sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Hôn nhân không tình yêu - Chương 05

Chương 5: Tình yêu của người cha.

Ngủ một mạch đến lúc mặt trời lên đỉnh đầu, tôi mới tỉnh dậy. Cảm giác đầu tiên là đầu đau như búa bổ, lưng eo nhức mỏi. Xoa bóp bờ vai tê liệt một lúc, tôi chậm chạp lết xuống giường.

Sau khi đánh răng rửa mặt, trang điểm kỉ lưỡng, tôi thay bộ váy đỏ rực chuẩn bị sẵn cho cô dâu mới cưới. Tôi xõa mái tóc dài đen nhánh, xác nhận lại một lần gương  mặt tiều tụy đã đc che  giấu sau lớp phấn son. Đánh giá bộ dạng xinh đẹp rạng ngời của cô gái ở trg gương đủ tiêu chuẩn đi dự tiệc rượu, tôi mới rời khỏi phòng.

Ánh nắng chiếu xuống nền đá vân hoa lan trắng như ngọc, phản chiếu màu váy đỏ tươi của tôi.

Khi đi tới đoạn vòng trên cầu thang, tôi nhìn thấy ba tôi và Cảnh Mạc Vũ đnag ngồi bên bàn ăn đọc báo buổi sáng. Thấy tôi xuống lầu, ba tôi cười ngoác miệng, dặn dò vú Ngọc chuẩn bị đồ ăn sáng cho tôi. Cảnh Mạc Vũ tiếp tục cúi đầu đọc báo, phảng phất tôi chỉ là 1 người xa lạ, thậm chí còn k quan trọng bằng mấy người xa lạ xuất hiện trên mặt báo.

Liếc qua chồng báo dầy bên tay Cảnh Mạc Vũ, tôi ngồi xuống chiếc ghế cạnh ba tôi rồi nhìn thẳng vào mặt anh: “Xin lỗi, tôi qua con mệt quá nên bây giờ mới dậy, 2 ng đợi con lâu rồi phãi k?”

“Ờ, không lâu lắm.” Lúc trả lời tôi, Cảnh Mạc Vũ vẫn k rời mắt khỏi tờ báo.

Đồ ăn sáng nhanh chóng đc dọn lên, ba tôi ho mạnh 1 tiếng. Tuy ông đã thôi làm “đại ca” nhiều năm, nhưng tiếng ho của ông vẫn ngạo nghễ và uy nghiêm như thuở nào.

*Đại ca* : Trùm xã hội đen.

Cảnh Mạc Vũ buông tờ báo, sắp xếp chồng báo rồi giao cho vú Ngọc. Đến lúc này, a mới liếc tôi 1 cái: “Ăn cơm đi.”

“Vâng ạ, mùi vị thơm quá, nhất định ngon lắm đây!”

Tôi nở nụ cười rạng rỡ nhận bát cháo, đồng thời nói 1 câu tôi cho rằng có thể làm dịu đi không khí  ngượng ngập xung quang bàn ăn. Đáng tiếc có người không nể mặt tôi. Ba tôi k đụng đũa, ông bày ra vẻ mặt khó coi như có người nợ ông mấy chục triệu k chịu hoàn trả.

“Vú Ngọc, lát nữa đi dọn đẹp phòng của Mạc Vũ. Phòng nó để lại cũng vô dụng, gọi người đến trang trí thành phòng dành cho trẻ sơ sinh.”

Tôi lén nhìn Cảnh Mạc Vũ, a chẳng có biểu hiện nào #, vẫn từ tốn ăn cháo như k có chuyện j xảy ra.

Đương sự k phát biểu ý kiến, tôi việc j phải nhiều chuyện. Tôi chống mắt chờ xem người đàn ông tuyên bố xanh rờn: “sẽ k chung chăn chung gối với e gái” buổi tối ngủ ở đâu?

Vài phút sau, ba tôi lại lên tiếng: “Tôi mặc kệ anh và con bé đó có quan hệ j, sau này tôi k muốn nhìn thấy nó. Anh muốn tự giải quyết hay đích thân tôi ra tay?”

“Con sẽ xử lý ạ.”

“Tốt!”

Tôi vẫn như người bàng quan, chuyên tâm ăn cháo của tôi. Ai ngờ ba tôi vẫn chưa hết chuyện: “ Còn nữa, hôm nay anh đi công ty thu xếp công việc, ngày mai cùng Ngôn Ngôn đi hưởng tuần trăng mật, mau sinh 1 đứa cháu ngoại cho tôi.”

Tôi suýt nữa bị cháo thịt nạc làm nghẹn chết.

Trc đòi hỏi ngày càng vô lý của ba tôi, Cảnh Mạc Vũ cuối cùng cũng k nhịn nổi, anh đặt cái thìa xuống bàn: “Ba, trong tay con còn một dự án đang chuẩn bị nghiệ thu. Bên mỏ có người nhắn tin, time tới sẽ có lãnh đạo bên trên xuống kiểm tra. Một khi xảy ra chuyện, người ở dưới k giải quyết nổi đâu.”

“Có vấn đề j chứ? Dù có vấn đề, tôi cũng sẽ đích thân xử lý.”

Cảnh Mạc Vũ á khấu.

Với lập trường một người vợ, tôi ngồi thẳng lưng giải vây cho ông xã tôi: “Ba, tháng sau con phải thi rồi, làm j có time hưởng tuần trăng mật?”

“Thi? Thi j chứ? Ba sẽ tìm ng giải quyết cho con.”

“Không cần phiền ba đâu ạ.” Tôi cười hì hì ghé sát ng ba tôi, khoác tay ông nũng nịu: “Tuần trăng mật phiền phức chết đi đc, còn phãi đi xa nữa. Ba à, hay là ba tìm 1 nơi nào đó đi du lịch, vui chơi 1 time, để chúng con có cơ hội sống trong thế giới riêng của 2ng. Ba thấy có đc k ạ?”

“Con bé đáng chết, đúng là đồ bất hiếu, vừa có chồng đã muốn đuổi ba cô ra khỏi cửa rồi.”

“Chẳng phãi ba từng nói, không trông mong con có hiếu vs ba, một mình anh con…” Tôi ý thức mình đã lỡ lời, vội vàng sửa lại: “Một mình chồng con có hiếu với ba là đủ rồi.”

“…”

“Con ăn no rồi ạ.” Cảnh Mạc Vũ thong thả đứg dậy, cất giọng nhàn nhạt: “Công ty còn có việc, con đi trc dây.”

Khi bóng lưng đẹp đẽ của anh biến mất khỏi tầm nhìn của tôi, bát cháo thịt nạc cũng trở nên nhạt nhẽo. Tôi quăng thìa xuống bàn, thu lại nụ cười giả tạo. Nói thật, nếu còn tiếp tục cười nữa, cơ mặt tôi chắc sẽ bị rút gân mất.

“Ba, chuyện riêng của con để con tự giải quyết, ba đừng can thiệp vào.”

“Ba không can thiệp? Nếu ba k can thiệp, liệu con có thể sống tốt với nó k?”

“Con biết, con là con gái ruột của ba. Chỉ vì muốn tốt cho con, ba mới làm all những chuyện này. Nhưng anh ấy cũng là con trai ba, hai mươi mấy năm qua, anh ấy luôn coi ba là bố ruột, chuyện j cũng nghe theo lời ba, vì ba cam tâm tình nguyện làm bao nhiêu việc, ba cũng nên nghĩ đến cảm nhận của anh ấy một chút!”

“Ai bảo ba k nghĩ đến nó? Nếu ba k nghĩ đến nó, ba có thể dùng tuyệt chiêu này hay sao?” Ba tôi thở dài, giọng điệu mang ý tứ sâu xa: “Ngôn Ngôn, ba đã hứa với mẹ con, nhất định tạo cho con 1 cuộc sống vui vẻ, hạnh phúc. Ba k thể nuốt lời. Bằng không, sau này gặp mẹ con ở dưới suối vàng, mẹ con sẽ trách mắng ba. Về phần Mạc Vũ, ba tuyệt đối k bạc đãi nó. Ba đã quyết định rồi, sau này ba sẽ giao toàn bộ tài sản chủa ba cho nó, bao gồm cả con.”

Ba tôi nghĩ ông không hề bạc đãi cậu con nuôi Mạc Vũ, tự nguyện giao all tài sản mà ông  vất vả kiếm đc. Nhưng trg con mắt của người ngoài, liệu họ có nghĩ như vậy?

Riêng tôi biết rõ, tại sao Cảnh Mạc Vũ bỏ hết tâm huyết, thậm chí bán cả linh hồn vì sự nghiệp của ba tôi.

Nguyên nhân phãi kể từ lúc ba tôi bắt đầu lập nghiệp.

Ba mươi mấy về năm trc, giới giang hồ không ai là không biết tên Cảnh Thiên Hạo. Ông là xã hội đen nổi tiếng. Ông là đại ca xã hội đen  nổi tiếng. Ông rất độc đoán, bá đạo, nhưng cũng rất nghĩa khí. Dưới trướng ông có một đám huynh đệ thân thiết cam tâm tình nguyện vào sinh ra tử cùng ông.

Sau đó, xã hội ngày càng ổn định, hắc đạo không dễ sinh tồn, Cảnh Thiên Hạo cùng đám huynh đệ bắt đầu chuyển nghề, kinh doanh nơi vui chơi giải trí, đầu tư xây dựng. Sự nghiệp khởi sắc, nhưng ng lăn lộn trg chốn bụi trần nhiều năm như ông vẫn chưa tìm đc ng phụ nữ ưng ý.

Năm ba mươi lăm tuổi, ông gặp đc ng phụ nữ khiến ông thật sự động lòng. Ông tìm mọi cách chiếm đoạt cô gái nhà lành đó, cô gái nhà lành xinh đẹp mà tôi nhắc tới tất nhiên là mẹ tôi.

Theo lời các chú kể lại, lúc đầu mẹ tôi k cam tâm tình nguyện, nhưng ba tôi đối xử vs bà rất tốt, thậm chí “moi hết tin gan” cho bè. Cuối cùng mẹ tôi cũng chấp nhận số phận.

Sau đó, ba tôi vui mừng hớn hở chờ bà xã xinh đẹp sinh cho ông 1 cậu con trai mập mạp. Không ngờ bác sỹ nói cho ông biết, mẹ tôi bị mạch máu tim hẹp bẩm sinh. Tình trạng của mẹ tôi rất nghiêm trọng, đừng nói đến sinh con, ngay cả chạy bộ cũng có khả năng phát bệnh tim.

Ba tôi lập tức từ bỏ ý định ôm con trai.

Một năm sau, bố mẹ tôi đi cô nhi viện nhận con nuôi. Mẹ tôi vừa gặp là thích 1 bé trai khoảng 1 tuổi. Nghe nói, cậu bé đó rất xinh, hai má trắng hồng, đôi mắt tròn xoe lấp lánh, lanh lợi như 1 thiên thần. Mẹ tôi ôm cậu bé ngắm trc ngắm sau, không nỡ buông tay. Khi mẹ tôi xúc động đến rơi nước mắt, cậu bé còn nhỏ tuổi đã biết thương hoa tiếc ngọc, rút khăn tay lau nước mắt cho mẹ tôi…

Mẹ tôi cười trg nước mắt, tình mẫu tử tiềm ẩn trg lòng bộc phát, k thể kiềm nén. Bà luôn miệng nói, có cậu con trai như vậy, đến mạng sống bà cũng k cần.

Ba tôi k nói 1 lời nào, lập tức nhận nuôi cậu bé, đặt tên là Cảnh Mạc Vũ.

Ba năm sau, mẹ tôi mang thai ngoài ý muốn, ba tôi khuyên nhủ hết nc hết cái nhưng mẹ tôi k chịu nghe lời, nhất quyết sinh con.

Trong thời gian gần mười tháng mang thai, ba tôi chăm sóc mẹ tôi cực kì cẩn thận, một bước cũng k rời. Lúc mẹ tôi chuẩn bị sinh, ba tôi ngồi bên cạnh nắm chặt tay bà  không ngừng lẩm bẩm: “Không sao! Không sao! Không sao đâu!”

Nhưng cuối cùng, họ vẫn k thoát khỏi số mệnh.

Khi tôi có mặt trên thế giới này, cũng là lúc mẹ tôi từ giã cõi đời vì bệnh tim đột phát. Lúc hấp hối, mẹ nắm bàn tay nhỏ xíu của tôi. Bà nói, có thể sinh cho ba tôi 1 đứa con thật sự của 2ng, bà k hề hối hận…

Ba tôi ngồi trg phòng đẻ cùng mẹ tôi suốt 1 đê, k ai có thể tiến lại gần. Từ đầu đến cuối, ông chỉ lặp đi lặp lại một câu: “Là lỗi của a, a đã tạo qá nhiều nghiệp chướng.”

Chỉ sau 1 đêm tóc ông bạc trắng, ng già đi mười mấy tuổi. Cảnh Mạc Vũ lặng lẽ ở bên cạnh. Khi đó a mới chỉ lên năm tuổi, nhưng hình như anh cũng hiểu ra điều j đó, tâm hồn non nớt của anh quyết định gánh vác trách nhiệm mà a cần đảm nhận                                                    *khó hiểu*

Nhiều năm sau, Cảnh Mạc Vũ nói vs tôi, a k phãi là 1 ng tốt. Trừ việc phóng hỏa giết ng, a có thể làm mọi điều tồi tệ. Dù chết có phải xuống địa ngục, a cũng sẽ khiến ba tôi đc an hưởng tuổi già, khiên cô em gái yêu quý là tôi sống vui vẻ, tự do tự tai, muốn làm j thì làm, k muốn cũng k ai ép buộc.

Nhưng đến cuối cùng, a được j?

Ba anh chấm dứt quan hệ cha con vs anh, e gái trở thành ng vợ danh chính ngôn thuận của a.

Tuy anh k cự tuyệt hay oán trách, nhưng tôi có thể nhận ra sự bất lực trên gương mặt lạnh nhạt của a.

Đã đến nc này, việc duy nhất  tôi có thể làm là hâm nóng trái tim của a, để a biết, tôi và ba đều rất yêu a.

Bởi vì yêu nên mới chiếm hữu, đây là tác phong của Cảnh gia xưa nay.

Hết chương 5. ( Ôi !!! Đau vai !!! )


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx