sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Học Sinh Chuyển Lớp P2 - Chương 13-14

CHAP 13: BẮT QUẢ TANG.

Đó là lần mà tôi tặng Dung chiếc đĩa Quang Dũng. Cái lần mà tôi bị nằm ngoài danh sách tặng quà sau khi hô hào nghe theo ngu ý:

-Thằng nào xui ráng chịu!

Nhưng mà món quà đó cũng có chủ ý. Món quà đó mang theo hy vọng người mà tôi sẽ tặng là Dung. Và Dung cũng là người nhận quà động viên tôi. Tình cảm hai đứa bắt đầu từ đó, theo một cách tự nhiên nhất. Có lẽ nào? Dung cũng như tôi, bắt đầu thể hiện tình cảm từ dạo đó.

Những ngày tiếp theo trong cuốn nhật ký làm tôi sống lại những khoảng thời gian trước, những kỉ niệm không bao giờ quên. Tôi được nhìn thấy mình đứng chết trân trên sân bóng đá hôm thua trận chung kết. Hay hai đứa đang ngồi với nhau đêm trại 26-3. Có khi lại là những kỉ niệm hôm ngồi cạnh nhau hát chung cùng với đám bạn. Tôi được cho là “dễ thương một cách tự nhiên nhất”. theo lời Nàng nói.

“Hôm nay Minh An lại lặp lại chuyện cũ. Mình quý An vì An là bạn mình từ trước chứ thực sự chẳng bao giờ có thể có tình cảm. Còn cái người “ôn thần” kia thì nhiều khi không thể hiện gì. Chẳng hiểu sao nữa, khó xử lắm bạn ơi? Không nói ra được đâu!”.

Một khuôn mặt cười ở cuối cùng. Khuôn mặt đó nửa cười, nửa mang tâm sự cũng như chính Dung vậy. Cười trong buồn bã, nhưng vẫn không bao giờ thể hiện ra mặt. Tôi đọc đến đây bỗng nhiên cảm thấy mình quá vô tâm hoặc đã quá ỷ lại. Phải chăng, tôi tin tưởng Dung nên bỏ mặc mọi thứ và tin chắc rằng tình cảm đó là của mình, và Dung sẽ biết cách xử lý. Nhưng tôi không biết rằng, bất cứ ai cũng có thể tổn thương, dù có cứng rắn đến thế nào đi chăng nữa. Dung cũng vậy, chờ đợi tôi thể hiện, nhưng điều đó đã không xảy ra.

Tự cười mình, tôi cảm thấy câu nói mà tôi hay được nghe từ mấy bạn nữ trong lớp:

-”Con trai là chúa vô tâm”

Cũng có nguyên do của nó. Không phải là toàn bộ nhưng là đa số, và câu nói này đúng với trường hợp của tôi.

Có một khoảng lặng trong lòng tôi, và tôi cảm thấy mình có nhiều điểm không bằng Dung trong chuyện tình cảm của hai người. Dung chắc chắn dù bị tổn thương vẫn một mực dành trọn tình cảm cho tôi. Còn tôi, đôi chút dao động, thậm chí có khi niềm tin lung lay. Không vồ vập nữa, không háo hức như trước, tôi chầm chầm lật dần về những trang phía sau.

“Hôm nay mình quá lo lắng. Đánh nhau, chẳng biết vì lí do gì? Mình chưa bao giờ nghĩ lại đến trường hợp đó. Nhưng mình tin, không phải là vô cớ mà chuyện đó xảy ra. Dù sao, như anh nói: Theo anh nghĩ là có nguyên nhân. Mình chỉ im lặng và tin tưởng thôi! Chẳng biết đầu đất có đau chỗ nào không nữa?”.

“À quên, cũng không phải chỉ có mình mình lo lắng đâu nhỉ?”.

Tôi biết, câu hỏi cuối là như thế nào. Đúng, Dung không phải là người lo lắng duy nhất, nhưng Dung là người đã âm thầm lo lắng cho tôi quá nhiều. Hôm đó Ngữ Yên cũng khóc khi biết tôi bị thằng Huy, bạn cùng lớp với chị Xuyến giã cho mềm xương. Và sau này, chuyện cũng đến tai bà chị Nữ tặc, chị cũng khó xử như thế nào tôi đều biết. Nhưng người mà tôi không muốn phải lo lắng nhất là Dung. Những việc của cá nhân tôi, tôi nên phải gánh chịu một mình, nhưng dù có muốn đều để lại trong lòng Dung những mối lo.

4h chiều, tôi tiếc nuối rời cuốn sổ để đi học thêm môn Hoá. Hôm nay chắc sẽ công bố danh sách chuyển sang lớp ôn thi khối A nên tôi càng phải có mặt.

Vẫn chỗ ngồi quen thuộc, vẫn cuối lớp và vẫn ngồi cạnh Ngữ Yên. Tôi không nói gì, bởi những tâm sự của Dung vẫn theo tôi, khiến tôi trở nên trầm lắng hơn một chút.

-Sao thế, Dung vẫn chưa hết giận à?-Ngữ Yên bắt chuyện trước.

-À, không, không có gì đâu, việc riêng thôi mà!

-Không tin lắm, việc riêng gì mà khiến Tín buồn vậy!

-Làm gì có, tươi như này cơ mà!-Tôi có nặn ra một nụ cười nửa miệng.

Tôi cũng chẳng hiểu sao, Ngữ Yên cũng có vẻ dạn hơn trước rất là nhiều. Thời gian trước, Yên rụt rè, nhút nhát đến một cách kì lạ. Nhưng thời gian gần đây, Yên trở nên có chút dạn dĩ hơn. Nói chuyện với Dung một cách thoải mái, là lần đầu tiên tôi thấy Yên không lép vế trước Dung. Và giờ đây, khi tôi có chuyện buồn thì hỏi han cặn kẽ hơn, chứ không phải “chờ người đối diện tự mở lòng ra nữa”. Phải chăng Ngữ Yên cũng đã trưởng thành. Tôi cười vu vơ, chẳng biết mình nghĩ đúng hay nghĩ sai nữa.

Đúng như tôi dự đoán, danh sách được chuyển lớp bao gồm tôi và Ngữ Yên cùng ba bạn khác nữa. Ngữ Yên thì không trùng lịch học nữa, còn tôi, được học chương trình ôn thi thì tất nhiên là đồng ý rồi. Bởi thế chưa kịp chờ Cô hỏi có đồng ý chuyển lớp hay không, đầu tôi lại gật lia lạ.

-May quá, vẫn được học chung với Tín rồi!

Ngữ Yên lại khiêm tốn, chứ thực chất tôi thừa biết Ngữ Yên dư sức hoàn thành tốt bài thi sát hạch.

-Không biết ai may nữa đấy, có khi Tín mới may!-Tôi cũng khiêm tốn theo.

-Xí, không dám đâu!

-Nói vậy là Tín xui khi học chung với Yên rồi!

Tôi cười ha hả, để mặc Ngữ Yên ngơ ngác nhìn tôi. Chắc cô nàng sock trước câu nói đểu của tôi. Năm giây sau, một cái nhéo vào bắp tay tím ngắt. Rồi bẽn lẽn cười cắm cúi vào bài tập để mặc tôi nhăn nhó thổi phù phù vào cái vết đỏ rát.

Con gái đúng là chúa của những trò này. Ngỡ cứ tưởng mỗi Dung dùng chiêu này để trấn áp tôi thôi, ai ngờ Ngữ Yên cũng thuộc hàng cao thủ trong véo thần chưởng. Vết nhéo từ đỏ tấy rồi chuyển qua hơi tím đen. So bề thì ăn đứt Dung.

-Về thôi!-Ngữ Yên đứng dậy trước.

-Ờ, về giờ nè!

-Có cần xe ôm chở ra bắt bus không?

-Ờ, hôm nay có xe riêng rồi mà.

Tôi chỉ ra con ngựa sắt dựng ngoài sân. Đi học cũng trăm đủ đường, vào năm phải chuyển qua lớp học tối. Nhà thì xa nên cũng phải ráng mượn con chiến mã của thằng em họ mà đạp.

-Vậy là chuyển lớp rồi nhỉ?

-Ừm, chuyển lớp rồi, qua khối A ôn thi thôi!

-Thế là Tín sắp được học chung với Dung rồi!-Ngữ Yên nói với giọng buồn xa xăm.

-Cũng đâu có gì, vẫn học chung với Ngữ Yên đấy thôi.

Tôi huýt sáo theo giai điệu My love, để mặc Ngữ Yên nhìn tôi ngơ ngác. Ừ, học chung với Dung thì cũng học chung với Yên thôi mà, có gì đâu mà buồn. Dù rằng, trong lớp có Dung lẫn đám bạn của tôi thì vẫn vui hơn. Chí ít tôi cũng không phải đạp xe về một mình như tối nay.

-Cạch, cạch..!

Khỏi cần nhìn tôi cũng biết là tiếng kêu đó báo hiệu điều gì và phát ra từ đâu. Xe đạp của Ngữ Yên bị tuột xích. Nhanh chóng nhảy ra khỏi con chiến mã của thằng em họ, lúi húi xem xét tình hình rồi bắt tay vào hành nghề. Nghĩ cũng lạ, hình như cái số của tôi gắn liền với việc sửa xe hay sao ấy. Hôm bắt quả tang thằng Hoàng chở Dung về thì sửa xe cho cô bé kia, giờ thì tới lượt Ngữ Yên. Tôi đưa tay quệt ngang mồ hôi đang bịn rịn vì cố gắng cạy chiến nắp hộp sên xe Ngữ Yên. Lò mò trả chiếc sên về đúng chỗ của nó, tôi lại đưa bắp tay lên quệt ngang mũi cái nữa.

Bỗng tay Ngữ Yên chạm mặt tôi, làn da mát rượi. Dây thần kinh tôi có cơ hội phản ứng nổi lên, chạy dọc khắp cơ thể. Ngữ Yên đưa tay lau vết dầu mỡ dính trên mặt tôi. Rất tự nhiên cũng như cái cách mà tôi lau cho nàng hôm vô tình hai đứa quệt phải nhau.

” Gì mà tận tình đến vậy?”. Là câu nói mà Dung đã phản ánh trong cuốn nhật ký.

-Gì mà nghệt mặt vậy?-Ngữ Yên nhìn tôi đang đứng chết trân.

-………!

Rồi cô nàng lôi ra bịch khăn giấy, đưa cho tôi bảo lau tay, rồi mới lau những ngón tay của mình.

-”Lau chi rồi giờ phải lấy khăn lau tay không biết?”

Tôi thắc mắc trong lòng, chứ không dám nói ra. Nhanh chóng trả chiếc xe về cho chủ của nó.

-Xong rồi nè!

-Cảm ơn Tín nhé!-Ngữ Yên nở nụ cười tươi, như xoá tan mọi mệt nhọc của tôi, dù nó chẳng đáng là bao.

-Không có gì, trả ơn việc cho đi ké xe đó!

Chẳng hiểu vì sao, Yên im bặt, có vẻ phật lòng, lên xe đạp thẳng, để mặc tôi ngơ ngác lần thứ hai. Chẳng biết mình sai ở đâu? Nhìn bóng cô nàng đi khuất.

-”Tự nhiên lại giận? Mình nói sai gì à?

Ánh sáng mờ mờ trên đường của những chiếc đèn chụp lấy mọi người đi đường. Gió lùa vào mát rượi. Tự nhiên tôi cảm thấy thích đi một mình như thế này. Nhấn nhá bàn đạp, chiếc xe đạp chầm chậm lăn, cảm giác thật thú vị. Đôi chút băn khoăn về Ngữ Yên, chẳng hiểu cái hành động lau mặt cho tôi nó là như thế nào nữa? Rồi cũng từ cảm kích chuyển qua giận hờn rất là nhanh. Ngữ Yên hiền dịu nay có vẻ gì đó rất lạ, hoặc cũng có thể là một tích cách của cô nàng mà tôi chưa bao giờ biết.

-Á à, mày, tội mày to lắm- Thằng Kiên cận chặn ngang đường tôi không kịp tôi để cái balo vô ngăn bàn.

-To à, to ra sao?-Tôi ngây ngô như thằng vô tội.

-Tao biết rồi nhé? Mày thế là hỏng rồi em ơi!

-……..!

-Chẳng lẽ…?

-Chẳng lẽ gì nữa tao thấy hết rồi!

Tôi nhanh chóng bịt miệng thằng bạn, rồi ngó vào lớp, nhìn về phía đầu bàn đầu tiên. Dung vẫn ngồi đó, cắm cúi ngồi đọc sách. Thở phào nhẹ nhõm, tôi thì thào với thằng bạn:

-Mày chờ đây, tao bao mày ăn sáng.

Thằng bạn đểu giả nhìn tôi bước vào lớp cất sách vở, nụ cười đểu của nó vẫn còn thường trực trên môi.

-Sao mày biết vụ đó, thằng Hà nói hả?-Tôi chột dạ, cảm giác như mình phạm lỗi và bị bắt quả tang.

-Không, tao tận mắt chứng kiến mà!

Quái lạ, hôm đi lấy sổ Đoàn thì chỉ có tôi và thằng Hà. Cầm cuốn sổ nhật ký của Dung cũng chỉ tôi và thằng Hà biết. Dung không có phản ứng gì, chứng tỏ cô nàng vẫn chưa hề biết đến cuốn sổ đó lọt vào tay tôi, vậy cớ gì cái thằng bạn bốn mắt của tôi lại biết cơ chứ.

-Sao mày biết tao cầm cuốn sổ đó!

Kiên cận trầm tư một hồi, rồi khẽ vuốt cằm, nhấm nhá ly sting vẻ khoan khoái. Đúng là bình thường chỉ dám uống nước mía, vậy mà hôm nay đành cắn răng chơi sang, mong rằng chai sting kia đủ bịt miệng thằng bạn lại trước khi lây lan sang đứa khác.

-Ờ, thì vô tình thôi!-Nó vẫn bình thản như không.

-Thì vô tình nó cũng tới tay tao thì tao đọc thôi, chứ có gì đâu!

-Có thật thế không?

-Chứ mày bảo tao ham muốn đọc nhật ký của Dung lắm à!

Tôi nhỏ giọng lại, hi vọng đừng có ai chú ý hai thằng con trai đang thầm thì với nhau. Thằng Kiên cận còn ngạc nhiên hơn:

-Cái gì mày đọc nhật ký của Dung?

-Ờ, thì vô tình tới tay tao thôi!

-Ơ, thằng này liều, mày không sợ …….!

-Thì có sao đâu, đọc cho biết vậy thôi!

-Thế mà tao không biết cái vụ động trời này đấy, nếu mà…..!

-Thế sao mày bảo mày biết rồi…!-Tôi á họng.

Thế là chết tôi, nhìn thằng Kiên cận cười đểu là tôi đủ biết tôi sai lầm cỡ nào rồi. Hoá ra thằng bạn tôi nhìn thấy một chuyện gì đó liên quan đến tôi, nhưng không phải là cuốn nhật ký. Thế nên lúc tôi hỏi nó, nó mới ậm ờ giăng bẫy chờ tôi khui ra chuyện bí mật động trời này. Đúng là tôi đã quá mất cảnh giác khi không để ý nét mặt nham hiểm của thằng bạn.

-Thế nào, giờ tính sao nữa đây?-Nó gõ gõ vào chai sting.

-Gài hàng nhau à thằng khốn nạn-Tôi yếu ớt phản kháng.

-Bình tĩnh, chưa khốn nạn bằng mày cơ mà-Nó lại cười đểu.

Đến mức này, tôi phải giao dịch với thằng bạn thêm nữa. Vì cái tội này theo nó là to hơn tội trước nên phải hai chai nó mới chịu. Thôi thì thêm hai chai nữa vậy. Nó nhấn nhá thưởng thức:

-Sting hôm nay thơm quá!

-Tao thấy chua!

-Đâu có thơm mùi trầm mà, mày hít xem-Nó đưa chai sting ngang qua mũi tôi.

-Ờ, đồ chùa mà, uống đi thơm lắm ấy!

-Ha ha!

Đúng là chẳng có cái dại nào bằng cái dại nào. Lần sau tôi phải đề phòng kĩ càng hơn. Lỡ việc đến tai Dung thì không hẳn là bộ mặt lạnh lùng như bây giờ nữa, mà là ánh mắt toé lửa hình viên đạn quá. Chắc thù tôi đến mãn kiếp này chứ chẳng chơi.

CHAP 14: LÔI VÀ KÉO

Kiên cận nhìn tôi ôm đầu khổ sở mà nó vẫn khoái chí, thỉnh thoảng còn hút rồn rột vào cái ly nước đã hết sạch từ đời nào.

-Thế mày bảo tao có tội gì?-Tôi sực nhớ ra.

-À, tối hôm qua thôi, vô tình tao bắt gặp….!

-Đừng có gài nữa, tao hết tội rồi đấy.

Nó đẩy gọng kính đầy tri thức, chứ có ai biết nó vừa chơi trò lưu manh để làm hại chính thằng bạn của nó cơ chứ:

-Vô tình tao thấy Ngữ Yên sờ mặt mày thôi!

-………..!

-Trông tình tứ thế, tính làm gì đây?

Thực chất đến bây giờ, trong lòng tôi Dung vẫn đang ngự trị và chiếm một vị thế đặc biệt. Dù rằng nó không còn sức nặng như xưa bởi sự lạnh nhạt, coi như ” trừng phạt” tôi. Nhưng tôi cũng đủ biết rằng, chưa có thể có ai xếp ngang với Dung hiện tại.

-Không có gì đâu, vô tình thôi!

-Ừm, tao cũng nghĩ thế, chứ Ngữ Yên trước giờ đâu có dạn như thế đâu.

Tôi cười, cầm cái ống hút khuấy những viên đá trong ly nước. Nụ cười ấy giành cho hành động tối qua của Ngữ Yên.

-À, mà mày có bao giờ bị Trang giận chưa?

-Có chứ, nhưng quan trọng là cái này!

Nó chỉ vào cái đầu như hãnh diện lắm vậy. Ý nó muốn ám chỉ sự thông minh hay là sự lách luật trong tình yêu đây.

-Quan trọng là mỗi lần giận, tao đều có cách làm lành rất nhanh!-Vẻ mặt nó căng lên, ngực ưỡn, ra chiều tự tin lắm.

-Không, là tự nhiên giận đó.

-Cái này thì tao……..cũng chịu!- Nó rũ rượi, thu người lại.

-Thế nên tao cũng không hiểu là tại sao tao lại bị giận đây!

-Ờ, số mày xui ráng mà hưởng đi.

Cái xui hôm ấy chưa dừng lại tại đó. Khi hai thằng đang mỉm cười chọc nhau đi về phía lớp thì gặp nay tảng băng trôi. Dung đứng ở ban công, nhìn tôi, hình như muốn nói chuyện.

-Mày vào lớp trước đi, nhớ là đừng có mà hé răng ra với ai đấy!

Thằng bạn thổi sáo vu vơ, đi ngang qua Dung. Nàng nở nụ cười chào lại nó. Tôi tiến lại sát bên, nụ cười ấy lại vụt tắt. Không gian lại im lặng, tôi chống hai tay xuống ban công rồi thở dài:

-Bao lâu rồi Dung?

Dung nhìn tôi vẻ mặt có chút gì bất ngờ, rồi Nàng lại im lặng.

-Tín hỏi là bao lâu rồi?

Đáp lại lời tôi nói là những tiếng đùa giỡn của học sinh vang lại đâu đấy. Tôi im lặng và thở dài, chẳng hiểu sao bỗng nhiên mình trở nên gay gắt như vậy nữa.

-”Bình tĩnh, bình tĩnh đi Tín”!

Dung im lặng, hai tay đặt chồng lên nhau, ánh mắt nhìn về nơi xa xăm. Chắc đang suy nghĩ những điều tôi vừa nói. Tôi càng trở nên buồn bã hơn với sự lạnh nhạt lúc này của Nàng. Im lặng và quay người lại, hai đứa nhìn về hai hướng. Tôi nhìn vào trong lớp, còn Dung vu vơ nhìn về phía chân trời xa.

-Cuốn sổ của mình hình như nằm trong cái thùng giấy!-Dung ngập ngừng.

-Ừ, Tín cầm!-Tôi lạnh lùng thừa nhận.

-Vậy mai đem trả lại cho Dung được chứ?-Dung cương quyết, không có chút gì thắc mắc rằng tôi đã đọc nó chưa.

-Ừ, mai Tín sẽ trả!-Tôi gật đầu cương quyết không kém.

Dung lại im lặng, khuôn mặt đã không còn lạnh nhạt như lúc sáng. Hai đứa lại nhìn về hai hướng.

-Cứ phải như thế này hả Dung?

-……………!

-Chẳng lẽ cứ phải như người không quen mới được hay sao?

-Không………….!-Dung chỉ nói ra từ không, rồi lại nhìn về phía xa.

- Thôi, Tín vào lớp, mỗi người tự suy nghĩ về mình đi!

Tôi bỏ vào lớp, mang theo khuôn mặt lạnh đứng trước mặt đám bạn. Đám bạn tôi hẳn nãy giờ cũng thấy cái cảnh mỗi người một nơi nên chẳng ai ra tiếng chọc ghẹo. Đứa thì vỗ vai, đứa vui vẻ hơn thì nhất quyết kéo tôi vào làm một ván cờ ca-rô chờ vào học.

-Tín, đọc tiếp đoạn Cô vừa đọc xem.

-Tín, cô kêu mày kìa…!

-Tín, Tín..!

Tôi vẫn đang suy nghĩ miên man, thả mình theo những chiếc lá đang lao xao trước gió. Tôi nghĩ về những gì mình đã nói với Dung lúc nãy. Có quá lời không, hay có quá nặng không. Không, nhất quyết là không. Trong chuyện tình cảm, sai hay đúng là một khái niệm quá mơ hồ. Không thể nào khi tôi có một lần mang lỗi, Dung cũng có thể có lỗi lại với tôi được. Suy nghĩ tôi là độc đoán như vậy, bởi thời gian qua là quá dài cho tôi chứng kiến khuôn mặt Dung vô hồn từng ngày.

-Á, thằng nào xách tai tao!-Tôi bất chợt thấy ai đang kéo tai mình, la oai oái.

-Thằng này!-Cô giáo dạy Địa lý đằng đằng sát khí.

-Dạ, em xin lỗi Cô, em tưởng…!-Mặt mày tôi tái mét.

-Tưởng cái gì, đoạn tiếp theo, đọc đi.

Chứng kiến cái cảnh, cô giáo một tay cầm sách để ra đằng sau, mặt đằng đằng sát khí, như kiểu núi lửa sắp phun trào, chẳng anh em bạn bè xóm nhà lá nào có thể cứu tôi được. Tôi toát mồ hôi hột, cầm cuốn sách ấp úng như gà mắc tóc.

-Đọc cho Cô nghe xem!-Cô giáo tôi quyết truy đến cùng.

-Dạ…thưa Cô, em không biết!-Tôi thành thật khai nhận, bỏ cuốn sách xuống bàn và đón chờ sự thịnh nộ.

Hai phút sau, tôi có mặt ở ngoài lớp sau một tràng la té tát. Nào là cuối cấp rồi, không chú ý học hành, nào là có muốn thi tốt nghiệp không. Bao nhiêu cái nào là dồn ép trong từng câu nói, và khi kết thúc là câu nói muôn thuở:

-Em bước ra ngoài, đừng làm ảnh hưởng đến các bạn khác!

Mấy thằng bạn tôi thì lắc đầu tiễn đưa thằng bạn xấu số được ra chơi sớm. Thằng Hải thì đang lật đật lôi cuốn sổ ghi chép ra, không ngại ngùng mà ghi chú thật nắn nót. Cán bộ lớp thì nhân đôi hình phạt theo yêu cầu của thằng Hoàng. Ngày hôm nay, tôi đã bị hai thằng bạn chơi xỏ rồi.

-Mày bị sao thế?-Đám bạn thân vây quanh tôi lại.

-Mày liều, Cô Lương vốn nổi tiếng hắc ám mà mày dám vuốt râu hùm.

-Ờ, không có gì đâu, tao ổn mà-Tôi yếu ớt đáp lại rồi tách ra khỏi nhóm bạn, đi vào lớp.

Dung nhìn tôi, ánh mắt như muốn nói gì đó. Tôi đứng lại, ở trước mặt Nàng, nín thở chờ đợi. Tập trung cao độ, không muốn mình phân tâm để nghe rõ những điều Dung nói.

-Làm gì mà như Từ Hải đạp mìn thế, về đi-Giọng Hằng bán chanh vang lên.

Cả lớp đổ dồn vào nhìn xem thằng đạp mìn mang dáng dấp Từ Hải là ai? Rồi nhanh chóng biết rõ nguyên nhân, dồn hết ánh mắt vào Dung. Một quyết định mang tính được ăn cả ngã về không của tôi.

Thằng Hà muốn lôi tôi ra khỏi thế bí bách, ở ngoài hét lớn:

-Tín, đi căn-tin lẹ lên.

Tôi mặc kệ tất cả, vẫn đứng chờ Dung nói ra một câu nói gì đó, dù cả hai chúng tôi đang đứng trước mặt hầu như cả lớp. Dung đỏ mặt lên ngại ngùng. Định nói ra câu gì đó lại thôi.

Hành động là sống! Chẳng biết đâu tôi dồn hết can đảm của mình, cầm tay Dung lôi đi trong ánh mắt ngỡ ngàng, rồi oà vỡ bởi tiếng hò hét lẫn huýt sáo ủng hộ của hầu như toàn bộ lớp. Tôi cười thật tươi, kéo Dung chạy nhanh xuống sân trường. Không phải tôi cười vì nhận được sự ủng hộ, mà bởi vì Dung không có chút gì phản kháng với hành động táo bạo này. Tôi dần dần buông lỏng tay, Dung vẫn để im bàn tay nhỏ nhắn của Nàng trong tay tôi. Tôi chạy chậm lại, rồi thong thả dẫn nàng đến chiếc ghế đá dưới tán cây.

-Mệt quá, lôi người nhỏ đi cũng mệt, người to lớn cũng mệt!

Tôi không ngoái lại ra sau, nói vu vơ như thể đối thoại một mình. Bởi tôi biết có một thiên thần tóc ngang vai đang ở ngay sau tôi. Thiên thần ấy lên tiếng, có chút hờn dỗi nhưng tôi lại thấy dễ thương lạ kỳ:

-Xí, vậy lôi ai to lớn ngoài lôi tôi!

-Hà hà, làm gì có!

-Tôi không tin-Dung khoanh hai tay trước ngực, ngó lơ sang chỗ khác.

-Giận thêm ngày nữa là cũng ráng kiếm ai đó lôi đi rồi!

Tôi ngồi xuống ghế đá, mỉm cười nhìn Dung giả bộ giận dỗi. Lâu lắm rồi tôi mới được thấy lại hình ảnh đáng yêu này, từ một người mà tôi dành tình cảm, dù cho người ấy lâu nay vẫn lạnh lùng với tôi. Tôi cứ thể, nhìn và mỉm cười. Còn Dung ngồi xuống cạnh tôi, im lặng không nói gì, giờ thì im lặng mới là vàng nhé Dung.

-Xin lỗi nhé, thời gian qua…!

-Không, Dung mới….!

Hai đứa tôi đồng thanh, rồi bất chợt nhìn nhau rồi cùng cười. Thời gian qua hai đứa thật trẻ con, đã phí phạm hết bao nhiêu thời gian để quan tâm nhau. Và giờ mọi thứ mới đổi t hay, nhìn nhận lại thì đó cũng là một kỷ niệm vậy.

-Thôi được rồi, vậy là ổn, đừng giận Tín nữa là được!

-Xí, ai thèm giận….!

-Ờ, đâu ai thèm giận đâu, không thèm nhìn tôi một chút luôn!

-Ghét thì không nhìn!-Dung vẫn cứ giả bộ giận dỗi.

Tôi chợt cười, ghét à? Có ghét được không hả Dung. Ghét một người đã biến Dung từ một người ơ thờ với tất cả phải chú ý từng lần gặp đầu tiên không dễ thế đâu nhé. Giờ tôi nắm rõ ràng tâm tư của cô nàng, tôi hoàn toàn nắm mọi sự chủ động.

-Nhớ nhé, trả Dung cuốn nhật ký!

-Ờ, nhớ rồi, mai nhé, chắc chắn mai, nhưng…..!

-Nhưng gì?!

-Không, không có gì đâu.

Chẳng lẽ tôi phải khai ra rằng tôi chưa đọc xong được hết những gì Nàng viết hay sao, và dường như Dung cũng nhận ra điều đó.

-Đừng có đọc đấy!

-Ơ, lỡ đọc rồi!

-Thì ráng mà quên đi, không là..

-Là sao cơ?

Hàng động thay cho lời nói, Dung giơ hai ngón tay kề ngay hông của tôi:

-Quên hay chết vì nhéo!

-À, quên, xin hứa quên ngay mà!

-Thế là tốt, giờ thì vào lớp thôi, nhớ đấy, không quên là biết tay Dung.

Tôi giơ hai tay, ra vẻ cầu hoà. Làm sao có thể quên được một câu chuyện khi mình là nhân vật chính, một nhân vật xuyên suốt từ đầu đến hết cuốn nhật ký được chứ. Càng tuyệt vời hơn, tác giả của nó lại là người có tình cảm với tôi, đã vì tôi mà viết nên những cảm xúc chân thật ấy. Nó quá sâu đậm trong ký ức của tôi.

-Cười gì vậy? Dung hỏi tôi, và khuôn mặt lạnh lùng ấy đã bốc hơi hoàn toàn.

-Cười vì một điều!

-…….?

-Đôi khi mọi chuyện đâu quá rắc rối đâu đúng không?

-…..!

Dung khẽ gật đầu, đồng ý. Tình cảm còn thì hãy để nó tự nhiên, đừng gượng ép nó nữa. Hãy thể hiện những gì mình nghĩ, để rồi ta không phải hối tiếc vì lạc mất nhau.

-Làm trò gì nữa đây?

Dung lần này phản kháng khi tôi nắm tay Nàng giữa sân trường, dù cho học sinh đã vội vã trở về lớp vì tiếng trống trường vừa vang lên cách đây ít phút.

-Giờ là lôi về!

-Không, tự đi được rồi.

Tôi coi như mình chưa nghe thấy gì, lần này tay nắm chặt lấy bàn tay của thiên thần, cảm giác hạnh phúc lan toả, nhẹ nhõm vì làm lành thành công. Đôi chân của tôi như đi trên mây, và không quên kéo theo cô nàng chạy nhanh về lớp. Cách làm lành của tôi thật đặc biệt, lôi đi rồi lại kéo Dung về. Đơn giản vậy thôi nhưng thành công ngoài sức mong đợi.

-Hai anh chị vừa đi đâu về đấy!

-Dạ…dạ….-Tôi ấp úng khi nhận ra thầy giáo đã vào lớp trước hai đứa.

-Dạ, trên văn phòng Đoàn có việc nên tụi em vừa lên đó về ạ!

-Thế em cũng là cán bộ Đoàn à!-Thầy giáo hỏi tôi.

-Dạ, nó là Uỷ viên đấy thầy ơi!

-Cán bộ đó thầy!

Tôi chưa kịp trả lời thì đám bạn đã ở dưới cứu cánh tức thì. Sau khi tiếp thu những ý kiến của thầy:

-Chăm học đi, đừng để ảnh hưởng!

-Nhiệm vụ của các em là học.

Hai đứa chúng tôi vâng dạ rối rít rồi bước vào lớp. Mặt tôi vênh váo như khoe với lũ bạn.

“Tao vừa làm lành với thiên thần xong”.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx