sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Hôn Nhân Bí Mật, Tình Yêu Thầm Kín - Quyển 1 - Chương 53

Hôn Nhân Bí Mật, Tình Yêu Thầm KínQuyển 1 - Chương 53: Phải, anh không yêu cô ấy

Chử Đồng cảm thấy bả vai bị tay Giản Trì Hoài chống lên vẫn còn lưu lại cảm giác áp lực. Cô gật đầu không chút do dự: “Dĩ nhiên rồi!”

Giản Trì Hoài cũng gật đầu, không nói thêm gì nữa, quay người đi lên gác.

Còn ba ngày nữa là tới thứ năm, Chử Đồng bám sát Hồng Khánh Sâm. Tối nay hắn ta hẹn khách ăn cơm, ăn tới quá nửa đêm mới ra ngoài. Chử Đồng chầu chực trong bãi đỗ xe, lờ mờ nhìn thấy có bóng người đi về phía này. Người đàn ông bước chân loạng choạng, hét to: “Tôi sắp nhịn không nổi nữa rồi, mấy cậu đi trước đi!”

Đám người kia cười ngặt ngoẽo: “Ban nãy bảo cậu giải phóng đi thì cậu lại bảo không buồn, vờ vịt!”

Chử Đồng núp sau cột đá, nhìn thấy xe của Hồng Khánh Sâm đã đi mất. Gã say kia cách cô chỉ khoảng ba bước chân, cô cũng không thể lập tức chạy ra. Cô nghe thấy tiếng cởi thắt lưng, trong lòng thầm chửi thề một câu: Có nhầm không vậy, người ra vào mấy chỗ thế này tốt xấu gì cũng có chút thân phận, lẽ nào ngay trước mặt mọi người mà...

Cô bịt chặt mũi, nhắm tịt mắt lại, bên tai bất ngờ cảm thấy nóng rực. Khi mở mắt ra cô đã nhìn thấy gương mặt Ân Thiếu Trình phóng to hiện ngay trước mặt. Chử Đồng nhìn anh ta giây lát, đẩy ra định đi.

“Đi đâu?” Ân Thiếu Trình chống hai tay bên cạnh người cô: “Nếu không phải tôi qua đây, cô sẽ bị người ta bắt tại trận đấy.”

“Cậu chủ Ân, tôi không chọc vào anh được nhưng chắc là được trốn chứ?” Chử Đồng cất giọng hậm hực, lạnh lùng liếc nhìn anh ta.

“Yo, cô bé này cá tính quá nhỉ, thú vị đây!”

Chử Đồng đẩy cánh tay anh ta, ai ngờ Ân Thiếu Trình lại rắn chắc như vậy, sao mà dễ dàng dịch chuyển: “Anh cũng biết tối đó người đưa Giản Lệ Đề đi chính là Hồng Khánh Sâm. Lần này tôi muốn chụp hắn ta, sao nào?”

“Cô nổi giận với tôi làm gì?” Ân Thiếu Trình đã uống không ít rượu, vốn dĩ cũng lại là người quyết không nhượng bộ.

Chử Đồng ngửi thấy người anh ta nồng nặc mùi rượu, nhíu mày khinh bỉ: “Một, anh và Hồng Khánh Sâm giao du với nhau, anh cũng chẳng phải loại tử tế gì. Hai, tối đó anh thấy chết không cứu, anh cảm thấy tôi còn cần đứng đây lải nhải mấy lời thừa với anh không?”

Ân Thiếu Trình bị cô mắng tới đờ đẫn. Ngón tay anh ta khẽ chọc vào cô: “Vậy cô nghĩ cô đi theo Hồng Khánh Sâm sẽ chụp được cái gì?”

“Dĩ nhiên sẽ có thứ giá trị.”

Ân Thiếu Trình cười khì khì, ngón tay nâng cằm cô lên. Khi cô giơ tay gạt đi, anh ta đã rút tay lại trước: “Tối mai, Triệu Thanh Dương sẽ được thả ra. Hồng Khánh Sâm chính là người bao nuôi cậu ta, tin này có đủ sốc không hả?”

“Cái gì?” Chử Đồng trợn tròn mắt, kinh hãi tới nỗi suýt nữa sặc nước bọt của chính mình: “Anh uống say quá rồi phải không?”

“Ma nhà cô uống say ấy. Tối mai tôi sẽ đưa cô đi bắt Hồng Khánh Sâm. Cậu bạn trai nhỏ của hắn ta ở trong trại chịu thiệt thòi, sau khi ra ngoài chắc chắn sẽ yêu cầu được vỗ về an ủi. Tối nay hắn ta đã nói hết mọi chuyện với bọn tôi rồi, tối mai muốn được lãng mạn, kích tình...”

Chử Đồng suýt nữa nôn ra ngoài. Cô bịt chặt miệng, nét mặt nhăn nhó. Ân Thiếu Trình tươi cười xua tay: “Kinh ngạc ư, làm phóng viên giải trí kiểu gì vậy?”

“Anh bớt trêu chọc tôi đi, hắn và anh chẳng phải bạn bè sao?”

“Chưa nghe câu này à? Vì phụ nữ, có thể đâm anh em mấy nhát dao. Huống hồ loại người như Hồng Khánh Sâm cũng chỉ là đám bạn đểu mà thôi.”

Chử Đồng nghe hết tất cả những câu anh ta nói, Ân Thiếu Trình cười cợt đứng trước mặt cô: “Tối mai tôi sẽ đưa cô đi, tôi biết chỗ họ hẹn hò bí mật.”

Chử Đồng vẫn còn bán tín bán nghi nhưng ngoài miệng đã đồng ý rồi. Ngày hôm sau, cô chỉ một mình theo đuổi chụp trộm, Ân Thiếu Trình vẫn còn đợi điện thoại của cô, nhưng về phương diện theo dõi, Chử Đồng là người sành sỏi, chẳng cần anh ta tới vướng chân vướng tay. Tới khoảng nửa đêm, cuối cùng cô đã lấy được bức ảnh hữu dụng. Hồng Khánh Sâm thương xót tình nhân nhỏ bé, còn chưa vào trong nhà đã hôn môi. Chử Đồng tinh thần phấn chấn, nửa đêm còn spam weibo, để lại comment dưới chủ đề “Thứ năm gặp lại” ấy: “Định tung tin của Triệu Thanh Dương và một nhà đầu tư họ Hồng nào sao? Chắc chắn là rất hot rồi, mong ngóng mong nóng, thứ năm quyết đợi!”

Chử Đồng thấy mình dốc sức làm việc như vậy cũng tự ngất xỉu.

Vừa mới đóng trang mạng lại, một cuộc điện thoại gọi tới. Chử Đồng tiện tay nghe máy: “Alô?”

“Sao còn chưa về?”

Chử Đồng nhìn thời gian, sắp 12 giờ tới nơi rồi: “Về ngay đây, đợi em nhé!”

Giản Trì Hoài không biết từ sáng tới tối cô túi bụi việc gì: “Mấy tin lá cải của người khác thì có gì mà theo dõi, mau về nhà!”

Chử Đồng 'ồ' một tiếng, vui sướng lái xe về Bán Đảo Hào Môn.

Tin tức Triệu Thanh Dương hít ma túy ngay ngày hôm sau đã có một sự xoay chuyển kinh thiên động địa. Dịch Sưu đứng ra bác bỏ trước tiên, nói rằng có bằng chứng chắc chắn, tối đó Triệu Thanh Dương vốn không hít ma túy mà đang ăn bột bắp! Chử Đồng đọc được tin này suýt nữa thì phun cơm ra ngoài, chẳng biết mấy dòng này rốt cuộc do ai biên tập.

Bình luận của các fan mạng càng thần kỳ hơn: “Bột bắp? Xin lỗi nhé, nhà tôi nghèo tới độ chỉ còn bột bắp thôi, nhưng với một đứa con nhà nông như tôi biết rõ thứ đó sao có thể màu trắng?”

Có người khinh miệt: “Quả nhiên, mấy người có tiền đều thích chơi mấy thứ mới mẻ. Hít bột bắp, có sướng không?”

Nhưng những lời bình luận này nhanh chóng bị fan hâm mộ của Triệu Thanh Dương dìm chết: “Mấy người đừng có vu vạ cho Dương Dương nhà chúng tôi. Anh ấy là đại sứ chống ma túy, sẽ không hút chích gì đâu, chắc chắn là có kẻ muốn hãm hại.”

“Phải đấy, Dương Dương của chúng tôi bị người ta ganh ghét, hừ!”

Đối với một ngôi sao có lượng fan theo dõi weibo lên tới hơn hai mươi triệu, muốn chèn ép một tin tức phản diện dễ như trở bàn tay.

Chẳng mấy chốc, thứ năm đã tới. Chử Đồng mở máy tính ra, mắt không dám nhìn đi đâu khác, con chuột không ngừng ấn nút f5 thông tin mới. Đã qua thời gian nói rằng sẽ tung tin hot, đám fan mạng lại chửi rủa một hồi, nói kẻ ID giả mạo vô liêm sỉ, hại họ đợi vô ích một phen. Trái tim Chử Đồng chưa bao giờ nhẹ nhõm đến thế. Cô dựa người ra phía sau, cuối cùng cũng kịp rồi, cuối cùng cũng giữ được chân Hồng Khánh Sâm.

Trên đường trở về nhà, Chử Đồng cố tình vào cửa hàng mua một ít thức ăn chín. Về tới nhà, không thấy Giản Trì Hoài, cô bèn đặt chiếc túi lên mặt bàn ăn: “Cậu Giản chưa về sao?”

“Về rồi ạ nhưng lại đi ngay, hình như cô Giản bị bệnh.”

Chử Đồng do dự đứng đó một lúc, lớp cửa sổ giấy này tuy chưa chọc thủng nhưng cô và Giản Lệ Đề đều biết rõ. Giản Lệ Đề biết mấy bức ảnh kia đang nằm trong tay Hồng Khánh Sâm, vẫn không dám nói nhưng vì còn giấu tâm sự nên càng lúc càng không nghĩ thông suốt. Chử Đồng cảm thấy cô cần phải nói với Giản Lệ Đề một tiếng, để nó yên tâm.

Nhà họ Giản.

Khi Giản Trì Hoài đẩy cửa vào, trên tường bật một ngọn đèn. Lúc này mới vừa chập tối, sắc trời bên ngoài còn rõ, cả đèn đường còn chưa lên. Giản Trì Hoài đặt chiếc bát trong tay mình lên đầu giường: “Lệ Đề, ăn chút gì đi.”

Giản Lệ Đề hình như đang ngủ, chỉ mơ hồ đáp lại: “Không muốn ăn, không đói.”

Giản Trì Hoài giữ chặt hai vai nó, kéo nó ngồi dậy: “Là canh ngân nhĩ hạt sen mà em thích đấy, anh đã bảo nhà bếp đặc biệt chuẩn bị.”

“Anh, em thật sự không đói.”

Giản Trì Hoài tắt đèn đi. Giản Lệ Đề thấy vậy, bèn giơ một tay ra để bật lên: “Sao lại tắt đi ạ?”

“Lệ Đề!” Giản Trì Hoài giữ chặt vai nó, không để nó ngọ ngoạy lung tung: “Anh biết cả rồi, em yên tâm, toàn bộ sự việc đã được giải quyết. Sau này em cũng không cần phải lo lắng sợ hãi nữa.”

“Anh... Anh biết gì rồi ạ?” Bờ môi Giản Lệ Đề lun lập cập, ánh mắt né tránh.

Giản Trì Hoài xoa đầu nó: “Thứ nằm trong tay Hồng Khánh Sâm, anh đã mang về rồi, sẽ không còn người nào nhìn thấy được nữa.”

Nghe tới đây, cuối cùng Giản Lệ Đề cũng bưng mặt khóc thành tiếng. Nó dựa đầu vào vai Giản Trì Hoài, thanh âm run rẩy: “Anh ơi, em sợ lắm, thật sự rất sợ... Tên khốn đó không cho phép em nói ra, nếu không thì... sẽ để cho tất cả mọi người nhìn thấy... Em không làm ngôi sao nữa đâu, em chỉ cần chuyện tối đó chưa từng xảy ra, em thật sự sợ rồi.”

Lòng bàn tay Giản Trì Hoài đặt lên sống lưng nó, nhẹ nhàng vỗ về: “Quên hết đi, coi như nó chưa từng xảy ra. Từ nay về sau, anh sẽ để em gái của anh không gặp bất kỳ cơn ác mộng nào nữa, không bao giờ bị tổn thương nữa, không bao giờ phải sợ hãi nữa.”

Hai tay Giản Lệ Đề níu chặt lấy lớp áo ở hông Giản Trì Hoài. Mấy ngày nay, nó sống ngơ ngơ ngẩn ngẩn, ban ngày luôn kéo kín rèm cửa lại, cũng không dám xem tivi, sợ có tin tức gì không hay bị đồn ra ngoài. Hôm nay cuối cùng nó cũng có thể thở phào, ngủ một giấc thật ngon, lại làm một cô công chúa nhỏ.

Mỗi lần Chử Đồng tới nhà họ Giản, người làm luôn đối đãi với cô rất khách khí. Cô nghĩ Giản Trì Hoài chắc là đang ở đây, còn đang nghĩ làm cách nào để tách anh ra rồi giúp Giản Lệ Đề an tâm. Cô đi tới trước cửa phòng nó, bên trong loáng thoáng có tiếng nói vọng ra: “Anh, làm sao anh biết gã đó có ảnh của em? Rồi anh lấy về kiểu gì?”

“Anh là anh trai em, nhìn em lớn đến từng này rồi, trong lòng em có tâm sự lẽ nào anh lại không nhận ra?”

Bàn tay đang giơ lên của Chử Đồng chợt khựng lại trong không trung. Sao cơ? Hóa ra Giản Trì Hoài biết? Thanh âm của người đàn ông không cho cô thời gian hòa hoãn, truyền đạt rõ nét qua cánh cửa: “Anh có cách của mình, em chỉ cần nhớ sau này không còn chuyện gì nữa là được.”

Trong lời nói của Giản Lệ Đề cuối cùng cũng có chút ý cười: “Anh, em biết anh tốt với em nhất.”

Chử Đồng hạ tay xuống bên người, chẳng biết nên tiến hay lùi, chỉ còn nghe được tiếng nói chuyện của hai anh em. Sau khi tâm trạng nhẹ nhõm, Giản Lệ Đề cũng nói nhiều hơn: “Anh à, sau này anh có ly hôn với Chử Đồng không?”

“Không.” Giản Trì Hoài nói chắc như đinh đóng cột.

Chử Đồng đứng ngoài cửa, ánh đèn trên hành lang chưa bật lên. Cô cảm giác trước mắt hình như tách ra một tia sáng cực kỳ, cực kỳ chói lọi, soi rõ cả phía sau lưng cô. Cô chợt mỉm cười, muốn gõ cửa đi vào.

“Anh, trước đây em cảm thấy Chử Đồng không xứng với anh, không phải vì em không hiểu chuyện. Nhà họ Giản chúng ta từ trên xuống dưới, có ai không nhận ra? Anh và chị ấy kết hôn, giữa hai người không có tình cảm. Nếu đã vậy vì sao anh phải lấy?”

Đây cũng là điều trước nay Chử Đồng nghĩ không thông. Cô cảm thấy sốt sắng, cũng hy vọng có được đáp án.

“Anh, anh đừng nói với em là anh yêu chị ấy, em không tin.”

Giản Trì Hoài nhìn cô em gái trước mặt. Mấy ngày nay Giản Lệ Đề trong chải chuốt trang điểm, mái tóc bù xù cụp xuống đỉnh đầu, sắc mặt nhợt nhạt, đôi môi hơi nứt nẻ. Nghĩ tới sự giấu giếm của Chử Đồng, trong lòng Giản Trì Hoài dâng lên những con sóng: “Phải, anh không yêu cô ấy.”

Đây rõ ràng là một kết quả đã được dự liệu từ trước nhưng khi lọt vào tai Chử Đồng vẫn giống như một người chết đuối vừa ngoi lên được mặt biển trong khoảnh khắc lại bị ai đó dìm mạnh xuống.

“Anh, nếu anh đã không yêu chị ấy, vì sao lại không ly hôn?”

Giản Trì Hoài ngồi ở mép giường, thanh âm tẻ nhạt: “Em quên quy định bất thành văn của nhà họ Giản rồi sao? Phàm là những người đã kết hôn thì cả đời không được ly hôn, sau này cả em cũng vậy.”

Giản Lệ Đề trợn tròn mắt: “Gì cơ? Mẹ chưa từng nói với em.”

“Đó là vì còn chưa tới ngày ấy.”

“Sao lại có một quy định như vậy chứ? Thế chẳng phải là ép người ta chết sao?”

Giản Trì Hoài mỉm cười, không tỏ rõ ý kiến, bây giờ anh đã không còn cảm thấy quá căm phẫn nữa: “Đó là để rèn luyện cho em sự chung thủy trong hôn nhân, một khi đã kết hôn với ai thì cả đời này em chỉ có thể ở bên cạnh người đó thôi.”

“Anh, lẽ nào khi kết hôn với Chử Đồng, anh đã thừa nhận chị ấy?” Đây là chuyện nực cười cỡ nào chứ?

Chử Đồng tựa vào khung cửa, liên tưởng tới những lúc Giản Trì Hoài đứng đắn trước đây. Bước chân cô nặng như đổ chì, lùi về sau hai bước. Nói tới cùng, Giản Trì Hoài muốn cô phần lớn là vì mấy hành động của cô bị anh hiểu nhầm là 'quyến rũ'. Cô chẳng phải thánh nữ, cô chỉ cảm thấy họ là một đôi vợ chồng bình thường. Dù có xuất phát từ nguyên nhân gì mới đến với nhau nhưng cô vẫn nghĩ họ đều muốn sống hạnh phúc. Chử Đồng chống tay lên vách tường, đi xuống nhà. Thì ra anh tiếp nhận cô, dần dần nảy sinh chút dịu dàng với cô đều vì phần đời còn lại của mình anh không thể không đối mặt với cô, đều vì họ không thể ly hôn!

Hốc mắt cô chua xót, đúng lúc người giúp việc định đi lên gác, ngẩng đầu thấy cô đi xuống: “Thiếu phu nhân, cô sao thế ạ?”

Chử Đồng nghe thấy xưng hô này, nhất thời không kìm được nước mắt, cô vội vàng đưa tay lên lau: “Không... Không có gì. Tôi nhớ ra mình còn mấy việc gấp, tôi đi trước đây.”

“Cô không ở lại đây ăn cơm ạ?”

“Thôi.” Chử Đồng cuống quýt bỏ chạy. Sau khi lái xe ra ngoài một lúc lâu, chiếc xe vòng quanh bên ngoài nhà họ Giản mười mấy vòng. Ngoài Bán Đảo Hào Môn, cô còn có thể về đâu? Tầm mắt mơ hồ nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy nhà nhà trong thành phố đã lên đèn. Cô suýt nữa thì quên mất, mình còn một mái nhà.

Trở về tiểu khu nơi bố mẹ sống, Chử Đồng có chìa khóa ở đây. Cô mở cửa đi vào, nhìn thấy Lý Tịnh Hương đang ngồi trước bàn ăn gọt táo, mười mấy quả táo đã được chia nửa, được xếp vào trong đĩa hoa quả. Nghe thấy ngoài cửa có tiếng động, Lý Tịnh Hương ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy con gái thì vô cùng kinh ngạc: “Đồng Đồng, sao con lại tới đây?”

“Mẹ.” Giọng cô hơi run nhưng kiểm soát rất tốt: “Bố đâu ạ?”

“Ông ấy đi nhập hàng rồi, còn chưa về.”

Chử Đồng đi tới, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Lý Tịnh Hương: “Chẳng phải gọi một cú điện thoại thì chợ bán buôn sẽ chuyển tới sao?”

“Đúng thế nhưng giá cả sẽ đắt hơn một chút. Bố con bảo mình vất vả thêm một chút cũng được, dạo này ông ấy toàn tự thuê xe ba gác để đi chở hàng.”

Nghe thấy vậy, lòng Chử Đồng không khỏi khó chịu. Cô cầm nửa quả táo bên cạnh lên: “Mẹ, mẹ đang làm gì đây?”

“Mẹ gọt mấy quả hỏng đi, còn lại thì để vào trong tủ lạnh. Bố con khá vất vả, buổi sáng mẹ hay ép cho ông ấy một cốc nước hoa quả.” Lý Tịnh Hương tiếp tục công việc của mình, thấy con gái không nói gì lúc này bà mới ngẩng đầu lên nhìn: “Đồng Đồng, con về nhà có việc gì sao?”

“Đâu ạ, không có. Chỉ là con nhớ bố mẹ thôi.”

“Mẹ với bố con cũng nhớ con, còn định hôm nào tới thăm con nữa.”

Chử Đồng kìm nén cảm giác ấm ức nơi cổ họng. Cô quay đầu đi, nhìn lên bức ảnh chụp chung của mình và chị gái treo trên tường. Cô cảm thấy mình sắp bật khóc tới nơi rồi. Chử Đồng há miệng, cắn chặt răng, nắm tay lại thành nắm đấm: “Mẹ, mẹ nói cho con biết đi, rốt cuộc vì sao Giản Trì Hoài lại lấy con?”

Con dao gọt hoa quả của Lý Tịnh Hương trượt mạnh một cái, suýt nữa thì cứa phải tay mình. Bà kinh ngạc ngẩng đầu lên: “Đồng Đồng, sao con lại hỏi một chuyện như vậy?”

“Vì bố mẹ chưa bao giờ nói thật cho con biết. Giản Trì Hoài không yêu con, nếu đã không yêu thì vì sao cứ nhất quyết phải lấy?” Chử Đồng cảm thấy cô sắp bị dồn ép đến phát điên rồi. Những thứ tốt đẹp của nhà họ Giản đếm không xuể: tiền bạc, của cải, quyền lực, kể cả diện mạo của đàn ông. Trong mắt người ngoài, con gái nhà ai được gả vào nhà họ Giản thì chắc chắn kiếp trước đã giải cứu cả dải Ngân Hà. Còn đối với một gia đình sống ở tầng lớp cơ bản của xã hội như nhà họ Chử, họ chẳng có gì hết, vốn dĩ chẳng kể được một ưu thế gì có thể mang ra níu kéo Giản Trì Hoài.

Lý Tịnh Hương kẹp nửa quả táo trong tay. Sạp hàng hoa quả dọn hàng muộn, tới giờ còn chưa được ăn miếng cơm, cơn hạ đường huyết của bà bắt đầu phát tác, cổ tay run rẩy sắp cầm không vững con dao nữa rồi. Chử Đồng thấy vậy, vội vàng lấy thứ trong tay mẹ ra: “Mẹ lại không ăn cơm đúng giờ phải không? Bữa tối thì sao, đã nấu xong chưa ạ?”

“Mẹ nấu cháo, để trong nồi cơm điện kìa.”

Chử Đồng đứng dậy đi vào bếp. Kéo c

cửa bếp ra, cô nhìn thấy bên trong chỉ có món ớt xanh xào dưa muối, mùi gạo trắng ngập tràn căn phòng. Chử Đồng múc hai bát bê ra ngoài: “Mẹ mau ăn đi!

Lý Tịnh Hương nhìn con gái vẻ không yên tâm. Bà vỗ vỗ tay Chử Đồng: “Con và Trì Hoài sao thế? Cãi nhau à?”

“Không ạ.” Cô ngoáy ngoáy chiếc đũa trong bát: “Anh ấy đối xử với con rất tốt, sẽ không cãi cọ với con đâu.”

Càng không quan tâm tới một người mới càng chẳng cãi nhau nổi. Nếu không hai vợ chồng với nhau làm gì có ai không có lúc giận dỗi?

“Tốt với con là được rồi.” Lý Tịnh Hương nghe những lời này thì rất hài lòng. Bà bỏ thức ăn vào ăn cùng cháo. Chử Đồng không cảm thấy đói, chiếc đũa trong tay bị cô gác lên bát: “Sao mẹ không mua ít thức ăn, chỉ ăn thế này thôi ư?”

“Bố con cũng không về, có một mình mẹ ăn tạm cho qua bữa là được.” Lý Tịnh Hương thấy cô thất thần cũng buông đũa xuống: “Con muốn ăn món gì? Mẹ mua cho con.”

“Không cần đâu mẹ, tối nay con muốn ở lại đây.”

Gương mặt Lý Tịnh Hương lại hiển lên vẻ lo lắng: “Thế Trì Hoài có biết con tới đây không?”

Cô đáp qua quýt: “Con đi tắm rồi đi ngủ đây.”

Lý Tịnh Hương nhìn ra ngoài cửa sổ, trời vừa mới tối đi. Ở đây Chử Đồng có quần áo thay giặt, bà đi theo tìm cho cô.

Lúc hai anh em nhà họ Giản đi xuống nhà thì cũng đã sắp tám giờ. Cái gai trong lòng Giản Lệ Đề đã được nhổ triệt để, cả người bỗng thấy đói meo: “Chị Trương, có phải có canh ngân nhĩ hạt sen không? Múc cho tôi một bát.”

Giản Trì Hoài giơ tay lên xem giờ. Người giúp việc đi ngang qua bên cạnh, hình như nhớ ra chuyện gì lại quay bước: “Cậu Giản, thiếu phu nhân có qua đây nhưng lúc đi hình như không ổn lắm, khóe mắt đỏ đỏ.”

“Lúc nào vậy?”

“Khoảng tầm 5, 6 giờ, lúc ấy tôi vừa chuẩn bị xong bữa tối.”

Giản Trì Hoài nhìn ra ngoài cửa sổ: “Ừm, tôi biết rồi.” Không còn gì nghi ngờ, cuộc nói chuyện giữa anh và Giản Lệ Đề đã bị cô nghe thấy rồi.

Chử Đồng tắm xong liền nằm lên giường, nhưng vào giờ này trằn trọc mãi vẫn không sao ngủ được. Lý Tịnh Hương đi vào, bưng một bát nho đã được rửa sạch sẽ: “Nếu thật sự không ngủ được thì xem tivi một lúc đi.”

Chử Đồng giơ tay che lên mắt. Lý Tịnh Hương gạt tay cô ra: “Đồng Đồng, mẹ biết con không tin lời bố mẹ nói. Nhưng lúc trước, quả thực là chị con khám bệnh, nợ lại một khoản ngoại tệ không thể trả hết. Còn về việc vì sao nhà họ Giản nhất quyết cưới con thì mẹ cũng không rõ lắm. Nói theo cách của nhà họ thì ông cụ bên nhà cực kỳ quý con, vừa nhìn đã ưng ý con. Ai mà biết được, mấy gia đình có tiền cũng có khi khái tính, chẳng quan trọng môn đăng hộ đối.”

“Nhưng cho dù ông nội thích con, Giản Trì Hoài liệu có đồng ý không? Hôn nhân là chuyện lớn, cứ làm như trò trẻ con vậy.”

Lý Tịnh Hương kéo tay con gái lại, ánh mắt một lần nữa dâng tràn lo lắng: “Nhất định là Trì Hoài làm mình làm mẩy, con mới chạy về đây, phải không?”

Trong lòng cô bực bội khó chịu: “Con không muốn nói.”

“Hôn nhân gì đi nữa, có thể sống được với nhau mới là tốt nhất. Sống với nhau lâu rồi mấy chuyện tình yêu nam nữ cũng trở thành vô ích. Có xe, có nhà, ăn no mặc ấm, mẹ chỉ mong con được như vậy.”

Phải, nói cho cùng đây chẳng phải chính là cuộc sống ban đầu cô tưởng tượng sao? Ngay khi vừa bước chân vào nhà họ Giản, Chử Đồng đã chẳng mơ hão Giản Trì Hoài sẽ đối xử với cô ra sao. Thế mà bây giờ cái suy nghĩ muốn có càng ngày càng nhiều này vẫn luôn giày vò cô.

Sau khi Lý Tịnh Hương đi ra ngoài, Chử Đồng lật người nằm xuống. Di động trên tủ đầu giường bất ngờ vang lên. Cô ngồi bật dậy, nắm chặt nó trong tay. Quả đúng là Giản Trì Hoài. Cô nín thở, tập trung nhận máy: “Alô?”

“Em đang ở đâu?” Giản Trì Hoài hỏi thẳng.

Chử Đồng im lặng khoảng ba giây: “Em đang ở chỗ mẹ.”

“Có chuyện gì phải qua đó sao?”

Chử Đồng siết chặt di động trong lòng bàn tay: “Không có chuyện gì, em muốn ở lại đây một đêm.”

Giản Trì Hoài cũng không nói thêm gì nữa: “Vậy được, anh về nhà.”

Nghe tới đây, lòng Chử Đồng lại càng bí bách. Chắc là Giản Trì Hoài đang lái xe, đầu kia vọng lại tiếng còi xe inh ỏi: “Còn chuyện gì không?”

Trái tim cô lại bị đả kích: “Rõ ràng là anh gọi điện cho em mà, câu này nên là em hỏi mới phải!”

“Em ăn phải đạn đấy à?”

Lồng ngực Chử Đồng nhói đau: “Giản Trì Hoài, anh thành thật nói cho em biết đi, vì sao anh lại kết hôn với em?”

Nghe xong câu này, anh lại càng chắc chắn lúc anh và Giản Lệ Đề nói chuyện cũng vừa hay bị Chử Đồng nghe thấy. Anh đánh tay lái: “Kết hôn chính là kết hôn. Anh muốn tìm một người chung sống với mình, chỉ đơn giản vậy thôi.”

“Anh làm vậy chẳng phải là ức hiếp người ta sao?”

Giản Trì Hoài hạ cửa xe xuống, tốc độ xe rất nhanh, tiếng gió vun vút còn vọng vào tai Chử Đồng, thanh âm của Giản Trì Hoài cũng theo đó truyền tới: “Có cần anh tới đón em không?”

“Em không về!” Chử Đồng không cho Giản Trì Hoài cơ hội nói chuyện nữa, ngắt luôn điện thoại. Từ lúc kết hôn tới giờ, đối phó với giáo sư Giản, đây là lần đầu tiên quyết liệt đến vậy.

Cả đêm mất ngủ, sau đó Giản Trì Hoài cũng không gọi điện lại nữa. Sáng sớm hôm sau, vẫn còn sớm, chỉ khoảng năm giờ hơn, Chử Đồng nghe thấy phòng khách vọng tới tiếng lạch cạch. Cô tung chăn, đứng dậy ra ngoài. Chử Cát Bằng cho dù đã cố gắng thật nhẹ nhàng nhưng vẫn làm kinh động tới con gái. Ông đứng thẳng dậy: “Sao con tỉnh sớm vậy?”

“Bố, bố làm gì đây?” Chử Đồng nhìn cả phòng khách bừa bộn nháo nhào.

“Hàng hôm qua lấy về đấy, dưa lê bán chạy lắm, lần này bố đánh về không ít.”

Chử Đồng ấn hai tay lên lưng ghế: “Bố đừng cực quá, bán được bao nhiêu thì bán.”

“Bố và mẹ con khó khăn lắm mới mở được cửa hàng hoa quả này, bắt buộc phải kiếm được tiền mới được. Như vậy thì sau này con có con, bố mẹ cũng không đến mức không bỏ ra được một đồng.” Bình thường tính tình Chử Cát Bằng nóng nảy, nhưng người làm cha làm mẹ trên đời ai cũng vậy cả thôi. “Ngủ thêm chút nữa đi, lát nữa mẹ con dậy sẽ chuẩn bị bữa sáng.”

Lúc Chử Đồng rời đi, tinh thần đã sảng khoái hơn. Tới công ty không lâu, thẻ lương của cô nhận được tin chuyển tiền. Lương tháng này rất đáng mừng, gần được vạn rồi. Hôm nay có không ít tài liệu phải ở công ty chỉnh lý. Cứ chốc chốc Chử Đồng lại ngó vào di động nhưng nó cứ như bị hỏng, yên lặng nằm một chỗ, đến cả tin nhắn cũng không có. Gần tới giờ tan làm, Tần Tần đối diện đeo balo lên: “Chử Đồng, đi thôi, tớ nhận được tin Hồng Khánh Sâm xảy ra chuyện rồi.”

“Hả?” Chử Đồng nhất thời chưa kịp phản ứng lại: “Hồng Khánh Sâm?”

“Chẳng phải cậu muốn chụp hắn ta sao? Đi đi đi, bây giờ có qua đó cũng chỉ là góp vui thôi, chắc chắn là không có hy vọng đăng đầu tiên rồi.”

Chử Đồng lái xe phỏng vấn tới trước cửa một tiểu khu. Lúc đi vào mọi người hầu như đã tản đi hết. Tần Tần bất giác lắc đầu: “Đến chút thịt vụn cũng chẳng chừa lại cho chúng ta.”

Chử Đồng nhìn thấy trước cửa một căn nhà đơn nguyên có một vũng máu: “Đừng nói ghê như vậy, sau này không để người ta vui vẻ ăn thịt nữa sao?”

Vừa hay có người từ trong đi ra, Chử Đồng bắt lấy người đó, hỏi: “Xin hỏi anh có biết vừa xảy ra chuyện gì không ạ?”

“Cô nói người bị trọng thương à? Xe cấp cứu đưa đi rồi, bị thương nặng lắm.”

“Vậy anh có biết tình hình cụ thể không ạ?”

“Đó không phải người trong tiểu khu chúng tôi, chắc là có bạn bè gì sống ở đây. Ban nãy nghe nói bị phóng viên chặn đường. Nhưng thê thảm lắm, cũng chẳng biết đã làm việc gì mà lại chột dạ. Lúc chạy ra tới cửa bị ngay một cái bình hoa từ trên rơi xuống đập trúng bả vai, ngất ngay tại chỗ.”

“Mẹ ơi!” Tần Tần ôm miệng: “Thế là mạng lớn rồi đấy, tầng mấy vậy?”

“Tóm lại là rất cao, cô nhìn vũng máu kìa.”

Chử Đồng xoa xoa bả vai, mồ hôi lạnh sắp túa ra tới nơi: “Đừng chụp nữa, mau đi thôi, cũng chẳng có tin tức nào giá trị.”

Trên đường trở về, Tần Tần gọi điện thoại cho bạn, chẳng mấy chốc đã moi được mấy tin: “Đồng Đồng, cánh tay của Hồng Khánh Sâm bị phế rồi.”

“Nghiêm trọng vậy sao?”

“Đương nhiên, nếu không có kỳ tích, cả đời này đừng mong giơ được tay lên nữa.”

Chử Đồng mỉm cười. Đáng đời, loại người cặn bã này nên có người trừng trị hắn. Thấy chưa, thấy chưa, làm quá nhiều điều ác, cả ông trời cũng chịu không nổi.

Lúc tan ca, các đồng nghiệp hẹn cô ra ngoài đi hát, nhưng Chử Đồng không có tâm trạng. Cô ngồi trong xe rất lâu mà không nổ máy. Cô không biết nên đi đâu, cố chấp đến thế rồi, lẽ nào cứ thế quay trở về Bán Đảo Hào Môn?

Xe chạy ra khỏi công ty cô mới nhận ra trời đổ mưa. Chiếc xe phía trước tắt máy, Chử Đồng bấm coi inh ỏi, ghế bên cửa lái phụ bất thình lình bị mở ra, Tần Tần khua chiếc ô trong tay: “Sao bỗng nhiên lại mưa chứ?”

“Không phải cậu đi hát cùng bọn họ sao?”

“Hát gì chứ, Lữ Giai và Cố Hào từ Hồng Kông trở về rồi, tin tức Lữ Giai sinh con được che giấu cẩn thận như vậy, còn trốn tới tận Hồng Kông, tin này còn không đủ để chúng ta chạy một chuyến sao?”

Chử Đồng nghe tới công việc là có tinh thần, cuối cùng cũng không cần lo lắng việc sẽ đi đâu nữa. Cô cho xe chạy, nhanh chóng đi ra sân bay. Họ đợi ở đó trước nửa tiếng đồng hồ. Lữ Giai là một ca sỹ nổi tiếng, Cố Hào là đạo diễn thiên tài. Hai người này kéo bất kỳ người nào ra cũng đều là tin hot.

Rất lâu sau, cả một đám đông ùa ra. Tần Tần tinh mắt, hưng phấn chỉ về phía trước: “Tới rồi, tới rồi!”

Chử Đồng ngẩng đầu lên, quả nhiên nhìn thấy hai người đeo kính râm ở ngay gần đó đi tới. Tần Tần kéo tay cô: “Đi nào!”

Họ xuyên qua đám người. Lữ Giai không ngừng nhìn quanh, sợ gặp phải phóng viên. Người vú nuôi đi sau đẩy theo một chiếc xe nhỏ. Bước chân của Tần Tần khá gấp, bước vượt lên trước, chặn đường Cố Hào: “Chào anh, chào anh! Xin hỏi lần này Lữ Giai tới Hồng Kông là để sinh em bé sao? Hai người giữ kín mọi chuyện như vậy, bây giờ đứa bé đã chào đời rồi, có tiện tiết lộ cho chúng tôi biết là trai hay gái không?”

Cố Hào gặp phải phóng viên, bất chợt phẫn nộ, chỉ thẳng tay vào mặt Tần Tần: “Tránh ra, chúng tôi không trả lời phỏng vấn.”

“Xin hỏi một chút, tên của em bé đã được đặt chưa?”

Tâm trạng Cố Hào kích động, xem ra càng ngày càng nhiều người dừng bước. Sắc mặt anh ta tái mét: “Tránh ra, không được chụp!”

“Chử Đồng, cậu còn ngây ra đó làm gì?” Tần Tần ra hiệu bằng ánh mắt cho Chử Đồng. Chử Đồng ban đầu không để ý phía sau còn có một chiếc xe nhỏ. Thật ra cô luôn bài xích hành động chụp ảnh trẻ con thế này. Nghề nghiệp này của họ trước giờ đều không đi chung đường với đạo đức. Từ khi vào nghề tới nay, Chử Đồng chưa bao giờ chụp con cái của các ngôi sao, dẫu sao chúng nó còn bé như vậy, lộ diện quá sớm sẽ mang lại ảnh hưởng xấu.

Lữ Giai thấy Tần Tần bám riết Cố Hào, nét mặt sốt sắng, cộng thêm việc vừa mới hết ở cữ, tâm tình không ổn định, liếc mắt thấy Chử Đồng đi tới, cô ta kích động lên tiếng quát tháo: “Tránh ra, các người không hiểu tiếng người phải không?”

“Lữ Giai, chị...”

Chử Đồng đang định lên tiếng thì gần đó vọng lại một tiếng tranh cãi. Cố Hào cướp máy ảnh của Tần Tần, đập xuống đất, động tác thô lỗ, cục cằn, ánh mắt phát ra những tia hung dữ: “Mẹ chúng mày, còn chụp nữa tao đấm mày đấy, có tin không?” Trên tay đã có những động tác xô đẩy. Chử Đồng vội vàng qua đó can ngăn. Nhưng Lữ Giai thấy tình hình ấy, tưởng cô định qua chụp ảnh bèn xông tới, đẩy Chử Đồng một cái thật mạnh. Cô loạng choạng, đứng không vững, cả người đổ về sau, ngã ngay vào chiếc xe nôi phía sau. Cánh tay cô lật tung tấm vải che bên trên ra, đứa bé bên trong bị hoảng sợ, mở mắt nhìn với vẻ lo lắng.

Chử Đồng đánh mắt về phía đó, bỗng nhiên thấy trên gương mặt đứa bé có một vết sẹo rất rõ nét. Lữ Giai hét ầm lên một tiếng, nhào tới kéo cô dậy, vung thẳng một cái tát không chút nể tình. Cô bị đánh đến choáng váng, vô thức giơ tay ôm mặt, sau khi tỉnh táo lại mới cảm thấy đau rát.

“Sao các người dám đánh người, là ngôi sao thì ghê gớm à!” Tần Tần xông tới che trước mặt Chử Đồng: “Ngôi sao đánh người, có ngôi sao đánh người này!”

Lữ Giai vội vàng lấy tấm khăn che chiếc xe nôi đi. Cố Hào cũng đi về phía cô ta. Càng lúc càng đông người dồn ứ lại đây, bảo vệ sân bay cũng nhanh chóng ập tới. Chử Đồng dường như bị tát đến ngây ngốc. Giản Trì Hoài đứng ngay giữa đám đông, nhìn thấy bảo vệ tới giải tán bọn họ, anh bước tới trước, ánh mắt như chìm trong băng giá, lạnh lẽo vô cùng. Chử Đồng nhìn thấy có người đi tới. Cô sững sờ ngẩng đầu, bàn tay ôm mặt buông thõng xuống.

Cố Hào đứng bên cạnh Giản Trì Hoài, họ rõ ràng là có quen biết. Ban nãy cô bị người ta tát một cái, chắc chắn anh cũng nhìn thấy. Chử Đồng cụp mắt xuống, nhìn xuống mũi chân mình. Cô quên bẵng cái đau nơi gò má, chỉ còn sự bẽ bàng dâng lên. Vì muốn chụp một đứa bé vô tội mà bị người ta tát, chắc chắn anh sẽ cảm thấy do cô tự chuốc lấy. Hoặc có khi anh sẽ cho rằng có một người vợ như thế là một điều nhục nhã không chừng.

Chử Đồng kéo cánh tay Tần Tần: “Chúng ta đi.”

“Đồng Đồng, cậu không phát sốt đấy chứ? Cậu bị đánh đến nông nỗi này...”

Ánh mắt Giản Trì Hoài dừng lại trên gương mặt cô. Cái tát của Lữ Giai quả là mạnh tay, năm đầu ngón tay vẫn còn in hằn. Đây đã là lần thứ hai có người dám tát cô trước mặt anh rồi. Xung quanh vẫn còn một số người ầm ĩ: “Đánh hay lắm, đám chó săn là phải đánh.”

Chử Đồng không nghe lọt tai mấy câu ấy, quay người bỏ đi. Tần Tần thấy thế, chỉ còn cách đi theo.

Cố Hào vội vàng đẩy xe, cúi chào Giản Trì Hoài: “Tứ ca, chúng ta đi thôi!”

Chử Đồng chạy một mạch ra bãi đỗ xe, Tần Tần phía sau có hét kiểu gì cũng vô dụng. Sau khi lên xe, cô bò rạp nửa người lên vô lăng. Tần Tần vào xe sau: “Đồng Đồng, đừng thế mà. Làm nghề của chúng ta, đằng nào mà chả bị gọi là chó săn, bất kỳ khả năng nào chúng ta cũng phải đối mặt. Cậu quên rồi sao? Lần trước tớ đi theo chụp ảnh Trịnh Niệm, còn bị trợ lý cô ta hắt cả bát canh cay vào mặt.”

Chử Đồng không lên tiếng. Việc cô khó chịu nhất vốn không phải vì bị người ta tát một cái. Trước giờ Giản Trì Hoài luôn xem thường nghề nghiệp của cô, bây giờ còn bị người ta đánh ngay trước mặt anh, cô thật sự không còn mặt mũi về nhà nữa.

Chử Đồng ngồi dậy, cầm một chai nước khoáng lên, bật ra: “Tớ không sao, da mặt tớ dày lắm, không đau đâu.”

“Thế còn mặt đứa bé kia thì sao, có chụp được không?”

Chử Đồng nhớ tới vết sẹo ấy, lắc đầu: “Thật ra nếu đổi lại là tớ, tớ cũng sẽ phát điên. Tần Tần, sau này cậu cũng đừng chụp mấy con của mấy ngôi sao nữa. Đây có lẽ là giới hạn cuối cùng của các minh tinh rồi, giữ lại cho họ đi.”

Tần Tần nghiêm túc nhìn Chử Đồng: “Chúng ta không tung ra thì sớm muộn cũng sẽ có người tung ra thôi.”

“Thì cứ để họ tung.” Chử Đồng lấy một chiếc gương ra, soi mặt mình: “Đi thôi, chúng ta đi ăn một bữa thật ngon để da mặt lại dày thêm chút nữa.”

Tần Tần nghe vậy không khỏi phì cười, ấn nhẹ hai tay lên bả vai cô: “Đi đi, tớ khao!”

Sân bay.

Trong một chiếc xe thương vụ hào hoa bảy chỗ, Giản Trì Hoài ngồi ở dãy ghế cuối cùng. Lữ Giai bế đứa bé cùng Cố Hào lên xe. Tâm trạng Cố Hào đã đỡ hơn rất nhiều: “Giai Giai, để anh giới thiệu với em, vị này chính là Tứ ca.”

Giai Giai gật đầu với anh: “Chào anh ạ!”

Cố Hào khẽ thở hắt ra một hơi: “Không ngờ anh lại tới đón, lại càng không ngờ còn gặp phải đám chó săn thối tha đó. Lần sau còn để em bắt gặp chúng nó, em nhất định sẽ không nương tay.”

“Thật sự là quá đáng hết mức.” Nhớ tới cảnh tượng ban nãy, Lữ Giai vẫn còn bức xúc: “Cái cô phóng viên tóc dài đó có lẽ đã nhìn thấy mặt Mật Mật rồi, anh bảo lúc về cô ta có viết bậy không?”

Cố Hào trầm mặc giây lát, Giản Trì Hoài gác đôi chân dài lên, chỉ ngồi đó không cần nói gì thì sự uy hiếp bẩm sinh cũng đã khiến người ta không thể tảng lờ sự hiện diện của anh. Anh nghiêng người: “Để tôi bế chút nào.”

Lữ Giai thấy vậy, ngoan ngoãn giao đứa bé vào tay Giản Trì Hoài. Ngón tay gầy của anh khẽ lướt qua gương mặt non nớt: “Chuyện này là thế nào?”

Cố Hào khản giọng: “Lúc đẻ mổ đã xảy ra chút sự cố.”

“Cậu tìm cái bệnh viện nát nào vậy?”

Cố Hào không nói gì nữa. Lữ Giai bất chợt buồn bã: “Bác sỹ nói sau này có thể sẽ để lại sẹo.”

“Đáng tiếc thật.” Giản Trì Hoài giơ tay trêu chọc Mật Mật: “Mặt con gái mình cũng bị thương rồi, sao lúc cô tát người khác không đau xót thay cho cô ấy?”

Lữ Giai ngẩn người: “Tứ ca, đám chó săn đó cứ nhất quyết đòi chụp ảnh.”

“Cô ấy là người của Dịch Sưu. Cho dù có được ảnh, cô nói với tôi một tiếng thì tin này cũng sẽ không có ai dám tung ra, hà tất phải đánh cô ấy?” Giản Trì Hoài vốn dĩ đang cúi đầu bất ngờ ngẩng lên, ánh mắt sắc lạnh găm thẳng về phía Lữ Giai. Cô ta như đóng băng toàn bộ xương cốt vì cái lạnh trong đôi mắt ấy, Lữ Giai bỗng run rẩy: “Tứ ca, chỉ là một phóng viên tép riu thôi mà.”

“Cô ấy là người của tôi.”

Cố Hào nghe thấy vậy, lập tức sửng sốt. Chẳng trách cô phóng viên đó dám xông xáo như vậy thì ra đã bị Giản Trì Hoài sử dụng quy tắc ngầm rồi. “Tứ ca, anh đừng nóng. Lúc ấy Giai Giai kích động, cô ấy cũng không biết quan hệ của hai người.”

Giản Trì Hoài ngồi dựa ra sau ghế. Ngón tay anh lướt qua gương mặt đứa trẻ, nơi ấy cho dù đã lên vảy nhưng vẫn không nên chạm vào, bé gái òa khóc. Lữ Giai sốt ruột, giơ tay ra: “Mật Mật.”

Giản Trì Hoài vô cảm nhìn cô ta. Cố Hào cúi gằm, ngồi bên cuộn chặt tay lại rồi buông ra, hết buông lại nắm. Anh ta đột ngột giơ tay lên, tát mạnh một cái vào mặt Lữ Giai. Lữ Giai bị đánh đến hoa cả mắt: “Anh...”

“Tứ ca, Giai Giai không hiểu quy tắc, cái tát này trả lại cho anh.”

Giản Trì Hoài bình thản đáp: “Cậu không nên nói vậy, cô ấy đâu có tát tôi.”

Cố Hào hiểu ý của người đàn ông lại giơ tay lên, một cái tát nữa được vung ra.

Giản Trì Hoài nhíu mày, bờ môi mím chặt thành đường thẳng hơi hé mở, thanh âm ôn hòa nhưng vẫn không giấu được trong khí chất một sự thâm độc rõ nét. Anh lắc đầu: “Cố Hào, sao cậu có thể đánh phụ nữ. Tôi chưa bao giờ đánh phụ nữ.”

Ánh mắt Cố Hào sa sầm lại. Lão hồ ly này, nếu hôm nay anh ta không đích thân ra tay, hắn ta cam tâm mới lạ đó! “Tứ ca, chuyện này coi như hòa, anh cũng đừng để bụng.”

Giản Trì Hoài trả lại đứa nhỏ: “Tôi không quen bế nó, trả lại cậu, lát nữa rơi thì không hay.”

Cố Hào giơ tay đón lấy, Giản Trì Hoài hướng mắt ra ngoài cửa sổ. Mưa càng lúc càng nặng hạt, anh có vẻ không mấy tập trung: “Lâu lắm không đi uống rượu với cậu rồi, làm vài ly chứ.”

“Được ạ.”

Giản Trì Hoài thu ánh mắt lại, lướt qua gương mặt Lữ Giai, thấy cô đang nín nhịn ấm ức, khóc thút thít. Lúc này Giản Trì Hoài vẫn có thể khẽ cười: “Cố Hào, cậu nói xem cậu cũng thật là, quan hệ của chúng ta tốt như vậy, cậu đánh vợ cậu như thế chẳng phải đẩy tôi vào hố lửa sao?”

Lữ Giai bỏ bàn tay ôm mặt xuống, sau khi đón lấy con từ tay Cố Hào thì xoay lưng đi, không nói một tiếng. Cố Hào cũng im lặng, đứng dậy ngồi xuống bên cạnh Giản Trì Hoài: “Anh tứ, gần nhà em có một chỗ khá yên tĩnh. Chúng ta qua đó uống vài ly?”

Khóe miệng Giản Trì Hoài khẽ cong lên: “Được.”

Chử Đồng trở về nhà. Lý Tịnh Hương thấy cô vào cửa bèn bỏ chỗ rau đang thái trong tay xuống: “Đồng Đồng!” Trên đường trở về, cô đã lấy đá chườm lên mặt, rồi còn thả tóc xuống che đi. Cô ấp úng: “Mẹ, con và đồng nghiệp ăn cơm ở ngoài rồi ạ.”

“Tối nay... con vẫn không về sao?” Lý Tịnh Hương dè dặt hỏi.

“Vâng.” Cô trả lời mơ hồ, cầm túi xách trở về căn phòng nhỏ của mình.

Kiểu thời tiết mưa dầm này một khi đã mưa thì rất khó ngớt. Nước mưa đập lên cửa kính, phát ra những tiếp lộp bộp sầu não. Chử Đồng ngồi trên giường nghịch điện thoại. Lúc ăn tối, Lý Tịnh Hương có tới gõ cửa, cô liền nói mình đi ngủ rồi. Cô nằm xuống giường, mơ mơ hồ hồ chợp mắt một giấc. Tiếng chuông điện thoại vang lên bên tai rất nhiều lần, lúc ấy cô mới giơ tay cầm lên: “Alô!”

“Vẫn không muốn về nhà có phải không?”

Thanh âm của Giản Trì Hoài bất ngờ lọt vào tai cô. Chử Đồng ngồi bật dậy, gõ gõ vào đầu: “Em về hay không cũng vậy thôi, anh đâu có nhớ.”

“Ai nói anh không nhớ?” Trong ống nghe có tiếng mưa rả rích: “Anh nhớ em, đi, về nhà.”

Như có cả một cây kẹo bông gòn rơi xuống trái tim Chử Đồng. Cô co hai chân lên: “Thế anh đang ở đâu?”

“Dưới nhà em, nhanh lên, mưa to lắm, anh không thích đứng dưới mưa đợi người đâu.”

Chử Đồng vội vàng đứng dậy tới bên cửa sổ. Cửa sổ bị nước mưa đánh tan tác rồi. Cô kéo thẳng cửa ra, mùi khí lạnh ẩm ướt cùng với một mùi thơm xộc vào mũi. Mắt cô chợt sáng lên vì cảnh tượng bên dưới quả thực khiến cô phải ngỡ ngàng. Đây đang là mùa hoa dành dành nở, Giản Trì Hoài che một chiếc ô đen cực lớn, màu trắng giữa bụi cây xanh càng tôn lên thứ màu u tối ấy. Anh hơi ngẩng đầu lên, dung mạo 'xinh đẹp'. Đúng, phải dùng từ này. Chiếc đồng hồ đeo tay rõ ràng rất nổi bật trong đêm tối mờ mịt. Chử Đồng nhìn đến mê đắm, người say, lòng cũng say.

Cô chống tay lên bệ cửa: “Giản Trì Hoài, anh không cần tới đón em đâu, em không muốn về.”

“Nhà cũng không muốn về sao?” Giản Trì Hoài ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt cô.

Chử Đồng bất chợt nắm chặt tay lại. Trái tim cô đã bị cứa rách rồi, rất khó bình phục. Hai người yên lặng nhìn nhau. Cô cảm thấy cô sắp tiêu tốn hết sức kiên nhẫn của Giản Trì Hoài rồi. Anh đứng đó, cơn mưa bên ngoài càng lúc càng lớn, tiếng mưa rơi xuống ô lảnh lót lọt vào tai Chử Đồng. “Có những chuyện, em biết là không thể miễn cưỡng nhưng anh lại cố chấp mà lấy em. Giản Trì Hoài, cứ cho là em chẳng có chỗ nào xứng với anh nhưng em cũng không muốn quá tự ti trước mặt anh.”

Giản Trì Hoài ngẩng lên, sau lưng mưa giăng thành mảng lớn: “Chử Đồng, từ một người này trở thành một người khác, lẽ nào không nên làm quen từ từ sao?”

Chử Đồng bị chiếc gai nhọn trong lòng đâm đến đau đớn. Sau khi cơn đau qua đi lại là sự thư thái. Có lúc cô hay xoáy vào những chuyện vụn vặt mà gần như quên mất cô và Giản Trì Hoài ngay từ đầu đã không có tình yêu. Cô đau lòng không phải vì một người đang yêu cô sâu sắc bỗng dưng nói không yêu, nếu là vậy cô chắc chắn sẽ càng sụp đổ. Cô đau lòng là vì anh vẫn chưa yêu sâu sắc. Nhưng ngày từ ngày kết hôn, Chử Đồng chưa bao giờ nghĩ giữa cô và Giản Trì Hoài sẽ tồn tại một chữ 'yêu'.

Bỗng nhiên, vào một ngày thế này, cô lại rất muốn, rất muốn...

Giản Trì Hoài mỉm cười: “Anh vốn đã về nhà rồi nhưng thấy không có em nên mới tới đây.”

Chử Đồng cảm thấy người đàn ông này không giỏi nói dối. Một bước này của mình cô đã quá quá tham lam, suýt nữa thì ngã dập mặt. Cô bất giác dịu giọng: “Tới đây làm gì?”

“Chuyện gì cũng muốn làm.”

Chử Đồng vẫn là không giữ nổi thể diện: “Tối nay em thật sự không muốn về.”

“Anh biết vì sao em bỏ nhà ra đi. Chử Đồng, cãi nhau như thế này không cần thiết với chúng ta, lúc nào không gặp mặt sẽ lại suy nghĩ lung tung. Anh đón em về nhà, lẽ nào không chỉ đơn thuần vì anh nhớ em thôi sao?”

Nước mưa rơi xuống chiếc ô của Giản Trì Hoài, men theo đó rơi xuống đất. Chử Đồng khẽ thở dài: “Em xuống ngay đây.”

Người ta đã cho cô một đường lùi như vậy rồi, cô còn không nỡ men theo đó mà bò xuống sao? Với lại giữa vợ chồng với nhau có chuyện gì phải đối mặt giải quyết.

Cô xách túi đi ra khỏi phòng ngủ. Lý Tịnh Hương vẫn còn ở trong phòng khách. Thấy cô đi ra, bà chợt ngẩng lên: “Muộn vậy rồi còn đi đâu?”

“Giản Trì Hoài tới đón con về.”

Cả gương mặt Lý Tịnh Hương bỗng sáng sủa hẳn lên: “Thật sao? Mau bảo nó lên đây.”

“Thôi ạ, ngoài kia mưa to lắm. Mẹ, con về đây.” Dứt lời, cô kéo cửa đi ra ngoài.

Men theo cầu thang đi xuống, tới trước cửa tòa nhà, nhìn thấy Giản Trì Hoài đứng đó, Chử Đồng chạy nhanh qua. Giản Trì Hoài tự nhiên khoác tay qua vai cô, kéo cô vào dưới chiếc ô: “Gọi điện thoại mãi mà em không bắt máy, đang làm gì vậy?”

“Ngủ mất rồi.”

Giản Trì Hoài sợ nước mưa ngấm ướt cô bèn ra sức ôm cô thật chặt: “Quên nỗi đau trên mặt rồi à?”

“Em bảo mà, chắc chắn là anh nhìn thấy.”

“Anh đã đánh trả giúp em rồi.”

“Hả?” Chử Đồng sửng sốt nhìn lên: “Người đánh em là phụ nữ mà.”

“Anh đánh đàn ông, cũng vậy thôi.”

“Giản Trì Hoài, thật hay giả vậy?”

Người đàn ông kéo cửa ra, để cô ngồi vào trong: “Còn xem em có tin hay không.”

Chử Đồng xoa xoa lên má mình. Sau khi anh ngồi vào xe rồi, cô mới mềm mỏng nói: “Thật ra, bản thân em cũng đáng đánh lắm. Nhưng mà em thực sự không định chụp đứa bé đó. Trên mặt nó có vết thương, em cũng sẽ không viết bài.”

“Em đúng là đáng đánh đấy. Em có được giác ngộ này, tốt, nhưng em có bị đánh cũng chỉ có anh được đánh.” Giản Trì Hoài nổ máy, hai người không ai nhắc về những câu nói của Giản Trì Hoài ở nhà họ Giản hôm đó. Trở về Bán Đảo Hào Môn, Chử Đồng theo Giản Trì Hoài lên gác, bước từng bước vào phòng. Cửa phòng còn chưa đóng, Giản Trì Hoài đã bất ngờ xoay người, giơ cao đầu gối của cô rồi bế xốc cô lên. Cô hoảng hốt bám chặt lấy vai anh: “Làm gì vậy?”

Giản Trì Hoài vùi mặt vào giữa chân cô, khẽ cắn một cái: “Nói đi, có nhớ anh không?”

Chử Đồng lấy tay đập khẽ một cái: “Thả em xuống!”

“Anh không tin là em không nhớ...”

Cô đỏ mặt nhưng vẫn còn bứt rứt chuyện đó: “Giản Trì Hoài, hôm nay chúng ta nói rõ ràng mọi chuyện được không, vì sao anh lấy em?”

Người đàn ông thả cô xuống: “Vấn đề này, ngày mai anh trả lời em.”

“Vì sao?” Chử Đồng đi theo sau lưng Giản Trì Hoài.

Người đàn ông đi tới bên cạnh giường, cởi áo khoác, rồi trút bỏ tới áo sơ mi. Chử Đồng nhìn thấy điệu bộ của anh, không khỏi nghiến răng: “Giản Trì Hoài, dùng 'sắc đẹp' vô ích thôi, em rất có nguyên tắc.”

Người đàn ông cởi hết cúc áo trên, làn da màu đồng vừa liếc nhìn đã lộ hết, cơ bắp tám múi rắn rỏi mạnh mẽ. Miệng cô chua xót, cảm giác nước miếng sắp rớt ra nhưng vẫn gắng nhẫn nhịn. Vậy mà người đàn ông lại bắt đầu bước tiếp theo, anh cởi thắt lưng, cởi quần, chiếc quần lót với 'đầu đạn' hiện lên trước mắt.

Chử Đồng ngộp thở, đối kháng với anh, Giản Trì Hoài chỉ tay vào bụng mình: “Chẳng phải em vẫn luôn muốn biết bí mật hình xăm của anh sao?”

Chử Đồng nuốt nước bọt: “Lẽ nào... anh định nói cho em biết?”

“Tối nay anh sẽ để em từ từ nghiên cứu, nếu như có chỗ nào em không rõ còn có thể hỏi anh. Anh sẽ giải đáp cho em từng thứ một.”

Chử Đồng siết chặt hai tay, trái tim đập thình thịch không ngớt: “Vậy anh phải trả lời trước cho em biết, đó có phải tên một người con gái không?”

Cô thấy sắc mặt Giản Trì Hoài hơi khó coi, trái tim bỗng chốc như rớt xuống. Chử Đồng cảm thấy mình như đang đợi thẩm vấn. Cô đứng thẳng lưng ưỡn ngực, dỏng tai lên, vừa muốn nghe lại vừa sợ hãi. Nhưng thanh âm của Giản Trì Hoài đã giáng thẳng vào não bộ cô: “Phải.”

Trời trời trời trời đất ơi! Cô quả thật muốn chửi bậy, muốn chém chết người!

...


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx