãn Giang Ninh bị cắt chức, Hàn Thuận Nghĩa mới từ Ung Kinh điều đến Giang Ninh phủ.
Xem từ quan phẩm thì Kinh Triệu phủ doãn và Giang Ninh phủ doãn đều là tam phẩm nhưng tầm quan trọng thì khác biệt. Giang Ninh phủ kém xa Kinh Triệu phủ quan trọng. Cho nên Hàn Thuận Nghĩa bị điều đi Giang Ninh phủ trong mắt nhiều người là loại biến tướng giáng chức.
Nhưng cũng có nhiều quan viên thầm bán tán, Hàn Thuận Nghĩa dù ở tại đâu cũng không có ý nghĩa gì, gã chẳng qua là cái bóng của Thân gia.
Đích thực, Hàn Thuận Nghĩa trên danh nghĩa là Kinh Triệu phủ doãn, nhưng kỳ thật đại quyền Ung Kinh bị nắm giữ trong tay Thân Tế chủ quản quân đội Tây Kinh. Gã không có bất cứ quyền phát ngôn gì. Năm năm nay, tất cả văn thư chính vụ Ung Kinh đều trước tiên đưa Thân Tế phê duyệt, Thân Tế đồng ý rồi mới giao cho gã đóng dấu. Có rất nhiều lần gã còn chưa kịp xem văn thư thì sự việc đã chấp hành, bởi vì người chấp hành biết Thân Tế đồng ý.
Ví dụ năm trước, thuộc hạ Kinh Triệu phủ, huyện Vạn Niên muốn chiêu năm mươi nha sai. Việc này nhất định phải được Kinh Triệu phủ doãn phê chuẩn. Đúng dịp Hàn Thuận Nghĩa bị bệnh mấy ngày, chưa kịp duyệt huyện Vạn Niên xin. Nhưng đứa cháu nói cho gã biết, huyện Vạn Niên đã kết thúc chiêu mộ năm mươi tân nha sai. Các nha sai mới đã ra vào nha môn, lý do là Thân Tế đã đồng ý.
Chuyện này khiến gã mất mặt nhưng cũng không có cách nào, chỉ có thể đem bất mãn và tức giận đè nén trong lòng, giả bộ ngu ngốc hồ đồ, ngày ngày chìm đắm trong rượu chè. Cho nên tại triều đình gã có một biệt danh, gọi là rượu tam phẩm.
Tại Ung Kinh uất ức ngồi năm năm, lần này lại bị điều đến Giang Ninh phủ làm phủ doãn. Cứ cho rằng đã tới ngày trổ tài, ai dè gã vẫn chỉ là một con rối, một cái bóng của Thân gia. Người cầm quyền chân chính tại phủ Giang Ninh là thiểu doãn Thân Kỳ Võ.
Tại phủ Giang Ninh, gã thậm chí còn thảm hơn cả Ung Kinh. Ở Ung Kinh ít nhất Thân Tế còn giả vờ giả vịt, cuối cùng cho gã xử lý chút văn thư. Giang Ninh phủ là ổ của Thân gia, gã không thấy được cả một góc văn thư, chỉ tới phía Thân Kỳ Võ thì liền kết thúc, bởi vì đại ấn phủ doãn nằm trong tay Thân Kỳ Võ.
Hàn Thuận Nghĩa chỉ đành nhịn tiếp, cả ngày không hỏi chính sự, hoặc là chìm trong rượu chè bê bết, hoặc đi uống trà tán dóc, thời gian mấy tháng cứ như thế mơ mơ màng màng trôi qua.
Tuy ngày trôi qua vô vị nhưng trong lòng Hàn Thuận Nghĩa vẫn trong như gương sáng. Cục diện chính trị Sở Châu không giống như Ung Châu bị Thân quốc cữu nắm giữ chặt chẽ. Đặc biệt bắt đầu từ năm trước, Lương Tự vương Hoàng Phủ Vô Tấn nhậm chức đô đốc thủy quân Sở Châu, chẳng những càng thêm khống chế quân đội và tài lực Sở Châu, đặc biệt đốt lửa hộ bộ ti Sở Châu, triệt để thiêu hủy Thân quốc cữu khống chế tài chính, thuế vụ Sở Châu. Không chỉ là Hoàng Phủ Vô Tấn, Trương Dung, con trai Trương tướng quân cũng kiêm luôn hai chức vị quan trọng là thiểu doãn Sở Châu, và cả chuyển vận sử muối thiết. Thân quốc cữu bị giảm bớt nhiều quyền khống chế Sở Châu.
Hàn Thuận Nghĩa cảm giác được ngày mình trổ tài rốt cuộc đã tới. Gã đang kiên nhẫn chờ, chờ đợi cơ hội của mình.
Đêm vừa buông xuống, Hàn Thuận Nghĩa làm ấm chân, chuẩn bị cùng tiểu thiếp yêu thương lên giường tham thiền, ngay lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
Quản gia ở bên ngoài khẩn trương nói:
- Đại nhân, Lương Tự vương đến bái phỏng!
Bình thường Hàn Thuận Nghĩa luôn biểu hiện ra phản ứng chậm chạp, nhưng giây phút này gã phản xạ nhanh hơn bất cứ ai.
Gã lập tức nói:
- Mau mời, mời đến thư phòng của ta!
Hàn Thuận Nghĩa hấp tấp mặc áo khoác đi hướng thư phòng. Đây là lần đầu tiên Hoàng Phủ Vô Tấn tới cửa bái phỏng. Dù gã và Hoàng Phủ Vô Tấn từng gặp nhau mấy lần nhưng đều chỉ khách sáo nói vài câu. Hàn Thuận Nghĩa thầm hiểu, Hoàng Phủ Vô Tấn ban đêm tới thăm vào lúc mẫn cảm như vậy tất nhiên là có thâm ý.
Trong thư phòng, Vô Tấn chắp tay sau lưng thưởng thức bức tranh hoa mai trên tường. Những bức này đều là Hàn Thuận Nghĩa tự vẽ, trong tranh cây mảnh mai, đạo kình kiên cường, màu sắc cực rực rỡ, điều này khác hẳn với tính cách khúm núm nghe lời, hỗn loạn của gã.
Đây có lẽ là một mặt khác của Hàn Thuận Nghĩa. Vô Tấn đã thông qua án phóng hỏa hộ bộ ti biết được mặt khác của Hàn Thuận Nghĩa. Gã ở phủ nha cách đám lửa chưa tới trăm bước, lửa cháy lớn như vậy mà gã không đến nhìn một cái, cho dù gã có vô năng vô dụng hèn nhát hơn nữa, dù cho gã vì không để triều đình buộc tội cũng nên lại đây làm bộ tới xem một cái.
Nhưng gã chẳng hề hành động, biểu hiện khác thường tức có kỳ lạ. Chính vì Hàn Thuận Nghĩa án binh bất động mới khiến Hoàng Phủ Vô Tấn cảm giác được người này tuyệt đối không phải là ngu ngốc, nhu nhược mà là thâm tàng bất lộ, ánh mắt gã tinh minh hơn bất cứ ai.
Người như vậy sẽ cam lòng cho Thân gia khi dễ, cưỡi trên đầu sao? Tuyệt đối sẽ không! Bức tranh này là chứng minh rõ ràng nhất.
- Để điện hạ chờ lâu!
Sau lưng truyền đến tiếng cười của Hàn Thuận Nghĩa. Giọng gã hơi khàn, rất có đặc sắc.
Vô Tấn vội xoay người lại, áy náy cười nói:
- Không hẹn trước đã tới viếng thăm, xin Hàn đại nhân tha thứ cho ta đường đột.
Hàn Thuận Nghĩa thầm kỳ quái, gã thấy Vô Tấn mặc giáo như sắp xuất chinh, chẳng lẽ bình thường hắn đều ăn mặc như vậy sao?
- Nào có! Nào có! Ta biết điện hạ bận rộn, đến phủ của ta cũng là điện hạ bận rộn trăm việc rút ra thời gian. Nhưng đây là lần đầu điện hạ tới phủ ta, ta phải phạt ba ly rượu mới được!
Hàn Thuận Nghĩa sa vào rượu, mở miệng ngậm miệng không rời khỏi rượu.
Vô Tấn lại cười nói:
- Tối nay chúng ta không uống rượu, lấy trà thay rượu.
Hàn Thuận Nghĩa ngây ra một chút, thầm mắng mình hồ đồ. Hoàng Phủ Vô Tấn tìm mình là có chính sự, uống rượu làm cái gì.
Gã vỗ trán, tự giễu cười nói:
- Xem ta này tửu quỷ, khiến điện hạ chê cười, mời ngồi mời ngồi![/CHARGE]
@by txiuqw4